Phía cuối con đường (Full)

Hoa Trạng Nguyên

Là Nụ Cười Nhạt Phai Màu Nắng~
Thành viên thân thiết
Tham gia
3/2/2010
Bài viết
344
[Kì 1: Cry on my shoulder]
Phương Thụy Phong - ba mẹ sang Mỹ, nó ở lại học hết cấp 3 với lí do “sống một mình để tự lập”. Huỳnh Khương Nhi - học sinh lớp 12, nổi tiếng với việc… là đứa con gái duy nhất được Phong nắm tóc và cốc đầu.

Cuộc điện thoại từ Mỹ về Việt Nam
·Ngày mai tớ về.
·Ừ
·Cậu… không mong sao?
·Không. Tớ chẳng còn lí do nào mà mong cậu về cả.
·Chẳng lẽ… Mai gặp tớ một lát được không?
·Tớ bận rồi…
·Đồ con rùa chậm chạp.
·Chờ một tẹo nữa thôi, sắp xong rồi.
·Nhanh lên đấy không là mặc kệ bây giờ.
·Ừ.

Phong giục Nhi. Hôm nay là ngày em họ của Phong về nước và vì cái sự năn nỉ ỉ ôi của Nhi, nó đành cho Nhi đi theo ra sân bay. Người ta bảo con gái là chúa chậm chạp, quả là không sai. Bằng chứng là Phong đã chờ Nhi chuẩn bị cả nửa tiếng đồng hồ, tưởng cô nàng sửa soạn nhiều lắm ai ngờ vẫn như ngày thường. “Vẫn cái mặt cười te tét và cái tóc cột nhỏng lên cao trong thèm rị xuống cho bõ ghét.” (câu Phong hay miêu tả về Nhi).

Phương Thụy Phong - học sinh mới chuyển về trường cách đây một năm. Ba mẹ sang Mỹ, nó chuyển đến ở một căn nhà đẹp mĩ mãn để học hết cấp 3 với lí do “sống một mình để tự lập”. Ghét nhất là cười (không hiểu vì sao), thích nhất là kéo tóc và cốc đầu Nhi (chẳng biết lí do).

Huỳnh Khương Nhi - học sinh lớp 12 nổi tiếng với việc… là hàng xóm của Phong, học chung lớp với Phong và là đứa con gái duy nhất được Phong nắm tóc và cốc đầu. (ọc ọc, lí do hết sức củ chuối). Từ khi Phong chuyển về trường, cuộc sống của Nhi có nhiều thay đổi. Đặc biệt là việc được (bị) dòm ngó chỉ vì là bạn thân của hotboy nổi tiếng lạnh lùng - Phương Thụy Phong.

Thật ra thì lúc đầu Nhi cũng từng bị mấy girl trong trường nhăm nhe vì cái tội “bám riết” lấy Phong nhưng chính Phong là người hùng hổ tuyên bố một câu xanh rờn kiểu “Ai dám đụng đến Khương Nhi của tớ thì coi chừng” nên Nhi cũng nằm trong vành đai an toàn. Hơn nữa, so với Phong, Nhi là người bình thường đến mức không thể hơn, chẳng có lí do gì để Phong thích cả nên mấy cô bạn cũng không quá lo. Tuy nhiên, Nhi vẫn đứng đầu trong sổ đen của họ.

·Nói là em họ thôi chứ hắn bằng tuổi mình đấy. Khi không có người lớn ở đó, tớ với hắn thường xưng tui kêu ông cho đỡ rắc rối.
·Ừ

Phong giới thiệu sơ nét về tên em họ. Hai đứa đang đừng chờ trong cái không khí hết sức ồn ào, đông đúc của sân bay. Cái nắng oi ả của ngày hè làm mồ hôi chảy ròng ròng. “Biết thế đừng đi cho sướng. Tự làm khổ thân mình rồi Nhi ơi!”.

·Họ kia rồi! - Phong kéo tay Nhi lại chỗ tên em họ đang đứng. Thoáng thấy hắn, Nhi chết chân tại chỗ. Cả hắn cũng giật mình khi thầy Nhi.
·Gia Huy?
·Khương Nhi? Cậu… làm gì ở đây?
·Thì ra hai người quen nhau à?
·Ừ... Lớp học Violon.
·Vậy tốt rồi. Còn đây… (Phong nhìn cô gái đi về chung với Huy)… đây là…
·Tớ là Vy Vy, bạn gái của anh Phong.
·Gì?_ Nhi trố mất nhìn Vy.
·Vy lại đùa nữa rồi._ Phong chau mày.
·Em đâu có đùa_ Vy nắm tay Phong cười tinh nghịch.

Hai chữ “em_ anh” ngọt xớt như sét đánh ngang tai Nhi, nó cố giữ bình tĩnh, mãi mới rặn ra được một câu:
·…. bất ngờ thật. Tớ là Khương Nhi, rất vui khi được làm quen với Vy (thật ra thì tớ không muốn như thế, hix).
Nhi mỉm cười mà lòng nó đau. Phải công nhận tài diễn xuất của nó rất giỏi. Nói cứ i như thật í.

Tại sao Gia Huy có mặt tại đây và Vy Vy là gì đối với Phong (mà có thể xưng anh em ngọt xớt như vậy)? Câu hỏi đó cứ lập lờ trong đầu Nhi.

Cả bốn đứa mang hành lí về nhà. Có đoạn chúng nó đi xe buýt, có đoạn thì đi bộ. Những lúc ấy Nhi cảm thấy rất khó chịu. Vy với Phong đi đằng trước, họ trò chuyện rôm rả với nhau khác hẳn hai kẻ đi sau không nói một câu nào. Cũng chằng biết nói gì. À không, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Đôi lúc vớ phải lon nước ngọt nằm lăn lóc trên đường, Nhi đá nó kêu lẻng xẻng như thể phá vỡ cái không khi im lặng khủng khiếp kia. Nhảm! Thật chẳng có chút nữ tính nào.

Chẳng biết cố ý hay do trùng hợp mà Vy, Huy lại học chung lớp với Phong, Nhi. Trường lại có thêm hai nhân vật chình nữa sắp-nổi-tiếng. Một là Gia Huy và hai là Vy Vy.

Gia Huy vốn không đẹp trai bằng Phong nhưng được cái ăn nói có duyên và sở hữu một nụ cười ngất ngây con gà tây nên hắn nhanh chóng trở thành đối tượng số 2 của các cô nàng. Tất nhiên là sau Thụy Phong rồi. Còn Vy Vy, xinh đẹp một vẻ kiêu kì của tiểu thư chính hiệu, lại còn gọi Phong là “anh” nữa khiến ai cũng phải tò mò về cô bạn này_kẻ sau này được ghép đôi với Phong như thể “họ sinh ra là để cho nhau” (chỉ khổ cho Nhi, hix).

Cả Huy và Vy đều nổi ngay từ ngày mới về trường như Phong năm lớp 11. Họ thành “bộ ba 12A1” đình đám. Nhi bỗng nhiên bị cho ra rìa vì…khớp. Hix

Giờ ra chơi Nhi chạy đến phòng nhạc cụ của trường. Trường này được cái sắm nguyên cho học sinh bộ đàn đủ loại và một căn phòng hoành tráng để tập. Nhưng ngoài Phong ra, Nhi chẳng thấy ma nào ngó ngàng tới. Chính vì thế nơi đây là nơi Phong với Nhi thường trốn ra đây ngồi chơi và cũng là nơi bắt đầu tình bạn giữa hai đứa khi chúng nó phát hiện ra cùng sở thích âm nhạc. Nhi thường đến đây mỗi khi có tâm trạng. Nếu như mọi khi, Phong sẽ ở đây cùng nó nhưng hôm nay có lẽ khác. Chắc Phong không còn rảnh để nghe nó than “giời ơi đất hỡi” nữa vì bên cạnh hắn đã có Vy.

Tiếng Violon dịu dàng vang lên. Nhi vẫn chơi duy nhất một bản nhạc mà nó thường hay chơi. Cũng vì bản nhạc này buồn hoặc chỉ khi buồn Nhi mới đụng tới cây Violon.

·Cậu vẫn chơi bản nhạc này?
Tiếng ai đó đứng đàng sau cắt ngang mạch cảm xúc của nó (mất hứng). Là Gia Huy. Hắn làm gì ở đây?
·Đối với tớ, nó vẫn là bản nhạc hay nhất. Đơn giản vì nó quá giống với tâm trạng của tớ - Nhi trả lời, mặt lạnh tanh.
·Cậu không gặp mặt tớ vì phải đi chung với Thụy Phong? - Huy nhắc lại vụ điện thoại hôm trước.
·Chẳng phải tớ ra tận sân bay đón cậu đấy thôi.
·Nhưng đó là vì trùng hợp. Và cậu cũng không ngờ em họ của Thụy Phong chính là tớ, đúng không?
·Vậy thì đã sao? Nó ảnh hưởng tới tớ chắc?
·Cậu…cậu đang tránh mặt tớ?
·Tớ không việc gì phải vậy. Chính cậu tránh mặt tớ thì đúng hơn.
·Chẳng lẽ…
·Giữa chúng ta chẳng còn gì cả. Đối với tớ trước đây cậu là một người xa lạ, không quen biết.
·Cậu… Tớ… tớ xin lỗi.
·Cậu không có lỗi. Cậu có quyền được làm thế mà. Pháp luật không cấm người ta có quyền nói chia tay và bỏ đi không một lời nào.
·Tớ…..
·Cậu không cần áy náy làm gì. Tớ chẳng sao hết. Trước kia, bây giờ và mai sau vẫn thế thôi.
Nhi quay đi, cố che giấu đôi mắt đỏ hoe của mình.
·Khương Nhi, mình làm lại từ đầu được không?

Huy nắm chặt tay Nhi khiến nó có cảm giác như có dòng điện xẹt ngang qua người mình.

·Cậu buông tay tớ ra đi!
·Không, tớ không buông cho đến khi cậu đồng ý mới thôi!
·Cậu thật ích kỉ đấy Gia Huy! Cậu có biết cậu làm thế tớ rất đau lòng không? Chính cậu rời xa tớ không môt lí do rồi cũng chính cậu quay về không một lời giải thích. Làm thế có nghĩ tới cảm giác của tớ không? Cậu buông tay tớ ra đi! - Nhi vùng vằng, cố kéo tay mình ra khỏi tay Huy.
·Xin lỗi Huy, ông buông tay Nhi ra được không?

Phong từ đâu lù lù xuất hiện cắt đứt cuộc giằng – co – lôi – kéo giữa Huy và Nhi. Ánh mắt lạnh lùng của Phong nhìn Huy như… rực lửa, đủ để biết nó đang tức giận. Huy từ từ buông tay Nhi ra và bỏ về lớp. Nhi cúi đầu xuống, đôi tay nó nắm chặt, bờ môi run run.

Phong đã đứng đó từ khi nào. Thật ra thì nó đang say sưa ngủ. Nó có khả năng ngủ bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu nếu hệ thần kinh cho phép. Nó còn có thói quen trốn trong phòng nhạc cụ để đánh một giấc vào giờ ra chơi. Cũng vì thế mà nó mới nghe được tiếng Violon của Nhi. Kể từ đó, bằng cách này hay cách khác, Phong luôn là khán giả trung thành của Nhi mỗi khi Nhi buồn. hôm nay cũng thế, dù đang say sưa nhưng tiếng Violon của Nhi làm nó thức giấc. Nó định Nhi đánh hết bản nhạc thì mới gọi ai ngờ Huy lên tiếng trước. Và vì thế, họ không biết Phong đã núp sau cây đàn Piano nghe toàn bộ câu chuyện.

Nhi chạy đến chố cây đàn Piano, gõ một cách vô thức vào phím đàn. Nhưng âm thanh đó nghe chói tai và không thể gọi là một bản nhạc hay một giai điệu được.

·Không biết đánh đàn thì đừng có hành hạ cây đàn như thế, nó không có tội.
·Cậu mặc kệ tớ.
·Tớ chỉ quan tâm đến cây đàn thôi.
·Cậu thật quá đáng.
·Khóc đấy à?
·Không, chỉ là… “bụi bay vào mắt” thôi.
·Rõ thật là!

Phong thở dài. Nó bắt đầu ngồi xuống và đánh những nốt nhạc một cách thành thạo. Đây có thể coi là một giai điệu. Không, chính xác là một giai điệu rất quen thuộc.

▶️

If the hero never comes to you
If you need someone you’re feeling blue
If you’re away from love and you’re alone
If you call your friends and nobody’s home

Bài Cry on my shoulder! Giọng ấm áp không thể tả. Đúng chất của một ca sĩ thực thụ. Đây là lần đầu tiên Nhi nghe thấy Phong hát, trước kia chỉ được nghe hắn đàn mà thôi. Sự ấm áp toát lên từ con người lạnh lùng. Rất nghệ sĩ và rất hay Nhi xúc động nhìn Phong. Nó bật khóc ngon lành như một đứa trẻ.

dccScreenshot20100429at14819PM.jpg

But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone who cares for you
If you’re feeling sad your heart gets colder
Yes I show you what real love can do.

Nhi gục xuống vai Phong và tiếp tục… khóc. Nó đã cố kìm nén lòng mình bấy lâu nay và giờ là lúc nó cần bộc lộ ra ngoài. Nhưng nó chắc chắn rằng nó đang khóc một cách đầy thoải mái và hạnh phúc. Vì hạnh phúc là được khóc trên bờ vai tin cậy và ai cũng cần một bờ vai như thế.

Bản nhạc kết thúc, Phong quay sang nhìn Nhi. Im lặng. Nhi ngẩng mặt lên, đôi mắt lã chã nước của nó đang nhìn sâu thẳm vào mắt Phong, ánh mắt lúc nào cũng nhìn nó đầy ấm áp. Chỉ có khi nhìn vào ánh mắt và nụ cười của Phong, nó mới thấy Phong không phải là người lạnh lùng, khó gần.

·Cảm ơn cậu
·…
·Sao cậu ở đây?
·Vì… đồ ngốc đang ở đây,
·Gì cơ? Ối giời, tớ mà ngốc à!
·Ngốc nhất quả đất.
·… Lúc nào tớ buồn cậu cũng luôn bên cạnh tớ. Cảm ơn cậu.
·Không cần đâu. Tại tớ tự chuốc họa vào thân mà thôi. Nhưng lần này cậu phải đền bù cho tớ.
·Đền gì cơ?
·Cái áo tớ ướt nhẹp rồi. Dính nước mắt của cậu đó. Một ly trà sữa nhá!
·Xí, 1 ly trà sữa ít ra cũng phải sáu ngàn, một cây kem ba ngàn thôi. Kem đê!
·Cậu tính từng đồng với tớ sao? Bủn xỉn thế!
·Với ai chứ với Thụy Phong ba ngàn là vừa. He he.

Nhi mỉm cười. Phong xoa đầu Nhi như một cách an ủi. Nó không muốn hỏi Nhi chuyện gì đã xảy ra (tại vì nó biết rồi). Nó chỉ muốn xoa đầu cô bé ngốc này thôi. Vừa mới khóc ướt nhẹp vai nó giờ lại toe toét cười như ngày nào. Nếu bình thường nó đã cốc đầu Nhi cho cô bạn la oai oái thì hôm nay, một cử chỉ rất nhẹ nhàng được nó áp dụng. Xoa đầu. Nhi hơi bất ngờ
·Không cốc đầu nữa à?
·Sao? Muốn lắm chắc?
·Không, tất nhiên là không. Nhưng tại thắc mắc sao hôm nay… dịu dàng thế?
·… (ặc ặc)… (Phong cốc cho một cái rõ đau) Ngốc thế! Hôm nay khác! (Khác gì, vừa mới cốc xong mà bảo là khác). Vì hôm nay cậu không ngốc nữa.
·Gì cơ?
·Hỏi gì mà lắm! Vô học rồi, về lớp thôi.

Cả hai đứa đứng dậy và về lớp sau tiếng chuông rõ là vô duyên. Mỗi đứa một cảm xúc. Thật ra Phong nói Nhi không ngốc bởi hôm nay Nhi đã khóc thật sự thoải mái rồi đấy. Nó biết rằng sau khi khóc, Nhi sẽ lại cười và vui vẻ như hằng ngày. Đó là nét Nhi không bị Phong chê là “Ngốc”. Cũng vì hôm nay mà Phong mới hiểu tại sao Nhi hay chơi duy nhất một bản nhạc như thế và khi ấy, ánh mắt của Nhi rất xa xăm.

Phong vẫn không bỏ thói quen về chung với Nhi ngay cả khi nó có nhiệm vụ phải đưa
Vy về nhà. Phong đã để nhiệm vụ cao cả ấy cho Huy. Huy đồng ý mà không một lời thắc mắc. Nó hiểu Nhi đang cần Phong chia sẻ. Dù không muốn nhưng vai áo của Phong ướt đẫm lúc Phong và Nhi từ phòng nhạc về lớp làm nó phải hành động như thế.

Cả Phong với Nhi đều im lặng, không nói một câu. Có thể đang mải ăn kem do… Phong trả tiền (thế mà Nhi bảo bao Phong cây kem ba ngàn cơ đấy. Hix). Nhưng hình như im lặng là cách Nhi nói mình đang buồn. Và im lặng là cách Phong chia sẻ với Nhi. Chỉ thế thôi nhưng Nhi thấy thoải mái, khác hẳn với lần về chung với Huy ở sân bay.

Một cảm giác được lắng nghe đặc biệt mà Phong dành cho Nhi.
Đôi khi, im lặng là một sự lắng nghe và chia sẻ.

Cùng lúc đó trên một quãng đường khác:
·Không ngờ cậu về Việt Nam là vì muốn quay trở lại với Khương Nhi cơ đấy. Mà sao cậu giấu kĩ thế, không cho tớ và Thụy Phong biết sao?
·Tớ quen Nhi trong lớp học Violon. Hơn một năm trước tớ rời khỏi Việt Nam sau khi nói câu chia tay với Nhi, không một lí do và không một lời tạm biệt.
·Thế sao giờ lại muốn quay về?
·Hơn 80% trường hợp khi một cái gì đó vuột khỏi tầm tay rồi ta mới biết mình đã từng có nó và mới cảm nhận rằng điều đó quan trọng và có ý nghĩa với mình biết bao.
·Nhưng lúc ấy chỉ còn 20% không là quá muộn.
·Ừ. Dù sao thì tớ vẫn muốn nói ra rằng mình còn thích Nhi lắm!
·Tớ sẽ không như cậu đâu!
·Gì?
·Tớ sẽ không để mất Thụy Phong đâu. Thụy Phong là của tớ. Và không ai có được những gì của riêng tớ. Cậu hiểu không?
Ánh mắt Vy đầy quả quyết và sắc lẻm nhìn thẳng vào Huy. Nó băn khoăn.

(Mình tình cờ đọc được, hay quá nên muốn chia sẻ cho mọi người trong KSV)
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
hay wa đi mất thấy ở đâu vậy,còn những kì khác nwax đây mới kì 1 chớ mấy.cho mình biết để mình kiếm với mình kết mí cái truyện kiểu ni lém thanks trước
 
hay we' đi ah`.:KSV@04:
post tiếp đi bạn. hồi hộp we'.
mong là Phong sẽ thành với cô bạn 'Ngốc' Nhj:KSV@03:
 
(đợi mãi ko thấy kì tiếp đành tự đi tìm về đọc )

[Kì 2: Mưa]


Sự trở về bất ngờ của Gia Huy - trong sự nuối tiếc tình cảm trước đây với Nhi, càng làm mối quan hệ giữa Huy - Nhi và Phong lại trở nên phức tạp...

Hoàng hôn xám xịt một màu. Màu của sự tiếc nuối và cô đơn. Hoặc cũng có thể là màu của sự chia tay mãi mãi. Huy ngồi ở quán trà sữa quen thuộc, nơi nó và Nhi từng đến, nơi chứa những tháng ngày vui tươi và êm đềm mà nó đã lỡ tay để vụt mất. Những giai điệu của bản tình ca nhẹ nhàng, du dương quán đang bật chỉ làm cho lòng nó thêm não nề, chỉ khiến nó nhớ tới một nụ cười mà thôi. Mưa. Tốt, Huy thích trời mưa. Mưa sẽ rửa trôi tất cả những phiền muộn trong lòng nó. Ước gì là thế!

Huy ngồi nhìn đăm chiêu ra ngoài đường, nơi những con người hối hả đi dưới trời mưa. Trong mưa mọi thứ đều hối hả như vậy. Rồi nó giật mình khi thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trú mưa gần đó. Cô bé đang run run vì những giọt mưa vô tình làm lạnh d.a thịt cô bé.

· Là Nhi! - Huy thầm nói. - Cậu ấy làm gì ở đây?

Nó chạy lại chỗ Nhi đang đứng và rủ Nhi vào trong quán trú mưa. Như một việc làm tất yếu và như một - thói - quen.

· Cậu ngồi ở đây bao lâu rồi? - Nhi hỏi Huy.

· Khoảng một tiếng.

· Như thế đủ gọi là lâu rồi. Thế cậu ngồi ở đây một mình à? Hay đợi ai?

Huy im lặng. Phải, nó đang đợi và đang nhớ một người, một nụ cười và một ánh mắt thân quen.

· Tớ đợi… mưa!

Huy mỉm cười. Nụ cười luôn cho người ta cảm giác vui tươi ngay cả lúc trong lòng không hề vui chút nào. Nhưng với Nhi nụ cười ấy không còn quen thuộc nữa rồi.


Rồi cả hai cùng nhìn ra ngoài mưa. Không nói cũng không làm một điều gì khác. Chỉ đơn giản là lặng nhìn mưa và miên man suy nghĩ. Cứ như vậy cho đến khi mưa tạnh.

· Mưa tạnh rồi, tớ phải về thôi. Để tớ trả tiền trà sữa cho cậu nhé! - Nhi đứng dậy.

· Không, để tớ!

· Ừ, vậy cũng được. Cảm ơn cậu...

Nhi bước đi. Huy lặng nhìn theo như muốn nói một điều gì đó. Nhưng rồi bất chợt Nhi quay lại nhìn nó

· Tớ... tớ vẫn muốn làm bạn với cậu. Được không?

· … Ừ… Mình làm bạn.

Huy trả lời một cách ngắn gọn nhưng ẩn chứa một sự níu kéo khôn nguôi. Nhi mỉm cười và bước đi.






Phong trịnh trọng đặt sổ đầu bài lên bàn giáo viên - một công việc thường ngày của lớp trưởng hay làm. Nó vẫn luôn thế, lớp trưởng gương mẫu của cái lớp 12A1 nổi tiếng này. Từ học tập đến những trò đình đám nhất trường, lớp nó luôn là top đầu tiên được thầy cô chú ý tới. Khen cũng nhiều mà chê cũng không ít. Mỗi ngày một bất ngờ xảy ra và hôm nay không biết có chuyện gì không. Bởi hôm nay là một ngày quan trọng… 24/11.

· Ối mẹ ơi ra mà xem hôm nay con Nhi nhà mình trông khác quá! - tiếng la từ nhà gửi xe của bà Linh tám làm mọi người phải chú ý.

Rồi tụi nó nháo nhác ra xem có chuyện gì xảy ra với Nhi mà mặt bà tám tái xám như thế. Nhưng tất cả đều biến sắc khi nhìn thấy Nhi. Cả Huy cũng thế, rất bất ngờ về sự kiện này. Nhi đấy ư? Mái tóc cột nhỏng lên cao nay đã được xõa ra, duỗi thẳng hình chiếc lá. Đôi giày cao gót năm phân. Áo dài thướt tha, tà áo tung bay trong gió (thật ra thì không có nhiều gió đến nỗi áo dài tung bay, chỉ vẽ ra mà thôi). Lại còn gì nữa đây? Đôi môi được tô hồng bởi một lớp son, xinh lạ. Trông Nhi lúc này dịu dàng, duyên dáng khác hẳn Khương Nhi “ngổ ngáo” trước đây. Tụi con trai cứ nhìn Nhi không chớp mắt, hết á ố thì đến cái đoạn cười cười kiểu “ “Cô em” mà không phải là bạn thân của Phong thì “anh” đây đã kiss cho một phát rồi.” (Cũng chỉ tại câu tuyên bố xanh rờn của Phong hồi năm lớp 11).

Nhi mỉm cười điệu điệu trước bàn dân thiên hạ nhưng ánh mắt vẫn chú ý về phía người đang đứng trong lớp. Hắn nhìn Nhi. Gì? Quay đi không nói một câu ư? Tỏ vẻ khó chịu nữa chứ. Nhi chỉ cần hắn nói một câu thôi, sao cũng được miễn là mở miệng hến ra là được rồi. Nhưng…không.

Giờ ra chơi, Nhi cố tình va vào Phong cốt để gây ra sự chú ý của hắn.

· Đi đứng kiểu gì thế hả?

· Ơ… Nhi xin lỗi nha. Nhi vô ý quá phải không?

Nhi cười mỉm, nói dịu dàng. Nó lấy tay ven vén lọn tóc rũ xuống, cúi đầu ngượng ngịu. Điệu bộ rất giống tụi con gái ra vẻ thục nữ, chuyên nghiệp không thể tả.

· Gì đây? - Phong nhìn vai áo của mình bị dính son của Nhi do nãy đụng phải, nó cau mày - Tương ớt à? Ghê quá!

· Gì? Tương ớt? Ê, cậu có bị làm sao không mà bảo nó là tương ớt? Hừ…

Nhi giận tím mặt, nó bỏ về chỗ ngồi, hậm hực. Phong cũng bỏ đi sau khi buông một câu:

· Lần sau đi đứng cho cẩn thận không đôi giày năm phân kia gãy gót là toi đấy!

· Hứ. Không thèm cậu nhắc khéo. Blêu blêu…






· Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday, Happy birthday Happy birthday to you!

· Gia Huy!

· Cậu làm gì mà ngồi thu lu ở đây vậy?

· Tớ…

· Sao? Ngày sinh nhật của mình thì vui lên đi chứ, cái mặt bí xị thế kia trông xí lắm!

· Cậu còn nhớ tới sinh nhật của tớ đấy!

· Sao mà quên được.

· Vậy mà hắn…

· Gì? Ai?

· À, không có gì.

· Đi ăn kem với tớ không? Tớ bao, coi như là quà sinh nhật mừng Nhi bước sang tuổi 18 đi! Ok?

· Ừ….

Thế là Nhi cùng Huy đi ăn kem. Trong suốt quãng thời gian ấy, tụi nó nói chuyện đủ thứ trên trời dưới đất, ôn lại bao nhiêu kỉ niệm đẹp ngày xưa nhưng vẫn trên tinh thần… LÀ BẠN TỐT CỦA NHAU. Dường như giữa chúng nó không còn bối rối nữa. Tự nhiên như những người bạn. Nhi cảm thấy vui hơn, đỡ phải suy nghĩ đến cái tên kia. Hừm…

· Này, tớ hỏi cậu một câu nhá!

· Ừ, hỏi đi!

· Vy Vy có quan hệ gì với cậu thế?

· Sao cậu không hỏi Vy Vy có quan hệ gì với Thụy Phong í? - Huy nháy mắt.

· Thì sao cũng vậy thôi.

· Gia đình Vy Vy rất thân với gia đình tớ và Thụy Phong. Từ nhỏ ba đứa đã quen nhau rồi. Vì hồi nhỏ xưng anh em theo yêu cầu của ba mẹ nên giờ nhiều lúc cũng lẫn lộn. Lúc xưng tên lúc xưng anh em.

· À, vậy mà tớ cứ tưởng…

· Tưởng Vy là bạn gái của Phong à?

· Ơ…

· Ha ha, cậu ấy thích Phong từ lâu lắm rồi. Cứ gặp đứa con gái nào có ý gì với Phong lại giở trò cũ rích xưng “anh” xưng “em” cho mấy cô bạn hụt hẫng í mà. Tính Vy Vy tuy có kiêu kì, đỏng đảnh một tí nhưng cũng tốt nên Nhi đừng lo.

· À… ừ…

· Hơn nữa Phong chỉ coi Vy là bạn thôi, hoặc hơn thế thì là em gái.

· Hả?

· Tớ chắc đấy.

Huy nháy mắt cười với Nhi. Rồi Huy chở Nhi đi vòng các con đường quanh thành phố. Hai đứa đi tới tận tối mới về, về tới nhà thì thấy Phong đang chờ ngoài cổng.

· Đi đâu mà bây giờ mới về thế? Hôm nay tui cho ông nhịn đói luôn, đi pha mì gói mà ăn! - Phong gắt lên với Huy khi nó vừa nhìn thấy Huy với Nhi đi về.

· Tui ăn rồi… với Nhi.

· Vậy thì vô dọn nhà đi, nhà cửa bừa bộn đang chờ ông đấy!

· Chẳng phải tui dọn rồi đó sao? Mà giờ tối rồi, chẳng lẽ ông không cho tui nghỉ ngơi?

· Tui nói ông vào dọn nhà thì ông vào dọn đi, lắm chuyện!

· Đồ lí sự, ông ghen thì cứ nói đi sao phải hành hạ tui như thế?

· Ông…

Huy chạy kịp vào trong nhà khỏi phải ăn nguyên cái táng của Phong. Chỉ còn Phong và Nhi ở ngoài, nhìn nhau mà vẫn còn tức vụ sáng nay. Phong định đưa cho Nhi cái gì đó nhưng nhìn thấy món quà Nhi đang cầm, biết là của Huy, nó lại gấu trong túi quần.

· Tương ớt dính trên miệng vẫn chưa lau à?

· Đã bảo không phải tương ớt mà lị. Son đấy!

· Nhìn xấu wắc.

· Gì cơ? Này, cậu quá đáng vừa thôi chứ, không còn lời nào cho nó dễ nghe hơn à?

· Không. Việc gì phải khen cậu. Cho cậu ăn thứ đường hóa học ấy chỉ tội thêm bội thực.

· Nhưng hôm nay là…

· Là gì?

· Hừ, không thèm nói với cậu nữa, đồ đáng ghét.

Nhi hậm hực bỏ vào trong nhà, nó đóng cổng cái rầm. Rồi nó quẳng đôi giày năm phân nó đi nguyên ngày hôm nay vào một xó. Đôi chân nó đã sưng tấy, khổ sở vì đôi giày cao gót này.

Nhi nằm đừ người ra gi.ường suy nghĩ. Nằm hoài mà nó có ngủ được đâu. Hôm nay là sinh nhật nó thế mà Phong lại quên béng đi mất. Rõ ràng hắn biết nó mong chờ một lời chúc mừng từ hắn, một lời thôi cũng đủ để người ta vui, đàng này… Vậy mà trước đó nó đã tưởng tượng ra đủ thứ. Nào là sáng sớm ra mở cổng đã thấy ai đó bí mật tặng quà, nào là đang đi thì hắn ở đâu bất ngờ xuất hiện chúc mừng nó, nào là chờ đến tận 12 giờ đếm gọi điện hát bài Happy Birthday, vân vân và vân vân… Cuối cùng thì sao nhỉ? Bây giờ đã là 0h30 phút ngày 25/11 rồi vẫn không thấy tăm hơi. Trước đó hai đứa còn gây sự với nhau nữa chứ. Nó cố tình điệu lên một chút, khác lạ một chút so với thương ngày thì đã làm sao? Híc.

Một ngày, hai ngày rồi chỉ còn một ngày nữa là đến một tháng trôi qua, Nhi vẫn đụng mặt với Phong từ ở lớp cho đến tận ở nhà thế mà hắn vẫn lờ đi vụ sinh nhật của nó làm nó tức lắm.

Rồi Nhi hằm hằm lôi con bạn thân ra trút:

· Tao sẽ nói với Phong tao thích nó.

· Hả? - câu nói của con bạn làm Hạ như muốn sặc nước ra ngoài - Mày không còn lí do nào để tự tử hay sao (!!!). Thần kinh mày có vấn đề hay là vì mày yêu quá nên hóa rồ?

· Nói kiểu như mày thi đàng nào cũng như nhau thôi.

Hạ xoa đầu con bạn như thể an ủi.

· Thôi mày ạ. Để tao bao mày ly trà sữa cho tỉnh táo nhá!

· Tao quyết rồi đấy, chứ cứ nhịn mãi thế này, rồi nhìn cái mặt lạnh te của Phong, tao chẳng làm được gì cả.

· Nhưng mà…

· Không nhưng nhiếc gì sất. Cái mặt hắn lạnh như băng thế kia, tao không nói đời nào hắn tan (!?!).

· Mày có chắc…Nhưng mà mày có chuẩn bị lỗ để chui xuống chưa?

· Sax… (lúc này thì người sặc ra nước chính là Nhi). Mày còn là bạn tao không Hạ?

· Ừ, tất nhiên là còn. Nhưng chính vì còn nên tao mới lo hậu sự trước cho mày kẻo lúc nói ra mày không có chỗ mà chui. Mày có nghĩ đến việc Phong sẽ đối xử với mày ra sao sau khi mày nói chưa?

Uh nhỉ? Nhi chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
[Kì 3: Đừng nghĩ tớ là gió]

Hôm nay là ngày thành lập của lớp 12A1. Nói là ngày thành lập cho nó oách chứ thật ra lớp có 22 cậu và 24 cô, cộng lại chia đôi ra 23, lại là dân 12 nữa nên hợp lại lấy ngày 23-12 làm ngày kỉ niệm...

Ngày 23/12.

Hôm nay là ngày thành lập của lớp 12A1. Nói là ngày thành lập cho nó oách chứ thật ra lớp có 22 cậu và 24 cô, cộng lại chia đôi ra 23, lại là dân 12 nữa nên hợp lại lấy ngày 23-12 làm ngày kỉ niệm.

Buổi liên hoan này sẽ được tổ chức tại nhà Vy - cô tiểu thư xinh đẹp. Nhà đẹp, rộng, có cả một nơi dành cho tiệc tùng rất hoành tráng. Hơn nữa phụ huynh lại đang ở bên Mỹ, chỉ có Vy và cô giúp việc thôi, tha hồ mà quậy. Từ chiều tụi nó phải đến để chuẩn bị cho bữa tiệc diễn ra vào buổi tối. Tụi con trai kiêm phần trang trí (thực ra thì nhà đẹp quá không cần trang trí nhiều). Những chùm bong bóng bay lơ lửng trông đáng yêu cực. Rồi có cả cây thông Noel, những dải kim tuyến đủ màu sắc được trang bày theo đúng phong cách mùa Giáng Sinh. Mấy cô nàng thì trổ tài nấu nướng, xôm ra phết. Không khí nào nhiệt vui cực. Giá như lớp nó có 24 tên con trai thì ngày liên hoan sẽ nhằm ngày 24/12 như thế còn vui hơn nữa. Có lẽ đây là bữa tiệc trước khi bước vào giai đoạn nước rút của dân 12, tụi nó phải thật vui vẻ bên nhau để lưu giữ những kỉ niệm khó quên.

Bữa tiệc bắt đầu. Mấy đứa vừa ăn uống vừa chơi những trò tinh quái do tụi nó tự nghĩ ra. Mọi trò đều náo nhiệt và tưng bừng như nhau nhưng có lẽ được chú ý nhất là trò “bong bóng tình yêu” - nghe cái tên thôi cũng đủ biết bay bổng cỡ nào. Tụi nó chia thành 22 cặp 1 nam 1 nữ. Tất nhiên, vẫn cái phi vụ gán ghép lung tung thì Phong Vy luôn là cặp được ưu ái nhất. Huy Nhi một cặp nữa (hix, ông trời chơi ác).

· Luật chơi như sau: mỗi cặp lần lượt làm sao đó để có thể với bong bóng bay lơ lửng trên trần nhà, thực hiện lời yêu cầu bên trong quả bóng. Cặp nào không thực hiện được thì sẽ bị phạt bất cứ thứ gì do lớp đề ra.

· Hix, nói là trò chơi mà sao giống áp đặt người ta quá. Chơi tốt không có quà mà chơi không được thì bị phạt. Vô lý!

……….

· Cặp đầu tiên: Hùng còi - Linh béo!

· Đọc yêu cầu đi!

· Từ từ!... Tưởng tượng quanh đây là một bãi biển rì rào sóng vỗ. Bạn và người ấy (tức người cùng chơi) đang đi trên “bờ cát trắng” mênh mông dưới ánh trăng thơ mộng. hãy cõng bạn gái của mình đi một vòng bãi biển để thưởng thức “đêm trăng tình yêu” của hai bạn đi nào! - Thằng Hùng tái mét mặt sau khi dõng dạc đọc lời yêu cầu.

· Gớm, vẽ vời. Thơ với chả mộng, nói đại cho rồi.

· Thằng nào chơi ác vậy, sao lại chọn ngay câu này cho thằng Hùng còi thế? Cõng Linh béo sao nó chịu nổi?

· Nó tự chuốc vào thân chứ có ai bắt ép đâu.

· Cõng đi! Cõng đi! Cõng đi!

Cả lớp đồng thanh bắt hai đứa phải thực hiện ngay. Ku cậu gầy như que tăm mà phải cõng cô nàng Linh béo ú nụ, mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt khiến ai cũng phải phì cười.

Rồi đến cặp của Gia Huy và Khương Nhi. Mọi người được thưởng thức một màn trình diễn quá tuyệt vời! Nhi cầm cây Violon lên dạo những nốt nhạc đầu tiên. Mọi người lặng đi bởi tiếng Violon vừa dịu dàng vừa da diết của Nhi. Không ngờ cô bạn này lại có giọng hát trong veo và chơi Violon cừ đến vậy. Giấu nghề! Nhi hát bài “Mưa” trông Nhi chẳng khác nào một Thùy Chi thứ hai. Chàng đàn Piano, nàng kéo Violon, lúc từ từ chậm rãi, lúc dồn dập như muốn ngừng thở. Việc chọn địa điểm tại nhà Vy quả không uổng, có sẵn nhạc cụ cho những màn biểu diễn này. Giá như có bãi biển thơ mộng như cặp Hùng còi - Linh béo thì chả khác nào phim. Lãng mạn hết sức! Hai đứa say sưa hát, hai giọng hòa quyện vào nhau bay theo cũng những giai điệu. Mưa là kỉ niệm của hai đứa nó. Lần đầu tiên hai đứa gặp nhau là một chiều mưa. Lần chia tay Nhi đi một mình dưới mưa lặng khóc. Và lần cuối cùng gặp nhau trước khi chúng nó quay trở về tình bạn là vì trú mưa. Hai đứa đã đi hết một quãng đường dài và dừng chân nơi tình bạn đang đứng đợi.

Mưa vẫn thế khi mãi bên nhau

Mưa vẫn hát trên tóc em dịu dàng

Mưa khóc lạnh lùng khi buồn và nhớ thương em rất nhiều.

Mưa có biết đợi chờ nhớ mong?

Mưa có thấy vòng tay đón em mỗi lần?

Mưa có trên làn môi em run có nhau, trong chiều mưa mình tay trong tay….

· Tuyệt vời!

Cả lớp vỗ tay bôm bốp, vẫn còn ngây ngất trong sự kết hợp quá tuyệt giữa Huy và Nhi. Sau hôm nay, lớp lại có thêm một cặp “sinh ra là để cho nhau” giống như Phong - Vy rồi.

Phong ngồi đó, không nói cũng không vô tay chung với lớp. Nó vẫn lạnh lùng như vẻ vốn có của nó. Mặt hiện lên một chứ “ghen” to đùng.

Chuyện bất ngờ vẫn chưa dừng lại ở đó. Đến lượt Phong. Cái khổ 1m80 của hắn chỉ cần nhảy lên một cái là với đựơc bong bóng dễ dàng. Thế đấy, so với cái dáng 1m56 của Nhi thì hơn xa. Híc, chênh lệch từ chiều cao trở đi.

· Ê… - Phong ngập ngừng rồi im bặt sau khi đọc yêu cầu.

· Gì thế Phong, đọc đi!

· Không, trò này không chơi - Phong giẫy nảy.

· Đưa tớ đọc. Đã chơi thì phải chịu đòn nghe chưa? - Hùng láu táu giật phắt lấy tờ giấy trên tay Phong rồi nó cười ha hả, sung sướng như vớ được vàng - Thằng nào hay thế, cứ như sắp đặt sẵn rồi hay sao í!

· Cái gì vậy? Đọc đi!

· Ngắn thôi. “Kiss nhau đi hai bạn”. Haha, thằng Hùng bò lăn ra cười rồi cả lớp cũng bò ra theo nó.

Mọi người được dịp xem cặp đôi được yêu thích nhất kiss nhau ngọt ngào trước mùa Giáng Sinh, đúng là món quà ý nghĩa. “Nụ hôn bất ngờ” giữa chàng hoàng tử trà sữa Thụy Phong và cô công chúa đỏng đảnh Vy Vy. Nụ hôn được chờ đợi nhiều nhất. Phong và Vy đỏ ửng mặt. Phong bối rồi không biết làm sao, còn Vy, đủ để biết cô bạn mừng tới cỡ nào. Vẻ ngoài thì lắc đầu nguầy nguậy không chịu hôn chứ thực ra trong bụng ai cũng biết tỏng.

· Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!

· Không hôn!

· Hôn đi! Nụ hôn đầu tiên đấy!

· Không hôn là chịu phạt đó nha!

· Ừ, phạt đi!

· Mọi người phạt gì nào?

· Hai nụ hôn, ha ha!!!

· Quái, chơi ác thế…!

· Hôn nhanh!

· Không!

Trước sức ép của mọi người, Phong Vy đành xích lại gần nhau. Hai đứa đứng sát, nhìn nhau rồi..không biết làm gì hơn.

· Lên trán nhá! - Phong nói thầm với Vy.

· Hả? À… ừ…

Rồi khi mặt Phong từ từ tiến về phía Vy, khi Vy Vy từ từ nhắm mắt, khi mọi người ngừng thở đón chờ giây phút lãng mạn này thì….

· Thụy Phong!!!

Tiếng đứa con gái ở cuối bàn tiệc kêu lên làm mọi hành động dừng ngay tức khắc. Là Khương Nhi. Nó đang gục xuống bàn.

· Ê, Nhi làm sao vậy?

· Nhi xỉn ngắc rồi!

· Sao? Mỗi đứa chỉ được uống 1 ly bia thôi mà!

· Nhưng cậu ấy xỉn rồi, kém quá!

· Làm sao đây?

· Để tớ đưa Nhi về nhà! - Huy lên tiếng!

· Không, để tui - Phong bước về phía Nhi.

· Nhưng…

· Không nhưng gì sất.

· Thụy Phong, thế còn Vy? - Vy gắt lên, hậm hực.

· Nhà này của Vy mà, chả lẽ bắt Phong đưa về? - Phong nói.

· Nhưng…

· Đã bảo rồi, mọi người tiếp tục chơi đi, tớ đưa Nhi về.

Phong để Nhi trên lưng mình. Cô nàng ngủ say sưa sau khi nốc cạn hai ly bia. Hình như lúc mọi người đổ dồn ánh mắt về Phong và Vy thì nó đã lén uống thêm ly nữa thì phải. Kết quả là vật ra bàn và giờ là như thế này đây.

· Thụy Phong!

· Gì?

· Thụy Phong!

· Đồ ngốc, không biết uống còn cố!

· Thụy Phong… tớ… thích… cậu... (ợ)…

· Hả? Nhi vừa nói cái gì? Mọi người đồng thanh.

· Hình như… tỉnh tò…

· Gì cơ?

· Hơ… cậu ấy không biết gì nữa rồi… tớ đưa cậu ấy về… Mọi người tiếp tục nhé! - Phong đỏ mặt.

· Phong! - Huy chạy lại nắm lấy vai Phong.

· Gì?

· À…. đi về cẩn thận.

· Biết rồi!

Phong xóc Nhi trên lưng rồi đi về, Mọi người nhìn hai đứa ra về mà e ngại với Vy. Cô nàng mặt đang đỏ ửng lên vì tức. Mai chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để mấy bà Tám bàn lắm đây.






· Thụy Phong đáng ghét!

· Gì cơ?

· ….

· Ê, Nhi, Nhi, tỉnh chưa?

· Thụy Phong đáng ghét!

· Mơ mà cũng mắng người ta nữa à, đồ ngốc?

· Tớ sẽ táng cho cậu một cái bạt tai (èo, nữ tính thế!)… Sao cậu mắng tớ xấu quắc? Sao cậu bảo son là tương ớt? Sao quên sinh nhật của tớ… Hu Hu… Tớ buồn lắm biết không… Hu hu…

Nhi gào khóc. Chẳng biết cô nàng mơ cái gì mà mắng Phong đến vậy. Cũng may không mấy người chú ý đến hai đứa nó nếu không Phong không biết chui ở xó nào nữa.

· Đồ ngốc! Dù cậu là ai tớ vẫn thích cậu mà. Nhưng tớ thích Khương Nhi không lẫn với ai, nhí nhảnh, dễ thương chứ không giống mấy đứa con gái khác. Cậu vẫn là chính cậu, nhé! Hiểu không đồ ngốc?

· Tớ ghét cậu… hu hu…

· Ừ, biết rồi, nói mãi.

Phong mỉm cười. Đây là lần đầu tiên nó cõng Nhi về nhà. Nhi đang trên lưng nó, vòng tay qua vai nó, ngủ ngon lành như đứa trẻ (mặc dù có nói nhảm một tẹo nhưng không sao ^^). Từng hơi thở Phong đều cảm nhận được, mỗi lúc một rõ. Tim nó bắt đầu rộn ràng, đập nhanh kinh khủng. Cứ bên cạnh Nhi, Phong đều cảm nhận được sự gần gũi, quen thuộc đến lạ.

Phong bật cười. Nụ cười của Phong tan vào trong….gió.

Sáng 24/12

Nhi thẫn thờ ngồi nhớ lại tối hôm qua. Sáng nay vừa bước vào lớp thì đã có bao nhiêu ánh mắt nhìn nó như một vật thể lạ. Nghe loáng thoáng mọi người bàn tán rằng thì mà là tối qua nó đã tỉnh tò với Phong trước mặt bao nhiêu người, rồi thì Phong đã cõng nó về tận nhà, rồi thì Vy đã tức giận, mặt đỏ bừng khi nó lỡ phá hoại “nụ hôn bất ngờ” giữa Vy và Phong… v..v… Còn Phong, vẫn tỉnh rụi như không có chuyện gì xảy ra. Nhi không biết phải làm sao nữa…

· Cậu thích Phong có thật lòng không? - Vy lù lù xuất hiện trước mặt Nhi, vẻ không kém phần tức giận như tối hôm qua.

· Hả?

· Tớ hỏi cậu thích Phong có thật lòng không? Đừng có nhìn tớ bằng ánh mắt giả ngây giả ngô đó, tớ dị ứng lắm.

· Tớ…

· Sẽ chẳng có cơ hội nào cho cậu đâu. Một người bình thường không xứng với Phong.

· Gì cơ?

· Làm ơn tránh Phong ra đi, đừng bám lấy Phong-của-tớ nữa.

· …Một người bình thường thì chẳng lẽ không thể yêu và được yêu? – bất giác Nhi buột miệng gào lên. Vy cũng gào to không kém:

· Nhưng không phải Phương Thụy Phong, cậu hiểu chứ?

Vy bỏ đi. Nó không cần biết yêu là gì. Chỉ cần biết rằng yêu là đấu tranh giành được cái mình yêu và không bao giờ được bỏ cuộc khi chưa thử… một lần nữa. Nó lại càng không muốn thua một đứa như Nhi. Một tiểu thư xinh đẹp, học giỏi như nó trước giờ chỉ biết từ chối người khác chứ chưa bao giờ bị người khác từ chối một cách thẳng thừng như thế.





· Vì sao Huy thích Nhi ? - Vy bất ngờ hỏi Huy khi hai đứa đi học về.

· Sao cậu lại hỏi tớ như vậy?

· Vì tớ chẳng thấy ở Nhi có điểm gì để khiến “người ta” thích cả. So với tớ, cậu ấy không bằng. Một đứa con gái bình thường và một tiểu thư xinh đẹp.

· Tự tin nhỉ?

· Ừh, thế không đúng sao?

· Thay vì cậu hỏi tớ vì sao tớ thích Nhi thì cậu thử tiếp xúc với Nhi xem, chắc chắn cậu sẽ tìm ra được câu trả lời.

· Tớ không thích, việc gì phải tiếp xúc với… đối thủ của mình chứ!

· À, tớ hiểu rồi. Thì ra cậu đang thắc mắc tại sao Phong lại quan tâm đến Nhi chứ gì? Ghen à?

· Hứ, ai thèm.

· Cứ thử một lần đi rồi biết. Nếu không, cậu sẽ còn ấm ức mãi không biết vì sao Nhi lại chiếm được tình cảm của Phong hơn cậu đấy, cô công chúa kiêu kì.

· Cậu đang khiêu khích tớ đấy à.

· Tùy cậu nghĩ thôi, he he…





Nhi ngồi một xó trong nhà và nhìn ra ngoài đường. Giờ này thì ai nấy đều đổ bộ ra đường để đi chơi. Những con phố tấp nập người qua lại với ánh đèn lung linh, những bản nhạc Giáng Sinh rộn rã vang lên khác hẳn cái vẻ mặt ủ dột, não nề của Nhi. Nó ước có ông già Noel đến tặng cho nó một điều ước. Rằng nó sẽ ước Thụy Phong ở đây với nó, hát cho nó nghe….hay cốc đầu và bảo nó ngốc cũng được.

We wish you a mery christmas

We wish you a mery christmas

We wish you a mery christmas

And a happy new year…

Tiếng chuông điện thoại reo lên. Gớm, bà chị của Nhi nhanh nhảu thế, thay nguyên bản nhạc chờ “Love to be loved by you” của nó bằng cái nhạc Giáng Sinh lúc nào nó không hay. Cái bài này khác nào trêu ngươi nó rằng người ta thì đi chơi với bạn với bè, với ấy với ơi còn nó thì ở nhà buồn một đống. Đợi nó nghe máy xong sẽ tính sổ với bà chị.

· A lô!

· Nhi hả? Đi chơi không?

· Tao còn tâm trạng đi chơi chắc?

· Chứ mày định ở nhà để ngồi chờ ông già Noel đến tặng quà cho mày chắc? Hay là ngồi gặm nhấm nỗi buồn gọi là … thất tình?

· Thôi đi, đừng đụng chạm vào nỗi đau muôn thủa của tao. Không đi đâu. Chán như con gián í. Năm nào mày cũng dắt tao đi hết chỗ này đến chỗ nọ, chen chúc muốn hụt hơi chỉ để mua mấy cây tò he về ngắm. Rồi la khàn cổ, vỗ tay đôm đốp cho mấy trò chơi con nít ở hội chợ. Nhảm!

· Ớ, nhưng hôm nay khác, tao mới biết được nhiều chỗ đi chơi vui hơn. Đi không?

· Không đi là không đi.

· Thế thì kệ mày đấy, vậy thì ở nhà đi rồi tao mua cho… quả bong bóng coi như quà giáng sinh tao tặng mày.

· Mày tốt bụng quá. Ừ thôi đi đi, nhớ mua cho tao thêm ly trà sữa nữa nhá. Đi chơi vui vẻ, bye cưng!

Nhi đặt máy xuống. Vậy là ngay cả Hạ rủ đi chơi nó cũng không muốn nữa. Có lẽ nó nên ở nhà thì hơn. Biết đâu ông già Noel đến thật thì sao? ^_^. Nó tính lấy đĩa phim “Ở nhà một mình” (hix, cho giống cảnh ngộ) ra coi thì có ai đó đứng ở ngoài cửa, gõ cạch cạch. Nhi quay lại và…

· Ơ….!!!! Ông già Noel….


 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
xem ra ko mấy bác thích truyện này nhỉ
 
Uh, hổng phải là mình quên đâu, tại mình phải thi cuối học kì 2, bài vở nhiều quá, không có thời gian lên mạng nên không post cho mọi người được, dù sao cũng cảm ơn cậu đã post giùm mình.
Chậc, mới có 1 tuần hông vào mà đã làm mình từ ngạc nhiên đến... bị "sốc"
*Diễn dàn thay đổi nhiều quá: có khung tìm kiếm này, có thêm cái hộp tags gì nữa, phần chữ kí của mỗi người được kẻ thêm dòng và mới vào đã thấy "Aaaaaaa...." (1 biện pháp để giảm stress hả Sun ^^!)
*Đây mới là điều làm mình bị "sốc":tìm hoài mà hổng thấy tên mình trong top poster, bị tụt hạng rồi, hix hix, thi gởi bài bù vào thôi,phải lấy lại tinh thần của Hoatrangnguyen1412 thôi
 
Uh, hổng phải là mình quên đâu, tại mình phải thi cuối học kì 2, bài vở nhiều quá, không có thời gian lên mạng nên không post cho mọi người được, dù sao cũng cảm ơn cậu đã post giùm mình.
Chậc, mới có 1 tuần hông vào mà đã làm mình từ ngạc nhiên đến... bị "sốc"
*Diễn dàn thay đổi nhiều quá: có khung tìm kiếm này, có thêm cái hộp tags gì nữa, phần chữ kí của mỗi người được kẻ thêm dòng và mới vào đã thấy "Aaaaaaa...." (1 biện pháp để giảm stress hả Sun ^^!)
*Đây mới là điều làm mình bị "sốc":tìm hoài mà hổng thấy tên mình trong top poster, bị tụt hạng rồi, hix hix, thi gởi bài bù vào thôi,phải lấy lại tinh thần của Hoatrangnguyen1412 thôi
Chà, hoatrangnguyen để ý kĩ quá nhì ^^! Nói chính xác hết. Nhưng có cái là Top Posters không phải là bảng xếp hạng đẳng cấp duy nhất. Bên cạnh chữ "Top Posters" có cái mũi tên nho nhỏ, bấm sổ xuống chọn "Top Thread Starters", vẫn có tên hoatrangnguyen trong này chứng tỏ cậu là một thành viên rất nhiệt huyết !!! Top Poster còn bị ảnh hưởng bởi số lần "Cảm ơn" nên không thực chất lắm (phải trừ số lần "Cảm ơn" mới ra số bài gửi thực sự) còn Top Thread Starters là list những thành viên tạo chủ đề nhiều nhất, cái này mức độ quan trọng hơn, thiết thực hơn bảng xếp hạng Top Posters ^^! Chúc vui vẻ nhé ;)
 
Uh, hổng phải là mình quên đâu, tại mình phải thi cuối học kì 2, bài vở nhiều quá, không có thời gian lên mạng nên không post cho mọi người được, dù sao cũng cảm ơn cậu đã post giùm mình.
Chậc, mới có 1 tuần hông vào mà đã làm mình từ ngạc nhiên đến... bị "sốc"
*Diễn dàn thay đổi nhiều quá: có khung tìm kiếm này, có thêm cái hộp tags gì nữa, phần chữ kí của mỗi người được kẻ thêm dòng và mới vào đã thấy "Aaaaaaa...." (1 biện pháp để giảm stress hả Sun ^^!)
*Đây mới là điều làm mình bị "sốc":tìm hoài mà hổng thấy tên mình trong top poster, bị tụt hạng rồi, hix hix, thi gởi bài bù vào thôi,phải lấy lại tinh thần của Hoatrangnguyen1412 thôi
hoatrangnguyen thi học kì có ổn ko?
 
Cảm ơn cậu đã quan tâm, tất nhiên là rất ổn rồi, mình đã cố gắng rất nhiều trong kì thi này rồi mà, bây giờ chỉ còn chờ kết quả thôi :))!
 
Cảm ơn cậu đã quan tâm, tất nhiên là rất ổn rồi, mình đã cố gắng rất nhiều trong kì thi này rồi mà, bây giờ chỉ còn chờ kết quả thôi :))!
vậy bạn post tiếp 2 kì cuối của truyện nha
 
[Kì 4: Let's smile]
Chẳng thể tưởng tượng có một ngày Khương Nhi và Vy Vy lại nắm tay nhau chạy như bay trên đường...
· Đi với “ông” không? - “Ông già Noel” mỉm cười.
· Thụy Phong? - Nhi khẳng định suy đoán của mình đúng vì giọng nói ấy nó quá quen thuộc với Nhi.
· Ủa? Cậu nhận ra hả? Tưởng lại bảo tớ là ông già Noel chứ?
· Cậu làm gì mà ăn mặc như thế? Sao lại bận đồ ông già Noel? Còn mang râu giả nữa chứ. Trông ngộ quá đi!
· Đi với tớ thì biết.

Phong và Nhi cùng đến một nơi mà hai đứa định đến. Nhưng chợt nhớ ra điều gì, Nhi dừng lại · Chờ tớ một chút, cậu đến đấy trước đi.
· Cậu đi đâu?
· Lát rồi sẽ biết.

Nhi nháy mắt với Phong rồi nó chạy đi thật nhanh. Trong lòng nó vui lắm, chắc chắn hôm nay sẽ là một Giáng Sinh đầy ý nghĩa.

Vy rảo bước một mình trên đường. Nói là một mình có nghĩa nó không đi chung với ai có quen cả. Nó cảm thấy thật trống trải và bơ vơ giữa dòng người tấp nập. Nó miên man suy nghĩ. Rằng thì hôm nay nó đã hiểu thế nào là cảm giác thất tình, rằng thì cô công chúa xinh đẹp đã bị chàng hoàng tử Phương Thụy Phong từ chối thẳng thừng khi cô ấy vừa bày tỏ tình cảm, rằng thì người vinh dự nhận được danh hiệu kẻ thắng cuộc không ai khác chính là cô bé lọ lem Huỳnh Khương Nhi.

Nó đã thích Phong từ khi còn bé tẹo, Phong cũng biết điều đó mặc dù nó không nói ra. Hồi nhỏ chúng nó hay chơi trò công chúa, hoàng tử và Thụy Phong chính là người tuyên bố “Ta sẽ bảo vệ cho nàng khỏi tay mụ phù thủy độc ác”. Vậy mà hôm nay…

Đường phố tấp nập và đông nghẹt. Giáng Sinh mà. Lúc đầu thì Huy có rủ nó đi chơi nhưng nó không muốn. Người nó muốn là Thụy Phong cơ. Nhưng giờ này cậu ấy đang ở đâu? Chắc là đang đi chung với Khương Nhi và hai người họ đang cười cười nói nói, đang nghĩ tới bộ mặt buồn hiu của nó và thích thú đây mà. Tự dưng nó muốn rẽ vào con hẻm bên trong. Việc gì phải chen chúc cho khổ sở thế này, đi vào đường trong có phải thích hơn không. Dù là hơi tối và vắng người đấy nhưng chỉ có mình nó, thoải mái hơn.

Vy đang mẩn mê suy nghĩ thì có bóng đen nào đó lù lù xuất hiện, đi loạng choạng tiến về phía nó. Hình như đó là tên say rượu. Nó bắt đầu run nhưng nghĩ chắc không có chuyện gì xảy ra, nếu mình không đụng tới hắn, cứ lao đầu mà đi thì hắn cũng không làm gì mình. Nghĩ vậy, nó cứ tiến thẳng về phía trước.
· Bé cưng sao lại đi chơi một mình vậy? Người yêu đâu sao không đi cùng lại để cưng lủi thủi một mình thế này. Lỡ người nào bắt mất thì sao?
· Vừa bị đá lấy gì có người yêu! - Vy hậm hực và cứ vậy mà đi. Nhưng rồi bất ngờ hắn kéo tay Vy lại
· Vậy thì đi với anh đi. Nhìn xinh thế kia mà bị đá sao? Tội thế cưng!
· Ê, làm gì vậy? Buông tôi ra!

Vy hốt hoảng và hét lên nhưng vô hiệu quả. Đường này ít người qua lại, nhà nhà lại đi chơi, chẳng ai nghe thấy tiếng hét của nó cả. Nó bắt đầu sợ hãi và trong đầu nó xuất hiện những ý nghĩ vớ vẩn. “Toi, bao nhiêu năm mẹ dạy dỗ, một thiên kim tiểu thư mà gặp chuyện này không biết sẽ ra sao… Chết thật rồi Vy ơi. Nếu giờ này có ai đến cứu chắc mày… yêu người đó suốt đời.” Nó giằng co với tên kia cố để chạy nhưng hắn mạnh quá, một đứa con gái chưa từng cây chổi quét nhà thì làm sao đủ chống cự với hắn. Vừa lúc thằng kia định đưa tay sờ lên người nó thì…
Bốp! Bốp! Bốp!
· Buông cậu ấy ra ngay! - Tiếng đứa con gái vang lên và đánh túi bụi vào thằng vô học đang say xỉn. Hắn quay qua và cười rú lên.
· Lại thêm một em nữa à, lại đây với anh nào…

Hắn đưa tay định chồm lấy thì bị nhỏ đó đá cho một phát nằm lăn quay ra đường. Nhỏ cầm lấy tay Vy kéo chạy thật nhanh ra ngoài đường lớn. Đến đoạn đông người và cảm thấy an toàn, hai đứa thả tay nhau ra và thở hồng hộc. Bây giờ, Vy mới định thần lại và bất ngờ nhận ra người cứu mình lại chính là Nhi.
· Là Nhi à…
· Cậu đi đâu một mình trong đường vắng vậy? Sao mà gan thế?
· Tớ… - Vy định bụng nói thẳng ra là vì nó vừa bị Phong từ chối, chán quá đi lung tung nhưng nghĩ tới thể diện của mình mà nhất là đối với Nhi, nó lạc sang hướng khác - Thế sao cậu lại ở đây?
· Tớ thấy cậu từ ở đầu đường cơ, định rủ cậu đi với tớ tới chỗ này thì bất ngờ cậu rẽ vào trong, tớ cũng phải chạy theo. Cậu không đi chơi ở đâu à? Tớ tưởng cậu có nhiều chỗ chơi lắm chứ?
· Không. Chán rồi, không muốn đi.
· Thế đi với tớ không, có một nơi rất thú vị để đến đấy.
· Đi đâu?
· Cứ đi rồi cậu sẽ biết.
· Nhưng… Thụy Phong đâu, cậu không đi chơi với cậu ấy à?

Nhi hơi bất ngờ về câu hỏi này, rồi nó mỉm cười kéo tay Vy cùng đi với nó.
· Ở đó có nhiều người lắm… cả Phong nữa.

Vy miễn cưỡng đi theo Nhi. Dù sao thì nó không biết đi đâu, nếu cứ đi một mình thế này vừa buồn, vừa không an toàn. Hơn nữa, nó cũng muốn đi đến “nơi thú vị” mà Nhi và Phong đã hẹn nhau. Dù không muốn làm kì đà cản mũi nhưng cái tò mò trong nó lấn át hết rồi.

Nhi cứ… tự nhiên nắm tay nó. Lúc nãy thì vì cứu nó và không biết là ai nên nó đồng ý. Còn bây giờ, kẻ đang nắm tay nó lại là Nhi - đối thủ số 1 của Vy, nó thấy hơi là lạ. Cái nắm tay, siết chặt của Nhi, dù là vô tình nhưng cho nó cảm giác rất gần gũi, cứ y như chúng nó là bạn thân lắm í.
· Sao cậu lại cứu tớ?
· Thế đổi lại là cậu thì cậu có cứu tớ không?
· Hiện giờ trong đầu tớ nghĩ là có. Nhưng không biết lúc gặp rồi tớ có cứu cậu không. Lý thuyết và thực hành luôn luôn khác nhau. Tớ không nghĩ mình lại cứu tình địch của mình - Vy thẳng thắn trả lời. Nhi phì cười.
· Cậu thẳng thắn thật đấy! Tớ thích làm bạn với người thẳng thắn!
· Gì? Bạn á? Không, không đời nào. Tớ chỉ xem mình là người mang ơn cậu và tớ phải trả thôi, không có chuyện bạn với cậu đâu. Tớ không thích.
· Thế thì tùy cậu. Nhi mỉm cười. Nó thích sự thẳng thắn nhưng dễ thương của Vy, dù có đôi lúc ghen tị một tẹo nhưng mỗi khi Vy tỏ ra kiêu kiêu, đỏng đảnh một tí, trông cô bạn rất xinh.

Vy đau chân, đôi giày cao gót của nó thật là vướng víu. Nhưng thường thì chả đến nỗi nào đâu bởi đi đâu nó có người chở đi, làm gì phải cuốc bộ một quãng thật dài như thế này. Lại còn phải đi nhanh theo lời yêu cầu của Nhi nữa chứ. Rõ là phiền phức. Đi thì cứ từ từ mà đi, việc gì phải vội!
· Sắp đến chưa, tớ đau chân lắm rồi.
· Mới đi có một đoạn thôi mà, sắp đến rồi.
· Đi đâu vậy?
· Nhà tình thương.
· Hả?
· Nhà tình thương cho trẻ mồ côi.

Vy bất ngờ về câu trả lời của Nhi. Chẳng lẽ chỗ hẹn hò của Phong_hoàng tử trong lòng nó lại là nơi ấy sao? Họ làm gì ở đây?
· Đến nơi rồi đó.

Vy nhìn xung quanh. Ở đó có khoảng chục đứa trẻ đang nô đùa ngoài sân, mấy đứa hát hò và chơi trò chơi thật là vui.
· Thụy Phong đâu?
· Cậu ấy kia kìa. - Nhi chỉ chỗ Phong đang đứng. Phong đang đóng giả ông già Noel đứng nô đùa với tụi trẻ, chơi trò bịt mắt bắt dê.
· Mình làm gì ở đây. - Vy thắc mắc.
· Lại đây với tớ.

Nhi lại kéo tay Vy đến chỗ tụi trẻ. Vừa nhìn thấy Vy, Phong đã sững người, không hiểu sao Vy lại có mặt ở đây và vì sao Vy lại để Nhi… nắm tay như thế. Chẳng phải cô bạn rất không ưa Nhi đấy thôi.
· Tình cờ thôi, tớ rủ Vy đi chung cho vui - Nhi mỉm cười nói với Phong khi nó vừa đến.

Vy thắc mắc không hiểu tại sao Nhi lại đoán ra được suy nghĩ của Phong. Rồi chưa kịp trả lời thì mấy đứa trẻ con xúm xít chạy lại chỗ Vy và Nhi đang đứng, reo lên thích thú khi thấy hai chị đem cả một bịch bánh thật to cho chúng nó. (thật ra thì chỉ là của chị Nhi thôi, không phải của chị đâu cưng - Vy nghĩ thầm).

e82SmileMakestheNightBrightbysinziar.jpg
Nhi nhanh chóng hòa vào cuộc chơi cùng mấy đứa trẻ. Thụy Phong cũng thế, cậu ấy rất say sưa và thật là nhiệt tình. Trông Phong lúc này cứ y như là trẻ con, nét mặt rạng ngời sung sướng, khác hẳn với một hotboy nổi tiếng lạnh lùng, một lớp trưởng nổi tiếng nghiêm khắc. Mấy đứa trẻ cười tươi như hoa, gương mặt của chúng nó còn ngây thơ, trong sáng lắm nhưng ánh mắt cứ mang một nỗi buồn xa xăm. Ngồi nhìn họ nô đùa mà Vy thèm ra chơi cùng. Nhưng nó không biết mình sẽ làm gì bởi từ trước nó chưa bao giờ đến những nơi như thế này, nhất là chơi đùa với con nít. Vy rất ghét cái thói ưa vòi vĩnh mặc dù nó cũng thường làm nũng ba mẹ và mọi người xung quanh.
· Chị ơi, chị đóng giả mụ phù thủy cho tụi em được không? - Một bé gái xinh xắn lắc lắc tay Vy. Rồi mọi người đổ dồn ánh mắt về phía nó.
· Hả? Đóng mụ phù thủy á? Trước giờ chị toàn đóng vai công chúa thôi. Chị không biết đóng mụ phù thủy ra sao hết á.
· Đóng mụ phù thủy mà chị cũng không biết à. Mụ phù thủy trông như thế này, thế này này… Nói rồi cô bé nhắn nhó mặt lại, vẻ cau có để bắt chước mụ phù thủy khiến ai cũng phải phì cười. - Chị đóng đi chị ơi. Anh Phong đóng vai ông già Noel, chị Nhi làm con tuần lộc rồi. Chị đóng vai mụ phù thủy đi.
· Nhưng sao chị phải đóng mụ phù thủy?
· Thì ông già Noel cùng tuần lộc đến phát quà cho trẻ em, mụ phù thủy hóa phép hại ông già Noel.
· Sao cho chị đóng vai ác thế? Trông chị hiền lắm mà. - Vy phụng phịu, làm nũng lại với cô bé. Nhìn thấy thế Phong nhăn răng ra cười. Nó lắc đầu:
· Thôi đi công chúa, đóng một lúc thôi chứ có phải thật đâu mà đòi làm công chúa như thường ngày.
· Hứ… cậu nghĩ tài diễn xuất của tớ kém lắm à? Làm công chúa được thì đóng mụ phù thủy có gì là khó.

Vy cầm lấy cây chổi từ tay cô bé con rồi giả giọng hù mấy đứa trẻ. Chúng nó vừa chạy vừa cười, thích thú vô cùng. Nhi, Phong, Vy đóng giả những tình tiết giống trong truyện cổ tích, chúng nó chăm chú coi và cười rôm rả.

Gần tới lúc phải về, Phong, Nhi, Vy phát quà và bánh cho các em nhỏ. Đứa nào cũng mệt vì nô nhiều rồi nhưng vẫn còn thích chơi lắm. Hình như chưa bao giờ chúng nó có một đêm Giáng Sinh vui như thế này.

Vy nằm lăn ra gi.ường. Buổi tối hôm nay nó đã chơi rất nhiều và bây giờ là lúc các khớp xương, cơ thư giãn cho thật thoải mái. Rồi nó suy nghĩ đến những gì xảy ra ngày hôm nay. Đầu tiên là việc Phong từ chối nó. Tiếp theo nó gắt lên với Nhi. Nhưng sau đó chính Nhi là người cứu nó thoát khỏi tên say rượu. Cuối cùng thì nó đã có một đêm Giáng Sinh đầy ý nghĩa bên các em nhỏ ở nhà tình thương, bên Phong và cả… bên Nhi nữa. Nó bỗng nhớ đến câu nói của Nhi: “Tớ rất thích làm bạn với người thẳng thắn như cậu.” và giật mình nhớ đến câu nói của nó “nếu có ai đến cứu chắc mày yêu người đó suốt đời.”. Ai mà biết được người đó chính là Nhi? Ai mà biết được chuyện nó đã cùng Nhi chơi suốt buổi tối hôm nay? Nó từng kiên quyết không chịu tiếp xúc với Nhi như lời đề nghị của Huy, vậy mà hôm nay Nhi nắm tay nó và mang lại cho nó cảm giác rất lạ. À, cảm giác nắm tay với đối thủ của mình í mà. Lạ lắm! Chẳng lẽ nó sẽ quý mến Nhi và làm bạn với Nhi thật sao? Không, không đời nào. Cảm giác là người thua cuộc vẫn không suy giảm. Nó không chịu đâu…

Có ai đó nói rằng cuộc sống này luôn mang lại cho chúng ta cảm giác bất ngờ và thú vị trong mọi khoảnh khắc nếu ta biết nhìn lại những khoảnh khắc ấy. Và Vy cũng chợt nhận ra biết bao điều bất ngờ.

Phong lại đi về chung với Nhi sau một tháng chúng nó lánh mặt nhau. Nhưng dường như cảm giác hờn giận trong lòng Nhi không còn nữa. Hôm nay được chơi đùa với các em nhỏ rất vui nên nó quên béng rồi. Thì ra là Phong tham gia đội công tác xã hội, tình nguyện đến nơi có trẻ em nghèo để phát quà Giáng Sinh cho các em. Vậy mà không nói trước với nó để nó chuẩn bị, làm Nhi phải lật đật đi mua bánh kẹo phát cho các em. Nhưng cũng vì thế mà nó mới gặp được Vy. Nhắc tới đây nó bỗng nhớ chuyện nó tỉnh tò với Phong trước mặt Vy hôm liên hoan.
· Này, Phong!
· Hử?
· Tối qua, lúc về í,… tớ có nói gì không vậy?
· Nói gì là nói gì?
· Thì có nói ra bí mật gì không?
· À - Phong mỉm cười nhớ đến lúc Nhi nói lảm nhảm sau lưng nó - …Cậu trách tớ sao lại đẹp trai vậy! Rồi cảm ơn anh chàng đẹp trai này đã cõng cậu về đến tận nhà, thật tội nghiệp cho cái lưng của tớ.
· Thật không đó? Cậu có nói quá không?
· Cậu không tin thì thôi.
· Xí…Ai thèm tin lời Thụy Phong cơ chứ.

Dừng lại trước cổng nhà hai đứa, Phong bảo Nhi nhắm mắt lại. Gì chứ? Nhắm mắt à? Gì mà bí mật vậy? Ừ thì nhắm mắt. Rồi Phong bảo Nhi mở mặt ra. Ừ thì mở ra và….
· Mừng đầy tháng nhé! - Phong nhe răng ra cười, trước mặt nó là một cái bánh kem lung linh nến.
· Sao? Cậu….
· Hôm nay là một tháng sau sinh nhật của cậu mà.
· Tớ tưởng cậu quên rồi chứ.
· Thật ra thì tớ không quên đâu. Chỉ là gộp chung lại tặng luôn thể, đỡ tốn tiền mua quà sinh nhật, lại thêm quà Giáng Sinh.
· Gì? Đó là lí do à? Vậy mà tớ cứ tưởng cậu lãng mạn cơ chứ! Bủn xỉn.
· Với ai chứ với Nhi một lần là đủ, he he.

Nhi bật cười. Nó không nghĩ rằng Phong có thể làm cho nó những điều bất ngờ như thế này. Nó hạnh phúc. Ừ, quá hạnh phúc thì đúng hơn. Bên Phong lúc nào nó cũng thấy một cảm giác bình yên.
· Tớ muốn mời cậu đi ăn!
· Hả? Đi ăn?
· Ừ. Tớ không muốn nợ ai hết, nhất là với cậu.
· À, chuyện hôm qua á, không có gì đâu, chỉ là…
· Không. Cậu phải đi với tớ nếu không tớ áy náy và khó chịu lắm.
· Ừ, thế thì đi.

Nhi và Vy cùng đến tiệm bánh ngọt mà Vy thích nhất. Bất cứ khách hàng nào đứng trước tiệm nhìn cái tên thôi cũng phải cười. Vì sao á? Vì một lí do hết sức củ chuối: Tên tiệm là “Let’s smile” mà.
· Sao lại ở đây? - Nhi hỏi Vy.
· Thì ở đây chứ ở đâu? Đây là tiệm bánh tớ thích nhất đấy. Vừa đẹp, vừa sạch sẽ, bánh lại rất ngon nữa, cậu thích ăn loại nào cũng có. Cậu chưa đến đây sao?
· À, tớ…
· Ờ há! Tớ quên là hôm qua cậu đem cả bịch bánh to cho mấy em nhỏ, nhìn thôi là cũng biết của tiệm này rồi. Thôi, vào đi!

Vy kéo tay Nhi vào trong tiệm bánh và chọn một chỗ ngồi lí tưởng nhất. Mọi nhân viên trong tiệm ai cũng nhìn hai đứa mỉm cười. Thấy thế Vy bảo Nhi.
· Này, cậu thấy không? Họ nhìn tớ đấy!
· Sao cậu nghĩ vậy?
· Thì rõ ràng họ nhìn tớ cười cười mà. Chắc tại tớ xinh nên ai cũng mến ngay từ cái nhìn đầu tiên.
· À… ừ. Nhi tủm tỉm cười về cô bạn của mình. Rồi nó cũng ngồi ăn bánh và uống nước theo đúng lời mời của Vy như không có chuyện gì xảy ra.
· Này, hôm qua cậu giỏi thật. cậu học võ hay sao mà đá tên say rượu ngã lăn quay ra thế?
· Hi hi, tớ có biết võ vẽ gì đâu. Chỉ là trong lúc cấp bách hành động theo phản xạ vô điều kiện của mình thôi.
· Thế mà hắn nhăn nhó, đau điếng người. Chắc cậu mạnh hơn hắn!
· Tớ đá vào chỗ ấy thì sao hắn không đau được.
· Gì? Chỗ nào?
· Hơ…. chỗ cần đá í mà. Này, sau này cậu định thi trường nào? - Nhi nói lạc sang chuyện khác.
· Thi kinh tế! Giống Phong í, sau này chắc chắn chúng tớ sẽ học chung trường.
· Ủa? Phong thi Học viện âm nhạc mà?
· Không đời nào, cậu ấy học giỏi tự nhiên chắc chắn sẽ thi kinh doanh chứ không thi ba thứ âm nhạc đó đâu.
· Tớ thì không nghĩ như vậy. Phong hát và đàn rất hay, giọng cậu ấy rất ấm.
· Cậu nghe rồi à?
· Ừ, hôm… Nhi nhớ đến hôm ở phòng nhạc cụ.
· Tớ không tin. Một Thụy Phong lạnh lùng có tiếng, học giỏi hạng VIP thì chắc chắn sẽ không thể như thế.

· Có ai bảo lạnh lùng, học giỏi thì không được hát hay đâu? Mà Phong không lạnh lùng như mọi người nghĩ đâu. Vì tất cả mọi người nghĩ Phong như vậy nên cậu ấy mới như vậy. Nếu lạnh lùng vô tâm thì chẳng bao giờ tự nguyện tham gia đội công tác xã hôi làm gì. Bình thường thì khắt khe với bạn bè nhưng đó chỉ là giờ học thôi, còn ngoài ra cậu ấy cũng như bao bạn khác, cũng quậy tưng bừng vậy. Như hôm ở nhà cậu í.

Nhắc tới đây cả hai đứa đều ngượng đỏ mặt. Nhi lại vội lảng sang chuyện khác.
· À, đã đến đây rồi thì tớ mời cậu vào xưởng làm bánh của gia đình tớ luôn.
· Gì?
· Hi hi, đây là tiệm bánh của gia đình tớ mà.

Nhi toét miệng cười rồi dẫn Vy vào bên trong, nơi các thợ đang làm bánh. Vy hết sức bất ngờ. Giờ nó mới hiểu vì sao lúc vừa vào tiệm Nhi hỏi nó “Sao lại ở đây?” rồi đến các nhân viên phục vụ đều nhìn hai đứa mỉm cười. Vậy mà nó cứ tưởng…Híc, xấu hổ quá!
· Vậy hôm qua là bánh của nhà cậu chứ không phải cậu mua?
· Bánh tớ làm đấy!
· Sao? Cậu làm ngon vậy á?
· Thế cậu muốn làm thử một loại mình thích không? Tớ sẽ chỉ cho cậu. Tuy không bằng ba mẹ và các cô chú ở đây nhưng cũng đủ để ăn được.
· Tớ chưa bao giờ nấu cho mình tô mì gói huống chi tự làm một cái bánh kem Socola.
· Thì thử đi rồi biết.

Chưa để Vy đồng ý Nhi đã đưa cho nó đầy đủ mọi dụng cụ cần thiết. Vy lóng ngóng chẳng biết làm gì. Nhưng nó cũng bắt tay vào làm vì cái sĩ diện không cho nó đứng nhìn Nhi làm thành thạo y như một đầu bếp.

Từ trước tời giờ Vy chỉ quen để người khác làm cho ăn chứ có bao giờ tự làm. Nó nhớ đến mẹ và chị giúp việc, nhiều lần bỏ ra bao nhiêu công sức nấu cho nó ăn mà nó còn chê ỏng, chê eo, không thèm đụng tới. Bây giờ mới biết để làm một món ăn, một cái bánh đâu có dễ dàng gì, biết bao sự kì công, vất vả.
· Cậu dạy tớ làm bánh được không? Tớ muốn làm cho mẹ ăn.
· Ừ, nếu cậu thích thì tớ sẽ sẵn sàng chỉ cho cậu. Bạn bè mà.
· Không phải bạn, gia sư cho môn nữ công gia chánh thôi!
· Thì tùy cậu.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
[Kì Cuối]​

Á…! - Nhi bị trượt ngã ngay lúc ca khúc đang ở đoạn sôi nổi nhất. Đôi giày nó đi, chính xác ra chiếc giày nó đổi cho Vy đã bị gãy gót...


Vậy là Vy bắt đầu học làm bánh. Sẽ chẳng ai nghĩ một tiểu thư kiêu kì như nó lại tự tay làm bánh, mặt lấm lem bột, mồ hôi chảy ròng ròng. Mệt thật đấy nhưng Vy thấy vui, nhất là lúc thấy được công sức của mình.


· Uhm, lần đầu làm bánh thế này là tốt lắm rồi. Nhi gật gù sau khi ăn thử bánh Vy làm. Cậu giỏi hơn tớ đấy, cái đầu tiên tớ làm không thể gọi là bánh được, không nuốt nổi.

Vy bật cười. Rồi nó nếm thử bánh của mình. Một cảm giác khó tả đan xen trong lòng nó, So với cái bánh loại xịn nó từng ăn thì cái này thua xa nhưng nó thấy đó là cái ngon nhất. Giờ thì nó mới biết khi hưởng thành quả của mình vất vả làm ra hạnh phúc đến mức nào.


Nếu ai định nghĩa bánh được làm từ thợ giỏi, có hương vị hài hòa mới là bánh ngon thì chưa chắc đã đúng nhé. Ngon hay không là cảm nhận từ trái tim người ăn bánh và từ cái tâm người làm bánh. Giống như để hiểu một người nào đó thì phải xem cách họ đối xử với mọi người xung quanh và phải lấy con tim mà cảm nhận chứ đừng đánh giá người ta trong sự chủ quan của mình trên một hiềm khích.


Những ngày sau đó cứ lúc nào rảnh Vy đều đến tiệm bánh của nhà Nhi để học. Dần dần chiếc bánh làm ra càng đẹp và ngon hơn. Cũng dần dần Vy thấy quý Nhi, hai đứa ngày càng hiểu nhau. Vy thấy Nhi rất dễ thương và cũng rất đặc biệt. Nhi đàn hay, hát cũng rất ổn. Sẵn sàng giúp đỡ người khác ngay cả khi người đó là đối thủ của mình (là Vy chứ ai). Nhi hòa đồng với mọi người xung quanh, giản dị chứ không tiểu thư như Vy. Nhi làm bánh rất ngon, không như Vy, chả biết cái gì. Một điều mà Nhi hơn hẳn Vy là Nhi rất hiểu Phong. Làm bạn với Phong từ nhỏ, thích Phong cũng lâu lắm rồi mà chưa một lần nào nghe Phong hát cho Vy nghe, cũng chưa biết Phong thích cái gì, ghét cái gì.


Nó cứ nghĩ rằng cái gì nó thích Phong cũng thích, cái gì nó ghét Phong cũng ghét. Nó thích socola, cứ nghĩ Phong giống nó ai biết được rằng Phong rất ghét mùi vị của Socola. Cứ nghĩ Phong ghét con nít giống nó ai biết được rằng Phong có thể chơi với trẻ con cả ngày. Chẳng phải hôm Giáng Sinh, bọn trẻ mê tít “anh Noel” đấy thôi. Bây giờ mới đề ý chỉ lúc học Phong mới khắt khe với bạn bè. Rằng không được nói chuyện, giữ trật từ và phải tắt điện thoại di động trong giờ học. Rằng phải làm bài tập đầy đủ, đi học đúng giờ… Nhưng cũng có lúc Phong giảng cho bạn này bài văn, lúc chỉ giúp bạn kia hiểu ra bài Toán. Lúc vận động mọi người quyên góp tiền làm quỹ lớp cho các bạn học sinh nghèo, lúc thì bày ra đủ trò cho mọi người tham gia sau những giờ học căng thẳng. Cũng chính Phong nghĩ ra vụ liên hoan, lấy ngày 23/12 làm ngày của lớp chứ đâu.


Và những lúc như vậy, Phong cũng như bao bạn khác, có ai nhận ra đó là một hotboy lạnh lùng, một lớp trưởng khắt khe? Hóa ra từ trước tới giờ Vy hiểu về Phong chỉ là những gì người khác đánh giá chứ chưa bao giờ biết rõ con người thật của Phong cả. Nó nhớ lại câu nói của Phong: “Tớ thích Nhi bởi trong ánh mắt của Nhi có con người thật của tớ và trái tim tớ thấy được điều đó. Bên cạnh Nhi tớ là chính tớ”. Tự nhên Vy cảm thấy một chút buồn….


Ngày Hội Xuân của trường…..


· Cái gì đây? - Phong với Huy nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mà Vy với Nhi để trước mặt.
· Bánh kem đấy. Thành phẩm công chúa chúng ta làm đấy - Nhi nháy mắt với Vy.
· Gì? - cả Phong và Huy cùng đồng thanh.
· Vy mà cũng làm bánh à?
· Nếu là bánh của Vy thì tớ không dám ăn đâu. Ai mà biết được đây có phải là lần cuối cùng tớ gặp các cậu không?
· Quá đáng! Các cậu chưa ăn sao biết ngon hay không? Tớ lọ mọ dậy từ sáng để làm, các cậu lỡ chê vậy sao? Không ăn thì thôi, tớ đem về xử lí một mình. - Vy phụng phịu.
· Thôi thôi, đừng đùa nữa. hai cậu thử đi, bánh Vy làm không tệ đâu. Học trò của tớ tuyệt vời lắm!
· Hả? Vậy là Vy học làm bánh từ Nhi à? Thế thì càng không dám ăn.
· Để tớ hi sinh trước cho, có gì trăng trối với tớ trước kẻo hối hận bây giờ - Phong nhăn mặt nhìn vào cái bánh. Ủa? Sao lại ghi F4? Sao lại trang trí toàn hình cỏ bốn lá thế này?
· Cỏ bốn lá trượng trưng cho May mắn - Niềm tin - Tình yêu - Hi vọng. Bốn thứ ấy ai chẳng muốn có được. Còn một thứ tớ cũng rất cần nữa.
· Thứ gì?
· F4.
· Là cái gì vậy?
· F thứ nhất là Four. Bốn người chúng ta. F thứ hai là Funny, niềm vui của tớ từ khi quen các cậu. F thứ ba là Friend. Chúng ta là bạn. F thứ 4 là Forever. Tình bạn mãi mãi bền vững. Tất cả tớ mong chúng mình mãi là những người bạn tốt của nhau. Nếu có hai bạn nào muốn tiến xa hơn, tớ đây cũng không trách.(Vy giả vờ xị mặt, híc híc nhìn Phong và Nhi).

Tất cả bất ngờ và cùng bật cười với câu trả lời của Vy. Rồi chúng nó xúm vào ăn bánh.


· Tớ sẽ ăn cái bánh có tên 7-love của Vy - Huy nhăn răng cười
· Cậu dám chọc tớ lần nữa thì tớ cho cậu cái bạt tai đấy - Vy đánh mạnh vào vai Huy làm thằng bé suýt nữa phun miếng bánh ra ngoài.
· Gớm, tiểu thư đanh đá.

Dạ hội mùa Xuân


Đây là lúc mọi người hồi hộp và chờ đợi nhiều nhất. Sau một ngày chơi các trò vận động mang tính dân gian, thi thố các phần liên quan đến kiến thức nào là “Rung chuông vàng”, “Bò lên đỉnh Olympia”, “Ai thông minh hơn học sinh lớp…ta” thì giờ là lúc các lớp biểu diễn tiết mục văn nghệ của mình cho thật hoành tráng, để giành ngôi vị “Idol Music” về cho lớp.


Lớp 12A1, chúng nó đã chọn ra tiết mục xuất sắc nhất để đi dự chung kết chính là song ca “Áo dài ơi” do hai cô bạn dễ thương, trẻ trung trình bày với những màn nhảy hiện đại thật sôi động của nhóm múa minh họa ngộ nghĩnh. Sự kết hợp này chính là do tiểu thư của lớp đề nghị. Vy đã rủ Nhi thi cùng và tất nhiên, tài năng của Nhi lúc này sẽ được tỏa sáng.


Đã đến tiết mục cuối cùng trước khi đến tiết mục của Nhi và Vy…


· Cậu có hồi hộp không? - Nhi hỏi Vy.
· Tim tớ đang đập thình thịch đây nè. Nhưng hồi hộp chẳng giúp cho mình được gì đâu. Chi bằng… - Vy nắm tay Nhi - như thế này thì sẽ giúp chúng mình thi tốt hơn đấy.
· Tớ… rất vui khi được làm bạn, à không, làm đồng đội với cậu. Nhi nhìn Vy mỉm cười.
· Còn tớ thì… rất vui khi được làm bạn với cậu.

Vy cười. Nụ cười thật xinh và cũng thật chân thành của tiểu thư kiêu kì. Hai đứa nắm tay nhau chuẩn bị bước lên sân khấu thì…

· Khoan, cái đôi giày của tớ làm chân tớ đau nãy giờ… Hôm nay nó bị gì kì quá, cứ lỏng lỏng sao á - Vy nhìn đôi giày của mình.
· Vậy đổi cho tớ đi! Chân tớ không nhỏ nhắn bằng cậu đâu, có lẽ sẽ vừa. Xong phần thi thì mình đổi lại, chứ cứ để như vậy, sẽ khó cho cậu lúc nhảy đấy.
· Thế…
· Không sao đâu.
Nói là làm, Nhi nhanh nhẹn tháo giày ra. Nhi không quen đi giày cao gót quá như Vy mặc dù giày của Nhi cũng hơi cao gót một tí - theo như lời yêu cầu của tụi bạn trong lớp. Một thoáng lo lắng, nhưng cả hai đứa đều nhanh chóng cười động viên bạn mình.


Hai đứa bước lên sân khấu trong tà áo dài trắng thướt tha. Vy và Nhi nhìn nhau mỉm cười. Mọi người vỗ tay rần rần. Một tiểu thư kiêu kì, xinh đẹp và một cô bé nhí nhảnh, dễ thương làm xao động những trái tim ở dưới trong đó có Phong và Huy. Hai đứa lặng người đứng nhìn. Phong vẫn thích cái nụ cười khoe hết hàm răng (!!!) và cái tóc cột nhỏng lên cao của Nhi. Hôm nay cũng vậy, Nhi vẫn cột lên hằng ngày nhưng là hai chùm xinh xinh hai bên, trông đáng yêu không tả được. Và vẫn cái ánh mắt tinh nghịch ấy của Nhi nhìn về phía Phong như thể “tớ sẽ thi tốt, cậu yên tâm”. Dù đừng giữa hàng ngàn học sinh thì hai đứa vẫn nhận ra nụ cười và ánh mắt dành cho nhau.

Màn biểu diễn bắt đầu. Sân trường náo nhiệt và thật sôi động trong tiết mục của hai cô gái.

…Vui lên đi khi xuân đón chào chúng ta…

…Áo dài vui vui áo dài hát hát bao nắng xuân đang về khắp nơi…

….Áo dài nói nói áo dài cười cười mang hạnh phúc đến cho mọi người…


Tất cả hò hét như muốn bật dậy để cùng nhảy với hai đứa thì….


· Á…! - Nhi bị trượt ngã ngay lúc ca khúc đang ở đoạn sôi nổi nhất. Đôi giày nó đi, chính xác ra chiếc giày nó đổi cho Vy đã bị gãy gót.

Mọi người hốt hoảng và nhốn nháo không biết có chuyện gì xảy ra rồi xúm vào chỗ hai đứa…


· Tránh ra cho tớ đi tí! - Phong lao lên sân khấu và chen vào mấy đứa để bế Nhi chạy lên phòng y tế. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hai đứa.

Tại phòng y tế…

Nhi chỉ bị trặc chân và trầy xước một tí thôi chứ không có gì nghiêm trọng. Nhưng nó đã khóc hu hu vì nghĩ rằng vì mình mà tiết mục biểu diễn của lớp bị hủy. Mọi người trấn an nó rằng đó chỉ là một cuộc thi thôi, được hay không không quan trọng, hay sự an toàn của Nhi là trên hết, vân vân và vân vân. Phong nhìn Nhi, ánh mắt tỏ rõ sự lo lắng. Nó cốc đầu cô bé:


· Ngốc! Không ai trách Nhi đâu mà!

Nhìn thấy thế Vy đi ra ngoài hành lang. Huy đi theo. Ánh mắt của Vy rơm rớm nước mắt.


· Ghen à?
· Cậu thì lúc nào cũng nghĩ thế.
· Thế tại sao lại khóc khi nhìn thấy Phong quan tâm đến Nhi?
· Nhi bị thế là do đổi giày cho tớ. Nếu lúc đầu tớ không chịu thì đâu có chuyện xảy ra, thì người bị là tớ chứ không phải là Nhi. Lỗi là do tớ.
· À, thì ra là vậy. Đâu có ai mong chuyện này xảy ra, cậu cũng không là người có lỗi mà. Lỗi là do chiếc giày thôi mà. Để hôm sau tớ vứt quách nó đi, mua cho cậu đôi giày mới nhá.

Huy toét miệng cười. Nhìn thấy nụ cười của Huy, Vy hơi bối rối. Lần đâu tiên trong mười mấy năm làm bạn, nó thấy ở Huy có một điều gì đó rất lạ… mà cũng rất quen thuộc. Nó quay đi.


· Xí, ai thèm… Vậy là công sức của mọi người đổ hết xuống sông xuống biển rồi - Vy xịu mặt.
· Ai bảo thế?
Huy nháy mắt với Vy rồi kéo nó vào trong phòng y tế nơi mấy đứa bạn đang xúm xít ở đó. Thằng bé nói cái gì đó mà ai cũng gật gù đồng tình

Dạ hội mùa Xuân kết thúc.

Mỗi người một cảm xúc khó tả trong lòng. Tất thảy đều mệt sau một ngày vui chơi hết cỡ nhưng ai nấy đều vui tươi với nụ cười rạng rỡ trên môi. Thế rồi Huy đưa Vy về nhà như một nhiệm vụ phải bảo vệ cho cô công chúa xinh đẹp.

· Tớ hơi bất ngờ về việc cậu coi Nhi là bạn. - Huy nói với Vy.
· Không phải là coi mà là bạn thật sự.
· Vì sao tớ thích Nhi cậu đã rõ?
· Ừ. Vì đơn giản… Nhi là người đáng để người ta thích.
· Và cậu bỏ cuộc?
· Không. Một đứa như tớ không thể bị đá. Chỉ là… buông tay ra để người mình yêu nắm lấy bàn tay khác ấm áp hơn mà thôi.

Huy nhìn cô bạn của mình đang rớm rớm nước mắt nhưng nụ cười thì lại thật sự vui. Đôi khi bạn yêu mến một ai đó không đơn giản chỉ là yêu và dành cho họ những điều tốt nhất. Và yêu cũng không phải là một sự giành giật và đấu tranh. Mà yêu là một sự hòa hợp giữa hai tâm hồn, là sự hòa hợp giữa hai con tim cùng nhịp đập. Nhiều lúc trái tim đang suy nghĩ những gì chính ta cũng không biết. Chẳng phải trái tim có lí lẽ riêng của nó hay sao? Cũng chỉ có những trái tim cũng nhịp đập, thấu hiểu nhau mới tìm đến nhau. Và đôi khi nhận ra rằng, có những lúc mình nên yêu một người nào đó bằng cả trái tim mình mà không cần đáp lại bởi nếu tình yêu không hiện hữu trong trái tim người ấy thì mình cũng hạnh phúc vì trong tim mình đã có nó.

*******
Cũng trên đoạn đường khác, Phong với Nhi đi về chung như trước đây chúng nó vẫn làm. Nhưng hôm nay, một lần nữa Phong lại cõng Nhi về vì chân Nhi vẫn còn đau. Hai đứa bồi hồi nhớ lại tiết mục cuối cùng vào đêm hôm nay…

….

Mọi người vừa mới đắm mình trong những màn biểu diễn khá tuyệt vời của các lớp. Tưởng chừng như đã đến lúc chờ ban giám khảo chấm điểm thì bất ngờ Huy chạy lên sân khấu…



“Các bạn thân mến, trong cuộc sống những vấp ngã nho nhỏ và những điều thú vị, bất ngờ luôn đồng hành với chúng ta. Xin hãy cho một trang pháo tay cho cặp song ca tài năng của chúng ta quay trở lại……..”



Vừa nói Huy vừa chỉ về phía dưới sân khấu. Một giai điệu quen thuộc bắt đầu vang lên những nốt nhạc đầu tiên. Mọi người nháo nhác tìm xem những giai điệu ấy xuất phát từ đâu. Và tất thảy đều lặng đi khi ở giữa sân trường có đôi bạn đang đứng bên nhau, người thì đàn Piano còn người thì kéo Violon. Không ai khác chính là Thụy Phong và Khương Nhi. Và rồi một giọng hát cất lên từ trên sân khấu:



Con đường dài, lá rụng đầy

Bỗng một ngày, gió đến thì thầm gọi chiếc lá cuối đông thức cơn ngủ say…



Đó là Vy, Huy tiếp nối và nắm tay Vy đi xuống…

Em ngại ngùng giấu nắng vào lòng.

Đêm dù dài cũng sẽ qua

Và hãy thật lòng đón yêu thương đang chờ em tới…
52bwalkinghometogetherbyweirdklown.jpg




Và bốn giọng ca cùng hòa quyện vào nhau trong sự bối rối, sự bất ngờ của tất cả mọi người đang chứng kiến….Một sự kết hợp quá tuyệt vời giữa ba người rất nổi tiếng và một người…sắp – nổi – tiếng. Phong, Nhi, Huy, Vy.



Yêu là cùng chia vơi nỗi buồn.

Là cùng chung vui phút giây hạnh phúc.

Dắt nhau đi trên ngày xanh…



Phong bất ngờ nắm lấy tay Nhi, nó khe khẽ hát.



Yêu là cùng chung bước trên con đường

Cùng nắm tay nhau thật chặt

Để luôn nhớ rằng

Bước thật chậm

Để biết… yêu… em… nhiều hơn.



Nhi bối rối, xúc động. Phong không biết sau lưng nó có nụ cười của cô bé ngốc đang hạnh phúc… vì yêu.



Yêu không phải là một đường đua có kẻ chiến thắng và thất bại. Nó là cảm giác bình yên trong cái nắm tay nhau thật chặt, là hai trái tim cùng nhịp đập tìm về phía cuối con đường nơi có tình yêu đang ngự trị…

<hết>
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Hôm nay mình mới "lần mò" vào đây đọc truyện nè, hay thật đấy. Xem ra mình cũng nên thử Post mấy bài mình viết lên rồi cùng nhau bàn luận chút chút nha:KSV@13:
 
×
Quay lại
Top