nhiều lúc chỉ mong muốn có 1 cái đầu trống rỗng, khỏi phải nghĩ nhiều cho mệt
nghĩ nhiều, rồi tự gây ra bao nhiêu chuyện buồn
đã tự nhủ rằng đó chỉ là đùa thôi, chỉ là đứa, đừng có buồn, nhưng vấn ko tránh khỏi nỗi đau khi vô tình được nhắc đến
ít ai đó biết được mình như thế này
từng nghĩ những ai đó than thở, kêu mệt, có những ước muốn bình thường, thì lại quá bình thường
và vì ta ko cần làm thế, ko cần phơi ruột gan cho ng ta thấy
nhưng lại muốn ng ta tự thấy được lòng mình
ko thể nói được những lời yêu thương như mọi ng vì ko có đủ lòng tin, vì sợ những điều nói ra bỗng chốc đều biến thành giả hết
tưởng như có thể hiểu được, nhưng lại gạt bỏ rằng mình ko thể hiểu
cũng ko thể nói ra những gì mà mình đang nghĩ, chỉ vì nghĩ nó sẽ ko thể xảy ra, trong cuộc sống thường nhật này, với mình
toàn là"ko thể"
mình muốn nó biến thành có thể, nhưng sao mà quá lâu và quá xa