marucohamhoc
Tương tác
636

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Hì, tại tham gia 1 diễn đàn mà dạo này mình ít lên, mới lên cũng ko thấy bạn đó xuất hiện. Nhờ nhầm nhọt mới có thêm 1 người bạn mới. :)
    Úi, thế à? Mình thấy avatar và châm ngôn giống 1 người bạn của mình nên nhầm nhọt sang trồng trọt. Hi, tất nhiên là kết bạn rùi.
    có những điều tự dưng xảy ra trong ngày, mà đối với mình thì đó nhưu 1 sự trùng hợp :)
    hôm vừa rồi mình vừa mới bò bài hát đó vào danh sách những bài hay nên nghe
    thì hồi trưa lại có 1 ng nào đó bật nhạc phát bài này gần phòng đứa bạn mình
    trùng hợp thật, hì
    lúc mà mình thấy nhưng việc mình làm khác với mọi người
    theo kiểu ko nhanh nhẹn và tinh ý như họ, tự làm mình"lọt hố"
    mình thấy mình thật khờ
    khờ quá đi
    nhưng mà mãi ko hết khờ
    và những lúc như vậy, lại tự ti vô cùng
    giữa một tập thể ai cũng có chính kiến và hoạt bát, 1 kẻ như mình lọt vào đó thực sự rất cô độc:(
    trong số mấy món hàng bày ở các gian hàng, cái mình chú ý nhất là cái Dreamcatcher
    định rình mua 1 hoặc 2 cái thật đẹp và vừa kích thước mang treo
    mang đến những giấc mơ đẹp :)
    nhưng cuối cùng lại ko mua được cái vừa ý, hơi buồn
    lại tự mình ru ngủ mình rồi
    trại tân sinh viên:x
    rất mệt, vì trời nắng và đứng cả ngày >"<
    nhưng ai lại đi mong trời mưa nhỉ:))
    buổi trưa hôm nay lại trải qua 1 giấc mơ lạ
    lạ vì nó xuất hiện trong lúc này
    có một ng rất quan, nhưng lại thật sự là ko quen
    khung cảnh thì cứ trải dài, trải dài, như nụ cười đó vậy
    mình mở mắt ra thì mới biết là mơ, hình như lúc đó mình nhắm mắt nhưng chưa ngủ, mình cũng ko thể biết được là mình ngủ hay ko, nhưng đầu óc mình bảo là mình chưa ngủ:(
    đó có thể là suy nghĩ, chứ ko phải trong mơ
    nhưng đến khi mở mắt ra thì lại ko thể dậy được, cứ như những giấc mơ nặng nề ở nhà, và chỉ có biết rên lên những tiếng kêu cứu, hi vọng ai đó biết mà thức mình dậy
    lúc nào nằm ngủ cũng phải mệt mỏi thế này:(
    là thật, hay là mơ, hay vì ta quá mệt mỏi nên mới thành ra như thế...
    một giấc mơ lộn xộn >"<
    giống như 1 buổi gặp mặt offline nhưng lại lẫn với 1 buổi tham gia họp clb
    chắc mình đã suy nghĩ về 2 cái này nên nó mới bị vậy thì phải:(
    thấy ai trong mơ như mấy ng mà mình quen, thấy cả bạn nữa
    nhưng mình cố phớt lờ bạn đi, mặc dù rất muốn nói 1 câu gì đó, để nói chuyện vui vẻ với nhưng ng khác
    uhm, rất vui:)
    nhưng thực sự thì mình thấy nó nhạt như trước ốc, mình mong ai đó biết rằng mình đang cố gắng để ko để lộ cảm xúc
    mong ai đó biết
    vì vẫn mong được nói 1 câu gì đó với bạn, giữa đời thật ta gặp nhau, chứ ko phải chỉ là ảo tưởng của riêng mình:(
    mình lại bị sao nữa rồi:(
    sau khi nếm vị cay và đắng, thường thì sau đó ng ta khó có thể cảm nhận được vị ngọt hoặc mặn,...

    và cũng vì thế mà có thể ko biết được món nào là ngon bởi vì bị ám ảnh của 1 hương vị khó quên...
    ko biết mình làm vậy có đúng ko nữa:(
    lại cảm giác này, dù nó chỉ đến trong giây lát
    có gì ko tốt à:(


    bạn có buồn ko? mình làm vậy có phải là 1 con người tồi tệ ko...:(
    bạn vẫn xoay xở tốt mà, chưa bao giờ cần đến mình, hì, mình chỉ ước bạn cần đến mình, một chút, để mình có thể giúp bạn như bạn đã giúp mình
    lần này, mình sẽ chỉ dằn vặt ít thôi
    :(
    nhiều lúc chỉ mong muốn có 1 cái đầu trống rỗng, khỏi phải nghĩ nhiều cho mệt
    nghĩ nhiều, rồi tự gây ra bao nhiêu chuyện buồn
    đã tự nhủ rằng đó chỉ là đùa thôi, chỉ là đứa, đừng có buồn, nhưng vấn ko tránh khỏi nỗi đau khi vô tình được nhắc đến
    ít ai đó biết được mình như thế này:)
    từng nghĩ những ai đó than thở, kêu mệt, có những ước muốn bình thường, thì lại quá bình thường
    và vì ta ko cần làm thế, ko cần phơi ruột gan cho ng ta thấy
    nhưng lại muốn ng ta tự thấy được lòng mình
    ko thể nói được những lời yêu thương như mọi ng vì ko có đủ lòng tin, vì sợ những điều nói ra bỗng chốc đều biến thành giả hết
    tưởng như có thể hiểu được, nhưng lại gạt bỏ rằng mình ko thể hiểu
    cũng ko thể nói ra những gì mà mình đang nghĩ, chỉ vì nghĩ nó sẽ ko thể xảy ra, trong cuộc sống thường nhật này, với mình
    toàn là"ko thể"
    mình muốn nó biến thành có thể, nhưng sao mà quá lâu và quá xa:(
    cái việc phải xoay xở để bán hết tập vé quay số làm mình hơi nản, mà đứa như mình thì gặp cái gì cũng dễ nản
    có lý do gì mà bao biện đâu chứ
    đã thế thì lấy tiền mình ra mà mua:(
    lựa đi lựa lại thì thấy số anof cũng muốn lấy =.=
    lấy 2 số
    chỉ là vô tình chọn thôi, ko phải vì lý do gì cả:)
    99392
    ai sinh sau thì đứng trước:)
    ngày hôm nay mình lại thêm 1 lần cảm thấy mình...rất vô dụng
    đi học hộ đứa bạn và điểm danh giùm nó, mà đã ko giúp được nó lại còn làm nó bị đánh dấu tên
    mình ko hề biết đến điều đó, mình chỉ chăm chăm làm cái mà mình thích
    ko hề biết là mình đã sai:(
    đến lúc mấy đứa bạn ngồi sau trách mình mình mới nhận ra, định chuộc tội thì họ nói ko cần làm gì nữa
    lúc đó, mình cảm thây như tất cả đang muốn trách móc mình vậy, tất cả
    cảm thấy mình quá nhỏ bé, và bất lực
    cái cảm giác quen thuộc ấy, cái cảm giác bị cô lập ấy
    hóa ra nó ko hề biến mất, nó vẫn hiện hữu mỗi khi mình cảm thấy cô đơn
    giống như bao trùm quanh ta chỉ là bóng đêm:(
    hối lỗi:(
    t xin lỗi m, lần nữa, thật lòng t xin lỗi m nhiều lắm:(
    Ngày xửa ngày xưa, 3 con quỷ hút máu gặp nhau vào một buổi đêm và cùng khoe khoang về thành tích hút máu của mình.

    Con thứ nhất vỗ ngực: "Hãy nhìn cái toà nhà kia. Tao có thể xử lý toàn bộ dân cư ở đó trong 10 phút".

    Dứt lời, hắn bay tới ngôi nhà, 9 phút sau trở lại với cái mồm dính đầy máu với vẻ mặt thoả mãn.

    Con thứ 2 lên tiếng: "Hãy nhìn ngôi làng kia. Tao chỉ cần 5 phút".

    Nói rồi hắn bay đến ngôi làng, trở lại sau 5 phút, máu chảy ròng trên miệng.

    Con thứ 3 hét lên: "Hãy xem thị trấn kia kìa. Chỉ 3 phút là xong".

    Hắn bay thẳng đến thị trấn, 1 phút sau quay trở lại với chiếc mồm be bét máu.

    Hai tên kia trố mắt ngạc nhiên hỏi: "Làm sao mà mày có thể nhanh như vậy?".

    Con thứ 3 chỉ về hướng đó và hỏi: "Mày có nhìn thấy toà nhà kia không?".

    "Có", 2 tên cùng trả lời.

    "Tao thì không".



    truyện của thầy nè:))
    bó tay với mấy đứa bạn:))
    mình tưởng mình đã bị nhiễm ngôn ngữ thời hiện đại quá nhiều, đang sợ bị mất gốc:P, sợ nhắn tin viết tắt viết tiếng lóng nhiều quá sẽ ko ai hiểu'vậy mà mọi ng còn viết như vậy kinh khủng hơn mình nghĩ, amen
    nhiều tin nhắn đọc lòi cả mắt mà vẫn ko dịch ra >"<
    lúc nãy lại 1 lần nếm cảm giác bơ vơ như bị mọi ng bỏ quên
    đứng trước cửa nhà và ko thể vào
    ai đi qua cũng nhìn và hỏi thăm
    chắc họ thương hại mình...=.=
    có sao đâu, dẫu sao thì cảm giác này cũng ko phải xa lạ gì, thường thôi mà
    còn bật nhạc từ dt lên nghe cho đỡ chán nữa:))
    mình đã lọc hết dt chỉ để lại vài bài buồn thôi, lúc ấy mình có biết trước rằng mình sẽ có ngày phải nhưu thế này ko nhỉ:P
    như thế này là ko bình thường:))
    à, hồi nãy đi học tiếng anh, thầy giáo nói phát âm mà ko cẩn thận, nhầm giữa Save và Shave( khác nhau 1 chữ"h") là coi như tiêu đời luôn:-s
    vì " God save Queen" khác với"God shave Queen":P( Chúa cạo râu nữa hoàng:-s)
    :">
    thầy còn kể chuyện để giải thích tù" wait for..."
    thầy hỏi nếu sau này ng chồng về muộn làm mình phải chờ thì sẽ thế nào
    hình nhưu cả lớp ai cũng nhẫn nhịn, mỗi mình là giơ tay nói sé đấm cho 1 trận :))
    ôi, giá mà có ai đấm thì sướng tay biết mấy:))
    giống chaien rồi:P
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Top Bottom