Nhìn căn phòng vốn đã rộng thênh thang nay vì không còn bất kì thứ đồ đạc gì bên trong nữa mà càng trống vắng lạnh lẽo, Ran nhất thời chết đứng.
Cái...chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy?!?
Bên trong trù phòng, bọn cung nữ đang vừa cười nói vừa xào nấu bỗng nghe tiếng chân người chạy rầm rầm bên ngoài. Ran tức tốc xông vào, chưa kịp thở đã gào lên.
"Các tỷ!!! Đồ đạc tư trang trong phòng muội biến mất hết rồi!!!"
Cả đám cung nữ giật mình, thường ngày nữ chủ của bọn họ rất hiền lành dễ chịu, chưa từng lớn tiếng với họ như vậy. Xem ra lần này là thật sự tức giận rồi!
Cả đám bèn đẩy Azusa ra trước, nàng lắp bắp trả lời:
"Hôm...hôm qua... nương nương không hồi cung...người...người của Thái tử điện hạ mang...mang đi hết...rồi..."
Ran trợn mắt không tin nổi, cảm giác mình càng lúc càng bị ức hiếp.
"Sao các tỷ ại để họ mang đi chứ? Điện hạ hắn...hắn chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ nhặt mà trả thù muội như vậy, giờ đến cái gi.ường để mỗi tối ngả lưng cũng không có nữa, chưa kể trong số tư trang muội mang từ Ẩn Nguyệt thành đến có những thứ có ngàn vàng của y cũng không mua được!" -Nàng dứt khoát chỉ tay ra cửa -"Mọi người xem họ vứt ở đâu mang về đây lại cho muội đi. Có gì muội chịu trách nhiệm hết!"
"Bẩm nương nương..." -Azusa sắp phát khóc, cắn cắn ngón tay -"Chỗ đó...không phải muốn lấy lại là lấy được a..."
"Đâu mà không được chứ?"
"Phòng ta!"
Thanh âm trầm lạnh vang lên bên tai làm Ran giật thót người, quay đầu lại thì y như rằng chính là kẻ đầu sỏ gây sự đó!
Nàng lập tức trừng mắt với y:
"Điện hạ, sao ngài lại ở đây?"
"Tĩnh Ngọc Cung là-của-ta, muốn đi lâu còn phải hỏi ý kiến nàng sao?" -Shinichi nhận mạnh mấy chữ trong tâm, y khinh bỉ nhìn Ran rồi vươn ngón tay chọt chọt mấy phát liền vào giữa trán nàng.
"Cung điện của ta là để nàng tác oai tác quái sao, tiểu quỷ?"
Ngay khoảnh khắc làm ra hành động này xong, y biết mình đã sai rồi!
Thê tử của y...không phải là tiểu quỷ, mà chính là tiểu miêu hay tiểu cẩu gì đấy mới đúng, loại sủng vật khi cảm thấy bị trêu chọc quá đáng sẽ quay ra cắn người ấy...