CHAP 21: NHỮNG CUỘC GẶP GỠ…

Từ nhà đỗ xe của bệnh viện Haido, Andrey nhận được lệnh của James. Anh chậm rãi bước đến cửa vào bệnh viện.
-ĐỨNG LẠI ĐÃ! –Andrey có linh cảm gọi với theo hai nhân viên mang thức ăn đang rời khỏi bệnh viện.

-S…sao thế ạ? –Người đàn ông xanh mặt.

-Tôi chỉ muốn hỏi hai người đem thức ăn vào đây cho ai thôi, tôi là cảnh sát… -Andrey nhìn hai kẻ một nam một nữ với vẻ dò xét.

-Chúng tôi…

-Ơ…hai người đã mang thức ăn vào phòng bệnh cháu dặn chưa? –Một giọng nói đậm chất Kansai vang lên khiến cả 3 quay lại.

-Heiji Hattori! Em vào thăm Kudo à? –Andrey nhận ra người quen.

-Vâng ạ! Đã lâu không gặp anh, sẵn đường em vào thăm một cậu bạn khác luôn. Em có nghe qua tình hình rồi nhưng không nên nói ở đây thì hơn…

-Đúng là chúng tôi mang đồ ăn vào cho một người bạn của cậu này nằm ở tầng 1! –Người phụ nữ chỉ vào căn phòng góc trái.-Mà có chuỵên gì thế thưa ngài?

-À…à không…hai người cho phép tôi xem qua chiếc xe đẩy này chứ?

-Vâng…

Andrey nhẹ nhàng kéo chiếc khăn trải lên, trong khi người nhân viên nọ đang có vẻ bồn chồn.
Bên dưới chiếc xe đẩy chẳng có gì cả!

-Đúng là không phải những người này! –Andrey thầm khẳng định –Xin lỗi đã làm phiền, mọi người có thể đi được rồi!

-Vâng! Tôi cũng muốn giao lại xe cho cửa hàng và về sớm nữa, mới có mấy tháng đầu mà bụng tôi bị hai thằng bé hành dữ quá…-Người phụ nữ cười và xoa xoa bụng.

-Hai bé cơ à? Thảo nào…-Andrey ái ngại nhìn xuống cái bụng rất lớn của người phụ nữ và cười hiền lành-Chị cũng nên giữ gìn sức khỏe và nghỉ việc sớm nhé, không thì nguy hiểm lắm. Đi thôi Heiji, chúng ta có chuyện phải bàn đấy!

Andrey chào hai nhân viên và bước vào cửa … tiếp tục tìm kiếm theo lệnh của James. Còn lại Heiji…và những kẻ đang ở trong lốt cải trang.

-Sao cậu lại nói dối để giúp đỡ chúng tôi? –Chikage trừng mắt –Cậu biết chúng tôi là kẻ bắt cóc Shinichi Kudo ?

-Cậu ấy bị teo nhỏ lại rồi đúng không? Cháu biết cô đang giữ cậu ấy trước bụng vì trước đây cháu cũng đã từng bỏ cậu ấy vào áo như thế! –Heiji cười gượng, trông anh cũng rất lo lắng –Nếu hai người cũng muốn giữ bí mật cho cậu ấy thì nên đi khỏi đây sớm đi. Việc FBI cứ để cháu lo!

-Cậu tin chúng tôi là người tốt à? –Ông Jii sững sờ.

-Tuy không biết hai người là ai nhưng cháu buộc phải tin thôi, trông chờ cả vào hai người …hãy giúp đỡ cậu ấy!

-Cháu…là một người tốt, cậu bé! Thật tuyệt nếu con trai cô có những người bạn như cháu vậy

Heiji cúi người chào Chikage và Jii rồi bước vào bệnh viện.
Hai kẻ mạo danh rời “khỏi khu vực nguy hiểm”, cạnh đó là một chiếc ô tô đã đậu sẵn ở bãi đỗ xe bên kia đường. Họ bước vào chiếc ô tô.

-Hic, bà chủ ơi…nguy hiểm quá! Nếu không có cậu Heiji Hattori chắc mình tiêu mất…–Jii bủn rủn tay chân, úp mặt xuống vô-lăng xe.

-Hii, mệt tim thật đấy, chẳng tốt với người già như bác tí nào! –Chikage nhe răng cười, và bắt đầu trút thứ nặng nề đang mang trên người –Cháu ngộp thở lắm đúng không, Kudo?
Shinichi được bọc trong rất lớp vải dày ngụy trang, và đã được giải thoát. Bà đặt Shinichi bé nhỏ nằm xuống băng ghế.
-Cháu không sao…-Shinichi thở hồng hộc –Cô là…

-Phantom Lady, mẹ của Kid –Nữ Siêu Trộm nháy mắt. –Chưa bao giờ ta lại đi trộm một báu vật… đẹp trai như con ta…à không…như cháu, nhưng mà thế này gọi là bắt cóc đấy. Ta sẽ đưa cháu đến điều trị ở bác sĩ riêng, và tất cả sẽ giữ bí mật cho cháu. Kid cũng sẽ cố gắng hoàn thành việc đã hứa với cháu. Yên tâm đi nhé!

-C…cám ơn cô, Phantom Lady! –Shinichi cười nhẹ rồi thiếp dần vào cơn mê sau khi được Chikage tiêm một liều thuốc giảm đau.

Một vụ bắt cóc…không, vụ trộm người đã xảy ra một cách ngoạn mục không tưởng ở bệnh viện Haido, qua mặt tất cả các nhân viên cảnh sát FBI, bác sĩ và tất cả những ai có mặt tại đó.
Dù theo linh cảm Andrey đã ngăn đúng người nhưng vẫn không thể chặn họ lại được. Có ai ngờ rằng cậu thanh niên cao lớn Shinichi lại nằm lọt thỏm trong lớp áo trước bụng của một người phụ nữ …
Shinichi đã được đưa ra khỏi bệnh viện trung ương Haido như thế, và kẻ đó là Phantom Lady!
………………………
……………….
……….
Sau khi Shinichi bị bắt đi khoảng mấy tiếng đồng hồ , ánh nắng mặt trời yếu ớt hiếm hoi của buổi chiều ngoài ô cửa kính chiếu vào mắt làm Ran Mori dần tỉnh. Cô hé mở đôi mắt nặng trĩu của mình và thấy một không gian của màu trắng tinh khiết. Ran có thể ngửi được mùi thuốc sát trùng thoảng qua và đoán được nơi này là bệnh viện.

“Thế bây giờ cô muốn gì, đôi cánh của cô mạnh mẽ đến nỗi có thể che chở hết cho những kẻ này sao Ran Mori?”
“-Đúng vậy Ran à, tớ chính là Conan Edogawa!...”
“Nói vậy thì đúng là cậu ta đã giấu cô tất cả mọi sự thật về mình.”
“Đôi cánh của cô vô dụng rồi, Thiên Thần ạ!”

Đôi cánh…vô dụng rồi! Cô đang sở hữu một đôi cánh chẳng thể bảo vệ che chở, chẳng thể cứu rỗi được ai…kể cả kẻ khuất mặt đã gọi cô là Angel.
Vết thương bị phi tiêu đâm trúng đã khép miệng…nhưng những chuyện vừa xảy ra mới là điều làm Ran tan nát. Cô chẳng hề biết tí gì về bí mật của Shinichi, không biết một tí gì hết…Cô đã cố thay đổi cơn ác mộng của mình, nhưng chỉ có thể bóp méo được nó. Cô chẳng thể giúp Shinichi, chẳng thể cứu lấy Ai-chan. Cuối cùng người mà cô từng ngưỡng mộ_ Sharon Vineyard đã chọn cái chết để giải thoát cho mình.
Đôi cánh…vô dụng! Ran Mori thật vô dụng!
Ran cứ mãi nghĩ như thế suốt mấy ngày liên tiếp, không để ý những ai đang tới thăm mình, kể cả đó là bố mẹ, Sonoko hay Kazuha…và cũng không hay biết gì những việc đang làm FBI xáo trộn.
Đã là ngày thứ 3 Shinichi biến mất khỏi bệnh viện Haido một cách bí ẩn…và cũng là ngày thứ 3 Ran Mori câm lặng!
……..
-Cậu định như thế đến bao giờ? –Sonoko với tính khí của mình đã chịu đựng hết nổi, cô cầm cái bình hoa và hét lên –Cậu lại tiếp tục dính vào một vụ án của cô Jodie và bị thương nặng như thế này, sao cậu không nghĩ đến bản thân mình chút nào hết vậy hà? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì???

-Sonoko…bình tĩnh nào! –Kazuha ái ngại nhìn Sonoko. Ngay sau khi Heiji gọi đến Tokyo để chăm sóc Ran, cô đã không chần chừ một giây.

Ran vẫn im lặng…
-Thôi nào, bọn mình ra ngoài một tí cho cậu ấy thoải mái đi. Chúng ta còn phải ra cửa hàng tạp hóa mua một ít đồ đem vào nữa…-Kazuha nói với Sonoko . Và cả hai bước ra khỏi phòng
Nhưng ngay sau đó, cánh cửa lại hé mở.

-Tớ về rồi …Ran!
Cô gái nhỏ thẫn thờ nhìn chàng trai đang đứng trước mặt mình, đôi mắt cô nhìn vào mắt anh rất lâu…rất lâu…đủ để cô nhận ra một phần nào đó trong trái tim anh ta, đủ để cảm nhận được những cảm xúc người đó dành cho cô…và nghe trái tim mình cảm nhận về anh ta như thế nào.
Cuối cùng, tiếng nói của Ran đã trở lại, nghẹn đắng ở cổ. Cô nhíu mày.
-Có thật là Shinichi không?

-Đúng…là tớ đây! –Anh khẳng định với cô –Tớ về…để cậu trị tội!

-Cậu tới đây làm gì?

-Cậu biết đấy…tớ cần phải nói rõ một số việc với cậu. Hiện nay vết thương của tớ đã bớt đau hơn nên tớ tranh thủ đến đây, cậu cần phải biết là…

-Đủ rồi, tôi không muốn nghe!

-Cậu cần phải nghe Ran à, thực ra mọi việc không như cậu nghĩ đâu…

-TÔI BẢO CẬU ĐỪNG NÓI NỮA MÀ!!! –Ran hét lên đau đớn.

-…được rồi, tớ sẽ không làm phiền cậu nữa. Shinichi Kudo… chỉ mong rằng cậu hãy trở lại là Ran Mori của trước kia, mạnh mẽ, tự tin…và có thể đứng dậy mỗi lần vấp ngã!

Sau câu nói của Shinichi, Ran cúi mặt thở dài, rồi ngẩng lên nhìn anh lần nữa.

-Cảm ơn cậu đã lo lắng. Đi đi!

-Cậu thật sự muốn tớ đi sao?

-Uhm…nhưng tôi muốn biết…cậu-tên-là-gì?

-………

Sau câu hỏi bất ngờ của Ran, anh chàng từ chỗ lo lắng cho cô chuyển thành lo lắng cho mình.
-Cậu…cậu hỏi gì vậy? Tớ là Shinichi đây…là Shinichi!

-Tôi không nghĩ thế! Như cái lần ở ngôi làng có kẻ giống hệt giả danh Shinichi vậy, trái tim tôi…nó chẳng có cảm xúc gì cả. Và bây giờ cũng thế!

-……..

-Sao cậu lại giả dạng Shinichi?

-Shinichi…chưa thể gặp mặt cậu lúc này được. Cậu ta đang phải dưỡng thương và không muốn gặp lại cô trong hình dáng bây giờ.

-Shinichi…đã trở thành Conan sao? –Ran như bị cái gì đó cứa vào tim.

-Vâng! Cậu ấy nhờ tôi đến gặp cậu, và nói với cậu những lời tôi đã nói. Đừng đau khổ như thế nữa, hãy làm cho Shinichi yên tâm rằng cậu sẽ sống thật tốt dù không có cậu ấy bên cạnh. Nhé!?!

-Cậu ta…ngốc thật đấy! –Ran cười đau đớn và lấy tay quệt ngang những giọt nước mắt đang chực chảy tràn xuống má. –Làm sao tôi có thể sống mạnh mẽ mà không có cậu ta được chứ…

-Cậu phải cố lên Ran Mori à, cậu ấy luôn cầu chúc cho cậu, và cậu ta sẽ trở về khi đã trở lại là chính mình!

-Tôi không hiểu! -Ran nhíu mày lắc đầu nguầy nguậy -Shinichi đã dói dối tôi mọi việc, cậu ta đã coi tôi chẳng ra gì cả. Cậu ta chẳng hề tin rằng tôi có thể chia sẻ những nỗi đau đó với cậu ta mà chỉ nói tất cả với Shiho Miyano…

-Ran Mori, cậu khóc rồi kìa –Kaito tiến đến và đưa cho Ran một chiếc khăn tay

-Tôi không cần đâu! –Ran gạt phắt đi nhưng Kaito vẫn tiếp tục dúi nó vào tay cô.

-Cậu bướng bỉnh quá đấy! Cậu không hiểu rằng Shinichi làm vậy tất cả chỉ vì cậu sao? Cậu ta đang phải đối mặt với kẻ thù và không muốn cậu phải lo lắng mà làm điều gì dại dột chỉ vì cậu ta. Cậu có biết với Shinichi, sự tồn tại của cậu có ý nghĩa đến mức nào không?

-Tôi …nhưng sao cậu biết? Cậu có phải là Shinichi đâu?

-Tôi đã tìm thấy cái này trong túi áo cậu ấy. Xin được thay mặt trả lại…vì vốn dĩ nó thuộc về cô!

Ran run rẩy đón lấy tấm ảnh nhỏ từ tay Kaito, máu đã thấm nhòa lên một phần gương mặt cô nữ sinh với nụ cười rạng rỡ. Ran bỗng lặng người đi trong chốc lát…

-Sự thật là như vậy đấy! Cô gái tên Shiho chỉ là một người đồng cảnh ngộ và là bạn tốt của Shinichi thôi. Ngay cả khi phải đối mặt với tất cả những gì nghiệt ngã nhất trên đời, ngay khi cả thế giới này có quay lưng lại với mình, cậu ấy cũng chỉ muốn có một người đồng hành đứng bên cạnh …và người đó chỉ có thể là Ran Mori!

-Tôi đã hiểu lầm Shinichi rồi…cậu ấy chẳng hề thay đổi! Và tôi cũng đã hiểu lầm một người bạn rất tốt…cô ấy vẫn là Ai-chan của tôi…
Nụ cười của cô gái nhỏ thoáng hiện ra cùng những giọt nước mặt, thật nhẹ nhàng và thanh thản. Kaito cứ thế đứng bên cạnh cô gái có gương mặt của Aoko, lặng nhìn cô ấy khóc.
“Aoko cũng đã từng khóc như thế sau khi phát hiện ra sự thật về mình!”- Kaito thầm nghĩ.

Một chốc sau Ran đã kiềm nén được nỗi đau. Cô ngước đầu nhìn Kaito và mỉm cười dịu dàng.

-Cảm ơn cậu rất nhiều, về chiếc khăn tay này! Tớ sẽ giặt nó và trả cậu sau…

-Không cần đâu! Cái đó…tôi lấy ở chỗ cậu thám tử ngốc của cậu mà! –Kaito nhe răng cười.

-Thế…à! –Ran áp chiếc khăn tay vào lòng, nó thật ấm áp! –Mà cậu chưa trả lời tôi đấy, cậu tên là gì?

-Kaito Kuroba! Nói thật nhé…cô giống hệt cô gái rắc rối của tôi vậy.

-Giống? về mặt nào?

-Có thể nói là toàn bộ, nhưng mái tóc của cô ấy ngắn và xù, dáng người thì “phẳng” hơn cô nhiều! –Kaito cười và xoa đầu Ran trong khi cô phụng phịu vì một tên con trai đang đánh giá hình thể con gái như thế.

-Nếu biết cô ấy là ai…tôi sẽ mách lại cho coi!

-Cứ tự nhiên! Khi mà cô tìm thấy một người có gương mặt giống mình như đúc ấy.

Kaito mở cửa, và bước ra ngoài trước khi Ran kịp nói thêm điều gì đó. Và bên ngoài…có một cô bé tiểu học xinh xắn tóc nâu đỏ đang dứng tựa lưng vào tường, ôm chặt lấy một xấp giấy tờ trong tay.

-Trông cậu có vẻ như vừa bắt gặp cái gì đó rất thú vị, Kid…-Shiho đưa mắt nhìn Kaito.

-Ừ! Bị cô ấy phát hiện rồi. Cảm xúc của con gái thật đáng nể phục…-Kaito gãi đầu và cười trước thất bại…không thể tin nỗi của mình.

-Sao cơ? –Shiho ngạc nhiên –Có thật là cô ấy phát hiện ra cậu chỉ bằng cảm xúc không? Đến tôi khi nãy còn suýt bị lớp hóa trang này đánh lừa cơ mà…

-Về khuôn mặt thì…

-KAITOOO!!!!

Một tiếng hét chói lói vang lên, và nó bay vèo thẳng vào tai Kaito.

-Ao..Aoko! Sao cậu lại ở đây? –Kaito xoa tai, trợn mắt nhìn cô nàng Aoko đang nhăn nhó..

-Tưởng cậu trốn đi mà tôi không biết à? Ngày nào tôi chẳng vào thăm cậu? –Aoko áp sát mặt túm cổ áo Kaito-Chikage-san nói cậu sang đây thăm bệnh nên tôi mới phải chạy tuốt từ bệnh viện Beika sang Haido đấy! Thật là…

-Thế bây giờ Aoko muốn ăn gì? Tớ mời nhé…thả áo ra coi! Con gái gì mà thô bạo… -Kaito xanh mặt, đúng là anh chẳng hề e sợ thế lực nào, nhưng lại ngán Aoko T_T.

-Không, bữa khác ăn bù! Hôm nay phải về tiếp tục điều trị…cậu chưa khỏi …–Aoko đã nhìn thấy cô bé tóc nâu đỏ, cô hỏi liếng thoắng -Bé xinh xắn này là ai vậy Kaito-kun? Bé tên gì thế?

-Tôi là Shiho Miyano –Cô không muốn giấu vì chắc rằng Kaito không giấu cô ấy việc này.

-Là cô bạn thân của Shinichi Kudo teo nhỏ đang ở nhà tớ đây. Còn Ran Mori ở trong phòng bệnh kia.

-Thật khó tin một người 17 tuổi lại sống trong hình dáng trẻ nhỏ…như việc cậu là Sêu Trộm Kid vậy. Tớ cũng cần phải vào thăm Ran Mori mới được, để xem cô bạn gái của Kudo-kun giống hệt Kaito mặt mũi như thế nào…–Aoko tươi rói nhanh nhảu cầm nắm đấm cửa, nhưng bị ngăn lại…bởi Shiho.

-Cậu ấy mệt lắm rồi, vừa mới thiếp đi thôi. Khi khác cậu hãy vào thăm nhé!

-…Cũng được, khi khác nhé Miyano-chan! –Aoko cười với Shiho rồi quay sang lườm Kaito –Giờ thì cậu về được rồi đó, điều trị phải đúng thời gian chứ. Vết thương sẽ lại chảy máu ra đấy!

-Được rồi bà cô, cậu ra trước nhé. 2 phút sau tớ sẽ ra ngay. Tớ có một vài chuyện muốn nói với Shiho..

-Cậu lại có vẻ bí mật nữa rồi, thôi được. 2 phút thôi đấy! –Aoko quay đi rồi khuất dần sau khúc cua ở hành lang. Cô cũng không muốn bưởng bỉnh nữa vì Kaito hầu như đã nói với cô những chuyện bí mật về Shinichi, Shiho… và chuyện gì Kaito muốn giấu cô tất có lí do chính đáng của nó.

-Thì ra…đây là gương mặt thật của cậu., cả Aoko Nakamori cũng làm tôi không thể tin nổi. –Shiho nhìn Kaito và cười tinh quái

Tôi đẹp trai hơn cậu ta gấp trăm lần! Cậu ngăn cản Aoko vào gặp Ran là sao? Muốn tôi mắc nợ cậu hả? –Kaito liếc Shiho.

-Không! Tôi chỉ nghĩ là nếu nhìn thấy Ran chắc cô ấy sẽ hết hồn mất. Họ giống nhau đến thế kia mà… Thế gian quả là nhiều bất ngờ lớn

-Cũng đúng, với lại nếu gặp Aoko, Ran sẽ mách với cô ấy chuyện lúc nãy…chắc tớ chỉ có nước no đòn. –Kaito thở dài ngao ngán.

-Rồi họ cũng sẽ gặp lại nhau trong tình huống vui vẻ khác đúng không?-Shiho cười.

-Ừ! Và cái báu vật kia…cậu hãy giữ kĩ nhé, cả 3 cái đĩa mềm nữa –Kaito nhìn xấp tài liệu APTX4869 Shiho đang ôm trong tay.

-Tất …nhiên… rồi! –Shiho khẽ cười không giấu nỗi niềm vui sướng đang len nhẹ trong long.

-Mong là cậu và Kudo-kun sẽ hóa giải được thứ thuốc độc đã khiến các cậu teo nhỏ. Cho tôi gửi lời cám ơn đến anh chàng thám tử da ngăm kia!Bye nhé!

-Cám ơn cậu rất nhiều!

Lời cám ơn phát ra từ trái tim của Shiho, Kaito cảm nhận dược rất rõ. Anh chỉ khẽ mỉm cười chào cô gái nhỏ và rời khỏi bệnh viện Beika.
Có người đang chờ anh!
Chỉ còn Shiho Miyano đứng đó, cô khép chặt hàng mi cong xinh đẹp của mình và nhớ về Akemi yêu quý.
Cuối cùng cô cũng đã tiếp cận được với mong muốn trở về hình dáng ban đầu. Dù cho tất cả mọi việc vẫn đang rối như tơ vò và vẫn chưa đến hồi ngã ngũ, song niềm tin vào một tương lai tốt đẹp đã và đang trở thành những hạt mầm cứng cáp mạnh mẽ trỗi dậy trong cô. Quanh Shiho giờ đây là những người bạn tốt, là người sẵn sàng lao ra đỡ đạn cho cô, là người bất chấp sự lương thiện của mình mà cầm lấy súng nhắm vào người khác và van xin kẻ giết người tha mạng cho mình… là những người đã cưu mang và trao cô tất cả những cảm xúc thực sự của con người mà tuổi thơ trước đây từng bị cướp mất!
Giọt nước mắt hạnh phúc của nàng fairy tóc nâu đỏ đang len lỏi vào trái tim cô, thật nhẹ nhàng…chậm rãi…

-Akemi-neechan… em đã không còn đơn độc nữa!

----------

CHAP 22: LÍ TRÍ VÀ CẢM XÚC.

-Kuroba này…

-……

-Kuroba…

-…….

-KAITO KID!!! –Shinichi hét lên và ném quyển sách đang đọc dở về phía Kaito. Chả là cậu ta đang rất chi là căng thẳng và tập trung cao độ…với cái trò chơi điện tử cầm tay ông Agasa mới mang sang tặng Shinichi chơi cho đỡ buồn.

-Đau quá! Cái thằng nhóc này…-Kaito xoa xoa đầu gắt Shinichi đang ngồi trên gi.ường trong hình dáng Conan –Chết một mạng rồi thấy chưa!

-Thôi tiếc rẻ cái level đang lên của cậu đi!

-Cú thật! Thế cậu muốn tôi phải làm gì? Việc cậu nhờ tôi tới gặp Ran Mori hôm qua tôi đã làm rồi đấy thôi…-Kaito vứt hẳn chiếc điện tử cầm tay xuống sàn.

-Tôi chỉ muốn đề nghị cậu gỡ bỏ bộ tóc giả ra thôi. Trông cậu như thế tôi khó chịu lắm biết không hả?

-Hey, nhưng tôi không thích, như vầy hay hơn! –Kaito cười ranh, cậu ta đang dùng bộ tóc lúc hóa trang thành Shinichi để chọc ghẹo anh.

-…….
Shinichi chẳng thể nói gì hơn được nữa sau mấy ngày trải nghiệm sự thật…đau đầu. Cái tên Siêu Đạo Chích Kid 1412 mà anh đã nhiều lần đối mặt, bây giờ đang ngồi nhe răng cười trước mặt anh…và hắn có gương mặt thật giống Shinichi như hai giọt nước!
Và chính cậu ta là người đã giúp đỡ anh rất nhiều trong trận chiến với bọn áo đen, cả việc bảo vệ bí mật cho anh nữa.

-Không gỡ thì để tôi! –Shinichi bước đến và giật lấy bộ tóc giả quẳng vào một góc phòng.

-Này, trả tớ! –Kaito cốc đầu Shinichi.

-Nhóc! Con lại giở thói ăn hiếp Kudo-kun hả? –Chikage mở cửa bước vào và chỉnh sửa Kaito.

-Mẹ…đâu có ạ!

-Kudo này, lát nữa cháu và Kaito cùng xuống nhà dưới nhé! Cô có tí việc cần bàn…

-Vâng thưa cô! Cho cháu hỏi sáng giờ Shiho có liên lạc không ạ?

-Cô bé tóc nâu đỏ thì không, nhưng Hattori-kun thì có!
-Cậu ấy nói những gì ạ?

-Nói là việc cháu đột nhiên biến mất đã làm FBI náo loạn cả lên…ta muốn bàn với cháu chính là điều đó đấy, thôi thì nói ở đây luôn! Cháu định không xuất hiện trước mặt họ nữa à? Cháu tính làm gì tiếp theo đây???

-Cháu…có lẽ sẽ không thể gặp họ trong hình dáng này được. Nhất là với Ran Mori! Nếu cháu gặp một người quen nào đó mà để cô ấy biết thì sẽ xảy ra nhiều chuyện rắc rối.

-Cậu sợ cô ấy sẽ tìm hỏi cho ra lẽ à? –Kaito xen ngang trong khi thu hồi đĩa trò chơi điện tử từ đầu Video.

-Uhm! –Shinichi cười buồn, rồi ngay sau đó lẩn sang chuyện khác –Mà Heiji có nói gì về tình hình của tổ chức Áo Đen không ạ?

-Cậu ta cho hay Vodka đã bị tóm gọn ngay khi chuyến tàu điện đến ga Osaka, hắn nhiều lần tự sát bằng cách cắn lưỡi nhưng không thành vì bị FBI phát hiện và cứu kịp. Cho đến giờ hắn vẫn không hé răng nửa lời. Mọi việc về chuyến hàng đúng như cháu đã nói, chúng đã vào cảng Los Ageles và bị phục kích bắt ngay tại chỗ. Chỉ có thành viên mang mật danh Bourbon đã trốn thoát một cách ngoạn mục dưới vòng vây của cả FBI và CIA trực thuộc ở Mĩ. Hiện giờ không thể tìm được tung tích của hắn!

-Tiếc thật! Cháu cừ ngỡ mẻ này sẽ bắt gọn chúng chứ… -Shinichi thở dài tiếc rẻ.

-Thôi đẹp cái bộ mặt thảm sầu của cậu đi được rồi đó! –Kaito xoa đầu chàng thám tử trong hình hài trẻ nít –Chẳng phải điều tốt nhất bây giờ là cậu và cô bạn kia đã có được thông tin quý giá về thuốc teo nhỏ sao? Chẳng mấy chốc cậu sẽ có thể đường đường chính chính gặp lại người thân rồi ! Vậy cứ chờ đến lúc Haibara chế tạo thành công thuốc giải đi.

-Nói thì đơn giản lắm nhưng sự thật thì không như vậy đâu! Chẳng thể nào giấu tất cả mọi người việc Conan và Shinichi cùng biến mất một lúc được, và chắc chắn bí mật của tớ sẽ bị khám phá ra: Conan và Shinichi là một!

-Chuyện của cậu…mệt óc thật! –Kaito trả cái đĩa trò chơi cho Shinichi –Dù sao cùng ở trong hoàn cảnh phải che đậy thân phận thật sự của mình nên tớ nghĩ mình cũng hiểu được cậu! Dạo gần đây Aoko cư xử có vẻ bình thường nhưng tớ thấy cứ…xa cách làm sao ấy!

-À…nhắc tới Aoko mới nhớ -Bà Chikage đánh bộp hai tay vào nhau –Hôm qua Aoko dặn mẹ là hẹn con 5h chiều, con bé sẽ sang nhà mình, nó hẹn con đi đâu ấy. Hôm qua mẹ mãi tám chuyện với bác hàng xóm nên quên mất!

-Trời đất, mẹ thật đãng trí! Sắp đến giờ rồi, con phải chuẩn bị ngay kẻo bà chằn ấy lại cằn nhằn.

-Xin lỗi bé Kaito. Mẹ xuống nhà dưới nhé! –Chikage cười hối lỗi rồi rời khỏi phòng.
..........
Bầu không khí giữa hai chàng trai thật im lặng!

-Kaito này, khi nào Aoko sang cậu đừng để cô ấy gặp tớ nhé! –Shinichi cúi mặt.

-Tớ biết…cậu không thể chịu được việc phải nhìn thấy gương mặt của Ran Mori dù đó là người khác. Sợ rằng sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc sao?

-Ừ! –Shinichi thẳng thắn.

-Chiều ý cậu vậy, tớ cũng không muốn cậu nhìn Aoko như nhìn Ran đâu. Nếu chiều mà thấy buồn thì cứ gọi Haibara đến nhé.

-Ừ! Cám ơn….về tất cả!

-Ơn nghĩa gì…chẳng phải chúng ta là bạn sao? –Kaito nhe răng cười.

Nhìn gương mặt của kẻ giống y đúc mình đang cười vui vẻ, Shinichi cũng thấy lên tinh thần một chút. Thật không ngờ anh đã kết bạn với một tên Siêu Trộm tốt bụng như thế này, và chắc chắn anh và cậu ta sẽ là bạn tốt của nhau!

-Tôi biết cậu và cô bé con Shiho Miyano kia đang có dự định sang Mi để có một môi trường điều trị tốt nhất. Nhưng Shinichi…cậu thật sự không muốn gặp Ran à? –Kaito đưa tay với lấy cái áo đang treo trong tủ.

-Tôi chưa thể! Tôi vẫn chưa cho mình tư cách để gặp lại cô ấy, nhất là khi vẫn còn mang hình dáng trẻ con này. Tôi đã gây cho Ran quá nhiều đau khổ.

-Cậu tin rằng mình sẽ sống tốt trong một thế giới không có cô ấy sao? –Kaito nhìn thẳng vào mắt Shinichi, thật nghiêm túc.

-Tôi…-Shinichi ngập ngừng, đưa tay chạm nhẹ vào trái tim –…lí trí sẽ giúp tôi làm điều đó!
………………
……….

Nhà tiến sĩ Agasa vẫn trầm lắng như mọi khi, ông tiến sĩ nhấp một lon nước ép cà chua và e ngại nhìn Shiho đọc một số tin nóng trong ngày.
-Thế nào rồi Shiho?

-Lạy trời, đúng là ngoại trừ vụ cháy ở cảng Haido và vụ tai nạn của Cider trong khi bị cô Jodie truy bắt , vụ đánh bom trên con đường đến cảng của Akai thì tất cả đều không được đề cập gì đến.

-Không có tên của thủ phạm hay người liên quan sao?

-Tất nhiên rồi ạ! Cháu cho rằng FBI đã can thiệp và nhờ cảnh sát Tokyo bưng bít mọi chuyện

-Thế cũng tạm ổn! Chỉ cần đừng đề cập đến Shinichi…

-Rồi mọi người cũng sẽ biết chuyện thôi, vì hiện nay nhà Mori đang lo sốt vó lên vì Conan-kun đã biến mất!

-Uhm! Ông Mori có gọi đến hỏi sáng nay, có vẻ như Ran chưa nói gì cả.

-Cô ấy đang rất đau khổ... đến nỗi không thể gượng dậy được. Ran không mạnh mẽ như những đòn karatedo của cô ấy đâu. Cháu biết điều ấy mà… -Shiho nhờ lại khoảnh khắc Ran cố bấu víu bàn tay đầy máu vào gấu quần Vermouth và van xin bà ta đừng giết cô. Cứ nghĩ đến là thêm một nhát dao cứa vào lòng!

“Kính Koong!!! Kính koooongggg!!!”

-Có người đang nhấn chuông cửa kìa, bác tiến sĩ ra mở cưa dùm cháu đi!

-Cháu thật là…lười quá thể! –Ông Agasa trách yêu Shiho rồi bước về phía cửa chính. Vừa nhìn thấy vị khách thì mắt ông bỗng mở to ra, mặt biến sắc.

-Bác tiến sĩ! Bác làm sao vậy? Ai đến thế ạ?

-……..

Ông Agasa vẫn không trả lời khiến Shiho sốt ruột phải rời chiếc máy vi tính để chạy đến. Và chính cô cũng như ông Agasa đều quá đỗi ngạc nhiên không thốt nên lời…
Ran Mori đã trở thành vị khách không mời của nhà tiến Agasa. Với bộ y phục của bệnh nhân đang thấm máu cùng đôi chân trần trắng bệch lấm lem bùn đất và làn môi tái nhợt vi lạnh. Ran vẫn đang run rẩy không ngừng.
-Bác Agasa…làm ơn cho cháu gặp Shinichi! Cháu chắc chắn bác… biết chỗ ở của Shinichi hiện nay…làm ơn hãy cho cháu gặp cậu ấy!

-…Ran, bình tĩnh nào…Sau cháu lại đến đây vào giờ này? Còn bộ dạng này nữa…Sao không ở trong bệnh viện mà nghỉ ngơi đi?

-Cháu…các bác sĩ không cho phép cháu ra ngoài nên cháu phải trốn họ và mọi người để đến đây! –Ran có cảm giác như răng của mình đang va cả vào nhau, và mọi thứ xung quanh mờ dần.

-RAN!!!…

-Giúp cháu dìu Ran vào đi, cậu ấy sắp hết trụ nổi rồi kìa–Shiho bé nhỏ đỡ lấy người Ran.

-Ai-chan…không…Miyano…

-…thân nhiệt cậu đang hạ xuống đấy. Tạm thời đợi cậu khỏe hẳn đã rồi muốn nói gì thì nói! –Shiho không nhìn vào mắt Ran.

-Ừ…cám ơn!
…………..
…….

Sau khi được giữ ấm và cầm máu từ những vết thương, Ran đã dần hồi phục. Cô áp ly sữa nóng Shiho đã pha cho vào hai bàn tay mình.

-Ấm áp thật…-Ran cười đầy khổ sở.

-Ran này, ta nghĩ cháu nên trở về bệnh viện để điều trị đi. Cháu đang tự hành hạ mình đấy!

-Cháu không thể nào ngồi yên và nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mặt mình được. Shinichi đã biến mất khỏi bệnh viện rồi, nhưng cháu thấy ông vẫn không tỏ vẻ lo lắng nên cháu nghĩ ông biết cậu ấy đang ở một nơi an toàn nào đó. Cháu muốn gặp Shinichi… cháu muốn chuyện của cháu …và cậu ấy phải được rõ ràng! –Ran cúi mặt và nhìn vào những vòng tròn khẽ lay động bên trong ly sữa.

-Shinichi…chưa thể gặp cháu đâu! –Ông tiễn sĩ ngập ngừng.

-Tại sao? Cậu ấy đang cố tình trốn tránh cháu đúng không??? –Ran di chuyển ánh mặt sang phía Agasa và nhìn ông trân trân, bằng đôi mắt đỏ hoe đang ngấn nước –Cậu ấy…không muốn nhìn thấy một kẻ chỉ biết khóc lóc mỗi khi đau khổ như cháu nữa đúng không?

-Không phải đâu cháu…thực ra…

Shiho đưa tay ngắt lời ông Agasa, đôi mắt lạnh của cô nhìn ông như muốn nói “Hãy để cho cháu giải quyết” khiến ông phải im bặt.

-Cháu muồn nói chuyện riêng với cô ấy.

-Được…Ai-chan, cháu đừng làm gi quá…

-Cháu hiểu!

Dù rất lo ngại nhưng ông Agasa đành để cho Shiho và Ran ở riêng với nhau trong phòng. Rất ngạc nhiên và bất ngờ, nhưng Ran vẫn không nói nên lời. Cô chỉ biết mình đang phải đối diện với một cô gái trạc tuổi mình trong hình dáng một cô bé tiểu học, nhưng áp lực mà cô bé ấy gây ra cho cô bây giờ thì không nhỏ chút nào.

-Cậu đã bình tĩnh lại chưa Ran Mori? –Shiho vẫn giữ ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Ran.

-…Ơ…tớ…tớ muốn gặp Shinichi! –Ran vẫn nói lên mong muốn của mình trước áp lực vô hình ấy. Cô đặt ly sữa lên bàn,

-Cậu ta bây giờ đã trở thành Conan rồi, và cậu ấy không muốn gặp cậu trong hình dáng đó.

-Sao lại thế? Hôm trước cậu ấy vẫn là Shinichi mà? –Ran mấp máy.

-Vì đó là do tác dụng của thuốc giải tạm thời mà tôi đã chế tạo ra, nó chỉ có thể cho cậu ấy trở lại là Shinichi trong 24h thôi.

-Dù có như vậy, tôi vẫn muốn gặp Shinichi… cảm xúc của tôi nói rằng tôi không thể sống trong một thế giới không có cậu ấy! Và tôi cũng cần cậu nữa…Miyano!

Shiho khẽ liếc mắt nhìn Ran, mọi cảm xúc của cô trộn lẫn vào nhau. Nhưng ngay sau đó cô nhíu mày và tiến về phía chiếc tủ nhỏ, mở hộc ra và tìm kiếm thứ gì đó. Shiho nói trong khi vẫn quay lưng về phía Ran.

-Cậu…chỉ cần Ai-chan thôi chứ không phải tôi đúng không Ran Mori? Cậu thật đáng ghét!

-Không phải thế!

-Nói thật nhé, cậu đã có được tất cả mọi thứ, từ gia đình, bạn bè, một cuộc sống vô tư, ngay đến kẻ muốn giết hại tôi cũng gọi bằng cái tên Angel…và thậm chí……tình yêu của Shinichi… -Shiho thốt ra từng lời như nghẹn đắng ở cổ.

-Không! Không phải đâu, tôi… -Ran sững sờ nhìn cô bé 7 tuổi đang quay đầu nhìn mình.

-Cô có tất cả mọi thứ mà tôi luôn ao ước, mọi thứ luôn tự đến với cô mà không mất tí công sức nào để đoạt lấy. Cô sống bằng cảm xúc, Shiho Miyano cũng vậy. Tôi yêu Shinichi! Tôi không muốn nhường cậu ấy cho ai hết!

-Cái đó…tôi cũng ngầm đoán ra –Đôi tay Ran đan hẳn vào nhau, cơn run rẩy kéo đến. Điều cô lo sợ đã trở thành hiện thực.

-Và cảm xúc của tôi nói rằng tôi muốn Ran Mori biến mất khỏi thế gian này!

-Mi…yano…

Ran lạnh toát người nhìn vật mà Shiho đang cầm trên tay sau khi nó phát ra một tiếng “Cạch” ghê người.
Một khẩu súng lục!
Shiho hướng nòng súng về phía cô gái đang ngồi bất động trên gi.ường.

-Đẹp chứ? Đây là thứ đồ chơi mà tôi đã lấy từ Vermouth đấy Ran Mori…Cô ta không thể giết cô, nhưng tôi thì có. Cô sẽ được chết bởi kỉ vật của kẻ đã xem cô như một Thiên Thần.

-Miyano…cậu biết mình đang làm gì không? Bác Agasa sẽ vào ngay đấy… cậu muốn giết tớ sao?

-Đừng run rẩy đáng thương như vậy chứ, Angel phải quay trở về với Thiên Đường…đúng không? Khi ông tiến sĩ vào đây thì đã quá muộn …

-Đừng…Ai-chan…

-Đã đến lúc cô quên đi cái tên đó rồi.

Ngón tay nhỏ bé của Shiho bắt đầu đặt vào cò súng, bằng đôi mắt của kẻ giết người mà nhìn thẳng vào Ran đang chìm trong nước mắt.

-Vĩnh biệt, Angel!
…….
 
CHAP 23: ĐỐI MẶT.

Cổng Thiên Đường đã mở!
Tiếng súng nổ ầm lên như một âm thanh của sự vui mừng chào đón!
Chào đón một Thiên Thần lạc lối trở về với thế giới vốn dĩ thuộc về cô…

-AAAAAA!!!!!!
………..
……..

Shinichi đưa tay lên vùng ngực nơi trái tim ngự trị, nó đã nhói đau lên một cách bất thường khiến anh không tài nào thở nổi. Hình bóng của Ran lại chợt ùa về trong chốc lát.

-Cô ấy…cô ấy gặp chuyện gì rồi sao?

Nếu Ran không còn trên thế giới này…
Không còn nữa…
Anh mở toang cánh cửa phòng rồi vội lao xuống cửa chính. Ông quản gia nhà Kuroba gọi lại.

-Cậu Kudo! Cậu đi đâu vậy?

-Cháu có linh cảm không lành. Phiền ông nói với Kaito là cháu có việc gấp phải đi!

-Ơ…cậu…

Vừa giật mạnh cửa ra anh đã giật mình khi có người đứng chắn đằng trước. Cô gái tóc nâu đỏ với gương mặt lạnh lùng đang nhìn anh không bộc lộ chút cảm xúc.

-SHIHO!!?!!

-Cậu đang tính chuồn đi đâu vậy?

-Tớ phải đi tìm Ran!

-Không cần tìm nữa!

-Cậu nói vậy là có ý gì?

-Cậu có chạy khắp nơi cũng không tìm thấy cô ấy đâu.

-Shiho! Tớ không đùa đâu! Rốt cuộc Ran đã xảy ra chuyện gì?? –Shinichi ghì chặt vai Shiho và cảm thấy như tất cả máu trong người đang sôi sùng sục lên.

-Shin…

Giây phút ánh mắt anh chạm vào cô, cũng là giây phút mọi suy nghĩ trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng. Cô vẫn đứng đấy để mặt cho gió tuyết vờn lấy mái tóc, hai tay cô đan vào nhau đặt trước ngực, đôi mắt đen tuyền nhìn anh không trốn tránh.
Anh và cô nhìn nhau rất lâu, rất lâu…
Đó là thời điểm lý trí và con tim anh đang tranh đấu dữ dội!
Nếu trái tim anh vẫn đập loạn nhịp như lúc này…
Nếu đầu óc anh chẳng thể suy nghĩ được gì nữa...
Anh sẽ không thể nào rời bỏ cô!
Rồi anh sẽ lại làm cô đau khổ, nếu như anh vĩnh viễn không thể trở lại là chính mình!

-Ran…cậu bị thương sao?

-A không…cái này…-Ran đưa tay lên bên má đang bết đỏ.

-Tại bác tiến sĩ đấy! Ai đời lại cho nước ép cà chua vào súng nước… –Shiho liếc sang ông Agasa.

-A thì…bác chỉ thử nghiệm để bọn trẻ chơi đánh trận giả tôi, nhưng bác không nghĩ rằng cháu lại lấy nó để đùa với Ran khiến con bé hoảng sợ đến vậy.

-Tiếng hét…nghe hay đấy chứ -Shiho nhìn Ran cười ẩn ý –Nhưng hình như cháu đùa hơi quá.

-Sao cậu lại đến đây? –Anh hỏi cộc lốc.

-Tớ đến để gặp cậu!

-Tớ…không có gì để nói với Ran hết.

-Nhưng tôi thì có! Cậu làm ơn… đừng trốn tránh tôi nữa, có được không?!? –Ran hét lên đau đớn. Cô chưa bao giờ nghĩ là Shinichi sẽ lạnh lùng và ngoảnh mặt đi với mình như vậy. Dù cậu ấy…đang là Conan.

-Xin lỗi…bác xen vào một chút… –Ông tiến sĩ cất lời và muốn mọi chuyện trở nên bớt căng thẳng –Shinichi, cháu nên cho con bé một cơ hội để nói chuyện đàng hoàng chứ. Vả lại đứng trước cửa nhà người ta mà nói chuyện như thế này không tiện tí nào!

-Bác tiến sĩ! Cháu…

-Cậu Kudo, nếu có thể thì hãy mời cô Ran Mori vào nói chuyện đi ạ! Bà chủ và cậu chủ đi vắng rồi nhưng dù gì đây cũng là chuyện quan trọng nên…–Ông quản gia Jii đề nghị.

-Vâng, cháu cám ơn!

-Tôi và bác tiến sĩ không vào đâu. –Shiho nhìn lảng sang chỗ khác.

-Tớ cũng muốn nói chuyện riêng với cô ấy –Shinichi hạ giọng.

-Nếu vậy thì tôi đi đây! –Shiho quay bước.

-Đợi đã Miyano! –Ran gọi với theo cô.

-Gì nữa đây?

-Cậu… không ghét tớ chứ?

-….Ngoài chuyện ghét cậu thì tất cả những gì tôi nói đều là thật!

Shiho thẳng tiến và không ngừng lại nữa. Những bước đi trên tuyết của cô gái nhỏ thật vững vàng, mạnh mẽ. Cứ như…nó đã bị tổn thương quá nhiều, đến mức chai sạn đi và không còn cảm giác của sự gục ngã.
“Và tôi cũng cần cậu …Miyano”
Câu nói của Ran vờn quanh trong đầu Shiho, như một câu thần chú.
Ran là kẻ đã khiến cho cô bị tổn thương, khiến cô nảy sinh lòng đố kị…
Nhưng cũng là kẻ đã bảo vệ cô bằng cả tính mạng của mình.
Cô thật sự muốn trở thành bạn của một cô nàng như thế sao?!?
…….

Shinichi và Ran theo chân ông quản gia cùng nhau bước vào nhà Kaito. Những bước đi cùa họ lúc này nặng như chì, và hành lang đến phòng khách trở nên dài vô cùng tận, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ khác nhau. Cuối cùng đã đến nơi, cả hai ngồi xuống ghế và ông quản gia cáo lui. Bầu không khí lại chìm xuống.

-Cậu…thật sự không có gì để nói với tớ sao?

-……

-Tớ đã nghe bác tiến sĩ và Miyano nói, về việc tuần tới cậu và cô ấy sẽ sang Mĩ để tìm phương pháp giải độc của thuốc APTX…

-Tớ đã quyết định sẽ đi rồi, hơn nữa tổ chức tội ác đó vẫn chưa bị tiêu diệt. Sang đó tớ có thể điều tra thêm tình hình về chúng…và đem tất cả phơi bày ra ánh sáng!

-Nhất định …phải đi sao? –Cái nhíu mày đầy khổ sở đã trở lại trên gương mặt cô.

-…Nhất định!

-Tớ biết…Shinichi đã quyết thì nhất định sẽ làm. –Ran lấy tay quệt ngang mắt để nó không phải nhòe đi nữa.

-Xin lỗi Ran…

-Ngày mai cậu sẽ đến Tropical Land với tớ chứ?

-Sao? –Shinichi kinh ngạc.

-Ừ! Cùng đi nhé… -Cô cười.
 
CHAP 24: CUỘC TỪ GIÃ CỦA NHỮNG TRÁI TIM.


Khu nghĩa trang thành phố vừa sáng sớm đã có người đến viếng, gió vẫn thổi mạnh mẽ nhưng tuyết đã ngừng rơi.
Cô bé tiểu học có mái tóc nâu đỏ tuyệt đẹp đang đứng trước không phải một mà là hai ngôi mộ sát cạnh nhau. Hai bó hoa lyly trắng được đặt xuống, mọi thứ thuộc về 2 con người đang nằm dưới lòng đất vẫn luôn có đôi. Họ đã được ở bên nhau, ngay cả khi đến với thế giới linh hồn.

-Chị hai…em tới thăm chị…và Akai-san… -Shiho cười buồn –Được ở bên anh ấy chị sẽ hạnh phúc đúng không?

Shiho cứ đứng đó thật lâu, nhìn chằm chằm vào di ảnh của chị. Nụ cười thánh thiện đó…quả thật rất giống cô bạn gái của tên thám tử ngốc Shinichi. Cô đưa tay siết nhẹ lấy chiếc khăng choàng màu đỏ tía mà Ran đã tặng để tìm lại một chút ấm áp.Cô có lẽ sẽ đứng đó mãi để gặm nhấm cái nỗi buồn đang chiếm lấy trái tim mình.
Hôm nay…hôm nay là…
-Haibara-chan !
Shiho giật mình quay lại khi có người gọi tên cô.
-Cô Jodie…

-Ừ…chào em.-Jodie tiến đến gần Shiho.

-Cô…đến để viếng mộ ạ ?

-Tất nhiên ! –Cô chắp tay cầu nguyện trước mộ Akai.

-……..

-Em biết Kudo đang ở đâu đúng không? Hai nhân viên giao thức ăn hôm nọ…

-…..(gật đầu)

-Cậu ấy vẫn khỏe chứ ?

-Cô biết chuyện cậu ấy mất tích có liên quan đến em mà chỉ giữ im lặng và không báo cho cảnh sát sao?

-Ừ, vì anh ta đã nói với cô là bằng mọi giá phải bảo vệ em khỏi những rắc rối và tổn thương.

-Anh ta ?

-Akai…trước cuộc chiến định mệnh tại cảng Haido đã bắt cô hứa điều đó, và cô sẽ không để em dây vào rắc rối với cảnh sát nữa.

-Anh ta có nghĩa vụ gì mà phải bảo vệ em chứ ? –Shiho nuốt khan.

-Có lẽ…vì tình yêu với chị gái của em ! –Jodie cười hiền và ngồi xuống đặt vào tay Shiho một vật.

Một lá bùa đã phai màu theo năm tháng. Hơi bối rối nhưng cô vẫn mở nó ra, bên trong là tấm ảnh nhỏ của Akemi. Akai đã giữ nó suốt bên mình cho đến ngày chiến đấu.

-Anh ta dặn là phải trao nó cho em. Lá bùa này rất may mắn...Miyano ạ ! Chị Akemi sẽ luôn ở bên em…đến suốt đời…

-…đúng thật !
Shiho đeo lá bùa và áp vào lòng. Ấm áp lạ…cứ như Akemi đang ở bên cô vậy. Tên thám tử ngốc kia cũng đã làm như anh ta, và có lẽ nếu có được cái này bên mình…anh ấy đã không phải chết !

-Mà này, em biết gì chưa ? Cô nghe nhà thám tử Mori nói là mấy bữa giờ Conan đi với mẹ làm cả nhà cuống cuồng lên, và cuối tuần này nhóc sẽ theo bố mẹ sang Mĩ đấy. Có vẻ như công việc của họ đã ổn định rồi.

-Em biết…và giờ thì cậu bé ấy đang có một cuộc chia tay không mấy vui vẻ gì !
Shiho cúi mặt, nghĩ về một nơi nào đó.
………….
………

Tropical Land…

-Đằng này, Kaito! –Aoko í ới gọi.

-Rồi mà…nhưng sao lại phải theo họ kiểu này –Kaito lườm cô nàng đang cầm một cây kem dâu.

-Vì tớ…thấy tò mò! Chẳng biết rồi chuyện của họ sẽ đi đến đâu. Thật không thể tin nổi trên đời này lại có người giống tớ và cậu đến vậy, lại là một đôi nữa chứ …-Aoko thở dài khi nhớ lại cảm giác choáng váng lúc cô và Ran chạm mặt nhau ở nhà Kaito, cả hai đã quá là kinh ngạc. Còn hai anh chàng kia…có lẽ đã nhìn nhau quen rồi.

-Như thế không tốt sao? –Kaito cười ranh –Nếu vậy thì tớ và cậu cũng có triển vọng sẽ thành một đôi đấy!

-Mơ đi cưng! –Aoko đỏ mặt và chống chế bằng một cái lè lưỡi.

-Tớ đùa mà …–Anh giật lấy cây kem của cô cho lên miệng.

-Đồ tham ăn! Trả tớ!

-Không!

-Trả …-Aoko ngừng lại.

-Sao vậy? –Anh nghệch mặt.

-Họ kìa! –Cô chỉ tay về phía một cô gái đang bước vào cổng với một cậu bé.

-Thấy rồi thì đi thôi.

-Ơ?? Sao lại thế?

-Để họ tự do với nhau đi bà cô, còn cậu sẽ đi với tớ! –Anh lôi cô đi xềnh xệch.

-Họ…sẽ hạnh phúc chứ?

-Chỉ cần cô ấy và tên ngốc kia có niềm tin là được…-Kaito đưa tay lên gãi đầu -Ờ…và cả lòng chung thủy nữa!

-Kaito…sẽ không trở thành Kid nữa chứ? –Cô e dè nhìn anh.

- Tớ không biết viên đá quý mình lấy được ở chỗ bọn người xấu hôm nọ có ẩn chứa “nước mắt sao chổi” không, nhưng nếu đúng tớ nhất định sẽ phá hủy nó, và sẽ không trở về với thân phận là Kaito Kid nữa. Nếu vẫn không phải là viên đá đó thì… Cậu ghét Kid đúng không?

-…uhm…-Aoko gật đầu.

-Tớ không thể nói trước được vì vậy hãy gạt chuyện không vui đó qua một bên. Bây giờ đi được chưa công chúa rắc rối?,

-…Tớ muốn đi ăn! –Cô cười toe.

-Ừ! Tớ mời. Đi thôi… -Anh siết nhẹ lấy bàn tay mềm mại của Aoko và thấy ấm áp trong lòng vì đã xác định rõ một điều.
Với anh, Aoko là kho báu quý giá nhất trên đời!
Anh sẽ nói điều ấy với cô vào một ngày đẹp trời nào đó.
……….
……
Và lúc này, là thời khắc mà 2 cái đuôi đã biến mất.
Shinichi và Ran đang sóng bước bên nhau.
Ran mặc một chiếc váy đỏ trông khá ấm áp, không quá cầu kì, và thực sự hợp với cô. Cô vẫn nhìn cậu nhóc 6 tuổi bằng ánh mắt trìu mến và yêu thương như ngày nào, kể cả những cái nắm tay…chỉ có nhịp đập của trái tim là thay đổi.

-Đằng này nè, Conan-kun!

-Vẫn gọi tớ là Conan à? –Shinichi cười.

-Thì cậu vẫn đang là Conan mà. Lại đây nào!

Ran nắm tay lôi Shinichi chơi hết trò này đến trò khác, chỉ trừ cái trò tàu siêu tốc hôm nọ (và ngôi nhà ma vì cô vốn ngán trò này kinh khủng).
Miền Nhiệt Đới chứa đựng biết bao kỉ niệm giữa anh và cô. Những kí ức đẹp đẽ lại tràn về trong tâm trí. Dù anh có đang là một đứa trẻ con thì anh vẫn là người con trai mà cô yêu thương nhất, dù cô bây giờ như là môt người chị gái thì cảm xúc của anh dành cho cô vẫn không hề thay đổi.
Cột nước “bùm” một phát và bọt nước trắng xóa tung lên. Cô ngồi xuống cho ngang bằng với Shinichi và cùng chạm hai lon nước ngọt.
-Cạn lon nào!

-OK! Uống cho hết nhé!
………..

Tuyết lại rơi trên con đường về nhà Shinichi, lạnh lùng nhưng vẫn đẹp. Con đường mà từng ngày không có anh cô vẫn cố nuốt nước mắt vào lòng, đợi chờ và đợi chờ trong vô vọng.
Nhưng hôm nay lại khác!
Là ngày anh sẽ đi đến một nơi rất xa, nhưng nơi đó cô đã có một niềm tin để trông đợi…

-Tuyết rơi rồi!
Ran tít mắt cười, cười như tất cả mọi chuyện khủng khiếp đã xảy ra vẫn là của ngày mai, cười như cô chưa từng đau khổ…
Và cười như Ran không bao giờ phải rời xa anh…
Nụ cười của cô giữa mùa lạnh giá vẫn trong và đẹp như Thiên Thần nhỏ ngày nào anh đã thấy, dù giờ đây nó ẩn chứa một điều gì đó thật kì lạ, nó khiến anh nhói lòng.
Chỉ cần cô có thể cười với anh đã là quá đủ…nhưng không phải là nụ cười như thế!
Cuộc vui nào cũng phải có lúc tàn.
Những trái tim dù hòa nhịp với nhau lâu bền đến đâu đi nữa rồi cũng sẽ có lúc phải rời xa!
Anh đứng nhìn cô đưa tay đón tuyết bằng ánh mắt ấm áp và yêu thương. Anh tiến đến gần cô, thật gần…
-Ran à, cậu sẽ đợi tớ chứ?

-Hả? –Cô ngồi xuống nghiêng đầu nhìn vào mắt anh.

-Tớ không biết sẽ là bao lâu, khi nào mới trở lại là Shinichi, và khi nào…cậu sẽ rung động trước một người khác…-Anh ngập ngừng.-….Nhưng cho đến khi cậu không còn cảm giác gì với Shinichi Kudo nữa Ran có thể đợi tớ quay về không ?

-…tất nhiên ! –Cô nhướn mắt gõ vào trán anh –Cậu nghĩ tôi là một kẻ “có mới nới cũ” sao ? Khi chưa biết sự thật tôi đã chờ đợi cậu đến chán chê và chai lì rồi…

-…vậy thì khóc đi ! –Anh đưa tay lên khóe mắt cô.

-………

-Đã cố gắng kiềm chế đến không chịu nỗi nữa thì hãy khóc đi, Ran vốn là như vậy mà.

-…CẬU LÀ KẺ NGỐC NHẤT TRÊN THẾ GIỚI NÀY ! ĐỒ NGỐC !!! NGỐC !!!

Cô hét lên và ôm siết lấy cơ thể nhỏ bé của anh mà khóc. Cô trách anh nhiều lắm, trách anh đã nói những lời khiến đứa con gái yếu đuối trong cô phải trỗi dậy, trách anh sao không nói với cô rằng « hãy mạnh mẽ lên » mà lại là « vậy thì khóc đi ».
Cô làm sao biết được rằng nụ cười bây giờ của cô đã khiến anh đau biết chừng nào…và anh không cần nó. Cái anh cần là cô hãy tựa vào anh mà khóc để nước mắt cuốn trôi những đau khổ cô đã phải chịu đưng một mình suốt thời gian qua.
Anh vỗ nhẹ lên đôi vai không ngừng run rẩy của cô.
-Câu trả lời… đợi tớ trở về hãy nói, Ran nhé !

-Vâng !
…………..
….....

Trời lạnh thấu xương, dường như có một Thiên Thần Tuyết nào đó đang tung hoành trên bầu trời trắng xóa ở một góc khuất của phố Beika.
Ran ngước nhìn khung cửa sổ kéo kín rèm của tòa nhà cổ kính, nơi mà mỗi lần đi ngang qua cô thường hay vô thức dán mắt vào. Cô vẫn đeo đôi găng mà anh đã tặng vào ngày giáng sinh ấy, và vẫn thường xoa hai bàn tay vào nhau.
Lạnh ! Lạnh quá !
Cô hà hơi vào tay và cười nhẹ.

-Shinichi đi rổi…

Cô tin rằng anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô
Và một ngày nào đó anh nhất định sẽ quay về !
……………
……….
 
CHAP 25 : 3 NĂM!

Sau khi Shinichi sang Mĩ không lâu, ông Mori đã tự nhận ra rằng mình không thể có được khả năng suy luận , phá án sắc bén và không thể…ngủ gật được nữa. Rồi ông bắt đầu hiểu Conan chính là người đã ở phía sau ông để làm những việc đó. Ran cũng không giấu khi thấy bố buồn và kể hết mọi chuyện. Tuy thấy giận vô cùng nhưng ông cũng ngầm hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của « thằng thám tứ nhóc con đáng ghét ». Cái mà ông không đồng ý, và vô cùng phẫn nộ bức xúc là… là…

« TRỜIIII ƠIIII !!! THẰNG QUỶ ĐÓ ĐÃ TỪNG NGỦ CHUNG TẮM CHUNG VỚI CON SAO RAN ????!!!!???? »

Ông bố hết mực yêu thương con gái đã rất nhiều, rất nhiều lần nổi nóng và than thở khi nghĩ đến chuyện đó. Dù tên thám tử nhóc đã có vô số lần liều mình cứu con gái ông thoát khỏi tay tử thần thì ông cũng không tha thứ được việc này !

“Đã vậy bố phải bắt nó chịu trách nhiệm suốt quãng đời còn lại của con !”

Ông Mori thường hay nói như thế khiến Ran đỏ cả mặt, nhưng cô cũng thấy vui vui. Hạnh phúc hơn cả là sau khi Ran tốt nghiệp và đỗ đại học bố mẹ cô đã quyết định trở về sống chung với nhau, tất nhiên không phải chỉ vì cô con gái yêu của họ mà còn vì chính bản thân họ. Ông thám tử bây giờ đã có trách nhiệm hơn và chịu khó đầu tư vào công việc, mới gần đây ông còn nhận lời mời vào vai chính của một bộ phim truyền hình trinh thám nữa.
Những người có mối quan hệ thân thiết với anh và cô cũng lần được được biết sự thật, họ giữ trong lòng hình bóng của Ai Haibara và Conan Edogawa như một giấc mơ.
Cả bọn nhóc thám tử lớp 1B cũng vậy, chúng đã khóc rất nhiều khi Ai và Conan bỏ đi đột ngột như vậy và rất shock khi hai người bạn thân của chúng lại là những người lớn hơn chúng cả chục tuổi, nhất là cô bé Ayumi đã rất rất thích cậu nhóc bốn mắt thông minh ấy. Nhưng rồi cũng nhờ sự vô tư trong sáng của trẻ con mà chúng đã vượt qua nhanh chóng và thật sự xem hai “người bạn” ấy là những người anh chị của mình. Chúng đang từng ngày, từng ngày mong ngóng họ trở về.
Một mùa đông nữa lại sắp trôi qua !
Giờ đây, Ran đang bước đi trên phố cùng cô bạn thân thiết. Nàng tiểu thư nhà Suzuki đã và đang thực hiện ước mơ tạo dựng cho mình một thương hiệu thời trang riêng, tất nhiên là cố bước đi và không dựa vào hay nhờ vả cái danh của gia đình.
Sokono nhìn những mầm cây vươn dậy dưới lớp tuyết mỏng còn sót lại, cô dừng chân và nắm nhẹ lấy tay Ran.

-Đông sắp tan rồi, Ran nhỉ !

-Ừ, lại thêm một năm nữa…-Ran cười.- Gyogoku-san sắp kết thúc chuyến du đấu và trở về rồi, sướng nhé !

-Anh ấy sẽ lại nhắc nhở tớ mãi về chuyện váy ngắn váy dài cho xem, và bọn tớ sẽ lại cãi nhau…nhưng như thế còn đỡ hơn Heiji và Kazuha. Anh Makoto còn biết khi nào nên dừng cãi vã và dỗ ngọt tớ, với tên ngốc đó thì…Tối hôm qua Kazuha còn gọi điện than thở bực tức với tớ nè…

- Mới đầu tuần này Aoko còn trút lên tớ chuyện cãi nhau với Kaito vì cậu ta mắng cô ấy vô cớ khi cười tươi đáp lại một anh chàng nước ngoài đi ngang qua. Thế nhưng họ vẫn ở bên nhau đấy thôi, dù có cãi nhau đến bao nhiêu lần đi chăng nữa…cũng cần có nhau…

-Việc học hình như không đến nỗi mệt mỏi nhỉ, vì thỉnh thoảng tớ vẫn thấy cậu… ôm một bó hoa to đùng về nhà. Ran của tớ…cô sinh viên năm 2 sắp trở thành hoa khôi của ngành cảnh sát rồi, được nhiều người thích thế kia mà… –Sonoko bẹo má Ran châm chọc.

-Không đâu, vì khoa tớ học có quá ít nữ nên được « cưng » là đúng rồi, tớ chỉ xem họ như bạn bình thường thôi vì…

-Chờ đợi…đau khổ lắm đúng không ?

-……

Ran không nói, cô chỉ nhìn sâu vào đôi mắt của Sonoko và thấy trong đó là nỗi lo lắng, sự hận hờn lẫn thương yêu. Cô hiểu người bạn thân nhất của cô đang muốn nói gì.

-Cậu ta, kể từ lúc ra đi vào mùa đông năm 3 năm trước đến nay không trở về. Đã vậy tên ngốc đó còn dứt liên lạc với cậu suốt một năm trời…vậy mà cậu vẫn còn chờ đợi hắn ư ? –Sonoko buông tay Ran ra, như một cử chỉ tỏ ý không vừa lòng.

-Cám ơn Sonoko đã lo lắng cho tớ…nhưng giờ đây tớ thực sự không sao nữa rồi. Tớ đã chờ cậu ấy bao nhiêu lâu cậu biết mà, và mãi mãi sẽ là như vậy !

-Đồ ngốc ! –Sonoko gõ nhẹ vào đầu Ran và họ cùng nở nụ cười. Cô gái tóc nâu hiểu rằng người bạn của cô có một trái tim chung thủy như thế nào, cô yêu nhất điều đó ở cô ấy. Sonoko lại đan tay mình vào tay Ran và siết chặt hơn, mỗi bước đi của họ lại đầy ắp tiếng cười, tình bạn vẫn mãi bền lâu theo từng năm tháng.
Sau khi tạm biệt Sonoko, cô lại rẽ sang nhà anh để nhìn vào ô cửa kính vẫn buông rèm đóng bụi.
Đã 3 năm…
Anh vẫn chưa trở về !
Đúng như Sonoko nói, Ran đã chờ đợi Shinichi rất lâu, cũng chính vì muốn hiểu, đồng cảm với anh và muốn tìm lại công lí cho những người bị oan ức nên cô đã theo học ngành cảnh sát. Thỉnh thoảng đến với cô là một anh chàng điển trai nào đó, vài lời mời hẹn hò, những bó hoa tươi thắm kèm theo những nụ cười, nhưng Ran vẫn chưa từng rung động.
Vì anh đã chiếm lấy trái tim cô và mang đi đâu đó thật xa !
Vì cô vẫn mãi chờ đợi anh đến khi những cảm xúc lứa đôi đã chai lì, và cô không thể yêu thương một người con trai khác nữa.
Anh có về với cô để trả lại những thứ từng thuộc về cô hay không ? Khi cô đã hơn một năm không biết gì về anh. Anh hiện nay sống chết như thế nào cô cũng không biết !
Chờ đợi như thế…có đúng là ngu ngốc và khờ dại như Sonoko đã nói ?
Cô cứ mãi nghĩ trong đầu như thế rất nhiều lần cho đến khi về nhà, và lần này cũng vậy.
……
-Con chào bố mẹ ạ ! –Ran cười khi nghe mùi gì đó trong bếp bốc lên, chắc lại một « tác phẩm » của mẹ cô rồi.

-Ran ơi, bố sẽ ngăn cản mẹ con bước vào bếp và chờ cho đến khi con về để nấu ăn. Chứ thế này…bố chết mất ! –Ông Mori cầm tờ báo lên than thở.

-Này, anh nói vậy là sao ? –Tiếng bà Eri vọng ra từ trong bếp.-Chẳng phải trước khi Ran-chan chào đời anh đã rất vui vẻ ăn những thứ do em nấu à ?

-Đó là…bất đắc dĩ !

-cdettfl ;fk,g…

….vv …và vv…..

Trước đây vẫn vậy và bây giờ cũng thế. Dù chế bai đủ kiểu nhưng ông bố của cô vẫn chiếm khẩu phần ăn nhiều nhất mỗi khi mẹ cô trổ tài. Và mỗi lần như vậy, Ran đều cảm nhận được vị ngon của niềm hạnh phúc gia đình.

-A Ran này, lúc nãy có một lá thư gửi cho con đấy, mẹ lấy vào và để trên bàn học rồi.

-Thế ạ ? –Ran ngạc nhiên đi ngay vào phòng.

Cô bóc phong thư không tên người gửi và chỉ thấy đúng một dòng chữ duy nhất, nhưng chính dòng chữ ấy lại khiến cô ngây người.
« CỔNG TROPICAL LAND, 9H SÁNG CHỦ NHẬT »
Tropical Land…
Lẽ nào…
Shinichi đã về?!??
…………
…..
Dù rất nôn nóng được biết sự thực nhưng Ran vẫn đợi được cho đến ngày hẹn, cô cố tình đến muộn hơn 15 phút, nhưng lại chẳng thấy ai đến gần mình.
“Lẽ nào không phải là Shin…mà là “bọn chúng” ”. Ý nghĩ ấy khiến cô lo sợ vô cùng.
Thế nhưng gần đến trưa cô vẫn chưa thấy được gương mặt của người đã hẹn mình. Cổng khu vui chơi giờ đây chẳng còn ai ngoài cô cả.
-Mình bị ai đó lừa rồi, ngốc thật! –Ran bực bội thở dài và muốn trở về nhà ngay lập tức.

Dòng người qua lại khiến cô chạnh lòng, đầu óc cô trống rỗng và cảm thấy nhói khi một niềm hi vọng vừa vụt tan đi mất. Có lẽ cô sẽ lại rơi nước mắt, nếu không có cuộc trò chuyện của hai cô gái đằng trước mình.

-Nhóc em vừa gọi cho tớ nói là cách đây mấy giờ ở khu chung cư gần đây vừa xảy ra một vụ tai nạn, người đàn ông rơi từ ban công tầng 3 xuống do lan can bị mục hay gỉ sét quá nhiều gì đó, cảnh sát kết luận là tai nạn nhưng có một anh chàng từ đâu đến cứ nhất quyết đó là mưu sát và lao vào điều tra phá án đấy.

-Vậy á? Đến đó xem đi…

-Đặc biệt là anh ta chuẩn bị phá án rồi, nhanh lên. Nghe nói là điển trai lắm!
……
Đôi chân Ran cứ vô thức đi theo hai cô gái xa lạ, và tim cô đập mạnh không ngừng.
Chắc chắn đó là Shinichi!

Giữa đám đông bàn tán xôn xao ngay trên con đường nhỏ, là lực lượng cảnh sát điều tra Tokyo cùng với các nghi phạm…và chàng thanh niên nọ.
-Tôi khẳng định đây là một vụ án giết người!
Chàng thanh niên lên tiếng và mọi người xung quanh im bặt. Giọng nói trầm ấm đã bao nhiêu lần vang lên trong đầu Ran, mà cô mong muốn được nghe một lần nữa sau 3 năm trời.

-Kudo-kun –Thanh tra Megure lên tiếng –Cháu thấy đấy, anh ta đã vô tình tì vào lan can nhà mình mà không hề biết là nó đã quá yếu ớt, vết gỉ dài hư thế này đây rõ ràng không phải do thứ gì đó tác động lên, cọ xát hay bào mòn, tất cả đều không phải! Anh ta chỉ vô tình chạy ra ban công khi nghe người hàng xóm ở chung cư sát bên hô lên rằng có trộm chạy từ trong nhà anh ta ra và sau đó mất mạng.

-Bác thanh tra, bác không nghĩ rằng căn hộ của chung cư này chỉ mới được 5 năm xây dựng lại kém chất lượng đến thế sao? Người chủ nhà này không nghi ngờ gì về lan can này nên mới có thể vô tư mà đè lên nó như vậy, hơn nữa các căn hộ khác thuộc chung cư này lan can vẫn ít bị gỉ sét và mòn đi như vầy, chỉ có chỗ này này bị như thế liệu có đáng ngờ không???

-……

-Và đặc biệt, dù hung thủ đã cố xóa đi chứng cứ đã làm cho lan can sắt này bị mục nát, cháu vẫn biết được: hắn có thể đã dùng một vài loại dung dịch muối hóa học có tính axit mạnh để thúc đẩy quá trình phản ứng với kim loại, khiến cho phần lan can tại căn hộ này xuống cấp một cách bất thường như vậy.

-Nhưng sao cháu biết? Cảnh sát đã điều tra hết nhưng làm gì thấy có loại muối nào…

-Cháu đã nói là hắn cố tình xóa đi…nhưng hắn vẫn quên một điều. Đó là bây giờ đã cuối đông, tuyết đã bắt đầu tan chảy gần hết. nhưng những chỗ bám tuyết ở bên ngoài ban công này, rõ hơn là dưới bệ lan can xảy ra tai nạn giáp ranh tầng dưới vẫn còn, và cứng hơn tuyết ở những chỗ khác là do chúng đã phản ứng với muối. Nếu đem chỗ tuyết đi phân tích thì sẽ…

-Cháu sao vậy? Nói tiếp đi chứ Kudo? –Ông thanh tra nhận ra sắc mặt Shinichi đang thay đổi.

-À vâng –Anh hạ giọng -Cháu khẳng định hung thủ là một trong những người hàng xón hai bên trái phải của anh ta ở khu chung cư này. Vì muốn làm cho lan can bị hư hại thế này cần phải à một quá trình lâu dài, và chỉ có thể là hai nhân vật đó thôi.

-Vậy thì ai là…

-Là người hàng xóm đã hô to có trộm từ trong nhà anh ta chạy ra! –Shinichi chỉ tay vào một người đàn ông có ria mép. –Chính là anh!

-Sao lại là tôi? Cậu lấy cớ gì mà nói quàng xiên như thế? –Người đàn ông bị chỉ mặt liền biến sắc và tức tối.-Chính tôi đã thấy tên trộm…

-Anh không nghĩ câu nói mình đã hô lên quá vô lí sao? Đây là khu chung cư có mặt trước hướng về phía đường, tuy con đường không lớn nhưng có rất nhiều người qua lại. Một tên trộm không thể vô tư chạy khỏi nhà mà không để ý dưới đường như vậy. Và nếu tên trộm đã biến mất từ tầng 3 này thì xin hỏi: Hắn đã nhảy đi đâu khi tất cả các phòng bên dưới đều khóa trái cửa và dưới mặt đất không hề có dấu chân?

-Tôi…tôi…

-Cái anh muốn lợi dụng chính là sự hấp tấp và mất cảnh giác của người đàn ông kia, anh ta vừa nghe nói có trộm liền chạy ra và nhìn xuống nhưng không nhớ rằng đây là tầng 3 và con đường phía dưới rất đông người!

-……

-Anh có thể chối tội nhưng không thoát tội được đâu! Rồi cảnh sát sẽ tìm thấy trong nhà anh…vẫn còn một vài thứ gì đó liên quan tới các loại dung dịch muối đã dử dụng. Hơn nữa không biết anh có để ý hay không, nhưng móng tay ở vài ngón tay của anh đã bị đổi màu và da ở những chỗ đó đã có màu khác thường do nhiều lần tiếp xúc với chất hóa học mà không dùng găng tay. Nếu cần cảnh sát sẽ điều tra những nơi có bán các dung dịch đó và rất dễ dàng diều tra ra anh !

-…….

Tên sát nhân im bặt và ôm mặt ngồi bệt xuống đất, hẳn chẳng nói thêm câu gì. Sau đó, là tự cho tay vào còng và leo lên xe cảnh sát. Và dù cho hắn có nói lí do giết người, thì anh vẫn không bao giờ cảm thông được. Vì giêt người là tội ác!
Những người xung quanh kẻ bàn tán người hò hét tung hô, hoặc chụp hình hay vây lấy chàng thám tử. Dường như đã có người nhớ ra anh là ai.
-Là Shinichi Kudo, cậu thám tử đã mất tích cách đây mấy năm đấy!
-Đúng là cậu ta rồi!
Nhưng trái với những lần được tung hô từ mấy năm trước, anh chỉ mỉm cười và đi về phía đám đông có người mà anh muốn gặp.
Nhưng lại thêm một lần nữa anh vuột mất.
Người ấy không có ở đó!
………….……..
……….
 


CHAP 26 : ĐÔNG TAN…


Shinichi chạy khắp nơi tìm Ran, đến chỗ hẹn nhưng không thấy. Anh bấm vội vàng vào điện thoại nhưng cô không nhấc máy liền gọi vào cho Heiji.
-Shinichi-kun ! Cậu đã về Nhật chưa ?

-Rồi ! Tớ đã hẹn Ran nhưng cô ấy biến đâu mất ! –Anh hét lên.

-Nhỏ tiếng nào…Kazuha đang ốm, vừa chợp mắt thôi. –Heiji áp chiếc khăn ướt lên trán Kazuha.

-Tớ xin lỗi, nhưng cứ nghĩ đến việc cô ấy biến mất là tớ không giữ được bình tĩnh.

-Ai lại hẹn nhau vào trưa nắng…chắc cậu lại dính vào vụ án nào đó và bỏ quên cô ấy đúng không ?

-Thì…đại loại…

-Tớ nghĩ cô ấy không vì giận cậu mà đi lung tung đâu, Ran kiên nhẫn và giỏi chịu đựng đến mức nào cậu biết mà. Hẳn là cô ấy đã đến một nơi đầy ắp kỉ niệm nào đó giữa hai người đấy. Nơi ấy đã để lại cho Ran nhiều cảm xúc và ấn tượng sâu sắc!

-Nhưng…là nơi nào ?

-Hỏi ngố vậy sao tớ trả lời…chỉ có cậu và cô ấy mới biết thôi.

-À…

-Biết rồi thì…bye nhé. Tớ đi ra ngoài mua thuốc cho Kazuha đây, mẹ cô ấy đi chợ rồi.

-Cám ơn !

Sau cuộc gọi với Heiji, anh lại tiếp tục gọi cho ai đó để hỏi về vấn đề khác
-Kaito !

-Alo nhóc thám tử. Về rồi sao ? Tớ đang đi với Aoko…-Kaito liếc mặt nhìn Aoko đang dí tai vào điện thoại để…nghe ngóng.

-Nếu cậu hẹn với Aoko nhưng đến trễ hẹn và cô ấy không tha thứ cho cậu thì làm thế nào ?

-Ơ thì…

-Ôm thật chặt cho đến khi chịu tha thứ thì thôi ! –Aoko nhắc nhỏ Kaito rồi tít mắt cười gian.

-Tớ sẽ ôm thật chặt cho đến khi nào chịu tha thứ thì thôi ! –Kaito nói luôn

-……..(tắt máy)

-…..nhưng tớ chỉ đùa thôi…này, Shinichi ! Xin lỗi…tớ đùa thôi! (đính chính muộn ^^).

-Sao vậy ? –Aoko tròn mắt.

-Hình như hắn giận vì bọn mình đùa dai nên tắt máy rồi –Kaito nghiêm túc –Nhưng…nếu cậu giận thì tớ có thể làm vậy được hả ?!?

-Ơ…

Anh nhìn ánh mắt bối rối của cô rồi bật cười. Mỗi phút giây đi bên cô anh đều có thể gạt hết nỗi buồn lo như thế !
Viên đá hình bán nguyệt mà anh đã lấy từ chỗ bọn Áo Đen đích thực có ẩn chứa « nước mắt sao chổi »_phương thuốc của sự trường sinh. Nhưng cái gọi là trường sinh đó đã bị anh trả về với đất, viên đá ấy cũng bị phá hủy thẳng tay.
Đơn giản vì Kaito không có mong ước tầm thường ấy.
Trường sinh bất tử làm gì khi không có được hạnh phúc, cần điều đó làm gì khi anh đang được sống như một con người bình thường và ở bên người con gái mà mình yêu thương đến suốt cuộc đời !
…………
…………….
Sau khi ngắt liên lạc với Kaito, dường như cảm thấy không an tâm nên Shinichi lại gọi cho một ai đó đáng tin cậy hơn, không biết !
Và rồi anh lại chạy đi.
…….
Phía xa, cô gái xinh đẹp có mái tóc nâu đỏ cầm chiếc điện thoại trong tay đứng nhìn bóng anh khuất dần, và mỉm cười . Sau cô là anh chàng người ngoại quốc điển trai với mái tóc màu hung…đang nhấm nháp một túi bỏng ngô. Anh ta hỏi cô bằng một thứ tiếng Nhật kì lạ, nhưng Shiho vẫn có thể đoán ra anh muốn nói gì.

-Shiho-kan này ( anh ta muốn gọi là Shiho-chan cho giống người Nhật^^ )

-Green Bolton, yêu cầu anh gọi cho đàng hoàng vào. Hãy gọi em là Shiho chứ đừng phát âm không giống ai thế.

-Cậu ta chẳng phải đã có cuộc hẹn với cô bé tên Ran Mori à, sao lại còn gọi cho em và chạy lung tung thế này ?

-Cậu ta vừa gọi đến hỏi em cách để làm cô ấy không phải giận vì trễ hẹn, em nói bừa là cứ ôm chặt vào cho đến khi tha lỗi thì thôi. Thế mà hắn nói là Kaito cũng nói vậy và chạy biến luôn…đúng là ngốc ! Cứ chuyện gì dính đến Ran là cậu ta lại từ thiên tài trở thành một kẻ ngố chưa từng thấy…

-Anh…cũng vậy. Cứ chuyện gì dính vào em là anh cũng ngố như cậu ấy!

-Ran là tất cả với Shinichi.

-Cô ấy…không xinh bằng em ! –Anh ta nhe răng cười.

-Nhưng cô ấy có một trái tim đẹp hơn em rất nhiều, Green ngốc à ! –Cô thở dài liếc sang anh chàng mang tên Green đi cùng.

-…Với anh thì Shiho-kan là người có trái tim đẹp nhất ! Dù em có lạnh lùng như thế nào thì em vẫn là thiên thần tuyệt nhất trong lòng anh ! –Green nghiêm túc khẳng định.

-Gương mặt anh rất nghiêm túc, nhưng cái từ « Shiho-kan » anh thốt ra đã phá hỏng tất cả –Cô đưa tay đầu hàng.

-Anh nói thật đấy Shiho-kan !

-Nhưng ít ra anh cũng phải phát âm đúng là Shiho-chan chứ . Về thôi ! -Shiho lè lưỡi rồi quay lưng bỏ đi.

-Anh yêu Shiho-kan !

-Anh nói câu này suốt cả tháng nay là lần thứ 105 rồi ! Đừng có nói to như thế giữa phố chứ… -Mặt cô đỏ bừng lên khi thấy vài người xung quanh đang rúc rich cười.

-Em có đếm à ?

-Ngốc ! Đi nhanh lên !!!

Shiho nắm chặt lấy tay Green và chạy thật nhanh, cùng với nhịp tim đập rộn ràng
Cô đã gặp anh chàng này vào cái gày đầu tiên cùng Shinichi bước chân đến Mĩ. Anh là một thiên tài của ngành y học, viên thuốc suốt mấy năm ròng cô và Shinichi cùng nghiên cứu điều trị có phần rất lớn do công sức của Green. Anh ta chăm sóc cho cô rất chu đáo dịu dàng khi còn là Ai Haibara và nói yêu cô khi cô trở lại là Shiho vào một tháng trước. Chẳng biết từ lúc nào sự lạnh giá và tổn thương trong tim cô đã biến mất, nhờ anh chàng Green kia.
Cũng chính vì tình yêu dành cho cô mà anh đã giấu đi bí mật về viên thuốc APTX 4869 cùng cách giải độc, thứ có thể làm chấn động giới khoa học, đưa tên tuổi anh và Shiho lên tầm thế giới.
Vì Green muốn bảo vệ tâm hồn cô, không muốn nó phải chịu những tổn thương nào nữa !
Cô hạnh phúc khi Shinichi, người cùng cảnh ngộ với cô đã tìm thấy hạnh phúc.
Còn cô dường như cũng đã tìm thấy niềm hạnh phúc của chính mình.
Ai Haibara _Shiho đã từng là một cánh đồng xám đau buồn, cô độc.
Và giờ đây Green chính là người sẽ trả lại màu xanh cho cánh đồng ấy!
Kẻ có thể gieo vào trái tim cô đủ mọi cảm xúc trên đời và biểu hiện rõ nét trên mặt chỉ có thể là anh.
Cô hiểu điều trái tim mình muốn nói…
Nó nói rằng cô đã yêu Green!
…………..
………
Đúng như Shinichi đoán !
Ran đã vào Tropical Land và đứng dưới vòng tròn có những cột nước thỉnh thoảng lại bắn lên, tiếp tục chờ đợi. Vì cô không muốn dính vào “một người nổi tiếng nào đó”.
Anh chầm chậm bước đến, chỉ nhìn cô và mỉm cười.
-Sao cậu biết tôi ở đây? –Cô không nhìn anh.

-Ran đợi lâu không? Xin lỗi…

-Đồ ngốc! Cậu lúc nào cũng bắt tôi phải chờ đợi và mãi lao đầu vào những vụ án –Cô ngoảnh mặt sang một bên.

-Câu nói sau 3 năm gặp lại…thật tệ quá!

-Vậy cậu muốn gì? –Cô đã hết mức chịu đựng –Cậu đã không liên lạc với tôi suốt một năm trời, cậu có biết là tôi lo lắng đến mức nào không? Dù là trong giấc mơ tôi cũng đã bao lần gặp ác mộng. Những lúc ấy, tôi thấy mình chỉ biết ôm lấy cái xác cứng đờ đầy máu của cậu mà khóc, tôi đã đau đớn như thế nào cậu có biết không?

-Anh biết…một năm qua là thời gian anh cố gắng từ bỏ những suy nghĩ về em để quyết tâm hoàn thành nốt quá trình điều trị, nếu cứ mãi nghĩ về em thì anh sẽ trốn chạy mất. Nhờ Shiho giúp đỡ nên anh mới có thể trở về nguyên vẹn là Shinichi như em đã thấy!

-Cậu…xưng hô kiểu gì vậy? –Cô lúng túng đỏ mặt.

-Chúng ta…đâu còn là bạn nữa. Không phải sao? –Anh cười. –Anh muốn nghe câu trả lời của em…cho “sự kiện” ở London.

-Vớ…vớ vẩn! Tôi không tha lỗi cho cậu đâu ! –Cô cuống cuồng lên.

-Người có tính cách như em thì chắc phải dùng tới cách này thôi…–Anh thở dài nhìn đồng hồ -Cho em vài phút, nếu tha lỗi cho anh vì đã trễ hẹn thì nói ngay đi!

-Cái gì mà vài phút…

Cột nước bắn lên không trung thật cao…và ai đó đang ôm Ran trong vòng tay thật chặt.

-Buông ra coi! –Hai má Ran nóng bừng. Cô không biết karatedo phải ra đòn như thế nào nữa.

-Nếu không trả lời thì sau vài phút nữa thôi, mọi người sẽ thấy hết đấy!-Anh vẫn ôm chặt lấy cô và nói thật to - Em đang làm một chuyện KHÔNG ĐỨNG ĐẮN VỚI MỘT ĐỨA CON TRAI tại cột nước này!

- Thả…thả ra! –Ran cô vùng vẫy nhưng sức lực đã bỏ cô đi đâu hết cả .

Những vòng nước ngày càng yếu đi…thấp dần…

-ĐƯỢC RỒI! EM THA LỖI!!!!
Sau tiếng hét của Ran, vòng tay đã buông ra thật nhẹ nhàng.
Anh cười rạng rỡ như tỏa ánh mặt trời. Lần đầu tiên sau 3 năm cô nhìn kĩ anh, cao lớn, điển trai và mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Nhưng ánh mắt và nụ cười dành cho cô vẫn dịu dàng ấm áp như ngày xưa

-Cám ơn em!

-Thật là…sao lại phải làm chuyện dồn ép kì quái như vậy chứ?!!? –Ran nhũn người ngồi bệt xuống.

-Cái đó…là Kaito và Shiho đã “hiến kế” cho anh trong khi đang trên đường đến đây. –Shinichi gãi đầu –Đúng là với một cô gái dễ xấu hổ như em thì cách này hơi…có hiểu quả.

-Cả Shiho cũng về rồi sao? –Ran tươi hẳn lên –Tớ nhớ cô ấy quá!

-Không được –Anh đưa tay lên miệng cô, ra vẻ –Phải gọi “anh” và xưng bằng “em”, rõ chứ?

-hifwgobnrg…
Cô vung tay thành nắm đấm và muốn đánh một phát vào mặt anh, nhưng cô không thể làm như thế với gương mặt đang đỏ lên như quả gấc được. Chỉ là cô…đang muốn che giấu sự bối rối và hạnh phúc của mình thôi. Nhất là giờ đây, anh đang đưa bàn tay vuốt nhẹ lên má cô.

-Anh thật sự rất vui mừng, vì bao nhiêu năm gặp lại em vẫn là Ran Mori mà anh từng biết…và từng yêu!

-Anh bây giờ dạn dĩ và thẳng thắn hơn trước, học tập tinh thần người Âu Mĩ à?–Cô khẽ mỉm cười nhìn sâu vào mắt anh –Bây giờ em trả lời được chứ?

-……

-Em yêu anh!

Tiếng nói tự đáy lòng suốt bao năm dài giấu kín đã tuôn ra thật nhẹ nhàng cùng những giọt nước mắt nóng ran của hạnh phúc.
Cô ôm chặt lấy anh, cố kìm lại đứa con gái yếu đuối ngày nào. Anh cũng chẳng bảo cô rằng “hãy nín đi” mà chỉ mỉm cười vỗ nhẹ vào vai cô như trước kia.
-Chẳng phải em rất xấu hổ khi để người khác thấy cảnh này sao? Nếu em cứ như thế này…anh sẽ hôn em đó!

-……..

-Anh…tối qua anh đã mơ thấy em trở thành một cô dâu xinh đẹp đứng cạnh anh, dưới một không gian màu trắng của ngày lễ thành hôn…

-Anh sẽ không biến mất nữa chứ?

Shinichi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn thay cho lời hứa hẹn.

-Ngốc ơi! Anh trở về rồi!

Shinichi luôn là bờ vai duy nhất của cô mỗi khi buồn khổ, và mãi mãi là như vậy. Anh thấy lòng ấm áp hơn bao giờ hết, vì anh đã giữ chặt được cô trong vòng tay của mình.
Đông sắp tan, và cũng là lúc Shinichi đón lấy thứ quý giá nhất trong đời_Ran Mori.
Cô chính là hạnh phúc!
…………..........
..........
 

CHAP 26: HAPPY VALENTINE_ NHỮNG GÌ LÀ DUY NHẤT!


10 năm trôi qua!
Nhà Kuroba…sáng sớm 14/2…
Bừa bộn và lộn xộn.
Hoa giấy rơi rụng lả tả, những lá bài ảo thuật rải khắp sàn nhà, rèm cửa thì đứt bung hết một nửa các móc cố định. Vài con thỏ trắng nhảy vô định hướng làm xoong nồi kêu lên loảng xoảng và bát đĩa thi nhau vỡ tan tành, bồ câu thì đập cánh dữ dội tán loạn, có con còn bay đập rầm luôn vào cửa kính.
Thảm cảnh này đang diễn ra trong nhà bếp đóng kín, do một thằng nhóc 6 tuổi gây ra.

-Nói to lên Raito-kun, mẹ nghe không rõ ! –Tiếng một người mẹ hậm hực vọng ra từ phòng khách khi trách mắng đứa trẻ đang vòng tay trước mặt mình.

-Qúy bà Aoko, xin tha lỗi cho…UIZAAAA !!!! –Thằng nhóc chưa nói hết câu thì bị ngay một cú vào đầu.

-Thằng nhóc này, phải gọi là mẹ chứ ! Con xem mình đã làm được những gì ?

-Ảo thuật ạ ! –Nó hớn hở tự hào.

-Con đang PHÁ NHÀ và mẹ phải dọn dẹp tất cả. BIẾT KHÔNG ???

-Này, Aoko… -Người chồng của Aoko, nhà ảo thuật gia nổi tiếng đang đứng tựa lưng vào cửa sau khi vừa tập thể dục về. –Tuy anh không biết đã xảy ra việc gì nhưng em làm như thế là đang bắt nạt trẻ con đấy !

-Bố !!! –Mắt thằng bé sáng hẳn lên…như vừa gặp được một vị cứu tinh.

-Kaito ! Anh đừng bênh con như thế nữa, em chưa kịp làm điểm tâm đã phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng rồi. Anh vừa đi nó đã thả hết tất cả bồ câu và thỏ ra rồi nhốt tất cả vào phòng kín, đống đạo cụ luyện tập của anh cũng đang khiến em khốn khổ đây. Tới nhà bếp mà xem !
Anh mở cửa bếp… và đóng lại ngay lập tức.
-Ừ thì…(cười đau khổ) Raito này, con đang phát triển gen nghịch ngợm của bố thì phải…

-Ngài Kaito…-Nhóc Raito kéo gấu áo bố, rơi nước mắt ra vẻ tội nghiệp –Con chỉ muốn là nhà ảo thuật như bố thôi mà…

-Lau mặt đi con trai –Kaito đưa khăn tay cho con dù biết tỏng đó là “nước mắt cá sấu” – Nhưng Raito-kun này . Nếu đã thục hiện thành công một trò ảo thuật, con sẽ trình diễn cho ai xem trước tiên?

-Hana Kudo!

Câu đáp nhanh gọn không cần suy nghĩ của thằng nhóc khiến Kaito và Aoko không nhịn được cười. Ừ thì là trẻ con, nhưng nó cũng có thể rất-quan-tâm đến một cô bạn khác phái nào đó, và có thể sự quan tâm ấy thời gian sau sẽ trở thành tình yêu không biết chừng!

-Vợ yêu quý kiêm trợ lí hiền dịu của anh, cười vui vẻ rồi thì tha cho con đi em nhé. Anh sẽ giúp em dọn dẹp. OK?

-Không chỉ anh-Aoko cố gắng nghiêm mặt kiềm nén một tiếng cười – cả Raito-kun cũng phải chịu trách nhiệm!

-Thế cũng được. Cố lên nào con trai!

-Vâng ạ! –Thằng bé rạng rỡ hẳn lên.
Cả nhà cùng nhau dọn dẹp. Kaito mở cửa kính và huýt một tiếng, đám bồ câu tự động bay thẳng vào chuồng. Mấy con thỏ được giao cho nhóc Raito và nó đã hoàn thành nhiệm vụ( dù hơi vất vả một tẹo).
Cuối cùng bãi chiến trường cũng được thu dọn xong. Mệt phờ!
-Kaito này-Aoko nói với chồng trong khi đang lau gương mặt lấm lem của nhóc Raito – ban nãy Sonoko-chan có gọi, bảo là tối nay mọi người sẽ họp mặt tại nhà bác tiến sĩ Agasa.

-Trời đất! 14/2 mà cứ như giáng sinh…

-Có sao đâu! –Aoko cười –Có cả nhóm thám tử “nhí” và nhà Shiho nữa đấy! Cô ấy mới về nước tuần trước. Em đã chuẩn bị vài món quà valentine cho cô ấy và mọi người rồi!

-Vậy à, hôm nay lại có buổi biểu diễn nữa chứ…thế thì quà 14/2 về nhà anh mới tặng cho em được.

-Sao ạ ?Lại là đá quý à? –Cô nhăn mặt.

-Không! Chocolate, cho cả con nữa đấy Raito-kun! –Anh nháy mắt.

-Em thích Chocolate trắng!

-Con cũng vậy!

-Được rồi, nhưng cả hai mẹ con phải tặng lại quà cho anh vào dịp White Day đấy!
Họ cùng nhau cười. Trong mỗi con tim đều cảm nhận được vô vàn niềm hạnh phúc.
……………
………
Kazuha và Heiji đã đến nhà tiến sĩ Agasa sau khi ghé sang thăm gia đình Kaito.
Cô bấm chuông cửa.
-Đúng là nhà Kaito lúc nào cũng huyên náo nhỉ ! Sáng sớm mà thằng nhóc đã bày bừa..-Kazuha nhận xét sau khi ghé nhà Kaito.

-Ừ! Vậy nên Hikari-chan, con không được quá thân thiết với nhóc Raito nhà Kuroba nhé! –Heiji nói với cô bé 4 tuổi ngồi lắc lư trên vai mình.

-Con không thèm! - Cô nhóc bé xíu hỉnh mũi–Anh ấy chỉ thích chơi với Hana-neechan thôi…

-Shiho-chan! –Kazuha gọi.

-Sao lâu thế ạ? –Hikari mím môi phồng má.

-Hikari-chan à…không phải cứ bấm chuông là người ta sẽ ra ngay đâu –Heiji cười.

-Thế ạ? –Cô bé tròn mắt và chỉ vào cánh cửa nhà –Có người ra kìa.
Shiho đang chầm chậm bước ra, mái tóc dài càng khiến cô thêm xinh đẹp.

-Cháu chào cô ạ! –Cô bé lễ phép.

-Cô chào bé!-Shiho cười và đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ xíu của cô nhóc –Mà sao giờ này các cậu mới tới?

-Tớ…tại Heiji dẫn bé Hikari đi đâu đó làm trễ chuyến tàu, vì thế phải đi chuyến sau. Bọn tớ có ghé nhà Kaito trước nhưng các cậu ấy bảo là hôm nay có buổi biểu diễn nên tối nay sẽ đến muộn.

-Tới rồi thì tớ nhờ chút nhé, cả nhà cậu đi mua hộ tớ nguyên liệu nấu ăn cho buổi party tối nay đi. Tớ vẫn chưa mua.

-Trời đất! Không phải các cậu mời nhà tớ đến ăn tiệc sao? –Kazuha trố mắt.

-Anh Green được mời làm đại diện đến tham dự cuộc họp hội nghị khoa học nên đã đi từ sáng sớm.Tớ phải ở nhà trông bọn trẻ nên không thể , dẫn cả đám nhóc đi ra ngoài không khéo lại có chuyện rắc rối xảy ra.

-Đám nhóc?

-Con gái tớ và 2 đứa nhà Kudo mới sang hồi sáng, bọn nhỏ đang ở trong nhà kìa. Ran và Shinichi vì quá bận công việc không thể mang bọn trẻ đi cùng, mà ông bà ngoại chúng đi du lịch suối nước nóng hết, bác tiến sĩ lại không có nhà nên tớ mới phải trông hết đây. Đến nản…

-Hii, Shiho có duyên với bọn trẻ quá nhỉ -Heiji cười nhăn nhở.

-Này, xỏ tớ hả? -Shiho liếc Heiji và nhìn đồng hồ -Mới 10h sáng, thôi thì mọi người cứ vào nhà chơi rồi mua về sau cũng được.

-Oh, bọn tớ sẽ sang nhà Sonoko rủ nhà bên ấy đi luôn cho vui! –Kazuha nói.

-Em nói có lí! Đi thôi! –Heiji đồng tình.

-Nhưng trước khi đi…tặng cậu này. –Kazuha chìa ra mấy hộp Chocolate và cười rạng rỡ–Của bọn tớ và nhà Kaito đấy, Aoko bảo bọn tớ gửi trước giùm. Chúc Shiho và gia đình ngày tình nhân vui vẻ!

-Rõ vẽ chuyện! –Shiho phán một câu rồi chần chừ nhận món quà. Dù Shiho không nói nhưng ai cũng hiểu nụ cười thật đẹp của cô cũng đồng nghĩa với vời cám ơn.
Cả nhà Hattori cùng tới nhà Sonoko, cô nhóc ngồi nghiêng ngả trên vai bố đang hát một bài gì đó không rõ.

………….

Căn nhà to đùng của Sonoko đã hiện ra trước mắt.
-Heiji, Kazuha…sao hai em lại đến đây. Party sẽ tổ chức ở nhà bác tiến sĩ mà? –Makoto là người ra đón khách. Anh mời nhà Heiji vào trong.

-Bọn em sang rủ rê anh và Sonoko cùng đi mua đồ về đãi tiệc. Shiho bận nên không đi được. Thế Sonoko đâu ạ?

-Cô ấy…ừm…đang giận anh một chút chuyện .

-Sao lại giận ạ? –Kazuha hỏi.

-Vì anh ấy đã làm một việc rất quá đáng! –Sonoko cùng một thằng bé da ngăm xuất hiện và đứng chắn ngang cửa chính. –Akira-kun mới có 7 tuổi mà anh ấy mới sáng sớm đã đưa nó đến CLB karatedo do mình phụ trách, kết quả là thằng bé đã bị thương tích đầy khắp người. Tớ không mắng cho là còn may đấy.

-Nhưng em phải biết là thằng bé rất có năng khiếu chứ. Cứ đà này khi lớn lên nó sẽ trở thành một võ sĩ karatedo vô địch.

-Em không thích thằng bé sau này sẽ như anh, có giải đấu là đi biền biệt…-Sonoko chưa dứt lời thì thằng bé đã lên tiếng.

-Mẹ ơi, con rất thích được như bố ạ. Oai lắm cơ, lại còn có thể bảo vệ được mẹ nữa.

-……-Sonoko không còn gì để nói.

Cô chỉ khẽ im lặng nhíu mày nhìn con. Và vuốt lấy gò má dán một miếng băng cấp cứu của nó. Có vẻ như cô chẳng thể nào dùng quyền lực của một người mẹ để ngăn cấm một ý thích của con, và ý thích đó sau này có thể trở thành lí tưởng sống.

-Thôi nào Sonoko-chan –Kazuha xóa đi sự im lặng, bế cô bé Hikari xuống từ vai Heiji.-Tớ thấy học võ cũng tốt mà, thằng bé sẽ ổn thôi. Còn bây giờ cậu sẽ đi mua sắm một vài thứ với bọn tớ chứ?

-Ừ, bọn mình cứ đi đâu đó đã rồi tới nhà bác tiến sĩ sau ha!

Sonoko cười nhẹ, cả 6 người(tính luôn 2 cô cậu bé) chuẩn bị rồi cùng nhau rời khỏi nhà. Nhưng 4 người làm cha mẹ đó do đang vui với những người bạn tri kỉ của mình mà không để ý đến 2 ánh mắt đang nhìn nhau. Bé Hikari được ẵm trên tay mẹ với tay túm lấy mái tóc ngắn của nhóc Akira đi cạnh Sonoko. Nó ngọng nghịu nói và đáp lại nó là một nụ cười trong sáng.
-Anh cũng sẽ bảo vệ Hikari chứ?

-Tất nhiên rồi, Hikari-chan!
……………………
…………

2h chiều, trên một con đường ở khu Haido.
Ran đang được điều tới một vụ án, cô đi cùng vợ chồng cảnh sát Takagi. Vụ án sắp đến hồi kết thúc thì chuông điện thoại reo liên tục.
-Tôi là Ran Kudo, xin nghe…

-Xin với nghe cái gì? Về ngay đi cho tớ nhờ! –Tiếng hét trong di động khiến Ran giật bắn.

-Shi…Shiho-chan! –Ran xoa tai.

-Conan đã lẻn vào phòng thí nghiệm của tớ làm rơi vỡ biết bao ống nghiệm và hóa chất chỉ bằng một quả bóng đá, thằng nhóc quý tử của cậu đang làm khổ tớ đấy!

-Phòng thí nghiệm???Thế nó có sao không? Cả Hana-chan và Ai-chan nữa?!??

-May là tớ không để dung dịch gì độc hại trong ấy, và lôi nó ra kịp thời nên chẳng làm sao cả.

-Ơn trời…-Ran thở phào nhẹ nhõm – Nhưng mà cậu gọi cho tớ chỉ để mắng vốn chuyện đó thôi sao?

-Chưa hết, con bé nhà cậu đã cắt rèm cửa ra để may trang phục búp bê tặng Ai-chan nhà tớ. Cái chính là giờ thì thằng nhóc đang tập tành làm thám tử và nó đang khiến cho Hana-chan khóc bù lu bù loa, cãi nhau nhặng xị cả lên. Cậu về ngay và giải quyết đi.

-Hả?? Làm gì có chuyện…

-Không tin thì nghe đây nhá!

Shiho thở dài đưa ống nghe ra phía đang cãi nhau. Thằng bé 7 tuổi chỉ vào cô em gái 5 tuổi của nó và kết tội như một nhà thám tử chính hiệu. Sau lưng hai anh em là cô bé 6 tuổi có mái tóc nâu đỏ xoăn dài xinh như búp bê đang nấp sau ghế bành, thò đầu lên để chứng kiến, đôi mắt xanh của nó giống y hệt Shiho.

“Em chính là người đã ăn miếng bánh kem của Ai-chan để trên bàn, rõ ràng là như thế. Đây là tầng 2 nên chẳng có ai lấy trộm dược và trên tay em đang dính kem kìa!”
“Em không có! Em đã cầm cái đĩa lên khi nó trống không và còn dính kem trên đó!”
“Sự thật chỉ có một! Bố luôn nói như thế và sự thật là em đã sai. Hana-chan nên tự thú nhận đi, hãy xin lỗi Ai-chan rồi anh sẽ tha lỗi cho”
“Mẹ cũng đã từng nói niềm tin chỉ có một! Khi đã mất đi niềm tin ở ai đó thì sẽ rất khó mà lấy lại được. Anh hai phải tin Hana-chan chứ!”
“cjhovv…abc…..”
“cveejcnn…xyz…”

-“Vụ án” của thằng nhóc là vụ củ chuối nhất mà tớ từng biết! –Shiho đưa máy lên và nói với Ran –Giờ thì về ngay nhớ…

-Shiho này, vừa mới xảy ra vụ bắt cóc và tên thủ phạm có vũ khí đang tháo chạy qua đường này. Anh Takagi và chị Sato phải áp giải phạm nhân về đồn nên tớ cần đi một mình ngay mới kịp. Tớ đi đây, cậu gọi cho Shinichi đến đón bọn trẻ nhé, anh ấy sắp xong việc rồi!

-Ê…khoan đã!!!
Ran đã ngắt máy, Shiho lại phải gọi cho bố của hai đứa nhóc để “rước của nợ” đi. Cô vừa thấy hối hận vì đã nhận lời trông hộ bọn trẻ rắc rối này vừa thấy vui vì nụ cười và những trò nghịch ngợm tinh quái của chúng và vì bọn nhóc đã chơi đùa với Ai. Cô gọi di động cho Shinichi, ngán ngẩm.

-Cái gia đình rắc rối này…Có lẽ phải nói với cậu ta chuyện cô ấy truy đuổi tội phạm một mình thôi, mặt dù mình thừa biết cậu ta sẽ làm ầm lên và mất bình tĩnh thế nào…
…………..……
……….
……
4h chiều…
Cuối cùng thì mọi sự cũng bình yên!
Vụ bắt cóc đã được giải quyết nhờ công đầu thuộc về cô cảnh sát hấp tấp Ran Mori cùng lực lượng hỗ trợ ngay sau đó(do Shinichi gọi tới hay nói đúng hơn là…quát tháo)
Ran đã gặp Shinichi trên đường về đến nhà tiến sĩ Agasa, cô bị một vết trầy xước trên mặt và ở đầu gối nhưng đã làm anh nhặng xị cả lên. Và sau đó là được giáo huấn cho một hồi về sự thận trọng cũng như kỉ luật của một cảnh sát, cả việc cô đã bao nhiêu lần khiến anh phải lo lắng đến điên người.
Ran chỉ im lặng vì anh mắng mình là đúng, và chồng cô làm như vậy là vì quá lo lắng cho cô mà thôi!
Shiho cùng 3 đứa nhỏ đứng trước nhà ông tiến sĩ. Hai đứa bé vẫy tay lia lịa khi thấy bố mẹ chúng, và Hana cũng đã tươi lên sau khi bị “anh thám tử” kết tội.
-Xin lỗi Shiho…bọn tớ đến muộn. –Ran cười với Shiho và bé Ai đang đứng cùng các con cô

-Tớ biết là cậu sẽ gặp rắc rối mà, lúc nào cũng vậy… –Shiho thở phào khi thấy Ran vẫn còn nguyên vẹn.

-Hana-chan , lại đây với bố nào!
Shinichi dang tay ôm con gái yêu vào lòng, trong khi vợ anh sau khi chào Shiho thì quay sang véo tai con trai. Ran hầm hè:

-Nhóc, sao con lại bắt nạt em?

-Con…nhầm ạ! Thủ phạm là một con mèo hoang…nhưng thám tử đâu phải là thánh, cũng có lúc kết tội sai người chứ!

-Đến nản! –Cả 3 người lớn cùng…bó tay thằng bé.

-Thôi nào, chuyện cũng lỡ rồi –Shiho nói –Lúc nãy gia đình Heiji và anh Makoto có đến để đưa những thứ phải dùng cho bữa tiệc tối nay rồi chuồn đi đâu mất và tắt hết di động nên tớ không gọi được. Các cậu có thể tranh thủ đi dạo đâu đó nhưng hãy đi tìm họ về đây, đông người làm sẽ nhanh hơn.
-Giờ mới là 4h, cậu và Ai-chan cùng đi với bọn tớ nhé!

-Không ạ! Chốc nữa thôi bố Green sẽ về…-Bé Ai nắm chặt lấy tay Shiho như sợ mẹ nó sẽ đi với bạn mà không ở nhà chờ bố nó.

-Biết rồi Ai-chan! Cô chú sẽ không rủ rê mẹ cháu đi đâu nữa –Ran dành cho cô bé con một nụ cười .

-Cả nhà cứ đi đi nhé, xin lỗi Ran…

-Đâu có gì, à…tớ có cái này.

-Hum??? –Shiho tròn mắt nhìn 3 chiếc hộp vuông quen thuộc mà người ta hay trao cho nhau vào cái ngày lạnh buốt nhưng ngọt ngào này.

-Chocolate tặng gia đình cậu, tớ và cả nhà cùng làm tối qua đấy. Valentine hạnh phúc, Shiho nhé!
Đáp lại nụ cười ấm áp của Ran, Shiho chỉ lặng nhìn, và thở dài khó hiểu.
-Sao thế? –Shinichi ngạc nhiên.

-Không có gì…cám ơn Ran. Mọi người đi nhanh rồi về nhé!
…….
Shinichi đặt nhóc Conan lên vai còn Hana thì cười tít mắt trong vòng tay mẹ. Gia đình nhà Kudo khuất dạng, chỉ còn phía cuối đường hai chiếc bóng song song trải dài trên mặt đất.
Hôm nay là ngày Valentine…
Nhưng tuyết đã không còn rơi nữa !
Shiho mỉm cười thật nhẹ, nụ cười mà Green đã nói là đẹp nhất trên đời, và anh yêu nụ cười đó. Cô luôn ở phía sau dõi theo và cầu chúc cho những người bạn yêu quý của cô có được hạnh phúc.
-Shiho-kan !-Ai lại giật tay áo Shiho, và gọi mẹ theo…phong cách của bố Green.

-Đừng có bắt chước bố con mà gọi mẹ như vậy nữa ! –Cô ngồi xuống nhìn vào đôi mắt xanh trong veo của con.

-Chúng ta sẽ ăn hết chỗ chocolate đó ạ ??? Kể cả phần mẹ con mình làm cho mọi người nhưng chưa kịp tặng nữa…đã trên cả chục phần rồi. Không lẽ chúng ta sẽ tặng lại vào tối nay ?

-Không có ai nhận được quà Valentine lại đáp lễ vào đúng ngày này, bé ngốc ! Thôi thì cứ…để dành. Cả nhà ta sẽ quyết tâm ăn tất cả, đó là tấm lòng của mọi người mà. Phần của mẹ con mình làm, thôi thì tặng cho mấy cô cậu thám tử đã từng là bạn mẹ nhé, cả ông tiến sĩ nữa.

-Vâng ạ ! Nhưng mẹ phải tặng nhanh đấy, kẻo lại bị tặng chocolate trước khi tặng cho xem…

-Ừ, rồi mà ! Nhưng hình như con không chỉ muốn hỏi mẹ về chuyện đó thôi thì phải. Còn gì nữa nào ?

-Mẹ yêu bố Green của con hơn chú Shinichi chứ ạ ?

-Trời đất ! Sao con lại hỏi vậy ? –Shiho mắt chữ O miệng chữ A.

-Dạ, cảm giác thôi…-Nó nói như một bà cụ non.

-Mẹ...bố con cũng biết điều này, nhưng chỉ là trước đây thôi con gái –Cô vuốt nhẹ gò má bầu bĩnh của Ai –Trái tim cũng có lúc phải thay đổi để tìm thấy tình yêu đích thực thuộc về mình. Và nó đã thay đổi từ ngày mẹ gặp bố con. Đến hôm nay, trong « danh sách các tình yêu » của mẹ, chú Shinichi còn xếp sau cả cô Ran nữa cơ !

-Mẹ ơi…chữ Ai trong tên của con…là Tình Yêu…đúng không mẹ ?

Câu hỏi kì lạ của bé Ai khiến Shiho phải ngẩn người trong giây lát, cô không biết nó có phải là một đứa trẻ lên 6 không nữa. Và sau đó cô bỗng hôn lên má con, ôm nó vào lòng thật chặt.

-Tất nhiên rồi Ai-chan ! Những người xung quanh bây giờ là món quà quý giá mà Thượng Đế đã ban cho mẹ sau khi mẹ đã mất đi tất cả. Con và bố con…là tình yêu lớn nhất mà mẹ đã có được trong đời ! Vì thế mẹ đã đặt cái tên Ai Bolton cho con. Mẹ đang rất hạnh phúc với những gì mình đang giữ chặt trong tay !

-………

Bé Ai ngẩn người nhìn mẹ nó thật lâu như đang cố hiểu hết tất cả những tình cảm mẹ nó gửi gắm vào câu trả lời đó, như để hiểu mẹ nó yêu nó đến nhường nào. Khoảng lặng được cắt đứt khi một tin nhắn được gửi đến máy Shiho, tin nhắn của Green Bolton.

" Shiho-chan yêu quý, 15 phút nữa anh sẽ có mặt. Trời lạnh lắm, em và con vào nhà đợi anh nhé ! "
Chỉ có lúc anh nhắn tin, cái từ "Shiho-chan" mới được là chính nó, chứ không phải bị thay thế bằng "Shiho-kan".
Đôi mắt cô nhìn dán vào tin nhắn ngắn ngủn và Shiho hé nở một nụ cười.

-Chúng ta cùng vào nhà đợi bố Green về con nhé !

-Vâng…Shiho-kan !
Shiho mỉm cười chịu thua, cô nắm lấy bàn tay bé bỏng của con và họ cùng đi vào nhà.
Những năm tháng này, nụ cười luôn thường trực trên môi Shiho để bù đắp cho khoảng thời gian vắng bóng.
Không biết cô bé con có hiểu những gì mẹ nó nói không, nhưng Shiho đã thấy nó nhoẻn cười như một thiên sứ nhỏ, hài lòng về câu trả lời vừa nhận được.
…………….
Tại một con đường ven bờ sông vắng người qua lại. Hai bên bờ, những bông hoa cỏ mọc dại cứ vươn mình lên mạnh mẽ trước cái lạnh của đất trời.
Nhóc Conan đưa hẳn cái khăn choàng cho em gái, cô bé khẽ cám ơn anh hai rồi tít mắt cười.
-Nhóc này –Shinichi hỏi với vẻ ngạc nhiên –Bình thường nếu cãi nhau con và Hana-chan rất khó làm lành, nhưng sao bây giờ lại…

-Vì Ai-chan ạ ! –Hana nhanh nhảu.

-Ai-chan ? –Mẹ bọn trẻ không hiểu.

-Bố đã nói với con rằng « Sự thật chỉ có một », mẹ đã bảo Hana-chan là « Niềm tin chỉ có một », nhưng Ai-chan bảo mẹ của em ấy đã nói « Tình yêu thương chỉ có một ». Khi cãi nhau sẽ làm đau người đối diện, tình cảm đang có được sẽ bị rạn nứt và không thể nào hàn gắn được vết nứt đó.

-Vì vậy con và anh hai hứa sẽ không cãi nhau nữa bố mẹ ạ ! –Hana ôm lấy cổ anh nó, hứa chắc.
Shinichi nhìn sang Ran, cô cũng như anh đang giấu một nụ cười khi những đứa trẻ của họ đều nói ra những câu như người lớn.

-Tuy « vụ án » của con chẳng đi đến đâu nhưng ai biết được sau này con sẽ giống Holmes, là một thám tử đúng nghĩa…Conan nhỉ?

-Con muốn được như bố ạ!
Shinichi cười và xoa đầu con. Cái tên Conan đã được anh và Ran đặt cho thằng bé ngay từ khi nó chưa được sinh ra để nhớ về một quãng kí ức đau khổ nhưng vô cùng quý giá trong cuộc đời.

-Giờ con và Hana-chan sẽ xuống chỗ bờ sông hái hoa tặng bố mẹ làm quà Valentine !

-Nhưng các con không được đến gần mép nước nhé. Nguy hiểm lắm !

-Vâng, thưa mẹ ! –Thằng bé trả lời lễ phép.

Nói xong bọn trẻ chạy thật nhanh, tiếng cười trong vắt hòa vào ánh hoàng hôn tím đang tràn ngập khắp không gian rộng lớn.
Ran đứng cạnh Shinichi, cô nhìn các con mình loay hoay tìm những nhánh hoa bé xinh giữa bao nhiêu loài cỏ dại.
Và thỉnh thoảng cô lại thấy chồng nhìn mình bằng ánh mắt rất lạ, ánh mắt…có ẩn chứa cả sự hoang mang lẫn nỗi buồn. Ánh mắt mà suốt bao năm ở bên cạnh cô anh chưa bao giờ biểu hiện ra, nhưng trước đây cô đã từng thấy một lần và nhớ mãi…

-Hay thật anh nhỉ !

-Em nói sao cơ ? –Anh không hiểu.

-Shiho đã dạy bé Ai rằng “Tình yêu thương chỉ có một”, anh bảo Conan “Sự thật chỉ có một”và em đã nói với bé Hana rằng “Niềm tin chỉ có một”. Những gì chúng ta nói với bọn trẻ là tất cả những gì bản thân luôn tin tưởng và được chúng khắc sâu vào lòng . Em thật sự thấy vui…

-…Thiên Thần của anh cũng chỉ có một! Holmes đã không có được một Thiên Thần nào trong trái tim ông ấy, anh quả là may mắn hơn ông ta gấp trăm vạn lần !–Shinichi trao cho Ran một nụ cười thật dịu dàng và ấm áp.

-Nhưng anh lại sắp rời bỏ Thiên Thần của mình rồi…đúng không ?

-Ran…em nói sao ?

-Anh…sắp phải rời xa em…đúng không ? –Ran nhíu mày.

-Sao... em biết ? –Anh nhìn cô trân trân.

-Em đã từng thấy ánh mắt này vào ngày chia tay em khi anh phải sang Mĩ cùng Shiho…lúc còn là một thằng bé 7 tuổi vì APTX 4869. Anh nghĩ mình có thể giấu được em sao ?

-Anh…cô Jodie cùng FBI và CIA trực thuộc ở Mĩ đã cùng hợp tác và tìm ra được đầu mối về thế lực hùng mạnh của tổ chức tội ác đó… rất có khả năng sẽ bắt được Ông Trùm và họ có ý muốn mời anh tham gia. Không biết sẽ kéo dài bao lâu, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm và gian khổ nhưng tất nhiên… anh không thể đứng ở ngoài ! –Shinichi siết nhẹ đôi tay Ran, để nó không phải run rẩy thêm nữa.

-Anh lúc nào cũng…chỉ biết bỏ lại em và biến mất ! Bây giờ còn cả hai đứa trẻ nữa…

-Ran, hãy hiểu cho anh …sẽ không lâu đâu. Anh chắc chắn !

-Em hiểu mà!

-Em sẽ không khóc chứ, Ran?

-Em sẽ không khóc đâu, nếu trở nên yếu đuối thì anh sẽ lo lắng và em cũng không thể chăm lo bảo vệ tốt cho bọn trẻ. Em sẽ luôn mạnh mẽ để anh có thể vững tâm!

Shinichi nhìn xoáy vào đôi mắt đỏ hoe của Ran_người đã gắn bó với anh từ khi chỉ là một cậu bé, đã trở thành vợ anh từ 8 năm trước. Cô luôn là người nhẫn nhịn, và chờ đợi anh bằng tất cả niềm tin . Ran yêu anh và các con hơn cả bản thân cô ấy, quan tâm đến người khác mà có lúc phản bội chính mình.
Thời gian trôi qua nhưng nét thánh thiện và nhân hậu trên gương mặt cô vẫn còn nguyên vẹn theo từng năm tháng. Dù không có đôi cánh trên lưng thì trong anh cô cũng luôn là một Thiên Thần và điều đó không bao giờ thay đổi…
Cô vẫn nhìn anh bằng ánh mắt thật buồn, nhưng cô không khóc!

-Anh đã ở bên em suốt 10 năm nay, tuy có những lúc cãi vã nhưng cũng thật hạnh phúc. Đây đâu phải là lần đầu tiên em phải chờ anh, và nếu nói về kiên nhẫn chờ đợi…thì em là VÔ ĐỊCH THIÊN HẠ rồi! –Tới lúc này Ran vẫn có thể đùa trên nỗi buồn của mình, vì cô không muốn anh phải khó xử.

-Em đùa chẳng vui chút nào!

-Nhất định anh phải trở về bình an! Em cùng hai đứa nhóc…và tất cả mọi người luôn ở bên anh. Nhận lấy chocolate của em và đừng quên quà đáp lễ…

Shinichi mỉm cười đón lấy món quà của Ran, anh đặt lên môi cô một nụ hôn thật ngọt ngào. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh hôn cô như thế, nhưng đây là nụ hôn tạm biệt…
Anh biết những giọt nước mặn đắng không thể kìm được đang lăn dài trên má cô là gì.
Không chỉ là nỗi đau xa cách!


Không thể kiềm được nữa !
Cô vẫn yếu đuối như cô thiếu nữ Ran Mori ngày trước. Những giọt nước trong suốt như pha lê cứ thi nhau rơi trên gương mặt , cô không sợ mình phải chờ đợi anh quá lâu mà là sợ cơn ác mộng ngày nào sẽ trở thành hiện thực, cái khoảnh khắc cô đã đau đớn tuyệt vọng ôm lấy một Shinichi với trái tim ngừng đập vào lòng…
Nhưng cô vẫn tin rằng mọi thứ trong giấc mơ của cô sẽ luôn là cơn ác mộng, và nó sẽ không bao giờ xảy ra!
-Anh yêu em!

-Em đã nghe cậu này hàng mấy ngàn lần suốt mười mấy năm nay rồi! Nhưng vẫn cứ thích nghe… –Ran lấy tay quệt nươc mắt, và cười.

-“Hạnh phúc chỉ có một”, cám ơn em đã mang đến cho anh thứ quý giá ấy. Cuộc sống của anh sẽ không trọn vẹn nếu không có em…Ran và các con đợi anh trở về nhé!

-Tất nhiên rồi…anh thám tử!

Ran nở nụ cười xua tan giá rét, nụ cười của cô là thứ mà anh vẫn luôn luôn trân trọng và bảo vệ hết lòng.
-Mẹ ơi...sao mẹ khóc ạ? Mắt mẹ đỏ rồi này...-Hana từ đâu chạy đến với một bó nhũng bông hoa bé tí, con bé chau mày.

-Bố bắt nạt mẹ con! -Nhóc Conan kết tội bố nó.

-Không đâu con yêu, bụi bay vào mắt mẹ thôi mà. -Ran ngã người vào vai Shinichi, hai cô cậu nhóc yên tâm phần nào.

-Chúng con tặng bố mẹ ạ!

Ran đón lấy bó hoa của những tấm lòng và ôm lấy hai con thật dịu dàng.
Hai đứa trẻ xinh đẹp này chính là kết tinh tình yêu quý báu của cô và anh!
Shinichi lại đặt Conan lên vai mình. Và Hana một lần nữa ôm siết lấy mẹ.

-Về thôi nào, mọi người đang cần chúng ta giúp đỡ đấy!

-Vâng ạ!

Tiếng đồng thanh trong vắt của hai đứa trẻ vang lên.
Trời sập tối, tuyết lại bắt đầu rơi.
Hoa tuyết trắng xóa cả một vùng trời Tokyo hoa lệ.
Một ngày Valentine của niềm vui xum họp, của nỗi buồn khi phải chia xa…và của lòng tin mạnh mẽ để chờ đợi.
Hai bàn tay với đôi nhẫn cưới vẫn đan chặt vào nhau không rời.
Shinichi vẫn mãi yêu Ran bằng tất cả trái tim, bằng cả tâm hồn…
Ran sẽ mãi chờ đợi anh, cho đến khi cả anh và cô không còn tồn tại trên thế giới này nữa!
Và họ chắc chắn sẽ được mãi mãi bên nhau…
Đến suốt cuộc đời!
…………….………
…………..
………..


THE END.


 
hy vọng là thế', nhưng SHINxRAN đám cười khi nào thê'?, còn có cả con và tới 2 đứa lận:KSV@19:
Nhưng dù sao vẫn thik cái kết này!
 
Mình không thể nói gì hơn, chỉ biết là "tuyệt vời" ^^
Trong suốt thời gian đọc fic DC thì đây là long fic mà mình thích nhất, về không gian tình tiết diễn biến trong truyện lẫn nội tâm nhân vật.
Hình ảnh bàn tay của Ran và Shin với đôi nhẫn cưới đan chặt vào nhau với mình là đỉnh của đỉnh >_<
Cuối cùng thì chúng ta lại có được 3 couples tí hon: AkiraHikari, ConanAi ( so great), RaitoHana....vui quá :KSV@05::KSV@05:
Chúc mừng chị tác giả đã hoàn thành fic này cho em xem, cám ơn bạn Shinichikudo275 đã post truyện cho mình xem :)
 
Cái kết hay thật! Đọc mà cảm động đến chảy nước mắt cũng không hay! Ước gì trên đời này cũng có nhiều mối tình đẹp như Ran và Shinichi nhỉ? :KSV@12::KSV@03::KSV@17:
 
Đọc xong, nhiều cảm xúc đọng lại quá
Cái mà mình thấy rõ nhất trong long fic là tính logic trong các tình huống đan xen với nhau và diễn biến tâm lí nhân vật :KSV@11:
Chap cuối đúng là hay tuyệt, một kết thúc mở ... khi Ran lại nhớ đến cơn ác mộng về cái chết của Shinichi. Nhưng có thể thấy cái kết khá trọn vẹn và đáng yêu đúng không mọi người, mình đã suýt khóc đấy, mau nước mắt thiệt :KSV@18:
Còn mây đứa trẻ thì...hài không đỡ nổi =)) =)) yêu quá à :)
Mình cũng thích đoạn đối thoại của Shiho và bé Ai, nó cho thấy Shiho đã có được hạnh phúc của riêng mình với anh chàng tên Green Bolton dễ thương nào đó :) . Thật tuyệt quá :KSV@18:
…Thiên Thần của anh cũng chỉ có một! Holmes đã không có được một Thiên Thần nào trong trái tim ông ấy, anh quả là may mắn hơn ông ta gấp trăm vạn lần !–Shinichi trao cho Ran một nụ cười thật dịu dàng và ấm áp.
---> yêu câu này ghê :KSV@07:
 
Cám ơn bạn chủ topic đã cho mình được đọc long fic này :KSV@03:
Mình cũng một câu thôi: Chị Ruby-chan Tuyệt đỉnh kungfu :KSV@09::KSV@09::KSV@09:
Ngày đầu tiên của năm mới, cắm đầu đọc long fic này, hết chap cuối mới thấy đói bụng =))=))=))
Nhà nào cũng thiệt là dễ thương và vui nhộn. I love those kids :KSV@12:
ShinRan thì khỏi cần nói rùi...nhưng mà không hiểu sao lại vô cùng ấn tượng với nhà GreenShi :)
-Mẹ yêu bố Green của con hơn chú Shinichi chứ ạ ?

-Trời đất ! Sao con lại hỏi vậy ? –Shiho mắt chữ O miệng chữ A.

-Dạ, cảm giác thôi…-Nó nói như một bà cụ non.

-Mẹ...bố con cũng biết điều này, nhưng chỉ là trước đây thôi con gái –Cô vuốt nhẹ gò má bầu bĩnh của Ai –Trái tim cũng có lúc phải thay đổi để tìm thấy tình yêu đích thực thuộc về mình. Và nó đã thay đổi từ ngày mẹ gặp bố con. Đến hôm nay, trong « danh sách các tình yêu » của mẹ, chú Shinichi còn xếp sau cả cô Ran nữa cơ !
--->Cực ấn tượng, ấm áp quá :)
Chị Ruby-chan viết thêm fic GreenShi nhá, em năn nỉ :KSV@11::KSV@11:
 
What???? Có thiệt sao trời ????
Ngỡ ngàng :KSV@08:
Cám ơn bạn Charm Angel vì thông tin này nhé :KSV@09: đầu năm mà cầu được ước có rùi, Ruby-neechan thiệt là dễ thương quá đi :KSV@11:
Bay sang MCF đây, phởn quá trời ơi =))=))=))
Chúc cả nhà DCF năm mới vui vẻ ^^
 
hay chịu k nổi, mình đọc từ chap 1 đến hết trog 1 lần lun T.T
mình muốn đây là cái kết thật sự của Conan :((
 
hay thật đấy, phải đọc hết 1 lần chứ. Đừng bỏ lỡ. Vậy mà bây giờ mình mới biết. :KSV@09::KSV@19:
 
@All: Đây là long fic đầu tiên và đên giờ là duy nhất của mình, hơn 6 tháng vừa trong quá trình học thi vừa viết chứ ít gì (đang tự sướng ^^ ) nhiều người nói là mấy chap đầu í ẹ nhưng mí chap sau thì có tến bộ rõ rệt =)) viết fic để giải tỏa căng thẳng đúng là hiệu quả :D
Cám ơn mọi ngườiđã ủng hộ fic nhé :*
@sun set: đi đâu bữa giờ chị hổng gặp? Nếu đọc fic GreenShi rồi thì cho chị cái ý kiến nha :))
 
@ke giau mat: bạn muốn viết tiếp cái gì đây :)):)):))
Thêm một cuộc chiến nữa à?? :)
Kết thúc mở này mình tặng cho người đọc vì dù tên fic là " Hồi kết của một cuộc chiến", nhưng sự thật thì cuộc chiến giữa chính và tà, giữa công lý và tội ác, giữa bóng tối và ánh sáng vẫn không thể nào hoàn toàn kết thúc được. Mình muốn mọi người hiểu rõ điều đó :)
Cái kết của fic đã trả lời câu hỏi mở đầu ở chương 1 :D
 
Sau này ss có ý định viết thêm fanfic SR nào nữa không, ruby-evil ? :KSV@05::KSV@05:
 
@Charm Angel: Ngay khi viết được 1 nửa của long fic này thì chị đã viết được 2 chương của long fic mới , nhưng ngặt nỗi nó lại liên quan đến ma-cà-rồng @_@
Mà fic Vampire thì hình như bi giờ nhiều quá , các reader đọc nhiều sẽ chán nên đợi từ từ đã :KSV@08: với lại cái sự lười biếng thiếu nợ dai như lốp xe cao su của ta "ai đó" cũng biết rõ rồi ấy nhỉ =))=))=))
 
×
Quay lại
Top