Chương 2
P A R I S
~thời gian ấy của một ngày sau, họ đặt chân xuống Paris hoa lệ. và bằng một cách nào đó anh vẫn không nhận ra chút mùi hương nào của những kí ức xa nhớ~
.
.
.
Đối với anh, kí ức là ước mơ, là khát vọng, nhưng cũng là thứ gì đó xa lạ tựa cái Tokyo phồn hoa náo nhiệt hay người con gái mang tên Vanessa Bourbon. Những gì anh được biết chính là hình ảnh cô gái thân thuộc trong tâm tưởng anh là người Pháp, và cô ta phản bội anh. Chấm hết. Không còn gì nữa.
À, còn một mảnh giấy: “Vanessa Bourbon. Tạm biệt. Với sự tiếc nuối sâu sắc.”
Những gì anh cảm nhận được từ tờ giấy đó một hương thơm nhè nhẹ nhưng vô cùng thân thuộc. Mùi hương của nỗi nhớ, mùi hương của tình yêu tuổi trẻ, mùi hương của đất ẩm sau mưa, mùi hương của tiệm sách cũ. Tất cả đánh vào lòng anh một cơn bão.
Vanessa Bourbon có thể là tên giả, nhưng mảnh giấy này chắc chắn là thật, và sự tồn tại của cô ấy cũng vậy.
Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm. Thứ sáu đã qua, và một ngày mới bắt đầu. Hôm nay anh sẽ đi Pháp cùng Shiho, để gặp một người gì đó đủ “tay nghề” để thực hiện liệu pháp điều trị cuối cùng.
Ảnh hưởng của APTX 4869 đã ăn sâu vào máu như một căn bệnh ung thư cứng đầu chết tiệt. Kèm theo đó là căn bệnh mất trí nhớ chọn lọc. Tất cả từ khoảng thời gian anh trở thành Conan cho đến khi uống thuốc giải đều chìm vào quên lãng: liệu đây là may mắn, hay xui xẻo?
Shinichi cho rằng thật phiền phức khi phải để mọi người kể lại cho mình mọi thứ: rằng suốt thời gian ấy anh sống ở nhà tiến sĩ Agasa, cũng đi học tiểu học, rồi thi thoảng gặp vài vụ án nên quen biết Hattori. Dù cho anh hiểu rõ bản thân mình, hiểu rõ rằng chắc chắn có gì đó không hợp lí, nhưng ngay cả Ayumi, Genta và Mitsuhiko đều trả lời vậy thì có gì để nghi ngờ!?
Đêm dài lắm mộng.
Bình minh chói chang, xé nát tấm màn tịch mịch. Dưới ánh sáng ấy, anh nghe thấy tiếng vọng xa xăm.
Shinichi, dậy đi!
Shinichi!
Lại vậy nữa.
Anh lắc đầu, ngồi dậy khỏi ghế, lắc mình một chút. Việc ngồi trên ghế với một tư thế suốt mười mấy giờ đồng hồ khiến cơ thể anh mỏi nhừ, tê dại.
Anh với tay, bấm điện thoại.
“Lên dọn bàn nhé. Hôm nay tôi sẽ đi Pháp, khoảng hai tuần sẽ về nên chuản bị cho tôi hồ sơ của năm vụ gần nhất. Những vụ trước tôi xong từ sáng hôm qua, hãy gửi tài liệu cho sở cảnh sát đội 1 và 3. Đúng 8h mang hành lí ra sân bay. Cảm ơn anh, Takihara.”
Anh gọi cho thư kí, rồi ung dung cúp máy. Vào tủ lấy bừa một bộ vest để mặc, anh chợt khựng lại khi thấy hình ảnh của mình trong gương.
Cao hơn nhiều so với hồi mười sáu nhỉ, và bọng mắt cũng rõ hơn nhiều. Anh cười nhẹ.
Vẫn đẹp trai như vậy.
Shinichi thầm nghĩ, tay chỉnh lại cà vạt.
“Ăn sáng thôi, Shinichi-kun. Cậu sẽ thực sự không muốn ăn sáng ở sân bay đâu - với cái khẩu vị của cậu.”
Shiho gõ nhẹ cửa phòng, nói vọng từ bên ngoài.
“Tôi chờ cậu dưới tầng.”
Anh nghe tiếng bước chân xa dần, bỗng muốn thở dài. Nào, ăn sáng. Anh chậm rãi đi trên cầu thang xoắn, mắt lướt qua toàn bộ những cuốn sách trên kệ.
Chẳng có gì mới mẻ, đọc hết rồi.
“Miyano, cậu chắc chắn rằng không có hành trong trứng ốp chứ? Tôi có thể nhận thấy mùi của nó từ đây.”
Anh nói, đầu ngó vào phòng bếp, hít hít.
“Xin chào, Kudou-sama!”
Takihara và Yuki đồng thanh.
“Mấy người làm tôi giật mình đấy, sang đây ăn nhờ ở đậu mãi thế!?”
Shinichi bật cười, ngồi vào cái ghế bên cạnh Takihara.
Họ đều là trợ lí của anh, nhưng vẫn dưới Shiho. À, thế nào nhỉ, Shiho là “cộng sự”.
Anh chợt nghe tiếng sóng biển đánh vào bờ, những bước chân in dấu trên cát mịn. “Cộng sự”... Lúc đó anh đang làm gì thế nhỉ, và Shiho cũng ở đó?
“Hai người không được đi đâu, Yuki và Takihara. Ăn cho nhanh bữa sáng của mình đi vì chúng tôi sẽ đến sân bay trước. Mấy người có ba mươi phút để chuẩn bị hành lí cho Shinichi-kun.”
Anh ăn xong trước, cũng đi trước cùng Shiho.
“Mua một chút quà cho cái người mà cậu bảo đi. Người đó tên gì nhỉ?”
“Bordeaux. Người của tổ chức.”
Một tia sáng loé lên trong đáy mắt anh. Bordeaux, loại rượu đến từ đất Pháp hào hoa thơ mộng. Có lẽ đó là lí do họ phải đến cái mảnh đất ấy - một mảnh đất mà tất cả đều tránh né.
Họ tránh những mảng kí ức về một bức tường đỏ, về mùi hương tiệm sách cũ, về ánh nắng, về mưa, về gió, về tất cả thuộc Paris.
Anh cười thầm, không quan tâm nhiều đến “Bordeaux” nữa, dù thế nào thì tổ chức cũng đã tan tành rồi.
“Lạ nhỉ, chỗ đất kia bỏ hoang gần ba năm rồi đấy.”
“Họ bảo rằng hồi trước ở đó có một quán cà phê và văn phòng thám tử. Đừng hỏi tôi đó là thám tử nào nhé, Shinichi, vì có vẻ ông ta không được “lừng danh” gì đâu.”
“Giờ thì ông ta đi đâu rồi nhỉ...”
Shinichi hỏi bâng quơ, không nhìn qua cửa sổ nữa mà dựa đầu vào ghế.
Tại sao chỗ đất hoang đó khiến anh cảm thấy rất quen?
Quen hơn nhiều một Tokyo ngập trong công nghiệp hoá, quen hơn nhiều một Tokyo đầy khói bụi.
Anh nghe Shiho ngâm nga.
Họ rẽ vào một cửa hàng bán rượu. Cửa hàng cũ kĩ nằm im lìm giữa đô thị phồn hoa như một dấu chấm lặng. Tấm biển gỗ ghi tên cửa hàng đã mục. Mùi ẩm trôi nổi trong không khí.
“Chỗ này thực sự không chuyên nghiệp, Shiho à.”
“Cậu chắc rằng cậu hiểu về rượu vang hơn tôi sao, Shinichi-kun?”
Một ông già ra đón họ. Hơi thở của thời gian khắc sâu trên khuôn mặt già nua những vết nhăn, nhưng trên những dấu vết đấy ai cũng có thể nhìn ra nét lão làng của một con người đầy kinh nghiệm. Shinichi hơi giật mình khi nhận ra ông ta: đó là một nhà phê bình nổi tiếng.
“Sherry, lâu lắm không gặp! Khỏe chứ?”
Ông ta cất giọng hào sảng, hai tay dang rộng ôm nhẹ lấy Shiho rồi quay sang cúi đầu chào hỏi anh.
“Ông đã chuẩn bị nó chưa?”
“Đây, chai duy nhất còn lại. Ta đã để dành nó rất lâu và nó mới được chuyển từ hầm rượu hoàn hảo của ta đến nơi này khoảng nửa tiếng trước!”
Ông đua ra một cái hộp có vỏ bọc nhưng màu xanh trầm.
“Bordeaux của cô, không giống những chai Bordeaux tầm thường khác đâu nhé!”
Xong xuôi, họ ra khỏi cửa hàng, đến sân bay. Máy bay cất cánh lúc tám rưỡi sáng.
Thời gian ấy của một ngày sau, họ đặt chân xuống Paris hoa lệ. Và bằng một cách nào đó, Shinichi vẫn không nhận ra chút mùi hương nào của những kí ức xa nhớ.
-feedback, please-