Hồi mới quen nhau, có một lần tôi đem cho anh ấy một tờ giây gọi là "phiếu tích điểm", hí hửng nói với anh:
-Bây giờ mỗi đứa có một tờ giống y chang nhau, có sẵn trong tài khoản 100 điểm, cứ mỗi lần người kia giận dỗi, quên hẹn, yêu cầu vô lý, hút thuốc quá nhiều,... sẽ tùy theo mức độ nặng nhẹ tổn thương mà trừ điểm nhé. Tất nhiên có phạt cũng có thưởng, mỗi lần cảm thấy được người kia nuông chiều vui vẻ thì tự động cộng điểm vào, nha nha nha.
Anh ấy suy tư vuốt vuốt cằm vài cái, sau đó nói nhỏ:
-Thế trừ nhiều quá âm điểm thì sao?
-Thì khi đó chia tay chứ sao nữa.
Tôi hồn nhiên cười hì hì.
.
Thời gian sau đó anh ấy thi vào Nội trú, lại còn là Nội trú ngoại, vài ba ngày mới gọi cho nhau một cuộc điện thoại, dài lắm thì được mười mấy phút, tin nhắn tôi kiên trì gửi có khi mấy ngày cũng chẳng mở ra xem, đến nỗi có lần gọi cho nhau tôi phàn nàn, anh mới bảo rằng tranh thủ góp thời gian nói chuyện với em cho đỡ nhớ, còn hơn là tự kỉ với cái màn hình lạnh ngắt chẳng biết em có vui buồn ra sao.
Sau đó...sau đó nữa, tôi học CLC chuyên ngành Luật, càng bận bịu hơn. Vì vốn là ngoại ngữ của tôi kém, để theo kịp bài giảng, bài tập, đọc hiểu tài liệu thì chỉ còn nước ra sức cày, thời gian gặp nhau càng ít.
Không may, tôi nghe mấy cô bạn hàng xóm bảo, các đồng chí NT, nhất là NT ngoại, có vẻ ngoài đứng đắn nghiêm chỉnh nhưng lại thường trăng hoa mập mờ. Rồi thì "Học nhiều trực nhiều với nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén..." tôi bắt đầu lo lắng, cáu gắt, cằn nhằn, khóc lóc vô lý trong mười mấy phút điện thoại quý giá ấy. Mỗi khi bực, tôi lại sực nhớ ra cái tờ giấy tích điểm kia, tự nhủ phải trừ thật nhiều điểm, cho anh chừa đi. Khi đó tôi chưa từng nghĩ, lỡ anh rời đi thật thì phải làm thế nào...
.
Chúng tôi cãi nhau to. Góp từ nhiều lần giận nhau nhỏ. Từ giận dỗi và nước mắt của tôi với im lặng và mệt mỏi của anh ấy. Tôi nói lời chia tay.
Hai ngày sau nữa, tiếng chuông cửa vang lên lúc bốn rưỡi sáng, tôi ôm đôi mắt cảy húp và đầu tóc lòa xòa ra mở cửa. Chỉ thấy anh chìa tờ giấy kia ra.
-Em xem này, em vẫn còn dương một điểm. Sao mà chia tay được chứ.
Thế là tôi đứng ngay ở cửa ôm mặt khóc bù lu bù loa, chùi hết nước mắt lên áo anh ấy.
Nhiều năm sau này, tôi vẫn trêu anh, tại sao khi đó còn +1 điểm, may mắn ghê, mà cũng...sát nút ghê. Anh ấy cười, nói rằng dạo ấy cũng thấy mệt mỏi quá, đem tờ giấy ra định chấm dứt cho rồi, nhưng khi viết đến con số +1 tự nhiên tay run rẩy không sao viết được nữa, chắc là do không nỡ, cũng có thể là "bởi vì anh biết có là âm vô cùng vẫn không bỏ được nhau".