Hoàn Bí mật tình yêu phố Angel

ôi, em cũng rất thích đọc truyện này nhưng lại ko có money để mua :KSV@17::KSV@17:
anh, chị nào có thì gửi các phần tiếp theo qua email cho em đc ko ??? :KSV@18::KSV@18: (vì nxb ko muốn up truyện tràn lan trên mạng :KSV@19: :KSV@19: )
help me please :KSV@11::KSV@11:
em cảm ơn nhiều :KSV@03::KSV@03:
 
Truyện này hiện tại trên mạng chưa có mấy đâu có thì mua bằng sách thôi hiện truyện mới ra đến tập 5 chưa ra hết đâu
 
vậy khi nào bạn tập 3 bí mật tình yêu phố angel có thể cho tôi biết được không
 
nếu ai có truyện bí mật tình yêu phố angel có thể gửi qua email cho mình được không cám ơn nhiều
 
Bên truyềnkỳ.vn có post rồi đấy, hình như đang tập 3, truyện ngày càng hay, ko đọc phí
 
vấn đề không phải thế truyện ra đến tập 5 uj nhưng mà có bạn kêu ko pót truyện lên vì sẽ gây khó cho nhà xuất bản khi xuất bản truyện vì vậy mình không pót nữa
 
haizzz.... chả bik truyện có hay ko...chẳng ai ý kiến jk...pùn wa":KSV@17


truyện rất hay mà bạn, post nhìu hơn nũa nhé.
thank pan nhìu . :KSV@10:
mình đang đợi dài cổ ra để đọc nè:KSV@16:
 
Bị Hiểu Ảnh & Tô Cơ lôi đến đây tôi vẫn cố gân cổ lên hỏi

“ Tụi ..tụi mình phải đến đây thật sao ?”

“ Ừm ! giờ là lúc nào mà bà còn hỏi chuyện đó !”

“ Nhưng mắt trái tui giựt lắm , e là có chuyện chẳng lành”

Lần nháy mắt thứ nhất , một người đáng yêu như tôi đi tỏ tình bị “ Danson” độc ác từ chối thẳng thừng , tâm hồn đã bị tổn thương nặng mặt dù lúc đó tôi còn tí xíu .

Lần nháy mắt thứ hai là tôi bị tào tháo rượt vì ăn nhằm đồ thiu .
…..

Nghĩ đến thì thấy càng đáng sợ liệu lần này lại gặp chuyện gì đây. Tô Hựu Tuệ mày đang vác trọng trách dưới một người mà trên trăm người làm sao có thể đêm hôm không lo học bài mà lẻn trèo tường vào trường Sùng Dương .

Nhỡ bị giáo viên trường này bắt được thì không những than bại danh liệt mà còn làm mất mặt những người tin tưởng vào mình .

“ Tô Cơ bà suy nghĩ kỹ đi …lần này có phải là chúng ta quá hấp tấp hay là….”

“ Lắm chuyện ! Đã đâm lao thì phải theo lao chứ , bà đã theo tui đến đây thì phải nghe lời tui , bà nhất định phải trèo vào !” Tô Cơ nhìn tôi cương quyết , ánh mắt hiện rõ “ không thể nói “không”

“ Khó khăn lắm tôi mới có được Bản đồ thánh địa tình yêu bí mật của trường Sùng Dương ! Lại có nguồn tin đáng tin cậy 100% là hôm nay Kim Nguyệt Dạ hẹn hò với ai đó , chỉ cần tụi mình lén theo thế nào cũng bắt quả tang được hắn đang gì đó , rồi đem chuyện này ra uy hiếp hắn….hê hê hê đúng là diệu kế !”

ÔI ! Thật không ngờ người bạn thân Tô Cơ lại có ý tưởng điên rồ đó nhưng mà tui đồng ý nghe theo bà vì ba tấm hình của tui hắn đang giữ . Lần này phải bắt hắn xóa mới được ……

Chỉ có thành công chứ không được thất bại ….

“ Tuyệt quá ! Có dịp ngắm dzai đẹp lại có thể thăm Huyền Huyền “ Hiểu Ảnh réo lên .

“ Suỵt ! be bé cái mồm thôi , nói rõ là chúng ta có chuyện quan trọng cần làm chứ không phải mấy việc mất mặt như bà nói đâu”

“ Suỵt !im lặng hết coi mấy bà”

Sau đó cả ba chúng tôi mon men len qua bụi cỏ cao đến nữa người .

Nơi đây là đầu phố Angel , Sùng Dương và minh Đức lấy số 23 phố Angel làm mốc , xây một bức tường cao hơn một mét ngăn giữa hai trường . Bức tường này kéo dài đến tận chân núi . Một trong bốn cảnh đẹp của Sùng Dương là “ Khe cỏ tình nhân” , nằm ngay dưới chân núi , cách trường Minh Đức chỉ có một bức tường .

“ Khe cỏ tình nhân” thực ra là một mảnh đất vẫn chưa được xây dựng gì hết . Cỏ thì mọc dày đặc , xung quanh chỉ có mấy cây đèn mờ ảo. Không từ lúc nào nơi này điểm hò hẹn lí tưởng của các cặp đôi trong trường .

“ Hơ ? sao chẳng có ma nào thế !” lần đâu tham gia vào kế hoạch mờ ám của chúng tôi nên vui đến nổi nhảy tưng tưng , quên mất mục đích ban đầu .

“ Ngồi xuống đi !” Tôi túm Hiểu Ảnh lại “ Bà muốn cả lũ bị đuổi học hết à ….”

Minh Đức và Sùng trương trước giờ không qua lại với nhau . Kể từ khi công bố hai trường bước vào cạnh tranh , không khí lại càng căng thẳng hơn .

Qủa thật tôi không muốn kế hoạch tuyệt vời của mình bị phát hiện …

Thời quan trôi qua như rùa bò…
Mười phút ngồi trong bụi cỏ mà ba chúng tôi có cảm giác dài mười năm .

Bốn phía không một bong người cả tiếng ve kêu cũng không có …

Tô Cơ điên máu quát “ Cỏ mọc chi mà cao thế làm chả thấy mô tê gì hết !”

“ Chán quá đi !- Hiểu Ảnh than thở

“ Tụi mình quay về nhanh đi …” Tôi có linh cảm chẳng lành , định rủ hai bà bạn chuồn lẹ .

“ Gâu gâu ….gâu…gâu…”

Chó ? Tiếng chó sủa ? Nghe sao mà ghê quá chắc có lẽ đã lâu ngày không ai cho ăn nên mới rên !

“ Nó đang tiếng lại gần ..tui đếm 1 đến 3 hai bà chạy liền nha !”

1….2…..” Chạy ! nó đền rồi kìa”

“ còn 3 nữa …” Hiểu Ảnh la lên .

“ Chạy đi , bị cắn bây giờ !”

………………..
 
mình tìm lên pót thử nhưng mình không chắc nó giống y sách đâu cứ thấy khác khác thế nào ý
 
Three

Rừng cỏ đang tĩnh lặng bỗng nhốn nháo cả lên , khắp nơi các cặp nam nữ đều ùa ra như đàn ong vỡ tổ . Hóa ra nơi này cũng có nhiều người đến đây hẹn hò gớm .

Cảnh tượng vô cùng hoành tráng .

Ánh đèn bin chiếu rọi khắp nơi !

“ Đứng im ! Không được nhúc nhích , bị bắt quả tang rồi nhé !” giọng nói của một người phụ nữ vang lên rất đắc ý .

“ Hiệu trưởng nói không sai , lần này các em đừng hòng chạy thoát !”

Mắt tôi kịp thời thích ứng với ánh sang , nhìn thấy một người phụ nữ trung niên tay sách máy cát-sét . Tóe ra tiếng chó sủa hồi nảy phát ra từ đây . Chiêu này độc thật !

“ Mau đưa thẻ học sinh ra đây , tối không lo học , chạy đến đây yêu với chả đương ! Mới tuổi đầu mà đã hẹn hò !” Cô đã tóm được một ít cặp sa bẫy , phê bình như tát nước vào mặt .

Thôi chết …nếu cô ta biết tụi tôi là học sinh trường Minh Đức ….

Tô Cơ ơi là Tô Cơ bà kì này hại chết tui rồi , chứ nói chi biết người biết ta trăm trân trăm thắng !

Chúng tôi liếc mắt nhìn nhau , cả ba đứa dù không nói lời nào vẫn ngầm hiểu ý nhau .

“ Chạy tiếp ! chứ đứng đây làm gì !” Tôi , Tô Cơ và Hiểu Ảnh chạy ùa cùng đám đông . Vì người này xô người kia nên chạy một hồi tôi chẳng thấy hai bà ấy đâu . Làm sao bây giờ ? Mà thôi hai bả biết đâu chạy còn nhanh hơn mình .

Tôi nhắm mắt nhắm mũi lao như điên .

Chạy hoài chạy mãi ! đến khi dừng lại thì tôi đang đứng ở một nơi lạ hoắc .

“ Chết rồi ! Cổng ra là lối nào ?”

Đằng sau truy binh đang kéo tới ?

Thôi đành liều vậy ! Tôi thở dài rồi chạy một mạch đến tòa nhà đặt vào mắt tôi đầu tiên – “ khu âm nhạc” ! Kỳ này trời phù hộ mình rồi !

Giờ này chắc không còn ai ở lại phòng này đâu ! Mình cứ núp tạm vào đây chờ mọi người đi hết rồi mình mới lẻn đi , thế thì ma không hay quỷ không biết ha..ha…


Đúng lúc tôi mải mê nghĩ , phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dặp . Chết ! Tôi lao như tên bắn về phía căn phòng có ánh đèn . Có một bóng người đang ở trong thôi mình chui vào đã tính sau….

Nấp vào đâu bây giờ ? Cha mẹ ơi ! Toàn là bàn với ghế , lại xếp theo kiểu bật thang , chẳng có chỗ nào để nấp cả !

“ Khụ , khụ khụ …khụ , khụ …”

Tiêu rồi .

Có người đến ! Bước chân mỗi lúc một gần , tiếng ho ngày càng rõ .

Ánh mắt tôi đảo nhanh về phía góc tường

“ Khụ , khụ khụ …khụ , khụ …”


Vẫn là tiếng ho ban nãy .

Chỉ còn cách đó !

…..

Tôi nhảy vào cái thùng rác màu trắng cỡ lớn rồi ngồi thu lu trong đó . Huh u , đời tôi sao mà đen như quạ , không ngờ mình lại có ngày bầu bạn với rác rưởi ….

Không biết Tô Cơ và Hiểu Ảnh có thoát chưa ? Hay là cũng chịu cảnh thảm hại như tôi .

“ Khụ !khụ !”Tiếng ho càng lúc càng rõ , có lẽ như nam sinh đó đang tiến vào lớp học .

Oái !...hình như hắn đang tiến về phía chúng tôi .

ÔI NOOOOOOOOOO ! Đừng lại đây chứ ! Đừng có lại mà .

Cuối cùng tiếng bước chân đã ngừng lại . Hình như hắn ta dừng lại bên cạnh thùng rác mà tôi chui vào đó .

Tôi nhắm tịt mắt nghĩ ngợi mông lung

“ Tiêu rồi ! còn đâu là công chúa xinh đẹp của Minh Đức ! Kim Nguyệt Dạ ta hận mi …ko phải vì mi ta đâu có lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này .”

Chờ mãi tôi đành mở mắt hi hí nhìn ra thì nhận ra gương mặt quá đỗi quen thuộc .

Là cậu ta ! lýTriết Vũ !

Kỳ này mình chết mất ! chết mất ! Mặc dù lần trước hắn từng cứu mình nhưng hắn lại là một trong bộ ba nổi tiếng nhất trường Sùng Dương ! Chắc chắn là không giúp mình rồi !

Hu hu hu..làm sao đây !!!!!!!!
Bên ngoài vang lên tiếng dương cầm du dương , đúng là một bản nhạc ấm ấp . không hiểu sao , tâm trạng tôi bắt đầuu ổn định trở lại , lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn…

Triết Vũ nhìn tôi rồi xoay người bỏ đi .

“ Rầm !”

Có tiếng đẩy cửa mạnh, giọng của một người phụ nữ vang lên .

“ Lý Triết Vũ, muộn thế này em vẫn luyện đàn à ? “

Ặc , hóa ra là cô giáo đi bắt quả tang học sinh ở “ Khe cỏ tình nhân” . Lý Triết Vũ biết chuyện gì đã xảy ra .

“ vâng , cô đang làm việc ạ ?” Lý Triết Vũ thản nhiên trả lời

“ Ừ , cô đang đi bắt mấy học sinh vi phạm kỷ luật . Hừm! Nếu học trò nào cũng được như em thì tốt quá , cô chẳng phải khổ sở như thế này ! “ Cô giáo kêu ca
.
“ Vậy không làm phiền cô nữa ! Cô đi nhé!”

Tên này dám ra lệnh cho cô giáo ! Hắn là thần thánh phương nào , tôi không bao giờ dám lớn tiếng với thầy cô chỉ “ Vâng vâng , dạ dạ hông à” ! Phục hắng sát đất luôn .

“ À! Được rồi ! Em cứ típ tục luyện đàn đi…”

Tiếng bước chân xa dần , tôi đưa tay vuốt vuốt ngực , may mà Vũ Triết không “ khai tôi” đang núpở đây .Sao hắn lại làm thế nhỉ ?

Hay là hắn không muốn giao tôi với cô giáo vì như vậy thì không có gì vui chi bằng đưa tôi cho hai tên đồng bọn biến thái kia đến hành hạ tôi mới đã .

Không ngờ có lúc Tô Hựu Tuệ này lại xui xẻo đến thế ……

“ Cô muốn núp ở trong đó đến bao giờ ? Khụ khụ…” Giọng nói kèm theo tiếng dương cầm đã cắt đứt mạch suy nghĩ mông lung của tôi

“À! Ừ!” Lúc này tôi mới nhớ ra mình đang ngồi trong thùng rác , vội đúng bật dậy

“Oái”

Chân tôi bị tê dại , người vừa đứng thẳng lên đã cúi xuống . Chúa ơi cứu con !

Chúa cũng không nghe lời cầu cứu thống thiết của tôi , tôi ngã uỵnh một cài xuống đất … Đau quá ! Tôi xoa xoa cái mông dáng thương , cố kìm nước mắt , ánh mắt hình viên đạn nhìn tên Triết Vũ vẫn đang ung dung lướt phím đàn .
Hừ ! Chẳng ga lăng tí nào , thấy người chết mà không cứu .

“ khụ khụ , khụ khụ…đi thôi !” Triết Vũ đóng phím đàn. Lấy áo đồng phục khoác lên người tôi . “ Áo của cô bắt mắt quá !”

Vũ nắm tay tôi kéo đi .

“À!” tiếng dương cầm êm ái bỗng vụt tắt khiến tôi tiết nuối , “Đợi đã đi đâu cơ ?“


”Đưa cô ra ngoài !”

“ Hả???”

Triết Vũ nhìn tôi rồi phì cười .

“ Chả lẽ cô thích ở đây sao ?”

Tôi lắc đầu lia lịa

“ không”

Tôi không nhìn nhầm chứ ! mặt hắng ta đỏ bừng , hay là bị sốt nhỉ ?

“ Trường của các cậu lớn thiệt “
“…”
Đến bây giờ tôi đã hiểu thế nào là “ tự biên tự diễn”. nãy giờ trên đường đi chỉ có mình tôi độc thoại , hắng cạy răng không nói một lời .

“ khụ khụ , khụ khụ … khụ khụ…”

Triết Vũ có vẻ không ổn hôm nay hắn hoa nhiều , mặt đỏ hơn thường ngày , hay là….

“ Cô..” Thấy tôi giơ tay sờ lên trán hắn , hắn giật mình .

“ Yên lặng nào !” Nóng quá ! Tên này đang bị sốt , thế mà còn đưa áo khoác cho tôi mượn .

“ Phỏng tay rồi này !” Tôi giả vờ làm tay quất qua quất lại như bị phỏng .

“ Ai làm cô phỏng?”

“ Chỗ này nè !” Tôi lại sờ trán anh .

Triết Vũ lúng túng không biết làm thế nào , chỉ ngẩn người ra nhìn tôi , vì bị sốt cao nên đôi mắt có vằn lên những tia máu đỏ .

Tôi đang làm gì thế này ? Thân mật quá ! tôi vụt tai lại .

“ Trả áo cho cậu này …..”

“ Đi thôi ! Sắp đến nơi rồi ! Cô không muốn tôi đứng chết cóng ở đây chứ !”

Hắn lại nắm tay tôi , dường như toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn lên người tôi . Đây là lần đầu tiên có một nam sinh sốt cao đến mức gần như mê sảng nắm tay tôi .

“ Thật nóng!” Tôi khẽ thốt lên , tay tôi ướt đẫm mồ hôi . Chỉ có đều giờ tôi không sợ nữa có lẽ vì đã có Triết vũ bên cạnh .

…….

Cuối cùng chúng tôi cũng thành công thoát ra khỏi trường Sùng Dương , hồi nãy trả áo khoác mà hắn không nhận giờ ra khỏi trường rồi nên tôi cởi áo khoác trùm lên vai triết vũ . Biết cảm ơn hắn thế nào đây ? Tôi chợt nhớ vĩ thuốc cảm mẹ vẫn thường để trong ví tôi , bèn lấy ra một viên .

“ Cô làm gì thế ?”

“ Đây này ! quà cảm ơn !” Tôi giơ viên thuốc cảm lên miệng tươi rói .

“ Uống đi !” Tôi nói .

Ánh mắt Triết Vũ có vẻ ngờ vực , chả lẽ hắn nghĩ đây là thuốc độc , còn tôi là mụ phù thủy độc ác sao ?

Vũ nói rất nhỏ “ Không có nước….”

“ À ha , uống thuốc phải có nước ….”

“ Cậu đợi đây một chút tôi sẽ quay lại ngay …”

“ Không cần đâu…..” Hắn nhét thuốc vào miệng , mỉm cười nhìn tôi , rồi quay người bước đi .

Tôi ngắm nụ cười đó cả người như rơi vào giấc mơ ngọt ngào .

Hựu Tuệ ! mi lại tim đập chân với mỗi một nụ cười của người ta . Tốt nhất là nên quay về nhà làm một giấc để quên mọi chuyện xảy ra trong đêm nay .

Khổ nỗi chuyện trùng hợp cứ liên tiếp phát sinh …..

Tôi chuẩn bị đi về nhà . Chợt thấy một người mà hiện tại tôi không muốn nhìn thấy nhất .

Kim Nguyệt Dạ đột nhiên xuất hiện lù lù như cái lu chuyển động .

“ HI ! Mời tôi đi uống một tách cà phê chứ ?”
“ Có …có chuyện gì không?” Tôi cố nở một nụ cười thân thiện .

“ Chẳng có chuyện gì cả….” Tên Kim Nguyệt Dạ đứng đối diện tôi trong Happy House , nở nụ cười kiểu ác ma đội lốt thiên sứ , tay bấm di động lia lia , chẳng biết hắn đang nghĩ gì .

Thằng cha này lại có ý đồ gì đây ? Tôi vừa chia tay LýTriết Vũ thì bị hắn lôi xềnh xệch đến đây . Chẳng lẽ hắn tình cờ thấy tôi và Vũ bước ra khỏi trường Sùng Dương? Hoặc có thể hắn theo dõi tôi .

Tôi cảnh giác cao độ , nhìn chăm chú tên “ nụ cười giấu dao” trước mặt !

Thấy gương mặt hình sự của tôi hắn lại cười khoái chí .

“ Hơ , hô , Tô Hựu Tuệ đáng yêu quá ! coi nè……” Kim Nguyệt dạ giơ di động lên cười nhăn nhỏ .

“ Bạn kim , phiền bạn xóa ngay bức hình đó đi !” Thằng cha này lần nào cũng đe dọa tôi hết .

“ Nhớ yêu cầu lần trước của tôi không ?”

“ Yêu cầu gì ??” tôi giả vờ không nhớ .

“ Bé Lâm đừng giả ngốc nữa , có giả nhìn bé cũng không giống mắc bệnh người già lãng trí chút nào ”
Hừ , tôi thừa biết làm sao hắn chịu nuông tha mình một cách dễ thế . Hên cho hắn là chỗ này là nơi công cộng , nếu không tôi đã cho hắn biết sức mạnh thực sự của công chúa trường Minh Đức . Cũng là con người cả , sao hắn và Vũ Triết khác xa nhau quá .

“ Bạn Kim , phải làm thế mới được sao ?”

Tên Kim Nguyệt Dạ mặt dày tỉnh bơ , mỉm cười gật đầu .

“ chắc chắn chứ ?” tôi cười …

“ Ừ!”

“ Sau khi làm xong ba việc này , cậu phải xóa hết ảnh ! không được làm khó tôi nữa !” Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt đang nở nụ cười khó hiểu của hắn . Kim Nguyệt Dạ ! Ta sẽ nhớ ngày hôm nay .

“ Vậy thì phiền cô nhé !” Kim Nguyệt Dạ chìa ra một tờ giấy .

Trên giấy ghi đầy đủ công việc phải làm ….

5 giờ sáng : Đi đưa sữa tươi , báo…..giờ này tôi mới chộp mắt mà…

12 giờ sáng : Đưa hàng cho cửa hàng bánh kem Rossa…..giờ ăn cơm của tôi theo gió bay đi…

17 giờ chiều : Làm phục vụ ở Happy House …đây là phần công việc của hắn giờ giao hết cho tôi sao , chưa kể họ toàn là học sinh hai trường . Nhỡ có người nhận ra thì tôi biết núp ở đâu hở tên quỷ sứ kia .

22 giờ tối : Phụ bếp ở quán bar Prince….giờ ôn bài của tôi …hu..hu..

“ Cái gì thế này ?”

“Ái chà , Bé Hựu Tuệ trừng mắt cũng đáng yêu ghê !” Kim Nguyệt Dạ dí sát mặt về phía tôi “ Cô đừng hòng chạy thoát”

“ Cậu nói gì” Cái gì mà đừng hòng chạy thoát ? Tôi ngước đầu nhìn đối diện với khuôn mặt điển trai của hắn …dường như chúng tôi gần nhau đến nỗi nhận thấy hơi thở và nhịp tim của đối phương .

Thình ! thịch ! thình !thịch ..

Hựu Tuệ , hãy đều khiển nhịp đập trái tim lại , nó đang nhảy loạn xạ kia kìa .

“ Hơ ! Không bị xịt máu mũi à ?”

Tôi giận đến nỗi không cần giữ thể diện , đẩy hắn ra xa tôi . Muốn dùng “ Mỹ nam kế” làm ta xịt máu mũi à , còn lâu đấy nhé !

“ Mấy việc này làm liên tục bảy ngày . Đây là nhiệm vụ đầu tiên của cô !” Kim Nguyệt Dạ chả thèm để ý đến ngọn núi lửa đang phun kế bên .

“ Nhưng tôi còn phải đi học !”

“ Yên tâm , tôi đã tính đi tính lại rồi !”Kim Nguyệt Dạ cười như ác ma , mắt chớp chớp nhìn tôi .

“ Cậu có âm mưu từ trước , xấu xa !” Tôi tức đến sùi bọt mép .

“ Cậu nói tôi xấu thì tôi xấu cho cậu coi , cậu mà không làm thì ngày mai lên diễn đàn trường Minh Đức thì sẽ biết hoặc in thành poster đem dán trước cửa số 23 phố Angel cho mọi người chiêm ngưỡng”

“ Tôi chấp nhận…” Tôi đành gật đầu chấp nhận .

“ Đồng ý từ đầu có phải tốt hơn không ! Còn nữa mỗi lần tan ca phải ký bằng tên tôi , OK ? Tôi đi làm thêm đây , cô cứ từ từ thưởng thức rồi nhớ trả tiền nhé !”

Đây là Kim Nguyệt Dạ ga lăng , phong độ đầy mình , gia đình giàu có mà Tô Cơ kể sao ?

Thiếu gia nhà giàu mà phải đi làm thêm ?

Quên mất biết đâu đây là một trong các sở thích quái lạ của hắn , chỉ tội cho mấy cô em ngây thơ không biết mình đã mắc câu .

……..

Tôi về nhà liền lên mạng chat với Tô Cơ và Hiểu Ảnh kể hết chuyện về mấy bức ảnh và còn bị Kim Nguyệt Dạ chèn ép như thế nào . Qủa nhiên là hai bà bạn chí cốt không làm tôi thất vọng , họ quyết cùng tôi tìm cách trả đũa tên khó ưa ấy .

…..

Bốn giờ ba mươi phút ngày hôm sau , tôi cùng Tô Cơ đứng đợi trước cổng trường .

“ Sao chưa thấy Hiểu Ảnh đâu nhỉ ?”

“ Bà gọi điện cho nó chưa ?” Tôi hỏi Tô Cơ .

“ Hay là tụi mình đi trước đi !”

Chưa kịp cất bước thì Hiểu Ảnh chạy đến mặt cười toe toét .

“ Hai bà cứ về ngủ đi , mọi chuyện tui đã lo đâu vào đấy . Có bạn tôi ra tay gồm mười người nên không có chuyện gì là không làm được ha ha”

Hiểu Ảnh,bà làm tui cảm động quá .
Tít tít !

Ồ ! Có tin nhắn ! tôi rút trong túi ra quay mặt hướng khác để xem .

“ Bắt quả tang bé Hựu Tuệ nhờ người khác giúp rồi đó nha ! Phạt bé làm thêm 10 ngày về tội không thành thực !”

From: Kim Nguyệt Dạ .

Tôi xóa tin nhắn đó nhìn khắp phía xem có ai đang theo dõi không .

“ không có ai ! sao hắn biết nhỉ ?”

Tô Cơ & Hiểu Ảnh đồng thanh gọi tôi “ Hựu Tuệ , bà nói gì một mình vậy .”

“ Hiểu Ảnh từ ngày mai để tui làm một mình được rồi , hai bà không cần giúp nữa đâu . Cám ơn nhiều nhé !

Gặp phải Kim Nguyệt Dạ đúng là nỗi bất hạnh nhất cuộc đời tôi …hu..hu..

……

Ngày hôm sau

“ Kim Nguyệt Dạ cho ngươi hết nói nè , ta cứ nhét nhét cho ngươi hết cười nói luôn …” Tôi vừa nhét rác vào bao giấy vừa lẩm bẩm .

“ Tô Hựu Tuệ , mau rửa tay rồi bưng đĩa sa-lát hoa quả lên bàn số 4 , nhanh tay lên”

“ Ơ , vâng có ngây có ngay….” Tôi phải làm thật nhanh đề thoát khỏi nơi này .

“ Tô Hựu Tuệ mau bê mấy thùng này cất vào kho”

“ Tô Hựu Tuệ có người ở bàn số 3 gọi món kìa”

“ Tô Hựu Tuệ đừng có ngủ gật chứ”

……

Trải qua chín ngày sống mà như chết ! Tôi phải chạy đi chạy lại chóng cả mặt giữa trường học và nơi làm thêm .

Chưa kể tôi phải đảm bảo việc học , vừa phải chuẩn bị cho ngày hội thể thao .

Vì thắng lợi của cuộc thi sắp tới , tôi phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào .

Phù ! Hôm nay là ngày cuối cùng rồi .

Mặt tôi tèm lem dầu mỡ , sau khi rửa đến cái đĩa cuối cùng . Mười ngày qua tôi kiếm được tất cả bốn trăm đồng , mắt long lanh ngắm những tờ tiền do chính mồ hôi mình làm ra thật là vui sướng biết bao .

“ Mọi người vất vả quá , cám ơn !” Tôi chào tất cả các bạn đồng nghiệp .

Vừa tạm biệt mọi người xong tôi bước ra cửa thì gặp ngay tên sao chổi đáng ghét ấy .

“ Hựu Tuệ yêu dấu”

Oẹ ! Thật là giả tạo , tôi nhớ không lầm là mỗi lần gặp nhau chúng tôi đều có những quan điểm không đồng nhất . Vậy mà hắn cứ nói những câu làm tôi sởn da gà .

“ Kim Nguyệt Dạ! muộn thế cậu đến đây làm gì ?”

“ Thì xem bé Hựu Tuệ thế nào ! Ủa , sao mắt thâm quần như gấu trúc vậy ?” Bộ mặt xảo trá ấy lại áp gần mặt tôi .

“ Cậu không cần nói nhiều . Hôm nay vừa đúng hết hẹn giao kèo cậu có thể xóa tấm hình đó không ?”

“ Được thôi ! nhưng tôi phải lấy thêm một thứ …” Kim Nguyệt Dạ vụt tay lấy số tiền lương tôi cực khổ kiếm được .

“ Đồ quỷ hút máu !”

Kim Nguyệt Dạ rút di động từ túi ra , mở phần lưu ảnh , giơ lên trước mặt tôi .

“ Nhìn tởm quá tôi không muốn nhìn thấy nó lần thứ hai”

Hắn ấn nút xóa , ảnh liền biết mất .

“ Chúc mừng bé Hựu Tuệ ! Còn hai tấm nữa thôi !” Kim Nguyệt Dạ đung đưa chiếc di động .

“ Cám ơn bạn Kim !” Tuy khuôn mặt đó đẹp trai thật đấy nhưng lúc này tôi chỉ muốn đấm cho vài cú vào đấy .

“ Chỉ còn mấy ngày nữa là đến đại hội thể thao hữu nghị rồi , đến lúc đó thì chúng ta có thể gặp mặt thường xuyên ! Bé Hựu Tuệ có vui không ?”

Vui ? Vui cái con khỉ ! Gặp được cậu thì tôi làm sao vui nỗi .

“ Ai dà , đến lúc đó mong bạn Kim giúp đỡ nhiều !”

“ Không dám , đến lúc đó phải nhờ bạn Hựu Tuệ giúp đỡ mới đúng ! Tôi thi nhiều hạng mục lắm , phiền bạn ở bên cạnh chăm sóc…”

Chăm sóc ? Ai thèm chăm sóc mi ? còn lâu tôi mới chịu .

“ Hơ hơ bạn Kim lại đùa nữa rồi ! Hai trường chúng ta khác nhau hoàn toàn , bài binh bố trận cũng khác nhau , làm sao có thể ở bên cạnh nhau được chứ ?” Tôi đẩy mạnh cái đầu đang tựa lên vai tôi , sao cái đầu hắn không chịu yên phận nhỉ ? Tôi đang mệt mà hắn lại khoái dựa .

“ Đùa sao ? Được ngọc nữ trường Minh Đức – Tô Hựu Tuệ chăm sóc , tôi mơ còn chưa kịp nữa là….” Kim Nuyệt Dạ đang cười toe toét nhưng sao khuôn mặt hắn lại thoáng vẻ thất vọng nhỉ ?

Thấy tôi chưa đáp lại , hắn liền bồi thêm một câu .

“ Cứ quyết định thế nhé !Tôi sẽ lấy tấm ảnh thứ hai như quà đáp lễ "
 
baby ơi cố post hết 12 tâp lun nha ^^
lilom coi mới hết tập 2 hà mà ở đây không bán nữa hic:KSV@17:
bạn nào có truyện couple 50 hông post lên lun hen:KSV@06:
 
truyện này mới ra tập thứ 6 thôi mình thấy có vẻ không nhiều người muốn đọc lắm nên định thôi hi
 
bạn ơi mình giền truyện của Quách Ni lém lém lun á
nhưng ở mình không bán bạn cố post hết nha:KSV@17:
 
Chương 4:Con lợn kêu ụt ịt

one+two
Kim Nguyệt dạ lần này ta sẽ cho ngươi biết nữ thần Athena lợi hại cỡ nào ?
Trong lúc vô tình tôi đã chấp nhận yêu cầu vô lý của Kim Nguyệt Dạ . Tên ấy khoái chí ra mặt cười tươi rói , ngón tay làm hình chữ V .

“ Hôm đó nhớ đem theo nước và khăn bông đợi tôi ở sân vận động nhé ! bé Hựu Tuệ thân yêu”

………


Đại hội thể thao mỗi năm tổ chức một lần cuối cùng cũng đã đến . Trường Minh Đức và Sùng Dương sôi động bất ngờ vì vào ngày này hàng năm , hai trường tạm thời gỡ bỏ một trong ba quy định hà khắc đó là cấm qua lại với nhau .

Vả lại…kết quả của cuộc thi sẽ quyết định trực tiếp việc trường nào sẽ chiếm ưu thế hơn trong trận “chiến tranh giành số 23 phố Angel”

Đại diện của hai trường là tôi và Kim Nguyệt Dạ . Cả hai mỉm cười , đứng trên khán giả ngoài trời trường Minh Đức .

“ Sau đây xin mời đại diện hai trường lên phát biểu …”

“ Tôi đại diện cho trường Minh Đức , một ngôi trường luôn khác khao chinh phục đỉnh cao Olympic , chào mừng các bạn tới đây” Tôi đứng trước micro cười dịu dàng .

Bên dưới đều ồ lên sau câu phát biểu .

“Woa , là Tô Hựu Tuệ kìa , xinh quá và dễ thương nữa”

“Phải đó ! idol của trường ta mừ , đúng là danh bất hư truyền”

“ Vâng , xin mời các bạn thưởng thức tiết mục mở màn do trường Minh Đức biểu diễn”

Những tràng vỗ tay vang lên khắp nơi . Các học sinh trường Minh Đức biểu diễn thật nhịp nhàng dưới sự chỉ huy cổ tôi . Sau đó là biểu tượng khổng lồ trường Minh Đức xuất hiện một cách ấn tượng , làm học sinh trường Sùng Dương trầm trồ thán phục .

Tiếng vỗ tay kêu to khẩu hiệu “ Minh Đức” lại lần nữa vang vọng đến tận trời xanh .

Cô hiệu trưởng nở nụ cười mãn nguyện . Cảm giác thật là vui !

Tôi liếc mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ đứng bên cạnh , hắn vẫn cười như mọi khi , mặt chẳng hề biến sắc . Tiếp theo là lời phát biểu của đại diện trường Sùng Dương , không hổ danh là người dẻo miệng hắn khiến cho đám fan trường hắn reo to không ngớt .
“ Vâng , xin mời đại diện của hai trường cùng bắn pháo giấy khai mạc đại hội thể thao lần này !”

Tôi và Kim Nguyệt Dạ cầm một ống pháo cỡ lớn chầm chầm tiến đến chỗ đài cao gần khán đài để bắn . Bỗng Kim Nguyệt Dạ ghé vào tai tôi thì thầm “ Tên nô tì kia , tí nữa nhớ mang cho ta một lon nước ngọt đấy ….”

Tôi cố mỉm cười đáp lại hắn ! Hừ , tên khốn ! Ta không cho mi một bài học thì không phải là người ! Hãy đợi đấy!

“ Bụp !”

Những mảnh giấy đầy màu sắc tung bay khắp trời rồi rũ xuống như đất như một tấm thảm hoa .

Trận chiến đầu tiên của tôi và Kim Nguyệt Dạ chính thức bắt đầu .

…..

Cuộc sống địa ngục bắt đầu …..

Kim Nguyệt Dạ mặc đồ thể thao màu trắng , ung dung ngồi lên lan can của sân vận động , mái tóc như bay , cười tươi như hoa ..

Nhìn thấy tôi hắn liền réo to .

“ Ê , tên nô tì kia , đã mua nước ngọt chưa hả?”

Nhìn lũ fan nữ mặt mày đê m.ê bu quanh hắn như kiếng bu đường , trong lòng liền hiện ra hình ảnh kỳ quái tên này đúng là biết lấy lòng người mà .

“ Ê , nô tì …..Hựu Tuệ ….”

“ Đến đây…đến đây!” Tôi vội cắt ngang lời hắn.

Hic hic nếu như mọi người biết “ Công chúa đáng yêu” trường Minh Đức lại cúi đầu tước mặt đối thủ thì còn ra thể thống gì , lúc đó đúng là muốn sống không được muốn chết không xong .

Tôi nhìn xung quanh xem có gì để giúp mình hóa trang chút chút không , rốt cuộc tôi lấy chiếc áo khoác mặt vào , như vậy có thể che được bộ đồng phục . Thế vẫn chưa đủ tôi còn lấy chiếc mũ đen , quấn tóc lên rồi đội vào . Tôi còn cố ý kéo vành mũ che hơn nữa khuôn mặt .

“ Chuyện gì ?” Tôi nói giọng cực nhỏ , cuối đầu sát đất quyết không ngẩn mặt lên .

“ Nước ngọt đâu ?” Kim Nguyệt Dạ hình như không nghe tôi nói gì , hắn nhảy từ trên lan can xuống , đi về phía tôi .

“ Cô ăn mặc thời trang của thời đại nào thế !” Hắn cố tình châm chọc tôi còn lấy tay định kéo mũ cho tóc tôi rơi ra , may là tôi kịp thời giữ tay hắn lại .

“ Mặt kệ tôi ! không cần cậu xía vào” Tôi vội cầm tay hắn nhét mạnh lon nước ngọt vào .
Hắn nhìn lon pepsi trong tay rồi cau mày .

“ Tôi không uống lại này . tôi muốn uống loại có hình Jay cơ . Nô tì mua lon khác đi !”

“ Cùng một loại , uống thế nào mà chả được cần gì có hình hay không hình” Tôi quát lại .

“ Tôi không thích !”

“ Cậu !!!!!!”

Tôi chưa kịp nói thì Lý Triết Vũ và Lăng Thần Huyền cũng leo từ lan can xuống đi đến chỗ tôi . Hai cha này hồi nãy giờ có mặt sao không lên tiếng sớm …đúng là chết mình rồi .

Diệc Nho nhìn tôi chằm chằm làm tôi vội nhìn xuống đất .

“ Dạ, cậu nhặt thêm tên nô tì đó ở đâu thế ! chỉ tôi với !”

Ngay lúc hắn định choàng vai tôi thì Triết Vũ kéo hắn sang một bên .

“ Huyền ! cậu nổi tiếng thế ai chà muốn theo hầu cần gì phải tìm”

Lăng Thần Huyền được khen nên khoái chí mũi hết lên “ Phải đó ! phải đó !”

Phù !

Tôi thở phào nhẹ nhỏm , nhìn Lý Triết Vũ đang im lặng quan sát sân vận động . Dường như cảm giác có người nhìn mình nên Triết Vũ quay về phía tôi . Hai mắt chạm nhau làm tôi nhớ đến buổi tối ở “ khe cỏ tình nhân” , không biết cậu ta đã hết bệnh chưa ….

Hựu Tuệ…đừng suy nghĩ viễn vông nữa . Tuy cậu ta đã cứu mình thoát nạn nhưng lúc này không phải là lúc trả ơn .

Kim Nguyệt Dạ nhìn thấy cảnh t.ình tứ dù chỉ là ánh mắt của hai người liền quát lên .

“ Mau lên , đi mua pepsi ….nhớ mua ba lon ! Thật là người vừa lùn vừa chậm chạp , lại quái dị ! Sau này chắc chắn sẽ ế dài dài cho coi”

Tên khốn Kim Nguyệt Dạ ……ngươi còn dám trù ta ế ư ? tôi bỏ đi không thèm trả lời hắn .

Nhìn lon nước ngọt trong tay tôi nảy ra một diệu kế để chơi khăm hắn .

……..

“ Đây pepsi hình Jay đây !” Tôi giả vờ ngây thơ đưa lon nước ngọt cho hắn .

Không ngờ tên Kim Nguyệt Dạ hết nhìn tôi đến nhìn lon nước ngọt trong tay hắn rồi cười như ma vương .

“ Mở hộ dùm tôi…”

“ Sao ?”

“ Sao trăng gì nữa ? Bộ lon nước này có gì sao ?”

“ Không !”

Không có chuyện gì mới lạ !

“ Mau lên ! Chả lẻ cô yếu đến nỗi mở không nổi lon nước ngọt hay sao ?” Kim Nguyệt Dạ chau mày .

“ Sợ cô rồi ! Để tôi…” Kim Nguyệt Dạ mở nắp lon nước ngọt nhưng hướng về phía tôi .

Tôi cố né cái đầu đi rất xa , cắn chặt răng .


“ Phụt !”

Hắn vừa mở thì nước trong lon vọt lên như vòi phun nước , bắn tung tóe về phía tôi .

“ Hơ hơ ! Bé Hựu Tuệ sao mà bé đáng yêu thế !” nhìn bộ dạng thê thảm của tôi , Kim Nguyệt Dạ ôm bụng cười nghiêng ngả .

Tôi không nói gì nhìn hắn chằm chằm . Kim Nguyệt Dạ uống hết số nước còn sót lại trong lon mỉm cười nhìn tôi , lấy tay quệt cọng tóc ướt che mắt tôi .

Áhhhhhhhhhh……Tô Hựu Tuệ, mày đánh giá thấp đối thủ quá rồi đấy .
Lăng Thần Huyền đứng kế bên cũng cười không kém tên ác ma chỉ có duy nhất Đường Vũ Triết là không cười tôi . Tôi thầm cảm thấy an ủi .

“ Anh uống xong rồi tôi đi đây !”

“Chưa được” Kim Nguyệt Dạ nắm tay tôi lại .

Lúc này Lý Triết Vũ đi đến cạnh Kim Nguyệt Dạ “ Lát nữa còn có cuộc thi chạy bốn trăm mét nam nữa,cậu mau đi chuẩn bị đi !”

Nói xong Triết Vũ đưa tôi đi để lại Kim Nguyệt Dạ vẫn mặt mày hầm hầm như đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi .

“ Cám ơn ! Tôi….”

“ Không có gì !”

Mười phút sau , tôi đi vào toilet .

Nhìn áo và mũ ướt nhẹp toàn là nước ngọt , đành cởi ra thay , cả mái tóc cũng ướt xem ra cô phải gội đầu nữa .

Tôi thở dài , xem ra ý trời khó cãi . Cuộc đời tôi từ nay về sau chắc khó sống lắm đây .

Kim Nguyệt Dạ ! Đồ xấu xa xấu xa ! Tất cả những gì cậu đã làm với tôi , nhất định sẽ trả gấp đôi , không phải gấp mười lần mới đúng .

“ Ring ! Ring ! Ring !”

Điện thoại trong túi tôi kêu lên inh ỏi .

“ Alô ! Ai đấy ạ…..”

“ Nô tì , ta sắp phải thi đấu rồi ! Mau ra sân vận động nhanh lên! À, đúng hai phút nữa có mặt ! nhanh nha tôi đếm từng giây đấy .”

“Này , này , Kim Nguyệt Dạ cậu tưởng tôi biết bay à ?”

“ Tít !tít !”

Hắn cúp máy rồi , tôi vội chạy thục mạng ra sân vận động .

Đại hội thể thao chính thức bắt đầu , sân vận động đông lúc nhúc toàn người . Phe màu đỏ và phe màu xanh mỗi bên đứng một phía gào thét cỗ vũ cho trường mình . Những tấm băng rôn , khẩu hiệu cổ động cùng với lá cờ đại diện cho từng trường được giơ cao . Tiếng hò hét khắp nơi làm cho “ ngọn lửa thi đấu” cháy hừng hực .

Trường Sùng Dương phe màu đỏ còn trường Minh Đức màu xanh .

Toàn trường là người thế này , tìm tên khốn đó chả khác nào mò kim đáy bể ! Hừ , không thấy càng tốt….

Tôi định tìm chổ ngồi nghỉ ngơi một chút thì có giọng nói chói tai cất lên .

“ Hi , baby Hựu tuệ”

Là…là…là Anh Tỉnh Ngạn ! Hic hic…ông này sao xuất hiện không bao giờ báo trước hết vậy , có ngày tôi vỡ tim vì hắn .

“ Xinh chào! Anh có chuyện gì cần giúp à?” Tôi cười cười

“ Baby , anh sẽ ủng hộ em hết mình ! Vì em anh đã đăng kí thi ba hạng mục lận , em cảm động lắm phải không ?....”

Anh Tỉnh Ngạn lần này cầm bông hoa cúc , lần trước hắn cầm hoa gì gì đó ! Nhà tên này bán hoa chắc ?

“ Baby à , em biết hắn ta là ai không ?” Anh Tỉnh Ngạng mặt mày không hề biết sắc , chỉ về hướng xa xa “ Em biết không , hắn là át chủ bài trường Sùng Dương . Tướng mạo xấu hoắc thế kia mà cũng có fan hâm mộ ! Anh mới là đệ nhất mỹ nam ! Hựu Tuệ , em chưa thấy hắn cười đâu em mà thấy sẽ ói cả cơm trưa ra đấy !”

Kim Nguyệt Dạ đúng là đáng ghét thật ! Tôi nhìn hắn cười rạng rỡ giữa đám con gái đang bám lấy chằng chịt mà lửa hận thù lại nổi lên .

“ Hay là bé Hựu Tuệ cùng anh đối phó hắn” ANH Tỉnh Ngạn thì thầm vào tai tôi .

“ Anh muốn gì ?... .”

Anh Tỉnh Ngạn nhét vào tay tôi chai nước lại thì thầm

“ Cầm lấy cái này , đợi khi thi đấu xong đưa cho hắn uống . Đảm bảo trận thi đấu hôm nay …hắn sẽ…ha..ha..”

Anh Tỉnh Ngạn nhìn về phía Kim Nguyệt Dạ cười đầy tự tin .

“ Tôi không làm vậy đâu , muốn thắng phải công bằng” Đúng lúc định ném lại chai nước mà Anh Tỉnh Ngạn ép cầm lấy , bỗng có người vỗ mạnh vào tai tôi .

“ Tên nô tì kia , bộ ngủ gật trong toilet à ?” Kim Nguyệt Dạ đứng phía sau lưng tôi từ lúc nào “ Là cho ta hả ! Nô tì , ngươi đối với ta là tốt nhất đó ! Uả , không mặc đồ ngụy trang nữa sao ?”

“ Á ! Bỏ tay ra” Tôi giựt mạnh cánh tay đang bị hắn nắm .

Hắn lại mỉm cười sao mà chói lóa thế…..tôi sắp ….nhưng đây không phải lúc hoang tưởng tôi hét lên .

“ Này , bỏ tay ra !” Tôi vùng vẫy mạnh thêm nữa để thoát khỏi “móng vuốt” của tên Kim Nguyệt Dạ. Chúa ơi , đừng để ai bắt gặp rồi hiểu lầm tôi bán trường theo địch .

“ Lát nữa chủ nhân của ngươi sẽ thi chạy bốn trăm mét , nhớ cổ vũ nhiệt tình vào , cảm ơn mang nước đến nhé !” Kim Nguyệt Dạ cầm chai nước của Anh Tỉnh Ngạn hươ hươ trước mặt tôi . Hắn cướp từ lúc nào thế nhỉ ?

“ Ngại quá , để cậu thất vọng rồi ! Hựu Tuệ chỉ cổ vũ cho những hotboy như tôi thôi !” Anh tỉnh Ngạn lại thình lình xuất hiện , vuốt tóc mình rồi nói .

Chưa hả dạ hắn bồi thêm một câu “ Cậu cũng thi chạy bốn trăm mét hả ? chút nữa có thua cũng đừng có khóc nhè đấy !”

“ Nói cũng đúng !” Kim Nguyệt Dạ cười híp mí nhìn Anh Tỉnh Ngạn “ Nếu đã xấu như ma chút nữa thi chạy ngắn mà cũng thua thì để tóc dài làm phụ nữ cho rồi !”

“ Mi dám hạ nhục ta ! Mi có biết ta là ai không ? là Anh Tỉnh Ngạn hot boy có một không hai của trường Minh Đức”

Kim Nguyệt Dạ cười nay ngô

“ Tên nghe lạ hoắc , chưa nghe bao giờ”

“ Mi !” Anh Tỉnh Ngạn tức đến nỗi muốn phun máu ra , nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh , cười gian manh “ Kim Nguyệt Dạ , mi không dám cá cược với ta chứ gì ?”

“ Cược cái gì ?”

“ Lát nữa bên nào thua sẽ phải vừa đi vòng quanh trường bằng bốn chân vừa kêu giống con lợn!”

“ hm ? con lợn kêu như thế nào ấy nhỉ?tôi quên mất rồi ” - Kim Nguyệt Dạ tỏ vẻ ngây ngô
"có thế mà cũng k biết,con kêu thế này này ụt ịt ụt ịt ..."
"à,tôi biết con lợn kêu thế nào rồi!" - Kim Nguyệt Dạ cười khoái chí
"m...mi..."Anh Tỉnh Ngạn tức đỏ hết cả mặt.
Hừ,tên Anh Tỉnh Ngạn ngu ngốc,lại bị Kim Nguyệt Dạ xỏ mũi lần nữa.

Tôi vẫn nhìn đăm đăm bình nước rồi nhìn Kim Nguyệt Dạ , hình chưa hắn vẫn chưa uống nước …

Rốt cuộc bình nước đó chứa cái gì ?

Cãi đã rồi khát nước Kim Nguyệt Dạ ngước đầu uống hết chai nước suối .

Hắn uống thật ! Uống thật rồi …

Nhưng sao tôi thấy lương tâm cắn rứt , không vui chút nào .

Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi cười rạng rỡ , giơ hai tay làm dấu hiệu chiến thắng .

Không hiểu sao , khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của hắn , tôi thấy hối hận .

………

“ Pằng !”

Tiếng súng hiệu lệnh vang lên , tất cả tuyển thủ đứng ở vạch xuất phát bỗng lao đi nhanh như tên bắn .

“Bạn Kim Nguyệt Dạ trường Sùng Dương đang ở vị trí dẫn đầu ! Theo sát phía sau là bạn Anh Tỉnh Ngạn trường Minh Đức !” Bình luận viên ngồi trên đài quan sát cuộc thi .

Xung quanh hò hét to kinh khủng .
“ Dạ cố lên !”

“Huyền…không cần phải gào to thế, Dạ thế nào mà chẳng thắng !”

Giọng nói này …tôi quay đầu nhìn . Là Lăng Thần Huyền và Lý Triết Vũ .
Lý Triết Vũ phát hiện ra tôi nhìn cậu ta ,Triết Vũ cũng nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười làm tôi suýt bị hớp hồn .

“ Bạn Kim Nguyệt Dạ đã giành giải nhất trong cuộc thi chạy bốn trăm mét nam !”

Khi bình luận viên vừa dứt lời , nữ sinh Sùng Dương lao ầm về phía Kim Nguyệt Dạ .
 
Quay lại
Top Bottom