Hoàn Anh không thích phụ nữ, nhưng… anh yêu em, cô bé ạ !

tg viết truyện hay quá :KSV@12: bao giờ tg có truyện mới thông báo cho mình vào đọc nha :KSV@10:

ok khi nào có truyện mới sẽ phóng loa thông báo liền :KSV@05:
Ui... Thức khuya viết truyện cho mọi người đọc. Iu ss wá ker

thanks em nhiều lắm nha :KSV@03:
 
NGOẠI TRUYỆN 1


Xin chào các bạn ! Mình tên Thiên Nhật, còn 1 tháng nữa mình sẽ tròn 5 tuổi. Sở thích của mình là xe hơi đồ chơi, lớn lên mình nhất định sẽ trở thành tay đua số 1 thế giới… Người mình yêu nhất là mẹ… Mẹ luôn dịu dàng và nấu ăn cũng ngon nữa… đâu có giống như ai kia… suốt ngày cứ giành mẹ với mình… hứ… thật đáng ghét…

“Hôm nay con không được giành mẹ với ba nữa nhé ! Mau về phòng ngủ đi !” Vũ một tay ôm lấy Vi, còn tay kia cố gắng ngăn Thiên Nhật cứ nhào tới…

Đúng vậy ! Người mình nói chính là ba đấy… “Không ! Hôm nay mẹ phải ngủ với con cơ !” bé Thiên Nhật quyết không bỏ cuộc

“Không phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao ? Mỗi tuần mẹ chỉ ngủ với con 2 ngày thôi, tuần này đã đủ 2 ngày rồi !”

“Nhưng hôm qua ngủ ở nhà bà ngoại, có cả ba ngủ chung nữa nên không tính… nên giờ mẹ phải ngủ với con”

“Sao lại không tính, hôm qua là con nằm ở giữa ngăn cách ba và mẹ, xét về lý thì chỉ mình con được nằm kế mẹ, còn ba thì không, vậy không phải cũng được tính là 1 ngày sao… thôi mau về phòng ngủ đi…” Vũ cười đắc ý, phen này để xem thằng bé còn cãi được không nhé (Tg: Ẹc… ấu trĩ hết sức =_=)

“Hic… ba ăn hiếp con… oaaaaaa…” thằng bé đuối lý, chỉ biết òa lên khóc, tranh thủ sự tội nghiệp của mẹ

“Thôi… thôi… để tối nay mẹ ngủ với con… đừng khóc nữa… ngoan nào…” quả nhiên có tác dụng… Thiên Nhật cười thầm…

“Nhưng mà mẹ chỉ nằm với con cho đến khi con ngủ thôi nha… không được vi phạm quy tắc mà chúng ta đã cam kết… vi phạm một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ 2, con hiểu không ?” Vi nghiêm khắc nhìn Thiên Nhật đang mếu máo

“Dạ… con biết rồi mẹ…” tuy không cam tâm nhưng Thiên Nhật cuối cùng cũng chịu nghe lời

“Vậy giờ con đi đánh răng đi… lát nữa mẹ vào với con”

“Dạ…” cậu bé thất thểu đi vào phòng

“Sao anh cứ ăn hiếp con như thế ?” Vi quay sang Vũ trách móc

Vòng tay ôm lấy eo Vi, anh cười xòa “Thì… anh muốn thử xem khả năng tranh cãi của con mình tới đâu thôi mà”

“Anh cứ như vậy, con sẽ nghĩ là anh ghét nó đấy”

“Nếu nó ngốc đến như thế thì anh đành phải chịu chứ biết sao giờ !”

”Sao anh lại như thế ? Yêu thương cần phải nói ra thì nó mới hiểu được chứ !”

“Đúng là 2 mẹ con y như nhau… Thể hiện yêu thương qua hành động quan trọng hơn chứ ngốc !” Vũ dịu dàng cọ cọ mũi mình vào mũi của Vi

“Nhưng mà nói ra vẫn tốt hơn” Vi bướng bỉnh không chịu thua

“Được ! Vậy anh sẽ cho em thử nghiệm xem lời nói hay hành động thì sẽ tốt hơn nhé !” Nụ cười của Vũ bắt đầu trở nên mờ ám

Đoán được ý của anh, Vi lập tức đẩy anh ra “Anh… đừng thế… con nhìn thấy bây giờ…”

“Có sao đâu… thì chỉ nhìn thấy cảnh ba mẹ nó yêu thương nhau thôi mà” Vũ vẫn không cho cô thoát khỏi vòng tay anh

“Hứ… chồng ngốc… em vào với con đây…” gỡ tay anh ra khỏi eo mình, cô quay lưng đi vào phòng của bé Thiên Nhật

“Nhanh nhé ! Anh chờ !” Kèm theo câu nói đó là nụ cười ma mãnh hết sức

“Lêuuu… anh đừng hòng nhé…” Tuy Vi nói thế nhưng đúng là trong lòng không thể không mong đợi… :D
-------------------------------

“Phù… may quá… cô không phát hiện… mình phải mau đi thôi !” bé Thiên Nhật lén lút trốn ra khỏi nhà trẻ

“Yeah ! Mình đã ra được rồi, giờ thì phải đi mua quà cho mẹ thôi… nhưng mà đi hướng nào đây nhỉ ? Hình như… là hướng này thì phải ! Thôi kệ ! Đi đại vậy !” bé Thiên Nhật phấn khởi, nhảy chân sáo đi trên đường. Trong lòng không khỏi vui mừng khi nghĩ đến cảnh mẹ sẽ xúc động như thế nào khi nhận được quà của mình…
---------------------------

“Alo… xin hỏi có phải ông Thiên Vũ không ạ ?”

“Vâng… là tôi đây !”

“À… Chúng tôi gọi từ nhà trẻ của bé Thiên Nhật, xin lỗi đã làm phiền ông nhưng vì chúng tôi liên lạc với mẹ bé không được…”

“Nhưng có chuyện thế ?” Vũ bắt đầu thấy lo lắng

“Chúng tôi không tìm thấy bé Thiên Nhật ở nhà trẻ…”

“Sao ? Sao lại như thế ? sáng nay chính tôi đã đưa nó đến nhà trẻ mà !”

“Vâng… lúc sáng bé vẫn ở đây nhưng sau giờ ăn trưa thì… Chúng tôi đã tìm những nơi gần đó nhưng vẫn không thấy. Ông có thể cho chúng tôi biết có nơi nào bé thường đến hay đặt biệt muốn đến không ạ ?”

“Được rồi ! Chuyện đó cứ để tôi, tôi sẽ đi tìm… cám ơn cô đã báo tin…”

Vừa cúp máy… Vũ liền gọi cho Vi… nhưng đầu dây bên kia vẫn vang lên giọng nói máy móc “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Vũ lại càng lo lắng hơn… vội vàng phóng nhanh về nhà… 2 mẹ con này, sao mà giỏi làm người ta đau tim thế không biết…

“Ơ… trưởng phòng đi đâu thế ạ ? Sắp có cuộc họp quan trọng với khách hàng mà !” cô thư kí thấy Vũ định ra ngoài, vội vàng nhắc nhở

“Làm ơn điện thoại hẹn khách hàng vào ngày khác giùm tôi… con tôi đi lạc rồi… tôi phải đi tìm nó ngay…”

“Ơ nhưng…” Chưa đợi cô thư kí nói hết câu, Vũ đã đi mất
--------------------------

Về tới chung cư… vừa bước ra khỏi thang máy, đã thấy Vi đứng trước cửa nhà, kệ nệ một đống đồ… lui cui tìm chìa khóa…

“Nãy giờ em đi đâu thế ? Sao điện thoại không liên lạc được” Vũ thở hổn hển vì lúc nãy đi vội quá

“Ơ… vậy sao ?” Vi vội vàng lấy điện thoại ra xem thì đã tắt máy “Điện thoại của em hết pin rồi. Mà sao anh lại về giờ này ?”

“À… anh định về nhà lấy đồ…” Vũ không muốn cho Vi biết chuyện, không khéo lại làm cô cuống lên

“Vậy anh mau vào lấy đi… anh nói hôm nay có cuộc hẹn với đối tác quan trọng mà… coi chừng trễ đấy !”

“Không cần vào nữa… anh chợt nhớ ra anh để trong xe mà lại quên mất… thôi anh đi đây…” Nói rồi Vũ lại đi mất, không cho Vi kịp phản ứng

“Sao thế nhỉ ?”
----------------------------

Trời đã bắt đầu tối…

“Đây là đâu thế ? Sao lại thế mình nhớ là đường này mà…” bé Thiên Nhật bắt đầu thấy hoang mang… bây giờ thậm chí cậu còn không biết cả đường về nữa chứ đừng nói chi là đường đi đến cửa tiệm mua quà cho mẹ…

“Phải làm sao bây giờ ? Huhu… mẹ ơi, ba ơi… 2 người ở đâu ? Con sợ quá, huhu…” cậu nhóc vừa đi vừa mếu máu, trong khi đường thì lại vắng tanh… chẳng có một bóng người, lại càng làm cậu bé sợ hãi hơn…

“Hình như… chỗ này quen quen… đây có phải công viên ba mẹ từng dẫn mình đến chơi không nhỉ ? Sao hôm nay lại chẳng có ai thế ? Nhưng mà từ đây thì làm sao về nhà đây…”

Bỗng tiếng kêu của con mèo hoang gần đó, làm Thiên Nhật giật mình hoảng sợ… vội trốn dưới chân chiếc cầu tuột trong công viên khóc thút thít…

“Huhu… làm sao đây ? Làm sao đây… huhu… mẹ ơi… ba ơi…”

“Nếu biết sợ thế thì đừng có đi lung tung chứ nhóc !” Thiên Nhật vừa gọi ba, nhìn lên đã thấy Vũ xuất hiện trước mặt… mồ hôi đầm đìa… hơi thở nặng nhọc như thể đã chạy bộ rất lâu rồi…

“Ba !!!” Cậu bé òa khóc, nhào tới ôm lấy Vũ…

“Được rồi ! Đừng khóc… ba ở đây nè…” Vũ dịu dàng vuốt lưng Thiên Nhật để cậu bé bình tĩnh lại

...

“Nào lên đây ! Ba cõng về…” Vũ quay lưng về phía cậu nhóc…

“Không… không về có được không ba…” Thiên Nhật nhìn Vũ rụt rè…

“Sao lại không về ? Ba còn chưa hỏi tội con dám bỏ đi lung tung, thế mà giờ lại không chịu về nữa à ? Mau lên ! Mẹ đang đợi đấy ! Không lẽ con quên hôm nay là ngày gì rồi à ?” Vũ bắt đầu có chút bực mình

“Chính… chính vì con không quên nên hôm nay con mới muốn đi mua quà cho mẹ, ai ngờ…”

“Vậy ra còn trốn ra ngoài là muốn đi mua qua cho mẹ à ?” Vũ bất ngờ vì suy nghĩ người lớn của bé Thiên Nhật

“Dạ… con chỉ muốn làm mẹ bất ngờ… con xin lỗi ba” cậu bé vẫn mếu máo

“Được rồi… vậy chúng ta đi thôi !” Vũ mỉm cười xoa đầu Thiên Nhật rồi nâng cậu bé lên vai mình

“Đi đâu hả ba ?”

“Không phải con nói muốn mua quà cho mẹ sao ? Chúng ta đi nhanh thôi !”

“Dạ…” Thiên Nhật cười tít mắt, ôm lấy cổ của Vũ…

Thật ra thì... ba không đáng ghét như lần trước mình đã nói đâu… ba cũng đáng yêu lắm cơ… Mình nhớ có lần mình đạt giải nhất cuộc thi “bé khỏe bé ngoan” ba mẹ hứa sẽ thưởng cho mình chiếc xe hơi đồ chơi mà mình yêu thích. Nhưng mà loại xe đó đã không còn bán nữa, làm mình buồn mất mấy ngày… Ai ngờ, một buổi sáng sau khi thức dậy mình đã thấy chiếc xe đó để ở đầu gi.ường… thật không thể tin được… Mẹ nói ba đã đi khắp nơi để tìm bằng được cho mình… đã vậy mà ba còn chối là không phải ba mua nữa chứ… Ba không thật thà chút nào… Nhưng mình biết ba thương mình lắm… không cần nói mình cũng biết ^^

“Ba !!”

“Sao ?”

“Thật ra con không ghét ba chút nào !”

“Ừ… ba biết…” Dù Thiên Nhật không nhìn được mặt ba lúc này… nhưng cậu biết chắc chắn là ba đang cười và cậu cũng vậy…
----------------------------
 
hay nhể! hehe
lúc đọc đoạn bé Thiên Nhật đi lạc; mình cứ nghĩ bé sẽ bị bọn côn đồ bắt cóc; xong đúng lúc đó; Thiên Vũ xông ra; như 1 siêu nhân trong cuốc truyện của bé; giải cứu bé thoát khỏi lũ ng`xấu xa....... (ặc. đọc Conan nhìu wa' nên bị bệnh tưởng bở! hjc)

cảm ơn tác giả nhé. Gắng viết nhanh nhé.
 
Anh không thích phụ nữ, nhưng... anh yêu em, cô bé ạ ! (End)

Hee... Ngoại truyện lần này sẽ quay trở về quá khứ, đoạn trước khi Vũ nghe Vi tỏ tình ý, tình yêu nào quên thì xem lại chap 18 nha :KSV@05:

NGOẠI TRUYỆN 2


“Không cần cậu nói… tớ cũng đã quên từ lâu rồi… chỉ là 1 nụ hôn thôi mà… cậu không cần phải để tâm nhiều thế !”

Gì mà không cần phải để tâm… tớ rất để tâm đấy… tại sao cậu có thể quên dễ dàng như thế được chứ ? Tại sao cậu cứ mãi lởn quởn trong tâm trí tớ thế này… Thật khiến người ta phát điên lên được !

Vũ ngồi trong phòng làm việc cứ liên tục vò đầu bứt tóc khiến cho anh đồng nghiệp ngồi kế bên nhịn không nổi, cuối cùng cũng phải lên tiếng…

“Lại phiền não chuyện đàn bà chứ gì ? Anh mày đã nói rồi, khi yêu rồi thì sẽ như thế đó, muốn tránh cũng không được !” Lâm Giang tỏ vẻ đàn anh ra chiều hiểu biết

“Gì mà yêu chứ ? Em đã nói là không phải cơ mà !” Vũ bực bội cãi lại, đang rối trí thế này còn gặp ông anh nhiều chuyện… thiệt là nhức đầu…

“Vậy anh hỏi mày nhé ! Khi ở cạnh cô ấy mày có vui không ?”

“Tất nhiên là vui rồi” Vũ trả lời mà không cần suy nghĩ, ở bên Vi lúc nào chẳng vui, từ xưa đến giờ đều thế mà

“Vậy lúc không gặp cô ấy mày có thấy nhớ không ?”

“Ừm… cũng có chút chút…” Vũ bắt đầu thấy sợ sợ… hình như mình sắp bị đưa vào tròng thì phải…

“Thêm một câu nữa thôi… Khi ở gần cô ấy mày có cảm giác nóng bức trong người và nảy sinh ý đồ đen tối không ?” nét mặt của Lâm Giang trở nên ám muội

Trong khi Vũ thì lại nhăn mặt, tỏ vẻ khó hiểu “Ý đồ đen tối là ý đồ gì ?”

“Trời… mày có phải đàn ông không thế ? Nói vậy mà còn không hiểu nữa hả ? Tức là…” Lâm Giang kề tai Vũ nói nhỏ, giải thích cặn kẻ khiến cho Vũ đỏ lừ cả mặt

“Anh… anh bệnh hoạn vừa thôi chứ ? Làm sao em lại có ý nghĩ đó với cô ấy được ? Không có… không hề có !” Quả thật Vũ chưa từng nghĩ qua sẽ lập lại chuyện đó một lần nữa với Vi… chỉ vì chuyện đó mà Vi và anh đã phải mắc kẹt trong mớ rắc rồi như thế này, nên tuyệt đối không thể để nó xảy ra một lần nữa… không bao giờ… cùng lắm thì chỉ có… muốn hôn thôi…

“Gì mà bệnh hoạn ? Đây là chuyện hoàn toàn bình thường, khi yêu ai mà chẳng thế… nghe anh mày… thế nào cũng có ngày chú mày cũng sẽ như thế thôi… tới lúc đó thì đừng năn nỉ anh xin truyền lại bí kiếp nhá” Lâm Giang cạo ngạo nhìn Vũ như thể ta đây có rất nhiều kinh nghiệm, thật khiến người khác cảm thấy bực mình !

“Có cần anh truyền bí kiếp hay không thì em không biết… chỉ biết là sếp sắp ra đấy… mau làm việc đi !” Nghe Vũ hù, Lâm Giang mau chóng quay trở lại công việc. Phù ! May quá… Thoát nạn rồi… Sao hôm nay Vũ yêu sếp thế nhỉ ? Cứu Vũ một bàn thua trông thấy… :D
-----------------------

Hôm nay Vũ phải làm cho xong bản kế hoạch nên tăng ca về muộn… đến khi về đến nhà thì Vi đã ngủ…

Nhìn nét mặt ngây thơ của Vi lúc ngủ sao mà đáng yêu thế không biết…

Bỗng Vũ chợt nhớ tới lời của Lâm Giang lúc sáng… khiến cho đầu óc Vũ bắt đầu nghĩ linh tinh… ánh mắt Vũ từ khuôn mặt Vi đã dần dần chuyển xuống thấp hơn… anh thấy người mình trở nên nóng hơn, cổ họng thì lại khô rát… cảm giác kì lạ xâm chiếm… sao lại thế ? Cái tên Lâm Giang chết tiệt này, tự nhiên đi gieo rắc ý nghĩ đen tối vào đầu mình nên giờ mình mới có cảm giác kì lạ như thế… Không được rồi… nóng quá… chắc phải đi tắm lại một lần nữa mới được… nghĩ rồi Vũ vội đi vào phòng tắm dội thẳng nước lạnh vào đầu cho tỉnh táo lại…

Xong xuôi… định lên gi.ường đi ngủ… Vũ nhìn qua phía Vi thấy cô đang khẽ cựa mình vì lạnh, anh nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cô… Ai ngờ cô đột nhiên ôm lấy cánh tay anh, tưởng là gối ôm nên thoải mái cọ cọ mặt vào… thật là... đáng yêu không chịu nổi…

Đến lúc này, chút lý trí còn xót lại của Vũ bảo rằng tốt nhất tối nay anh không nên ngủ trong phòng… nếu không sẽ phạm tội mất… thế là tối đó Vũ đành chọn cách ngủ phòng khách…
-----------------------------

“Không được rồi… tớ thấy không ổn chút nào…”

“Sao thế ?” Nhất Huy lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng thiểu não của Vũ

“Cậu có thứ thuốc nào có thể ngăn người ta có hành động xấu không ?”

“Hành động xấu là hành động gì chứ ?”

“Thì là…” Vũ nói nhỏ vào tai Nhất Huy

“Haha… cậu này hài thật… hahahaha…” sau khi nghe Vũ nói xong, Nhất Huy chẳng những không giúp được gì, mà còn ôm bụng cười nghiêng ngã khiến Vũ thiệt là muốn đấm vào cái hàm răng đang nhe ra kia cho rụng hết mấy cái răng thì mới mới dịu được cục tức này mà… cái tên mất nết hết biết…

Thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Vũ, biết mình quá lố nên Nhất Huy ráng nhịn cười mà giải thích “Nếu thật sự có thứ thuốc đó thì chẳng ai phạm tội cưỡng hiếp nữa rồi cậu à”

Vẫn là giọng điệu châm chọc đó, thật là tức chết mà “Cậu vừa phải thôi nhé ! Đừng có dùng cái giọng điệu đó với tớ, nếu tớ biết thì tớ đâu cần phải hỏi cậu…”

“Được rồi ! Được rồi ! Làm gì mà nóng thế ? Tớ đùa thôi mà ! Không ngờ cậu và Vi đã đến giai đoạn này rồi à ? Thế mà hôm bữa vẫn khăng khăng chối là không yêu Vi. Giờ thì hết chối rồi nhé !”

“Thì tớ yêu đấy… cậu vừa lòng chưa ? Cậu có cách gì giúp tớ thoát khỏi tình trạng này không ? Tớ sắp chết rồi đây !”

“Có một cách…”

“Cách gì thế ?” Mắt Vũ bắt đầu sáng lên tia hi vọng

“Chính là… nhờ ai đó thỏa mãn cho cậu…” Vừa nghe xong, mặt Vũ liền xụ xuống, sốc áo Nhất Huy lên, nghiến răng đe dọa “Có phải lâu rồi không bị ai đánh nên buồn không hả ? Ăn nói kiểu gì thế ?”

“Không… không… tớ nói thật đấy… nếu để như thế này thì trước sau gì cậu cũng phạm tội với Vi thôi, chi bằng tìm cách phóng thích…” Nhất Huy rụt rè giải thích

Vũ liền nhăn mặt “Cậu nói bậy bạ gì thế ? Ngoài Vi ra, phụ nữ khác… chỉ chạm vào thôi thì tớ đã nổi da gà lên cả rồi còn làm ăn gì được… nghĩ tới đã thấy buồn nôn…”

“Thật sao ? Thật là cậu chỉ cần Nhật Vi thôi hả ?”

Vũ đau khổ gật đầu…

Đúng là tên này đã rơi vào lưới tình thật rồi, quả nhiên không ngoài dự đoán của mình… Nhất Huy thầm đắc ý

“Xem ra nghiêm trọng rồi đây. Tớ thấy… tình cảm cậu dành cho Vi không có vẻ gì chỉ là nhất thời đâu…”

“Ừ… mấy ngày nay… tớ cũng cảm thấy như thế…”

“Vậy sao cậu không nói cho Vi biết đi !”

“Đừng đùa ! Vi chẳng có tình cảm gì với tớ cả… nói ra chẳng phải phá hỏng tình bạn của 2 đứa à ?” Vũ lại ỉu xìu

“Sao cậu biết ?”

”Thì… tớ đã hôn cô ấy… thế mà ngay hôm sau cô ấy nói là không còn nhớ gì về nụ hôn đó cả… trong khi tớ thì vẫn nhớ như in… nếu thích tớ thì cô ấy cũng phải giống như tớ chứ…”

“Ờ thì… biết đâu cô ấy nói dối thì sao ? Nếu tớ có mặt trong lúc ấy, chắc chắn tớ sẽ biết cô ấy có nói thật lòng hay không liền… tiếc là…”

Vũ chẳng nói gì, chỉ biết thở dài…

“Hay là tớ đi gặp Vi để thăm dò nhé ?”

“Thôi đi ! Đừng có dùng cái trò đàn bà đó ? Như thế chẳng có khí phách gì cả !”

“Ghê nha… anh bạn của chúng ta đã bắt đầu trở thành người đàn ông thật thụ rồi nha…” Nhất Huy lại bắt đầu châm chọc

“Thế mà có người từng tuổi này rồi mà còn chưa trở thành đàn ông mới ghê chứ !” Lần này Vũ quyết không chịu bị động nữa

“Ê… ê… ai nói tớ chưa trở thành đàn ông… tớ không phải đàn ông ở điểm nào ?”

“Tự vấn lương tâm mình ấy !” Vũ cười ám muội, liếc nhìn Nhất Huy từ trên xuống dưới khiến Nhất Huy bị chột dạ…

“Đừng… đừng nhìn tớ như thế chứ… tớ là đàn ông đấy nhé !” Nhất Huy lấy 2 tay che trước ngực y như mấy cô em gái đang phòng thủ trước sự xâm phạm…

Hành động khôi hài của Nhất Huy khiến Vũ tức cười không chịu được… haha… đòn này có tác dụng rồi… Tên này quả nhiên vẫn còn là trai tơ… thế mà lúc nãy còn bày đặt lên mặt dạy đời mình… Giờ thì ta cho ngươi biết tay nhé…

“Thôi… không cần giải thích nữa, nhóc à… về thôi… nơi này không dành cho người chưa trưởng thành… đợi khi nào lớn rồi quay lại nhé… hôm nay để anh trả cho nhóc, haha…”

Hừ… cái tên này… đúng là đang trả thù đây mà… sao hắn lại biết thế nhỉ ? Ra khỏi quán bar rồi mà trong lòng Nhất Huy vẫn còn chưa hết ấm ức…
-------------------------

Mấy ngày nay Vũ cố tình đi sớm về muộn để không phải chạm mặt Vi ở nhà… mỗi lần gặp cô, anh lại cảm thấy sức chịu đựng của mình ngày càng yếu… không khéo… một ngày đẹp trời nào đó, Vũ bỗng nhiên hóa sói thì coi như tình bạn 10 năm nay cũng xong… anh không muốn như thế, nhất định không thể để chuyện đó xảy ra…

….nhưng chuyện này có vẻ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của lý trí rồi… Như mới sáng hôm kia thôi… Vũ đã cố ý thức sớm để đi làm trước khi Vi thức dậy, vậy mà rốt cuộc cũng đánh thức cô…

Nhìn vẻ mặt ngáy ngủ của cô thực sự rất đáng yêu… khiến Vũ suýt không kiềm lòng được… định chuồn lẹ để tránh gây tội. Ai ngờ đã bị cô kéo áo lại…

“Cậu lại phải đi sớm à ? Tối nay cậu về sớm được không ? đã lâu chúng ta không ăn cơm chung rồi !”

Trời ạ… đừng nói những câu khiến người khác mong đợi vậy chứ, lại còn… dùng cái giọng nói nhẹ như mèo con ấy… Thật là… thật là… không được rồi, máu mũi… sắp trào ra rồi… Đây thực sự là cực hình mà… >_<

Vận dụng hết chút lí trí còn xót lại… Vũ cố tỏ ra lạnh lùng…

“Tớ bận lắm… không thể về sớm được… cậu không cần chờ tớ về ăn cơm…”

Đồng thời gỡ tay Vi khỏi áo mình và đi thẳng ra cửa…

Vi bàng hoàng đứng nhìn theo bóng Vũ khuất sau cánh cửa… Đây thật sự là Vũ sao ? Sao cô lại cảm thấy xa lạ như thế ?
------------------------

Tối đó Vũ lại về trễ… Vừa tắm xong anh đi thẳng ra phòng khách mà không dám nhìn Vi lấy một cái… Sức chịu đựng của anh thực sự đã đến giới hạn rồi… nếu chuyện tương tự như sáng nay lại xảy ra anh thật sự không dám chắc là mình còn có thể sáng suốt được nữa…

2 giờ sáng… Vũ vẫn trằn trọc không ngủ được… có quá nhiều chuyện khiến anh phải suy nghĩ… Sao quan hệ của anh và Vi lại trở nên như thế nhỉ ? Nếu vẫn giống như lúc trước không phải sẽ rất vui sao ? Tại sao tình cảm của anh lại biến đổi như thế, trong khi tình cảm của Vi dành cho anh lại không hề thay đổi ? Làm sao anh có thể chấp nhận được việc rồi đây cô sẽ thuộc về người khác ? Chỉ nghĩ đến việc cô sẽ gặp và yêu một người đàn ông nào đó không phải anh cũng đủ để anh phát điên lên rồi… Thứ tình cảm này thật sự quá mệt mỏi… đó không đơn giản là tình cảm nhất thời như lúc đầu anh vẫn nghĩ… anh nhận ra tình cảm anh dành cho Vi còn sâu đậm hơn cả sự tưởng tượng… nó làm anh thấy sợ… sợ đến một lúc nào đó nó sẽ xâm chiếm cả lý trí của anh và anh nhất định sẽ làm Vi khóc…

Vũ chợt thấy rùng mình với những ý nghĩ của mình… bỗng nhiên Vũ nghe thấy tiếng Vi mở cửa phòng…

Sao giờ này Vi vẫn chưa ngủ ? Thật sự… Vũ không đủ can đảm để đối mặt với cô lúc này… lại ở trong hoàn cảnh như thế này thì quả thật rất nguy hiểm nên Vũ chọn cách giả vờ ngủ…

Anh cảm giác thấy Vi đang đứng trước mặt mình… rất lâu… anh tò mò muốn biết biểu hiện của cô lúc này nhưng lý trí của anh lại bảo rằng anh không được mở mắt… thế nên anh vẫn cố gắng nằm yên bất động…

Và rồi… anh lại nghe thấy tiếng bước chân Vi rời khỏi phòng khách… nhưng nó không bình thường… nó vội vã như đang cố giấu giếm điều gì…

Lần này không cần nghe tình cảm hay lý trí mách bảo… đơn giản là Vũ chỉ phản xạ theo quán tính… đó là lập tức ngồi dậy và đuổi theo Vi…

Anh thấy cô đang ngồi sụp ở ban công… khóc nức nở… Là ai ? Ai đã làm cô khóc như thế ? Nếu anh biết được, chắc chắn anh sẽ không tha cho tên đó… Dám làm Vi của anh phải khóc…

Đây đã là lần thứ hai anh thấy cô khóc như thế… anh vẫn chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ôm cô vào lòng và cho cô mượn bờ vai hi vọng sẽ giúp cô cảm thấy nguôi ngoai phần nào…

Khi Vũ vòng tay qua người Vi, anh cảm giác con mèo nhỏ trong lòng có chút sợ hãi khi nhìn thấy anh, như thể… nhìn thấy thứ không muốn thấy, khiến tim anh như thắt lại… Đã vậy lại còn cố tình tránh ánh mắt của anh nữa chứ… thì ra anh đã làm cho cô ghét anh đến nhường này rồi sao ?

Bỗng nhiên một sự tức giận vô cớ trỗi dậy khiến ánh mắt của Vũ trở nên lạnh cóng… Vũ ghét mình lúc này… Vũ ghét cái cách mà mình đang làm cho Vi hoảng sợ… nhưng anh thật sự đã không thể điều khiển được cảm xúc của mình nữa rồi… Anh muốn biết lí do Vi khóc… nhất định phải hỏi cho ra tên khốn nào đã khiến Vi của anh ra phải khóc như thế này…

Nhưng rồi… điều khiến anh không ngờ nhất lại xảy ra, cô gái nhỏ ấy lại nói rằng cô ấy thích anh… tên khốn ấy chính là anh… anh có nghe nhầm không nhỉ… cô ấy vừa nói là cô ấy thích anh… đó là sự thật…

Vũ hạnh phúc đến nỗi không còn có thể suy nghĩ gì được nữa… Thật không thể tin nổi… Là cô ấy nói thích mình… cuối cùng tình cảm của mình cũng được đáp lại… Vũ mặc kệ việc cần phải dùng lý trí suy nghĩ xem mình nên làm gì lúc này… đã bảo là chẳng thể nào suy nghĩ được nữa cơ mà… hiện tại anh chỉ có thể nghe theo con tim mình, tình cảm của mình mách bảo. Nó bảo rằng anh phải mau chóng khiến Vi trở thành của riêng mình, mãi mãi bên cạnh mình và không bao giờ buông tay ra nữa…

Vậy là cái chuyện tày trời đó rốt cuộc cũng xảy ra… “Xin lỗi cô gái nhỏ của anh… lẽ ra lần đó anh không nên hành hạ em đến thế nhỉ ? Báo hại em sáng hôm sau không bước xuống gi.ường nổi…”

“Anh xạo quá đi ! Nếu giờ thời gian có quay trở lại thì anh nhất định cũng sẽ làm như thế, đúng không ?”

“Hì… đúng vậy ! Chỉ có vợ là hiểu anh. Ai biểu anh yêu em quá làm chi ?”

“Xí… làm như chỉ có một mình anh yêu em vậy đó !”

“Gì ? Ngoài anh ra còn người nào yêu em như vậy nữa ?”

“Thì… đâu phải chỉ có một mình anh yêu em như vậy đâu… em cũng yêu anh nhiều như vậy mà… ngốc…”
-------------------------------


Hì... vậy là truyện cuối cùng cũng kết thúc, cám ơn mọi người đã ủng hộ fic trong thời gian qua :KSV@11: Hi vọng tg sẽ sớm nghĩ ra câu truyện mới để phục vụ các tình yêu, iu mọi người lém luôn á :KSV@03::KSV@03: :KSV@20::KSV@20:
 
Quay lại
Top Bottom