Im lặng

nightfly

Thành viên
Tham gia
29/7/2010
Bài viết
4
Sáng. Chú mất điện thoại, cô nghi nó lấy, nói bóng gió: nhà ni xưa nay có mất vặt đâu, cái đồ... tham chắc còn lấy nữa, tưởng mô đàng hoàng lắm chớ!

Cô nói mãi, nó lủi thủi nhặt rau với bé Thủy, nước mắt rưng rưng.
Đã lâu rồi cô không còn làm sinh tố, đã lâu rồi nó chẳng được cô nhéo tai và đã lâu rồi cả nhà không ngồi xem phim rồi bình loạn.... tía lia. Nó thèm những cái đã-lâu-rồi và khát khao được nói tiếng không-biết...

Chiều. Cô dí dí tay vào mặt con bé, trông tội nghiệp, cô nói oang oang. Cái đồ ngu nè, dại nè, nhà mất đồ mà không hay.... ngu nè, dại nè. Cô cố tình ám chỉ gì nó không thể không rõ. Thương cô, nó chỉ biết im lặng...

Tiếng chân bé chạy lên, giục giục tay nó, ứ ừ, dậm dậm chân xuống đất, mắt đỏ hoe, giọng trách móc- thương anh: Anh nói đi, răng mà im lặng mãi, nói không lấy đi, mẹ thương anh lắm cơ mà... Nó gật gật đầu, nhìn con bé mà hai mắt đầy nước lúc nao chả hay. Ừ, cô thương nó!

Chú vỗ vai cô nói nhỏ chuyện gì đó, nó tò mò muốn biết nhưng thôi. Nó sợ. Bữa trưa, cô vùi đầu nó, cười rồi khóc: Thằng cháu yêu của cô, cô thương nó lắm mà, nó ngu quá đi, sao mà chỉ biết im lặng... rứa...! Nó ngước mặt lên, miệng định nói xin lỗi, tay đang muốn được ôm lấy cô. Quên hết.

Nó chợt biết, im lặng là một rào cản khó chịu và đôi khi làm cho người ta... ngu ngơ một cách khó hiểu!
 
×
Quay lại
Top