- Tham gia
- 22/9/2011
- Bài viết
- 14.934
Trường Đại học G nằm ở ngã tư đằng trước, tốt nghiệp đã gần bốn năm, ngay cả cổng trường cũng không còn giữ kiểu trang trí của ngày trước, nhưng Trịnh Vi vẫn dễ dàng tìm thấy sân bóng rổ ngày xưa hay đến nhất, cô đến ngồi xuống hàng ghế dành cho khán giả, bóng các đổi trai gái thấp thoáng trong bóng tối, chỉ có điều không biết vài năm sau, những con người chỉ ước được hòa vào làm một này có phiêu dạt mỗi người một phương hay không.
Cô ngồi được một lát, điện thoại di động trong túi lại rung lên. Cô nhấc máy, chưa kịp nói gì, đầu bên kia vọng lại giọng nói sốt sắng: “Em ở đâu vậy, sao không nhấc máy…Nói đi chứ, em sao vậy, anh gọi bao nhiêu lần em có biết không?"
Đương nhiên là anh không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cô, chỉ nghe thấy cô nói: “Em xin lỗi, em không nghe thấy, em đang ở sân bóng rổ của trường G, anh có đến không? ”
Anh hỏi với vẻ khó hiểu “Em đến đó làm gì…Vi Vi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? ”
Cô bình thản nói: “Không có việc gì cả, lâu lắm rồi không về thăm trường. Nếu anh đến thì bọn mình nói chuyện sau nhé”.
Anh đến rất nhanh, có lẽ là do cô mải chìm trong suy nghĩ, ngay cả thời gian trôi qua cũng không hề hay biết. Đến khi anh ngồi xuống bên cạnh, cô mới giật mình, địa điểm này, khung cảnh này đã quá quen thuộc, nhưng sao lại không thể trùng phùng với ký ức.
“Em uống nhiều rồi phải không, mặt đỏ thế”. Giọng anh trách móc với vẻ xót xa.
Cô quay đầu lại, nhìn anh cười duyên dáng, nụ cười này khiến anh sững người trong giây lát. Hàng ngày, họ đều mỉm cười gật đầu chào nhau, đã bao lâu rồi anh chưa được tận mắt nhìn thấy nụ cười tươi tắn khiến anh ngày đêm mong nhớ đó.
Anh đưa tay lên như người bị ma làm, định chạm khẽ vào khuôn mặt có nụ cười rạng rỡ, còn có lúm đồng tiền khiến anh ngây ngất bao lần, nhưng, vừa chạm vào làn da mỏng manh đó, bàn tay anh lại khẽ rụt lại, dường như sợ trước mắt chỉ là ảo ảnh, vừa chạm vào sẽ tan thành mây khói.
Bàn tay cô đã kịp giữ tay anh lại, nắm lấy bàn tay anh, từ từ áp vào má cô.
“Anh Chính”. Cô gọi tên anh như bao lần gọi trong mơ.
Trần Hiếu Chính nhắm mắt lại, đây là niềm hạnh phúc mà anh đa khao khát từ lâu nhưng không dám mơ tới ư? Nếu lúc này đây Thượng Đế hỏi anh, để giữ lại khoảnh khắc này, con sẽ lấy gì để đổi? Anh sẽ trả lời: “Tất cả”.
Đúng vậy, công danh, tiền tài, tương lai, gia đình, tính mạng…không cần gì cả, chỉ cần cô, chỉ cần niềm hạnh phúc trong khoảnh khắc này. Anh không phải là người chỉ biết yêu mà bất chấp tất cả, nhưng lúc này đây anh không có đòi hỏi gì hơn.
Anh cảm thấy bàn tay cô khẽ xoa nhẹ trên tay anh, kèm thêm một chút lo lắng bất an, cơ hồ không dám thở, sợ một người đàn ông như anh sẽ khóc vì những gì đang diễn ra trước mắt. Đã nhiều lần anh tự hỏi mình, Trần Hiếu Chính, người có tài cán gì mà còn được như ngày hôm nay…
Bàn tay cô đã lần đến ngón giữa của anh, rồi đến ngón áp út và dừng lại ở đó.
“Anh Chính…” Cô lại thì thầm.
“Anh đây, anh đây”. Anh khẽ trả lời.
Trịnh Vi cầm riêng ngón áp út của anh, hành động mờ ám này khiến anh đỏ mặt, bối rối, đến nỗi cảm giác như không nghe thấy câu nói lơ đãng của cô.
“Có phải ở đây thiếu cái gì đó không? ”
“Hả? ”
“Một chiếc nhẫn chẳng hạn."
...
Anh không biết phải mất bao lâu mới hiểu được câu nói của cô, giật mình luống cuống, bàn tay đang áp trên má cô ngượng ngùng rụt lại. Cô lại túm chặt tay anh một lần nữa, nụ cười vẫn giữ vẻ ngọt ngào, trêu chọc như thưở còn đáng yêu nhau. “Trả lời em đi”.
Anh không trả lời, anh chầm chậm cúi xuống, anh cảm thấy bàn tay cô lạnh dần, khiến ngay cả anh cũng cảm thấy lạnh thấu xương.
Nụ cười của cô vẫn giữ trên môi, nhưng trở nên não nề hơn bao giờ hết, “Anh biết không, kể cả trong giây phút vừa rồi, em vẫn còn chờ đợi, em mong anh nói, Vi Vi, anh không hiểu em đang nói gì, hoặc giả là anh lắc đầu.
Đột nhiên cô không cảm thấy buồn nữa, có lẽ trong khoảnh khắc khóc trên bàn ăn, tất cả mọi chuyện đã có lời kết, sau khi lắng nghe những lời bàn tán thật giả khó lường, cô đã bừng tỉnh, lúc đó cô mới biết rằng, cô không tin những lời bàn tán, nhưng cô đã quá hiểu anh. Bây giờ chất vấn, chỉ là cứu vãn cho tia hy vọng cuối cùng, trước khi nó tắt ngấm.
“Đừng như vậy, anh Chính”. Cô nhận ra vẻ đau đớn của anh nên muốn an ủi anh, “Cô ấy là người con gái hợp với anh, có thể giúp cho tòa nhà của anh vươn cao sừng sững phải không? Nếu đúng thì em thật mừng cho anh, cuối cùng anh đã tìm được người cần cho anh”.
Anh không thanh minh, đây là cuộc đời mà anh lựa chọn, chỉ có điều không ngờ kiếp này còn được cảm nhận niềm hạnh phúc ngọt ngào cô vừa dành cho anh, nên mới nảy sinh tham vọng; chợt bừng tỉnh sau cú ngã trong giấc mơ ngọt ngào, đau cũng là điều đương nhiên.
Sự im lặng của anh mang ý nghĩa tuyệt vọng và khước từ.
Trịnh Vi không nhìn anh, cô nhìn ra phía xa, như đang nói với anh, lại tựa như nói với chính mình: “Có lẽ anh không biết, em chưa bao giờ nghĩ Trịnh Vi một ngày không yêu anh sẽ như thế nào. Mấy năm anh đi xa, những lúc buồn khổ nhất em cũng không hề hận anh, vì những niềm vui mà anh đem lại cho em đã chiến thắng nỗi đau xa cách. Anh đi rồi, em còn có ký ức, em có thể tiếp tục hẹn hò tìm bạn đời, lấy chồng, sau đó sống suốt đời với ký ức của mình. Đến một ngày già đi, có lẽ em đã lãng quên từ lâu sự ra đi của anh, chỉ kể với con cháu em rằng: Hồi còn trẻ có một chàng trai đã yêu bà, chàng trai ấy đã từng dành cho bà những tháng ngày hạnh phúc nhất. Nhưng anh đã trở về, em không những hận anh, mà thực sự coi thường anh. Trần Hiếu Chính, cuối cùng em đã có thể không yêu anh nữa, điều này đáng để em phải cảm ơn anh”.
Cô tưởng rằng mình đã khóc, nhưng thực ra là không. Giải thoát cũng là một điều tốt, ngọn lửa đó đã nhen nhóm trong lòng bốn năm, không ai nhìn thấy, nhưng nó không hề tắt. Giờ thì tốt rồi, anh đã khêu nó ra, rồi tự tay dập tắt, ngoài Trần Hiếu Chính, còn ai có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng Trịnh Vi?
Lúc ngẩng đầu lên mặt anh giàn giụa nước mắt, rồi anh ấp tay cô vào lòng bàn tay mình, dường như hạ quyết tâm, đưa ra trong nỗ lực cuối cùng: “Nếu anh nói giữa anh và Âu Dương có những lý do đặc biệt, em có tin anh không?"
Trịnh Vi nhẹ nhàng nói: “Em không thể tin anh hết lần này đến lần khác, không thể…” Cô nói rõ từng lời một và thấy tia sáng trong mắt anh dần dần biến mất, cuối cùng lạnh giá.
Có lẽ từ lâu họ nên hiểu rằng, thế gian đã không còn Tiểu Phi Long, và chàng trai thanh cao, lẻ loi, ngạo mạn mà cô yêu hết mình đó cũng đã chết trong những năm tháng thanh xuân trước kia. Hiện tại ngồi đối diện với nhau, là Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính, là Thư ký Trịnh Vi và Trợ lý Trần Hiếu Chính, là đôi trai gái phàm tục không liên quan gì đến nhau giữa chốn trần gian ngày càng trống vắng. Giống như một ca khúc, dừng giữa khoảnh khắc du dương nhất, có lẽ lại là điều tốt, nhưng họ đã quá tham lam, cố chấp, tưởng rằng có thể hát tiếp, hát rồi mới biết giai điệu sau này tồi tệ biết bao.
“Anh về đi”. Trịnh Vi nói, “Ngày mai bọn mình còn phải đi làm”.
“Ừ, ngày mai còn phải đi làm”. Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi. Anh không phải là gió, em cũng không phải là cát, dù quấn quýt thế nào cũng không thể đến được chân trời, lau khô nước mắt, sáng mai chúng ta đều phải đi làm.
“Anh đưa em về nhé”.
Cô cười, thấy anh đã kìm chế được mình, liền đứng dậy.
Anh là người thông minh, đã nói đến nước này, dù có nói thêm nữa cũng chẳng còn có ý nghĩa gì. Số phận đã an bài những cái mình phải mất, mất rồi, chẳng qua cũng chỉ là chết sớm, siêu thoát sớm mà thôi.
“Không cần đâu, anh về đi”.
“Muộn thế này rồi, em không thể ở đây một mình được”.
“Em đã bảo anh về rồi cơ mà. Trần Hiếu Chính, nếu anh vẫn còn nhớ đến chút tình xưa nghĩa cũ thì anh hãy về ngay đi, vì trước buổi đi làm ngày mai, phải nhìn anh thêm giây phút nào, em cảm thấy rất khó chịu”.
Anh quay mặt đi, im lặng một lát, sau đó cầm điện thoại lên bấm số.
“Anh gọi cho ai? ” Trịnh Vi hỏi.
“Taxi”.
Trịnh Vi chỉ thằng tay vào Trần Hiếu Chính, nói: “Đừng ép em phải bắt anh cút”.
Trần Hiếu Chính về rồi, cô vẫn đứng đó, cúi gập người xuống, hít thở thật sâu, thời tiết thật dễ chịu, trời đêm lành lạnh, ai biết trong góc nhỏ này, hai trái tim đã âm thầm chết. Cô thử đứng dậy, mới phát hiện ra mọi vật quanh mình đang quay cuồng. Cô đã uống bao nhiêu, cô tự biết.
Lúc này đây người đâu tiên cô nghĩ đến vẫn là Nguyễn Nguyễn, bấm điện thoại, nhưng đầu kia không có ai nhấc máy, gọi đến số cố định, cũng như vậy. Cô bước chầm chậm vài bước, đầu mỗi lúc một nặng, đành ngồi xuống, giữa lúc quay cuồng, chỉ biết cuối cùng mình đã gọi cho một số điện thoại, đầu bên kia chỉ “Alo” một tiếng, cô bắt đầu nức nở, “Em ở trường Đại học G, anh mau đến đi."
Trịnh Vi cúp máy rất nhanh, thậm chí cô không hề nghĩ, anh đang làm gì, anh có đến hay không. Trong quá trình chờ đợi, cô không thể cưỡng lại cơn hành hạ của dạ dày, gắng gượng bước đến gốc cây và nôn thốc nôn tháo. Cổ họng rát bỏng và cơn co thắt dạ dày khiến cô vô cùng khó chịu, vã mồ hồi lạnh toát, lúc đó cô mong nếu mình say thật thì nên say bất tỉnh nhân sự, để không còn hay biết gì nữa, không còn cảm giác đau đớn gì nữa.
Nhưng sau khi nôn xong, gió đã thổi khô mồ hôi, chỉ còn lại cảm giác lành lạnh, đầu óc đã tỉnh táo hơn, chỉ có điều đầu vẫn đau như búa bổ. Cô nhớ ra một vấn đề rất quan trọng, lúc gọi điện cô chỉ nói mình đang ở trường Đại học G, nhưng trường G rộng như vậy, anh biết tìm cô ở đâu?
Trịnh Vi thầm mắng mình hồ đồ, sau khi ngồi xuống liền lấy điện thoại ra, tìm đến số điện thoại vừa gọi, lúc bấm nút gọi lại do dự, tay chân luống cuống ngắt vội giữa chừng. Có lẽ cô không nên tìm anh, tự mình ngồi ở đây một lát, cũng không đến nỗi không về được nhà.
Đêm đã dần khuya, chắc là đã quá thời gian trường tắt đèn, các đôi uyên ương trên sân cũng lần lượt về tổ, giữa đêm khuya, trên sân bóng rổ lại chỉ còn một mình cô - sân bóng rổ chỉ còn một mình cô, thật yên tĩnh. Chắc là do tác dụng kỳ diệu của cồn, cô không hề cảm thấy sợ hãi hay sốt ruột, chỉ muốn ngồi, ngồi mãi như thế, không cần nghĩ gì. Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ngồi mãi ở một tư thế, chân cũng mỏi rồi, cô mơ màng quay mặt sang một bên nói, “Anh Chính, cô trực ký túc xá sắp đóng cửa rồi, bọn mình về thôi”.
Trần Hiếu Chính không trả lời cô, bên cạnh cô là những hàng ghế bậc thang dài để trống của khán giả. Cho dù cô trực ký túc xá mở cửa cả đêm, họ còn về được không?
Trịnh Vi vẫn đang cúi đầu, thế nên đầu tiên cô nhìn thấy giày của anh, cô ngẩng đầu, hướng theo đôi chân dài, từ từ đưa mắt nhìn lên, gương mặt quen thuộc đó nửa gần nửa xa hiện ra trước mắt cô. Cô cười thẫn thờ, “Lâm Tĩnh, cuối cùng anh đã chịu về”.
Câu nói đùa này khá lạnh, nhưng Lâm Tĩnh vẫn cười.
“Trông em tồi tệ quá”. Anh nói.
Anh nói dứt lời, từ từ đưa bàn tay ra trước mặt cô, cô cũng đồng thời đưa tay áp vào lòng bàn tay anh, dường như tất cả đều rất quen thuộc. Anh khẽ ngả người về phía sau, cô liền theo đà đứng lên. Hai người đều cười ra tiếng. Hồi nhỏ đi đường cô rất xông xáo, mắt chỉ nhìn về phía trước, không bao giờ để ý dưới chân, vấp ngã là khóc hu hu, không đau cũng ngồi ăn vạ dưới đất không chịu đứng dậy, chỉ đợi Lâm Tĩnh đến kéo, hồi đó cô tưởng rằng, cho dù ngã đau đến đâu, anh cũng có thể một tay kéo ngay cô dậy.
Tiện tay Lâm Tĩnh phủi bụi trên người cho cô, nói: “Đã về được chưa? ” Đêm nay Trịnh Vi rất biết nghe lời, cô ngoan ngoãn theo anh ra xe, mở cửa xe, lặng lẽ ngồi cạnh anh. Trước khi nổ máy Lâm Tĩnh nhìn cô một cái, vẻ xa cách của cô đối với anh sau khi tỉnh rượu, nhưng nhìn dáng vẻ này, anh rất khó phán đoán rốt cuộc đây là điềm tốt hay điềm xấu?
Cô ngồi được một lát, điện thoại di động trong túi lại rung lên. Cô nhấc máy, chưa kịp nói gì, đầu bên kia vọng lại giọng nói sốt sắng: “Em ở đâu vậy, sao không nhấc máy…Nói đi chứ, em sao vậy, anh gọi bao nhiêu lần em có biết không?"
Đương nhiên là anh không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cô, chỉ nghe thấy cô nói: “Em xin lỗi, em không nghe thấy, em đang ở sân bóng rổ của trường G, anh có đến không? ”
Anh hỏi với vẻ khó hiểu “Em đến đó làm gì…Vi Vi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? ”
Cô bình thản nói: “Không có việc gì cả, lâu lắm rồi không về thăm trường. Nếu anh đến thì bọn mình nói chuyện sau nhé”.
Anh đến rất nhanh, có lẽ là do cô mải chìm trong suy nghĩ, ngay cả thời gian trôi qua cũng không hề hay biết. Đến khi anh ngồi xuống bên cạnh, cô mới giật mình, địa điểm này, khung cảnh này đã quá quen thuộc, nhưng sao lại không thể trùng phùng với ký ức.
“Em uống nhiều rồi phải không, mặt đỏ thế”. Giọng anh trách móc với vẻ xót xa.
Cô quay đầu lại, nhìn anh cười duyên dáng, nụ cười này khiến anh sững người trong giây lát. Hàng ngày, họ đều mỉm cười gật đầu chào nhau, đã bao lâu rồi anh chưa được tận mắt nhìn thấy nụ cười tươi tắn khiến anh ngày đêm mong nhớ đó.
Anh đưa tay lên như người bị ma làm, định chạm khẽ vào khuôn mặt có nụ cười rạng rỡ, còn có lúm đồng tiền khiến anh ngây ngất bao lần, nhưng, vừa chạm vào làn da mỏng manh đó, bàn tay anh lại khẽ rụt lại, dường như sợ trước mắt chỉ là ảo ảnh, vừa chạm vào sẽ tan thành mây khói.
Bàn tay cô đã kịp giữ tay anh lại, nắm lấy bàn tay anh, từ từ áp vào má cô.
“Anh Chính”. Cô gọi tên anh như bao lần gọi trong mơ.
Trần Hiếu Chính nhắm mắt lại, đây là niềm hạnh phúc mà anh đa khao khát từ lâu nhưng không dám mơ tới ư? Nếu lúc này đây Thượng Đế hỏi anh, để giữ lại khoảnh khắc này, con sẽ lấy gì để đổi? Anh sẽ trả lời: “Tất cả”.
Đúng vậy, công danh, tiền tài, tương lai, gia đình, tính mạng…không cần gì cả, chỉ cần cô, chỉ cần niềm hạnh phúc trong khoảnh khắc này. Anh không phải là người chỉ biết yêu mà bất chấp tất cả, nhưng lúc này đây anh không có đòi hỏi gì hơn.
Anh cảm thấy bàn tay cô khẽ xoa nhẹ trên tay anh, kèm thêm một chút lo lắng bất an, cơ hồ không dám thở, sợ một người đàn ông như anh sẽ khóc vì những gì đang diễn ra trước mắt. Đã nhiều lần anh tự hỏi mình, Trần Hiếu Chính, người có tài cán gì mà còn được như ngày hôm nay…
Bàn tay cô đã lần đến ngón giữa của anh, rồi đến ngón áp út và dừng lại ở đó.
“Anh Chính…” Cô lại thì thầm.
“Anh đây, anh đây”. Anh khẽ trả lời.
Trịnh Vi cầm riêng ngón áp út của anh, hành động mờ ám này khiến anh đỏ mặt, bối rối, đến nỗi cảm giác như không nghe thấy câu nói lơ đãng của cô.
“Có phải ở đây thiếu cái gì đó không? ”
“Hả? ”
“Một chiếc nhẫn chẳng hạn."
...
Anh không biết phải mất bao lâu mới hiểu được câu nói của cô, giật mình luống cuống, bàn tay đang áp trên má cô ngượng ngùng rụt lại. Cô lại túm chặt tay anh một lần nữa, nụ cười vẫn giữ vẻ ngọt ngào, trêu chọc như thưở còn đáng yêu nhau. “Trả lời em đi”.
Anh không trả lời, anh chầm chậm cúi xuống, anh cảm thấy bàn tay cô lạnh dần, khiến ngay cả anh cũng cảm thấy lạnh thấu xương.
Nụ cười của cô vẫn giữ trên môi, nhưng trở nên não nề hơn bao giờ hết, “Anh biết không, kể cả trong giây phút vừa rồi, em vẫn còn chờ đợi, em mong anh nói, Vi Vi, anh không hiểu em đang nói gì, hoặc giả là anh lắc đầu.
Đột nhiên cô không cảm thấy buồn nữa, có lẽ trong khoảnh khắc khóc trên bàn ăn, tất cả mọi chuyện đã có lời kết, sau khi lắng nghe những lời bàn tán thật giả khó lường, cô đã bừng tỉnh, lúc đó cô mới biết rằng, cô không tin những lời bàn tán, nhưng cô đã quá hiểu anh. Bây giờ chất vấn, chỉ là cứu vãn cho tia hy vọng cuối cùng, trước khi nó tắt ngấm.
“Đừng như vậy, anh Chính”. Cô nhận ra vẻ đau đớn của anh nên muốn an ủi anh, “Cô ấy là người con gái hợp với anh, có thể giúp cho tòa nhà của anh vươn cao sừng sững phải không? Nếu đúng thì em thật mừng cho anh, cuối cùng anh đã tìm được người cần cho anh”.
Anh không thanh minh, đây là cuộc đời mà anh lựa chọn, chỉ có điều không ngờ kiếp này còn được cảm nhận niềm hạnh phúc ngọt ngào cô vừa dành cho anh, nên mới nảy sinh tham vọng; chợt bừng tỉnh sau cú ngã trong giấc mơ ngọt ngào, đau cũng là điều đương nhiên.
Sự im lặng của anh mang ý nghĩa tuyệt vọng và khước từ.
Trịnh Vi không nhìn anh, cô nhìn ra phía xa, như đang nói với anh, lại tựa như nói với chính mình: “Có lẽ anh không biết, em chưa bao giờ nghĩ Trịnh Vi một ngày không yêu anh sẽ như thế nào. Mấy năm anh đi xa, những lúc buồn khổ nhất em cũng không hề hận anh, vì những niềm vui mà anh đem lại cho em đã chiến thắng nỗi đau xa cách. Anh đi rồi, em còn có ký ức, em có thể tiếp tục hẹn hò tìm bạn đời, lấy chồng, sau đó sống suốt đời với ký ức của mình. Đến một ngày già đi, có lẽ em đã lãng quên từ lâu sự ra đi của anh, chỉ kể với con cháu em rằng: Hồi còn trẻ có một chàng trai đã yêu bà, chàng trai ấy đã từng dành cho bà những tháng ngày hạnh phúc nhất. Nhưng anh đã trở về, em không những hận anh, mà thực sự coi thường anh. Trần Hiếu Chính, cuối cùng em đã có thể không yêu anh nữa, điều này đáng để em phải cảm ơn anh”.
Cô tưởng rằng mình đã khóc, nhưng thực ra là không. Giải thoát cũng là một điều tốt, ngọn lửa đó đã nhen nhóm trong lòng bốn năm, không ai nhìn thấy, nhưng nó không hề tắt. Giờ thì tốt rồi, anh đã khêu nó ra, rồi tự tay dập tắt, ngoài Trần Hiếu Chính, còn ai có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng Trịnh Vi?
Lúc ngẩng đầu lên mặt anh giàn giụa nước mắt, rồi anh ấp tay cô vào lòng bàn tay mình, dường như hạ quyết tâm, đưa ra trong nỗ lực cuối cùng: “Nếu anh nói giữa anh và Âu Dương có những lý do đặc biệt, em có tin anh không?"
Trịnh Vi nhẹ nhàng nói: “Em không thể tin anh hết lần này đến lần khác, không thể…” Cô nói rõ từng lời một và thấy tia sáng trong mắt anh dần dần biến mất, cuối cùng lạnh giá.
Có lẽ từ lâu họ nên hiểu rằng, thế gian đã không còn Tiểu Phi Long, và chàng trai thanh cao, lẻ loi, ngạo mạn mà cô yêu hết mình đó cũng đã chết trong những năm tháng thanh xuân trước kia. Hiện tại ngồi đối diện với nhau, là Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính, là Thư ký Trịnh Vi và Trợ lý Trần Hiếu Chính, là đôi trai gái phàm tục không liên quan gì đến nhau giữa chốn trần gian ngày càng trống vắng. Giống như một ca khúc, dừng giữa khoảnh khắc du dương nhất, có lẽ lại là điều tốt, nhưng họ đã quá tham lam, cố chấp, tưởng rằng có thể hát tiếp, hát rồi mới biết giai điệu sau này tồi tệ biết bao.
“Anh về đi”. Trịnh Vi nói, “Ngày mai bọn mình còn phải đi làm”.
“Ừ, ngày mai còn phải đi làm”. Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi. Anh không phải là gió, em cũng không phải là cát, dù quấn quýt thế nào cũng không thể đến được chân trời, lau khô nước mắt, sáng mai chúng ta đều phải đi làm.
“Anh đưa em về nhé”.
Cô cười, thấy anh đã kìm chế được mình, liền đứng dậy.
Anh là người thông minh, đã nói đến nước này, dù có nói thêm nữa cũng chẳng còn có ý nghĩa gì. Số phận đã an bài những cái mình phải mất, mất rồi, chẳng qua cũng chỉ là chết sớm, siêu thoát sớm mà thôi.
“Không cần đâu, anh về đi”.
“Muộn thế này rồi, em không thể ở đây một mình được”.
“Em đã bảo anh về rồi cơ mà. Trần Hiếu Chính, nếu anh vẫn còn nhớ đến chút tình xưa nghĩa cũ thì anh hãy về ngay đi, vì trước buổi đi làm ngày mai, phải nhìn anh thêm giây phút nào, em cảm thấy rất khó chịu”.
Anh quay mặt đi, im lặng một lát, sau đó cầm điện thoại lên bấm số.
“Anh gọi cho ai? ” Trịnh Vi hỏi.
“Taxi”.
Trịnh Vi chỉ thằng tay vào Trần Hiếu Chính, nói: “Đừng ép em phải bắt anh cút”.
Trần Hiếu Chính về rồi, cô vẫn đứng đó, cúi gập người xuống, hít thở thật sâu, thời tiết thật dễ chịu, trời đêm lành lạnh, ai biết trong góc nhỏ này, hai trái tim đã âm thầm chết. Cô thử đứng dậy, mới phát hiện ra mọi vật quanh mình đang quay cuồng. Cô đã uống bao nhiêu, cô tự biết.
Lúc này đây người đâu tiên cô nghĩ đến vẫn là Nguyễn Nguyễn, bấm điện thoại, nhưng đầu kia không có ai nhấc máy, gọi đến số cố định, cũng như vậy. Cô bước chầm chậm vài bước, đầu mỗi lúc một nặng, đành ngồi xuống, giữa lúc quay cuồng, chỉ biết cuối cùng mình đã gọi cho một số điện thoại, đầu bên kia chỉ “Alo” một tiếng, cô bắt đầu nức nở, “Em ở trường Đại học G, anh mau đến đi."
Trịnh Vi cúp máy rất nhanh, thậm chí cô không hề nghĩ, anh đang làm gì, anh có đến hay không. Trong quá trình chờ đợi, cô không thể cưỡng lại cơn hành hạ của dạ dày, gắng gượng bước đến gốc cây và nôn thốc nôn tháo. Cổ họng rát bỏng và cơn co thắt dạ dày khiến cô vô cùng khó chịu, vã mồ hồi lạnh toát, lúc đó cô mong nếu mình say thật thì nên say bất tỉnh nhân sự, để không còn hay biết gì nữa, không còn cảm giác đau đớn gì nữa.
Nhưng sau khi nôn xong, gió đã thổi khô mồ hôi, chỉ còn lại cảm giác lành lạnh, đầu óc đã tỉnh táo hơn, chỉ có điều đầu vẫn đau như búa bổ. Cô nhớ ra một vấn đề rất quan trọng, lúc gọi điện cô chỉ nói mình đang ở trường Đại học G, nhưng trường G rộng như vậy, anh biết tìm cô ở đâu?
Trịnh Vi thầm mắng mình hồ đồ, sau khi ngồi xuống liền lấy điện thoại ra, tìm đến số điện thoại vừa gọi, lúc bấm nút gọi lại do dự, tay chân luống cuống ngắt vội giữa chừng. Có lẽ cô không nên tìm anh, tự mình ngồi ở đây một lát, cũng không đến nỗi không về được nhà.
Đêm đã dần khuya, chắc là đã quá thời gian trường tắt đèn, các đôi uyên ương trên sân cũng lần lượt về tổ, giữa đêm khuya, trên sân bóng rổ lại chỉ còn một mình cô - sân bóng rổ chỉ còn một mình cô, thật yên tĩnh. Chắc là do tác dụng kỳ diệu của cồn, cô không hề cảm thấy sợ hãi hay sốt ruột, chỉ muốn ngồi, ngồi mãi như thế, không cần nghĩ gì. Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ngồi mãi ở một tư thế, chân cũng mỏi rồi, cô mơ màng quay mặt sang một bên nói, “Anh Chính, cô trực ký túc xá sắp đóng cửa rồi, bọn mình về thôi”.
Trần Hiếu Chính không trả lời cô, bên cạnh cô là những hàng ghế bậc thang dài để trống của khán giả. Cho dù cô trực ký túc xá mở cửa cả đêm, họ còn về được không?
Trịnh Vi vẫn đang cúi đầu, thế nên đầu tiên cô nhìn thấy giày của anh, cô ngẩng đầu, hướng theo đôi chân dài, từ từ đưa mắt nhìn lên, gương mặt quen thuộc đó nửa gần nửa xa hiện ra trước mắt cô. Cô cười thẫn thờ, “Lâm Tĩnh, cuối cùng anh đã chịu về”.
Câu nói đùa này khá lạnh, nhưng Lâm Tĩnh vẫn cười.
“Trông em tồi tệ quá”. Anh nói.
Anh nói dứt lời, từ từ đưa bàn tay ra trước mặt cô, cô cũng đồng thời đưa tay áp vào lòng bàn tay anh, dường như tất cả đều rất quen thuộc. Anh khẽ ngả người về phía sau, cô liền theo đà đứng lên. Hai người đều cười ra tiếng. Hồi nhỏ đi đường cô rất xông xáo, mắt chỉ nhìn về phía trước, không bao giờ để ý dưới chân, vấp ngã là khóc hu hu, không đau cũng ngồi ăn vạ dưới đất không chịu đứng dậy, chỉ đợi Lâm Tĩnh đến kéo, hồi đó cô tưởng rằng, cho dù ngã đau đến đâu, anh cũng có thể một tay kéo ngay cô dậy.
Tiện tay Lâm Tĩnh phủi bụi trên người cho cô, nói: “Đã về được chưa? ” Đêm nay Trịnh Vi rất biết nghe lời, cô ngoan ngoãn theo anh ra xe, mở cửa xe, lặng lẽ ngồi cạnh anh. Trước khi nổ máy Lâm Tĩnh nhìn cô một cái, vẻ xa cách của cô đối với anh sau khi tỉnh rượu, nhưng nhìn dáng vẻ này, anh rất khó phán đoán rốt cuộc đây là điềm tốt hay điềm xấu?