marucohamhoc
Tương tác
635

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • trời có vẻ lạnh dần về đêm, một phần vì mưa và một phần vì bản thân mình thấy thế
    định học mà lại chẳng đọc được cái gì ra hồn
    mày mò mãi cũng gõ được 1 câu lệnh
    nếu mình ko có đam mê thì khó mà làm được, điều đó mình rõ hơn ai hết, nhưng lại ko muốn làm
    ôi cái đam mê dành cho 1 thứ mà mình ko hề có cảm tình với nó
    hồi nãy vừa chat với anh chủ nhiệm clb
    mình ko nghĩ là anh ấy quan tâm đến 1 thành vien như mình nhiều thế, đúng là thủ lĩnh có trách nhiệm:)
    nhưng em ko dám nói với anh là càng ngày em càng muốn bỏ cuộc hơn
    dù em biết, nếu em bỏ đi việc tham gia clb, thì cũng như bỏ đi một niềm vui sống nữa của em...và vì em đã bỏ đi quá nhiều thứ sau lưng em rồi
    em cũng ko thể nói là vì em thấy hối hận vì những gì em làm quá nhỏ nhen và ích kỷ so với ng khác làm, sao em dám nhận trách nhiệm lớn như ng khác
    anh ơi, đừng buồn
    rồi ng khác sẽ ko phụ anh như em phụ lòng anh, em tin vậy
    còn em, con đường sắp tới em phải đi, chắc sẽ dài lắm...
    và em có thể tham gia được nữa hay ko, em cũng ko thế biết:(
    bấm bấm cái gì mà nó mất cái bảng mất tiêu rồi =.=
    ôi trời là lập trình >"<
    điên vì cái này >"<
    mình nghĩ mình ko làm được, mình ko muốn làm:((
    những giấc ngủ ngắn ngủi nhưng mộng mị
    ko thể nào tình dậy nổi:(
    hôm qua đến giờ đã rất nhiều lần bị như thế, cứ chới với,c hới với
    thậm chí còn nghĩ đến tình trạng sẽ ko bao giờ ngủ nữa:(
    hahhaha, học thuộc được 141 từ mới:))
    (nếu ko tính mấy cái từ ăn gian thì là 131 từ:">)
    ta phục ta quá:))
    công sức từ ngày hôm qua đến giờ:*:*:*:x:x:x
    sẽ ko làm cho thầy giáo thất vọng đâu thầy ơi:x
    em đã quyết tâm rồi mà:x
    ngày hôm qua quên...đánh nhật ký:))
    thật ra thì cũng chẳng có gì mà đánh với chẳng đấm=))
    nhưng ng điên nên nó vậy
    có lúc nỗi bự tức dâng trào, nhưng đến khi được viết ra thì nó đã nguội lạnh
    đừng để ý đến nữa:)
    một thời gian thôi, một chút thôi
    ko khó đâu mà, tập trung vào mà học
    học từ thôi:))
    mình sẽ yêu thầy giáo thôi:P, phải học, phải học cho thầy khỏi buồn:">
    hôm nay được học tiếng anh với 1 thầy rất chi là...đạp trai:x
    ôi, thầy nước ngoài, rất là cao, da rất là trằng, và cười rất là tươi
    hic, rụng tim:((
    bọn trong lớp bảo Cô thì xinh, thầy thì đẹp trai:))
    ôi, đẹp quá đi mất, thân thiện vui tính nữa:x
    :x
    thế mà mình nhát ko dám hỏi câu nào, buồn ghê:-s
    mà thầy giáo của mình nói hỏi chuyện thầy đó làm cả lớp cười đau cả bụng lun:))
    thầy ơi, thầy vui ghê lun, em thích học với thầy, cả thầy giáo nước ngoài đó nữa:x
    trưa nay về nhà, vẫn nghĩ miên man, miên man
    nhưng hình như đã khác trước rất nhiều:)
    đúng là lặng yên thật rồi, hì
    buổi trưa mà nhà ai bật nhạc, thật sự cũng ko có tâm trạng để nghe
    nhưng giai điệu một bài hát vang lên làm mình hơi sững lại
    1 bài hát bình thường thôi, nhưng cũng gợi lại một vài cảm xúc từ xa xôi
    một ngày đã qua...một ng bạn trong friend list gửi cho mình file này bạn ấy thu, rồi hình nhưu từ lúc đó ko bao giờ liên lạc nữa:)
    hình như bài hát ấy hát tặng một cô gái nào đó mà ng đó rất yêu thương
    giọng hát ko nỏi bật lắm, nhưng lại rất cảm xúc
    cứ mỗi khi đâu đó bất chợt nghe bài hát này, mình lại nghĩ đến ng bạn đó, ng bạn còn chưa biết tên, một ng có trái tim yêu sâu sắc một người, càng nghe, càng như cảm nhận một nỗi đau mơ hồ của ng đó, thậm chí là vô vọng nữa:)
    ko biết ng bạn đó là ai, mình còn chưa nói được lời cảm ơn
    à, cả ng đã bật chạy qua bài hát này trưa hôm nay nữa, cảm ơn:)
    Đây là một giấc mơ,
    Hay chỉ là cơn gió thoảng qua.
    Những bụi cây đung đưa trong gió.
    Và tin tức của người thương yêu mà ta luôn ngóng trông.
    Tất cả đã hòa tan vào không gian. Đung đưa,đung đưa ,một bông hoa dại lẻ loi
    Lặng lẽ khóc trong đêm
    Trái tim ta có phải là hoa,
    Hay chính hoa là trái tim của ta.
    Nó đang dần khô héo

    Gió ơi...gió thổi đi...gió ơi...
    Không sầu muộn, hãy thổi nhanh đi.
    Đến nơi người yêu dấu của ta... đang hoàn toàn kiệt sức...
    Thay cho tấm chân tình của ta.
    Mà ta đang dành cho người Gió ơi...gió thổi đi...gió ơi...
    thứ 2 bữa trước đi học
    thầy dạy tiếng anh nói là sẽ chỉ cho 4 câu để hỏi cho biết tính cách của" bồ" mình thế nào :))
    mỗi ngày thầy sẽ chỉ cho 1 câu
    thế mà hôm qua học thầy ko chỉ:((
    :((:((
    mai chỉ đi thầy ơi:))
    cho bản thân được trở lại làm trẻ con
    ngây ngô một chút, khờ khạo một chút
    có lẽ như vậy sẽ tốt hơn bây giờ...ít ra còn có niềm vui để sống:)
    dừng lại ở đây
    đã được chưa?...
    đừng nghĩ đến nữa
    cũng đừng đổ tội cho ai hết
    mình phải đi một mình thôi
    ai cũng có ngã rẽ của họ rồi:)
    đừng khóc, cũng đừng sợ...
    có mình ở bên mình mà, hì
    ngày mai, à quên, hôm nay đi học thể nào cũng ngủ gật cho mà xem=))
    mấy hôm nay thức khuya xem phim =.=
    mình đúng là sắp điên thật rồi=))
    nếu em tin anh, tìm anh thì em đã ko phải ra đi như vậy
    chỉ vì em sợ làm anh đau khổ, vì em là một con quái vật...


    anh chỉ quen với em bằng những trò nghịc ngợm ác ý
    những gì anh mang lại cho em ko phải như chàng trai mà em yêu mang lại, anh chỉ toàn mang cho em nỗi đau
    nhưng anh luôn quan tâm và lo lắng cho em...

    bây giờ thì em cũng đã chết rồi
    cô bé trong sáng tươi cười ấy:(
    mình biết
    rồi sẽ ko ai hiểu được những gì mình nghĩ
    ko ai hiểu
    vì mình là một kẻ trốn chạy thực tại
    chưa đối đầu nhưng đã sợ
    đã bao giờ mình sợ đến thế này
    sợ đến muốn khóc và ko hề muốn cố gắng
    con ko muốn:(, ít nhất là với cái ngành này, con ko thế tiếp thu, cũng ko thể qua được
    con muốn bỏ cuộc:(
    nước mắt con rơi từ bao giờ, con biết con hèn nhát lắm
    con phải làm sao bố ơi, con phải làm sao
    nghe giọng bố qua điện thoại ân cần hỏi thăm con như mọi bận, con nghĩ đến nhưgx chuyện xảy ra giữa bố và con, con nghĩ đến lời hứa của con, con sợ lắm
    con sợ phải đối diện lắm bố ơi:((
    chưa bao giờ con thấy cô đơn và sợ hãi như lúc này
    nỗi đau trong lòng em lớn đến mức
    em chỉ muốn dang tay ôm thật chặt ai đó, để thổn thức và mong tìm được một sự đồng cảm nhỏ nhoi
    chỉ vì em là một quái vật, em ko phải con người
    có phải vì em là quái vật, nên em mới phải chết cho cuộc sống con người?
    có phải vì em là quát vật nên anh mới rời bỏ em...:(
    hôm nay quả thực là rất mệt
    khoảng thời gian này, ko biết nó sẽ còn kéo dài đến bao giờ nữa
    mệt mỏi và chán nản
    mình học từ sáng tới tận tối, còn ko ngủ trưa
    và ng thì như là ko còn sinh khí
    bò được về nhà chẳng còn tí hơi nào nữa
    và muốn nổi giận với tất cả ngay lúc đó >"<
    tại sao mà lại luôn coi tôi là 1 ng như vậy??? vì tôi đi ở nhờ à???
    nực cười cho mình thật=))
    ăn xong, rửa xong đống bát đũa, và leo lên gi.ường, muốn nghỉ ngơi:(
    nhưng ngay cả ngủ mình cũng ko làm nổi, chỉ lim dim thôi, thậm chí còn chưa thiếp đi lấy một chút...
    hôm nay mình đã nếm trải cảm giác đi chơi trung thu 1 mình là như thế nào
    buồn biết bao nhiêu
    ko thể nghĩ ra được là sẽ làm giif nữa, ko có động lực gì để làm, cũng ko muốn làm
    lượn vô chỗ bán thú bông, lựa lựa
    nhưng mà mình muốn chọn hết, con nào cũng thích:((
    cầm từng con lên cười tít mắt:">
    nếu ko có bà chủ quán ở đó chắc mình ngồi nói chuyện với mấy con thú luôn rồi:">
    mình thấy cả Tây á, cả Stich, Pucca, Garu:x
    khi nghĩ đến tình cảm gọi là tình yêu
    mình ko muốn nghĩ đến những điều gì đau thương, những nỗi đau mà con người trong tình yêu thường nếm trái
    và chỉ cố nghĩ đến những điều tốt đẹp
    mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, phải ko:)
    mình sẽ dần quên đi thôi mà, sắp được rồi
    bây giờ cảm xúc đã ít dần đi rồi, cũng bớt ảo tưởng hơn
    sẽ ko níu kéo quá khứ nữa, bạn yêu ạ:)
    hôm nay hình nhưu tâm trạng mình còn tệ hơn các ngày khác rất nhiều
    nhất là buổi chiều, tưởng như có thể nổi giận với bất kỳ ai
    những đứa bạn của t
    t ko biết t với m có trở thành bạn thật ko
    hay là t đang ngộ nhận, hay là t đang sai lầm
    tại sao m luôn muốn t làm trò cười, vì t quá cả tin hay khờ khạo
    t đâu có muốn thế
    làm như vậy với t, m thích lắm hay sao
    uh, cảm giác này của t, tim t đau, nhưng cũng như bao lần mọi ng đối xử với t, t cũng sẽ quên nhanh thôi
    t khác ng, t là 1 đứa lập dị
    nhưng t cần m là bạn t, chứ ko phải là ng mang t ra đẻ đùa cợt và ko hiểu cho nỗi khổ của t
    t vẫn chưa thay đổi, chưa là gì so với m
    anh hỏi em về ng em yêu
    như được khơi nguồn, em nói về một người mà em luôn ám ảnh trong suy nghĩ
    em nói về ng đó 1 cách say mê, buồn vô hạn
    em nói về ng đó, như là một câu hỏi lớn của em
    ng em yêu...
    ng mà em vẫn luôn muốn được ở bên, muốn nói chuyện, muốn được nghe hơi thở của ng đó...
    nhưng anh đâu biết rằng ng đó là ng em chưa từng gặp mặt
    chưa bao giờ nói chuyện đối mặt với nhau...
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom