Một đêm không ngủ, mình nhận ra...
Năm lên 6 (cũng là lúc mình biết nhớ là gì), mẹ bảo mình rằng sau này lên cấp 3 học trường NHC gần nhà nhé. Từ ngày hôm đó, mình chỉ biết 1 trường cấp 3 duy nhất (trong vũ trụ này) dù đó chỉ là một trường bé nhỏ, bình thường hơn cả từ "bình thường", thành phố này, ngoài những ai sống ở Q.BT hỏi cũng chả ai biết, và mình cũng chả hề quan tâm đến những ngôi trường khác mặc cho nó nổi danh đến dường nào.
>>> 15 tuổi, mình thi tuyển sinh, lúc nhận điểm có hơi chút hoảng hốt, nhưng mình cũng chẳng suy nghĩ nhiều lắm... Ha, vài phụ huynh lớp mình lúc nhận điểm của con còn tiếc nuối: "Biết điểm nó vậy, lúc đầu nên chọn cho nó trường cao một chút.". Không biết nếu họ cầm bảng điểm của mình thì sẽ nghĩ thế nào nữa. Đến bây giờ mình cũng không cảm thấy hối hận vì đã chọn trường thấp đến vậy. Có lẽ, từ lâu nó đã trở thành ước mơ của mình rồi...? Hay là... ước mơ của mẹ mình truyền lại...?
Năm lên 8, mẹ hỏi mình sau này muốn làm gì. Mình bảo mình không biết (lúc đó mình khá là có đam mê với cảnh sát, thám tử hay những nghề đại loại thế vì bị nhiễm phim hành động
). Mẹ nói mình sau này nên làm giáo viên đi, vừa nhàn lại vừa được tôn trọng. Mình ngẫm cũng phải. Từ đó mình đeo bám theo Sư phạm, và cho dù hết đứa bạn này đến đứa bạn khác, hết thầy cô này đến thầy cô khác nói giáo viên khổ lắm, đừng làm. Mình vẫn kiên quyết: Sư phạm là Sư phạm! (Thật ra thì mình cũng rất thích trẻ con.)
>>> Cho đến cách đây 9 tháng, mình vẫn nuôi cái "ước mơ của mẹ" của mình, cố gắng học tốt những môn sắp phải thi.
Năm gần 16, mẹ bảo: "Ba con không muốn con làm giáo viên, thôi làm bác sĩ đi. Thi y dược, môi trường sạch sẽ, cứu chữa người cũng tốt.". Mình nói rằng thi rất khó vào, nhưng rồi cũng thay đổi suy nghĩ mà cố gắng học.
>>> Cuối năm lớp 10, điểm Văn của mình tệ chưa từng thấy trong lịch sử, mà Sinh và Hóa lại khá cao. Mình thầm nghĩ, nếu cứ tiếp tục nỗ lực, "ước mơ" bác sĩ cũng sẽ thành hiện thực.
Cũng trong năm 16 tuổi, mẹ nói mẹ muốn mình đi du học. Mình biết thật sự chẳng dễ dàng xíu nào. Nhưng mẹ mình gần như nài nỉ mình ráng học tiếng Anh giỏi lên để xin visa du học, cuộc sống, điều kiện ở nước ngoài tốt hơn nhiều, và mình sẽ có thể học-làm những ngành nghề mà mình yêu thích.
>>> Hè này mình đang chúi đầu vào chồng sách vở tiếng Anh đây, dù không biết kết quả khả quan đến đâu.
Nhưng mình nhận ra, mình không biết thứ mình thật sự thích là gì, thứ mình thật sự cần là gì, và cái được gọi là "ước mơ" có vẻ vẫn còn đóng bụi ngủ say trong tâm hồn mình. Mình muốn đánh thức nó, cũng vừa không muốn. Chắc là mình cũng không có cơ hội để gọi nó dậy nữa. Có lẽ, từ lúc mình sinh ra đã định sẵn, ước mơ của mình là ước mơ của bố mẹ rồi. Dù sao thì, bản thân mình cũng chính là ước mơ của bố mẹ.
Tự nhiên cảm thấy mình ngu ngốc, vô dụng quá. Ít nhất cũng phải có một ý kiến gì đó của bản thân chứ!