[Longfic] Vị Mưa Thu

AizEyes726

Ran_Aizu_726
Tham gia
30/7/2019
Bài viết
1

Vị Mưa Thu

%25E1%25BA%25A3nh-m%25C6%25B0a-m%25C3%25B9a-thu-18.jpg

Author: AizEyes726 (Ran_Aizu_726)

Disclaimer:
* Đa số các nhân vật thuộc quyền sở hữu của tác giả Aoyama Gosho; một số nhân vật thuộc quyền Shirodaira Kyou - tác giả bộ truyện Thám tử Kỳ Tài; Kanari Yozaburo - tác giả bộ truyện Thám tử Kindaichi.
* Tác phẩm được viết hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận.
* Các sự việc trong fanfiction đều là hư cấu, không có thực, không liên quan đến tổ chức hay sự kiện nào.

Rating: T

Status: Đang tiến hành

Genres: Romance, Fantasy, ...


Pairings: Kudo Shinichi - Ran Mori; Heiji Hattori - Kazuha Toyama; Kaitou Kuroba - Aoko Nakamori, ...

Note:
* Ý tưởng cho "Vị Mưa Thu" đã được mình viết khoảng 10 chap đầu vào năm 2012 dưới tên "Dù Thiên thần ... hay Ác quỷ", sau đó đã tạm ngưng một thời gian rất dài (chính xác là cho đến bây giờ ?). Do 7 năm sau (31/08/2019) sau khi xem Movie 23, mình quá nhớ các kỉ niệm bên Conan, đặc biệt là KSV, các forum Conan xưa và khoảng thời gian viết fanfic nên mình muốn viết lại DTTHAQ theo một giọng văn "tiến bộ" hơn ~ và muốn hoàn thành ý tưởng của ngày nhỏ một cách thật trọn vẹn.

10 chap đầu của "Dù Thiên thần ... hay Ác quỷ" đã được đăng năm 2012 ở một vài trang như sau:

https://conankun.forumotion.com/t2834-fic-shinran-du-thien-than-hay-ac-quy
https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-du-thien-than-hay-ac-quy.124136/
Ban đầu mình chỉ định viết tiếp thôi nhưng sau khi đọc lại giọng văn năm 12 tuổi ? mình quyết định viết lại từ đầu ạ ???
Ý tưởng truyện hầu như vẫn được giữ nguyên như cũ, chỉ thay đổi cách kể chuyện của fic ~

* Không report fic dưới mọi hình thức nếu không có sự đồng ý của tác giả. Mình cảm ơn.

* Mong rằng fic sẽ nhận được nhiều nhận xét và góp ý cũng như sự ủng hộ của mọi người, để sau vài năm quay lại mình được gặp lại nhiều bạn cũ và làm quen được nhiều bạn mới nha ạ ~~~


* Nếu topic vi phạm quy định nào của box fanfic, mong được sự nhắc nhở của mọi người. Em sẽ kịp thời chỉnh sửa ngay lập tức ạ ~


.. ... ...

Vị mưa thu ...

Giữa dòng chảy chớp thoáng của lịch sử, tôi muốn viết nên một câu chuyện.

Câu chuyện về một thế giới nào đó trong trí tưởng tượng của tôi.

Có nụ cười, có tình yêu thương, có những sự hi sinh cao đẹp …

Cũng có những mất mát, đau khổ và hận thù.

Từng nét bút tôi vẽ lên đều không hề có thật, nhưng tôi luôn hi vọng rằng, những vẻ đẹp tôi viết về vẫn đang thực sự tồn tại ở một nơi nào đó, trong vũ trụ bao la này.

… … ...

Tôi còn hi vọng rằng, câu chuyện tôi viết nên có thể trở thành một phần nhỏ trong hồi ức tuổi thơ của một ai đó yêu quý thế giới Thám tử lừng danh Conan. Như kí ức của tôi về những fanfic trước đây tôi được đọc vậy ~
...

Tôi viết để hiểu rằng, dù đi qua bao năm tháng, tình yêu của mấy cô cậu chúng tôi đối với Conan chưa bao giờ phai nhạt. Để mong rằng, chúng ta lại có thể tiếp tục được đồng hành, gắn bó cùng nhau, như vị mưa mùa thu của đất trời vậy.
.


Aizu
 
Hiệu chỉnh:

.Vị Mưa Thu.

Chap 1: Miền kí ức …

Sự vận chuyển của đất trời luôn ẩn chứa trong nó một điều gì đó thật huyền diệu. Từ ngàn năm xưa, sóng biển dần rút, mực nước dần hạ xuống để lộ ra một dải đất liền đơn độc giữa biển cả mênh mông. Dải đất ấy nhìn như được thắt lại ở giữa, nét thắt chia phần đất liền thành hai nước: Tokyo nằm phía Bắc và Osaka ở phía Nam.

Đất trời dường như có ý ưu ái cho Tokyo hơn. Khí hậu hòa hợp, trăm hoa đua nở suốt bốn mùa xuân hạ thu đông, những tuyệt sắc thiên nhiên có ở khắp mọi nơi. Mây trời thường một màu xanh thẳm, lúc có tuyết hay mưa rơi cũng đều mang nét hiền hòa và dịu nhẹ như con người nơi đây. Đất nước phía Bắc này hầu như chưa bao giờ phải đối mặt với bấy kỳ một hiểm họa thiên tai nào từ thiên nhiên.

Chỉ cách nhau một eo biển hẹp mà Osaka lại vô tình phải hứng chịu tất cả những điều ngược lại. Cảnh sắc phía Nam trong một năm chỉ có hai mùa. Hết mùa khô hạn đến mức nứt nẻ đất đai lại là những cơn bão tuyết trắng xóa bầu trời hoành hành trên khắp lãnh thổ. Bầu trời họa hiếm có trong xanh thì dưới con mắt của những người dân khắc khổ luôn phải chiến đấu với những cơn thịnh nộ của tự nhiên nơi đây, màu xanh ấy cũng trở thành tăm tối.

Hai sắc thái trái ngược ấy cũng chai rèn nên tính cách hoàn toàn khác nhau của người dân hai nước. Sinh ra và lớn lên ở Tokyo, họ thường có một trái tim hòa bình, dịu nhẹ và yêu mọi điều xung quanh, nhất là dưới thời “thái bình thịnh trị” của dòng họ Kudo. Cuộc sống của họ hầu như đều êm ấm, hòa hợp với nhau. Người dân thậm chí còn cảm thấy thân thiện với Hoàng gia vì sự gần gũi và cách trị vì luôn sẵn sàng lắng nghe bách tính của họ. Tuy sự no đủ ấy có làm người dân Tokyo có phần “yếu ớt”, nhưng bằng tầm nhìn xa trông rộng của mình, Hoàng đế Kudo Yusaku luôn đặt một phần chú trọng trong tuyển chọn và xây dựng một lực lượng quân đội vững mạnh, luôn đủ sức bảo vệ đất nước trước bất kì một đối thủ nào. Không chỉ vậy, rèn luyện và nâng cao hiểu biết và trí thông minh là việc dòng họ Kudo luôn xây dựng cho tất cả người dân.

Hoàn toàn ngược lại với những lớp học chữ nghĩa và nhân văn của Tokyo, trải rộng khắp Osaka là hàng loạt võ đường kiếm sĩ, rèn luyện rất nhiều loại võ thuật thiên biến vạn hóa. Tinh thần anh dũng, quật cường của võ sĩ đạo hay nét nhanh nhẹn, thông minh của các kiếm sĩ là kết quả của cuộc sống liên tục phải đấu tranh khắc nghiệt với thiên nhiên và đấu tranh với chính mảng tối tăm của con người. Osaka dưới sự cai trị của Hoàng đế Onimaru Takeshi lại càng hà khắc. Cả đất nước như một quân đội thiện chiến rộng lớn, vâng lệnh chỉ đạo của một người duy nhất. Cũng vì Hoàng đế có võ thuật và tài năng hơn người, đã lãnh đạo Osaka vượt qua bao trận thiên tai, nên người dân nơi đây luôn coi ông là bậc tối thượng, một phần có kính nể nhưng sự sợ hại với “quân lệnh như sơn” của Hoàng gia mới là chiếm phần lớn. Chính bởi cuộc sống ấy nên không một chút “yếu ớt” nào được phép tồn tại trong bất kỳ ai ở đất nước phía Nam này, mà thay vào đó là sự dũng cảm, kiên cường với thử thách nhưng họ lại có phần nóng vội và hiếu thắng.



(Tokyo)

Những ánh nắng gay gắt cuối cùng vừa rời xa đất nước phía Bắc, mùi gió thu tràn về mang theo những cơn mưa phùn giúp sảng khoái đất trời. Cơn mưa trút xối xả tạo bọt nước khắp mặt đất ẩm ướt sau cả một mùa hè bị xâm chiếm bởi nắng nóng. Ở khu rừng phía Tây Tokyo, những tán lá cây hùa mình vào làn gió lạnh như reo hò cùng mưa, tắm mình trong làn nước chúng đã mong đợi từ lâu. Giữa bức tranh phong cảnh ấy, nét hùng vĩ được những ngọn núi trùng trùng điệp điệp bao quanh khu rừng tạo thêm, cùng thác nước đang tung bọt trắng xóa và tiếng gầm, tiếng kêu của những con thú rừng gần đó tạo nên một bản nhạc thiên nhiên vừa sôi động lại vừa bình yên.

Dưới chân thác nước là một con suối uốn lượn, chảy len giữa hai ngọn núi. Mặc cho sức tuôn xối xả từ trên thượng nguồn xuống, dòng nước nơi đây vẫn mang vẻ hòa nhã như cả đất trời Tokyo vậy.

Nhưng cái làm người ta kinh hãi không phải ở tiếng gào thét hay sự hiểm trở của thác nước mà là cái màu đỏ tươi đang nhuộm dần con suối. Dòng chảy đang cuốn dần máu từ người một đứa bé 10 tuổi nằm dưới chân núi đi, tạo màu loang lổ khắp một vùng.

Mái tóc đen nhánh của đứa bé gái buông lơi trong nước, dập dềnh theo từng đợt sóng tràn qua. Bộ Yukata màu trắng xanh được máu nhuộm dần sang thẫm đỏ. Khóe mắt hơi hấp háy, như cô bé ấy đang gắng gượng sức lực cuối cùng của mình để nhìn lên sườn núi phía trên. Mây trời trôi đi theo làn gió ngày một mạnh thêm. Hình ảnh trước đôi mắt màu tím ấy mờ dần rồi biến mất.

… … …

“Thái tử! Người đừng chơi nữa! Chúng ta phải về thôi, nếu không Hoàng hậu sẽ trách phạt thần mất!” – Một vị Thái giám chạy theo một cậu bé tầm 10 tuổi.

Cậu bé ấy có đôi mắt màu nước biển - một đôi mắt ẩn chứa những ước mơ, những khát vọng; một đôi mắt thông minh, sắc sảo. Đôi mắt xanh ấy dù mang nét trong veo của một đứa trẻ nhưng dường như vẫn có thể nhìn thấu tất cả vạn vật trên đời.

Kudo Shinichi – Thái tử của đất nước Tokyo.

“Cho ta chơi chút nữa đi, Agasa. Thỉnh thoảng mới được ra ngoài một lần, tí nữa về ta sẽ chịu trách nhiệm cho ngươi, được rồi chứ? Giờ thì ta muốn chơi trốn tìm như bọn trẻ ngoài cung ấy. Nhà ngươi đi tìm nha, ta trốn đây!”– Người được gọi là Thái tử cười tươi với vị Thái giám rồi chạy vụt đi mất.

“Thái tử … Ây dà! Người nhớ trốn quanh đây thôi đấy nhé!” – Hiroshi Agasa, vị Thái giám hầu cận bên cạnh Thái tử đành phải lắc đầu gọi với theo rồi ông nhắm mắt lại để cùng tham gia trò chơi với cậu.

Vừa đưa hai tay che mắt ông vừa khẽ mỉm cười. Mặc dù ông biết chắc chắn khi về sẽ bị Hoàng hậu Yukiko trách tội nhưng hơn ai hết, ông hiểu tính cách của đứa trẻ đang chạy nhảy phía trước. Cậu bé thích được tự do, thích được vui chơi đùa nghịch như những cậu nhóc bình thường khác. Thời gian ông ở bên cạnh cậu chắc chắn còn nhiều hơn Hoàng thượng và Hoàng hậu luôn bận rộn với công việc cai trị đất nước. Ông chứng kiến cậu được sinh ra, cùng cậu tập bập bẹ những tiếng nói đầu tiên, cùng cậu học những bài học đầu tiên, … Cậu đối với ông cũng vừa nũng nịu vừa tình cảm, không hề dùng chút uy quyền nào trong cuộc sống hằng ngày. Chính vì vậy, Agasa yêu thương vị Thái tử này như con đẻ của mình vậy.

Hình ảnh cậu nhóc 10 tuổi tung tăng trong bộ đồ Thái tử màu sẫm than trước mắt trái ngược hoàn toàn với cái nhìn đăm chiêu và sắc sảo của cậu mỗi khi ngồi cạnh nghe Hoàng đế Yusaku sắp xếp các công việc đất nước. 10 tuổi, tuy vẫn có ham mê vui chơi như những đứa trẻ khác nhưng Agasa hiểu, khát vọng về thế giới này cũng đang lớn dần lên bên trong cậu. Ông tin rằng, Kudo Shinichi chắc chắn sẽ trở thành một vị quân vương tinh anh không thua kém cha mình.

Mải suy nghĩ về những miền kí ức xa xôi, vị Thái giám bất chợt quên mất nhiệm vụ của mình rằng phải theo sát sự an toàn của Thái tử.



Kudo Shinichi chạy vụt về phía trước.

Bước chân lon ton của cậu dần chậm lại vì cảnh sắc thiên nhiên nơi đây.

“Wow …” - cậu bất giác thốt lên cảm thán, rồi cậu lại tự bật cười.

Shinichi không phải người đam mê các loài hoa như mẹ cậu - Hoàng hậu Yukiko. Hình ảnh người mẫu thân đã từng trang trí phòng ngủ Thái tử với bảy loại hoa bảy sắc cầu vồng bỗng hiện lên làm cậu rùng mình. “Bé Shin của mẹ không thể mãi học cái khô khan như chính trị của phụ thân nó được! Thái tử của ta phải giỏi về nghệ thuật như mẹ nó vậy, đặc biệt là cắm hoa!”. Chính vì vậy, mỗi khi nhìn thấy “hoa cỏ” trong cung cậu đều tránh xa càng nhanh càng tốt.

Nhưng nơi này thì khác. Màu sắc của hàng trăm loài hoa khác nhau được điểm xuyết bởi màu xanh của cỏ dại dưới chân, dãy cây hoa anh đào to lớn phủ rộng khắp đường rừng. Chúng hoàn toàn phát triển theo quy luật tự nhiên, đâm ngang vươn dọc để tìm kiếm ánh sáng mặt trời. Cậu thích nhìn chúng hoang dại mà đầy sức sống như vậy hơn cách cắt tỉa tỉ mỉ trong hoàng cung.

Shinichi rất thích nơi này, cậu đang đứng trên một sườn núi ở khu rừng phía Tây Tokyo, từ cung điện cậu ở, đây là nơi cuối cùng cậu nhìn thấy màu đỏ của hoàng hôn mỗi ngày. Mỗi khi được ra ngoài hoàng cung cậu đều muốn được đến chạy nhảy ở nơi này, một phần vì sự tự do rộng lớn của thiên nhiên, một phần vì cậu cứ luôn có cảm giác khu rừng này ẩn chứa những điều cậu chưa hề được biết đến.

Vị Thái tử 10 tuổi ngồi xuống một khóm hoa nhạt màu xanh than gần đó. “Đây là loài hoa gì nhỉ?” - sẵn tính tò mò và ham học hỏi, cậu ngắt một bông và cho vào tay áo, vốn định khi quay lại cung sẽ hỏi vị Hoàng đế luôn tự xưng rằng ‘cái gì cũng biết’.

y-nghia-cua-hoa-cat-canh-1489203825.jpg


“Sóc à, tặng em chút hạt dẻ nè!”

Từ đằng xa, một giọng nói lảnh lót của một bé gái vang lên thu hút sự chú ý của Kudo Shinichi. Cậu đi về phía phát ra tiếng nói, rồi bất giác lại đứng đằng sau một gốc cây quan sát cảnh tượng phía trước.

Sườn núi cậu đang đứng được trải rộng ra thành một miệng vực, nền đất gần như được phủ một màu đỏ hồng bởi những chiếc lá phong rơi rụng. Giữa khoảng đất rộng ấy chỉ có duy nhất một cây phong tỏa tán ra khắp vùng. Một bé gái tầm tuổi cậu đang ngồi giữa nền lá phong, tay vừa cầm mấy viên nâu nâu mà cô gọi là ‘hạt dẻ’ vừa nựng chú sóc trước mặt. Chú sóc như còn chút sợ sệt, dần dần mới chịu rúc miệng của nó vào tay cô mà ăn ngon lành.

Một cơn gió bỗng thổi thoảng qua kéo theo những phiến lá phong đỏ bay lửng lơ trong không trung. Cô bé ngẩng mặt lên ngắm nhìn đất trời và bất giác mỉm cười.

‘Thật đẹp’ …

Đôi mắt màu xanh pha sắc tím của cô bé như tràn đầy hi vọng và tình yêu đối với vạn vật xung quanh. Mái tóc dài tầm ngang vai được buông xõa tự nhiên, mơn man trên làn da trắng hồng mềm mại. Tà áo yukata màu trắng điểm thêm vài nét xanh khẽ bay theo từng nhịp gió thổi, ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô bé.

Shinichi bất chợt đỏ mặt, nhịp đập của trái tim hơi rộn ràng và loạn nhịp. Cô gái trông lại càng bé nhỏ khi ngồi giữa khung cảnh đất trời kì vĩ này, làm cậu thực sự muốn bảo vệ và che chở.

Gió nổi lên ngày một to hơn mang theo vị nồng của đất, báo hiệu một cơn mưa rào mùa thu sắp kéo đến. Vị gió ấy thật kỳ lạ, chỉ thổi qua mà làm người ta trút được hết lo sợ trong lòng để tận hưởng cuộc sống.

Cậu bé quyết định tiến về phía trước để cảnh báo bé gái về cơn mưa sắp kéo đến thì bất chợt, một bàn tay thô cứng bịt chặt miệng cậu, nhấc bổng cậu lên. Cậu cảm nhận rõ sát khí đang tỏa ra từ người hắn. Ngay lập tức, cậu dùng hết sức cắn mạnh vào bàn tay hắn rồi nhanh như cắt bám hai bàn tay của cậu vào cánh tay to khỏe kia, dùng nó như một cột trú để giữ thăng bằng rồi hai chân cậu đạp mạnh vào ngực hắn để bật ra ngoài.

“Bịch!”

Kudo Shinichi rơi xuống thảm lá phong làm cô bé giật mình quay về phía cậu, con sóc trên tay thì chạy biến mất vào rừng.

“Ngươi là ai?” - Cậu nhanh chóng đứng lên đối diện với người đàn ông cao lớn trước mặt, tay chân cậu bất giác tạo thành dáng che chắn cho bé gái phía sau.

“Hừ …”

Người đàn ông đó mặc một bộ đồ kiếm sĩ màu đen cùng một chiếc khăn che gần kín khuôn mặt chỉ để lộ ra một đôi mắt tàn bạo. Hắn chỉ khịt mũi một cái rồi ngay lập tức rút thanh kiếm ra khỏi bao, nhắm vào vị Thái tử phía trước và đưa ra các đường chém dứt khoát.

‘...’

Shinichi chỉ biết nhanh chóng tránh đường kiếm của hắn. Cũng nhờ các bài tập quan sát và phản xạ đã được người cha rèn luyện cho mà cậu có thể tránh được mũi kiếm một cách dễ dàng.“Con là thái tử nên phải chịu khó luyện tập chứ! Bài tập này sẽ giúp con nghe, quan sát và phản ứng nhanh hơn rất nhiều đấy!” - cậu nhớ đến gương mặt nhởn nhơ của vị Hoàng đế Tokyo khi bắt cậu chơi cướp thẻ truyền với đám cung nữ (*).

(*cướp thẻ truyền: trò chơi Karuta, đã xuất hiện trong Movie 21- Bản tình ca màu đỏ thẫm)

“Cái trò con gái đó có hiệu quả thật chứ …!” - Kudo vừa đứng chống tay lên đầu gối vì mệt, vừa nhếch mép nói. - “Đường kiếm pháp của nước bạn chỉ như vậy thôi sao?”

Từ bé cậu cũng đã được trang bị cho kiến thức về kiếm đạo của Osaka. Phụ vương luôn nhấn mạnh rằng đó là điều nguy hiểm nhất của nước láng giềng, cần am hiểu để bảo vệ Tokyo. Tuy cậu chưa được bắt đầu luyện tập dùng kiếm vì Hoàng hậu Yukiko luôn khăng khăng là quá nguy hiểm cho một đứa trẻ 10 tuổi, nhưng bằng khả năng quan sát và trí thông minh của mình, Kudo Shinichi có khả năng nhớ và nhận diện chính xác từng môn phái kiếm đạo.

Thế thủ đứng tấn, đồng thời thế kiếm giữ ở phía trước, song song với trục dọc thẳng đứng của cơ thể. Đường kiếm đi nhanh, gọn, chém thẳng vào chỗ hiểm của đối phương rồi thu về thế thủ ban đầu ngay lập tức. Đó chính là đặc điểm cơ bản của môn phái Mine - môn phái đào tạo kiếm sĩ phổ biến nhất ở đất nước Osaka.

‘Ta đã nắm hết các bí quyết đòn đánh của ngươi rồi, không bao giờ ngươi đụng được đến cơ thể ta đâu …’ - Shinichi cười, nghĩ thầm.

Bỗng, tên áo đen đứng thẳng dậy, hơi nhún xuống, thay đổi thế thủ. Hắn hơi xoay lưng về bên trái, đưa mũi kiếm ra đằng sau lưng, mắt nhìn thẳng vào đứa bé trước mặt.

‘Chân nhún để tập trung toàn lực của cơ thể; đưa đường kiếm ra sau để có thể vung lên nhanh và mạnh nhất …’

Bất chợt, người đàn ông cao lớn lao nhanh về phía Kudo Shinichi, cộng thêm sự thay đổi trong cách thức sử dụng kiếm vừa rồi đã một phần làm Shinichi ngạc nhiên, cậu không kịp nhảy sang bên để tránh đường kiếm đi như gió của hắn.

‘Đây là …’

Theo phản xạ tự nhiên, đôi mắt xanh của đứa bé nhắm chặt lại đợi chờ mũi kiếm giáng xuống.



Đây là …

Kiếm pháp của Hoàng gia Osaka.

-----------------------------------------------------------------------

Mong nhận được sự ủng hộ và góp ý của mọi người ạ :Conan17::Conan17::Conan17:
 
.Vị Mưa Thu.

Chap 2: Màu lá phong ...

hieuhieu-182018022054-fansipan.jpg

‘Bịch …’

Tiếng động của một vật đập xuống nền đất vang lên thu hút sự chú ý của cô gái nhỏ tuổi. Chú sóc trên tay cô bé như cảm thấy sự nguy hiểm cận kề nên ôm miếng hạt dẻ cuối rồi chạy thoắt vào rừng.

Trước mắt cô là một đứa bé trai đang chiến đấu với một gã vận bộ đồ đen to lớn. Tuy nhất thời cô chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng những đường kiếm hiểm ác của người đàn ông kia cho thấy rõ ràng hắn không có ý đồ gì tốt đẹp với cậu bé. Những năm tuổi thơ của cô lại được sống trong yên bình và hạnh phúc, chưa bao giờ phải chứng kiến sự chém giết nào trên đất nước Tokyo này nên cô bé bỗng chốc đứng chôn chân tại chỗ mà không biết phải làm gì.

‘Tại sao người đàn ông này lại muốn giết một đứa bé nhỏ tuổi như vậy chứ?’

Cô nhìn thấy cậu bé trong bộ đồ xanh than đang dùng hết sức mình để tránh những mũi kiếm của kẻ thủ ác. Từng giọt mồ hôi lăn trên gương mặt cậu, hai hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt xanh ánh lên nét kiên cường, không chịu khuất phục kẻ thù làm trái tim cô chợt thắt lại. Chính cô cũng không biết đó là cảm xúc gì. Lo lắng, nôn nao, sợ hãi, … có lẽ pha thêm một chút cảm phục và rung động nhẹ nhàng.

Họ đang nói với nhau vài câu gì đó mà cô không thể nghe rõ. Rồi, cô để ý thấy người đàn ông to lớn thay đổi tư thế đứng và hét lên:

- ĐỂ TA TIỄN NGƯƠI LÊN ĐƯỜNG!

Nhanh như cắt, hắn lao vào người cậu bé. Dường như có chút sững sờ và có lẽ vì đã thấm mệt, lần này cô không thấy cậu phản ứng kịp thời như trước nữa.

‘Không được … như vậy cậu ta sẽ chết mất …’

Suy nghĩ ấy còn chưa kịp hình thành xong trong đầu thì cô đã quyết định lao thân mình về phía trước, bật lên và dùng cả cơ thể ôm lấy phần hông người đàn ông đang cầm kiếm. Theo đà của sức nặng, người đàn ông bị đẩy sang một bên và mũi kiếm đi lệch khỏi phần ngực, chém một nhát vào bả vai phải của Kudo Shinichi.

Do cú hích bất ngờ từ cô gái nhỏ, tên sát thủ mất đà ngã xuống mặt đất cùng với vòng tay cô bé vẫn đang ôm chặt lấy người hắn. Thảm lá phong bên dưới bị bật tung lên để lộ ra nền đất cỏ lởm chởm nào sỏi nào đá đâm vào người đau rát. Nhưng bất ngờ vừa rồi không làm một kẻ học võ như hắn đắn đo. Hắn ngay lập tức đứng lên, nhấc bổng cô bé gái trên tay rồi quật mạnh xuống đất.

“Rầm!”

“A …!”

th.ân thể bé nhỏ bị đập thẳng xuống nền đất đá làm cô bé gần như gập hẳn người lại vì đau.

- Không phải việc của mày! Cút mau! - Hắn gầm lên giận dữ rồi ngay lập tức chuyển mũi kiếm về phía mục tiêu ban đầu của hắn.

Sau khi lãnh một nhát kiếm vào vai phải, Kudo Shinichi đang muốn lợi dụng quãng thời gian trống ấy để tìm kiếm một vật nào đó trong tầm tay mà có thể đối phó được với tên sát thủ. Nhưng hắn hành động quá nhanh! Cô bé bị hất văng đi làm cậu lo lắng hơn gấp bội.

Tên áo đen tiến lên từng bước với sát khí đằng đằng, đẩy Shinichi dần dần lùi về sau. Phần y phục nơi vai phải của cậu đang bị thấm ướt bởi máu và mồ hôi. Mất máu đột ngột, cảm giác đau và thể lực giảm sút làm nhất thời cậu không biết phải phản ứng như thế nào với đe dọa trước mặt.

Gió và mây đen kéo đến ùn ùn trên bầu trời, thảm lá phong cùng đất cát phía dưới bị những luồng gió mạnh thổi thốc lên, quẫy đảo trong không khí.

Mưa.

Những giọt mưa đầu mùa thu mang theo nó cái mùi tanh nồng của đất trời sau cả một mùa hè chói chang. Chẳng mấy chốc, màn mưa trắng xóa đã phủ khắp khu rừng. Những hạt mưa rào rào rơi xuống đập vào d.a thịt con người như hàng ngàn mũi kim châm.

Kudo Shinichi nhận ra sau lưng mình là mép vực thẳm, dốc thẳng xuống chân núi. Phía dưới chân núi là một con suối nhỏ không hề có tác dụng đệm đỡ nếu ai đó lỡ chân ngã xuống.

- Hừ … - Người đàn ông cầm kiếm dường như hiểu được nỗi lo sợ trên gương mặt cậu - Chịu chết đi, thưa Thái tử!

Tuy nhiên, hắn chưa kịp chuẩn bị thế thủ để tấn công thì cô bé gái bỗng chạy đến, đứng trước mặt Shinichi. Thân hình nhỏ bé trong tà áo Yukata đang dang rộng cả hai tay hai chân chắn trước mặt cậu.

- Ông không nên làm những chuyện xấu như vậy! - Đứa bé gái cất tiếng nói lanh lảnh, cao vút, vừa có nét hồn nhiên của trẻ nhỏ lại vừa có nét kiên định bất ngờ.

Nghe thấy chất giọng ngây thơ ấy, người đàn ông bật cười thành tiếng vẻ khinh bỉ lắm.

- Nhóc con! Tránh xa ra thì ta sẽ không làm chuyện xấu với mày đâu!

Cô bé có chút run sợ vì giọng điệu gớm giếc ấy nhưng tư thế đứng của cô vẫn không thay đổi. Cô không nhận ra rằng cậu bé đằng sau đang nhìn mình một cách chăm chú. Lòng dũng cảm cùng cái cách giả vờ che dấu sự sợ hãi của một ‘cô gái’ làm cậu muốn ngắm nhìn mãi không thôi

Không hề ngoảnh lại phía sau, cô bé chỉ chất tiếng hỏi nhỏ:

- Người là Thái tử của đất nước chúng ta sao?

...

Câu hỏi bất ngờ làm Kudo Shinichi không biết phải trả lời như thế nào.

Cơn mưa vẫn đang vần vũ quanh họ.

- Dù sao … - cô hơi quay về phía sau nhưng không đủ để thấy rõ gương mặt cậu bé - Tiểu nữ sẽ bảo vệ Thái tử của đất nước này. Mẫu thân hay bảo Thái tử chắc chắn sẽ mang lại nụ cười hạnh phúc cho mọi người như Hoàng đế Yusaku vậy!

Vừa nói, cô vừa mỉm cười thật tươi. Nụ cười ấy, như một tia nắng ấm trong màn mưa bão, cùng một mùi hương dịu nhẹ thoảng qua từ mái tóc cô bé làm trái tim Kudo Shinichi hơi loạn nhịp.

Kết thúc lời nói của mình, cô bé lại hướng ánh mắt về phía tên thủ ác. Tuy th.ân thể yếu ớt của cô không biết phải làm gì nhưng nhất định cô sẽ không để hắn làm tổn thương đến người được gọi là “Thái tử” phía sau vì cậu chính là hi vọng của cả đất nước trong tương lai.

- Phải, ta là Thái tử! - Bỗng, cậu bé cất tiếng sau lưng cô.

Làn mưa phả đến ngày một mạnh hơn. Phải khó khăn lắm cô mới nghe được những lời cậu nói.

- Kudo Shinichi ta và nhà ngươi sẽ xử lý tên này! - Cậu ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn xuống thảm lá phong dưới đất như suy nghĩ điều gì đó kỹ lắm - Rồi sau đó, ngươi sẽ trở thành Thái tử phi của ta!



Hương hoa của cả khu rừng hòa quyện vào hơi gió thoảng nhẹ bên tai làm câu nói của cậu bé càng thêm ngọt ngào. Đứa bé gái phía trước tuy giả vờ không nghe thấy những lời cậu nói vì quá bất ngờ, nhưng hai gò má đang dần ửng đỏ rõ ràng cho thấy sự ngại ngùng xen chút hạnh phúc của cô. Cô còn nhớ mấy lần cô đã đánh mấy đứa con trai hơn tuổi đến nỗi hai người phụ mẫu phải qua nhà chúng xin lỗi chỉ vì mấy câu chúng chòng ghẹo cô. Nhưng lạ lùng thật, lần này cô không hề có chút ‘khó chịu’ nào với vị Thái tử phía sau.



- Thái tử! … Người trốn ở đâu vậy ạ? - Bỗng, từ đằng xa vang lên tiếng gọi của người Thái giám - Thần chịu thua rồi, Người ra đây đi ạ! Trời mưa rồi, chúng ta phải về cung thôi!

Tuy bóng dáng của Thái giám Agasa Hiroshi không nằm trong tầm mắt của hai đứa trẻ nhưng Shinichi vẫn quyết định hét thật to, hi vọng rằng ông sẽ nghe thấy:

- AGASA! TA Ở ĐÂY! GẦN CÂY PHONG!

- CỨU VỚI! - Cô bé cũng hét theo.

Nhận ra không thể chần chừ được nữa, tên sát thủ ngay lập tức lao lên, vung thanh gươm sắc lẻm về phía hai đứa trẻ.

Kudo Shinichi ngay lập tức kéo cô bé gái ra sau, đứng chặn ở trước và quan sát từng bước chân của tên sát thủ. Hắn vừa chạy về phía cậu, hai tay nâng thanh Katana lên quá đầu, chếch ra sau sang phải. Thế chân khi chạy của hắn luôn lấy chân trái làm trụ - đáp đất chắc chắn hơn - để thăng bằng với hướng kiếm. ‘Đây rõ ràng là thế tấn công có quá nhiều sơ hở.’

‘Chọn đưa kiếm sang phải tức là hắn chém chủ yếu bằng lực tay trái …’

‘Có người xuất hiện nên hắn đã không còn đủ bình tĩnh nữa rồi …’

‘Thuận tay trái, thường chân trái khỏe hơn …’

Những suy nghĩ đó chỉ xẹt qua đầu Shinichi trong tích tắc. Xong, nhằm đúng lúc hắn vừa nhấc chân trái khỏi mặt đất thì cậu cũng lao về phía trước. Khi đến gần tên sát thủ, cậu gập hẳn người xuống, lợi dụng nền đất trơn trượt trong cơn mưa để lao đến, dồn toàn lực cơ thể vào đôi chân để đập mạnh vào chân phải đang làm trụ của hắn. Tên áo đen vốn đổ người về phía trước theo tư thế chạy nên càng dễ mất thăng bằng, ngã nhào, đập thẳng xuống mặt đất. Thanh kiếm Katana văng ra rồi rơi xuống vực, bị cuốn đi cùng dòng nước suối.

Cô bé 10 tuổi đứng gần đó ngay lập tức chạy đến, nằm đè lên người tên sát thủ. Cô muốn giữ hắn để chờ người đến cứu nhưng sức lực của một đứa trẻ làm sao địch lại nổi người đàn ông to lớn kia.

Hắn dường như chỉ do dự vì cú ngã vừa rồi trong một khoảnh khắc rồi bật phắt dậy, túm cổ đứa bé gái lôi về phía miệng vực. Kudo Shinichi cố gắng chạy đến ngăn cản nhưng không kịp, cú trượt để tấn công vừa nãy đã đưa cậu đi cách xa một đoạn đáng kể so với vị trí tên sát thủ và cô bé bây giờ.

- ĐỨNG LẠI! - Hắn hét lên, sự phẫn nộ được biểu hiện rõ ràng trong giọng nói của hắn - Tiến thêm bước nữa ta sẽ ném nó xuống vực!

Shinichi ngay lập tức dừng lại, ánh nhìn không dời gương mặt cô gái đang run sợ trong vòng tay kẻ thủ ác. ‘Suy nghĩ đi … phải có cách gì đó để giải quyết tình huống này …’. Cậu đưa mắt về phía sau tìm kiếm Agasa những vẫn chưa thấy người Thái giám thân cận đâu.

- Không được la lên! - Cử động vừa rồi của cậu đã bị hắn nắm trúng.

‘Thắng nhóc lợi dụng được điểm sơ hở trong tấn công của ta … không phải dạng tầm thường …’

Hắn suy nghĩ, rồi quyết định không thể đối phó với Thái tử Tokyo bằng cách chính diện được nữa. ‘Phải giải quyết nhanh gọn lẽ nhất có thể! Tướng quân sẽ không hài lòng nếu ta dùng nhiều thời gian thế này để giết với một đứa trẻ con …’

Đoạn, tên sát thủ khẽ khẩy nhẹ đầu ngón tay, ba chiếc kim tẩm chất độc cực mạnh ngay lập tức xuất hiện ẩn bên trong lòng bàn tay trái của hắn. Ba chiếc kim được thiết kế cực bé cộng với khoảng cách Shinichi đang đứng thì cậu không thể nào nhìn thấy được.

Hắn nhếch miệng cười rồi vung tay lên để ném ám khí về phía Kudo Shinichi.

Nhưng bất chợt, bàn tay phải vốn đang ghì chặt đứa bé gái phía dưới bị cắn mạnh làm nửa thân trên của hắn hơi gập xuống theo phản xạ tự nhiên vì đau đớn.

Lợi dụng lúc tên sát thủ mất đà, cô bé mười tuổi vùng ra khỏi vòng tay hắn, lấy hết sức bình sinh xô hắn xuống miệng vực phía sau. Cô đã vô tình nhìn thấy khi người đàn ông đó lấy ám khí ra nên đã không hề do dự mà phản kháng lại hết sức mình để bảo vệ Thái tử.

Đất trời, cây cỏ, gió mưa dường như cũng đang trợ giúp cho cô gái nhỏ bé này. Sấm chớp bỗng chốc nổi lên lóa mắt, thảm hoa cỏ dưới chân thấm đẫm bùn mưa càng trở nên trơn trượt, một trận cuồng phong từ đâu thổi thốc đến như muốn hút sâu vạn vật xuống miệng vực thẳm.

Tên sát thủ chới với vào không trung. Hắn vẫn nỗ lực phi ám khí về phía Kudo Shinichi nhưng những cơn gió lại quẫy đảo một lần nữa, cứu mạng vị Thái tử của đất nước. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngã vào khoảng không phía sau, gã đàn ông đã bám chặt lấy người cô bé gái.

“Á …”

Cô bé kêu lên và chỉ trong một giây sau, cô đã thấy mình lơ lửng trong không trung cùng tên sát thủ. Sức mạnh của trọng lực ngay lập tức hút hai con người rơi xuống. Tuy nhiên, cô nhanh chóng nắm được vào một cành cây mọc ra từ đá núi. Cành cây không to lắm, vừa tầm nắm với bàn tay nhỏ của cô.

Có giọng nói của Thái tử vọng xuống từ miệng vực:

- Cố gắng một chút! Ta sẽ tìm người đưa ngươi lên ngay đây!

- Thái tử! Thái tử! Cuối cùng thần cũng tìm được Người rồi! - Giọng vị Thái giám lúc nãy cũng vang lên. Có lẽ ông ta đang ở cạnh Thái tử rồi. ‘Vậy là Người đã an toàn …’

Cô bé khẽ thở phào. Người bảo vệ Thái tử sẽ đến ngay thôi, và có thể cô và người đàn ông này vẫn còn cơ hội được cứu.

Phải, cô bé vẫn đang gắng gượng nắm chặt lấy bàn tay của kẻ vừa mới cầm kiếm đe dọa tính mạng cô.

Miếng vải bịt mặt của hắn vừa bị cuốn đi mất khi hắn rơi xuống để lộ ra một gương mặt đầy những vết sẹo mảnh và dài khiến cô hơi rùng mình. ‘Có lẽ là bị thương từ kiếm …’. Chiếc mũi hắn hơi khoằm, cái cằm nhọn mang đầy nét khắc khổ. Môi hắn cũng dường như không còn lành lặn vì những bài tập kiếm đạo. Đôi mắt lạnh lùng của hắn khẽ nhíu lại, cố tránh ánh nhìn của cô. Tuy vậy, hắn vẫn không buông tay cô bé ra. ‘Cũng phải, con suối lởm chởm đá sỏi dưới kia ai mà không sợ cơ chứ … Rơi xuống thì chỉ có chết.’

Cánh tay cô bé đang tê cứng lại. Sức lực đứa con gái mười tuổi rõ ràng không thể trụ nổi được mấy phút, lại trong cảnh thời tiết ác nghiệt như bây giờ thì lại càng khó khăn. Nhưng chưa bao giờ cô nghĩ đến việc thả tay tên sát thủ này ra.

‘Có thể trong hoàn cảnh của họ, việc họ làm sẽ không phải là xấu … Dù sao, ai cũng xứng đáng có được cơ hội thứ hai để sửa sai, đúng không?’ - Nụ cười ấm áp của mẫu thân như cổ vũ, khích lệ cô phải cố gắng chịu đứng!

“Rắc!” …

Dẫu vậy, thiên nhiên dường như lại không muốn trao cơ hội ấy đi.

Cành cây nhỏ không thể chịu được sức nặng của hai con người và gãy làm đôi …
 
×
Quay lại
Top