Đôi khi bạn phải quen biết một người thật sâu sắc, mới có thể nhận ra đó là một người hoàn toàn xa lạ. Cuộc sống đang chạy về phía trước tớ đổi thay và rồi cậu cũng đổi thay... sự chia xa... ôi cũng là lẽ thường tình của đời sống. có rồi lại mất, đến rồi lại đi. Vì thế sẽ có những tình bạn keo sơn kéo dài đến tận khi ta xa lìa cuộc đời với mái đầu bạc trắng, nhưng rồi cũng chỉ có những người chỉ gắn kết với nhau trong một đoạn đời nào đó thôi. Những người bạn của cuộc đời, có người như tấm gương, có người như cái lược, có người như con dao, có người như giọt nước.. theo sự đưa đẩy của cuộc đời và đôi khi của cả lòng người. ta có thể kết thân rồi sau đó phải giã biệt không ít tình bạn qua mỗi chặng đường. Người ta vẫn viết trong sách nhiều cách để giữ cho tình bạn lâu bền, nhưng dường như chẳng mấy ai nói cho ta biết cách để tình bạn ra đi đúng lúc. Giữ được tình bạn đẹp đã là một nghệ thuật, nhưng biết cách chia tay một tình bạn đã từng đẹp, cũng là một nghệ thuật. đó là cho dù không còn bên nhau cafe mỗi tối hay quan tâm nhau, nhưng vẫn không ghét bỏ nhau. Nếu sống chân thành, cậu sẽ hiểu là đôi khi buông tay đẩ tình bạn ra đi nhẹ nhàng trong luyến tiếc. bởi sự thân mật một cách gượng ép, cốt để níu kéo mối quan hệ đã nhạt nhòa sẽ tạo nên những vết hằng xâu xí trên gương mặt hồn nhiên của kỷ niệm. chi bằng cứ trả tình bạn ấy về đúng chỗ của nó, trong một ngăn ký ức của ta, để mỗi lần nhớ đến ta đều thấy lòng mình run lên một chút bồi hồi rất nhẹ..
" về đâu dăm người bạn nhỏ... tựa những vì sao đêm, lấp lánh trong dòng ngân hà của trí nhớ, và điều đáng kể nhất chính là những dư vị còn lại trong trái tim ta, làm đầy ắp tâm hồn ta"
trích " Nếu biết trăm năn là hữu hạn"_ Phạm Lữ Ân