kuroshiro_shinran

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • - Haku?
    Kuro sờ sờ vị bên cạnh, vẫn hơi ấm, chắc anh vừa dậy. Cậu ngồi dậy, cổ họng hơi khô và đau. Đêm qua là giao thừa, chẳng hiểu thế nào mà đang ngồi trên sofa cụng ly uống rượu chúc mừng năm mới lại thành ra thế này. Cũng chuẩn bị bước sang năm thứ mười nên hai người có hơi mãnh liệt xíu. Kuro rất ít khi chủ động, và hôm qua là một trong những lần đó. Điều này làm cho Hakuba cực kỳ hưng phấn, cho tới bây giờ dưới cổ và trên ngực Kuro vẫn còn một đống dấu hôn choe choét anh để lại.

    - Em dậy rồi à? Mệt lắm không em, xuống ăn sáng thôi.
    Hakuba mở cửa phòng ngủ ra thì thấy bạn nhỏ nhà mình đang nhếch nhác nhăn mặt ngồi ở đầu gi.ường. Đầu cậu xù lên hết cả và quần áo cũng không gọn gàng phẳng phiu xíu nào. Trông cậu cứ như một con mèo lười vừa bị đánh thức bởi giấc ngủ ngon lành vậy, ai chạm vào là cào luôn.

    - Haku, ôm~
    Kuro vẫn nhắm tịt hai mắt, tay dang ra hướng về phía Hakuba. Anh cười, ba phần bất lực bảy phần như ba, đi tới gi.ường rồi ôm cậu vào lòng. Quỷ bám người, anh nghĩ, nhưng trách sao giờ, anh yêu bé quỷ này ghê á.

    --------

    - Hôm nay anh không phải lên văn phòng ạ?
    Hakuba mở một văn phòng thám tử giống chú Mori, nhưng hầu hết là giao cho cấp dưới, vụ nào khó nhằn anh mới tham gia, còn bình thường anh sẽ tham gia điều tra với bên sở cảnh sát.
    - Năm mới mà, tích cực lên em, đừng nghĩ lúc nào anh cũng giống anh họ em, đi đến đâu có án tới đó.
    - ...Anh cũng đừng nói anh ấy thế chứ...
    Nói thật thì Hakuba rất thưởng thức tài năng của Kudo Shinichi, nhưng anh cảm thấy cậu ta "sao chổi" quá, cũng may bạn nhỏ nhà anh mạng lớn, chứ trước cùng đi với cậu ta mà bạn nhỏ hãi quá trời.

    Hakuba bưng 2 bát mì đến bàn ăn. Mấy năm nay anh học nấu được nhiều món hơn, nhưng chung quy là vẫn hơi mất thời gian một xíu. Có điểm tốt là anh cầm dao rất giỏi, trái ngược hoàn toàn với Kuro, cắt cái gì cũng giống như chuẩn bị cứa vào tay tới nơi.
    Bát mì của Kuro có tận 2 quả trứng chần. Bạn nhỏ hí hửng húp một quả vào miệng. Ngon quá! Trứng chần do anh nhà làm còn ngon hơn nữa!!
    (Từ đã trứng chần hay trứng trần???)

    Ăn uống xong xuôi thì cả hai cùng sửa soạn đi chùa đầu năm.
    Mọi người đi lễ chùa vào Tết khá đông, xung quanh còn có các sạp bán đồ ăn trông rất nhộn nhịp. Kuro xoa xoa tay, nhìn vào quầy hoa quả bọc đường, ồ, xiên nho bọc đường kia trông ngon quá!
    Hakuba nhét tay Kuro vào túi áo mình. Anh nhìn theo ánh mắt bạn nhỏ, thôi rồi, kiểu gì nếu em ấy mua xiên hoa quả bọc đường kia thì cũng chỉ ăn được một quả là cùng thôi, còn lại sẽ vào bụng anh hết cho xem. Biết sao giờ, bạn nhỏ thích mà, anh lại còn chiều nữa thì đến trời cũng không cứu được.

    Hai người xếp hàng đi cầu nguyện, lễ Tết có khác, đông ghê gớm. Kuro đứng nắn nắn ngón tay Hakuba, cứ tiến được một hai bước là lại đứng tầm năm mười phút, chẳng biết khi nào mới tới được cổng đền.
    Hakuba thấy cậu chu môi, quay sang nhéo nhéo má bạn nhỏ.
    - Hay để hôm sau vãn người rồi lên lại?
    - Thôi, mất công đứng xếp hàng rồi, với lại có ai đi cầu nguyện mà còn quay lại không hả?
    - Anh sợ nhiều người quá em cảm thấy không thoải mái thôi.

    Kuro cười, ôm cánh tay anh. Lúc nào anh cũng lo cho cậu như vậy, chín năm rồi, cậu vẫn luôn là một tên nhóc ở trước mặt anh.
    Mãi mới vào được đến khu trong của ngôi đền. Kuro nắm đồng xu trong tay. Năm nay hai người chuẩn bị bước sang năm thứ mười quen nhau, cậu vẫn chưa thể tin được là lại nhanh như vậy.
    Cứ như thể mới có mấy ngày trôi qua vậy, cậu vẫn còn giữ nguyên ký ức về những ngày cấp ba, về những buổi hẹn hò lén lút, ngày anh đi du học, yêu xa, cho đến khi trở về... Tất cả như vừa mới xảy ra hôm qua, ấy thế mà đã gần 10 năm rồi...

    ---------

    Hai người lại xếp hàng để bốc quẻ bói đầu năm.
    - Đại cát, đại cát, đạ- Em được đại cát thật này Haku!!!
    - Giỏi quá, chúc mừng em!
    - Còn anh?
    - Để xem nào, là cát, cũng được phết nhỉ?
    - Không có gì, không sao hết, em sẽ chia sẻ may mắn của em cho anh.
    - Cảm ơn em, em ở bên cạnh anh đã là may mắn lắm rồi.
    - Ghê quá Haku, nay anh bị sao thế?
    - Gì chứ em ghét bỏ anh đấy à?
    - Không không, Haku nhạt nhẽo em cũng thích, Haku sến súa em càng thích hơn!
    Một ngày chủ nhật nhàn nhã. Kuro ngồi dọn lại tủ sách của mình. Nói là dọn cho vui, chứ thật ra là bày ra để tìm kỷ niệm cũ rồi lại nhớ về ngày xưa.
    Bỗng nhiên một tấm hình rơi ra khỏi quốn lưu bút năm cấp 3. Năm đấy Hakuba chuẩn bị thi Đại học, còn Kuro vẫn còn là cậu học sinh lớp 11 theo đuôi đàn anh, 2 người có một tấm hình chung, cậu cười tươi rói, ngả đầu vào vai anh.

    Thật ra hồi đó chuyện Kuro theo đuổi Hakuba cả trường đều biết, Hakuba thì cố tình làm ngơ. Có một thời gian anh tránh mặt Kuro đến nỗi cậu định chuyển trường luôn, nhưng cậu vẫn rất yêu quý bạn bè và thầy cô ở trường này, nên cậu quyết định ở lại.
    Trước đó Hakuba bảo có cảm tình với cô bạn Akako cùng lớp, tuy nhiên cô ấy lại thích Kuroba Kaito, mà ngặt nỗi Kaito lại thích Aoko, cái vòng lặp luẩn quẩn này làm Kuro muốn bỏ quách Hakuba cho xong. Nhưng cậu luôn cảm thấy có gì đó không ổn ở cái chị Akako kia, không biết sao, nhưng chị ta cứ hay nhắm vào chị Aoko, và xung quanh chị ta cũng khá nhiều con trai nữa, mặc dù Kuro cũng là con trai, nhưng mà nó vẫn lạ lắm.

    Không ít lần Kuro nói với Hakuba rằng Akako không thích anh đâu, chị ta thậm chí còn chẳng thích Kaito, chị ta chỉ thích cảm giác chinh phục và không phục khi có người không thích mình thôi. Hakuba lại phủi bay chuyện này đi, và vì anh vẫn đang còn chuyên tâm vụ đòi lật mặt cậu bạn cùng lớp Kaito chính là KID, nên cũng chẳng mấy khi nói chuyện với cậu.

    Cho đến một ngày Kuro không thể nào chịu nổi nữa. Cậu quyết định dừng đoạn tình càm này lại. Cậu không thể cứ mãi chạy theo sau lưng người khác mà người ta còn chẳng thèm liếc cậu đến một cái. Cậu mệt mỏi, cậu từ bỏ, mặc dù vẫn rất thích Hakuba, nhưng cậu quyết tâm sẽ tránh mặt anh, cho đến khi cậu thật sự hết tình cảm với anh. Tuy nhiên cậu vẫn quyết định nói thẳng với anh, tránh cho Hakuba hiểu lầm rằng cậu đang dùng lạt mềm buộc chặt.
    Kuro hẹn Hakuba ra vườn cây sau trường. Hakuba vẫn bình tĩnh và điềm đạm, anh luôn như thế với tất cả mọi người, làm cậu không biết nên vui hay buồn.
    - Cảm ơn anh đã chịu đựng em trong vòng 3 tháng qua - Kuro mở lời - Em biết rằng anh không thích em, nhưng anh vẫn luôn kiên nhẫn và không quát tháo hay bảo em biến đi gì cả. Ừm,... Anh rất tốt, tốt đến mức em không biết phải làm thế nào nữa...
    Hakuba lặng thinh, giờ phút này anh cũng không biết nói gì. Nói thật là anh xem cậu nhóc này như em trai nhiều hơn. Vào ngày đầu tiên nghe cậu tỏ tình với mình, anh đã rất bất ngờ, còn có hơi sợ hãi. Tuy nhiên do bản chất và tính cách lịch sự của anh, anh không từ chối cậu một cách phũ phàng, cũng không bảo cậu ghê tởm, Hakuba cũng chỉ cho rằng cậu nói chơi nên không để trong lòng. Anh cũng có thi thoảng đau lòng cho cậu, nhận được quà của cậu thì vui, nhưng anh vẫn luôn cho rằng đó là tình bạn hoặc anh em chứ không phải là thứ tình cảm yêu đương.

    - Vậy nên - Kuro tiếp lời, kéo Hakuba về thực tại - Em quyết định sẽ không theo đuổi anh nữa. Tuy rằng hơi khó khăn, nhưng em sẽ cố gắng, em mong anh tìm được hạnh phúc của mình, cảm ơn anh vì suốt thời gian qua.
    - ...
    - Và, chắc là em sẽ tránh mặt anh một thời gian...Em nghĩ vậy...
    - ...Tại sao?
    - Hả? Tại sao gì cơ ạ?
    - Tại sao em phải tránh mặt anh? Em ghét anh luôn rồi? Vì anh không đáp lại tình cảm của em?
    - Ơ không, không, không phải em ghét anh đâu, em thích anh mà, nhưng em phải làm thế để có thể quên anh nhanh nhất có thể, em mong vậy.
    -...
    - Em mong anh hạnh phúc, nhưng em thật sự không muốn chúc phúc cho anh và chị Akako chút nào, em không muốn nói xấu chị ấy đâu, nhưng anh nên cẩn thận... ừm..một chút...
    - Akako không thích anh.
    - Em biết, nên em mới bảo anh đó, ầy sao lại sang chuyện này rồi? Nói chung là em cũng không bảo anh không được thích chị ấy hay gì, em chỉ muốn anh chú ý một chút, nếu không anh sẽ bị tổn thương hoặc thiệt thòi gì đó...
    - Vậy còn em thì sao?
    - Hả?
    - Thích tôi có khiến em cảm thấy bị tổn thương không?
    - À haha... Thì cái này là em tự làm tự chịu mà, anh không thích em thì trách sao được, vậy đó, em chỉ muốn nói với anh vậy thôi, cảm ơn anh.
    - ...
    Hakuba không nói gì hết, xoay lưng đi về lớp học. Lần đầu tiên anh không còn thân sĩ và lịch sự, anh nắm chặt bàn tay, không quay lại nhìn cậu mà đi thẳng về lớp. Anh cảm thấy khó chịu, nhưng anh không biết tại sao. Tại sao phải tránh mặt anh chứ, anh xem cậu là em trai rồi, cậu còn muốn gì nữa, không thể đáp lại tình cảm thì cũng không thể làm bạn à? Bỏ qua chuyện giới tính thì đúng Kuro là một cậu bé rất hợp với anh. Thi thoảng nhóc còn cho ý kiến về các vụ án và đầu mối khi anh cố gắng lật tẩy KID nữa, vậy mà giờ nhóc bảo sẽ tránh mặt anh. Được lắm, không thích nữa thì phủi mông đi luôn, tuyệt tình thế mà mọi người bảo cậu ấy hiền lành lắm. Hừ.

    Mấy ngày sau trôi qua vẫn bình thường, chỉ là thiếu đi một cái đầu xù nói nhiều bên cạnh. Từ hôm đó trở đi Hakuba cảm thấy thật trống rỗng. Có lúc anh đang đi trên đường về và đọc báo về vụ trộm của KID tối qua, định quay sang thảo luận với cậu thì không có ai đi bên cạnh anh cả. Anh cắn răng, cố nén cảm giác khó chịu và đi tiếp. Lâu nay anh vẫn giải quyết vụ án một mình, chả ra sao cả.

    Có hôm bạn cùng lớp hỏi em trai của anh đâu rồi, lâu lắm rồi không được thằng nhỏ cho kẹo. Anh cau mày, đang định bảo không biết thì bỗng bạn anh lay vai anh, chỉ ra ngoài cửa sổ:
    - Kìa, em trai cậu được nhóc nào tặng kẹo cười hớn hở chưa kìa, nhóc có người yêu rồi à?
    Hakuba chết lặng, anh lại cảm thấy khó chịu thêm một chút, buông một cậu "Không biết." rồi gục xuống bàn, mò tay vào túi bỗng thấy cái kẹo bạc hà cậu cho anh từ lâu lắm rồi, khó chịu ghê, nhưng anh vẫn bóc ra bỏ miệng, cảm giác mát lạnh tràn đầy cổ họng, nhưng nghĩ về nụ cười lúc nãy khi đi với cậu bạn bên cạnh của Kuro vẫn làm anh cảm thấy khó chịu.

    Dạo này Hakuba thân với Akako hơn trước, 2 người cũng thảo luận về các vụ án cùng Aoko và Kaito, nhưng cảm giác nó lạ lắm. Sau cùng anh nhận ra đó là Akako chỉ kiếm anh bởi đó là cái cớ giúp cô ấy thân cận Kaito hơn, từ đó Hakuba cũng không nói chuyện nhiều với cô nữa, mặc dù tin đồn 2 người hẹn hò vẫn cứ lan ra.
    Cho đến một hôm bạn cùng lớp của anh hỏi anh hẹn hò thật đấy à, cậu em trai không quản anh nữa à thì đúng lúc Kuro đi nộp báo cáo qua hành lang mấy người Hakuba đang đi. Anh bạn cùng lớp còn sợ mình nhiều mạng mà tóm lấy Kuro, bảo cậu em trai mấy nay không quản Hakuba nữa à, anh nhóc hẹn hò với mỹ nữ rồi, bọn anh hết cơ hội rồi huhuhu
    Kuro chỉ hơi ngạc nhiên, ngước mặt lên nhìn vào Hakuba, khiến anh chột dạ, định lên tiếng đính chính không phải, thì cậu nở nụ cười:
    - Vậy à, chúc mừng anh, em còn phải gặp thầy nên xin phép đi trước ạ.
    Trái tim Hakuba chùng xuống một chút. Khó chịu ghê, cậu ấy không để ý đến mình, cậu ấy thậm chí còn chẳng biểu hiện gì cả. Tại sao chứ, vì cậu ấy không còn cười với anh mà chỉ cười với bạn của cậu ấy hay sao?


    .
    kuroshiro_shinran
    kuroshiro_shinran
    Kuro vẫn tránh mặt Hakuba cho đến cuối năm học. Hôm nay là tổng kết, vậy nên mọi người kéo nhau đi chơi nhậu nhẹt vì ngày mai được nghỉ Xuân. Đáng ra học sinh lớp 11 không được uống rượu, nhưng lách luật thì thì thoảng vẫn có, vậy nên mọi người cởi hết đồng phục và cùng nhau đi uống.
    Hakuba hơi ngà ngà, anh nghe Takahashi kể về thành tích của Kuro một cách tự hào, rằng thằng bé là người đã đề xuất ý kiến này kia nên đội của họ lọt vào chung kết và được đi thi quốc gia. Anh vẫn luôn biết bạn nhỏ rất ưu tú, nhưng đã lâu rồi anh không được nghe giọng điệu thích thú và tự hào của cậu khi khoe với anh một thứ gì đó. Giờ cậu dành hết tất cả cho Takahashi. Hakuba khó chịu kinh khủng, anh không muốn nghe một chút nào hết, cậu nhóc ưu tú kia là của anh chứ, tại sao Takahashi lại có thể có được cậu ấy, anh không muốn.

    Hakuba mở tin nhắn, tìm đến cái tên “Kudou”, nực cười thật, anh thậm chí còn chẳng để tên cậu mà lưu họ của cậu. Anh xóa đi, gõ "bé Kuro" vào, sau đó gửi đi một tin nhắn.
    "Bây giờ tôi có thể gặp em không?"


    .
    Không có hồi âm, đã qua 5 phút, Hakuba lại bắt đầu thấy khó chịu. Mọi người cnũg đã say gần hết, đang nghêu ngao mấy bài hát không rõ lời trên màn hình, cnò anh thì vẫn cầm điện thoại nhìn chăm chăm vào ô tin nhắn chỉ mình anh gửi.
    Hôm nay Hakuba uống hơi nhiều, trông anh không giống như tỉnh táo cho lắm, mặc dù bước chân của anh khá vững, chỉ là tâm trí của anh lúc này chỉ có nghĩ đến bạn nhỏ mà thôi. Takahashi cũng không khá khẩm hơn là bao, anh đỏ hết cả mặt, đang hò hét bài hát gì đó. Bạn cùng lớp còn tỉnh táo thì gọi cho Kuro, bảo cậu đến đón anh về. Hakuba nghe được thì lại khó chịu. Anh nhắn tin cậu không nhận, nhưng cậu nghe điện thoại người khác và bảo sẽ đến đón Takahashi. Anh tức giận, rồi lại đau đớn, thật ra cũng là do anh tự làm tự chịu, giờ trong mắt em ấy anh không còn là sự ưu tiên nữa.
    Mọi người lục tục dìu nhau xuống cửa quán nhậu, Hakuba ngồi ở bên bồn hoa cạnh vệ đường nhìn đám bạn đang nhao nhao đợi người tới đón hoặc khoác vai nhau về.
    Anh thấy bạn nhỏ tới, bạn nhỏ xuống taxi, chạy lại chỗ họ, mặt có vẻ lo lắng. Em ấy lo cho Takahashi đến vậy sao?
    Anh thấy Kuro chào những người bạn khác đang chân nam đá chân chiêu khoác vai nhau về của anh, sau đó đi về phía anh. Anh ngước mắt lên nhìn, đúng là em ấy này, em ấy đang đứng trước mặt mình, giấc mơ này giống thật quá. Kệ đi, nếu là mơ thì anh cũng không muốn tỉnh, chưa kịp để cậu nói câu nào, anh đã vươn tay ra ôm eo cậu rồi vùi cái đầu vàng vào lòng Kuro.
    - Kuro...- Hakuba nấc cụt - Tôi đau lắm, mỗi lần nghĩ đến việc em sẽ không thích tôi nữa là tôi lại khó chịu. Tôi phải làm thế nào bây giờ?
    - Hakuba, anh say đấy à?
    - Em không gọi tôi là Haku nữa..
    - Em đang hỏi anh say đấy à, sao lại uống nhiều thế?
    - Tôi không biết. Nhưng tim tôi đau lắm, nếu em không thích tôi nữa thì tại sao em lại ở đây chứ? Em cứ bỏ mặc tôi đi, sao em không đưa Takahashi về, em đứng đây làm gì? Em cứ để tôi một mình, rồi tôi sẽ quay lại về khi tôi chưa gặp em, tôi sẽ buông bỏ và không thích em nữa, tại sao em lại ở đây, tại sao em lại làm cho tôi có thêm hy vọng chứ??
    Nói vậy nhưng anh vẫn không hề có ý định buông cậu ra, thậm chí tay anh còn siết chặt hơn, khiến Kuro muốn đẩy anh ra. Nhưng Kuro chỉ mới động một chút thì Hakuba đã vùi hẳn mặt vào người cậu, kéo cậu vào trong lòng mình.
    - Takahashi có bạn gái đến đón rồi - Kuro đáp - chị ấy cũng vừa tới thôi.
    - À, bạn gái. Ha, tên khốn đó có bạn gái? Nó có bạn gái rồi mà em còn thích hắn ta?
    - ... Anh ấy không khốn nạn đâu... Anh đừng nói anh ấy thế..
    - Đến mức này rồi mà em còn nó đỡ cho tên đó? Em thích tên đó đến mức nào cơ chứ?
    - ... Nhưng mà-
    - Kuro, tôi sai rồi - giọng anh hơi nghẹn ngào - Em đừng thích người khác, tôi chịu không nổi. Em có thể chưa cần thích tôi lại, để tôi theo đuổi em, được không? Em chỉ cần... Chỉ cần đừng thích người khác thôi, tôi có thể dành cả đời này để theo đuổi em...
    - ...

    - Rõ ràng... - Kuro sụt sùi - Rõ ràng là anh không thích em cơ mà? Tại sao bây giờ anh lại tỏ vẻ oan ức gì chứ?
    Cậu khóc nấc lên, Kuro không thể hiểu được, là anh từ chối cậu trước mà, sao bây giờ lại tỏ vẻ yếu đuối đáng thương như kiểu cậu là đứa đểu cáng bỏ rơi anh vậy?
    - Nếu như anh thích em thì anh đã không cư xử với em như trước kia rồi. Là anh bảo anh chỉ xem em như em trai, là anh từ chối lời tỏ tình của em, giờ anh lại bảo em đừng thích người khác, Haku, rốt cuộc anh muốn gì?
    - Đừng khóc, Kuro, tôi không muốn làm em khóc, tôi xin lỗi - Hakuba thấy nước mắt cậu rơi thì sợ hãi - Là tại tôi ngu ngốc, ban đầu không nhận ra tình cảm của mình. Nhưng tôi thích em, sau khi em đi tôi mới biết thật ra tôi đã thích em lâu rồi, chỉ không dám thừa nhận thôi. Tôi sai rồi, em đừng khóc, về sau em muốn mắng tôi đánh tôi sao cũng được, em đừng khóc nữa được không? Tôi xin lỗi mà, em nín đi.
    kuroshiro_shinran
    kuroshiro_shinran
    Hakuba vừa dỗ vừa ôm Kuro lau nước mắt. Chết tiệt, anh vừa làm cái quái gì thế này, tại sao lại làm bạn nhỏ khóc cơ chứ. Tất cả là tại anh, tại anh từ chối tình cảm của bạn nhỏ, giờ lại muốn bạn nhỏ quay lại với anh, có trời cũng không cứu được, lại làm bạn nhỏ đau lòng. Hakuba hối hận rồi. Nếu quay lại ngày trước thì anh sẽ là người rung động trước, bạn nhỏ muốn từ chối anh bao nhiêu lần cũng được, chỉ cần Kuro đừng khóc thôi. Vốn dĩ đã biết nhóc con là bạn nhỏ sống tình cảm dễ rơi nước mắt, nhưng khi nhìn thấy em ấy tủi thân về tình cảm với mình thì anh lại đau không chịu nổi.
    Hakuba vừa ôm vừa lau nước mắt cho cậu, tay chân vụng về hết xoa rồi lại ôm, sợ làm bạn nhỏ đau. Kuro dần dần bình tĩnh lại, cậu không khóc nữa nên đẩy Hakuba ra, nhưng anh không để cậu làm vậy, hai người cứ tôi đẩy anh kéo ở bên vệ đường, mặc dù cũng chẳng có mấy người qua lại nhưng bị nhìn cũng chẳng hay ho gì.

    Hakuba biết bạn nhỏ dễ ngại, bèn cởi ảo khoác của mình trùm lên đầu cậu, nhân lúc cậu đang bối rối thì ôm cả vào lòng, thầm thì:
    - Bé ngoan, tôi sai rồi, về sau em muốn mắng tôi như nào cũng được, tôi chịu hết, nhưng đừng tỏ vẻ lạnh lùng với tôi nữa được không? Đừng phớt lờ tôi nữa, quan tâm tôi đi, xin em đấy, em muốn như nào cũng được, chỉ cần em không thích người khác, tôi sẽ theo đuổi em suốt quãng đời còn lại, được không?

    Kuro được bao trùm bởi mùi hương của Hakuba và thêm chút men rượu, có vẻ như mùi rượu hơi nồng khiến cậu cũng hơi không tỉnh táo cho lắm. Cậu đang nghĩ có khi nào Hakuba cũng không tỉnh táo nên mới nói vậy không nhỉ?
    kuroshiro_shinran
    kuroshiro_shinran
    - Anh..bỏ em ra, anh say rồi, em đưa anh về
    Kuro cố đẩy Hakuba ra mặc dù cậu không nhìn thấy gì. Cậu cố giữ cho đầu óc tỉnh táo, ở đây có một con ma men là đủ rồi, cậu mà cũng mất trí theo thì cả hai sẽ không về được nhà mất.
    - Tôi không say - Hakuba vững vàng nói - Tôi biết tôi đang làm gì, cũng biết tôi đang nói chuyện với ai. Kuro, em đừng tránh né tôi, em muốn thêm thời gian cũng được, tôi đợi được hết, nên em có thể cân nhắc lại đoạn tình cảm này được không?
    Kuro ngồi đọc truyện bên cửa sổ. Hôm nay nắng đẹp, nhưng cậu lười ra ngoài lắm, đồ ăn cũng đang còn nữa, không phải đi siêu thị hay gì hết.
    Cậu nằm ườn trên chiếc gi.ường nhỏ cạnh cửa sổ. Họ có một chiếc cửa sổ sát đất và Hakuba kê cho Kuro một tấm đệm ở đấy để cậu nằm chơi. Cậu là kiểu người nếu có thể ngồi thì sẽ không đứng, nếu có thể nằm thì sẽ không ngồi nên lúc nào cậu cũng trong tình trạng thiếu sức sống, trừ lúc Hakuba nấu đồ ăn mà cậu thích.
    Kuro vẫn đang chăm chú đọc truyện, dạo này cậu mê thể loại trinh thám kinh dị, đọc cả ngày lẫn đêm, nhiều khi còn hỏi Hakuba về các tình tiết cậu cảm thấy hơi khó hiểu, dù gì thì anh người yêu của cậu cũng là thám tử mà, rất là giỏi luôn nhé.

    Hôm nay là một trong những ngày nghỉ hiếm hoi của Hakuba. Một vụ án khó vừa kết thúc và anh được nghỉ ngơi vài ngày. Thật ra thế giới cũng không loạn đến mức ngày nào cũng phải đi điều tra, chỉ là có một vài vụ hơi phức tạp thì mất thời gian thật, anh sẽ phải ở trên công ty nhiều hơn ở nhà, mà điều đó làm cho bạn nhỏ của anh khó ngủ.

    Cũng khó chiều ghê.

    Thật ra Hakuba muốn đưa Kuro đi siêu thị hay đi đâu đó cho thoải mái, bạn nhỏ làm ổ ở nhà suốt và nó không tốt cho sức khỏe của cậu. Nhưng hôm nay cậu không nghe lời anh, cậu muốn ở nhà, đọc truyện, xem phim và ăn hoa quả Hakuba cắt.

    Anh đặt đĩa dưa hấu vừa cắt lên chiếc bàn trà gần đó. Trên bàn còn một ly nước cam và ít bánh kẹo. Kuro rất thích đồ ăn vặt, thích thôi, chứ không ăn nhiều. Bạn nhỏ nhà anh kén ăn nhưng hay mua đồ linh tinh tha về nhà. Lúc thì hộp bánh, khi thì gói kẹo, mặc dù Kuro chỉ ăn hai cái rồi thôi, nhưng nếu gặp được thứ gì làm cho em ấy cảm thấy "ôi trông ngon quá" thì em ấy sẽ mua về nhà. Và đương nhiên, người xử lí núi đồ ăn vặt đấy là Hakuba.

    Hakuba bóc một chiếc bánh vị matcha, dạo này Kuro thích đồ màu xanh lá cây lắm, và em ấy thấy hộp bánh ghi "vị ngọt của người lớn" nên em mua về. Hakuba cắn thử một miếng, ừ, ngọt thật, bảo sao Kuro chỉ ăn một cái rồi thôi.

    Anh ôm Kuro ngồi dậy, cậu vẫn đang còn chú tâm vào trang sách. "Đợi em xíu, sắp biết được hung thủ rồi." Kuro nói trong khi cố giữ trang sách không bị gấp lại khi Hakuba ôm cậu lên.
    - Đừng nằm cả ngày như thế, em biết nó không tốt cho phổi của em.
    - Em biết rồi----i
    Kuro trả lời một cách không tình nguyện. Sức khỏe cậu vốn không ổn lắm nhưng cậu rất lười tập thể dục. Ai có thể cưỡng lại được sự quyết rũ của một chiếc gi.ường êm ái chứ? Tất nhiên là không phải cậu rồi.

    Kuro dựa vào lòng Hakuba đọc sách, còn anh thì đang kiểm tra công việc trên laptop, có thể anh sẽ phải viết báo cáo về vụ án vừa xong này. Đang tập trung thì anh có cảm giác đầu của anh bị chạm vào, anh quay về phía cậu, Kuro đang cầm một lọn tóc của anh xoắn quanh ngón tay, quyển truyện đã đặt xuống từ khi nào, đôi mắt nâu sáng chuyển sang chăm chú vào những lọn tóc vàng trên tay.
    - Em thích tóc của anh, Haku ạ.
    Kuro thì thầm, cậu vuốt ve nhưng sợi tóc nâu vàng óng ả, chúng càng thêm rực rỡ khi ánh nắng chiếu vào, Kuro thích nghịch tóc của Hakuba, cậu có thể làm đủ trò trên đầu của anh, đặc biệt là buộc 2 bím tóc hình cây dừa.
    Hakuba kéo tay Kuro xuống, hôn lên mu bàn tay mảnh khảnh.
    - Em chỉ thích tóc thôi à, đừng nói là em thích anh chỉ vì mái tóc chứ? Nếu em dám nói thế thì anh sẽ cạo đầu đấy!
    - Gì chứ Haku? Anh là trẻ con hả?
    - Không bảo anh giống Golden nữa à?
    - ...

    Nhiều khi cậu cũng không hiểu mạch não anh thám tử nhà cậu lắm, từ lúc Hakuba nghe được cậu bảo anh giống golden retriever, anh không muốn nuôi chó trong nhà nữa, mặc dù trước đó anh đã đồng ý sẽ đón một bé golden hoặc samoyed về nhà tặng cậu.
    Nếu thế thì nhà sẽ có 2 chú chó nhỉ?

    Hakuba vẫn đang cầm tay cậu, lòng bàn tay Kuro áp lên má anh, anh khẽ nghiêng đầu hôn lên đầu ngón tay cậu.
    Kuro không thích tay của mình, cậu hay bảo nó không đẹp bằng tay Hakuba. Trong điện thoại của Kuro lưu rất nhiều ảnh tay của anh, lúc anh cầm sách, cầm ly nước, nấu ăn, đặc biệt là khi nắm tay cậu. Nhưng Hakuba cực kỳ yêu đôi tay của Kuro. Anh thích nắm gọn bàn tay của cậu và nhét vào túi áo của mình khi trời trở lạnh, nó mang lại cho anh cảm giác ấm áp. Anh thích lúc Kuro chăm chú vuốt ve tóc của anh, lúc Kuro thắt cà vạt cho anh và cả những lúc cậu xòe tay ra muốn nắm tay anh nữa. Sao em ấy lại không thích tay của mình được nhỉ, chúng đáng yêu thế cơ mà?
    Ê kiểu sống tích cực quá xong ai cũng nghĩ mình dễ tha thứ hết á : )))
    Kiểu người ta nói mình được, nó là chuyện nhỏ thôi, "có mỗi thế mà cũng ghim", nhưng mình mà có ý kiến thì là do mình không hiểu chuyện : ))) kì ha
    Mọi người khi tức giận: ajfhaoufhafhckfjh THÔI IM ĐI ĐỪNG CÓ NÓI NỮA BỰC CẢ MÌNH

    Bạn Minh khi tức giận: kjghjkfgbsafJKFSAFGIEHFHKJU
    Mọi người: thôi thì có gì từ từ nói sao cứ phải to tiếng làm gì thế?

    Ờ hớ hơ : D
    - Hakuuuuuuuuu
    - Ơi, anh đang đi làm, chuẩn bị họp rồi nên anh tắt nhé, lát xong anh sẽ gọi cho em, yêu em!
    - Ơ...

    Cáu thật đấy, Hakuba không nhớ hôm nay là ngày gì à, rõ ràng 1 tuần trước anh đã bảo sinh nhật Kuro năm nay sẽ cùng nhau ăn tối, mà bây giờ, 5 giờ rưỡi chiều rồi, anh còn-chưa-tan-ca!
    Họp gì mà họp lắm thế!
    Chắc không phải nói dối đi quẩy bar bủng gì đâu nhỉ...
    Không, Hakuba sẽ không làm thế đâu, anh không phải là người như vậy mà.

    Năm thứ 7 bên nhau, Kuro rất lo lắng, đầu năm cậu còn làm vỡ đồ, cậu luôn sợ sẽ có điều gì đó ập đến khiến cậu và anh không ở cạnh nhau nữa.
    Mà, dạo gần đây Hakuba lạ lắm nhé.
    Bắt đầu từ 5 ngày trước, ngày nào anh cũng về muộn, có đôi khi còn thay đồ trước khi về và xịt thêm nước hoa nữa.
    Mặc dù vẫn là loại nước hoa anh hay dùng và cũng không lẫn thêm các mùi nước hoa khác, nhưng Kuro vẫn cứ thấy nghi nghi thế nào ấy.
    Thậm chí anh còn chẳng đi tập gym nữa vì có phòng tập ở nhà mà, sao phải thay đồ chứ?
    Có đôi khi anh vào cửa, thấy Kuro nhào ra thì đưa tay chặn lại, qua loa sau đấy đi tắm rửa xong mới ra ôm cậu, bảo là người chưa sạch.
    Cậu...không thể không nghĩ nhiều...

    Cái kiểu mà bình thường luôn ôm hôn chào hỏi khi về, tự nhiên lại không làm thế nữa, nghĩ thế nào cũng đáng nghi kinh khủng.
    Mấy ngày này anh còn về muộn, mặc dù vẫn ăn cơm Kuro nấu nhưng anh trông cứ như giấu giấu giếm giếm cái gì ấy, có đôi khi anh còn đi ra nghe điện thoại ở chỗ khác. Bình thường công việc của anh và cậu không liên quan đến nhau và cả 2 làm khác công ty nên cũng chẳng sợ rò rỉ cái gì cả, tự nhiên lại chạy ra ban công nghe điện thoại, coi có tức hong?

    Cáu nhất là lần nào gọi điện cũng thấy anh bận.
    Bực ghê vậy đó.

    Hay là...đến thời kì chán nhau rồi..?

    Kuro quyết định không nấu gì nữa luôn, cậu sẽ đi ra ngoài, mua một chiếc bánh chanh, ăn một mình và đi dạo một mình, cóc cần Haku nữa, dỗi!
    Gì chứ, trước khi yêu nhau cậu cũng từng trải qua sinh nhật một mình rồi mà, sợ gì, hừ.

    Nằm trên sofa nghỉ một lát, cậu quyết định ra ngoài mua cái bánh chanh. Mọi năm đều là Hakuba đặt và 2 người cùng đi lấy, dù cậu muốn tự làm nhưng anh luôn bảo rằng sinh nhật cậu thì nên nghỉ ngơi, làm bánh vào sinh nhật anh là đủ rồi.
    Dỗi quá, càng nghĩ càng dỗi, cậu vào lấy ví rồi đi ra khỏi nhà, được thôi, hôm nay sẽ là ngày của một mình cậu.

    ____________________________________________

    7 giờ tối, ở cửa hàng bánh.
    May quá, còn đúng một chiếc bánh vị chanh, Kuro mở app lên quẹt tiền thì nhận ra máy hết pin đã sập nguồn từ đời nào. Khi nãy gọi cho Hakuba xong quên không sạc, giờ thì vui rồi, may mà còn đem theo tiền mặt.
    Cậu đi lượn quanh phố thêm một lát, mua cho bản thân một chiếc cà vạt. Ừm... hình như cái này hợp với Hakuba hơn là cậu, cậu có mấy khi dùng cà vạt chứ.
    Thôi kệ đi kệ đi, ít dùng vẫn là dùng, sao phải để cho anh chứ?

    Cậu xách bánh về nhà, 7 rưỡi rồi, đói quá, từ chiều đến giờ chưa ăn cái gì, bụng réo òng ọc rồi.
    Ấn mã cửa xong, ngẩng đầu lên là thấy Hakuba đang cầm điện thoại đi đi lại lại quanh phòng khách, mày nhíu cả lại với nhau, hình như anh còn chưa phát hiện ra cậu về nữa.

    - Haku? Anh về rồi à?
    Kuro vừa thay giày vừa hỏi, cậu đjăt túi bánh lên tủ giày, nhìn về phía anh.
    Hakuba giật mình, chạy ngay lại chỗ cậu, túm lấy 2 bên vai cậu lắc lắc:
    - Kuro! Em đi đâu bây giờ mới về! Tại sao anh gọi điện cho em không được??????
    - Em- em đi mua bánh, điện thoại em hết pin, em tưởng anh về muộn nê-
    - Em không sao chứ? Làm anh lo muốn chết, về nhà không thấy em, gọi điện cũng không được, cũng không có bên nhà bố mẹ, anh gọi khắp nơi ai cũng bảo không biết em ở đâu!
    - Thôi nào, em lớn rồi mà, đâu có đến mức vậy chứ?
    - Lần sau nhớ sạc điện thoại đi nhé, anh lo lắm, nếu không anh sẽ cài định vị lên người em đấy.
    - Cái gì vậy Haku? Anh học ở đâu-
    - Lần sau ra ngoài nhớ báo cho anh, lỡ may em đi lạc thì sao, chúng ta mới chuyển đến đây không lâu, đường sá em còn chưa thạo, còn dễ bị lừa nữa, tim anh sắp rơi ra ngoài rồi.

    Kuro phồng má làu bàu, không phải anh về muộn cũng không nói cho em đó sao? Còn dặn người ta nữa...
    Hakuba đang ôm cậu thì bỗng cảm thấy sai sai, sao không nói gì nhỉ, nhìn mặt cầu thì thấy mắt đỏ hoe, có vẻ như sắp khóc rồi.
    - Sao đấy? Ai bắt nạt em à? Nói anh nghe xem, anh đi xử nó!
    Anh đấy, làm sao, tự đấm vào mặt à hay gì?
    Kuro không nói, Hakuba càng cuống, gì đây, sắp rớt nước mắt rồi, sao không nói gì chứ?
    - Em đừn-
    - Mấy hôm nay anh đi đâu?
    Cả 2 lên tiếng cùng một lúc.

    - Hả?
    - Em hỏi anh đấy, mấy hôm nay anh toàn về muộn không rõ lí do, còn thay đồ, xịt nước hoa, nói đi, anh nuôi ai bên ngoài không cho em biết hả?
    - Không có! Anh oan quá! Sao em lại nghĩ vậy chứ?
    - Trước đây anh không như vậy, anh còn nói dối em nữa, hôm nào giặt áo cho anh cũng có mùi lạ, anh hết yêu em rồi!
    - Từ đã, em, nghe anh nói.
    - Nói đi, em đang nghe đây!
    Kuro cố gắng để nước mắt không rơi, cậu muốn khóc lắm rồi đấy, nếu anh dám nói theo suy nghĩ của cậu, chắc chắn cậu sẽ bỏ đi ngay trong tối nay!
    - Em nghĩ gì vậy chứ? - Hakuba đưa tay lên ôm mặt Kuro, hôn lên mắt cậu, liếm đi giọt nước mắt đang trực tràn ra ngoài - Hôm nay là sinh nhật em mà, anh chỉ muốn cho em một bất ngờ thôi.
    - Anh còn nhớ sinh nhật em cơ đấy!
    Hakuba cười, vừa hôn mặt cậu vừa nói:
    - Năm nào sinh nhật anh cũng được ăn bánh em làm, nên năm nay anh định làm tặng em một chiếc bánh. Với cả bình thường anh chỉ biết nấu mấy món đơn giản thôi, nhưng em không thích ăn đồ phương Tây nên anh nhờ bạn dạy thêm mấy món châu Á mình để làm cho em ăn. Hôm nào anh cũng qua nhà đồng nghiệp để vợ anh ấy dạy anh nấu, nhưng có hôm lửa to quá bị khét nên anh phải thay đồ với xịt thêm nước hoa cho át mùi đi, anh không nghĩ em hiểu lầm như vậy, anh chỉ muốn nấu cho em một bữa thôi ý...

    Kuro nhìn qua đằng sau anh, trên bàn cơm bày biện nhiều món ăn mà cậu thích, góc bàn còn đặt một hộp bánh trong suốt, chiếc bánh kem được phết hơi lởm chởm, còn bị lệch nữa, nhìn qua là biết mới làm lần đầu rồi.
    - Lần đầu anh trét kem đó, đẹp không?

    Vậy ra là anh không lừa dối cậu có người bên ngoài, trách nhầm anh rồi, ngại quá đi, tại sao bây giờ cũng muốn khóc nhỉ?

    - Thế là em ghen với cái áo anh thay ra à?
    Hakuba vừa hỏi vừa dí sát vào cậu, lâu lắm mới thấy bạn nhỏ nhà anh ghen đến mức khóc dỗi luôn nha, nhìn thương quá nhưng mà vui lắm ý.
    - A- Ai thèm ghen chứ! Sao em phải ghen?
    - Rồi rồi, bạn nhỏ của anh không ghen, chỉ dỗi thôi.
    Kuro vừa thẹn vừa giận đến đỏ mặt, Hakuba lại xoay mặt cậu qua hôn hôn dỗ dành, đáng yêu quá đi, sao giận mà cũng đáng yêu thế này cơ chứ!

    Một tiếng "ọt ọt" vang lên làm tan vỡ bầu không khí bong bóng trái tim. Là cái bụng của bạn nhỏ đây mà.
    Anh vừa cười vừa đẩy bạn nhỏ đến bên bàn ăn.
    - Nào, ngồi xuống đây, để anh phục vụ bạn nhỏ của anh nào.

    Có rất nhiều đồ ăn mà cậu thích, miếng nào cũng được Hakuba đưa đến tận miệng, cậu chỉ việc há miệng - nhai - nuốt, thi thoảng còn được tặng kèm một cái thơm vào khóe miệng nữa.

    Hai người vừa ăn vừa kể chuyện, kể từ những ngày Haku lên kế hoạch làm cậu bất ngờ đến những món ăn khó ra làm sao, cứ thế anh 1 miếng em 1 miếng, bàn đồ ăn bay sạch lúc nào chẳng hay.

    - Chúc bạn nhỏ của anh sinh nhật vui vẻ. - Hakuba vừa cười vừa nói, sau đấy thơm má cậu
    - Ừm...
    - Ừm cái gì, nói làm sao?
    - ...
    - Nào, em không được như thế.
    - ... Ừm, em cảm ơn ạ.
    - Thiếu rồi.
    - ... Cảm ơn anh yêu ạ...
    Anh cười tít mắt, lại ôm mặt cậu hôn hôn một hồi, dễ thương quá đi, chỉ muốn bắt nạt bạn nhỏ cả ngày thôi!

    _______________________________________________________________

    Bởi vì no nên cả 2 cũng chỉ ăn thêm một miếng bánh nhỏ, Kuro đang gấp hộp lại để cất thì chợt nhớ ra mình có mua thêm 1 chiếc bánh.
    Hakuba ra cửa mang bánh vào thì thấy bên trong còn một chiếc hộp nhỏ.
    - Hả? Cà vạt á? Ai tặng em thế?
    - Đâu có, em tự mua mà, nãy em đi ngang qua thấy hợp an- ... thấy đẹp nên mua ạ.
    - Thấy hợp anh à?
    - Không!
    Hakuba cười khì khì, còn tưởng thằng cha nào dám tặng cà vạt cho bạn nhỏ của anh, hóa ra là đi mua quà cho bản thân mà lại nghĩ đến anh à.
    - Anh cười gì! Đã bảo thấy đẹp nên mua mà!
    - Ừ, không cười, ra đây anh xem có hợp em không nào.
    Trùng hợp cậu cũng đang mặc một chiếc sơ mi trắng, cậu đến trước mặt anh để anh thắt cà vạt thử cho.
    - Em nhắm mắt lại đi.
    - Làm gì?
    - Cứ nhắm đi.
    Kuro nhắm mắt lại, bỗng mắt cậu tối thêm một vài phần.
    - Haku, anh làm gì đấy?
    - Suỵt, ngoan nào, không có gì đâu, em chỉ việc đứng đấy thôi.
    Mắt bị che đi khiến các giác quan khác nhạy cảm hơn, Cậu có thể tưởng tượng được anh đang hôn cổ cậu, dần dần xuống dưới.
    - HAKU!!!!!!
    Sống lưng cậu mềm nhũn, đổ người về trước và dồn hết trọng lực vào người anh. Hakuba nhẹ nhàng bế cậu lên, đi về phía phòng ngủ.
    - Vui thật đấy, sinh nhật bạn nhỏ mà anh lại được món quà to nhất này.
    - Ưm...

    Đêm còn dài, mai có dậy đi làm được không thì không biết.

    End.
    Trái Đất, năm covid thứ 3.

    Tết rồi.
    Hakuba và Kuro đều ở nhà dọn nhà. Bạn nhỏ cứ dọn được một chút lại tìm kiếm được cái kỉ niệm cũ gì đó rồi lôi kéo anh cùng xem.
    - Haku, xem này!!! Đây là quà của bác tặng em đấy!! Uầy, sách nữa này!! Áaaa!!! Đồ chơi!! Oa cái này từ hồi em nhỏ xíu xiu luôn đó!!!!!
    Hakuba đang nấu cơm cũng bất lực với cậu. Không thể làm gì được, cứ để bạn nhỏ chơi thêm lát nữa rồi sẽ dọn thôi. Mà cũng đúng là tìm ra được nhiều kỉ niệm thật, bảo sao bạn nhỏ không chịu bỏ đi bất kì thứ đồ cũ gì.
    - Em, ăn cơm thôi, lát ta cùng nhau dọn tiếp.
    Nếu không có cơm ăn chắc bạn nhỏ còn ngồi đấy hết ngày quá.
    _________________________________________
    Giao thừa.
    Mãi rồi cũng dọn xong nhà. Cả hai ngồi dựa vào nhau xem TV ở phòng khách. Kuro trượt xuống, gối đầu lên đùi anh, bắt đầu làm nũng than vãn eo đau.
    Anh véo mũi cậu, day day. Còn biết đường mà than đau cơ, cái nhà gần như là anh dọn hết chứ cậu làm được bao nhiêu.

    0h
    Năm nay là năm thứ 7 bên nhau. Mặc dù ngọt ngào nhưng vẫn sẽ có tranh cãi, cậu nghĩ nếu không phải anh quá chiều chuộng mình thì cậu cũng không hư đến vậy đâu. Nhưng biết sao giờ, nếu không phải anh thì chắc cậu sẽ không thoải mái như thế này được, từ ánh mắt đầu tiên cho đến hiện tại, vẫn luôn là anh.

    Kuro làm vỡ chiếc đĩa, mảnh cắt cứa vào tay chảy máu.
    - Anh à, có khi nào năm nay sẽ không thuận lợi với ta không?

    Hakuba cẩn thận xem xét tay cậu, không mắng mỏ gì mà chỉ lau vệt máu đi rồi nhẹ nhàng băng lại vết thương.
    - Em đang cố gắng không nói 2 từ đó sao?
    - Em...cũng không chắc, nhưng em không muốn vậy.
    - Ừ, anh cũng không muốn, nên ta sẽ không sao cả, được chứ?
    Kuro ngồi nhìn anh băng lại vết thương trên tay mình. Nhớ lại ngày trước, là cậu theo đuổi anh, bị mê hoặc bởi sự tự tin và ngạo mạn chói lòa ấy. Ai nấy cũng bảo không có kết quả đâu, người như thế kia tại sao lại thích cậu được. Cậu cũng đã từng định từ bỏ, nhưng mỗi lầm chạm mặt đều thấy trái tim đập nhanh hơn chứ không giảm đi được. Sự kiêu ngạo của anh đã bao lần dập tắt sự mong đợi của cậu. Thế nhưng cậu đã làm được, con người hoàn hảo ấy cũng thích cậu, và giờ đây, người đàn ông đã từng ngẩng đầu tự cao bảo không thích cậu đang cúi đầu chấm từng vết máu trên tay bạn nhỏ một cách dịu dàng.
    Đúng là nghiệp quật không chừa một ai.

    - Xong rồi, lần sau em nhớ cẩn thận nhé, may mà vết thương không sâu đấy.
    - Anh tốt như thế, tại sao lại đi thích em cơ chứ?
    - Nữa hả? Thế ngày trước ai cứ cầm quà đứng trước cửa lớp đợi anh tan học xong vù phát nhét vào tay anh rồi vù phát chạy đi thế?
    - Tại trông anh lạnh lùng quá đó. Em thích anh chết mất, nhìn lâu chân nhũn ra không đứng nổi đâu, anh lại cười em.
    - Thế giờ nhìn anh có còn nhũn ra nữa không?
    - Nàyyyyy

    Năm nay là năm thứ 7 bên nhau, chắc chắn sẽ có sóng gió gì đó, nhưng vậy thì sao chứ, chỉ cần hai người vẫn còn nghĩ cho nhau thì không phải là tốt rồi sao.
    Từ lần gặp đầu tiên, cho đến hiện tại, và tương lai, mãi mãi không chia lìa.
    "Babe! Come on, we're going to be late!" I yelled across the house as I started to button up my shirt, my finger lingering for half a second over the scar that ran across the middle of my stomach, before buttoning my shirt up over it.

    I try not to think much about what happened five years ago. Some of the blanks I filled in for myself, but there were some questions that were best left unanswered.

    "We are not going to be late, don't be so dramatic." A voice came from around the corner. I turned, smiling at the familiar sight of a tall figure with dark hair.

    "Avery I swear, you try to make us late every time we go anywhere with my dad." I said facing back towards the mirror, reaching for another button before I felt someone's hands there instead.

    Avery turned me towards him, starting to do my buttons up himself.

    "That's crazy. And even if I was, I would be justified in doing so. Your dad scares me." He said with a small smile, his fingers brushing lightly against my skin as he continued to do up the buttons.

    "That's ridiculous, you've known him for five years." I said, rolling my eyes to distract from the fact that even after five years, his touch still made my heartbeat feel like it was going to escape out of my chest.

    "Still scary. Also, why do your parents have to fly down every year for your birthday?" He mumbled.

    "Because, they couldn't fathom the fact that we moved so far away. Also, I like seeing you get dressed up, which you only do if they're around." I say, a smile tugging on the corners of my lips. Avery paused for a moment, bringing his eyes up to meet mine. "Yeah?" He said quietly, smiling enough that I could see his dimples. I swallowed.

    "Yeah." I said back, smiling as he finished doing up my buttons. I put my arms around him. "I'll remind you that our anniversary is next week, which is celebrated without any family members if it makes you feel better." I said, my finger absentmindedly running over his shoulder.

    "I'd still like to debate about when exactly our anniversary should be. Is it the day we got married? Or the day when you realized life was just a hollow shell unless you knew my heart was beating somewhere nearby?" He said with a teasing smile. I couldn't help but match his smile as I rolled my eyes. "Whatever you want. Although that would make our anniversary the same day as my birthday. Which means we'd celebrate it with my parents." I said, moving my hands up across his shoulders to his chest.

    "Mm. Definitely not. I wouldn't want to give you your anniversary present in front of your parents.." He said grinning. I smacked him lightly on the chest.

    My hand slid into his hair, pulling him down for a kiss, holding it for a moment to let myself enjoy the familiar shot of warmth that came with it before pulling away. "Come on. We don't want to be late."

    I can't help but remember thinking at that moment, how perfectly beautiful life was, despite all that we had gone through.

    In that moment, life was perfect.

    Life was without issue.
    “Anh sẽ giữ em an toàn. Anh sẽ không để bất kì chuyện gì đến với em.”

    Lần đầu tiên đọc 1 bài r/nosleep mà hỏny tới zậy ó =))))))))))))
    Trái Đất, năm Covid thứ 2 :v

    Hôm nay bạn nhỏ dậy rất sớm.
    Mấy ngày mưa nằm nhiều khiến cậu mốc meo cả người, thế là từ 6 giờ sáng Kuro đã ôm ghế ra ngoài sân ngồi phơi nắng tập thể dục.
    Hakuba vẫn còn đang ngủ. Mấy hôm nay nhiều công việc quá khiến anh luôn phải thức xuyên đêm, còn phải dỗ bạn nhỏ ngủ, mãi mới được một ngày nghỉ, anh cũng không muốn dậy.
    Kuro ngồi một lát rồi chạy vào bếp làm đồ ăn sáng. Lấy ra một vắt mì, hôm nay cả hai sẽ cùng ăn mì bò vậy.
    Cậu đang đập thêm một quả trứng thì nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang. Hakuba dậy rồi, anh không thấy người ở bên cạnh nên cũng không ngủ thêm nữa.
    Có điều vẫn còn buồn ngủ quá, thức đêm khiến anh mệt mỏi, mắt vẫn díu lại với nhau. Anh đi đến bên bếp, ôm người vào lòng, vùi đầu vào cổ cậu cọ cọ.
    Kuro nghiêng đầu sang bên kia, tóc anh cọ vào cổ khiến cậu hơi ngứa.
    - Haku, để em làm đồ ăn nào, anh đi rửa mặt đi.
    - Ừ...
    Miệng thì ừ nhưng tay vẫn ôm eo cậu và thân chẳng chịu dịch chuyển thêm chút nào, thậm chí tay còn siết chặt hơn.
    - Nhanh nào, để em chần trứng, lòng đào nhé?
    - Ừ...
    Kuro cảm giác hôm nay Hakuba như một con cún bự. Mái tóc vàng óng và tính cách của anh, ừm...giống hệt một bạn Golden Retriever.
    Cậu bật cười bởi suy nghĩ của mình, có quá nhiều điểm giống nhau giữa anh và bạn cún đó. Chưa kịp thoát ra khỏi suy nghĩ thì đã bị cắn vào cổ. Đấy, còn thêm việc cắn người, vết cắn hôm qua còn chưa có mờ đâu.
    - Em lại đang nghĩ xấu về anh à?
    - Ừm...
    - Thật luôn? Em dám nghĩ xấu về anh luôn?
    - Cũng không hẳn... Chỉ làm em thấy anh giống...
    - Giống ai?
    Vừa nói anh vừa cầm tay cậu đưa lên miệng mình. Không sai, lại cắn một chút, lớn rồi chứ có nhỏ dại gì đâu mà ngứa răng cắn lung tung cơ chứ?
    Kuro vừa nhột vừa đỏ mặt, rụt tay lại nhưng anh càng nắm chặt hơn, anh để lại một dấu răng ở ngón áp út.
    - Giống...cún...
    Hakuba ngừng lại, ngẩng mặt lên nhìn cậu, khuôn mặt anh hơi mù mờ. Gì? Cậu vừa bảo anh giống chó á?
    Nhìn vẻ mặt đang nghệt ra của anh càng khiến cậu buồn cười hơn, quá giống rồi.
    - Vậy anh là loài chó gì trong tưởng tượng của em thế?
    Hakuba cũng không giận, anh chỉ hơi bất ngờ một chút, ý anh là...ừm...anh cũng chưa bao giờ nghĩ mình là một con chó..?
    - Golden, anh giống hệt Golden luôn. - Kuro vừa giơ tay ôm mặt anh vừa nói.
    - Gì chứ? Ít ra anh cũng là một con Doberman! - Hakuba nhăn mày, Golden nhìn ngố chết đi được, anh đẹp trai thế này cơ mà?
    - Được rồi, Doberman thì Doberman, nhanh đi rửa mặt còn ra ăn sáng, không thì không còn trứng lòng đào đâu.
    - Anh muốn hai quả cơ...
    - Được, để em chần thêm, anh mau đi đi
    - Em chưa hôn anh....
    -...
    - Em không hôn thì anh không đi đâu...
    Hết cách, Kuro đành xoay người lại, hai tay ôm lấy mặt anh rồi thơm lên má. Hakuba cười tít cả mắt. Quấn nhau mãi đến khi cậu không thể chịu được nữa, Hakuba mới đành buông tha cho cậu rồi đi vào nhà tắm.
    Dù gì hôm nay cũng là ngày nghỉ, anh quyết định làm một con cún bự quấn lấy cậu luôn.
    8:00 AM

    Hôm nay lại là một ngày mưa.

    Cậu vẫn đang còn vùi mặt vào gối ngủ ngon lành, trời mưa khiến xương cậu đau kinh khủng, thật chẳng muốn dậy chút nào.
    Người bên cạnh nhìn động tác cuốn người vào trong chăn của cậu khẽ cười, anh nhẹ vén chăn lên, nói vào bên tai cậu:
    - Kuro, dậy ăn sáng, từ tối qua em đã không ăn gì rồi.
    Kuro khẽ nhíu mày rồi quay mặt sang bên kia, thở nhẹ:
    - Đừng nghịch em, để em ngủ thêm...
    Anh nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, hôn lên mi mắt. Không phải là anh không muốn để cho bạn nhỏ ngủ thêm, mà trời mưa khiến tinh thần cậu nhóc mệt mỏi, không ăn gì nữa chắc chắn cậu ấy sẽ ốm thêm.
    - Haku...nhột, thả em raa...
    - Không.
    Hakuba tiếp tục hôn xuống dưới, từ mắt xuống mũi, má, rồi cằm, sau đó là cắn nhẹ vào cổ cậu.
    Kuro không chịu được anh trêu chọc, thò tay đẩy đầu anh ra, mắt vẫn nhắm nghiền.
    - Dậy ăn sáng rồi ngủ tiếp em.
    Anh dựng cậu ngồi vào lòng, hai tay xoa bóp vai gáy cho cậu. bạn nhỏ nhà anh có tướng ngủ rất xấu, sáng nào dậy cũng đau cổ, nếu anh không ôm cậu còn có thể lăn xuống dưới gi.ường luôn.
    Mắt chậm rãi mở ra, Kuro ngửa đầu lên nhìn Hakuba, cười nhe răng với anh. Khi Hakuba cúi đầu xuống hôn vào khoé môi cậu, Kuro bỗng lấy tay che miệng anh lại, nhăn hết cả mũi:
    - Bẩn quá, em còn chưa đánh răng mà!
    Hakuba khẽ cười, Kuro cảm giác có gì đó không ổn, chưa kịp rút tay về đã bị anh bắt lấy, khẽ liếm vào lòng bàn tay cậu.
    - HAKU!!!!!
    Mới sáng sớm đã bị trêu chọc cho đỏ hết cả người, Kuro hậm hực đi xuống bếp ăn sáng, không thèm để ý đến anh.
    Hakuba bước theo sau, trên mặt vẫn giữ nét cười, bạn nhỏ hay giận nhưng rất dễ dỗ, chỉ cần ôm ấp một chút là bạn nhỏ lại ngoan ngay.
    Dỗ bạn nhỏ ăn xong bát cháo, rửa bát xong quay ra không tháy bóng dáng cậu đâu, nhìn ra ngoài đã thấy một cái đầu đen thò ra giữa đống chăn, tay còn đang vươn ra lấy chiếc điều khiển TV.
    Anh cắt thêm một đĩa hoa quả, đặt lên bàn, xong xuôi ôm cả người cả chăn vào lòng, cả hai cùng nhau xem một bộ phim hoạt hình cười đến ngây ngốc. Bạn nhỏ xem phim cười, anh ngắm bạn nhỏ cười, thi thoảng lấy dĩa đút cho bạn nhỏ một miếng hoa quả.

    Thì ra nghỉ dịch cũng không chán nản như anh nghĩ.
    - Dù sao thì anh cũng chết được 3 năm rồi, em đừng lo lắng về vấn đề này nữa.
    - Anh không thấy gì không đúng trong cái chết của anh à? Chẳng có người nào tự dưng lại chết mà không có bệnh tật gì cả! Anh-
    - Anh đã bảo em đừng lo nữa rồi! Tại sao em cứ nói mãi về chuyện này thế? Anh đâu cần em quan tâm!
    - ...
    Anh gần như nổi cáu và hét vào mặt cậu câu cuối cùng. Thật sự thì anh không cố ý nổi giận, anh biết có điều gì đó sau cái chết của anh, thậm chí còn chẳng phải một người đứng sau. Việc anh chết chắc chắn là một sự việc được bàn tính kỹ lưỡng, chẳng có vụ tai nạn hay tự sát nào lại gọn gàng đến thế cả, hoàn hảo đến mức đáng nghi.
    Thế nhưng chết cũng đã chết rồi, anh còn làm được gì đây? Anh chỉ là một thần chết trong giữa bao nhiêu thần chết ngoài kia, anh thậm chí còn chẳng thể chạm vào con người. Minh nhìn thấy anh, bởi vì cơ thể suy nhược của cậu quá phù hợp với việc "được chọn". Chính vì cái chết của anh không đơn giản như thế, nên anh không thể để Minh cuốn vào vụ này được, cậu ấy sẽ không sống nổi. Anh đã chết rồi, nhưng Minh thì chưa, cậu ấy vẫn có thể thay anh thực hiện ước mơ của hai người...
    - Anh xin lỗi, anh không có b-
    - Được rồi, em xin lỗi, từ nay em sẽ không hỏi anh chuyện này nữa.
    - Không phải, Minh, nghe anh nói...
    - Em đi học đây, hôm nay anh cũng có việc đúng không, đi cẩn thận.
    Minh gần như chạy trốn khỏi căn phòng. Cậu biết là mình không thể làm được gì nhiều, nhưng cậu thật sự muốn tìm lại công bằng cho cái chết của anh. Cậu biết chắc chắc có uẩn khúc gì đó ở đây. Một sinh viên năm 3 Đại Học chẳng bao giờ tự sát hay lại đi lên trèo ra khỏi khung an toàn của sân thượng để rơi xuống ngay trước ngày kì thi anh ấy mong đợi nhất diễn ra. Có lẽ một số người sẽ nghĩ do áp lực, do mọi người quá kỳ vọng vào anh ấy nên anh có thể suy nghĩ không thấu đáo. Nhưng Minh hiểu anh. Anh đã mong đợi điều đó ngay từ khi còn là một đứa trẻ, anh cũng không phải là một đứa nhóc nổi hứng nhất thời dễ bỏ cuộc. Đó là giấc mơ cả đời của anh, cho nên anh nhất định phải thực hiện nó, bằng mọi giá.
    Minh thi đậu vào trường để tiếp tục giấc mơ của anh, một phần cũng vì cái chết của anh nữa. Cậu muốn xem nhưngx thầy cô cố vấn hay bạn đồng thi của anh có biểu hiện gì không. Gần như là một bản sao số 2 của anh trong mắt thầy cô, cậu đã tiếp cận được một chút thông tin.
    Nhưng cậu không hiểu vì sao anh không cho phép cậu nhúng tay vào chuyện này. Tại sao cơ chứ? Nếu chuyện này được giải quyết, anh có thể không cần phải đưa những người sắp rời xa nhân thế đi nữa, anh có thể không phải chịu những cơn đau khi số người chết không đủ, anh có thể không phải chịu phạt khi cố tình cứu người, và anh có thể...có thể...rời khỏi nơi này để bắt đầu một cuộc đời mới...


    kuroshiro_shinran
    kuroshiro_shinran
    cáu quá, không nghĩ ra được gì

    mình vẫn chưa đặt tên cho anh thần chết nữa =))
    btw đây là BL trá hình huyền huyễn :)) em bé Minh vào một số ngày mắt sẽ bị kém đi nhưng lại có thể thấy ma, và vô tình thấy được anh zai hàng xóm cũ lởn vởn quanh mình =))
    mình vẫn chưa xử lí cái chết của anh thần chết như nào nữa, cơ mà chắc là drama to luon :))
    đoạn này là khúc mắc để nhận ra tình cảm thôi :v ôi con người á mà, dính vào condi tình iw là ngu đi liền =)) anh thần chết kiểu gì chả thương chết đi sống lại- à không sống lại được, ổng chết rồi =)), sau này có hay không thì sẽ xem xét :v
    plot hiện tại là thế, vậy thoi chứ không hoàn đou :v =))
    Hmm thật sự cũng không ngờ 1 ngày nào đó mình với @vitaminlove angelran ngồi chung với nhau =))
    Má nó mà lại sắp xa ròi á buòn ghiaaa :))
    Mình kiểu rất coi trọng những món đồ mình được tặng, xem nó là vật kết nối giữa mình và người tặng ấy, nên thường đồ được tặng mình toàn cất đi chứ không có dùng =))))

    Mình 'đã từng' có một cậu bạn, không thân, nhưng nói chuyện rất vui vẻ. Sinh nhật mình cậu ấy có tặng một cái móc khóa. Hmm... Mình cũng không nhớ tại sao cái móc lại hỏng, nhưng từ đó trở đi thì mối quan hệ của mình với cậu ấy cũng chấm dứt. Không cãi nhau, không gây hiểu lầm gì, chỉ đơn giản là không còn liên lạc. Bây giờ mình cũng quên mặt cậu ấy rồi, thật tội lỗi, nhìn thấy thì chắc là nhớ, chỉ là tự dưng ngồi nghĩ ra thì mình không nhớ được. Facebook của cậu ấy cũng đổi rồi, mình cũng không biết là gì.

    Vậy nên từ đó mình ít khi dùng đồ được tặng lắm, mình có riêng 1 ngăn kéo để đựng và 1 ngăn tủ kính để trưng bày. Có thể là do mình sợ mình và người ta lại mất liên lạc như cậu ấy.

    Hmmm mình cũng không biết nữa hic... Mình chỉ là cảm thấy khá buồn vì một số mối quan hệ đã không còn như xưa.
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom