[Shortfic] Trở về quá khứ

Coward kid

Thành viên
Tham gia
17/10/2015
Bài viết
24
Author: Coward kid

Couple: Shin x ran

Rating:K+

Sumany:
Vặn dòng thời gian...đưa ta về quá khứ
Xoay bánh xe tròn...định mệnh ta gặp nhau
Có khi nào là số phận trêu ngươi
Cho ta gặp chàng nói lên nỗi lòng này?!
Có khi nào là duyên trời đã định
Cho ta gặp nàng rồi thề thốt yêu đương?!

--------------------------------------------------

Chap 1:Cho là định mệnh

Ở nơi mặt trời không bao giờ mọc,đã từng có một cậu chuyện tình yêu tuyệt đẹp.Quá khứ luôn là một phần tạo nên hiện tại,hiện tại lại là cơ sở để tạo ra tương lai.Khi vòng xoay định mệnh đột ngột dừng lại,là lúc họ tìm thấy nhau...

Thành Edo* rộng và tấp nập lắm,giữa chốn đông người,vó ngựa kêu réo từ ngoại thành vào trong.Hội chợ nơi đây thật rộn ràng,những bộ kimono sặc sỡ đầy sắc xuân tươi trẻ,quần yukata rộng ống của những chàng trai làm nên vẻ đẹp riêng của người dân nơi đây.Có một bóng nhỏ bé cố luồn lách qua hàng người đông đúc,tiểu cô nương mang bộ y phục trắng ấy có vẻ rất vội vã.Sau khi thoát ra được,Ran tìm một chỗ ít người để đứng thở,muốn chạy trốn cũng khó.Còn chưa kịp thở cho đã thì nàng đã nghe thấy tiếng vó ngựa đằng sau,quay người lại.Ông địa ơi,con bạch mã không biết từ đâu ra,lao về phía nàng với tốc độ khủng khiếp."Không xong,không xong rồi,phải chạy thôi,nhưng chạy đi đâu bây giờ?"tiếng nói thánh thót vang lên từ đáy lòng...con người ta một khi gặp nạn,nhất thời hồ đồ không biết mình phải làm gì.Sau đó "Rầm...hííííí" tiếng động kinh thiên động địa vang lên tạo ra cảnh tượng trung tâm chốn đông người...nàng chẳng còn biết trời đất gì nữa.Đồng ý là nàng đã sai khi dám trèo tường trốn khỏi phủ,nhưng trả giá kiểu này có phải là quá đắt không?Mà cái tên nam nhân cưỡi ngựa kia có mắt không vậy?Sao lại để con ngựa điên của hắn đâm vào một tiểu nữ tử dễ thương như nàng?!

-Này!Tiểu cô nương...cô nương...

Nam nhân ngồi trên con ngựa ngay lập tức nhảy xuống,lay lay cô gái nhỏ bé đang bất tỉnh nhân sự.Chính là hắn lo cho nàng a...à...gượm đã,hình như không phải...thứ hắn lo lắng là ánh mắt hiếu kì của bọn người kia cơ...Quả hắn không bằng...bằng...mà thôi,bỏ đi.

Chẳng suy nghĩ gì nữa,hắn vác luôn cô tiểu thư này lên vai.Ở lại càng lâu,rắc rối càng nhiều,dù sao hắn cũng là Kudo Shinichi,hài tử độc nhất của thừa tướng Kudo mang toàn tiếng tốt,lại được hoàng thượng ưu ái ban hôn cho con gái nuôi ở Mori phủ,thanh danh của hắn không thể bị huỷ hoại vì loại chuyện tầm phào này được.

Con ngựa trắng lại cất vó sau tiếng "hííí" ồn ào.Có vẻ nó cũng rất trung thành với chủ...Hắn ôm ngang lưng nàng,bước vào một căn nhà nhỏ.Căn cứ bí mật của hắn đấy,có phải hắn muốn giết người diệt khẩu không ?(nghĩ bậy bạ ==")

Shinichi đặt Ran xuống nệm,con ngươi khẽ lay động nhìn nữ tử đẹp tựa Tố Nga* trước mặt,hắn cảm thấy mình càng lúc càng gần hơn..."bốp" hắn cần phải tỉnh lại,từ bao giờ hắn trở thành sắc lang vậy?Nhưng không thể,đôi mắt chính trực của hắn luỵ đi dưới nhan sắc tuyệt thế,anh hùng khó qua ải mĩ nhân...Khuôn mặt trái xoan,da dẻ hồng hào,đôi lông mày lá liễu,hàng mi cong mĩ lệ khép chặt,ngàn lần đáng yêu.Y phục trắng có viền ren màu lam trông giản dị,nó hợp với thân thể vừa vặn của nàng...Sao bây giờ hắn ước,ước được biết tên của nàng,được gọi nàng một lần ấm áp,ôn nhu,tim hắn đập nhanh quá,có lẽ hắn mắc nan y...không ổn,mai nhất định hắn phải gặp đại phu!

-Ưm....

Thanh giọng khẽ cất lên,lông mày đẹp hơi nhíu lại vì vết thương trên trán.Shinichi vội vã bật dậy sợ rằng nàng sẽ sợ hãi và cũng như bao che cho hành động kì cục của mình.

-Tiểu cô nương...tỉnh rồi à?!

Ran quay người,ánh mắt nàng bao phủ một màng nước mỏng,hắn thực sự đã làm đau nàng rồi...Hắn cười khổ,mong ai đó đừng khóc chứ hắn ghét (sợ) nước mắt lắm.

-Ngươi là...

Chiếc môi hồng hồng hé mở lộ hàm răng trắng đều,hắn giờ thấy cô nương này giống một tiểu hồ ly hơn.Hắn lại nhìn,tim bỏ một nhịp...

-Ân...ta là kẻ đã tổn hại thân thể nàng...ta thật sự mong nàng lượng thứ...

Hắn cười ôn nhu mang đầy sủng nịnh,ai đó sững sờ.Hắn thật sự là một mĩ nam nha,đôi mắt xanh sâu thẳm chứa cả một đại dương,mũi cao thẳng,đôi môi kia thật hoàn mĩ cong lên,làn da trắng,đích thị là một vị thiếu gia có quyền thế.Nàng ngơ ngẩn nhìn ngắm rồi lại nghĩ về tên phu quân tương lai.Không phải là hoàng thượng ban hôn thì nàng đã cho người đến hành thích "hắn" rồi.Nhưng phận nữ nhi đến con kiến còn chẳng dám giết như nàng thì lấy đâu ra cam đảm đó,thế là nàng đào hôn,cố chạy thật xa để trốn tránh hôn sự.Ai ngờ cái kẻ vô sỉ trước mặt lại một chân đạp hỏng kế hoạch "Đào hôn vì không thích" của nàng.

-À...Ân.Ta cũng không sao,nên ngươi cũng không cần áy náy...

Shinichi thấy nàng ngơ ngác mới cười thầm trong bụng,không biết nương tử ngốc nghếch của mình nhìn thấy thì có hối hận vì quyết định của nàng ta không.Lúc nãy nghe tin tiểu thư Mori-nương tử chưa một lần gặp mặt của hắn đào hôn vì không muốn thành thân,hắn đã tức điên.Trên đời này có bao nhiêu nữ nhi muốn làm thê tử của hắn nhưng không có cơ hội,vậy mà nàng ta dám bỏ trốn.Hắn phải tìm về bằng được,phải dạy dỗ nàng ta...Nào ngờ đụng phải một vị tiểu thư khác...

-Nàng tên gì?

Hắn hỏi nhỏ

-Mori...Mori Ran...

Chỉ dám lí nhí trả lời.Shinichi bất giác giật mình.Cái tên này...nghe quen quá.Chẳng phải là tên của tiểu cô nương to gan dám đào hôn sao?!À...thì ra là muốn trốn chạy,nhưng sao bây giờ nhỉ.Hắn cong khoé môi,đã vậy hắn sẽ cho nàng toại nguyện.

-Phận nữ nhi,sao nàng lại ra ngoài một mình?

-Ta đang phải chạy chốn tên phu quân sắc lang.Hắn ta ta chưa gặp bao giờ nhưng chắc chắn hắn là kẻ tiểu nhân...ta mới chỉ 24 tuổi tròn thôi,là ta không muốn cả đời bị hắn hành hạ...

Nàng như vớ được cái bao cát,cứ thế trút hết ra.Nàng nói lấy hắn sẽ bị hắn hành hạ?Ừ được rồi,là nàng nhắc hắn.Không ngờ đối với nàng hắn là kẻ không quân tử.

-Vậy nàng đào hôn?

-Ân...không sai!

-Gan nàng to thật đó...

Hắn cười thú vị,nương tử của hằn...thú vị hơn hắn nghĩ

-Mà thôi...vị thiếu gia này ta rất vui được gặp.Nhưng hiện tại ta phải hồi phủ...

-Sao lại hồi phủ?Nàng không muốn chạy trốn nữa à?

-Không!Ra ngoài nguy hiểm lắm,ta không ngốc.Thôi thì hồi phủ trước,rồi cho người nửa đêm tới hành thích hắn...ân,ngươi thấy ta thông minh không?

Sao nàng lại có thể mạnh miệng thế chứ?Shinichi cười hắt ra,nương tử của hắn thật hư a...dám nuôi ý nghĩ ám sát phu quân,vậy thì thân là vi phu hắn phải dạy lại nàng rồi...

-Thôi đi,nàng hồi phủ bây giờ chẳng phải phí công chạy trốn sao?Cứ ở lại đây đi,dù sao ta cũng phải tạ lỗi vì làm nàng bị thương...

Hắn ngon ngọt "dụ dỗ"

-Nhưng...ta phận nữ nhi,không nên ở chung với nam tử như ngươi...

Ran lo ngại trình bày,thực ra nàng cũng chưa biết sẽ tìm thất quán nào để nghỉ lại.

-Có sao?Ta chưa có thê tử,cũng chẳng phải kẻ tiểu nhân như nàng nói...hơn nữa đâu chỉ có mỗi ta...

-Ân...còn ai nữa?

Hỏi rồi ngó quanh,chẳng có ai ngoài hắn và nàng,hay là nhà này còn ai khác?

-Còn con bạch mã của ta mà...

Nàng chắc phải đánh giá hắn lại từ đầu rồi...

-Thôi được rồi...đa tạ lòng tốt của ngươi ta chỉ ở lại cho đến khi vết thương không còn...

Hắn vui vì nàng đồng ý,cũng chẳng biết vì sao...Nhưng bây giờ hắn biết,nàng đã thực sự ngốc nghếch khi lọt vào cái bẫy mà hắn giăng ra...


End chap 1
:KSV@06: Cái này là fic cổ trang đầu tay,ngôn từ dùng không được tốt cho lắm,mong mọi người ủng hộ!
 
@ShinichiRanchan "ân" ừm,nó có nghĩa là "có,đúng,ừ...bao hàm nghĩa khẳng định",ngược với "uy" đó bạn
 
Hiệu chỉnh:
:KSV@01:Mình đã quay lại và...thực ra cũng chẳng có gì khác trước cả.Còn đây là chap kế!


Chap 2:Theo dòng thời gian

Thời gian thấm thoắt trôi,đã một tháng kể từ cái lần gặp định mệnh.Việc nương tử đào hôn trốn theo một vị nam nhân lạ mặt,cả hai phủ chắc giờ này đều đã biết.Cái tên phu quân của nàng chắc chắn cũng biết,vậy tại sao không thấy hắn đi tìm nàng nhỉ?! Không phải nàng muốn hắn tìm mình đâu,mà chỉ là thắc mắc một chút thôi.Nàng chẳng hiểu nổi,một công tử có lòng tự tôn cao ngất ngưởng như hắn sau khi nghe xong chẳng lẽ không cảm thấy bị nhục mạ? Nếu là nàng,nàng đã phát điên lên,cho người tìm về hành hạ một trận.À mà cũng cảm ơn Ngọc Hoàng thượng đế,quan thần trên cao,thổ địa tứ phương,Long Vương bốn hướng...may mắn làm sao hắn không tìm và lôi cổ nàng về...Hay hắn cũng không muốn cùng nàng thành thân? Nghĩ đến đó tự dưng thấy tức...nàng cầm kì thi họa mà cũng không bằng bó rau ngoài chợ,không đáng để hắn bận tâm sao?

Trong khi đại tiểu thư đang suy nghĩ mông lung,tâm trạng không tốt thì ở Mori phủ đang diễn ra tiệc rượu tưng bừng...Không phải vì tiểu nữ tử đào hôn mà vui vẻ chứ?Hình như không phải...Kudo Yusaku cùng phu nhân là Yukiko đang nói chuyện trong yến tiệc của phủ Mori,a~...hình như có đại hỉ gì đó...nàng dâu nhà họ bỏ trốn mà còn tươi cười được hả?!

-Hiền tế...hiền tế...đúng là hiền tế a...Ha ha ha

Mori Kogoro-Phụ thân của Ran Mori cười thấy cả hàm răng vỗ vai tế tử,có vẻ xúc động trong lòng vận chưa nguôi.

-Nhạc phụ quá khen,nương tử của con đào hôn là chuyện không đúng,mong phụ mẫu chớ trách phạt...

Kudo Shinichi cười rót rượu cho ba vợ tương lai,sao hắn lại ở đây?

-Ran nhi còn nhỏ dại...con không giận nó là được...

-Nhạc mẫu...sao người lại nói thế?Con và Ran nhi cũng đâu là người lạ...con yêu thương nàng ấy chưa hết,sao có thể giận!?

Hắn vò mái tóc rối,điệu bộ ngượng ngùng,nói giọng ôn nhu,ánh mắt chứa đầy yêu thương khi nhắc tới nàng...hắn thật sự tương tư nàng rồi.

(...)

Có ai đó ngồi thu mình lại,hắt hơi liên tục,gió hôm nay lạnh quá.Đã qua canh tuất,trời tối rồi mà sao Shinichi vẫn chưa thấy về,nàng hơi lo.

-Ra...Ran nhi...

Tiếng nói thân thuộc vang lên kèm theo chút men rượu nồng nồng.Coi cái kẻ đang đứng trước mặt nàng kìa,hắn ta y phục không chỉnh tề,người nồng nặc mùi rượu,thân hình chao đảo như sắp ngã...thật giống với phụ thân nàng.

-Shinichi Takahashi!Ngươi làm gì ra nông nỗi này?

Ran nhẹ nhàng đỡ hắn xuống ghế,khóe môi cong lên vô tình,nam nhân này đáng yêu,như một hài tử vậy...

-Ta...ta vừa uống rượu hỉ...có hơi quá chén...

-Nhà ngươi có chuyện vui đến vậy à?

-Sao...lại không?...Ta sắp thành thân,...nàng nói xem...chuyện này có tốt không?

Ran sững lại,nụ cười của nàng có gì đó xót xa.Là hắn thành thân,chuyện này có tốt không ư? Nếu nàng nói không thì sao?...Nàng không hiểu cái cảm giác hiện tại là gì.Chỉ biết thật khó chịu và muốn oà khóc,trái tim nàng đau quá.Trong một giây nhìn hắn thoáng nụ cười hạnh phúc,nàng cũng biết hắn yêu vị cô nương đó thế nào,nàng thà chẳng biết,biết rồi lại buồn đau...Cơn gió thổi nhẹ vào gáy tóc,chân nến in bóng xuống mặt bàn khẽ lung lay,nhìn hắn đã say trong giấc mộng môi vẫn vẽ đường cong mãn nguyện,nàng nhận ra một điều,nàng yêu hắn,thật sự yêu mất rồi.

-Ngươi thật độc ác Shinichi...ngươi làm ta yêu ngươi rồi lại nói mình sắp thành thân với cô nương nào đó.Rốt cục thì trái tim ngươi vốn thuộc về nàng ta...

Nước mắt mặn chát nơi khoé mi,nàng cảm nhận được trái tim mình đang rỉ máu,chẳng khác gì bị dao cứa vào...đau và xót...

-Ta nghĩ rồi...Ta không muốn cùng ngươi ở lại đây,cũng không muốn bỏ trốn nữa.Ta sẽ về phủ thành thân.Từ nay ta có phu quân,ngươi có thê tử,chẳng có gì phải luyến tiếc ngươi...

Nàng rất nhanh lau nước mắt,lấy giấy bút viết hưu thư để lại,có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng gặp hắn...
Nàng chọn cho mình bộ y phục màu trắng,nhẹ nhàng mà thuần khiết.Ngắm hắn một lát,rồi chẳng hiểu sao bàn tay miết theo từng chi tiết trên khuôn mặt,hoàn mĩ...Không được,ở cạnh hắn thêm nữa nàng sẽ trở thành kẻ yếu đuối mất.Nàng cẩn trọng đưa hắn về giường,hắn không biết mộng thấy gì mà cứ cười suốt làm tim gan nàng cứ thế thắt lại...

-Giá như ngươi không có nàng ta...Ta thật ích kỉ...

Nàng lại khóc...giá như hắn thấy nàng lúc này,thì có lẽ hắn sẽ nói cho nàng biết sự thật,hay chí ít cũng sẽ chặn lại dòng lệ kia.

-Vĩnh biệt!

.........

Sáng sớm,mặt trời mới lên mà mấy con gà rừng đã gáy ầm một góc.Trong căn nhà nhỏ,có một chàng trai uề oải ngồi dậy,chưa kịp tỉnh cũng đã liếc quanh tìm người.

-Ran nhi...

-Ran nhi...

-Ran nhi...

Gọi mãi,gọi mãi mà chẳng một tiếng trả lời.Có bao giờ nàng lơ hắn như vậy đâu...hay là...

-Ran nhi!!!

Shinichi lao vào phòng nàng,không có ai,căn phòng trống trơn lạnh lẽo.Hắn lại lao ra tìm khắp ngóc ngách,chẳng bỏ sót chỗ nào,nhưng kết quả vẫn là không có.

-Nàng đi đâu rồi?

Hắn lo lắng,tóc tai phờ phạc,đi vào phòng riêng,chuẩn bị hồi phủ cho người tìm kiếm.Lúc đi ngang qua bàn nước hắn nhìn thấy tờ giấy nàng để lại,hắn cầm lên đọc rồi tròn mắt ngạc nhiên.Căn bản hắn chẳng hiểu nổi nàng là một tiểu thư thông minh như mọi người bàn tán hay là một ngốc nữ nữa.

"Shinichi,có lẽ ta bỏ đi không nói với ngươi một tiếng,ngươi sẽ cho ta là một người chẳng ra gì.Nhưng ta không thể ở lại đây nữa.Đa tạ ngươi cho ta lưu chân nơi này,ngày tháng qua thực sự ta rất hạnh phúc,được sống như một nữ nhân bình thường cùng ngươi.Không biết khi ta thành thân có hạnh phúc như ngươi bây giờ không...Ngươi đã hỏi ta chuyện ngươi thành thân có phải chuyện tốt? Ta nói là rất tốt.Ta thật lòng chúc phúc cho hai người...
Mori Ran"

Shinichi nhìn rõ từng dòng chữ,nàng hiểu lầm hắn.Cái gì mà "chúc phúc cho hai người",hắn cười khổ,tiểu nương tử của hắn biết ghen,thật đáng yêu.

Hắn phải trở về kêu phụ mẫu chuẩn bị hôn sự.Ngay ngày mai lập tức cử hành hôn lễ,ai mà biết ngốc nữ ấy khóc bao lâu rồi.Chỉ nghĩ thôi hắn đã muốn điên lên...

Tình yêu của họ dù chẳng ai nói ra nhưng họ biết trái tim họ...vẫn luôn hướng về nhau...

End chap 2.

:KSV@08:Gõ mỏi tay,cuối cùng cũng end thêm được 1 chap.Hình như cái chap này vẫn chưa đủ bi đát hay sao ấy,đọc lại vẫn thấy nhàm nhàm.
 
hehe, giật tem, :KSV@05::KSV@05::KSV@05:
còn phong bì ...................cũng xí nốt :Conan05::Conan05::Conan05::Conan05::Conan05:
cốt truyện rất hay mong au tiếp tục 'cống hiến':KSV@03::KSV@03::KSV@03:
 
:KSV@06:Chap cuối ạ!!

Chap 3: Tân nương về nhà chồng.Bánh xe hiện tại,quá khứ và tương lai


Mori phủ tấp nập người ra vào,đơn giản là phía bên nhà Kudo đã mang sính lễ tới.Hôm nay Shinichi cũng theo cha mẹ hắn tới nhà nàng,hắn một ngày không gặp nhớ nàng phát điên rồi đây.

-Thiếu gia Kudo,tiểu thư nhà chúng tôi không được khoẻ,người hiện tại không muốn gặp ai.

Đó là tất cả những gì nô tì của nàng nói khi hắn đích thân tới khuê phòng tìm,nàng giỏi làm hắn phát lo thật.

-Nàng ấy bị sao?

-Dạ,nô tì không biết.Từ khi tiểu thư về cũng đã thế rồi,cả ngày nhốt mình trong phòng chẳng muốn gặp ai

Lời nói của họ càng làm hắn thêm lo lắng.Dù vậy hắn.có phần vui vui ...Hắn tự dưng không muốn gặp nàng nữa,quay gót về thẳng phủ.Hắn tự mình đôn đốc người hầu,gian nhà ngập tràn màu đỏ tươi.Hắn bất giác cười thành tếng,nàng khi biết người mình trốn tránh lại chính là người chung sống với nàng ngày tháng qua thì sẽ như thế nào nhỉ? Hắn cứ thế tưởng tượng ra đủ loại phản ứng của nàng,chỉ là tưởng tượng thôi mà...hắn hoàn toàn có tư cách.

Tối rồi,trời đột nhiên nổi gió.Hắn ở thư phòng,trên tay cầm cuốn hồi kí,đưa bút lên nghiên mực,rồi lại cầm lên,môi treo nụ cười ngọt ngào nhất có thể.Ở Mori phủ,cũng có một vị tiểu thư tay cầm bút,không biết phải viết gì lên lá thư cuối cùng gửi người mình yêu.Thế là từ nay nàng vĩnh viễn không thể gặp lại hắn,số phận của nàng là làm dâu dòng tộc Kudo,nếu có kiếp sau,nàng nguyện sống chết,trước sau như một với người ấy...chỉ sợ lời nguyền không thành sự thực...
...
Ngày trọng đại của Ran Mori đã đến,trong bộ váy tân nương,trông nàng đẹp như một đóa hồng.Chỉ có điều khi nhìn nàng,người ta sẽ nghĩ nhà nàng có hậu sự hơn là hôn sự.Dù trang điểm đẹp tới đâu nhưng cũng không thể che được nỗi buồn trong đôi mắt...Khác hẳn với ai kia hôm nay hớn hở,cười không cần biết lí do,cũng chẳng cần biết mặt trời ở đâu,chỉ cần biết là sắp được thành thân với cô gái mình thích.

Nhà trai đến,nàng lên kiệu hoa trở về nhà chồng,mang theo cả bức thư chưa kịp gửi.Hắn ngự trên con bạch mã trung thành,dẫn đầu đoàn hộ tống...tiếng chiêng khua lách cách,tiếng pháo nổ giòn tan,mọi nghi thức đều được thực hiện.Giờ này nàng ngồi trong phòng cưới chờ tên phu quân đáng ghét vẫn tiệc rượu ngoài kia.Hắn ta từ lúc rước dâu đến lúc bái đường cũng chẳng thèm mở miệng nói với nàng một câu.Chắc thanh giọng hắn hôm nay có vấn đề.

Tan rượu,khách khứa về hết chỉ còn một chuyện quan trọng hắn phải làm theo "nghĩa vụ" cao cả :Động phòng hoa trúc...hắn mở cửa bước vào,đi đến phía nương tử của mình rồi nhẹ nhàng ngồi xuống...Hắn kéo khăn trùm đầu của nàng ra,khuôn mặt trái xoan đươc trang điểm nhẹ nhẹ,vương vẩn trên khoé mắt một vài giọt nước lấp lánh.

-Ran nhi...

Hắn khẽ cất giọng,thân thể nàng bất giác run lên.Giọng nói này,thật giống với người ấy,thật thân quen,thật ấm áp.Nàng ngẩng đầu lên,đôi mắt tím lại một lần nữa dao động.

-Shin...ichi...

Có ai nói cho nàng biết đây là sự thật không?Trước mặt nàng hắn trong bộ áo cưới truyền thống cười toe toét.Sự nhớ nhung,tình yêu thương và cả những nỗi đau nàng kìm nén trỗi dậy.Nàng òa khóc nức nở lao vào lòng hắn siết chặt cái cổ cao,đầu vùi vào ngực hắn làm hắn bất ngờ cấm khẩu...Hắn đưa tay khẽ chạm vào lưng nàng,cái chạm nhẹ đó lại càng làm nàng tủi thân,nàng khóc to hơn,mỗi lúc một nhiều.Kudo Yukiko định tới phòng hắn căn dặn con dâu một vài điều thì nghe thấy tiếng khóc thút thít,bà cảm nhận được tình hình bên trong không được tiện cho lắm nên vội vã rút lui vô điều kiện.
Trong căn phòng hoa lệ tràn ngập ánh nến,nàng ra sức khóc,hắn ra sức dỗ,hắn không muốn cùng nàng động phòng trong nước mắt đâu.

-Ran nhi...

-....hík...hík...

-Ân...Tiểu nương tử...nàng ngừng khóc được chưa?

Hắn sốt ruột đẩy nàng ra,giữ hai bên vai dùng ánh mắt sắc lạnh hỏi nàng.Nàng thấy thế thì thôi khóc hẳn,ngay lập tức hắn lại khoẻn miệng cười vẻ hài lòng.Nương tử của hắn chỉ hơi cứng đầu thôi,ngoài ra cũng rất nghe lời nha...

-Ran nhi...

-Mà Shinichi...ngươi làm sao vào được đây?Đừng nói là ngươi giết hắn rồi nhé...

Nàng như nghĩ ra điều gì,mặt nghiêm trọng ghé tai hắn nói nhỏ

-Cái gì? Hắn nào?

Shinichi ngạc nhiên hỏi lại,ngoài hắn ra nàng còn có ai nữa sao

-Kudo Shinichi ấy...ngươi giết hắn rồi thế chỗ hả?

-Chuyện này không tốt đâu,Ran!

Hắn cười khổ,hắn đã gặp lại nàng trong hoàn cảnh như thế mà nàng vẫn không nhận ra sao?!

-Nương tử,ta thực ra là Kudo Shinichi,là phu quân của nàng.Ta chưa nói cho nàng biết cũng chỉ muốn tạo bất ngờ cho nàng thôi...

Hắn vuốt nhẹ tóc nàng,giọng điệu ôn nhu,cố gắng giải thích cho nàng hiểu.Chẳng biết là có hiểu không mà chỉ thấy nàng quay mặt đi chỗ khác.

-Tại sao ngươi làm thế? Tại sao ngươi không nói sớm hơn?Là ngươi lừa ta...

Nàng nghẹn ngào,lại chuẩn bị khóc tập hai.Hắn sai rồi,ngay từ đầu cũng đã sai rồi.Hắn không ngờ lại làm nàng tổn thương như vậy.

-Ran...Là ta sai,nhưng...

-Ta là một con ngốc,ta bị ngươi lừa một cú ngoạn mục.Nhưng ngươi biết không?Ta thực sự yêu ngươi...ta...ta...

Hắn có nửa tỉnh nửa mê.Nếu đây là giấc mơ,hắn không muốn tỉnh lại.Nếu đây là sự thực,hắn mong giây phút này đừng trôi.Là nàng đang tỏ tình với hắn,tỏ tình với phu quân của mình.

-Ta không tốt,nhưng ta làm thế cũng là vì yêu nàng.Ta sợ nói ra nàng sẽ lại càng ghét ta...tha thứ cho ta và bắt đầu lại...được chứ?

Hắn đưa tay chặn lại dòng lệ của nàng,ánh mắt lại mang theo sắc màu của đại dương,có vẻ nghiêm túc.Nàng khóc không được lại bật cười thành tiếng,nét ngây ngô lại được vẽ trên khuôn mặt,khẽ trả lời ba chữ "Ta nguyện ý".

Thế là đêm nay,dưới sự chứng dám của đất trời và cả ánh trăng tròn,chén rượu hồng không còn vị đắng,đôi phu thê cùng nhau đọc lời thề hạnh phúc

-Suốt cả một đời,không quản tương lai ra sao,ta nguyện bên nàng trọn đời trọn kiếp.Cả kiếp sau,kiếp sau nữa,chỉ cần ta sống,cũng sẽ mãi yêu nàng.

-Suốt cả một đời,không quản tương lai ra sao,ta nguyện bên chàng trọn đời trọn kiếp.Cả kiếp sau,kiếp sau nữa,chỉ cần ta sống,cũng sẽ mãi yêu chàng.

Họ sinh ra là dành cho nhau,không chỉ bây giờ,còn cả ở tương lai,chắc chắn vậy...

---------

Tokyo-500 năm sau...

-Shinichi!Chờ đã,cậu đi nhanh thế tớ theo sao kịp?

-Ôi Ran!Chân cậu ngắn hơn cả con cánh cụt.Tớ đã bảo cậu nên giảm cân cơ mà?!

-Shin...Shinichi...tớ không có béo!?

-Như con lợn mà còn không béo!

Trên con đường trải nắng quen thuộc,hai bóng thiếu niên lại hoà vào nhau,kẻ đi trước,người đi sau,họ mang trong mình lời thề nguyền của quá khứ.Bánh xe định mệnh lại tiếp tục xoay tròn,chỉ chờ lúc tim họ lệch nhịp,có lẽ lịch sử sẽ lặp lại chăng???...
_______
:) Shortfic tới đây_Hoàn
 
xxx
×
Quay lại
Top