#1
Hôm nay lại là một màn diễn ngoạn mục khác của Kaito. Và Akako quyết định đêm nay hẳn không phải là ngày lành tháng tốt để chen chân vào cuộc chạy đua của Kid và đám người Mafia sừng sỏ nếu cô đoán không lầm, hẳn là kẻ thù không đợi trời chung đã khiến cậu ta đi vào bước đường trộm cắp này.
Nhà Koizumi ba đời làm lớn, nếu Akako bảo bố mình cũng là quan chức trong bộ máy chính phủ, vậy hẳn đã đủ giải thích sương sương lí do cô luôn thay mặt gia đình để tham dự những buổi tiệc long trọng như vầy rồi.
Bỏ miếng bánh vào miệng bắt đầu nhai, đoạn mở màn phát biểu chính là phân đoạn cô ghét nhất. Vốn trước khi bữa tiệc ra mắt diễn ra thì từ một tháng hẳn hoi trở lại, sợi dây chuyền ngọc mà bao người mong đợi được chiêm ngưỡng, đã trở thành chủ đề bàn tán của biết bao phương tiện truyền thông cùng giới nhà giàu. Ngay cả khi Akako chẳng hiểu họ thiếu thốn gì về mặt vật chất, cô cũng chẳng có quyền quyết định hay cười nhạo lòng tham không đáy của bọn có chức có quyền, nếu bản thân cho rằng đủ đầy mới là hạnh phúc, thì họ có nhu cầu đánh bóng tên tuổi, thỏa mãn thú vui tinh thần bằng viên đá nhỏ được đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt của biết bao nhiêu người thợ khai thác.
Cầm ly nước lọc trên tay, lúc này di mắt quanh phòng bắt đầu khảo sát từng nhân vật có mặt tại bữa tiệc, đoạn trông thấy bóng áo đen hành tung khác thường, qua thấu thị của cô dường như không phải do Kaito dùng thuật hóa trang hay nhân vật tầm cỡ tham dự. Akako nhìn ra súng giấu trong túi vest là điểm khác thường, nhưng lại không biết mình nên thông báo cho ai và kết luận từ đâu, cô vốn đâu phải thám tử, khả năng thấu thị chỉ đến mức trung bình đủ giúp mình nhìn ra ai thật ai giả. Hiện tại, bất chấp việc bản thân sẽ bị các nhân viên chức năng nghi ngờ, cô vẫn phải đứng ra và thông báo cho họ, tất nhiên, trên quãng đường 6 bước chân này Akako sẽ cố gắng bịa ra một lý do nào đó thích hợp để trả lời cho thắc mắc của cảnh sát, về lí do vì sao cô tự kết luận rằng người áo đen đó là kẻ xấu, có ý đồ trà trộn.
Vuốt thẳng lại chiếc váy satin đen, cô nhanh chóng sải bước. Đoạn gần như chạm mặt một trong những nhân viên an ninh của tòa nhà, cánh tay phải đột nhiên bị lực kéo vô hình giật lùi về sau.
_ “Akako, cậu làm gì ở đây vậy?”
Hiện ra trước mắt cô lúc này, thật may chính là tấm phao cứu sinh tạm thời mang tên Hakuba. Thế mà bản thân cứ tưởng, cậu ta hôm nay sẽ không tham dự chứ.
Liếc mắt tìm người mặc đồ đen đáng nghi trước đó vẫn còn lảng vảng quanh bữa tiệc đã không còn thấy mặt mũi ở đâu, Akako kích động choàng vai người bên cạnh và nhanh chóng kéo cậu ta ra ngoài. Đến một hàng lang vắng vẻ, rời xa dàn nhạc hoạt náo cùng khán phòng nhộp nhịp kẻ qua người lại, lúc này cô mới bắt đầu nói.
_ “Tớ trông thấy một người mang áo đen kì lạ, cao cỡ chừng 1m8, tóc đen cắt gọn, có một vết sẹo sau tai trái và trong túi giấu một khẩu súng lục, vấn đề là trước khi vào bữa tiệc, các nhân viên an ninh đã kiểm tra hành lí mang theo của người tham dự nhưng người đó lại ngang nhiên đi lại với khẩu súng lục bên người!”
_ “Liệu là Kid?”
Hakuba nhíu mày hỏi lại.
_ “Không phải, không có dấu hiệu hóa trang!”
Akako cũng nghiêm trọng đáp.
_ “Được rồi, cậu cứ ở đây, tớ sẽ liên hệ bên cảnh sát và nhờ họ cử một vài nhân viên an ninh lục soát tòa nhà!”
Cô nhẹ nhếch môi gật đầu, suýt nữa đã nhoẻn miệng mỉm cười vì gánh nặng lòng cuối cùng cũng được giải thoát, khẽ mấp máy tiếng cảm ơn rồi theo đuôi Hakuba vào lại phòng. Đối phương từ đầu đến cuối đều không mảy may nghi ngờ cô, đó là điều tốt, mà cũng đáng tất trách trong việc điều tra nhân chứng. Cho dù Akako này có là bạn, chắc gì lời cô khai báo mang tính chất chân thật, cũng có quá nhiều kẽ hở khiến lời khai báo chi tiết đến mức đáng ngờ của một đứa nhóc cấp 3 không hiểu chuyện như cô, bị xem là khủng bố hay trở thành trò đùa ấu trĩ.
Thế nhưng, Hakuba đã tin cô và Akako nhẹ lòng vì điều đó. Ít ra, cô sẽ không phải đứng trước bao nhiêu con mắt và dùng gương mặt xinh đẹp của mình làm điểm chú ý đánh lạc hướng tinh thần của các vị thanh tra tại đây. Đêm nay Kid sẽ lộ diện, Akako không nghi ngờ điều đó, thứ cô sợ là quan hệ phức tạp giữa cậu ấy cũng người áo đen lộ diện ban nãy. Cô đã tham dự những bữa tiệc long trọng như vậy từ nhỏ đến lớn, cũng trải qua biết bao vụ khủng bố lẻ tẻ ở mức độ truyền miệng, thế nhưng việc bất kì kẻ hành tung đáng ngờ nào không phải Kaito hóa trang thành, cùng một cây súng lục giắt bên hông hiên ngang đi lại giữa căn phòng được trang bị bảo an đáng tầm thế giới… chính là điều khiến cô cảm thấy lo lắng nhất. Nếu người ban nãy dám thách thức đội ngũ an ninh tòa nhà cùng lực lượng cảnh sát đông đảo đến từ trụ sở Tokyo, chắc hẳn một vài người trong đó đã được cài vào làm gián điệp và hắn hiển nhiên không phải con chim ưng cô độc duy nhất hoạt động.
Đứng nép tại một góc khuất, bên cạnh vòng quây bao bọc bởi lực lượng bận đồng phục cảnh sát cùng đặc nhiệm, mơ màng xem cảnh Hakuba bận rộn trình bày sự việc cùng thanh tra trưởng cho đến việc trực tiếp điều động nhân lực rà soát an ninh của nguyên tòa nhà. Một hồi lâu sau khi trông thấy đối phương đã quay lại nhìn mình, đám đông áo xám cũng đã giãn ra ai về vị trí nấy, Akako mới nhanh chóng tiến đến gần. Thận trọng nói.
_ “Hakuba, đừng quan tâm đến viên ngọc vô bổ đó nữa, hãy bảo vệ Kid, cậu ta mới chính là con mồi đích thực!”
_ “Akako, cậu có được thông tin này từ đâu vậy?”
Đây là dự cảm, cô cảm nhận được dự cảm đó nhờ phép thuật mình có được, và cô sẽ luôn chân thật, cởi mở với mọi người về khả năng siêu nhiên này. Vậy nhưng, đối phương sau khi nghe Akako nói lại không tin điều đó là thật, mà cô cũng chẳng hi vọng cậu ấy sẽ cảm thấy thỏa mãn với câu trả lời ngớ ngẩn này, dù sao thì từ trước đến nay cũng có ai chấp nhận tin việc bản thân cô là phù thủy ngoài quản gia trong biệt thự đâu.
Hakuba nhìn cô bạn kém thân trước mắt, quả nhiên gương mặt xinh đẹp vẫn là điểm lay động tinh thần và khiến anh mất tập trung nhiều nhất. Nếu Akako thật sự có phép thần thông nào đó khiến người gặp người yêu, vậy thì cô ấy đã thành công mê hoặc anh từ đầu đến cuối câu chuyện rồi.
_ “Mặc dù tớ không tin, nhưng tớ cũng không nghi ngờ điều cậu nói!”
Vậy nhưng, Hakuba hiện tại bị rung động vì nhan sắc, chứ không tìm ra ngọn lửa tình yêu chân chính từ sâu trong đôi mắt lạnh lẽo của cô. Anh bị vỏ bọc kiêu hãnh của Akako làm mù quáng, chứ không phải không nhận ra người trước mặt chỉ đang bất an và mất lòng tin vào chính bản thân mình.
Vậy nên, ngay cả khi bùa phép và phù thủy thật sự tồn tại, Hakuba vẫn chỉ nên tin vào lập luận và chứng cứ thực tiễn mình có trên đời này mà thôi.
.
.
Akako rời khỏi tòa nhà, vì rất nhanh sau đó, Kaitou Kid lại như mọi hôm, xuất hiện hoành tráng cùng với đống sương mù đủ màu đủ sắc của cậu ta. Sau khi dự cảm được mùi nồng của pháo súng cùng hương tanh từ máu người sộc vào mũi, cô cảm thấy đêm nay dây dưa đến đây là đủ, giờ con mồi chính thống đã lọt vào tầm ngắm, ở lại càng như rước họa vào thân.
_ “Vâng, hôm nay cháu về sớm, ông đến đón cháu với ạ!”
Hoàn thành cú điện thoại ngắn với quản gia xong, cô quyết định rút quyển tạp chí thời trang trên sạp rồi đặt mông lên nệm ghế sô pha của tầng 1. Mắt đang rà qua đoạn phỏng vấn cùng nhà thiết kế nổi tiếng, còn chưa kịp đọc xong câu trả lời thứ 2 thì lờ mờ nghe được tiếng súng mơ hồ vang lên từ tận tầng 18. Sau đó là đoàn người chen lấn, ồ ạt xông ra từ thang máy đến cả thang bộ, bắt đầu kéo tay nhau chạy đôn chạy đáo, kéo luôn cô ra khỏi khu vực tòa nhà và đối diện với số đông xe cảnh sát đang réo còi inh ỏi.
Akako tự hỏi, nếu họ dành sự chăm sóc đặt biệt đến một tên trộm trẻ trâu như Kaitou Kid, vì sao trước giờ không chịu sử dụng lực lượng tầm cỡ ấy vào một vụ án phức tạp hơn hay truy bắt toàn bộ tội phạm ma túy trong nước chẳng hạn.
Thở dài xem cánh kí giả tay xách nách mang, lũ lượt hướng máy lên nóc nhà, nơi không lâu nữa sẽ trông thấy màn bay lượn ngoạn mục của siêu trộm Kid, chẳng khác nào chờ trực minh tinh màn ảnh. Akako nhăn mày chờ đợi, hi vọng rằng cậu ta sẽ lành lặn rời đi cùng viên ngọc và những bí ẩn về việc Kaito trở thành siêu trộm lần nữa được chôn vùi trong chiếc hộp Pandora. Vậy nhưng, đã 5 phút trôi qua mà bóng áo choàng trắng đâu chẳng thấy, càng khiến cô lo ngại chính là hình ảnh đội đặc nhiệm bận giáp cùng vũ khí trang bị từ bên ngoài tiến vào tòa nhà lúc bấy giờ.
Không mất hai giây, cửa chính bị phong tỏa, cô lờ mờ nghe tiếng bộ đàm của vị thanh tra đứng bên vang lên câu “một thám tử đã bị trúng đạn, cần tiếp chiến, tiếp chiến”. Và khoảnh khắc ấy, thứ duy nhất Akako có thể nghĩ đến chính là Hakuba và cơ thể đầy máu của cậu ta.
Nỗi sợ hãi vô thức len lỏi vào tiềm thức rồi bủa vây lí trí, đôi mắt đặc quánh màu đỏ trong quá trình kích ứng năng lượng phép thuật và con tim cô lần đầu trong đời xung động từng nhịp vội vã, cho đến khi Akako thực sự nhận ra rốt cuộc loại cảm xúc bản thân nghiệm qua lúc này là gì, cô trông thấy trước mặt là hiện trường nổ súng và bao quanh mình bấy giờ chỉ còn chiếc bóng đen ngòm để lại từ một màn tiệc tàn canh lấm mùi khói.
Nâng váy, cởi đôi giày gót vướng víu, Akako lao mình khỏi căn phòng trống trải, điên cuồng chạy đến nơi có một người cô cần và có lẽ, cũng đang cần cô.