7.
Não tôi trống rỗng, càng lúc càng trống rỗng. Những hình ảnh mất dần, cả ký ức về âm thanh cũng không ngoại lệ. Tôi không suy nghĩ được, không viết được, không vẽ được. Thỉnh thoảng, tôi muốn chấm dứt tồn tại vô nghĩa của mình tại đó, dù bằng cách này hay cách khác.
Khi tôi rời khỏi mảnh đất này, tôi đã biết thêm nhiều về bản thân. Những lần tập trung vào bản ngã kéo tôi ra khỏi xã hội, sau cùng, chỉ còn lại một mình mình. Thỉnh thoảng, tôi mong những người mất ngủ có được giấc ngủ như tôi, mười tám tiếng một ngày, mặc những buồn đau len lỏi trong ác mộng. Ngủ như một người trầm cảm mạn tính, chưa bao giờ tôi thấy hình ảnh so sánh nào tàn nhẫn và mỉa mai đến thế. Đó chỉ là một cơn trốn đời, tách khỏi thế gian, và thay vì chạy trên đất, ta chạy trong không gian vô định nơi những mảng màu xung quanh chuyển động. Cơ thể không xê dịch, đầu ngón tay trĩu nặng, chỉ ý thức là tự do, đi đến khắp muôn nơi.
Tôi cố miêu tả những gì diễn ra trong não mình, tựa một cách để những người giống tôi tìm tư liệu. Giữa những mơ hồ đó, tôi tự hỏi làm thế nào nơi đây vẫn vận hành, với những tiếng ồn dày đặc xung quanh, mùi đất ẩm, mùi xăng, mùi tro, mùi của những ấm nóng còn lại trên d.a thịt mình...
Tôi không thể hiểu được.