Hoàn Anh không thích phụ nữ, nhưng… anh yêu em, cô bé ạ !

:KSV@12: like cho bạn nhiệt tình để lấy tinh thần :) Sớm ra phần tiếp nhé
 
sao bạn lại thắc mắc thế ? truyện là do mình tự nghĩ ra và tự viết, mình xin cam đoan là chẳng ăn cắp của ai cả, nếu bạn thấy truyện này đã đọc ở đâu rồi thì dẫn link cho mình xem với nhé. Thanks bạn !

Thực ra mình thấy bạn viết cũng hay nhưng không biết là ai viết nên mình có ý muốn hỏi ý mà!!!^^
 
sắp có chưa tg. chờ hoài chẳng thấy đâu.
bữa nay mới đọc lần đầu đc đọc từ đầu đến chap kế cuối luôn ^^:KSV@10:

haizzzzzzzzzzzzz bao gio` moi' co' chap tiep' theo vay, cho` lau qua' do'

sáng mai thức dậy sẽ có hàng nha các tình yêu :KSV@01:
 
Anh không thích phụ nữ, nhưng... anh yêu em, cô bé ạ !

Chap cuối nóng hổi vừa thổi vừa đọc đê :KSV@01: chap này có 2 móc thời gian, mọi người chú ý nhé :KSV@08::KSV@08:

CHAP CUỐI (PHẦN 2)​


Trở lại thời điểm 3 tháng trước… ^^

“Đây là đâu nhỉ ?” Vũ đang ngồi trước một dòng sông tuyệt đẹp, xung quanh là cánh đồng hoa cỏ xanh biếc, rộng lớn trải dài đến tận đường chân trời…

Phía bên kia sông Vũ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông rất quen thuộc nhưng Vũ chẳng thể nào nhớ ra nổi đó là ai… chỉ biết quen thuộc lắm… Vũ muốn bước sang đó… bước đến gần để xem đó là ai…

Vừa nhấc chân bước lên chiếc cầu bắt ngang sông… Vũ bỗng cảm thấy bước chân mình vô cùng nặng nề… cứ như có ai đang cố níu lại… bước đi vô cùng khó khăn… Nhưng Vũ rất muốn đi về phía người kia… anh có cảm giác người ấy rất quan trọng với mình… là người anh luôn mong mỏi được gặp… vì thế Vũ nhất định phải đi qua đó…

Cố lê những bước chân nặng nề… Vũ nghe thấy tiếng kêu khóc văng vẳng bên tai khiến tim Vũ đau nhói … người đó đang cầu xin Vũ quay lại… một giọng nói rất quen thuộc… thế nhưng anh vẫn không nghĩ ra được người đó là ai cả… sao lại kì lạ thế nhỉ ? Vũ tự gõ gõ vào đầu mình để cố nhớ lại…

Bỗng nhiên… người đàn ông kia quay mặt lại, nhìn về phía Vũ, nở nụ cười ấm áp như ánh ban mai… cảm giác ấm áp này khiến Vũ nhận ra người đó… người mà ngay cả khuôn mặt Vũ cũng không nhớ nổi nhưng cảm giác ấm áp thân thuộc này thì Vũ không bao giờ quên…

“Ba ! Là ba sao ?” chân Vũ bất chợt bước đi trong vô thức…

Khi chuẩn bị chạm vào ranh giới của phía bên kia sông thì giọng nói quen thuộc lúc nãy lại vang lên lần nữa khiến cho Vũ khựng lại… lần này giọng nói ấy lại càng kêu khóc thảm thiết hơn… ngực Vũ lại đau… đau hơn lần trước cả trăm ngàn lần… anh nhắm mắt lại, cố chịu đựng, chờ cho cơn đau qua đi… Thế nhưng khi vừa nhắm mắt thì hình ảnh một người con gái chợt hiện lên… đó là người con gái đã kéo anh ra khỏi bóng tối lần trước… nhưng lần này cô ấy không cười rạng rỡ như thế nữa… cô ấy đang khóc… Vi của anh đang khóc…

Cuối cùng Vũ cũng đã nhớ ra mọi chuyện… anh không thể đi tiếp được nữa… vì nếu đi tiếp anh sẽ vĩnh viễn xa Vi… mãi mãi sẽ không thể gặp lại cô lần nữa… Không ! Anh không muốn như thế… anh cần phải quay lại… Vi đang rất cần anh… anh phải quay trở lại ngay trước khi quá muộn…

“Xin lỗi ba ! Con không thể bỏ cô ấy lại được… cô ấy cần con hơn…” nói rồi Vũ quay lưng bước nhanh về phía ngược lại…

Người đàn ông nhìn bóng dáng Vũ quay đi, nở nụ cười hài lòng “Cố sống thật tốt nhé con trai” Vũ nghe thấy một giọng nói ấm áp đã nói với anh như thế…
-----------------------------------

Thời điểm đó cũng chính là lúc ý thức của Vũ quay về với thực tại… Vũ thấy người mình đau kinh khủng không tài nào nhúc nhích nổi… phải cố gắng lắm Vũ mới có thể cử động được các ngón tay…

“Bác… bác sĩ… tim bệnh nhân đã đập bình thường trở lại… và… cũng đã có dấu hiện tỉnh lại…” cô y tá mừng rỡ reo lên khi phát hiện ngón tay của Vũ và máy đo nhịp tim đã có phản ứng trở lại

Mọi người trong căn phòng đều không thể tin vào mắt mình… Đây quả thật là một kì tích…
------------------------------------

Sau khi tỉnh dậy, Vũ phục hồi rất nhanh…. Chỉ trong vòng 2 tháng Vũ đã có thể xuất viện và đi làm bình thường trở lại…

Trong thời gian đó, Vi lúc nào cũng ở bên cạnh Vũ, không một phút nào rời xa… cô sợ… sợ khi cô rời mắt khỏi anh, anh lại gặp chuyện… nên cô lúc nào cũng quấn lấy anh, ngay cả đến khi anh đi làm, cô thậm chí còn muốn đi theo anh đến cả công ty… thật là phải chào thua cái cô nàng trẻ con này… Vũ bật cười thầm nghĩ, dịu dàng ôm Vi vào lòng

“Đừng vậy mà em, anh còn phải đi làm… nếu không thì lấy tiền đâu để nuôi em và con chứ ? Ngoan… ở nhà chờ anh đi… xong việc anh lại về ngay”

“Em biết thế… nhưng em vẫn thấy sợ… lỡ như anh không trở lại…” Vi chưa nói hết câu đã bị ngón tay của Vũ chặn lại, không cho nói tiếp

“Đừng có trù xui anh chứ, bà xã… anh gặp đại nạn mà vẫn không sao thì nhất định anh sẽ sống rất thọ… em không phải lo gì cả… em mà còn như vậy nữa là anh giận đấy !”

“Ừm… vậy anh đi rồi mau về với mẹ con em nhé…” nghe Vũ nói cũng có lý nên Vi thấy an tâm phần nào… nhưng vẻ mặt vẫn là không muốn Vũ đi…

“Vậy mới ngoan chứ !” Vũ mỉm cười hài lòng “Vậy anh đi nhé, vợ yêu !” Nói rồi Vũ quay lưng đi về phía cửa, nhưng chưa được 30 giây thì anh đã quay trở lại…

“Sao thế ? Anh quên gì à ?” Vi ngạc nhiên hỏi

“Ừm… anh quên một thứ quan trọng…” Vũ đi đến, kéo tay Vi khiến cho khuôn mặt cô áp sát vào mặt mình và đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, làm cho đầu óc cô trở nên mê mẩn…

Vẫn còn luyến tiếc… nhưng cuối cùng Vũ cũng chịu buông Vi ra, nở nụ cười ranh mãnh “Chiều nay khi anh về chúng ta lại tiếp tục nhé !”

Câu nói của Vũ khiến Vi đỏ bừng cả mặt, tuy đây không phải là lần đầu tiên nhưng rõ ràng anh biết rằng khi anh nói thế sẽ khiến cô xấu hổ chết được, thế mà anh vẫn nói… “Anh thật xấu xa…” Vi vùi mặt vào ngực anh nũng nịu…

Như chợt nhớ đến… cô đẩy anh ra và gấp gáp nói “Anh mau đi làm đi… sắp trễ rồi đấy… ngày đầu tiên đi làm lại mà đi trễ coi chừng bị sếp la đó… anh mau đi đi !” vừa nói Vi vừa đẩy Vũ đi về phía cửa…

“Được rồi ! Được rồi ! Anh đi đây, nhớ lời hứa với anh đấy nhá bà xã !” Vũ còn cố ý ngoái lại trêu chọc

“Hứ… để xem biểu hiện của anh đã…”

Đáp lại câu nói của Vi là nụ cười vô cùng tự tin như thể nói rằng “Em cứ chờ xem nhé”
------------------------------

“Anh về rồi à ? Hôm nay đi làm có gì vui không anh ? Hồi sáng có đến kịp giờ làm không anh ? Sếp có nói gì về việc anh nghỉ lâu như thế không ?... ” Vừa nghe tiếng Vũ mở cửa Vi đã mừng rỡ chạy ra đón, tíu ta tíu tít như đứa trẻ ngày đầu tiên được đi học lớp 1

Vũ phì cười, cốc nhẹ vào trán Vi “Em ngốc thật ! Đây có phải ngày đầu tiên anh đi làm đâu… xem ra em rất mong anh về nhỉ ? vừa thấy anh về đã mừng thế này rồi…”

Lại là nụ cười đó… lại sắp biến thành sói nữa rồi, Vi vô thức lùi ra phía sau một bước “Đâu có, tại vì cả ngày em ở nhà một mình buồn quá nên…”

Sao Vũ cứ thích ngắt lời người khác bằng cái thứ vũ khí đầy ma mị này thế nhỉ ? Anh lại làm đầu óc cô quay cuồng một lần nữa…

“Đã đến lúc em phải thực hiện lời hứa lúc sáng rồi đấy” giọng nói thì thầm bên tai của Vũ khiến Vi khẽ rùng mình… nhưng lần này lý trí cô đã có thể kháng cự lại được…

“Không được… anh vẫn chưa ăn tối…” cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng làm sao anh dễ dàng buông tha cô thế được…

“Lát nữa xong việc chúng ta sẽ ăn…”anh gặm nhẹ vào vành tai cô

“Không… không được… anh vừa mới hồi phục… em không cho phép anh ăn uống không điều độ như thế… anh nhất định phải ăn tối trước đã… giờ thì anh mau đi tắm đi, em nấu sắp xong rồi…”

Vi đẩy Vũ ra, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh khiến anh đành phải chịu thua, ỉu xìu nói “Tuân lệnh bà xã !”
--------------------------------

“Anh… có điện thoại này… em nghe nhé !” điện thoại reo trong lúc Vũ đang tắm

“Ừm em nghe giùm anh đi !”

“Alo !”

“Xin hỏi đây có phải là điện thoại của Thiên Vũ ?” đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông trung niên, đầy nghiêm nghị

“Vâng ! Anh ấy đang tắm… ông có nhắn gì không ạ ? Tôi sẽ chuyển lời đến anh ấy”

“À… cô là vợ của Thiên Vũ à ? Xin chào cô ! Tôi là cấp trên của cậu ấy… cô cứ nhắn với cậu ấy là tôi có chuyện cần bàn, nói cậu ấy gọi cho tôi ngay nhé !”

“Vâng ! Tôi biết rồi ạ ! Chào ông !”

“Chào cô… À mà khoan đã…” lưỡng lự một hồi người đàn ông mới tiếp tục nói “Tôi có thể bàn với cô việc này được chứ ?”

“Vâng, xin ông cứ nói !”

“À… chuyện Vũ được giao nhiệm vụ 5 ngày nữa sẽ đi Nhật công tác trong 2 tuần, thật ra… tôi cũng không định nói với cô việc này vì cậu ấy cũng đã từ chối rồi, với lí do là cô sắp sinh nên cậu ấy muốn ở nhà chăm sóc cô. Nhưng cô biết đó… chuyến công tác này chính là cơ hội để cậu ấy thăng chức… bản thân tôi cũng cảm thấy chỉ mình cậu ấy có đủ khả năng đảm nhận được nhiệm vụ này, nên tôi gọi đến hi vọng cậu ấy sẽ suy nghĩ lại lần nữa…À… tôi nghe nói là khoảng một tháng nữa cô mới sinh phải không ?”

“Vâng”

“Vậy nên mong cô khuyên cậu ấy hãy nắm bắt cơ hội này…” giọng người đàn ông vẫn từ tốn, không có gì là thể hiện sự ép buộc nhưng lại khiến Vi vô cùng khó xử… cô không biết mình nên trả lời như thế nào trong lúc này…

“Vâng… tôi sẽ suy nghĩ lời đề nghị của ông…”

“Hi vọng cô sẽ có sự lựa chọn đúng. Chào cô !”

Cúp máy xong, Vi bần thần cứ như người mất hồn… vừa lúc đó, Vũ cũng từ phòng tắm bước ra…

“Ai thế em ?” thấy biểu hiện của Vi hơi lạ, Vũ đưa tay áp nhẹ vào má cô, lo lắng hỏi “Em sao thế ? Có chuyện gì vậy ?”

Đến lúc này Vi mới sực tỉnh “Em không sao ? Giám đốc của anh vừa gọi đấy !”

“Sao ? Ông ấy có nói gì không ?” Vũ lo lắng ông ấy sẽ đề cập với Vi vụ đi công tác, anh không muốn cô biết chuyện này, không khéo lại khiến cô khó xử…

“Có… ông ấy nói với em về việc anh sẽ đi công tác…”

Quả nhiên… cái tên giám đốc này thật là… mình đã từ chối rồi cơ mà… sao lại nhiều chuyện thế không biết…

“Chuyện này em không cần lo nghĩ gì cả. Anh đã quyết định rồi, anh sẽ không đi đâu cả… anh sẽ luôn ở bên em cho tới lúc…”

“Không… anh phải đi… đây là cơ hội hiếm có… anh không thể bỏ lỡ được…” Vũ chưa nói hết câu đã bị Vi ngắt ngang…

“Anh biết… nhưng rồi anh sẽ có cơ hội khác… hiện tại đối với anh, em và con mới là quan trọng…” Vũ vẫn một mực khẳng định lựa chọn của mình

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả… anh đã quyết định rồi… mình đừng nhắc đến chuyện này nữa nhé… Anh đói rồi, mình ăn cơm thôi em”

“Vâng…” tuy Vũ nói thế, nhưng Vi vẫn cảm thấy như có cái gai trong lòng…
---------------------------------

Đến sáng hôm sau… chuyện đó vẫn cứ mãi ám ảnh trong đầu Vi… nhưng rồi Vi cũng có thể đi đến quyết định cuối cùng… Vũ không thể bỏ lỡ cơ hội này được… thời gian qua Vi đã chứng kiến cảnh anh phải cố gắng làm việc vất vả thế nào để lo cho 2 mẹ con cô… rồi đây… khi đứa trẻ trong bụng cô ra đời… anh sẽ còn phải vất vả hơn thế gấp trăm lần… cô cũng muốn chia sẻ gánh nặng này với anh lắm chứ… nhưng anh vẫn một mực muốn cô ở nhà sinh con và nuôi dạy con cho thật tốt… tuổi thơ của anh không được mẹ quan tâm nên anh muốn con của mình phải được hưởng đầy đủ tình thương và sự quan tâm của mẹ.
Anh đã nói như vậy nên cô cũng chẳng còn cách nào cãi lại… nhưng cứ phải nhìn thấy anh làm việc ngày đêm như thế này thì quả thật cô không thể nào chịu nổi…

Vậy nên đây chính là lúc anh nên nắm bắt cơ hội rồi… cô không thể ích kỉ như thế được… cô nhất định phải để anh đi…

“Em dậy rồi à ? Ra ăn sáng đi, anh nấu xong rồi này…” Vũ định vào phòng gọi Vi dậy th.ì thấy cô đã thức và đang ngồi suy tư điều gì đó…

“Sao thế ? Lại suy nghĩ về chuyện hôm qua à ? Anh đã nói là đừng nghĩ đến nữa rồi mà…” Vũ đi đến, ngồi xuống bên cạnh Vi

“Anh… em đã suy nghĩ kĩ rồi… anh nhất định phải đi Nhật… dù sao thì đến cuối tháng này em mới sinh cơ mà, đến lúc đó thì anh đã trở về rồi nên anh cứ yên tâm…”

“Sao mà anh yên tâm được khi bỏ em ở nhà một mình những 2 tuần cơ chứ ? Không được… anh vẫn là không muốn đi !” Vũ chau mày nghĩ đến cảnh tượng lỡ như Vi xảy ra chuyện gì mà không có anh bên cạnh thì biết làm sao…

“Sau khi em sinh con rồi… chúng ta có nhiều khoảng chi phí phải lo lắm đấy… đến lúc đó em không thể để anh gánh vác một mình được… vậy nên anh chọn đi, một là em sẽ đi làm lại sau khi sinh con, hai là anh phải đi công tác”

Lần này, Vi quả thật đã dồn ép Vũ vào chỗ khó xử rồi “Anh… không chọn có được không ?” Vũ ngập ngừng…

“Không…” Vi dứt khoát “Anh nhất định phải chọn, em nói nghiêm túc đấy”

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Vũ cuối cùng cũng phải đưa ra lựa chọn…
----------------------------

“Anh không muốn đi, anh muốn ở lại với em và con…” Vũ ôm chặt lấy Vi, quyến luyến không muốn rời xa…

“Anh… người ta đang nhìn kìa… mà sao lại không đi được chứ… đã ở sân bay rồi còn có thể nói không đi được sao ? ngoan nha… chỉ 2 tuần thôi mà… đi nhanh rồi về với em nhé” Vi dỗ dành Vũ như đang dỗ dành đứa trẻ không chịu đi học…

Nhìn xuống đồng hồ thấy đã đến lúc Vũ phải đi, Vi vội giục anh “Đã đến giờ rồi kìa, anh mau vào check in đi…”

“Được rồi, anh đi đây, em ở nhà phải cẩn thận nhé…” nói rồi Vũ kéo vali quay đi. Đột nhiên chợt nhớ ra một việc, anh ngoái đầu lại “Chăm sóc mẹ giúp anh nhé !”

“Em biết rồi !” Vi vẫy vẫy tay tạm biệt Vũ

Từ ngày Vũ hồi phục tới giờ, đã có 1 vài lần Vũ đưa Vi đến thăm bà Kiều, nhưng lần nào cũng là anh đứng ở ngoài, để một mình cô vào. Anh vẫn chưa thể cư xử bình thường được với bà… không phải vì anh vẫn còn hận bà… căn bản là do hơn 10 năm nay 2 người không gặp nhau và anh cũng không bao giờ nghĩ rằng bà ấy và anh lại có ngày như thế này nên anh cũng không biết phải cư xử như thế nào cho đúng…
------------------------------
(Tg: chỗ này là kết thúc hồi tưởng rồi nhé)

Quay trở về hiện tại… sau khi Vi sinh xong…

Vũ vừa về tới sân bay đã đi thẳng tới bệnh viện… đẩy cửa bước vào Vũ chạy ngay đến bên gi.ường Vi đang nằm, lo lắng nắm lấy tay cô…

“Em vẫn ổn chứ ? Em thấy trong người thế nào ?”

“Em không sao ! Anh đã nhìn thấy con của chúng ta chưa ?con đang được chăm sóc ở phòng dưỡng nhi ấy, đáng yêu lắm cơ !” sắc mặt Vi vẫn còn xanh xao lắm, nhưng ánh mắt thì chứa chan hạnh nhìn phúc khi nhắc đến đứa bé

“Anh chưa thấy… anh muốn ghé qua thăm em trước”

“Anh như vậy là không được đâu nha… anh không được thiên vị em như thế nữa, từ nay về sau việc gì anh cũng phải ưu tiên cho con trước đó, anh nhớ chưa ?”

“Được rồi ! Anh nhớ rồi, vợ yêu à, từ nay con chúng ta là số 1 chứ gì ?”

“Ừm…”

2 người vui vẻ nhìn nhau cười t.ình tứ như thể không gian chỉ có 2 người… Ơ… đúng rồi… nhắc mới nhớ… hình như trong phòng không chỉ có 2 người… Vũ lúc này mới để ý… phía đối diện đang có một người khoanh tay nhìn Vũ với ánh mắt… hình 2 viên đạn

“Ủa… Cậu đến khi nào thế ?” Vũ ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhất Huy

“Tớ đến còn trước cả cậu nữa, ông tướng à. Tớ nhớ căn phòng này đâu có rộng tới nỗi mà cậu lại không nhìn thấy tớ đứng sát bên thế này. Đúng là cái tên cuồng vợ, trong mắt chỉ có mỗi vợ mình thôi” câu nói của Nhất Huy khiến cho Vi dù đang rất mệt cũng phải bật cười, Vũ là tên cuồng vợ à ? Được nha, mình nhất định sẽ nhớ câu này để chừng nữa đem ra dùng. Vi cười đắc ý

“Mà cậu đi tu nghiệp xong rồi à ? Sao mau thế ? Mới có mấy tháng thôi mà, hay là bị người ta đuổi về…” Giả vờ làm lơ câu trêu chọc của Nhất Huy, Vũ dùng đòn phản công ngược lại

“Cái tên khỉ này… tớ mà bị đuổi à ? có người ta năn nỉ tớ ở lại mà tớ không thèm ở đấy chứ” lâu ngày không gặp Nhất Huy cũng chẳng hề bớt tự tin một chút nào, ba hoa vốn là bản tính của chàng ^^

“Mà sao xảy ra chuyện lớn như thế cũng không báo tớ biết… bộ muốn biến tớ thành đứa bạn tồi à ?” Ngay khi được nghe kể chuyện của Vi và cả chuyện của Vũ nữa, Nhất Huy bay ngay đến bệnh viện để xem tình hình bạn mình thế nào…

“Tại cậu không cho tớ số liên lạc lúc cậu sang Pháp còn dám trách tớ à ?”

“Ờ thì… tớ quên… nghĩ rằng đi có mấy tháng thôi nên cũng chẳng cần phải liên lạc làm gì” Nhất Huy gãi gãi đầu tỏ vẻ hối lỗi

“Mà thôi, gác chuyện này sang một bên đi, mau giúp tớ đặt tên cho con đi cái đã”

“Tên à ? bé trai thì nên đặt là…” Nhất Huy gãi cằm suy nghĩ “À… đặt là Tiểu Thăng đi hay Tiểu Cường cũng được”

“Cậu muốn ăn đấm à ? Cậu coi con tớ là gián hay thằn lằn hả ?” Vũ giơ nắm đấm lên hâm dọa ( vốn là lúc trước Vũ và Nhất Huy có nuôi 1 con gián và 1 con thằn lằn để nghiên cứu cho bài tập sinh học, đặt tên là Tiểu Thăng và Tiểu Cường nên Vũ mới có phản ứng mạnh như thế )

“Haha… đùa thôi… tớ đùa thôi mà… làm gì mà nóng thế… à đúng rồi… hay là lấy chữ lót của tên cậu và Vi đặt cho nó đi, Thiên Nhật, Trịnh Thiên Nhật có được không, chuẩn quá rồi còn gì” Nhất Huy lấy làm tự hào vì cái tên quá ý nghĩa mà mình mới nghĩ ra

“Ừm… cái tên này cũng không tệ em nhỉ ?” Vũ quay sang nhìn Vi, tỏ vẻ hài lòng…

Vi gật đầu mỉm cười, cái tên quả thật rất có ý nghĩa, đứa con này đúng là mặt trời của cả Vi và Vũ, nhờ nó mà 2 người mới có thể đến được với nhau… nếu không đến giờ cả 2 vẫn chỉ là bạn thân không hơn không kém. Nếu là Vi của lúc trước thì có mơ cũng không ngờ rằng sẽ có ngày mình trở thành vợ của Vũ và có thể yêu anh đến như thế. Thật kì lạ là người ta hay tìm kiếm người quan trọng của mình mãi tận đâu xa xôi ấy, để đến khi có một chất xúc tác nào đó mới nhận ra rằng thì ra người ấy đang ở ngay bên cạnh mình. Vi bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời thật kì diệu… vì đã cho Vi gặp Vũ… vì đã cho đêm hôm ấy xảy ra… vì đã cho Vi có được chất xúc tác của mình… một mặt trời bé bỏng soi rọi quá khứ tối tăm của Vũ và cuộc đời xám xịt của Vi…để 2 cá thể tìm thấy nhau giữa dòng đời tấp nập…

__End__​


Tg dự định là sẽ viết tiếp phần ngoại truyện, các tình yêu cho ý kiến với nhé :KSV@01:
 
Quay lại
Top Bottom