A's Life

14.09.17
Người ta thường bảo rằng độ tuổi của tôi cảm xúc khá là thất thường. Mà bản thân lại thích cái sự thất thường đó mới đau. Tôi thích để bản thân chìm trong những cảm xúc tiêu cực mặc dù có thể điều khiển cảm xúc của bản thân. Thật là hài hước!
Không biết bao nhiêu người đáng sợ cái suy nghĩ có trong một con nhóc thậm chí chưa đủ tuổi lái xe như tôi. Chị gái kia bảo là chắc do kiếp trước tôi đi sớm nên kiếp này già sớm. Chị thật hài hước đó!
Không biết bản thân nghĩ gì nữa, lúc nào cũng mong muốn hoàn hảo, không bao giờ đi làm mà chỉ để nó chìm vào tưởng tượng. Mới 10 phút trước còn bảo muốn học piano mà sau đó lại muốn làm quán quân rồi. Buồn cười thật đó!

Bản thân chưa bao giờ thích học văn hóa, chưa bao giờ. Chị à, về Việt Nam nhanh để em còn kể những suy nghĩ hiện tại chứ. Em mệt!

"Những cách hoa phai tàn thật nhanh
Em có bay xa em có đi xa mãi..."

Cũng vừa nghĩ ra một ý tưởng táo bạo, mình có nên không học đại học không aaa =]]]
Một cuộc đời mơ ước của tôi, được học trường cấp ba năng khiếu, được làm freelancer, còn thích học pha chế, chơi đàn, chơi bóng rổ, nuôi mèo, ăn kitkat và đọc sách. Hiện tại chắc là nó bị dập tắt rồi, gia đình tôi hẳn rất không thích mấy điều không giống với những điều mà phần lớn người trong xã hội làm theo. Học để làm lương cao, rồi lấy chồng gì đó. Nhưng rồi sao đây, những điều đó ai thực hiện thay đây? Lúc nào cũng dựa dẫm vào người khác không phải quá tệ hại sao?
"Em muốn làm kẻ kiêu hãnh, đúng không?"

"Mặc kệ bên ngoài tốt xấu đan xen,
Chỉ cần em vui, cuộc sống thế nào cũng luôn tươi đẹp..."
 
Mình ghét cái cảm giác khi bản thân bỗng nhiên trở nên vô tâm, ghét cái cảm giác không quan tâm bất cứ thứ gì, ghét cái cảm giác mà bỗng dưng mọi thứ thật là vô hình. Mình luôn là đứa cực kì ghét trách nhiệm. Một vài thời điểm mình ước được sinh ra từ hòn đá hay gì đó, hay không tồn tại. Mình ghét phải đối mặt với cuộc sống, ghét cái tình cảm của mọi người, nó làm mình cảm thấy áp lực nếu không thể "trả" đủ cho họ. Mình không biết mình nghĩ gì nữa, mình không thích mình ở hiện tại, cái gì cũng không có, cái gì cũng không thể làm. Mình lại càng không thích mình ở tương lai, không biết khi ấy có cái gì quá nhạt nhẽo hay không. Mình cảm thấy cái cuộc đời này hết sức nhạt nhẽo, sinh ra, rồi chết. Không biết tạo hóa tạo ra con người để làm gì nhỉ? Một vài ngày, vài thời điểm, mình không muốn làm gì cả, chẳng biết phải làm gì cả. Và mình chẳng muốn nói cho ai biết cảm xúc của mình, chẳng một ai, mình sợ rồi cái thứ mà mình trân trọng nhất lại bị vùi dập bởi những người không thể hiểu rõ. Rốt cuộc mình muốn gì đây hả...
 
Các cậu không biết nỗi ám ảnh về ngoại hình nó đáng sợ như nào đâu. Chỉnh bởi vì các cậu sinh ra đã xinh đẹp nên không thể hiểu. Tớ chẳng thể nào tự tin nếu bản thân trông không gọn gàng. Tớ không thích bị nhìn thấy ở bộ dáng xấu xí nhất. Tớ ghét những ai đề cập đến ngoại hình của tớ. Chính bởi vì sinh ra đã xinh đẹp nên các cậu tự cho mình cái quyền hạ thấp người khác. Tớ chỉ ám ảnh, chỉ tự ti, tớ không phải kiểu để mấy cậu dễ dàng chà đạp. Tớ cực kì nhạy cảm với những trò đùa liên quan tớ ngoại hình. Và, tớ chẳng bao giờ thích các cậu, phải chăng đó là sự giả tạo tớ tạo ra để có thể hòa nhập với cái môi trường thối nát. Các cậu không hiểu, và tớ cũng không mong các cậu hiểu. Vì sao hả? Vì tụi mày có não *** đâu mà hiểu lũ đần kia : )))))))))
 
Nếu có thể, một ngày nào đó, mình can đảm hỏi mẹ, thay vì tự hỏi, rằng là mình tồn tại để làm gì. Không biết nữa, mình không thích chút nào, mình không thích tồn tại, mình căm ghét bản thân quá ích kỉ, mình căm ghét việc bản thân tồn tại. Nó cứ như là, làm cho thế giới này thêm bẩn thỉu vậy. Mình căm ghét bản thân thực sự vô dụng. Mình chẳng thể nào làm tốt việc gì, chẳng giỏi cái gì cả. Mình ghét cơ thể mình, nó có quá nhiều khuyết điểm. Mình ghét tâm hồn mình, có quá nhiều lỗ hổng. Mình ghét mọi người, ghét bản thân. Ghét cái tính cách ương bướng lì lợm, ghét việc tự so sánh. Mình thích cái áp lực từ bên ngoài, khi đó mình có lý do để trách họ, thật là, thật là ích kỉ. Mình luôn cố tìm một lý do để ghét ai đó, đúng là, mình không đáng để đón nhận tình cảm của một ai, dù cho là loại tình cảm gì, tình bạn, tình thân, hay sự thương hại, bất kì, loại nào.
 
Cậu có thể tránh xa khỏi mình không? Mình còn yêu đời lắm mà. Đừng làm phiền mình nữa. Mình còn cả một cuộc đời phía trước.
Thật ra chỉ là cậu có thể điều khiển cảm xúc, cậu quá lười để làm điều đó, và cậu lúc nào cũng thích đắm chìm trong tiêu cực.
Người ta bảo khi đó chúng ta có thể rõ ràng nhìn nhận bản thân. Cảm xúc có thể thay đổi nhưng cơ thể thì không. Ít nhất là ở hiện tại.
 
Mình vốn rất thích ngủ, rất thích. Khi ngủ không cần bận tâm điều gì, có thể đạt được những điều mong muốn trong mơ, khi gặp ác mộng chỉ cần thức dậy là được. Và sẽ thật tốt biết bao nếu được ngủ trong câu truyện của chính mình, sẽ có rất nhiều sự quan tâm đúng không. Thật ra mình rất tham lam và ích kỉ. Mình vô tâm nhưng muốn được quan tâm. Mà giá như, thượng đế hay tạo hóa, hay gì đó tạo ra mình tốt một chút để mình không phải bị dằn vặt, hoặc đừng vứt cho mình cái lương tâm yếu đuối này. Không tốt thì cho trót, đừng có phải bắt mình sống cái kiểu giả tạo phù hợp với luân thường đạo lý nữa. Thật tồi tệ! Mình không cách nào điều khiển nổi suy nghĩ thái độ tiêu cực với người khác. Tệ thật, hôm nay đã ngủ nhiều quá rồi!
 
Đã lâu rồi không dùng tai nghe, chạm vào cái thứ lạnh lẽ ấy. Không biết tại sao mà dùng tai nghe lại thích thú hơn, nó khiến bản thân cảm thấy được riêng tư. Và, giọng hát len lỏi truyền vào tim. Hôm nay không buồn, không nghĩ gì cả. Thật kì lạ.
"Tôi là đứa con của Chúa
bị ruồng bỏ nơi thế giới xấu xa tội lỗi này..."
 
Có một chị gái Under 40 đã từng hỏi mình bây giờ đã thế, không biết sau khi bằng tuổi chị ấy sẽ thế nào. À thật ra cũng tốt, tuy có hơi nghĩ nhiều một tí. Vì mình không thích cái tính khí trẻ con, càng không thích bản thân không biết đối nhân xử thế, những thứ cơ bản như thế còn không biết thì bảo vệ bản thân thế nào chứ. Thế giới này làm gì mà đơn giản đâu, nhất là thế giới của người lớn.
 
Vì cái môi trường từ tiểu học đến cấp 2 đã tạo cho mình một thói quen đa nghi, một cái nhìn cực đoan về những người vô tư lạc quan. Cảm thấy họ là những người dễ bị lơi dụng và dễ bị người khác thương tổn nhất. Cái tôi của mình rất cao, cao đến khi nào thì không biết, chỉ biết là mình không cho phép bất kì ai có quyền làm tổn thương thể xác lẫn tinh thần mình, cảm thấy không một ai có quyền hạ thấp mình. Nhờ một cái tôi như thế mới có thể vượt qua những lời nói tưởng chứng như vô hại của cha mẹ ngày bé. Và vượt qua cả những lời châm chọc từ một kẻ có IQ chắc chắn thấp hơn mình. Bởi vì, họ không xứng đáng!
 
Cậu ấy đã từng bảo mình nên hạ thấp cái tôi của mình xuống, nếu không một ngày nó sẽ vỡ ra. Mình đã thử, đã cố gắng, nhưng bản chất kiêu ngạo chỉ có thể khiến mình hạ xuống bên ngoài nhưng bên trong vẫn âm thầm khinh bỉ. Không phải là không muốn vô tư, không muốn lạc quan, mà không thể. Mình luôn "vô tình" để ý người khác, về thái độ, hành động, suy nghĩ, tính cách. Nếu mà ai đã từng tiếp xúc với mình, kể cả trên mạng hay ngoài đời mình đều "soi" hết thảy. Đâu có phải trẻ con nữa đâu mà âm thầm đăng status như "mày đối với tao sao thì tao làm thế". Buồn cười muốn chết, lớn rồi thì phải âm thầm hành động. Nó giống như cảm giác sợ hãi được cho là để bảo vệ bản thân. Mình cũng có mới nới cũ nữa, vì mấy cái mình gọi là cũ thì "chúng" chẳng có gì tốt hết. Mấy cái cũ thì nên được vứt bỏ, nhỉ? Mong một ngày nào đó mình thật sự hạ được cái tôi xuống và đối xử tốt với mọi người, ha?
 
Mình không theo đạo, nhưng mình đồng tình với quan điểm của Phật giáo rằng mọi thứ đều vô thường, vô hình, không ai là của ai. Mình vốn dĩ ngay từ một năm trước đã thấy cuộc sống này rất tẻ nhạt rồi, con người cứ lẩn quẩn trong hỉ nộ ái ố. Mình thật sự nói, bản thân không có đam mê, ước mơ gì cả. Mình cố gắng chỉ là lựa chọn con đường dễ dàng nhất để quãng đường còn lại có thể dễ chịu một tí. Bám víu vào những cái mà mình có thể làm được tốt hơn một vài người khác. Mà thật ra, cuộc sống này, không có mình vẫn tiếp tục.
 
Lúc bé dường như có quá nhiều thứ mà bây giờ không có. Ví dụ như mình cũng không để tâm quá nhiều về vài cái sẹo trên người, không quá bận tâm về đôi mắt, không để ý quá nhiều tới ngoại hình, không phải kìm nén cảm giác phẫn nộ muốn xé những bức tranh hư hỏng. Lúc bé mình tôn trọng những bức tranh, dù nó xấu xí cỡ nào, dù mẹ đã vùi lại và vứt vào thùng, dù chị "vô tình" làm rách hết thảy. Mình hiện tại, không thể chấp nhận nỗi sự xấu xí.
Hi vọng trong tương lai, một ngày nào đó, mình sẽ không tự trách đôi mắt không thấy rõ mọi thứ, sẽ không xé bỏ những thứ hư hỏng, sẽ có thể bỏ qua những khuyết điểm của bản thân, của sự xấu xí về cả tâm hồn lẫn bề ngoài. Như đã từng nói với cậu ấy rằng mình đang cố gắng biến cuộc sống của mình trở nên có nghĩa.
Mà, đó là tương lai, mình hiện tại vẫn không chấp nhận nỗi sự xấu xí. Thật tệ hại, về tất cả!
 
Khi ấy mình không đủ dũng cảm để có thể đối mặt với những cuộc cãi vả, mình chỉ trốn trên gác và bịp lỗ tai lại. Mình lúc ấy còn chưa biết cảm thông là gì, mình chỉ sợ luyên lụy đến bản thân. Lúc ấy chị mình biết suy nghĩ hơn, chị đã làm đủ mọi chuyện, mình biết.
Lúc ấy mình có nhiều nỗi sợ hãi, những nỗi sợ làm nhòe đi trang nhật kí đầy những dòng chữ xiêu vẹo, một trong số đó là sự tồn tại của bản thân. Mình đổ hết tội lỗi cho chính mình, tự hỏi có phải mọi chuyện trở nên tồi tệ từ khi mình ra đời, rằng là mọi thứ đã từng rất tốt sao. Mình không biết trước đó, mình chỉ nhìn quá khứ qua những tấm ảnh cũ kĩ trong quyển album, và mình cho là như vậy. Chị mình chỉ cười, chị bảo mình biết vẽ vòng tròn này.
Những mụ đàn bà không nhớ nỗi mặt, những kẻ đàn ông không biết tên, những con người vô tình và cố ý gây tổn thương lên những trái tim còn bé bỏng để rồi khi thời gian qua đi mọi thứ vẫn như vậy, chẳng thể nào thay đổi, hoặc đã có, rồi và nó lại tiếp tục xảy ra như một vòng tuần hoàn.
Bà đã chứng kiến tất cả mọi thứ, bà nghĩ gì, bà nhỉ? Bà có bao giờ thấy thương tiếc cho chúng con không? Bà có thấy sự việc xảy ra sau bảy năm không?
Còn mẹ con thì sao?
 
09.04.18
Dạo này mình thích nằm dài nhìn lên trần nhà, với hi vọng có thể xuyên thấu qua lớp che chắn để nhìn ngắm các vì sao trên vũ trụ kia dù là ban ngày.
Mình sẽ nằm đó với ánh trăng dịu nhẹ đủ để làm sáng lên đôi mắt của chính mình. Một vài bản nhạc acoustic mang tâm hồn mình đùa vui theo gió. Cái mùi hương lành lạnh vào mùa đông, lạnh hơn vào mùa xuân, man mát của mùa hè hay rét của trời thu xông vào mũi. Rồi con mèo của mình sẽ đến bên cạnh mình, cuộn tròn lại thành một cục bông, và cùng mình đón những đợt gió ngào ngạt. Mình sẽ vội tìm vì sao sáng nhất trên trời kia và tự hỏi lúc nào thì mình sẽ như chúng.
Một đêm trăng hoàn hảo
trong tưởng tượng
 
04.05.18
Người ta nói những vì sao mà mình có thể thấy được trên bầu trời kia đã "chết" từ lâu. Vậy mà hóa ra bấy lâu nay mình tưởng chúng nó thật rực rỡ.
Mình cứ nghĩ là mình đã "chết" từ lâu. Hóa ra mình vẫn còn sáng, vẫn còn thở và vẫn còn cảm nhận.

Tại sao mình chỉ mua 1 vỉ kháng sinh thôi cơ chứ.
 
Mình đã từng nghĩ tại sao chị mình có thể rơi nước mắt về chuyện đó. Cho đến khi mình ở đúng cái thời điểm ấy. Cái lúc mà mình nhận ra mình cần có trách nhiệm bảo vệ những người mình thương yêu, chắc hẳn là lúc tồi tệ nhất ở khoảng thời bé bỏng của mình. Mình thích chỉ sống trong căn phòng của chính mình và coi những chuyện khác không liên quan đến bản thân.
Có kì lạ gì đâu khi tính cách ấy được hình thành khi còn bé. Mình quá mệt mỏi để quan tâm đến mọi người.
 
Đôi khi cũng muốn như người ta hào sảng bắt côn trùng ra khỏi phòng, đuổi chuột, đuổi rắn hay đơn giản là vứt gián, :| ôi tấm thân tôi
 
Quay lại
Top Bottom