[Longfic] My bodyguard

Bạn có thích ý tưởng này không

  • Số phiếu: 15 88,2%
  • Không

    Số phiếu: 2 11,8%

  • Số người tham gia
    17

sutoru2907

Magic of the Smile
Thành viên thân thiết
Tham gia
27/10/2015
Bài viết
887

sweet memori.gif

Title:
My bodyguard
Author: Sutoru2907
Disclaimer:Các nhân vật thuộc về bác G.A nhưng trong fic số phận và tính cách thuộc về mình
Pairings: Shinichi Ran, Heji Kazuha,Shiho Subaru, Kaito Aoko,..
Rating:Tùy thuộc vào độ biến thái của mình ah>:)
Genre: Chè thập cẩm
Warning: Như phần rating ở trên nên các bạn cần cẩn thận vì nếu lỡ có đạp phải mìn thì mình không chịu trách nhiệm gì ah. Nhưng vẫn mong mọi người ủng hộ và góp ý
Summary: Cô cùng những người bạn thân sống vùng ngoại thành khăn gói lên đường vào thành phố kiếm việc làm trả nợ. Đến thành phố không được bao lâu vì cá tính bốc đồng mà cô năm lần bảy lượt đắc tội với hắn một đại thiếu gia nhà giàu hống hách . Lão thiên gia đúng là biết cách trêu ngươi cô được tuyển làm làm vệ sĩ riêng cho hắn vì tiền cô quyết định dấn thân vào cuộc chiến quyết không lùi bước kể từ đó bao tình huống oái oăm xảy ra. Cô và các bạn của mình rồi sẽ ra sao?
Mục lục
Chap1
Chap2
Chap3
Chap 4
Part 1
Part 2
Chap 5
Part 1
Part 2
Part 3
Chap 6
Part 1
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
:KSV@01:Chào bạn!
Ý tưởng trong fic của bạn khá mới lạ, mình thích điều này.
Mình thích fic nào có thể loại là chè thập cẩm như vậy nữa =)). Vì những fic đó không sa đà vào nỗi đau hay hài hước một cách...thái quá!
Trong fic này, ắt hẳn Ran sẽ là một người có tính cách khảng khái, bốc đồng,... bla..bla... Nói chung là: có phần giống cô nàng Tiểu Yến Tử trong Hoàn Châu Cách Cách đùng không? :)):)):))
Motip khá giống phim Hàn thì phải :).
Có điều mình không thích fic nào có quá nhiều cặp. Trong fic này, paring nhiều quá!! Có phần...nói sao nhỉ:KSV@08: mình nghĩ nó sẽ bị hỗn độn:KSV@19:.

Mong là bạn sẽ viết tốt đoạn tình cảm của tất cả các cặp :) , sẽ không mắc lỗi như các fic có paring tương tự mà mình đã đọc.
Mà fic này là shortfic hay longfic vậy bạn?

Mình tò mò nội dung chap 1.:)
 
Hiệu chỉnh:
Chap1 Hôn ước
Tại một căn biệt thự sang trọng mang đậm phong cách phương Tây, tách biệt với không khí náo nhiệt bên ngoài. Trong một căn phòng tối tăm không có lấy một tia sáng lọt vào.
Chết! Chết nè!!! Tiếng nói lanh lảnh của một cô gái có mái tóc nâu ngắn ngang vai bất ngờ cất lên phá tan không tĩnh lặng. Cô gái đang ra sức tấn công nhưng đòn hiểm hóc vào đối thủ ảo trong game. Trên gương mặt lấm tấm mồ hôi cùng ánh mắt quyết tâm hạ gục đối thủ của mình.
Cốc cốc cốc ... Tiếng gõ cửa bất ngờ phát ra, dường như không ảnh hưởng gì đến chủ nhân căn phòng người vẫn đang tập trung vào trận chiến của mình.
Cánh cửa phòng bật mở ánh sáng từ bên ngoài chiếu rọi vào căn phòng tối kéo chủ nhân căn phòng về thực tại. Cô vì giật mình mà đánh trượt.
Game over_ màn hình hiển thị kết thúc trò chơi.
Cô gương mặt đỏ bừng vì mệt và giận chửi thầm. Chỉ còn thiếu chút nữa thôi là thắng rồi. Sau đó quay sang nhìn cô hầu gái với ánh mắt tức giận vì bị phá đám hỏi: " Có chuyện gì? "
Cô hầu gái lúng túng cùng sợ hãi nhìn cô. Cô hít thở sâu kìm h.ãm cơn giận thu hồi ánh mắt dọa người. Lúc này cô hầu gái mới lắp bắp trả lời: " Ông bà chủ đã trở về đang ở dưới phòng khách thưa tiểu thư".
Vừa nghe xong cô đã vụt chạy mất để lại cô hầu gái đứng ngẩn ngơ trong phòng.
Tại phòng khách
Cô chạy ùa đến ôm lấy một người phụ nữ trung niên sang trọng
Ba cũng muốn ôm ah~ Người phụ nữ buông cô ra liếc nhìn chồng nói: "Anh là trẻ con ah!!! "
Mừng ba mẹ trở về. Mẹ có mua cho con thứ đó không vậy? cô gái cười cười hỏi hai tay đưa lên ánh mắt háo hức chờ đợi.
Anh xem con người ta dịu dàng đằm thắm, đáng yêu, hiếu kính cha mẹ sao con em lại không được như con người ta ba mẹ vừa về không hỏi thăm quan tâm lấy một câu đã đòi quà. Em đúng là bạc phận mà. Người phụ nữ gương mặt ủy khuất quay sang kể nể với chồng.
Người đàn ông cười hiền ôm vợ vào lòng dỗ dành: 'Được rồi được rồi để anh nói chuyện với con."
Ba không thể tiếp tục dung túng cho con nữa cứ thế này con lại không biết tôn trọng ba mẹ. Sonoko từ ngày mai trở đi con đến công ty làm việc cho ba. Ông Suzuki quay sang trừng mắt đe dọa con gái
Sonoko thở dài ba mẹ cô rõ ràng là đang muốn ép cô đến công ty học việc để họ có thể cùng đi du lịch vòng quanh thế giới vun đắp tình cảm vợ chồng đây mà. Sao cô lại có ba mẹ trẻ con còn ham chơi cứ muốn đẩy hết công việc cho con cái vậy chứ.
Ba mẹ cho con xin đi con thực sự không có hợp với môi trường kinh doanh mà vả lại con tốt nghiệp chuyên ngành thời trang đâu có biết gì về quản trị đâu. Sonoko ánh mắt thành khẩn cầu xin cùng giải thích hết lời.
Ông bà Suzuki gật gù tán thành. Sonoko cười thầm vì kế hoạch sắp thành công
Con nói cũng đúng. Vậy thì mẹ cũng không ép con nữa. Nghe đến đây Sonoko miệng cười vui vẻ nhưng nụ cười lập tức tắt ngúm khi nghe mẹ nói tiếp. Nhưng đổi lại con phải tìm một người đáng tin cậy thay thế con đảm đương trách nhiệm.
Sonoko mờ mịt nhìn nụ cười gian xảo của mẹ mình hỏi. Ý mẹ là sao ạ? Tìm người đáng tin con biết tìm ở đâu, nói về nhìn người chắc chắn ba mẹ giỏi hơn con rất nhiều sao lại kêu một người không nhiều kinh nghiệm trải đời như con kiếm chứ.
Vậy để mẹ nghĩ xem nào ah. Mẹ có một người bạn thân bà ấy có một cậu con trai rất tài giỏi mẹ đã bàn qua với bà ấy là sẽ để hai nhà làm thân kết thông gia với nhau.
Sonoko lập tức hiểu ra vấn đề.Mẹ là muốn đem cô gả đi đây mà Cô thật đúng là ngốc, không đúng là mẹ cô quá gian manh mới phải ba cũng thật là quá đáng suốt ngày nói yêu thương cô vậy mà lại kết hợp với mẹ bày ra kế này lừa cô vào tròng, đúng là lời nói gió bay lần sau quyết không thể dễ dàng tin người được ah.
Con phản đối con chưa muốn lấy chồng, con vẫn còn rất trẻ mà mẹ. Sonoko lập tức phản đối thể hiện ý chí quyết không khuất phục cường quyền, vì sự nghiệp tìm kiếm và chinh phục trai đẹp trên toàn đất nước ah không phải là trên toàn thế giới phải chiến đấu. Nếu cô kết hôn thì những anh chàng đẹp trai sẽ rất đau lòng khi mất cơ hội được chăm sóc cho một đại mỹ nhân khuynh thành như mình ah.
Phản đối vô hiệu ngày mai con đi gặp mặt người ta ngay cho mẹ nếu không mẹ sẽ cắt toàn bộ tiền trong tài khoản và tịch thu luôn cả xe của con. Bà Suzuki lập tức đe dọa phá tan ý nghĩ muốn phản kháng của con gái
Vâng. Sonoko gương mặt ỉu xìu đáp lại rồi bỏ về phòng.

Tại một ngôi nhà nhỏ vùng ngoại ô hẻo lánh.
Tụi con về rồi. Hai cô gái cười đùa nắm tay nhau bước vào ngôi nhà.
Các con về rồi đấy ah?Khụ Khụ...Một người phụ nữ trung niên mỉm cười đôn hậu nhẹ nhàng nói. Bất chợt từng cơn ho khan làm cản trở câu nói của bà.
Mẹ có sao không? Hai cô gái hoảng hốt chạy lại đỡ bà ngồi xuống ghế. Một người nhanh tay rót ly nước: Mẹ uống đi
Cảm ơn con Aoko. Bà cười hiền đưa tay nhận lấy ly nước uống một hụm khi cảm thấy đã ổn hơn bà quay sang cô gái còn lại cất tiếng hỏi:Ran, Shiho đâu sao không về chung với các con?
Cậu ấy còn bận họp ban cán sự nên con và chị về trước. Aoko liếc nhìn chị mình đang giận dữ nhanh miệng trả lời thay
Ran,Mẹ xin lỗi mà. Bà nhìn cô con gái lớn đang giận dỗi với ánh mắt áy náy bà biết cô rất lo cho sức khỏe của bà nên mới có thái độ như vậy.
Ran rưng rưng nước mắt nhìn mẹ mình nói: Con đã nói mẹ bao nhiêu lần là phải nghe lời bác sĩ không nên làm việc nặng phải nghỉ ngơi nhiều mà? Sao mẹ cứ làm theo ý mình chẳng chịu để ý đến sức khỏe của bản thân gì cả vậy!!
Mẹ thực sự không có sao mà, vì thấy cũng đã trễ vả lại nấu nướng cũng đâu có vất vả gì đâu mà con cứ làm quá lên như vậy. Bà nói rồi cười nhẹ để trấn an hai cô con gái quay sang Ran cười khổ: Vả lại nằm nghỉ cả ngày làm mẹ thực sự rất chán.
Thôi được rồi nếu lần sau mẹ thấy buồn chán thì nói với tụi con tụi con sẽ đưa mẹ đi dạo cho đỡ buồn, còn bữa tối để con làm nốt Aoko em mau đưa mẹ về phòng nghỉ ngơi đi.
Mẹ rất khỏe mà mẹ có thể...Chưa kịp nói hết câu thì bà đã bị bất tỉnh.
Ran nhanh tay đỡ lấy để bà khỏi ngã. Aoko mau đỡ mẹ lên lưng chị chúng ta phải phải đưa mẹ đến bệnh xá ngay. Aoko nhanh chóng phối hợp theo lời của Ran.
Tại bệnh xá
Hai người lo lắng đi qua đi lại tâm trạng bồn chồn không yên
Cánh cửa bật mở cả hai chạy đến lo lắng hỏi bác sĩ: Mẹ em sao rồi chị Kumo
Tình hình mẹ em không được ổn cho lắm chị nghĩ tốt nhất các em nên chuyển bà ấy lên viện trên ở đó có trang thiết bị tối tân hiện đại và có nhiều bác sĩ giỏi có thể chăm sóc cho bệnh tình của mẹ em tốt hơn. Tạm thời cứ đê mẹ em ở lại đây để tiện theo dõi.
Vâng cảm ơn chị. Ran và Aoko cảm kích nhìn Kumo
Sau khi Kumo bỏ đi Ran quay sang Aoko nói: Chị về lấy chút đồ mang tới đây em vào chăm sóc mẹ đi. Nói xong lập tức quay người trở về nhà.
 
Hiệu chỉnh:
Chap 2
Ran nhanh chóng thẳng tiến bước trở về nhà. Nhưng vừa về đến đầu ngõ cô đã bị bác hàng xóm kéo đi. Cô ngạc nhiên nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo sau. Sau khi kéo nó vào nhà, bác hàng xóm ló đầu ra cửa kiểm tra xem có ai trông thấy không rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Nó nhìn bác hàng xóm với ánh mắt khó hiểu cất tiếng hỏi: Có chuyện gì vậy bác Azure?
Bác hàng xóm vẻ mặt lo lắng cùng sợ sệt nói: Vừa rồi bác trông thấy một đám người bặm trợn trông tên nào tên nấy đều rất đáng sợ chúng hỏi chuyện về gia đình cháu đấy, sau đó thì đi về phía nhà cháu. Bác nghĩ tối nay con đừng nên về nhà cứ ngủ lại đây một đêm đi.
Nó khẽ nhăn mặt.Trả lẽ đám người đó đã tìm ra nơi này. Suốt bao năm qua các cô và mẹ đã phải trốn chui trốn lủi, chuyển nhà hết lần này đến lần khác để chạy trốn sự truy đuổi của chúng còn chưa đủ khốn khổ. Còn nhớ năm đó sau cái chết của ba và sự mất tích kỳ lạ của anh trai, mẹ cô phải một mình gồng gánh mọi việc trong gia đình để trang trải cho mọi chi phí trong gia đình cùng chăm sóc cho hai chị em cô khi đó vẫn còn là hai đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện.
FLASH
Một ngày của 8 năm về trước, một đám người đáng sợ ập vào nhà, các cô bị đuổi đi một cách phũ phàng đồ đạc thì bị vứt ra đường , lúc đó cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là phải bảo vệ căn nhà và Aoko khi mẹ không có nhà vì nơi đó chứa chan biết bao kỷ niệm hạnh phúc của gia đình cô ,cô quyết không để họ cướp mất nó, cô lúc đó không biết gì lao vào đám người đó vung tay loạn xạ muốn chống lại đám người xấu đó nhưng với sức lực của một đứa bé nào có thấm vào đâu so với những tên đó cô bị một trong số chúng xách ra ngoài cô vùng vẫy phản kháng tức giận cắn thật mạnh vào tay hắn làm hắn giật mình vung tay ném cô đi cô va chạm mạnh với lòng đường toàn thân xây sát dù rất đau nhưng cô vẫn gắng gượng đứng dậy trong lúc không để ý cô đã bị một chiếc xe đụng trúng trước khi mất đi hoàn toàn ý thức cô loáng thoáng nghe tiếng khóc của Aoko cùng giọng nói hoảng loạn của mẹ đang gọi tên cô sau đó là một khoảng tối bao trùm.
Cô không biết bản thân đã ngủ bao lâu nhưng khi tỉnh lại hình ảnh đầu tiên cô thấy là mẹ đang ngủ say bên cạnh gi.ường bệnh cũng giống như những lần các cô bệnh trước kia mẹ cũng luôn túc trực bên gi.ường lo lắng chăm sóc cho sức khỏe của các cô. Nhưng hình như mẹ cô gầy và xanh xao hơn nhiều, bây giờ đây cô chỉ muốn cùng mẹ trở về căn nhà của mình cô thực sự rất nhớ nó vả lại gia đình cô đang rất khó khăn. Mẹ cô đã rất vất vả để kiếm tiền chăm lo cho các cô, cô không muốn mẹ phải vất vả và bận tâm cho mình thêm nữa. Cố gắng ngồi dậy mà không gây ra tiếng động đánh thức mẹ mình, cô nhìn quanh bắt đầu công việc thu dọn đồ đạc, cô muốn khi mẹ tỉnh dậy có thể lập tức trở về nhà với Aoko, chắc chắn con bé rất nhớ và lo lắng cho cô. Khi cô sắp xếp xong đồ vào túi cũng đúng lúc mẹ cô tỉnh giấc, không thấy cô nằm trên gi.ường nghỉ ngơi mà lại đang hì hục dọn đồ thì bước đến ngăn cô lại không hài lòng mà cằn nhằn: Ran con đang làm gì vậy hả? Mau lên gi.ường nằm nghỉ ngay cho mẹ, con chỉ vừa mới tỉnh lại sao đã cử động mạnh, con có thấy đau hay có khó chịu chỗ nào không? Để mẹ đi gọi bác sĩ .
Cô như không nghe thấy lời mẹ mình quay lại mỉm cười nói: Mẹ ah,chúng ta về nhà nhé.
Gương mặt bà lập tức đanh lại. Căn nhà đó giờ đã không còn cơ hội để trở về. Bà biết phải nói sao với con bé đây. nó luôn yêu quý mọi thứ trong căn nhà cũng vì vậy mà lần này con bé mới bị tai nạn phải nhập viện. Bà phải làm gì mới giúp con bé chấp nhận sự thật này đây. Sau một hồi suy nghĩ bà quyết định lảng tránh vấn đề này quay sang nhìn Ran ra lệnh: Con lên gi.ường nghỉ ngay cho mẹ.
Nếu mẹ không đồng ý con sẽ không cho bác sĩ khám con sẽ trốn viện. Cô nhìn bà với vẻ mặt nghiêm túc
Bà nhìn cô với ánh mắt bất lực. Bà biết tính cách cô từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, một khi nói là sẽ làm, bà thực sự không biết phải làm gì với cô con gái cứng đầu này. Bà đành nhượng bộ nói: Con về gi.ường nghỉ thêm đi mẹ sẽ đi hỏi bác sĩ xem con có thể xuất viện hay chưa. Cô gật đầu ngoan ngoãn trở về gi.ường khi đã đạt được ý định. Một lát sau mẹ cô trở về cùng một vị bác sĩ sau khi khám kiểm tra xong nhắc nhở mẹ cô vài câu rồi rời đi. Cô được cùng mẹ trở về nhà trên đường đi bà đành nói toàn bộ mọi chuyện và hiện giờ Aoko đang ở nhà cô hàng xóm. Khi về đến nhà cô thấy một chiếc ô tô sang trọng đỗ trước cửa nhà. Từ trong nhà một người đàn ông bước ra trên tay là Aoko đang dãy dụa. Cô cùng mẹ chạy đến ngăn cản.
Mấy người đang làm gì vậy, mau thả con gái tôi ra. Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.Bà Eri chạy đến chặn đường ngăn cản đám người trước mặt nhưng lại bị hai tên đi trước chặn lại

Mẹ, chị hai cứu con với. Aoko gương mặt sợ hãi, nước mắt đầm đìa hét lên kêu cứu.

Người xấu mau thả Aoko ra. Ran chạy đến vì dáng người nhỏ bé nên chỉ có thể tóm lấy ống quần kẻ đang bắt giữ Aoko liên tục giật thật mạnh để cứu Aoko.

A!!! Cẩn thận tụt bây giờ.Tên đó hét lên một tay giữ Aoko một tay giữ chặt quần tránh cho việc chiếc quần bị cô giật tụt mất.(Sẽ rất mất mặt ah.)

Ran không quan tâm vẫn tiếp tục kéo, giật thật mạnh đồng thời hét ngược lại: Người xấu mau thả Aoko ra nếu không ta cứ giật tiếp.

Tên đó méo mặt . Tên bên cạnh ra lệnh cho đám người còn lại: Bắt cả con bé còn lại cho tao. Lập tức một tên tóm lấy cổ áo Ran nhấc bổng lên. Bị tóm bất ngờ không kịp phản ứng, Ran tức giận khua tay múa chân loạn xạ muốn thoát ra

RAN...Bà Eri hét lên tính chạy đến cứu Ran nhưng lại bị một trong số những tên đó đẩy ngã xuống đất.

MẸ.Ran và Aoko hét lên gọi bà.

Mang chúng lên xe.Tên đại ca vừa rồi lại một lần nữa ra lệnh.

Hai cô bị chúng vứt vào trong xe. Rồi chúng cũng nhanh chóng ngồi xuống ngăn không cho hai cô chạy khỏi xe.

Bà Eri gượng đứng dậy chạy về phía chiếc xe tóm lấy tay áo tên đại ca nói: Làm ơn...làm ơn đừng bắt con tôi. Cầu xin các người mà.

Tên đó không quan tâm lạnh lùng hất mạnh bà ngã nhào xuống đất rồi nói: Nếu muốn gặp lại chúng thì lo mà trả nốt số tiền còn lại đi. Nói xong tên đó nhanh chóng lên xe chiếc xe phóng đi. Bà Eri chạy đuổi theo sau xe nhưng chỉ được một đoạn thì bị ngã xuống đường.
 
Hiệu chỉnh:
Chap3

Sato đang trên đường mang đồ ăn về cho Aoko thì bất ngờ một chiếc xe ô tô vụt qua trên xe hình như là Aoko cùng với Ran bên trong, biết là có chuyện Sato lập tức quay xe đuổi theo.

Trên đường tấp lập xe qua lại cô lạng lách vượt qua hàng xe cộ đông đúc nhanh chóng bắt kịp chiếc xe ô tô đang chứa Ran và Aoko. Tăng tốc chiếc mô tô phân khối lớn của cảnh sát vượt lên trên chặn trước đầu xe ô tô. Sato bước xuống xe tiến về phía chiếc ô tô gõ vào kính xe. Kính xe từ từ được hạ xuống Sato nhìn một lượt xác định xem Ran và Aoko có thực sự có trong xe rồi mới nhìn qua tài xế nói: Đề nghị anh xuất trình giấy tờ, bằng lái và xuống xe để kiểm tra lồng độ cồn.

Tên tài xế nhìn sang tên đại ca sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý thì mới đẩy cửa xe tính bước ra khỏi xe nhưng chưa kịp làm gì thì bất ngờ Sato đẩy mạnh cửa xe tên đó bị kẹp giữa cánh cửa cả người ê ẩm, chưa kịp phản ứng lại đã bị Sato một đánh hạ gục. Thấy biến những tên còn lại nhanh chóng xuống xe trợ giúp đồng bọn. Bọn chúng đồng loạt xông đến tấn công Sato. Ran nhận ra cơ hội tẩu thoát nhanh chóng nắm tay kéo Aoko chạy trốn nhưng lại bị phát hiện, một trong số đám người đó tính đuổi theo nhưng bị Sato chặn lại:Đối thủ của các người là ta mà, tính chạy đi đâu.

Sato một mình cố chống lại đám người đó, kéo dài thời gian cho Ran và Aoko chạy trốn càng xa càng tốt.

Ran kéo Aoko chạy về phía một khu nhà hoang vắng dường như là không có người ở đang chạy bất ngờ Aoko bị té ngã kéo theo cả Ran xém chút nữa bị ngã xuống đất theo.

Aoko mau đứng lên chúng ta không thể dừng lại. Ran quay lại thúc dục Aoko đồng thời đỡ cô đứng dậy. Aoko vừa đứng lên chưa được bao lâu thì lại khụy xuống.

Chị hai, chân em chắc bị trật rồi chị cứ chạy trước đi. Aoko nhìn vết thương ở chân mình rồi ngẩng lên nói với Ran.

Nói bậy gì vậy hả? Leo lên đi chị cõng em.Ran tức giận trừng mắt với Aoko rồi nắm tay kéo Aoko lên cõng cô cố chạy tiếp. Nhưng chạy chưa được bao xa Ran đã cảm thấy hai chân dã dời lại thêm sức nặng của Aoko khiếm tốc độ chạy càng ngày càng giảm xuống, đôi chân lắm lúc muốn khụy xuống nhưng Ran vẫn cắn chặt môi cố gắng chạy tiếp. Đang cố sức chạy, bất ngờ lại nghe thấy tiếng thúc giục tìm kiếm của đám người xấu, đảo mắt nhìn quanh tìm chỗ trốn Ran nhanh chóng chạy về phía con hẻm nhỏ nhẹ nhàng đặt Aoko xuống rồi nói:Em trốn ở đây dù xảy ra chuyện gì cũng không được phát ra tiếng động, chị đánh lạc hướng chúng sau khi an toàn thì đi kiếm chị Sato có nghe không?

Sau khi dặn dò Aoko xong tính quay người bỏ đi thì bất ngờ tay áo bị tóm lấy. Quay lại nhìn thì thấy Aoko nước mắt tèm nhem nhìn mình:Chị đừng đi em sợ lắm.

Aoko em đừng sợ chị nhất định sẽ quay lại mà. Ngoắc tay nào.Ran trấn an Aoko, tiếng đám người xấu ngày một gần sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Aoko, Ran tiếp tục tiến sâu hơn khi thấy một ngách nhỏ khác thì nhanh chóng trốn vào cũng vừa lúc đám người xấu đến gần. Ran bịt chặt miệng để không tạo ra tiếng động gây chú ý.

Đám người đó dáo dác tìm kiếm xung quanh.

Rõ ràng lúc nãy em thấy chúng nó chạy về phía này mà, sao bây giờ lại không thấy chứ.

Tìm kỹ quanh đây cho tao.Tên đại ca ra lệnh. Đám người đó lục tìm khắp nơi.

Anh Kyo không thấy. Đám đàn em báo cáo. Tên đại ca đăm chiêu suy nghĩ sau đó nhìn về phía thùng rác nghi hoặc hỏi: Chúng mày tìm ở đó chưa

Dạ chưa nhưng trong đó thối lắm em nghĩ chúng nó không trốn ở đó đâu

Mày lại đó tìm .Tên đại ca nhìn sang tên bên cạnh ra lệnh.

Tên đó chần chừ nhưng cũng không dám làm trái lệnh.

Ran trốn trong góc hoảng hồn nhìn tên đó từng bước tiến về phía chỗ trốn của Aoko.Aoko co rúm người sợ hãi bịt chặt miệng có thở cũng không dám thở mạnh. Đảo mắt nhìn quanh thấy một chiếc long nhỏ nhanh tay làm đổ tạo ra tiếng động nhỏlôi kéo sự chú ý của đám người đó. Một trong số chúng chạy về phía nó vừa trông thấy nó đang tính chạy trốn thì nhanh chóng báo cho những tên còn lại cùng đuổi theo.Ran chạy thục mạng rẽ hết ngõ này đến ngách khác cho đếm khi phát hiện bản thân lại xui xẻo chạy vào ngõ cụt. Quay đầu lại thì đã thấy đám người đó đứng ngay phía trước .

Sao không chạy tiếp đi con ranh kia. Tên đứng đầu đứng đó mỉa mai cô

Ran nhìn bức tường cao không cách nào trèo qua được rồi nhìn sang đám người đang tiến gần về phía cô. Tình thế tiến thoái lưỡng lan Ran tức giận liều mạng với chúng đang vung vẫy chống trả thì bị chúng đánh một cái ngất xỉu tại chỗ.

Anh Kyo còn đứa còn lại có kiếm nữa không .

Thôi khỏi mang một đứa này về là được rồi. Con bé này có vẻ có tiềm năng khá tốt đó. Sau đó đám người đó mang cô đi. Phải cho đến hơn 2 tháng sau cô mới gặp lại được mẹ và Aoko.

Endflash

Sau khi hồi tưởng lại đột nhiên cô nhớ đến Shiho cô cuống cuồng chạy về nhà không quên nói lại với bác hàng xóm để bác yên tâm. Trên đường chạy về nhà Ran liên tục cầu nguyện cho Shiho không gặp phải đám người đó. Vừa chạy về đến trước cửa nhà cô bắt gặp hình ảnh Shiho đang bị một đám người vây quanh. Ran lập tức xông vào hỗ trợ, Ran và Shiho nội ứng ngoại hợp sau gần 10 phút đánh cho đám người đó tan tác.

Ran tiến về phía tên cầm đầu ngay từ đầu chỉ đứng đó ra lệnh cho đám đàn em nói: Chúng ta có thể bàn bạc đôi chút về chỗ nợ đó được chứ.

Ra là nhóc sao. Tên đại ca nhìn cô gương mặt ngạc nhiên sau đó bật cười.

Oh Không ngờ ông chú vẫn làm nghề này sao. Chú đúng là tâm huyết với nghề quá nha.Ran mơ hồ nhìn tên đó, ngạc nhiên sau đó nhếch mép cười mỉa mai nói.

Nhóc cũng vậy thôi mà có khi còn đanh đá hơn xưa chứ chẳng chơi ha . Tên đó cũng không kém đá ngược lại cô.

Chú có thể nể tình người quen cho cháu thêm thời gian chứ. Ran đề nghị đàm phám.

Cho nhóc thời gian ta được gì? Nhóc hại ta vất vả tìm kiếm bao năm bây giờ còn đánh đàn em của ta trọng thương vậy mà còn dám nói vậy sao.

Dù bây giờ chú có muốn đòi tiền thì cháu cũng không có để trả, chi bằng chú cho cháu thêm thời gian như vậy không phải lợi cả đôi bên sao.

Nếu ta không đồng ý thì sao.

Vậy thì cháu chỉ có thể dùng biện pháp mạnh để chống trả đến cùng. Dù sao chú cũng nên nghĩ cho những người anh em đã cùng sát cánh với chú bao năm chứ.

Tên đại ca nhìn một lượt những người anh em đã cùng mình trải qua bao sóng gió bươn trải với mọi thử thách hiểm nguy trong giới hắc đạo mà không khỏi đau lòng.Cuộc đời ai cũng vậy luôn có những lúc thăng lúc trầm. Bản thân anh cũng vậy nhưng họ vẫn luôn bên cạnh ủng hộ anh không có ý bỏ rơi hay phản bội anh. Bây giờ đây anh cảm thấy cuộc đời này anh sống thật sự không uổng phí tẹo nào khi đã có những người anh em tốt ở bên cùng kề vai sát cánh.

Thôi được ta sẽ cho nhóc thêm thời gian.

Vậy chú tính nói gì với đám người thuê chú. Nếu chúng biết chuyện này chú sẽ là người gặp rắc rối đó

Nhóc không cần phải quan tâm, xem như ta chưa có tìm thấy nhóc và cũng chưa từng đến đây. Sau đó quay sang đám đàn em: Chúng ta đi thôi

Lần sau gặp lại cháu sẽ mời chú một bữa. Ran hét to nói với tên đại ca đang dẫn đám đàn em rời đi.

Ta không có mong gặp lại con nhóc lành chanh mi đâu.Tên đại ca không thèm quay đầu nói vọng lại với Ran.
 
Chap 4

Part 1

Cùng lúc đó trong căn phòng sang trọng ở Anh.

Cốc ...cốc ... Gõ cửa mãi mà không thấy động tĩnh gì cô hầu gái đánh liều đẩy cửa vào. Đập vào mắt cô là hình ảnh Sonoko nằm dài trên chiếc gi.ường cỡ lớn đầu tóc bù xù, chăn gối thì nằm ngổn ngang, các đồ vật thì mỗi thứ nằm rải rác trên sàn. Cả căn phòng trông như một bãi chiến trường.

Sonoko không quan tâm vẫn úp mặt vào gối nói:Đừng làm phiền ta.

Tiểu thư đã đến giờ dùng bữa tối. Ông bà chủ đang đợi dưới nhà.

Ta không đói, không muốn ăn ngươi đừng làm phiền ta.

Tiểu thư .Cô hầu gái lúng túng gọi. Sonoko bỏ ngoài tai kéo chăn chùm kín đầu coi như không nghe thấy gì nữa.

Cô hầu gái không còn cách nào khác đành bỏ ra ngoài đi báo cáo với ông bà Suzuki.


Dưới phòng ăn

Con bé đâu?

Thưa lão gia tiểu thư nói không đói nên không muốn ăn. Cô hầu gái sợ sệt cúi đầu nén nhìn biểu hiện của ông bà chủ.

Bà chủ có vẻ không vui khi nghe điều này. Ông chủ nhíu mày nhưng sau đó gương mặt lại trở về vẻ nghiêm nghị quay sang nói với vợ: Con bé lớn rồi nó tự biết lo cho bản thân thôi, khi nào đói tự sẽ biết kiếm đồ ăn. Chúng ta dùng bữa thôi.

Bà chủ có vẻ vẫn lo lắng nhưng cũng nghe theo lời chồng. Bữa ăn diễn ra một cách ảm đạm.


Sonoko nằm dài trên gi.ường gương mặt vô cùng khó chịu, cô thực sự là chưa có muốn kết hôn huống hồ gì cô lại không có biết một chút gì về người được coi là vị hôn phu tương lai này, làm sao biết nhỡ như mẹ cô nói vậy chỉ để cô ngoan ngoãn đi gặp mặt rồi sau đó kết hôn với tên thiếu gia nhà giàu kiêu căng đáng ghét nào đó, nhỡ như tên đó là một tên biến thái, nhân cách méo mó hay là một kẻ đào hoa,lăng nhăng....A càng tưởng tượng đến viễn cảnh đó càng đáng sợ. Cô không muốn thực sự không muốn chấp nhận một cách dễ dàng như vậy cô phải đấu tranh dành lấy hạnh phúc cho bản thân chỉ có như vậy sau này cô mới không hối hận vì ngày hôm nay. Bật đậy khỏi gi.ường nhanh chóng vơ lấy chiếc điện thoại mà vừa rồi trong lúc tức giận đã ném đi nhanh tay bấn dãy số quen thuộc. Tiếng nhạc chuông vang lên đều đều như đang trọc giận cô. Không có người nhấc máy cô tức giận bấm gọi lại. Bất ngờ người phía đầu dây bên khi nhấc máy giọng nói ngái ngủ cùng một chút bất mãn khi bị phá rối giấc ngủ của một cô gái vang lên.Ai vậy có biết bây giờ là mấy giờ không hả?

Tao Amy nè

Tao cóc cần biết mày là thằng nào tao cúp máy đây.

Tút...tút...

Sonoko nắm chặt điện thoại kìm nén cơn giận kiên nhẫn gọi lại. Khi có dấu hiệu đã kết nối Sonoko hét vào điện thoại làm người phía bên kia giật mình đánh rơi điện thoại lập tức tỉnh ngủ, lắp bắp nói: Amy ah khuya vậy rồi sao còn gọi cho tao.

Sao mày không cúp máy tiếp đi. Giọng nói tức giận xen lẫn mỉa mai của Sonoko truyền qua làm cho cô bạn lạnh sống lưng cuống quýt xin lỗi.

Tao thực sự không có biết là mày nếu không có cho vàng tao cũng không dám mà

mày cũng kỳ thật khuya rồi không đi ngủ lại gọi cho tao làm gì.

Đặt cho tao một vé máy bay về Nhật càng sớm càng tốt, xong thì báo cho tao luôn tao còn việc cúp máy đây.

Sau khi cúp máy Sonoko nhanh chóng tiến về phía tủ đồ chỉ vơ đại vài bộ đồ cần thiết có thể tiện cho việc mang theo đồng thời chuẩn bị những giấy tờ cần thiết. Mang xuống để ở cốp xe để có thể đi bất cứ lúc nào mà không bị ai nghi ngờ hay phát hiện. Rồi lại trở về phòng nằm dài trên gi.ường chờ cô bạn thân gọi lại. Khi đang mơ màng chìm vào giấc ngủ thì bất ngờ tiếng nhạc chuông vang nên phá tan không khí im lặng. Sonoko nhanh chóng nhấc máy. Alo

Có một chuyến bay đến nhật vào 8:00 giờ sáng mai.

Không có chuyến nào sớm hơn sao. Mình cần đi càng sớm càng tốt.

Không còn chuyến nào đâu, mình hỏi thì mới biết vừa có một chuyến cất cánh cách đây 10 phút. Mà có chuyện gì mà bồ lại muốn đến Nhật vội vậy.

Cậu không biết gì sẽ tốt hơn coi như cậu không biết hay dính líu gì tới chuyện này cũng không được nói với bất cứ ai. Thề đi.

Kể cả ba mẹ cậu hỏi cũng không được nói ư?

Phải. Cậu mau thề đi.

Rồi rồi. Nếu tao nói với bất cứ ai chuyện này thì cả đời nay mày sẽ không có ai thèm rước. Bye bye

Tút ...tút

Con nhỏ sau này rồi biết tay chi. Sonoko nhủ thầm sau đó nhanh chóng đi ngủ. Mai sẽ là một ngày mệt mỏi ah.


Reng...reng Tiếng chuông báo thức reo vang nhưng người nằm trên gi.ường vẫn không có biểu hiện gì của việc muốn thức dậy, chỉ kéo chăn che kín cả đầu, sau đó lại tiếp tục sự nghiệp ngủ nướng của mình.

Cốc...cốc. Cô hầu gái đẩy cửa bước vào tiến về phía gi.ường lay nhẹ người vẫn đang ngủ say:Tiểu thư mau thức dậy đi. Ông bà chủ đang đợi cô dưới nhà.

Đừng làm phiền ta ngủ.Sonoko thò tay ra khỏi chăn phẩy phẩy người vẫn nằm trong chăn nói vọng ra.

Tiểu thư cô mau dậy đi, hôm nay có rất nhiều việc phải làm để chuẩn bị cho buổi gặp mặt nữa mà.

Vừa nghe đến đây Sonoko lật chăn vùng dậy chạy nhanh vào nhà vệ sinh đồng thời rủa thầm tại sao bản thân lại quên mất việc này. Sau khi VSCN với tốc độ ánh sáng cô nhanh chóng chạy xuống phòng ăn. Ba cô đang ngồi đọc báo, mẹ cô vừa trông thấy cô thì đã thúc giục: Con còn đứng đó mau ngồi xuống ăn chúng ta có rất nhiều việc phải làm, mẹ sẽ biến con trở thành một cô gái xinh đẹp nhất, đến lúc đó vị hôn phu của con sẽ không kìm lòng được mà muốn lập tức rước con về nhà làm vợ.

Mẹ muốn tống cổ con ra khỏi nhà đến vậy sao. Sonoko chán nản ngồi xuống ghế

Con còn nhiều chuyện bây giờ là 7:00 rồi đó. Bà Suzuki thúc giục.

Sonoko ngoan ngoãn nhanh chóng xử lí bữa sáng rồi ra lấy xe nhưng chưa kịp làm gì thì đã nghe tiếng mẹ cô từ trong xe: Con làm gì vậy chúng ta sẽ đi chung xe để xe con ở nhà đi.

Nhưng

Bà Suzuki không quan tâm ngắt lời cô, tiếp tục thúc giục: Con muốn tự lên hay muốn ta cho người giúp con.

Sonoko lạnh sống lưng khi nghe mẹ nói lập tức chạy nhanh về phía xe. Trước khi vào xe không quên nhìn lại chiếc xe cô đang rất lo đồ đạc đều để trong xe nếu không có nó kế hoạch bỏ trốn của cô sẽ hoàn toàn đổ bể. Sonoko ngồi trên xe lo lắng tìm cách để có thể trốn thoát thành công hai bàn tay vô thức vặn nắm lấy nhau.

Con làm gì mà căng thẳng quá vậy. Nhìn biểu hiện của con gái bà lo lắng hỏi gương mặt cũng vì vậy mà cũng nhăn lại theo.

Sonoko giật mình chột dạ nhìn bà đôi mắt mở to ngạc nhiên trả lẽ mẹ đã biết kế hoạch của cô. Trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực lắp bắp nói: Con

Con không cần phải sợ cứ bình tĩnh. Nhớ lần đầu mẹ dẫn ba con về ra mắt gia đình ba con cứ lắp ba lắp bắp nói chẳng được câu nào ra hồn làm ông bà ngoại con không hài lòng nếu không phải vì mẹ quyết tâm thì có lẽ bây giờ mẹ đã lấy một người đàn ông nào đó và con cũng sẽ không tồn tại trên đời này.

Sonoko thở phào nhẹ nhõm khi mẹ không có phát hiện ra kế hoạch của mình. Rồi lập tức nói lại:Vậy tại sao mẹ lại bắt con phải kết hôn với một người mà con chẳng hề quen biết chứ.

Cậu ta là một người chín chắn mẹ tin chắc sẽ chăm sóc tốt cho con. Với lại để con tự chọn mẹ thực sự không yên tâm biết đâu con lại bị tên xấu xa nào đó lừa gạt rồi dẫn về ra mắt.

Mẹ không tin con đến vậy sao.

Mẹ không phải không tin tưởng con mà chỉ lo con quá ngây thơ mà để người ta lừa gạt rồi lại phải chịu đau khổ.

Con đã 20 rồi, con đã lớn đã biết phân biết tốt xấu và cũng tự biết bảo vệ bản thân.

Đến nơi rồi chúng ta vào thôi. Bà Suzuki không quan tâm bước xuống xe.Sonoko thở dài đẩy cửa xe lối bước theo sau.
 
Part 2

Sonoko nhân lúc bà Suzuki không để ý nhanh chóng đi gọi điện cho cô bạn thân:

Alo.Lại có chuyện gì vậy cần tiểu tỳ đây làm vậy tiểu thư. Tiếng cô bạn thân trêu trọc truyền đến.

Sam bồ đến nhà tao lấy dùm mình đồ mình để trong cốp xe của mình được không. Bây giờ mình đang kẹt không thể về lấy được lại sắp đến giờ bay rồi nếu không có chúng kế hoạch của mình sẽ hoàn toàn đổ bể.

Được rồi nhưng bồ nhớ báo cho người hầu nếu không họ chắc chắn sẽ không cho mình lấy bất cứ thứ gì đâu.

Ừm. Tất cả trông cậy vào cậu đấy.Giọng nói nghẹn ứ như đang kìm nén sợ hãi cùng lo lắng của Sonoko truyền đến làm cô bạn thân cũng lo theo, dường như chuyện này là một vấn đề vô cùng hệ trọng.

Yên tâm mình đi làm ngay đây. Bye bye.

Sau khi hoàn thành công việc cần làm Sonoko nhanh chóng đuổi theo mẹ mình để tránh bị nghi ngờ. Cùng mẹ bước vào một tiệm làm tóc nổi tiếng nằm trong chuỗi cửa hàng với dịch vụ hàng đầu của tập đoàn Suzuki. Vừa bước vào cửa mẹ con cô đã được sự tiếp đón nồng nhiệt của nhân viên cửa hàng. Mẹ cô nhanh chóng lựa chọn cùng tham khảo các kiểu tóc đang thịnh hành hiện nay. Sau khi lựa chọn xong, cô được thợ làm tóc nổi tiếng hàng đầu phục vụ cho trong lúc đó mẹ cô vẫn đứng cạnh, Sonoko căng thẳng ngồi để thời gian trôi qua mà không thể làm gì vì bà Suzuki vẫn đứng đó.

Mẹ ah mẹ có cần làm tóc thì làm luôn đi? Chắc mẹ sẽ đi cùng con phải không?

Ta luôn rất quan tâm chăm sóc cho vẻ ngoài của mình chứ đâu có như con.

... Sonoko im lặng không thốt lên lời mẹ cô thật là có phải là tự tin hơi quá rồi không.

Ah Con ngoan ngoãn ở lại đây làm tóc. Mẹ đi xem có trang phục nào phù hợp không. Không còn nhiều thời gian mẹ sẽ đi chuẩn bị cho mọi thứ trở nên hoàn hảo nhất.Quay sang nhân viên nói:Các người mà làm không tốt thì chuẩn bị sẵn đơn nghỉ việc đi.

Phu nhân yên tâm, tiểu thư đã có gương mặt thập phần khả ái chúng tôi chỉ cần thay đổi đôi chút, làm nổi bật lên vẻ đẹp của tiểu thư thì nhất định sẽ khiến cho ai gặp cũng yêu ngay từ cái nhìn đâu tiên luôn. Chắc chắn sẽ khiến phu nhân thập phần hài lòng .

Trong lòng đang vô cùng mừng chỉ mong bà Suzuki đi sớm nếu không cô sẽ không kịp chuyến bay mất. Nhìn những người này cô cảm thấy thật sự rất có lỗi nhưng người xưa có dạy “ người không vì mình trời chu đất diệt”. Ngàn lần gửi lời xin lỗi đến các người.

Bà Suzuki vừa dời đi chưa được bao lâu thì Sonoko ôm bụng kêu đau mặt mày cũng tái đi làm nhân viên lo lắng hỏi han. Cắn chặt răng ngước lên nói với nhân viên cần đi vệ sinh một lát rồi nhanh chóng dời khỏi cửa hàng khi nhân viên vẫn chưa kịp phản ứng gì. Sau khi bóng của cô khuất dạng nhân viên mới nghệch mặt ra thắc mắc:Cửa hàng cũng có nhà vệ sinh mà sao phải ra ngoài.

Sonoko sau khi dời khỏi nhanh chóng bắt taxi đến sân bay,không quên dừng lại ở một cây ATM rút tiền. Sau khi thanh toán cho tài xế xong cô lại cắm đầu chạy bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang nên

She hangs out every day near by the beach
Havin’ a Heineken fallin’ asleep
She looks so sexy when she’s walking the sand
Nobody ever put a ring on her hand ...

~She –Groove Coverage~

Alo

Lô lô cái gì máy bay sắp cất cánh rồi mày đang ở chỗ quái nào. Tiếng nói tức giận của cô bạn truyền đến

Tao đến cửa sân bay rồi mày nghĩ cách kéo dài thời gian dùm tao. Nhanh chóng cúp máy trong lúc không để ý cô đụng phải một người con trai nhanh chóng đứng dậy tiếp tục chạy không quên ngoái đầu lại xin lỗi. Chân vẫn tiếp tục thẳng tiến.

Này cô gì ơi đợi chút.

Sonoko không quan tâm vẩn tiếp tục cắm đầu chạy, lại còn càng chạy càng nhanh.

Makoto đuổi kịp nắm lấy vai Sonoko nói :Cô điếc ah tôi đã bảo...Chưa kịp nói hết câu đã bất ngờ bị cô một chiêu vật ngã nằm xõng xoài giữa sân bay sau đó cô nàng đó bỏ chạy mất dạng luôn. Makoto nhìn xuống tay mình đang cầm chiếc điên thoại i phone 6 đắt tiền cười khổ. Hắn chỉ là muốn trả cô điện thoại thôi mà đúng là làm ơn mắc oán. Suốt cuộc anh đã làm gì sai mà vừa xuống máy bay đã gặp cái chuyện không đâu này.

Sonoko chạy đến trước cửa soát vé nhanh chóng hoàn thành thủ tục thậm chí không kịp nói gì nhiều với cô bạn thân chỉ có thể nói mỗi lời tạm biệt để lên máy bay kịp giờ. Người con trai đi phía trước cô liếc nhìn cô bạn của cô một cái sắc lạnh dù nó không phải dành cho cô nhưng cũng khiến cô một trận rùng mình.

Sau khi ổn định chỗ ngồi trên máy bay cô lục tìm túi xách tìm điện thoại để tắt mạng thì phát hiện chiếc điện thoại không cánh mà bay nhớ lại hình như sau khi cúp máy của Rosa thì cô đụng phải một người con trai có lẽ nó đã rơi ra lúc đó. Thở dài quay sang bên cạnh mới phát hiện người ngồi cạnh cô lại là người con trai đi trước cô lúc nãy. Bất ngờ anh ta quay sang liếc cô khuôn mặt hầm hầm tức giận hỏi:Cô là lý do khiến con nhỏ khùng đó biến tôi thành kẻ phụ bạc bị mọi người phỉ nhổ phải không. Sonoko nghệch mặt ra chẳng hiểu anh ta muốn nói gì.

Flash

Key đang kéo hành lý chuẩn bị lên máy bay sau khi thủ tục kiểm tra hoàn tất thì bất ngờ cánh tay anh bị nắm lấy quay lại nhìn thì bất ngờ trông thấy một cô gái xinh đẹp, vấn đề không phải ở vẻ đẹp của cô ta mà là những gì cô ta nói.

Anh ah em cầu xin anh đừng bỏ mặc mẹ con em. Rosa nước mắt đầm đìa nắm lấy cánh tay Key.

Cô là ai tôi có quen cô sao. Key nghệch mặt ra nhìn chằm chằm Rosa

Em biết rồi tất cả là lỗi của em anh không quan tâm đến em cũng không sao nhưng anh cũng không thể bỏ mặc con của chúng ta. Rosa càng lúc khóc lóc càng to làm cho mọi người xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán to nhỏ.

Cái gì mà con với cái cô bị khùng ah. Tránh xa tôi ra nếu không tôi kêu bảo vệ. Key lúng túng nhìn mọi người đang nhìn mình với ánh mắt chỉ trích xem thường .

Tại sao anh lại nhẫn tâm như vậy, chỉ vì con đàn bà đó mà anh lỡ nhẫn tâm chối bỏ cả đứa con còn chưa chào đời mình.

Key nhìn cô nàng đang diễn kịch không khỏi tức giận, cô ta là đang bôi nhọ nhân phẩm của hắn nhưng hắn không có thời gian dây dưa ở đây với cô quyết định quay đi. Rosa thấy Key quay đi nhanh chóng ôm lấy anh từ phía sau ngăn lại.

Em không thể để anh đi được. Con của chúng ta phải làm sao nó sẽ phải lớn lên mà không có cha sao.

Key đứng hình trước sự động chạm của cô. Bất ngờ Rosa buông anh ra đứng trước anh nói: Anh và con hồ ly tinh đó nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Rồi quay mặt đi về phía Sonoko.

End flash

Sonoko nghe anh kể bụm miệng cười trộm. Bắt gặp ánh mắt muốn giết người của Key thì đằng hắng giọng một cái lấy lại vẻ mặt bình thường nói: Đây đúng là lỗi của tôi. Thành thật xin lỗi, mong anh bỏ qua cho chúng tôi. Thực sự thì cô ấy bất đắc dĩ mới phải làm vậy để giúp tôi. Chuyện này đối với một người con gái là rất quan trọng vậy mà cô ấy cũng có thể vì tôi mà làm. Nếu như muốn trách anh cứ việc trách tôi được không. Sonoko dùng ánh mắt thành khẩn nhất cầu xin.

Hừ lần sau đừng có để tôi gặp lại nếu không tôi không bỏ qua đâu.

Con nhỏ đáng ghét đừng để tôi gặp lại tôi. Thật đúng là xui xẻo mà. Key nghĩ thầm trong bụng .

Hắt xì . Không biết ai đang nhắc mình nữa. Có khi là tên lúc nãy. Ha ha ha nhìn cái mặt đến là ngốc của hắn làm mình buồn cười quá. Đang cười nghĩ đến Sonoko thì thầm nhủ lần này mày nợ tao khi nào gặp lại sẽ đòi cả vốn lẫn lãi.
 
Hiệu chỉnh:
Chap 5

Part 1
10442500_489349504530426_9030804486331850272_n.png.jpg

Máy bay hạ cánh Sonoko kéo hành lý rời sân bay. Vẻ ngoài của cô khiến tất cả mọi người đi qua đều phải ngẩn ngơ trước phong cách độc nhất vô nhị . Sonoko ngượng ngùng khi bị mọi người đi qua để ý với ánh mắt hiếu kỳ cùng nghi hoặc rằng cô có vấn đề về thần kinh .Cô mặc trên mình bộ đồ thời trang nổi tiếng của hãng gương mặt trang điểm nhẹ, mọi phụ kiện đi kèm đều được kết hợp vô cùng hoàn hảo nếu như không có sự hiện diện của mái tóc kỳ quái bên xoăn bên thẳng. Sonoko nhanh chóng kéo hành lý rời khỏi sân bay càng nhanh càng tốt, cô thực sự không thích bị mọi người dùng ánh mắt soi mói để nhìn mình. Nhanh chóng bắt taxi: Cho cháu đến địa chỉ này.

Trước cửa tiệm Mỳ Himawari

Aoko em mau đến trạm y tế với mẹ đi. Đừng có để mẹ nghi ngờ nếu mà mẹ có hỏi chị thì em tự nghĩ ra lí do nghe không, đừng để mẹ biết chuyện này. Ran đứng bên cạnh Shiho cùng với túi lớn túi nhỏ lên tiếng nhắc nhở

Nhưng chuyện này sớm muộn gì mẹ cũng sẽ biết. Chị cũng biết mà mẹ rất thông minh lại nhạy cảm làm sao em có thể nói dối được mẹ chứ.

Mẹ đang bệnh không thể để mẹ biết được, tốt nhất là dấu được lúc nào hay lúc ấy.

Vâng nhưng chị đến Tokyo như vậy có ổn không.

Yên tâm đi chị đâu phải trẻ con em cứ tự lo cho mình đi

Là chị em mới không yên tâm đó

Aoko yên tâm nếu cậu ta làm gì ngớ ngẩn mình sẽ ngăn lại.Shiho cười đểu liếc Ran.

Ngớ ngẩn Ran quay sang phồng mang trợn mắt trừng Shiho

Aoko và Shiho bật cười trước bộ dạng đến dọa cả một đứa trẻ cũng không được của Ran. Ran cũng bật cười theo, cô là cố tình bày ra bộ dạng này để làm giảm đi bầu không khí buồn thảm khi chia tay này.

Có chuyện gì mà mấy nhóc vui vậy. Sonoko kéo theo hành lý đi bộ về phía các cô vì không có đường đi mà phải xuống xe đi bộ một đoạn khá xa để đến nhà Ran.

Ba cô quay lại nhìn chằm chằm cô gái kỳ lạ trước mặt.

Shiho cho mượn điện thoại chút. Ran nói với Shiho mắt vẫn nhìn Sonoko.

Đây. Shiho cười nhẹ đưa điện thoại cho Ran

Sonoko khó hiểu nhìn hành động của Ran

Số của bệnh viện tâm thần là bao nhiêu vậy. Phải báo cho họ biết có một bệnh nhân trốn viện ở đây.

Aoko và Shiho lại có thêm một trận cười chảy cả nước mắt. Nghe hết câu Sonoko hiểu ra liền xông đến kẹp cổ Ran mắng: Con bé này chán sống rồi phải không dám chọc chị. Tay nắm thành quyền ấn mạnh vào đầu Ran.

A Đau quá em xin lỗi A đừng tha cho em đi mà lần sau em không dám nữa.

Còn có lần sau.Sonoko không buông tiếp tục ấn mạnh hơn

A không có... không có nữa đâu

Tha cho nhóc lần này.

Ran vừa được tha liền lấy tay xoa xoa chỗ đau nói : Không phải chị đang ở Anh sao, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây lại còn trong cái bộ dạng... kỳ cục này. Ran bắt gặp ánh mắt sát thủ của Sonoko thì lập tức sửa lại lời mình định nói

Chuyện này rất dài chúng ta vào nhà nói được không mà các em định đi đâu sao mà mang theo nhiều đồ vậy tính chuyển nhà ah. Sonoko bây giờ mới để ý đến túi hành lý bên cạnh Ran và Shiho.

Thôi chết sắp đến giờ xe bus chạy rồi nếu không nhanh là phải đợi 3 tiếng nữa mới có chuyến khác. Sonoko neechan đi với tụi em luôn chứ. Shiho chúng ta phải mau lên. Ran quay sang giục Shiho sau đó cả hai nhanh chóng chạy đi.

Đi đâu mới được chứ. Sonoko nghệch mặt ra khi để ý thì Ran và Shiho đã bỏ cô cả một quãng xa. Ah đợi chị với. Bye bye. Chạy đuổi theo Ran và Shiho cô không quên quay lại chào tạm biệt Aoko.

Aoko đứng đó vẫy tay chào tạm biệt cho đến khi bóng các cô khuất bóng sau ngã rẽ. Chúc may mắn. Aoko khẽ thì thầm rồi cũng quay người hướng đến trạm y tế. Cô cần đến đó sớm để phụ giúp việc chuyển lên viện trên của mẹ

Ba cô hớt hải chạy đến trạm xe bus khi sắp đến thì đã thấy chiếc xe bus chạy đến nơi.

Đợi chút vẫn còn người. Ran vừa cắm đầu chạy vừa hét lên ra hiệu cho xe bus đợi thêm chút. Sau khi lên xe 3 cô thở không ra hơi. Nhanh chóng tìm chỗ ngồi vì trên xe không có nhiều người nên các cô nhanh chóng tìm được chỗ ngồi thích hợp để trò chuyện.

Tại sao chị lại đột nhiên về nước vậy

Thì chị nhớ tụi em nên mới về không được sao? Sonoko dùng ánh mắt hờn giận mang chút ủy khuất nhìn Ran và Shiho khi một người hỏi một câu phũ phàng còn Shiho chỉ ngồi cạnh lạnh lùng, bao năm không gặp mà không thèm hỏi thăm cô đến một câu.

Xạo. Shiho ngồi cạnh lạnh lùng phán một câu sau khi nghe Sonoko nói.

Sonoko cúi mặt thở dài nói nhỏ: Đào hôn

Đào hôn. Ran giật mình đứng dậy hét to, vô tình làm những người trên xe để ý

Shiho nắm tay Ran kéo cô ngồi lại xuống ghế. Đồng thời cúi đầu xin lỗi mọi người vì đã làm ồn ảnh hưởng đến mọi người.

Sau đó các cô lại tiếp tục tán đủ mọi chuyện với nhau cho đến khi đến bến. Ba cô kéo hành lý đến một căn nhà trông khá cũ kỹ và lụp sụp.

Sonoko ái ngại nhìn căn nhà nói: Nơi này có ở được không?

Nếu chị muốn có thể đi thuê khách sạn. Nhỡ mà có người nhận ra chị là tiểu thư Suzuki rồi bị bắt về kết hôn thì cũng đừng tìm đến em cầu cứu. Ran cười nhẹ buông lời đe dọa.

Sonoko cười khổ đành chấp nhận ngoan ngoãn đi theo Ran và Shiho vào nhà trọ.

Sau khi sắp xếp đồ đạc và dọn dẹp lại căn phòng trọ xong các cô đã mệt đến hít thở cũng không nổi phải nằm dài trên chiếc gi.ường nhỏ cũ kĩ ọp ẹp để nghỉ ngơi lấy lại sức. Khi thức dậy th.ì trời đã sẩm tối. Ran xoa xoa cái bụng đói meo của mình quay sang lay lay Sonoko và Shiho sau đó cả ba quyết định kiếm cái gì đó lót dạ vì bây giờ cũng đã khuy. Sau khi đi mua pizza trở về cả ba ngồi quây quần bên nhau cùng ăn và nói chuyện.

Ngày mai chúng ta sẽ đi kiếm việc làm. Shiho nói về kế hoạch cho công việc cần làm.

Uhm. Ran vừa ăn vừa gật đầu

Nhưng lúc đi chị không có mang theo bằng hay giấy tờ gì thì sao kiếm việc.

Tuy chị không có bằng cấp nhưng với khả năng về thời trang của chị thì chắc không thành vấn đề đâu, chị cứ thử vào xin ở mấy shop thời trang ở trung tâm thương mại xem sao.

Vậy còn các em. Bọn em vẫn còn là học sinh chắc chỉ có thể xin được mấy công việc lặt vặt thôi đúng không.

Tạm thời thì thế nhưng em có nhờ bác Ao tìm giúp một công việc ổn định rồi khi nào tìm được bác ấy sẽ nói với chúng ta.

Vậy ăn nhanh rồi đi nghỉ sớm đi. Shiho chốt lại câu cuối
 
Hiệu chỉnh:
Part 2

Tại siêu thị

-Cuối cùng cũng tìm được một công việc, mặc dù chỉ là công việc tạp vụ tại cửa hàng nhưng ít ra chúng ta đã có thu nhập để chi trả tiền sinh hoạt phí trong thời gian chờ việc. Không biết Sonoko neechan có tìm được việc không nữa.Ran đi trước luyên thuyên Shiho chỉ lặng lẽ theo sau.

-Ah Sonoko neechan . Thoáng thấy bóng dáng của Sonoko phía trước Ran hét lên vẫy tay ra hiệu cho Sonoko.

Sonoko gương mặt tức giận tiến về phía Ran đang vẫy tay với mình.

-Sonoko neechan Chị sao vậy, có chuyện gì khiến chị tức giận sao? Ran lo lắng nhìn gương mặt đỏ phừng vì giận dữ của Sonoko mà hỏi han.

-Đám người đó thật là không có mặt nhìn mà

-Suốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ran sốt sắng hỏi.

Flash

Sonoko đi một lượt khu thời trang sau đó quyết định vào cửa hàng lớn nhất. Vừa bước vào cô nhân viên đã chạy đến niềm nở chào đón.

-Mời quý khách vào không biết quý khách muốn mua loại trang phục gì, chúng tôi vừa nhập một lô quần áo mới quý khách có muốn xem thử không. Đảm bảo quý khách sẽ hài lòng. Cô nhân viên tuôn một tràng dài làm Sonoko không kịp nói một lời nào.

-Chị cho tôi hỏi ở đây có tuyển nhân viên không. Sonoko ái ngại nhìn cô nhân viên hỏi.

-Lại một kẻ muốn xin việc. Cô nhân viên lập tức thay đổi thái độ nhìn cô với ánh mắt khinh miệt.

Nhìn thái độ của cô nhân viên làm cô thực sự chỉ muốn đánh người nhưng vì bản thân đang phụ thuộc tới cô ta nên cố sức nén cơn giận.

-Ở đây không có cần tuyển nhân viên.Cô nhân viên liếc nhìn từ trên xuống dưới người cô nói tiếp: Cô ra ngoài mà không có soi gương sao ăn mặc gì mà lòe loẹt hoa hoét. Nhìn cô mà cứ như ngắm vườn thượng uyển. Phụ kiện thì phối hợp tùm lum nhìn qua thôi là biết loại hàng rẻ tiền bán đầy ngoài chợ mà còn bày đặt thích thể hiện. Sau khi nói xong lại nhìn cô với ánh mắt khinh miệt.

Đuôi mắt giật giật, Sonoko tức giận thầm nghĩ : Cái gì chứ không nhận thì thôi cô ta tưởng cô ta cao sang lắm sao mà bày đặt chê bai cô chứ.Hít thở sâu nhằm giảm cơn giận của bản thân nhưng càng nghe càng tức giận, bản thân cô sinh ra trong gia đình thượng lưu, cô lại tốt nghiệp chuyên ngành về thời trang, bản thân luôn tự hào và tin tưởng vào phong cách thời trang của mình vậy mà cô ta giám chê bai xỉa xói cô thật đúng là chán sống rồi mà.

-Phong cách của tôi tất nhiên hạng người tầm thường như cô làm sao có khả năng đánh giá. Nhìn lướt qua cửa hàng này thôi đã chẳng thấy có một điểm nào bắt mắt, trang phục bày bán cũng chẳng có lấy một điểm nổi bật, mẫu mã màu sắc cũng tầm thường ở đâu kiếm cũng được. Lại còn phong cách phục vụ thuộc hạng bét, đến yêu cầu công việc tối thiểu cũng không làm được, nhìn qua cách ăn mặc của cô là đủ biết không có khả năng tư vấn cho khách hàng lựa chọn được nhưng bộ trang phục phù hợp với yêu cầu của khách hàng rồi. Dù sao cái cửa hàng nay sớm muộn cũng sập tiệm, xin vào làm chỉ tổn mất công sức với thời gian vô ích.Sonoko tuôn ra một tràng trả đũa cô nhân viên.

Cô nhân viên tức giận dơ tay lên tính tát Sonoko nhưng bị cô nắm tay ngăn lại. Sonoko siết chặt tay khiến cô nhân viên la lên oai oái:Ah buông...buông tôi ra

-Nếu tôi là chủ của cô thì đã đuổi việc cô lâu rồi

Các nhân viên gần đó thấy xảy ra xung đột thì chạy lại can ngăn,có người thì chạy đi báo với người quản lí. Sonoko buông tay cô ta ra rồi quay mặt dời đi luôn. Không biết có phải vì việc đó không mà cô đi đến đâu hỏi cũng đều bị từ chối .

Endflash

-Sonoko neechan đừng buồn nữa. Em tin sớm muộn gì chị cũng sẽ tìm được việc thôi mà. Yên tâm đi.Ran xoa dịu cơn giận cùng an ủi Sonoko.

Shiho chỉ im lặng vỗ vai Sonoko như đang khích lệ cô tiếp tục cố gắng và kiên trì.

-Mà vất vả từ nãy chắc chị mệt rồi. Để em đi mua kem ăn chắc chắn ăn xong chị sẽ cảm thấy thoải mái dễ chịu không còn tức giận. Ran cười khì đưa ra ý kiến.

-Chị ấy đâu có hám ăn như cậu. Shiho bên cạnh cười nhẹ trêu chọc Ran

-Mình không có hám ăn. Ran nổi đóa lập tức phản bác ý kiến của Shiho

-Uhm cậu không hám ăn. Ran nghe vậy thì gật gù theo câu nói của Shiho như thể nó vô cùng chính xác

-Mà là rất rất hám ăn giống heo vậy. Sonoko bổ sung cho câu nói của Shiho rồi nhìn nhau bật cười.

-Hai người thật là quá đáng đã vậy không thèm quan tâm. Ran giận dỗi quay đi. Nhưng lại bị hai cô giật lại cù nét.

-Em/ Cậu còn dám giận không

- Ah không giận ha ha không... ha ha giận a đừng... cù nét nữa. Ran vừa cười vừa nói.

-Cậu đi mua kem đi

-Tại sao lại là mình?

-Không phải đó là ý kiến của em sao

-Vâng. Như mọi khi phải không? Ran thở dài chấp nhận số phận hỏi lại rồi nhanh chóng chạy đi mua.

-Socola của Shiho, Vali của Sonoko neechan đây. Ran đưa kem cho các cô bản thân thì cứ mút chùn chụt cây kem hương vị dâu của mình.

Cả ba đi dạo vòng quanh siêu thị vừa đi vừa tán chuyện cười nói vui vẻ.
 
giang sinh.jpg
Part 3


Hai chàng trai tuấn lãng vừa bước vào cửa thì lập tức thu hút ánh nhìn của các cô gái trong siêu thị.

-Subaru. Cậu hẹn hò bạn gái thì đi một mình thôi lôi mình đến đây làm gì. Shinichi chán nản không vui khi đột nhiên bị tên bạn thân lôi đi trong khi đang bận công việc.

-Cậu không nên suốt ngày chỉ có công việc như vậy. Cũng phải dành chút thời gian ra ngoài thư giãn đầu óc tiện thể kiếm bạn gái chứ. Mình đây là muốn tốt cho cậu thôi nếu cậu mà cứ như thế này thì chắc chắn sẽ chẳng có cô nào thèm để ý cho coi. Ở đây có rất nhiều cô gái xinh đẹp đến cậu tha hồ mà chọn nhé. Subaru phân trần tâm ý của mình

-Cậu tự lo cho mình trước đi, cứ đào hoa cho lắm vào có ngày sẽ phải lãnh hậu quả thì đừng đến khóc lóc với mình

-Mình đúng là tốt số thật nên mới có thằng bạn tốt như cậu. Subaru nói đểu

-Anh Subaru. Một cô gái chạy về phía Subaru ôm lấy cánh tay anh nũng nịu, giận hờn nói: Sao anh đến trễ vậy em đợi anh nãy giờ đó. Bây giờ cô ta mới để ý thấy bạn trai của mình còn đi cùng một người nữa. Vừa ngước lên nhìn Shinichi thì đã bị vẻ đẹp của anh làm cho ngẩn ngơ.

Ánh mắt của cô ta khiến Shinichi khó chịu nhưng nghĩ vì cô ta là bạn gái của Subaru nên quyết định bỏ qua. Chỉ đành đằng hắng một cái giúp cô ta trở lại bình thường.

Cô ta quay sang nhìn Subaru tươi cười hỏi: Anh ấy là bạn của anh sao?

-Uhm. Để anh giới thiệu. Đây là Kudo Shinichi bạn anh. Rồi lại quay sang Shinichi nói:Cô ấy là Miki bạn gái mình

Cô ta cười nói: Rất vui được làm quen với anh.

Shinichi không quan tâm quay người bỏ đi trước.

-Em đừng giận câu ta là như vậy bận tâm chỉ tổn mệt thêm thôi.

-Không sao đâu anh.Chúng ta cũng đi thôi. Miki ôm cánh tay Subaru cùng đuổi theo Shinichi đang đi trước. Cả ba đang đi dạo vòng vòng thì bị Miki kéo vào shop quần áo, cô nàng liên tục thay hết bộ này đến bộ khác nhưng có một điểm chung mà anh thấy đó là chúng đều rất hở và bó giúp người mặc phô ra đường cong cơ thể một cách triệt để giống như đang muốn quyến rũ người nhìn vậy. Cô nàng liên tục hỏi ý kiến Subaru, mỗi khi Subaru không để ý cô nàng lén nhìn về phía anh xem biểu hiện của anh như thế nào. Nhưng hành động đó với anh là những hành động lẳng lơ của đám con gái hám tiền, hám danh lợi cho dù có phải bán rẻ bản thân cũng không ngần ngại và cũng là loại con gái mà anh ghét. Sau khi mua vài bộ đồ cả ba tiếp tục đi dạo. Bất ngờ Subaru có cuộc gọi đến sau khi nghe máy xong thì quay sang nói với Shinichi: Mình có chút việc qua chỗ anh Makoto chút. Cậu dẫn Miki đi dạo dùm mình lát nữa gặp nhau ở quán mỳ Udon dưới tầng 2 nhé.

Shinichi chỉ gật nhẹ đầu rồi quay đi luôn. Miki tạm biệt Hakuba sau khi bóng Subaru đi khuất Miki bất ngờ chạy đến ôm lấy cánh tay Shinichi. Tức giận quay sang trừng mắt đe dọa cô ta.

-Buông ra. Lời nói đanh thép mang theo khinh miệt cùng chán ghét từ miệng Shinichi thoát ra.

Cô ta nghe lời nói phũ phàng của Shinichi thì bày ra gương mặt đáng thương như chịu nỗi ủy khuất rất lớn.Nếu là những tên con trai khác khi trông thấy vẻ mặt này thì sẽ nổi ra tính anh hùng muốn yêu thương chăm sóc cho cô gái như vậy, nhưng hắn không phải loại người để cô ta có thể dắt mũi. Huống hồ từ nhỏ đã không thích tiếp xúc gần gũi với con gái huống hồ gì cô ta chính là loại con gái mà anh ghét nhất.

-Tôi không có nói lại đâu. Tốt nhất nên biết điều một chút nếu không đừng trách tôi vô tình.Shinichi buông lời cảnh cáo

Cô ta mặc kệ lời cảnh cáo vẫn bám riết lấy Shinichi không chịu buông. Shinichi tức giận vung tay một cái khiến cô ta tuột tay mất thăng bằng ngã nhào nhưng lại bất ngờ đụng phải Ran đang quay lưng vừa đi vừa nói chuyện với Sonoko và Shiho, khi vừa quay lại thì đã bị đụng trúng làm cây kem đang ăn dở bị dây hết vào chiếc áo do mẹ cô đan cho. Ran thực sự rất muốn đánh bầm đầu kẻ đụng phải cô nhưng khi để ý thấy cô gái vừa đụng mình ngồi dưới đất gương mặt đầm đìa nước mắt nhìn tên con trai đang đứng gương mặt lạnh lùng thì nguôi ngoai đi cơn giận với cô gái. Thay vào đó cơn giận toàn bộ được đổ lên đầu Shinichi.

-Sao anh lại nỡ đối xử với em như vậy. Suốt cuộc em đã làm gì sai để anh ghét em như vậy. Cô gái vẫn ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết

-Từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nếu không đừng trách. Shinichi lạnh lùng nhìn cô ta nói sau đó quay người tính bỏ đi nhưng bàn tay một lần nữa bị nắm lại, anh vung tay muốn thoát ra nhưng không được, quay người lại tính cho cô ta một bài học nhưng người nắm tay hắn không phải cô ta. Anh nhíu mày nhìn cô đầy khó chịu.

-Anh mau xin lỗi cô ấy đi

-Tôi chẳng có lỗi gì cả. Còn cô là ai nữa đây?

Anh còn dám to mồm nói mình không có lỗi. Tại sao trên đời lại có loại con trai như anh nhỉ? Ba mẹ anh không có dạy anh cách cư xử với con gái sao?

Shinichi đanh mặt. Cô ta là cái thá gì mà đòi dạy đời anh. Anh từ nhỏ đã luôn cô độc, bản thân siêu cấp ghét những người mà anh gọi là ba mẹ. Họ đủ tư cách sao, từ xưa đến nay họ có từng quan tâm đến anh sao? Không trong mắt họ chỉ có mỗi kiếm tiền với công việc thôi vốn dĩ chưa từng có anh.

Shinichi vặn nhẹ tay xoay chuyển tình thế nắm tay siết chặt tay Ran gương mặt tức giận: Cô không biết gì thì đừng có tùy tiện nói người khác.

-Tôi tự biết cái gì đúng sai. Anh ra tay với một cô gái là không đúng. Ran nhăn mặt chịu đau vẫn cố gắng cãi lại: Ah... buông tôi ra anh là đồ con trai vũ phu buông tôi ra.Ran cố gắng gỡ tay mình ra.

Shiho tính chạy đến giúp đỡ Ran nhưng lại bị Sonoko ngăn lại: Khi nào thực sự cần hãy ra tay.

Gỡ mãi không được cô quyết định tấn công anh. Nắm chặt bàn tay nhằm vào bụng tung một cú thật mạnh.Shinichi bị đánh bất ngờ không kịp trở tay giật lùi vài bước giữ thế phòng thủ bàn tay cũng vì vậy buông tay cô ra.

-Hôm nay tôi sẽ dạy cho anh một bài học xem lần sau còn dám làm vậy với những cô gái yếu đuối không. Vừa nói xong cô liên tục tấn công anh bằng những cú đấm đầy uy lực nhắm vào những điểm yếu. Nhưng Shinichi cũng rất nhanh nhẹn lé đòn tấn công của cô sau vài phút tấn công liên tục bất thành, Shinichi chỉ né đòn như đang muốn trêu đùa cô. Sau nhiều phút giằng co cô quyết định tung ra đòn quyết định. Thủ thế sẵn sàng tung đòn cô vung chân nhằm đầu Shinichi mà đá mà. Shinichi sốc trước đòn đánh bất ngờ và cũng vô cùng hiểm hóc của cô. Nhưng cũng nhờ phản ứng nhanh nhẹn giúp anh né được trong phút cuối nhưng lại bị cô một đòn phủ đầu(Cả nghĩa đen lẫn bóng nhé) Tất cả mọi người có mặt đều sốc. Ran lấy lại tinh thần một đấm đấm thẳng vào đầu Shinichi đồng thời hét lên đồ biến thái, đòn đánh của Ran khiến anh ngã vật ra đất. Nhìn gương mặt muốn giết người đến nơi của Ran Sonoko và Shiho nhanh chóng chạy đến tóm lấy Ran ngăn lại kéo cô đi khi trông thấy bảo vệ đang chạy về phía này.

Shinichi khó khăn ngồi dậy vì vẫn còn choáng váng sau cú đánh của Ran. Miki chạy lại đỡ anh đứng dậy nhưng bị anh cự tuyệt. Shinichi không quan tâm mọi người xung quanh quay mặt bỏ đi trong cơn tức giận.

Tại công viên gần đó cả ba thở dốc vì mệt.

-Sao hai người lại ngăn em.

-Em có biết em vừa gây sự với ai không. Hắn là Shinichi người thừa kế tương lai của tập đoàn Kudo đó.

Hắn là ai mặc hắn em phải cho tên biến thái đó một bài học. Ran tức giận đứng dậy tính quay lại siêu thị

-Ran ngồi xuống. Shiho hét lên ra lệnh cho Ran

Ran giật mình sợ hãi ngoan ngoãn nghe theo

-Tại sao bồ đến Tokyo còn nhớ chứ....Ran im lặng cúi đầu.

- Bồ có biết nhờ bồ mà chúng ta phải đi tìm công việc mới không hả?

-Mình xin lỗi.

Một ngày ảm đạn trầm chậm trôi qua.

Nhíc nhíc nhíc lại gần:Anh Shinichi quần phồng của chị Ran màu gì vậy

Muốn biết. Au gật gật đầu như bổ củi gương mặt háo hức

Phải trả giá đó. Shinichi cười ranh mãnh nói

Trả giá.Au lạnh sống lưng

Còn muốn biết không? Shinichi cười cười

Au không nói gì thêm chuồn lẹ
 
Hiệu chỉnh:
Chap 6

Part 1

Tại một căn biệt thự nhỏ tại Tokyo

-Shinichi suốt cuộc đã xảy ra chuyện gì tại sao cánh phóng viên lại vây quanh nhà chúng ta. Makoto vừa trở về đã bắt gặp cảnh hỗn loạn, đám phóng viên vây lấy anh hỏi toàn những câu mà anh chẳng hiểu gì nhưng có một điều mà anh chắc chắn đó là kẻ gây nên cảnh hỗn loạn này là tên em họ sống chung nhà trời đánh của mình.

Shinichi nằm dài trên ghế sofa vô cùng hưởng thụ vừa xem chương trình vừa ăn bim bim không một chút gì là bị ảnh hưởng bởi không khí bên ngoài. Ngáp dài một cái quay sang nhìn Makoto: Có chuyện gì mà anh về sớm vậy?

-Em ra ngoài kia mà xem suốt cuộc mình đã gây ra chuyện gì đi?

Shinichi đứng dậy khỏi ghế sofa tiến về phía cửa xem suốt cuộc vì việc gì mà khiến anh Makoto tức giận như vậy. Vừa mở cửa ra anh đã bị lóa mắt bởi ánh đèn của hàng chục chiếc máy ảnh liên tục bấm máy khi anh vừa xuất hiện, cùng hàng loạt câu hỏi không đầu không đuôi vì không muốn rắc rối với đám phóng viên anh nhanh chóng đóng sập cửa lại. Quay đầu lại hỏi: Sao đám phóng viên đó lại tìm đến tận nhà suốt cuộc là có chuyện gì?

-Câu này anh hỏi em mới đúng suốt cuộc em và cô gái đó là cái quan hệ gì?

-Cô gái nào anh đang nói về cái quái gì vậy?

-Vậy em nên mạng mà xem

Shinichi nhanh chóng rút điện thoại ra vào đọc thông tin mới nhất. Đập vào mắt anh là hình ảnh một một cô gái đang hùng hổ tiến về phía anh bên cạnh còn có hai cô gái trong khi bản thân anh đang nằm lăn dưới đất. Trong bước ảnh mặt của cô gái không được dõ nhưng khuôn mặt anh thì vô cùng dõ nét. Bên trên bức ảnh là dòng chữ: “Vị cứu tinh của ngành an ninh Nhật bản bị một cô gái hạ đo ván .” Với lượt xem liên tục tăng cùng hàng loạt bình luận đoán xem lí do anh bị đánh. A:Kudo Shinichi lăng nhăng bị bạn gái bắt gặp nên bị đánh hội đồng .

B: Anh Shinichi không phải là loại người đó chắc chắn là con nhỏ đó tiếp cận anh ấy nhưng bị từ chối thẹn quá hóa giận .

C: Cô ấy thật mạnh mẽ và tuyệt vời

D:Con nhỏ đó là ai tôi nhất định phải băm vằm nó ra

.....

Hàng loạt người vẫn tiếp tục truy cập và bình luận liên tục làm Shinichi muốn hoa cả mắt. Anh thực sự không ngờ lại có người chụp lại còn đăng lên mạng. Shinichi ôm đầu khổ sở. Chuông điện thoại bất ngờ reo Shinichi uể oải nhấc máy.

-Alo

-Shinichi cháu có thể đến tòa nhà Sakurara bây giờ không? Có vụ án giết người khá phức tạp xảy ra ở đây.

-Cháu xin lỗi nhưng chắc cháu không đến đó được rồi. Shinichi chán nản nhìn qua cửa sổ, đám phóng viên đang bao vây quanh nhà anh có thể trốn ra ngoài sao.

-Shinichi kun cô bé đó là bạn gái của em phải không? Giọng nói của Takagi bất ngờ truyền đến

-Đây là mục đích chính bác gọi cho cháu sao bác Megure. Shinichi chán nản hỏi

-Bác chỉ là quan tâm cháu thôi mà

-Bọn anh đang cá cược xem cô bé đó có phải bạn gái em không? Mà cô bé đó có xinh không Shinichi trong ảnh nhìn không rõ mặt em chia sẻ chút đi.

-Cháu cúp máy đây. Đút điện thoại vào túi Shinichi chán nản ngồi xuống ghế

-Bây giờ thì em kể mọi chuyện với anh được rồi chứ. Makoto đặc một tách trà xuống bàn bình thản ngồi xuống sofa.

Shinichi cũng ngoan ngoãn kể lại đầu đuôi cho Makoto nghe.

-Chỉ có vậy thôi. Makoto ngồi lắng nghe Shinichi kể sau đó hỏi lại

Shinichi gật đầu

-Vậy bây giờ em tính sao?

-Tính gì chứ, nếu em gặp lại nhất định sẽ cho cô ta biết tay.

-Anh hỏi chuyện đám phóng viên cơ.

-Còn tính gì nữa chỉ có thể đợi khi có tin khác trấn động tự khắc họ sẽ quên luôn vụ này thôi.Shinichi tưởng tượng ra viễn cảnh bị cầm tù trong nhà mà không khỏi thở dài.

-Vậy là em sẽ ở nhà đến khi chuyện này lắng xuống thật tốt quá rồi

-Tốt cái gì chứ anh đang bỡn với em ah

-Vài ngày tới anh phải đi công tác xa, em ở nhà chăm sóc cho Ayumi giùm anh, nhớ đừng để Hakuba dạy hư con bé.

-Anh đang lợi dụng em chứ gì?

-Sao em nói khó nghe vậy đây là giúp đỡ lẫm nhau mà

-Thôi được rồi lần này anh nợ em. Em về phòng đây.

Cùng lúc đó tại một căn nhà khá tồi tàn

-Mệt chết mất đi cả ngày chân muốn rụng ra luôn nè.Ran vừa nằm xuống gi.ường đã than vãn.

-Kêu ca gì nếu không nhờ cậu chúng ta đâu có phải đi tìm việc khác đâu chứ

-Mình biết lỗi rồi mà.

-Vậy thì cậu đi làm bữa tối đi.

-Sao lại là mình. Ran nên tiếng phản đối quay sang Sonoko nói: Sonoko neechan hôm nay chị làm nhé.

-Câu muốn chết sớm sao.Shiho nên tiếng nhắc nhở

-Ah. Mình lập tức đi làm ngay. Ran à nên một tiếng như nhớ ra một điều gì đó vô cùng quan trọng rồi nhanh chóng đứng dậy đi làm ngay.
 
Ss thân mến........!!! Sao Ss cứ thích cho mn luyện giọng vậy. Còn vè ý tưởng thì ko phải chê. Thân.....
Ss vô cùng cố rồi và đã có cải thiện chút rồi mà :(:(( ss sẽ tiếp tục cố
 
×
Quay lại
Top