Bản edit đầu tay mãi mãi không được đăng web
Pé iu, chỵ đã dành gất nhìu tâm quyết cho eim, nhưng kết cục lại hong thể cho eim mụt danh phận. Thôi thì, chỵ sẽ cho eim mụt mái nhà nho nhỏ. Đây là nơi lưu giữ nhìu lắm kỉ niệm của chỵ. Mong eim đừn pùn nho
Tôi hiền, tôi ngu ngốc, tôi cả tin, thậm chí bị làm "donkey" cũng không biết.
Nhưng, tôi không thua thiệt, bị lấy nhưng không mất, bị mất nhưng vẫn còn
Tui tưk, tứk, tứk nhắm nhắm nhắm nhun á Thử hỏi có ai đọc 1 nửa truỵn cái nó hết up mà hong bức xúc hăm Chưa tính tui đang gất chi là quýt tâm đọc hết lun á Nỗi đau này giờ ai thấu đâyyy
Mình có hai lựa chọn: một là kiên trì sống mạnh mẽ, làm điểm tựa cho những người xung quanh, hoặc là, sống thật với cảm xúc của mình và tìm người để nương tựa...
Sau khi mất một bên thận, Giang Hoài cứ hay gặp ác mộng.
Trong mơ, hắn thấy Tô Lạc Li gả cho hắn, mà hắn, đối với cô cũng không tốt.
Biết được cuộc sống khó khăn của Tống Thiên, hắn đưa cô về nhà.
Cuối cùng, hắn đã có thể ly hôn với Tô Lạc Li như ý nguyện, mà lại cũng không thể trọn đời trọn kiếp với Tống Thiên. Còn Tô Lạc Li, một tháng sau khi ly hôn với hắn vì bệnh mà qua đời.
Ngày qua tháng lại, hắn vốn từng được vô số phụ nữ vây quanh, nhưng không một ai toàn tâm toàn ý chăm sóc hắn vô điều kiện như Lạc Li.
Những nữ nhân kia, quấn lấy hắn cốt chỉ là vì tiền tài, quyền thế, làm hắn muốn phát nôn.
Giờ bắt đầu nhớ đến Tô Lạc Li, mới phát hiện ra, bản thân trong vô thức đã yêu cô.
Rõ ràng hắn có rất nhiều phụ nữ, nhưng lại không cưới thêm ai nữa.
Nỗi hối tiếc ấy sẽ dai dẳng theo hắn suốt quãng đời còn lại.
Từng đêm trôi qua, Giang Hoài vẫn tự hỏi bản thân, rốt cuộc kia là ác mộng hay là kiếp trước.
Tự hỏi rằng sao bản thân lại có thể làm cô tổn thương hết lần này đến lần khác như vậy.
Tàn thuốc làm bỏng rát tay.
Giang Hoài cười khổ một tiếng, cất di động, mắt nhắm nghiền.
Giờ đây cô đã có được hạnh phúc của riêng mình, hắn không phải cũng nên mừng cho cô sao?
————————
Lạc Li ở thế giới này, cùng Bạch Dục chung sống bốn mươi năm, có một đứa con trai. Suốt bốn mươi năm ấy, Bạch Dục đối với cô sủng ái hết mực, chưa từng thay đổi.
Lạc Li, bởi chứng bệnh tim, không lâu sau sinh nhật thứ năm mươi tám, đã ra đi.
Bạch Dục hoàn toàn bình tĩnh lo hậu sự cho cô chu đáo.
“Bố…… Bố không sao chứ?”
Con trai anh lo lắng hỏi.
“Bố không sao…… Con cứ về trước đi. Bố muốn ở đây với mẹ con, cô ấy vốn …… sợ nhất sự cô độc……”
Bạch Dục ngồi bên mộ, chậm rãi đưa tay, vuốt ve di ảnh Tô Lạc Li, ngữ khí mềm mại.
“Bố…… Bố cứ ở với mẹ đi. Bố chính là ghét nhất thấy con được mẹ cưng chìu, cứ hay bảo hết tiền điện thoại. Giờ con không làm phiền bố nữa.”
Cậu con trai hoe mắt vỗ nhẹ lên vai bố, lặng lẽ rời đi, lại cũng không dám rời đi, chỉ là lui ra một bên từ xa đứng nhìn.
“Nha đầu, em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau chứ?
Lúc ấy anh qua Giang gia tìm tên tiểu tử Giang Hoài kia chơi, liền thấy em rụt rè đứng trước cửa.
Vóc dáng ôn nhu đáng yêu kia, trông như một con búp bê pha lê mong manh, anh liền nghĩ thầm, anh nhất định sẽ bảo vệ em, nhất định không để em chịu thương tổn...”
Bạch Dục cong môi cười, môi mấp máy, gom nhặt những mảnh vụn ký ức của hai người.
“Anh đã chờ em suốt 13 năm… Nhưng em chưa từng quay đầu lại nhìn anh lấy một lần…… Em có biết, đêm đó ở KTV, lúc em sà vào lòng anh, anh đã xúc động đến dường nào...
Em quả có làm loạn, nhưng không hiểu sao anh lại càng yêu em, lúc ấy anh mới nhận ra, thì ra nha đầu là một tiểu khả ái, không xấu xa vậy đâu, chẳng qua là có chuyện hiểu lầm… Nhất định là do anh sai, anh còn chưa đủ hiểu em……
Em chính là độc dược mà, một khi đã nhiễm vào, sẽ vô phương cứu chữa… Em sớm đã ăn sâu vào xương tủy anh, dù muốn cũng không thể buông bỏ được, có bỏ cũng không đành lòng…”
Giọt nước mắt lăn xuống trên gò má, Bạch Dục nghẹn ngào, đôi môi chậm rãi hôn lên tấm ảnh trắng đen.
“Em không biết đâu, gần đây anh hay gặp ác mộng. Anh mơ thấy mình bỏ rơi em đi thật là xa, em lại gả cho Giang Hoài, đã thế còn không được chết già……
Anh hối hận lắm, anh muốn quay về, thay em trả thù.
Nhưng anh bỗng phát hiện, thế giới này, không có em, mọi thứ đều trở nên vô vị, đến cả thở cũng cảm thấy mệt nhọc.
Cho dù có giết chết Giang Hoài, giết chết Tống Thiên, em vẫn là sẽ không quay về...
Nên anh đã lựa chọn từ bỏ, từ bỏ lòng thù hận, thậm chí từ bỏ cả sinh mệnh của chính mình!
Cũng may là, đó chỉ là một giấc mơ. Tỉnh dậy rồi sẽ còn được ở bên em.
Anh vẫn luôn cho rằng, cuộc đời rất là dài, em đi rồi anh mới phát hiện, hóa ra cuộc đời ngắn ngủi đến dường bao……
Anh muốn em kiếp sau, kiếp sau nữa, cả kiếp sau sau nữa…… anh muốn em sống mãi mãi, mãi mãi……
Nha đầu ngoan, anh sẽ sớm đến với em thôi, cả đời này, vẫn là anh luôn chạy theo sau em, hay tiểu nghịch à, kiếp sau, đổi lại em đuổi theo anh có được không?”
Nói xong những lời này, Bạch Dục từ từ nhắm mắt, môi khẽ nhếch lên, thở nhẹ.
Em chính là nốt chu sa trong lòng anh, hình ảnh của em, anh sẽ luôn khắc vào trái tim mình, vĩnh viễn.
Nếu thực sự có kiếp sau.
Anh hy vọng em sẽ theo nốt chu sa này mà tìm được anh!
【 Vị diện thứ nhất kết thúc. 】
Vị diện sau, bạo tẩu Lạc Li của giới giải trí.
———— có người nghi ngờ BOSS phản diện từng yêu nguyên chủ.
XIn được giải thích, BOSS sẽ không thể yêu ai khác ngoài Lạc Li, dù thế nào cũng chỉ là qua đường, không có ký ức, hắn là ai về sau sẽ biết.