Mộng xuân vĩnh hằng
Thành viên
- Tham gia
- 22/8/2021
- Bài viết
- 4
HƯƠNG NHÀI - Ngọc Lạc
Bài viết thuộc quyền sở hữu của • Mộng xuân vĩnh hằng vui lòng không tự ý repost ^^
Cập nhật chương mới nhất tại Fb: @• Mộng xuân vĩnh hằng nha các bác
Ảnh : sưu tầm
`Chương 3
Thời gian chinh chiến vừa rồi ngũ ca lập được đại công, vào sinh ra tử cùng Đại tướng quân nơi sa trường. Khi khải hoàn Đại tướng quân xin hoàng thượng ban hôn cho con gái mình và ngũ ca. Ông ấy rất yêu quý ngũ ca, từ lâu đã coi y là người nhà. Ngũ ca tuổi trẻ tài cao, là công thần của triều đình, Hoàng Thượng trọng dụng như vậy dĩ nhiên là đồng ý rồi.
"Thôi bỏ đi không nghĩ nữa."
Ta hắng giọng. Ta cố mở to đôi mắt đang sưng húp kia, đứng dậy vươn vai bước ra ngoài hiên viện.
Những tia nắng mong manh, yếu ớt in trên mặt ta hoà cùng hơi gió lạnh của mùa đông. Ta bảo Hồ Yên pha ấm trà hoa nhài. Từ nhỏ ta đã rất thích hoa nhài. Ta thích mùi hương quyến rũ, ngọt ngào của nó. Tách trà hoa nhài thơm dịu nhẹ, tâm hồn ta cũng thư thái đôi chút. Ta rút túi thơm hít hà rồi đi thẳng tới bờ tường bắt đầu những sở thích của mình để xua đi cái nỗi buồn nặng nhọc kia.
Ta ham chơi không để ý giờ giấc, mãi tới gần nửa đêm mới mò về. Ta lén lút, chân rón rén bước như một chú mèo nhỏ cố gắng không phát ra tiếng động.
'Rầm", tim ta thót lại, ngẩng lên, là ngũ ca. Tim ta như đứng lại. Sắc mặt sầm xuống, ta cố ý né tránh:
"Ngũ ca... đến đây có chuyện gì sao ?"
Mặt huynh ấy lộ rõ vẻ tức giận, hơi tía đỏ.
"Muội còn biết đường về sao? Một nữ tử đêm khuya một mình ở ngoài còn ra thể thống gì nữa ! "
"Đúng! Là muội không ra thể thống gì hết, ta cần huynh quản sao, huynh rảnh rỗi đến chỗ ta chi bằng quan tâm Khải cô nương của huynh đi!"
Ta trợn tròn mắt, hung hăng đóng sầm cửa. Ngồi bệt xuống sàn, nước mắt ta lại tuôn rơi. Từ lúc trở về ngũ ca dường như lạnh nhạt với ta, y không còn đi thăm ta nữa. Ta cứ ngỡ đó không phải là ngũ ca vậy. Nhưng ta có tư cách gì, ta là gì mà trách huynh ấy không để tâm tời mình chứ?
Hồ Yên hấp tấp chạy vào dỗ dành ta, nói ta đừng tức giận nữa ngũ ca chỉ muốn tốt cho ta thôi.
"Vừa lúc tối đại phu nhân hình như phát hiện điều gì đó, cố ý tới gặp tiểu thư. Lúc nô tỳ sắp cản không nổi thì ngũ gia tới nói rằng mình dẫn tiểu thư đi chơi hôm nay mệt nên tiểu thư đã ngủ trước mong phu nhân đừng làm phiền. Đại phu nhân mới không truy cứu nữa."
Ta gạt nước mắt: "Vậy sao?"
"À, ngũ gia còn đem bánh Lạc Đường tới nữa. Tiểu thư mau ăn đi."
Nhìn chiếc bánh Lạc Đường ta càng không kìm nén nổi mà khóc mạnh hơn. Thực ra ta không có thích ăn bánh Lạc Đường, chỉ là ngũ ca thích lạc nên ta mới thích thôi. Nhưng bây giờ thích hay không thích đều không quan trọng nữa rồi ...
Ta đùn đĩa bánh lại, phủi tay, hít một hơi thật sâu cầm vài vò rượu trèo lên gác mái.
Vừa trèo lên thì bỗng có tiếng "bộp, soạt..." cả tiếng thở nặng nữa. Ta vội trèo xuống chạy tới bụi trúc.
Đêm khuya đen như mực nhưng qua ánh đèn yếu ớt của biệt viện ta vẫn nhận ra đó là một nam nhân. Hắn mặc bộ đồ đen, bịt nửa mặt. Ta hốt hoảng tưởng thích khách, định hét lên. Nhưng đôi bàn tay to lớn, cứng cáp kia đã nhanh chóng bịt miệng ta lại. Hắn kề con dao găm lên cổ ta, dùng đôi mắt sắc nhọn, đầy sát khí đang tứa những tia máu uy hiếp.
"Mau! Cứu ta!"
Ta run sợ dìu hắn vào viện. Cơ thể hắn nặng vô cùng, mãi mới vào được biệt viện. Ta xem thấy có vết thương ở tay đang rỉ máu, tuy không sâu nhưng có độc. Là nọc đọc của rắn được chế thành bột nước được quệt ở kiếm và mũi tên. Nếu để lỡ thời gian hắn sẽ chết. Lương y như từ mẫu, gặp người bị thương ta luôn sẵn sàng giúp đỡ, nhưng nhỡ hắn là...
"Mau lên"
Hắn cố gượng quát ta. Không biết như có gì đó thôi thúc, ta không suy nghĩ thêm liền cứu hắn. Lúc băng bó vết thương ta thấy cái gì đó phát sáng sau lớp y phục đen dày kia. Hình như là một tấm lệnh bài hoàng kim. Tên này là người hoàng tộc đang bị truy sát sao? Ta cứu hắn rốt cuộc là tốt hay xấu đây? Đang suy nghĩ bâng quơ, bỗng như có gì đó đập mạnh vào gáy ta, ta vô thức mất thăng bằng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên gi.ường, chỗ gáy đau nhức.
"Là tên kia đánh lén mình sao? Hắn dám!!! Đây là cách đối xửa với ân nhân của mình sao! Ta có lòng tốt cứu hắn, dìu hắn vào biệt viện mà tay chân vẫn còn tê vậy mà hắn... Nực cười thật!"
Hồ Yên thấy ta tỉnh liền chạy vào, sốt sắng:
"Tiểu thư người không sao chứ? Người làm nô tì sợ chết mất. Đêm qua người chạy đi em tưởng người chỉ lên gác mái một chút rồi xuống, không ngờ người lại bất tỉnh ở biệt viện. Tiểu thư người làm gì cần giày vò mình như vậy."
Vừa nói Hồ Yên vừa sụt sịt như đứa một đứa trẻ. Hồ Yên nhỏ hơn ta hai tuổi. Năm ấy em còn nhỏ, khi bê xô nước nặng bất cẩn bị ngã. Không may làm ướt y phục của ngũ phu nhân.
Ta nghe đồn ngũ phu nhân không thể có con sau một lần sảy thai nên từ ấy như trở thành một con người khác, tính khí nóng nảy, khiến người khác rất sợ hãi. Những nô tì hầu hạ bên cạnh bà, ai cũng chằng chịt những thương tích khiến người ta không khỏi đau lòng.
Nên Hồ Yên cũng không ngoại lệ. Nàng bị bỏ đói trong nhà củi một tuần, bị ngũ phu nhân dùng roi mây quất cho hả dạ. Sau đó định đuổi nàng ra khỏi phủ. Ta thấy thương liền cầu xin bà cho ta Hồ Yên.
"Được thôi, một phế vật, một hoang chủng cứ tự nhiên."
Hồ Yên được thay thuốc, chữa trị vết thương. Một tháng sau sức khoẻ cũng đã tốt lên. Nụ cười ngốc nghếch ấy của em ta vẫn cứ nhớ mãi.
---
"Ta không có, thực sự không có mà. Là do ta uống nhiều nên đi nhầm thôi, đừng khóc nữa. Vậy đi hôm nay chúng ta đi dạo phố, thế nào?"
"Ưmm" Hồ Yên gật lia lịa. Lại là nụ cười ngốc nghếch ấy.
Lâu rồi ta mới lên chợ chơi. Chủ yếu là cho Hồ Yên bớt lo lắng chứ ta cũng không có hứng thú gì.
"Hồ Yên, em thích kẹo này không?"
Ta quay lại không thấy Hồ Yên đâu. Bất chợt có người đi qua dúi vào ta mảnh giấy ghi : "muốn tìm người, đến thôn Lang An 200 dặm hướng tây." Mảnh giấy còn nhấn mạnh không được gọi người nếu không hậu quả rất khó lường.
Ta vội vã đi ngay.
(Còn tiếp)
Bài viết thuộc quyền sở hữu của • Mộng xuân vĩnh hằng vui lòng không tự ý repost ^^
Cập nhật chương mới nhất tại Fb: @• Mộng xuân vĩnh hằng nha các bác
Ảnh : sưu tầm
`Chương 3
Thời gian chinh chiến vừa rồi ngũ ca lập được đại công, vào sinh ra tử cùng Đại tướng quân nơi sa trường. Khi khải hoàn Đại tướng quân xin hoàng thượng ban hôn cho con gái mình và ngũ ca. Ông ấy rất yêu quý ngũ ca, từ lâu đã coi y là người nhà. Ngũ ca tuổi trẻ tài cao, là công thần của triều đình, Hoàng Thượng trọng dụng như vậy dĩ nhiên là đồng ý rồi.
"Thôi bỏ đi không nghĩ nữa."
Ta hắng giọng. Ta cố mở to đôi mắt đang sưng húp kia, đứng dậy vươn vai bước ra ngoài hiên viện.
Những tia nắng mong manh, yếu ớt in trên mặt ta hoà cùng hơi gió lạnh của mùa đông. Ta bảo Hồ Yên pha ấm trà hoa nhài. Từ nhỏ ta đã rất thích hoa nhài. Ta thích mùi hương quyến rũ, ngọt ngào của nó. Tách trà hoa nhài thơm dịu nhẹ, tâm hồn ta cũng thư thái đôi chút. Ta rút túi thơm hít hà rồi đi thẳng tới bờ tường bắt đầu những sở thích của mình để xua đi cái nỗi buồn nặng nhọc kia.
Ta ham chơi không để ý giờ giấc, mãi tới gần nửa đêm mới mò về. Ta lén lút, chân rón rén bước như một chú mèo nhỏ cố gắng không phát ra tiếng động.
'Rầm", tim ta thót lại, ngẩng lên, là ngũ ca. Tim ta như đứng lại. Sắc mặt sầm xuống, ta cố ý né tránh:
"Ngũ ca... đến đây có chuyện gì sao ?"
Mặt huynh ấy lộ rõ vẻ tức giận, hơi tía đỏ.
"Muội còn biết đường về sao? Một nữ tử đêm khuya một mình ở ngoài còn ra thể thống gì nữa ! "
"Đúng! Là muội không ra thể thống gì hết, ta cần huynh quản sao, huynh rảnh rỗi đến chỗ ta chi bằng quan tâm Khải cô nương của huynh đi!"
Ta trợn tròn mắt, hung hăng đóng sầm cửa. Ngồi bệt xuống sàn, nước mắt ta lại tuôn rơi. Từ lúc trở về ngũ ca dường như lạnh nhạt với ta, y không còn đi thăm ta nữa. Ta cứ ngỡ đó không phải là ngũ ca vậy. Nhưng ta có tư cách gì, ta là gì mà trách huynh ấy không để tâm tời mình chứ?
Hồ Yên hấp tấp chạy vào dỗ dành ta, nói ta đừng tức giận nữa ngũ ca chỉ muốn tốt cho ta thôi.
"Vừa lúc tối đại phu nhân hình như phát hiện điều gì đó, cố ý tới gặp tiểu thư. Lúc nô tỳ sắp cản không nổi thì ngũ gia tới nói rằng mình dẫn tiểu thư đi chơi hôm nay mệt nên tiểu thư đã ngủ trước mong phu nhân đừng làm phiền. Đại phu nhân mới không truy cứu nữa."
Ta gạt nước mắt: "Vậy sao?"
"À, ngũ gia còn đem bánh Lạc Đường tới nữa. Tiểu thư mau ăn đi."
Nhìn chiếc bánh Lạc Đường ta càng không kìm nén nổi mà khóc mạnh hơn. Thực ra ta không có thích ăn bánh Lạc Đường, chỉ là ngũ ca thích lạc nên ta mới thích thôi. Nhưng bây giờ thích hay không thích đều không quan trọng nữa rồi ...
Ta đùn đĩa bánh lại, phủi tay, hít một hơi thật sâu cầm vài vò rượu trèo lên gác mái.
Vừa trèo lên thì bỗng có tiếng "bộp, soạt..." cả tiếng thở nặng nữa. Ta vội trèo xuống chạy tới bụi trúc.
Đêm khuya đen như mực nhưng qua ánh đèn yếu ớt của biệt viện ta vẫn nhận ra đó là một nam nhân. Hắn mặc bộ đồ đen, bịt nửa mặt. Ta hốt hoảng tưởng thích khách, định hét lên. Nhưng đôi bàn tay to lớn, cứng cáp kia đã nhanh chóng bịt miệng ta lại. Hắn kề con dao găm lên cổ ta, dùng đôi mắt sắc nhọn, đầy sát khí đang tứa những tia máu uy hiếp.
"Mau! Cứu ta!"
Ta run sợ dìu hắn vào viện. Cơ thể hắn nặng vô cùng, mãi mới vào được biệt viện. Ta xem thấy có vết thương ở tay đang rỉ máu, tuy không sâu nhưng có độc. Là nọc đọc của rắn được chế thành bột nước được quệt ở kiếm và mũi tên. Nếu để lỡ thời gian hắn sẽ chết. Lương y như từ mẫu, gặp người bị thương ta luôn sẵn sàng giúp đỡ, nhưng nhỡ hắn là...
"Mau lên"
Hắn cố gượng quát ta. Không biết như có gì đó thôi thúc, ta không suy nghĩ thêm liền cứu hắn. Lúc băng bó vết thương ta thấy cái gì đó phát sáng sau lớp y phục đen dày kia. Hình như là một tấm lệnh bài hoàng kim. Tên này là người hoàng tộc đang bị truy sát sao? Ta cứu hắn rốt cuộc là tốt hay xấu đây? Đang suy nghĩ bâng quơ, bỗng như có gì đó đập mạnh vào gáy ta, ta vô thức mất thăng bằng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên gi.ường, chỗ gáy đau nhức.
"Là tên kia đánh lén mình sao? Hắn dám!!! Đây là cách đối xửa với ân nhân của mình sao! Ta có lòng tốt cứu hắn, dìu hắn vào biệt viện mà tay chân vẫn còn tê vậy mà hắn... Nực cười thật!"
Hồ Yên thấy ta tỉnh liền chạy vào, sốt sắng:
"Tiểu thư người không sao chứ? Người làm nô tì sợ chết mất. Đêm qua người chạy đi em tưởng người chỉ lên gác mái một chút rồi xuống, không ngờ người lại bất tỉnh ở biệt viện. Tiểu thư người làm gì cần giày vò mình như vậy."
Vừa nói Hồ Yên vừa sụt sịt như đứa một đứa trẻ. Hồ Yên nhỏ hơn ta hai tuổi. Năm ấy em còn nhỏ, khi bê xô nước nặng bất cẩn bị ngã. Không may làm ướt y phục của ngũ phu nhân.
Ta nghe đồn ngũ phu nhân không thể có con sau một lần sảy thai nên từ ấy như trở thành một con người khác, tính khí nóng nảy, khiến người khác rất sợ hãi. Những nô tì hầu hạ bên cạnh bà, ai cũng chằng chịt những thương tích khiến người ta không khỏi đau lòng.
Nên Hồ Yên cũng không ngoại lệ. Nàng bị bỏ đói trong nhà củi một tuần, bị ngũ phu nhân dùng roi mây quất cho hả dạ. Sau đó định đuổi nàng ra khỏi phủ. Ta thấy thương liền cầu xin bà cho ta Hồ Yên.
"Được thôi, một phế vật, một hoang chủng cứ tự nhiên."
Hồ Yên được thay thuốc, chữa trị vết thương. Một tháng sau sức khoẻ cũng đã tốt lên. Nụ cười ngốc nghếch ấy của em ta vẫn cứ nhớ mãi.
---
"Ta không có, thực sự không có mà. Là do ta uống nhiều nên đi nhầm thôi, đừng khóc nữa. Vậy đi hôm nay chúng ta đi dạo phố, thế nào?"
"Ưmm" Hồ Yên gật lia lịa. Lại là nụ cười ngốc nghếch ấy.
Lâu rồi ta mới lên chợ chơi. Chủ yếu là cho Hồ Yên bớt lo lắng chứ ta cũng không có hứng thú gì.
"Hồ Yên, em thích kẹo này không?"
Ta quay lại không thấy Hồ Yên đâu. Bất chợt có người đi qua dúi vào ta mảnh giấy ghi : "muốn tìm người, đến thôn Lang An 200 dặm hướng tây." Mảnh giấy còn nhấn mạnh không được gọi người nếu không hậu quả rất khó lường.
Ta vội vã đi ngay.
(Còn tiếp)