Ngẫu hứng làm thơ...

Áng mây xám hay mực nhòe trang giấy
Giọt mưa rơi hay nước mắt âm thầm...
 
Ẩn trong kẽ lá
Một cánh bướm
Mơ màng
Chiếc áo rực rỡ trong nắng mai'
Thiếp đi trong huy hoàng
Nhẹ nhàng,
Cành cây khẽ khàng
Bất ngờ tỉnh giấc
Bối rối lượn vòng...

Góc kệ tối
Một chiếc lọ thuỷ tinh
Bám bụi
Cằn cõi trong bóng đêm
Lịm đi trong vô vọng
Thình lình
Tăm tối chợt tan
Bất ngờ tỉnh giấc
Hứng khởi, cười...

Trong suốt như pha lê
Lộng lẫy trong ánh nắng
Đôi cánh vập vờn
Tâm hồn tổn thương thêm hy vọng
Người qua lại:
"Bướm cả lọ thật xinh!"
Bướm vẫn bay
Lọ vẫn hát
Hồn khắng khít nhưng tâm xa vời.
Buồn
Vui
Ưu sầu
Hạnh phúc.

Một chiều hoàng hôn
Máu nhuộm đỏ một vùng trời
Tạm biệt,
Hay là xa mãi mãi
Có kẻ dại nào, trở lại chốn tù lao.
Mà, chiếc lọ ấy
Vẫn ngây ngô tin tưởng:
Hãy bay đi,
Theo đuổi tự do và hạnh phúc.
Hãy làm cho đời đẹp
Hãy đi thật xa
Hãy sống cho mình.
Tin, ngày nào đó
Khi mây bồng bềnh trôi theo gió
Chiếc lọ thuỷ tinh-
Bị lãng quên,
Vứt vào xó bụi-
Mãi luôn đợi chờ nơi ấy
Mong được thấy
Đôi cánh thân thuộc
Dập dìu
Dang rộng
Trên khung trời cao kia...
-Yoshida-​

*****​
Nếu được chọn, bạn muốn là chú bướm kiêu sa, rực rỡ hay chỉ là một chiếc lọ thuỷ tinh cũ kĩ bám đầy bụi?

Nếu may mắn được làm một "chú bướm" xinh xắn, con đường rộng mở ở phía trước, được tự do bay lượn, bạn có trở về bên cạnh "chiếc lọ" thân thương mãi luôn ngóng trông bạn nơi xa xăm nào đó, dù chỉ là lướt thoáng qua?

Nếu bạn là một "chiếc lọ" ngủ yên trong góc tối, bạn có không ngừng tin tưởng vào một điều mà mình biết chắc là sẽ không bào giò thành hiện thực, rằng, "chú bướm" ấy, mãi mãi, sẽ chẳng quay trở lại?

Bạn là ai, không quan trọng. Nhưng quan trọng là bạn chọn là một người như thế nào.

Các bạn, có thể là những "chú bướm" hay những "chiếc lọ thuỷ tinh", dù là ai, vẫn sẽ giữ cho tình bạn luôn đẹp.

Nếu chỉ là đẹp với bản thân mình thôi, cũng không sao đâu mà...
Sao ngày xưa viết được như này luôn ấy nhỉ :v
 
Thơ bay lên khi tâm hồn mơ mộng
Thơ chỉ sống khi lòng vẫn còn thương
Thương ngày xưa, thương con đường mở rộng
Thương hiện tại, nước mắt hóa dòng sông

Gió hiu hắt trên ngọn cây đứng tuổi
Người lặng yên nơi ký ức chôn vùi
Vắng hồn thơ, cuộc đời như lầm lũi
Suốt đêm dài, bóng ngã trọn đường đi

Ngày xưa ấy, xem chừng như ảo mộng
Có đôi lần, cũng chẳng biết thực hư
Cố tìm về miền thơ ấu, vô vọng
Nơi vần thơ vẫn không ngớt chờ mong

Hoa héo rũ bên thềm đường cằn cỗi
Giọt mưa rơi bỗng dưng thấy bồi hồi
Chợt sống lại những tháng ngày thơ mộng
Rồi bàng hoàng, liệu rằng sắp chia phôi?

Lòng còn thương, nhưng rõ là thương tổn
Tâm còn mộng, mộng mong manh chóng tàn
Hồn thơ hỡi, còn chăng hay đã mất
Chẳng một lời từ biệt chốn nhân gian...?
 
Là mưa bay hay nước mắt em rơi
Ướt hàng mi trong nỗi nhớ dại khờ
Cố ôm lấy một con tim vụn vỡ
Giữa đường khuya, một dáng hình bơ vơ...

25/7/23

*Vẫn là mưa khơi gợi nguồn cảm xúc nhất ^^
 
Gió đông về, em ơi có nghe chăng?
Se se lạnh, lượn ngang khung trời vắng
Bồi hồi giữa chốn yên bình tĩnh lặng
Phảng phất miền ký ức mong manh.

Gió đông về, em ơi còn nhớ chăng?
Tuổi học trò hồn nhiên cùng áo trắng
Dù vấp ngã vẫn vội dậy đứng thẳng
Mắt chăm chăm nhìn bầu trời biếc xanh

Gió đông về, nơi em có tuyết chăng?
Tuyết trắng xóa từng hạt bay trong nắng
Lấp lánh giữa trời quang mây tạnh
Tiếng cười giòn vang vọng cả cõi mơ

Giờ đông về, lòng bỗng chút thẫn thờ
Nhớ áo trắng, nhớ cặp bút sách vở
Nhớ em, cô gái cười trong tuyết
Em vẫn cười nơi giá lạnh bơ vơ...


20/11/2023

 
×
Quay lại
Top