- Hakuuuuuuuuu
- Ơi, anh đang đi làm, chuẩn bị họp rồi nên anh tắt nhé, lát xong anh sẽ gọi cho em, yêu em!
- Ơ...
Cáu thật đấy, Hakuba không nhớ hôm nay là ngày gì à, rõ ràng 1 tuần trước anh đã bảo sinh nhật Kuro năm nay sẽ cùng nhau ăn tối, mà bây giờ, 5 giờ rưỡi chiều rồi, anh còn-chưa-tan-ca!
Họp gì mà họp lắm thế!
Chắc không phải nói dối đi quẩy bar bủng gì đâu nhỉ...
Không, Hakuba sẽ không làm thế đâu, anh không phải là người như vậy mà.
Năm thứ 7 bên nhau, Kuro rất lo lắng, đầu năm cậu còn làm vỡ đồ, cậu luôn sợ sẽ có điều gì đó ập đến khiến cậu và anh không ở cạnh nhau nữa.
Mà, dạo gần đây Hakuba lạ lắm nhé.
Bắt đầu từ 5 ngày trước, ngày nào anh cũng về muộn, có đôi khi còn thay đồ trước khi về và xịt thêm nước hoa nữa.
Mặc dù vẫn là loại nước hoa anh hay dùng và cũng không lẫn thêm các mùi nước hoa khác, nhưng Kuro vẫn cứ thấy nghi nghi thế nào ấy.
Thậm chí anh còn chẳng đi tập gym nữa vì có phòng tập ở nhà mà, sao phải thay đồ chứ?
Có đôi khi anh vào cửa, thấy Kuro nhào ra thì đưa tay chặn lại, qua loa sau đấy đi tắm rửa xong mới ra ôm cậu, bảo là người chưa sạch.
Cậu...không thể không nghĩ nhiều...
Cái kiểu mà bình thường luôn ôm hôn chào hỏi khi về, tự nhiên lại không làm thế nữa, nghĩ thế nào cũng đáng nghi kinh khủng.
Mấy ngày này anh còn về muộn, mặc dù vẫn ăn cơm Kuro nấu nhưng anh trông cứ như giấu giấu giếm giếm cái gì ấy, có đôi khi anh còn đi ra nghe điện thoại ở chỗ khác. Bình thường công việc của anh và cậu không liên quan đến nhau và cả 2 làm khác công ty nên cũng chẳng sợ rò rỉ cái gì cả, tự nhiên lại chạy ra ban công nghe điện thoại, coi có tức hong?
Cáu nhất là lần nào gọi điện cũng thấy anh bận.
Bực ghê vậy đó.
Hay là...đến thời kì chán nhau rồi..?
Kuro quyết định không nấu gì nữa luôn, cậu sẽ đi ra ngoài, mua một chiếc bánh chanh, ăn một mình và đi dạo một mình, cóc cần Haku nữa, dỗi!
Gì chứ, trước khi yêu nhau cậu cũng từng trải qua sinh nhật một mình rồi mà, sợ gì, hừ.
Nằm trên sofa nghỉ một lát, cậu quyết định ra ngoài mua cái bánh chanh. Mọi năm đều là Hakuba đặt và 2 người cùng đi lấy, dù cậu muốn tự làm nhưng anh luôn bảo rằng sinh nhật cậu thì nên nghỉ ngơi, làm bánh vào sinh nhật anh là đủ rồi.
Dỗi quá, càng nghĩ càng dỗi, cậu vào lấy ví rồi đi ra khỏi nhà, được thôi, hôm nay sẽ là ngày của một mình cậu.
____________________________________________
7 giờ tối, ở cửa hàng bánh.
May quá, còn đúng một chiếc bánh vị chanh, Kuro mở app lên quẹt tiền thì nhận ra máy hết pin đã sập nguồn từ đời nào. Khi nãy gọi cho Hakuba xong quên không sạc, giờ thì vui rồi, may mà còn đem theo tiền mặt.
Cậu đi lượn quanh phố thêm một lát, mua cho bản thân một chiếc cà vạt. Ừm... hình như cái này hợp với Hakuba hơn là cậu, cậu có mấy khi dùng cà vạt chứ.
Thôi kệ đi kệ đi, ít dùng vẫn là dùng, sao phải để cho anh chứ?
Cậu xách bánh về nhà, 7 rưỡi rồi, đói quá, từ chiều đến giờ chưa ăn cái gì, bụng réo òng ọc rồi.
Ấn mã cửa xong, ngẩng đầu lên là thấy Hakuba đang cầm điện thoại đi đi lại lại quanh phòng khách, mày nhíu cả lại với nhau, hình như anh còn chưa phát hiện ra cậu về nữa.
- Haku? Anh về rồi à?
Kuro vừa thay giày vừa hỏi, cậu đjăt túi bánh lên tủ giày, nhìn về phía anh.
Hakuba giật mình, chạy ngay lại chỗ cậu, túm lấy 2 bên vai cậu lắc lắc:
- Kuro! Em đi đâu bây giờ mới về! Tại sao anh gọi điện cho em không được??????
- Em- em đi mua bánh, điện thoại em hết pin, em tưởng anh về muộn nê-
- Em không sao chứ? Làm anh lo muốn chết, về nhà không thấy em, gọi điện cũng không được, cũng không có bên nhà bố mẹ, anh gọi khắp nơi ai cũng bảo không biết em ở đâu!
- Thôi nào, em lớn rồi mà, đâu có đến mức vậy chứ?
- Lần sau nhớ sạc điện thoại đi nhé, anh lo lắm, nếu không anh sẽ cài định vị lên người em đấy.
- Cái gì vậy Haku? Anh học ở đâu-
- Lần sau ra ngoài nhớ báo cho anh, lỡ may em đi lạc thì sao, chúng ta mới chuyển đến đây không lâu, đường sá em còn chưa thạo, còn dễ bị lừa nữa, tim anh sắp rơi ra ngoài rồi.
Kuro phồng má làu bàu, không phải anh về muộn cũng không nói cho em đó sao? Còn dặn người ta nữa...
Hakuba đang ôm cậu thì bỗng cảm thấy sai sai, sao không nói gì nhỉ, nhìn mặt cầu thì thấy mắt đỏ hoe, có vẻ như sắp khóc rồi.
- Sao đấy? Ai bắt nạt em à? Nói anh nghe xem, anh đi xử nó!
Anh đấy, làm sao, tự đấm vào mặt à hay gì?
Kuro không nói, Hakuba càng cuống, gì đây, sắp rớt nước mắt rồi, sao không nói gì chứ?
- Em đừn-
- Mấy hôm nay anh đi đâu?
Cả 2 lên tiếng cùng một lúc.
- Hả?
- Em hỏi anh đấy, mấy hôm nay anh toàn về muộn không rõ lí do, còn thay đồ, xịt nước hoa, nói đi, anh nuôi ai bên ngoài không cho em biết hả?
- Không có! Anh oan quá! Sao em lại nghĩ vậy chứ?
- Trước đây anh không như vậy, anh còn nói dối em nữa, hôm nào giặt áo cho anh cũng có mùi lạ, anh hết yêu em rồi!
- Từ đã, em, nghe anh nói.
- Nói đi, em đang nghe đây!
Kuro cố gắng để nước mắt không rơi, cậu muốn khóc lắm rồi đấy, nếu anh dám nói theo suy nghĩ của cậu, chắc chắn cậu sẽ bỏ đi ngay trong tối nay!
- Em nghĩ gì vậy chứ? - Hakuba đưa tay lên ôm mặt Kuro, hôn lên mắt cậu, liếm đi giọt nước mắt đang trực tràn ra ngoài - Hôm nay là sinh nhật em mà, anh chỉ muốn cho em một bất ngờ thôi.
- Anh còn nhớ sinh nhật em cơ đấy!
Hakuba cười, vừa hôn mặt cậu vừa nói:
- Năm nào sinh nhật anh cũng được ăn bánh em làm, nên năm nay anh định làm tặng em một chiếc bánh. Với cả bình thường anh chỉ biết nấu mấy món đơn giản thôi, nhưng em không thích ăn đồ phương Tây nên anh nhờ bạn dạy thêm mấy món châu Á mình để làm cho em ăn. Hôm nào anh cũng qua nhà đồng nghiệp để vợ anh ấy dạy anh nấu, nhưng có hôm lửa to quá bị khét nên anh phải thay đồ với xịt thêm nước hoa cho át mùi đi, anh không nghĩ em hiểu lầm như vậy, anh chỉ muốn nấu cho em một bữa thôi ý...
Kuro nhìn qua đằng sau anh, trên bàn cơm bày biện nhiều món ăn mà cậu thích, góc bàn còn đặt một hộp bánh trong suốt, chiếc bánh kem được phết hơi lởm chởm, còn bị lệch nữa, nhìn qua là biết mới làm lần đầu rồi.
- Lần đầu anh trét kem đó, đẹp không?
Vậy ra là anh không lừa dối cậu có người bên ngoài, trách nhầm anh rồi, ngại quá đi, tại sao bây giờ cũng muốn khóc nhỉ?
- Thế là em ghen với cái áo anh thay ra à?
Hakuba vừa hỏi vừa dí sát vào cậu, lâu lắm mới thấy bạn nhỏ nhà anh ghen đến mức khóc dỗi luôn nha, nhìn thương quá nhưng mà vui lắm ý.
- A- Ai thèm ghen chứ! Sao em phải ghen?
- Rồi rồi, bạn nhỏ của anh không ghen, chỉ dỗi thôi.
Kuro vừa thẹn vừa giận đến đỏ mặt, Hakuba lại xoay mặt cậu qua hôn hôn dỗ dành, đáng yêu quá đi, sao giận mà cũng đáng yêu thế này cơ chứ!
Một tiếng "ọt ọt" vang lên làm tan vỡ bầu không khí bong bóng trái tim. Là cái bụng của bạn nhỏ đây mà.
Anh vừa cười vừa đẩy bạn nhỏ đến bên bàn ăn.
- Nào, ngồi xuống đây, để anh phục vụ bạn nhỏ của anh nào.
Có rất nhiều đồ ăn mà cậu thích, miếng nào cũng được Hakuba đưa đến tận miệng, cậu chỉ việc há miệng - nhai - nuốt, thi thoảng còn được tặng kèm một cái thơm vào khóe miệng nữa.
Hai người vừa ăn vừa kể chuyện, kể từ những ngày Haku lên kế hoạch làm cậu bất ngờ đến những món ăn khó ra làm sao, cứ thế anh 1 miếng em 1 miếng, bàn đồ ăn bay sạch lúc nào chẳng hay.
- Chúc bạn nhỏ của anh sinh nhật vui vẻ. - Hakuba vừa cười vừa nói, sau đấy thơm má cậu
- Ừm...
- Ừm cái gì, nói làm sao?
- ...
- Nào, em không được như thế.
- ... Ừm, em cảm ơn ạ.
- Thiếu rồi.
- ... Cảm ơn anh yêu ạ...
Anh cười tít mắt, lại ôm mặt cậu hôn hôn một hồi, dễ thương quá đi, chỉ muốn bắt nạt bạn nhỏ cả ngày thôi!
_______________________________________________________________
Bởi vì no nên cả 2 cũng chỉ ăn thêm một miếng bánh nhỏ, Kuro đang gấp hộp lại để cất thì chợt nhớ ra mình có mua thêm 1 chiếc bánh.
Hakuba ra cửa mang bánh vào thì thấy bên trong còn một chiếc hộp nhỏ.
- Hả? Cà vạt á? Ai tặng em thế?
- Đâu có, em tự mua mà, nãy em đi ngang qua thấy hợp an- ... thấy đẹp nên mua ạ.
- Thấy hợp anh à?
- Không!
Hakuba cười khì khì, còn tưởng thằng cha nào dám tặng cà vạt cho bạn nhỏ của anh, hóa ra là đi mua quà cho bản thân mà lại nghĩ đến anh à.
- Anh cười gì! Đã bảo thấy đẹp nên mua mà!
- Ừ, không cười, ra đây anh xem có hợp em không nào.
Trùng hợp cậu cũng đang mặc một chiếc sơ mi trắng, cậu đến trước mặt anh để anh thắt cà vạt thử cho.
- Em nhắm mắt lại đi.
- Làm gì?
- Cứ nhắm đi.
Kuro nhắm mắt lại, bỗng mắt cậu tối thêm một vài phần.
- Haku, anh làm gì đấy?
- Suỵt, ngoan nào, không có gì đâu, em chỉ việc đứng đấy thôi.
Mắt bị che đi khiến các giác quan khác nhạy cảm hơn, Cậu có thể tưởng tượng được anh đang hôn cổ cậu, dần dần xuống dưới.
- HAKU!!!!!!
Sống lưng cậu mềm nhũn, đổ người về trước và dồn hết trọng lực vào người anh. Hakuba nhẹ nhàng bế cậu lên, đi về phía phòng ngủ.
- Vui thật đấy, sinh nhật bạn nhỏ mà anh lại được món quà to nhất này.
- Ưm...
Đêm còn dài, mai có dậy đi làm được không thì không biết.
End.
Hakuba hơi ngà ngà, anh nghe Takahashi kể về thành tích của Kuro một cách tự hào, rằng thằng bé là người đã đề xuất ý kiến này kia nên đội của họ lọt vào chung kết và được đi thi quốc gia. Anh vẫn luôn biết bạn nhỏ rất ưu tú, nhưng đã lâu rồi anh không được nghe giọng điệu thích thú và tự hào của cậu khi khoe với anh một thứ gì đó. Giờ cậu dành hết tất cả cho Takahashi. Hakuba khó chịu kinh khủng, anh không muốn nghe một chút nào hết, cậu nhóc ưu tú kia là của anh chứ, tại sao Takahashi lại có thể có được cậu ấy, anh không muốn.
Hakuba mở tin nhắn, tìm đến cái tên “Kudou”, nực cười thật, anh thậm chí còn chẳng để tên cậu mà lưu họ của cậu. Anh xóa đi, gõ "bé Kuro" vào, sau đó gửi đi một tin nhắn.
"Bây giờ tôi có thể gặp em không?"
.
Không có hồi âm, đã qua 5 phút, Hakuba lại bắt đầu thấy khó chịu. Mọi người cnũg đã say gần hết, đang nghêu ngao mấy bài hát không rõ lời trên màn hình, cnò anh thì vẫn cầm điện thoại nhìn chăm chăm vào ô tin nhắn chỉ mình anh gửi.
Hôm nay Hakuba uống hơi nhiều, trông anh không giống như tỉnh táo cho lắm, mặc dù bước chân của anh khá vững, chỉ là tâm trí của anh lúc này chỉ có nghĩ đến bạn nhỏ mà thôi. Takahashi cũng không khá khẩm hơn là bao, anh đỏ hết cả mặt, đang hò hét bài hát gì đó. Bạn cùng lớp còn tỉnh táo thì gọi cho Kuro, bảo cậu đến đón anh về. Hakuba nghe được thì lại khó chịu. Anh nhắn tin cậu không nhận, nhưng cậu nghe điện thoại người khác và bảo sẽ đến đón Takahashi. Anh tức giận, rồi lại đau đớn, thật ra cũng là do anh tự làm tự chịu, giờ trong mắt em ấy anh không còn là sự ưu tiên nữa.
Mọi người lục tục dìu nhau xuống cửa quán nhậu, Hakuba ngồi ở bên bồn hoa cạnh vệ đường nhìn đám bạn đang nhao nhao đợi người tới đón hoặc khoác vai nhau về.
Anh thấy bạn nhỏ tới, bạn nhỏ xuống taxi, chạy lại chỗ họ, mặt có vẻ lo lắng. Em ấy lo cho Takahashi đến vậy sao?
Anh thấy Kuro chào những người bạn khác đang chân nam đá chân chiêu khoác vai nhau về của anh, sau đó đi về phía anh. Anh ngước mắt lên nhìn, đúng là em ấy này, em ấy đang đứng trước mặt mình, giấc mơ này giống thật quá. Kệ đi, nếu là mơ thì anh cũng không muốn tỉnh, chưa kịp để cậu nói câu nào, anh đã vươn tay ra ôm eo cậu rồi vùi cái đầu vàng vào lòng Kuro.
- Kuro...- Hakuba nấc cụt - Tôi đau lắm, mỗi lần nghĩ đến việc em sẽ không thích tôi nữa là tôi lại khó chịu. Tôi phải làm thế nào bây giờ?
- Hakuba, anh say đấy à?
- Em không gọi tôi là Haku nữa..
- Em đang hỏi anh say đấy à, sao lại uống nhiều thế?
- Tôi không biết. Nhưng tim tôi đau lắm, nếu em không thích tôi nữa thì tại sao em lại ở đây chứ? Em cứ bỏ mặc tôi đi, sao em không đưa Takahashi về, em đứng đây làm gì? Em cứ để tôi một mình, rồi tôi sẽ quay lại về khi tôi chưa gặp em, tôi sẽ buông bỏ và không thích em nữa, tại sao em lại ở đây, tại sao em lại làm cho tôi có thêm hy vọng chứ??
Nói vậy nhưng anh vẫn không hề có ý định buông cậu ra, thậm chí tay anh còn siết chặt hơn, khiến Kuro muốn đẩy anh ra. Nhưng Kuro chỉ mới động một chút thì Hakuba đã vùi hẳn mặt vào người cậu, kéo cậu vào trong lòng mình.
- Takahashi có bạn gái đến đón rồi - Kuro đáp - chị ấy cũng vừa tới thôi.
- À, bạn gái. Ha, tên khốn đó có bạn gái? Nó có bạn gái rồi mà em còn thích hắn ta?
- ... Anh ấy không khốn nạn đâu... Anh đừng nói anh ấy thế..
- Đến mức này rồi mà em còn nó đỡ cho tên đó? Em thích tên đó đến mức nào cơ chứ?
- ... Nhưng mà-
- Kuro, tôi sai rồi - giọng anh hơi nghẹn ngào - Em đừng thích người khác, tôi chịu không nổi. Em có thể chưa cần thích tôi lại, để tôi theo đuổi em, được không? Em chỉ cần... Chỉ cần đừng thích người khác thôi, tôi có thể dành cả đời này để theo đuổi em...
- ...
- Rõ ràng... - Kuro sụt sùi - Rõ ràng là anh không thích em cơ mà? Tại sao bây giờ anh lại tỏ vẻ oan ức gì chứ?
Cậu khóc nấc lên, Kuro không thể hiểu được, là anh từ chối cậu trước mà, sao bây giờ lại tỏ vẻ yếu đuối đáng thương như kiểu cậu là đứa đểu cáng bỏ rơi anh vậy?
- Nếu như anh thích em thì anh đã không cư xử với em như trước kia rồi. Là anh bảo anh chỉ xem em như em trai, là anh từ chối lời tỏ tình của em, giờ anh lại bảo em đừng thích người khác, Haku, rốt cuộc anh muốn gì?
- Đừng khóc, Kuro, tôi không muốn làm em khóc, tôi xin lỗi - Hakuba thấy nước mắt cậu rơi thì sợ hãi - Là tại tôi ngu ngốc, ban đầu không nhận ra tình cảm của mình. Nhưng tôi thích em, sau khi em đi tôi mới biết thật ra tôi đã thích em lâu rồi, chỉ không dám thừa nhận thôi. Tôi sai rồi, em đừng khóc, về sau em muốn mắng tôi đánh tôi sao cũng được, em đừng khóc nữa được không? Tôi xin lỗi mà, em nín đi.