[Series] Những ngày nắng lên

Sunny Archangel

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
13/8/2011
Bài viết
90


Archieve: https://nangyeuanh.wordpress.com

https://www.facebook.com/fanranangel

Author: Sunshine

Category: Fanfiction, …

Disclaimer: Nhân vật thuộc quyền sở hữu của Aoyoma Gosho, nhưng ficlets thuộc về Sunshine.

Note: - Bạn nào có nhã ý re-post vui lòng hỏi ý kiến của mình trước, khi re-post yêu cầu ghi rõ nguồn và tên tác giả, không sửa đổi bất kỳ kí tự nào trong fic.
- Lâu rồi mới post bài lại trong KSV, không biết mấy bạn còn nhớ Sunny không nữa :'( Mấy mem cũ thì không biết giờ đâu mất tiêu rồi, còn mấy mem mới thì ... cho Sunny làm quen nha :D
- Chân thành cám ơn các đọc giả đã theo dõi ficlets của Sunny♥

Rating: 13+

Summary: Đây là những câu chuyện tôi viết dành riêng cho họ, Cool Guy và Angel của tôi!

Vote and Feedback, please!
 
Hiệu chỉnh:
[Ficlet ShinRan] Cậu yêu tớ từ lúc nào?



“Anh yêu em từ lúc nào?” Đó là câu hỏi hóc búa nhất mà các bạn nữ đã, đang và sẽ hỏi người đàn ông của mình. Mori Ran cũng không phải ngoại lệ, hoặc ít nhất là cô cũng đã từng.


Với tính cách thẹn thùng của người thiếu nữ, cô không hỏi thẳng cậu rằng: “Này Shinichi, cậu yêu tớ từ lúc nào?!” mà luôn tỏ vẻ vô tình đề cập với nắng, vu vơ hỏi với gió hay đại loại thế để giải tỏa thắc mắc của bạn-nữ-nào-cũng-có-khi-đang-yêu. Có những lúc không chịu nổi, cô suýt nữa nói thẳng ra vấn đề ấy, nhưng mỗi lần như thế cậu đều trưng ra bộ mặt của tên thám tử IQ ba chữ số mà EQ chỉ được một ra mà đối phó với cô, khiến cô vừa tức vừa buồn cười mà đùng đùng bỏ đi.


Đến một ngày, khi máu cậu làm ướt đẫm bộ quần áo của cô lúc cô ôm cậu vào lòng mình, cô mới hiểu được câu hỏi cô muốn cậu trả lời thật ra cậu đã biết từ lâu, cũng đã rõ đáp án, chỉ là cậu nghĩ không cần thiết phải bảo cô biết, vì cậu nghĩ đơn giản rằng sao lại hỏi về quá khứ mà không quan tâm hiện tại và tiến đến tương lai của hai người? Chẳng phải chỉ cần bên nhau trọn đời là đáp án chính xác nhất mà cô cần cho câu hỏi hạnh phúc của họ hay sao?


Nhưng cậu ngàn vạn lần không ngờ, đáp án cô cần lại bị phá hỏng, bởi cậu. Để rồi cậu phải dùng chút sức lực cuối cùng của mình mà nói với cô một đáp án khác.


“Ran, xin lỗi, tớ không thể nói tớ yêu cậu từ cái nhìn đâu tiên, cũng không thể nói rõ tớ yêu cậu từ lúc nào. Tớ chỉ biết, từ khi mình có ký ức đến nay, không lúc nào tớ ngừng yêu cậu.”.


Thời gian trôi đi, lòng người đổi thay? Cô thiếu nữ thẹn thùng khi yêu hôm nào cũng đã trưởng thành và trở thành một người phụ nữ quyến rũ. Cô ấy cầm bó hoa trắng xóa đứng trước bia mộ của người con trai mà cô đã từng hỏi một câu ngốc nghếch: “Cậu yêu tớ từ lúc nào?”, đôi mắt xanh tím của cô bình tĩnh nhìn nơi cậu đang nằm, cô lại hỏi cậu, một câu hỏi hóc búa khác.


“Shinichi, tớ không hỏi cậu ‘cậu yêu tớ từ lúc nào?’ nữa. Giờ tớ muốn hỏi cậu ‘Cậu sẽ yêu tớ đến khi nào?'”


Lần này cậu không trả lời, vì đáp án vẫn không thay đổi, cậu muốn cùng cô bên nhau trọn đời.


—————————————————————————————————–


Chết không phải là hết, cậu và cô không thể trực tiếp ở bên nhau, nhưng cho dù gián tiếp thì họ vẫn bên nhau trọn đời, vì không lúc nào trái tim hai người họ ngừng yêu nhau.


☼Sunshine☼
 
[Ficlet ShinRan] Cá vàng




Tôi là cá vàng, một cô cá kiểng xinh đẹp nhất mà bạn từng thấy. Tôi được nuôi dưỡng trong một chậu thủy tinh nhỏ trong một căn phòng khá bừa bộn, có lẽ tôi là điểm sáng rực rỡ xinh đẹp thứ hai trong căn phòng này, tất nhiên điểm sáng thứ nhất là bức ảnh của cô chủ nhỏ được cậu chủ nhỏ của tôi cất giấu cẩn thận trong ngăn tủ đầu gi.ường.


Cậu chủ nhỏ của tôi là một người rất nổi tiếng, chắc chắn ai ở đất nước Nhật Bản này cũng phải biết cậu – Thám tử lừng danh Kudo Shinichi. Ngược với cậu, cô chủ nhỏ của tôi, à của cậu tôi là một người bình thường, cô không danh tiếng (nếu có thì chỉ nổi danh trong các kỳ thi Karate, mà tôi xin, con trai ai nghe danh tiếng này của cô tôi chắc phải chạy mất dép mất -_-), cô không quá xinh đẹp để người khác phải ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô cũng không thông minh xuất sắc như cậu, tên cô cũng không đặc biệt khiến người khác phải nhớ nhung – Mori Ran – cô bình thường đến đỗi không thể bình thường hơn như vậy. Nhưng có lẽ với người cô ấy yêu thương và người yêu thương cô ấy, có lẽ với cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ là một thiên sứ mà Thượng đế đã ban tặng cho họ, cho cậu.

Cô ấy không danh tiếng, nhưng những ngón đòn karate khi cô ấy hạ gục kẻ ác để bảo vệ người khác khiến ai cũng phải nể sợ và ngưỡng mộ sự dũng cảm của cô. Cô chủ nhỏ không quá xinh đẹp nhưng cũng đủ làm người nào đó xuyến xao mỗi khi cô cười và khiến người nào đó nổi cơn ghen khi có tên con trai nào khác đến làm quen với cô. Cô tôi không thông minh xuất sắc, nhưng sự tinh tế trong cách đối nhân xử thế của cô mới chính là thứ một cô gái cần, và tôi muốn kể nhỏ cho các bạn nghe chuyện trong nhà, cậu chủ nhỏ nhà tôi nổi tiếng IQ cao, thông minh xuất sắc là thế, vậy mà lâu lâu lại bị cô chủ nhỏ nhà tôi lừa, mà còn dùng đúng một chiêu, hơn nữa khi biết mình bị lừa xong cũng không làm gì được ngoài trưng bộ mặt ngốc ngốc ra, trông buồn cười chết đi được! Và tên của cô chủ nhỏ tôi bình thường lắm, nhưng đó dường như là “thần chú” để cậu chủ nhỏ tôi tiếp thêm sức mạnh cho mình, làm một điểm tựa trong tâm trí và sự ngọt ngào trong giọng nói mỗi khi cậu gọi tên cô – Ran. Vậy đấy, cô chủ nhỏ cứ bình thường và lặng lẽ bước vào tim của cậu chủ như thế, để khi ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ, cậu không biết mình đã yêu cô tự lúc nào.

Tôi là món quà sinh nhật lần thứ bảy mà cô tặng cậu. Lúc cậu mở quà nhìn thấy tôi, mặt cậu tỏ vẻ như tôi là một thứ vớ vẩn nào đó chỉ dành riêng cho con gái vậy, ấy thế mà khi cô vừa bước ra khỏi nhà, cậu liền đặt tôi (đương nhiên là có cả chậu thủy tinh nhỏ) lên chiếc tủ nhỏ đầu gi.ường, tôi ngạc nhiên, dùng đôi mắt to tròn của mình nhìn cậu hỏi: “Tại sao?”

Cậu nhìn tôi mỉm cười nói: “Vì cô ấy tặng cậu cho tôi, cá vàng!”

Năm cậu và cô mười bốn tuổi, cha mẹ cậu ra nước ngoài sinh sống, họ bảo cậu phải cùng qua với họ, sống và học tập bên ấy sẽ giúp cậu phát triển được tài năng của mình hơn là ở đất nước Nhật Bản bé nhỏ này. Cậu kiên quyết không chịu, cậu từ bỏ cơ hội quý báu ai cũng muốn có, từ bỏ sự chăm sóc của cha mẹ mà ở lại. Buổi tối hôm cha mẹ cậu đi, cậu ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, đôi mắt nhìn bức ảnh của cô một cách yêu thương nhưng vẫn toát lên sự kiên định vững vàng. Tôi tròn mắt ngạc nhiên hỏi cậu: “Tại sao?”

Cậu nói: “Vì cô ấy sẽ rất cô đơn nếu tôi qua Mỹ”.

Năm cậu cùng cô bước qua tuổi mười bảy, cậu gặp sự cố trong khi điều tra bọn áo đen cậu gặp ở Công viên Tropical Land, họ đã cố giết cậu bằng viên thuốc được gọi tên là APTX 4869, không biết là may hay rủi nhưng cậu đã không chết mà lại bị teo nhỏ. Lúc này cậu có tên mới, thân phận mới để che dấu mọi người, kể cả cô. Edogawa Conan, đó là tên cậu tự đặt cho mình. Khi cậu mang tôi qua gửi nhờ nhà ông tiến sĩ Agasa, tôi tròn mắt nhìn cậu “Tại sao?”

Cậu thì thầm: “Vì cô ấy sẽ gặp nguy hiểm nếu tôi nói ra sự thật.”

Một thời gian rất lâu sau đó cậu trở về với dáng vẻ cũ xưa của mình. Vẻ mặt của tuổi mười bảy xuân sắc căng tròn nhưng lại nhuộm màu đen u ám. Tôi thấy cậu xách hành lý của mình qua mà tạm biệt ông tiến sĩ và cô gái xinh đẹp có mái tóc màu nâu đỏ, lúc cậu cúi người xuống nhìn tôi chào tạm biệt, tôi lại tròn mắt hỏi cậu: “Tại sao?”

Cậu mỉm cười u buồn nhìn tôi: “Vì cô ấy sẽ đau khổ nếu tôi ở đây.”

Cậu là vậy đấy, chừng ấy năm trôi qua cậu vẫn luôn lo lắng cho cô, tất cả mọi việc cậu làm đều vì cô. Bao nhiêu năm tôi hỏi cậu tại sao lại làm như thế, câu vẫn luôn trả lời: “Vì cô ấy”.

Cuối cùng cũng đến lúc khi tôi tròn mắt nhìn cậu hỏi “Tại sao?” cậu đã có câu trả lời khác. Đó là khi cậu mang hành lý quay về Nhật Bản, khi cậu mang tôi trở lại căn phòng ngủ nhỏ bé của mình.

Cậu mỉm cười nhìn tôi, nụ cười tràn đầy niềm tin và sự hy vọng: “Vì tôi không thể quên được cô ấy.”

Đến cuối cuộc đời của mình, tôi nhìn cô và cậu hạnh phúc bên nhau trong gia đình nhỏ bé mà họ tạo dựng, tôi mới hiểu, thật ra đáp án trả lời cho câu hỏi “Tại sao?” của tôi, không phải là “Vì cô ấy” hay là “Vì cậu” mà chính là “Vì tình yêu của họ dành cho nhau.”

Tình yêu, đôi khi đơn giản là câu trả lời cho tất cả câu hỏi “Tại sao?” của người ngoài cuộc, và của cả chính họ dành cho bản thân mình.

—————————————————————————————————–

Người ngoài cuộc luôn hỏi “Tại sao?” trong mọi việc họ làm cho nhau, ngay cả bản thân họ cũng không hiểu rõ sao mình phải làm như thế. Nhưng thật ra câu trả lời rất đơn giản: “Vì đó chính là tình yêu.”

☼Sunshine☼
 
aiza, follow fb mà không biết ad Sun là em nha == Cái này thật không biết nói sao @@ thật ra Ss biết em từ lâu rồi :)) từ lúc mới viết fic đã ngồi đọc fic em :3 Có ấn tượng không hề nhẹ :3
> < aiyo ~~ Dạo này cứ thấy rộ lên rầm rộ trào lưu ficlet :3 mà cái này chưa thử viết bao giờ và cũng không biết viết nên vào đây viết một cái cmt với xu hướng nhận bà con là chính, spam là phụ rồi ==
Thật ra tới đây Ss bí rồi. Không biết viết gì nữa đâu @@
Ss cũng không biết cmt nhận xét hay là cái gì tương tự đâu...
Fic của em rất sáng, rất trong ~ Ss đọc thấy rất dễ chịu. Nhưng vì nó trong quá nên đôi lúc đọc thấy có những đoạn chưa nhấn sâu được vào một điều gì cụ thể.
Cảm hứng fic thì thấy có thật, nhưng nó chỉ là những dòng tản mác về cả hai. Ss vẫn chưa thật sự hài lòng với nó. Muốn có một cái gì đó hơn thế ~
... Chậc, nói sao ấy nhỉ. Ss lại lảm nhảm rồi T___T Gomen em nhé. T____T
Hi vọng là em sẽ tiếp tục viết thêm nhé :)) Dạo này đọc đau khổ dằn vặt quá nên trở nên chai mất rồi T^T
 
@Shiory: Ôm ss, hic ngồi hóng mãi mới đc 1 cmt :))
Về phần nhận bà con thì, em tưởng ss biết em là ad bên FRA lâu rồi chứ :)) tại vì em cũng re-up những fanfic mình viết đã lâu lên đó + em viết Sunny này Sunny nọ trên đó cũng nhiều :v nhưng ko sao, giờ nhận cũng đc mà, miễn có nhận là đc rồi :")

Về phần fic thì đúng như ss nói, em viết này theo kiểu tản mạn ra để khái quát hết được câu chuyện em muốn truyền tải đến, rằng họ đã trải qua những gì, cảm nhận như thế nào một cách sơ khởi nhất thôi ^^ Em cũng ko muốn theo trào lưu này đâu *do em ít khi theo trào lưu này nọ lắm* cơ mà em lười viết dài nên mới như vậy :)) em viết 1 fic lâu lắm, vì viết xong thấy không đúng ý thì em xóa viết lại hết :'( trong máy em đã có rất nhiều oneshot, em cũng có nhiều ý tưởng nhưng khi viết ra lại không tìm ra câu từ nào để diễn tả cho phù hợp nên cứ chờ, rồi thêm tính lười thành ra như thế :( em mà có một tí siêng năng cày fic của ss thôi thì hay biết mấy :( Còn 2 cái fic trên mà em viết thành oneshot thì ... ko dám nghĩ đến số trang và thời gian :((

Hihi, cuối cùng là cám ơn ss đã cmt <3 ss cứ tiếp tục "lảm nhảm" đi ạ :) em đang hóng cmt :'(
 
@Sunny Archangel bạn ơi, mình cmt rồi nè:KSV@06: bạn tiếp tục viết series này nha:KSV@04:.
Mình đã được đọc ficlet này do ss Ruby-chan đăng lên trên facebook. Fic rất hay, nhẹ nhàng, ngọt ngào. Và mình thích cả 2 ficlet của bạn.
Fic Cậu yêu tớ từ lúc nào? :Fic này buồn:KSV@18: nhưng lại gây cho người đọc một ấn tượng khó phai.
Fic Cá vàng: Fic này nhẹ nhàng, ngọt ngào, và HE:KSV@12:.
Những fanfic của bạn đều rất hay:KSV@09:. Mình mong được đọc các ficlet khác của bạn:KSV@11:.
 
×
Quay lại
Top