Hoàn [ xuyên không] thất phu nhân[hoàn]

CHƯƠNG 72: Thiên hạ đệ nhất ghen phụ
Tròng mắt Vũ Mặc Phong loé lên, hắn muốn biết tiếp theo nàng sẽ nói cái gì.
“Tại sao lại nói như vậy?”
Tròng lòng Lộ Tùy Tâm âm thầm liếc mắt về hướng Vũ Mặc Phong, coi như là đang khiêu chiến quyền uy của ngươi thì có nhất thiết bắt nàng tiếp tục quỳ hay không? Hay là muốn biểu hiện hắn chí cao vô thượng?
“Những thứ khác ta cũng không nói, ta chỉ nói một việc mà nữ nhân làm được, mà nam nhân không thể làm được, chỉ bằng điểm này thôi nữ nhân cũng đủ tư cách để đánh đồng với nam nhân rồi!Đó chính là công lao lớn nhất của người phụ nữ, chính là làm mẹ” lời Lộ Tùy Tâm vừa nói ra, dân chúng bên ngoài mỗi người đều có ý kiến. Nữ nhân đại đa số là kinh ngạc với nữ tử có suy nghĩ sâu xa kia: nữ nhân có thật là công lao lớn như nàng nói hay không? Mà nam nhân thì ngạc nhiên không dứt: nói gì vậy? đây là thiên chức của nữ nhân, tại sao lại nói tới công lao ở đây?
Vũ Mặc Phong nhìn dân chúng xôn xao, thần sắc các vị trong sảnh khác nhau, hai đạo lông mày tự động nhướng lên: “Dương phu nhân, điểm này trẫm không phủ nhận, nhưng điều đó với việc xuất hiện của ngươi thì có quan hệ gì?”
Đương nhiên là có quan hệ! Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười: “Xin hỏi Huyền pháp trưởng lão, chúng sinh ngang hàng, có phải như vậy không?”
Huyền pháp trưởng lão? Huyền pháp đại sư nổi danh nhất Thiên vũ cũng tới, cơ hồ tất cả mọi người đều kinh hãi.
“A di đà phật ~” một tiếng hô già nua vang lên bên tai, vừa như rất xa truyền đến, để cho đám người ngày càng sục sôi! Huyền pháp trưởng lão là cao tăng đắc đạo của thiên chùa, việc hắn đến làm cho trong lòng nhiều người cũng biến hoá.
Trên mặt Hà Tĩnh Nhi kinh ngạc, không dám tin, việc xuất hiện của vị trưởng lão này khiến cho nàng cảm thấy bất an. Uông Tùy Tâm xem ra đều đã chuẩn bị.
Vũ Mặc Hiên khẽ thở dài hướng trưởng lão hành lễ: “Đại sư..”
Vũ Mặc Phong cũng đứng lên, tỏ thái độ tôn trọng. Những người khác thấy vậy cũng vội vàng đứng theo thi lễ với người đang ở trong đám đông.
“A di đà phật, nữ thí chủ nói rất đúng, phật pháp có nói, chúng sinh ngang hàng” Huyền pháp trưởng lão mặc một bộ y phục vải xám cũng không di chuyển, chỉ hướng Lộ Tùy Tâm đang quỳ trên mặt đất khẽ gật đầu.
“Cảm tạ đại sư” Lộ Tùy Tâm hành lễ, rồi lại chuyển về hướng Vũ Mặc Phong.
“Hoàng thượng, trong thiên hạ này, hoàng thổ, nhân dân đều là của quân vương, đối với dân có quyền sinh sát tuyệt đối, bách tính thiên hạ đều làm chủ, là khí chất vương giả trời ban. Cho nên, quân vương muốn dân chết, dân phải chết, muốn dân quỳ, dân không dám đứng, bởi vì Hoàng thượng chính là trời của bách tính” hơi ngừng một chút, không để ý tới những người xung quanh đang chết lặng.
 
“Hôm nay cho dù có mạo phạm tới long diện, ta cũng phải nói ra những lời này. Trời cao khi ban cho Hoàng thượng long uy cũng là giao cho Hoàng thượng một nhiệm vụ, đó chính là nghe được tiếng lòng của bách tính. Hôm nay thánh chỉ tứ hôn này là đế vương chi lệnh, là thiên đại phúc phận, là nhân duyên đã tu luyện ba kiếp, vốn là nên cảm kích tạ ơn. Nhưng mà lại không phải phúc phận của dân phụ, lại càng không phải kỳ vọng của dân phụ. Phật nói chúng sinh ngang hàng bình đẳng, trời cao cho Hoàng thượng có tấm lòng thương dân như con, như vậy dân phụ sinh ra cũng là một thành viên ở trong đó, cũng là con dân của Hoàng thượng. Thân là bách tính, giờ phút này tiếng lòng của dân phụ là không muốn, không đồng ý trượng phu của ta lấy tiểu thiếp. Xin Hoàng thượng minh xét, cảm thông cho tiếng lòng của dân phụ”
Hà học sĩ nhíu chặt mày lại: “Từ xưa tới nay nữ nhân phải có tam tòng tứ đức, tứ đức là chỉ * công, dung, ngôn, hạnh*. Làm một nữ nhân chuẩn mực, đầu tiên: là phẩm hạnh, con người phải ngay thẳng chính trực, sau đó là dung mạo, phải biết lấy lễ nghĩa phong thái đàng hoàng làm trọng, không nên lỗ mãng tuỳ tiện; ngôn, là chỉ cách nói chuyện đúng mực đúng vai vế tôn ti trật tự, và hiểu được người khác nói gì, cũng biết mình nên nói những lời như thế nào cho phù hợp; còn có trị gia, bao gồm nuôi dạy con cái, kính lão yêu trẻ, cần kiệm tiết kiệm trong cuộc sống…”
“Hà đại nhân có nguyện cùng người khác chung vợ không?”một câu trâu ngựa không liên quan như một đao phong cắt đứt Hà học sĩ đang thao thao bất tuyệt.
Phốc…cái gì? Mọi người nghe lời phản bác của cô gái liền trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng đang nói chuyện.
“Ngươi…ngươi… vô liêm sỉ…dám nói ra những lời kinh hãi thế tục như thế”
“Đúng rồi, nam nhân tất nhiên không muốn cùng người khác chung vợ, nếu như vậy cũng là phạm vào tội không thể tha thứ, như vậy…”
Lộ Tùy Tâm không đợi Vũ Mặc Phong cho phép mà tự mình đứng lên, nàng nhận ra việc nói mấy thứ bình đẳng ngang hàng, thương dân như con với mấy cổ nhân này đúng là nhảm nhí! Lãng phí miệng lưỡi của nàng mà vẫn không đạt được mục đích.
“Như vậy sao bắt nữ nhân phải chung chồng với người khác?”
“Ngươi…”
“Tu thân, dưỡng tính, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Nam nhân quan trọng nhất là thứ gì? Đó chính là trách nhiệm, chung thuỷ với thê tử mới là điều cơ bản nhất của nam nhân nhưng cũng là việc tất cả bọn họ đều không thể làm được! ngược lại còn đắc ý, tự nhận mình là một thân chính nghĩa, đứng ngạo nghễ trong đất trời. Như vậy sao lại không thể có nam nhân không thành gia lập thất? nếu như một nam nhân không lập gia thất mà đem một lời nhiệt huyết nói ra thiên hạ thì có gì đáng trách, như vậy nếu lấy thê, vì sao ngay cả điều cơ bản nhất là chung thuỷ cũng không làm được? vậy thì nói gì đến trách nhiệm?”
Lộ Tùy Tâm hạ mắt xuống, lời nói như sấm chớp oanh tạc trên đỉnh đầu của mọi người.
“Tu thân, dưỡng tính, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, Dương phu nhân có thể giải thích nét đặc biệt trong đó được hay không” vũ mặc hiên bật thốt lên làm cho mọi người cũng phục hồi tinh thần.
“Lấy thê phải lấy hiền thê, nếu vậy lấy phu thì lấy cái gì? Nam nhân không chung thuỷ thì có ích lợi gì?” Lộ Tùy Tâm nhìn Dương Á Sơ nói.
Dương Á Sơ khẽ mỉm cười, nhìn thật sâu vào nương tử của hắn. Nương tử của hắn, những lời nói ra làm cho người ta vĩnh viễn cũng không theo kịp.
Hà học sĩ tròng mắt híp lại: “Thứ cho bản quan nói thẳng, Dương phu nhân nếu yêu cầu nam nhân chung thuỷ, như vậy Dương phu nhân thì sao? vì sao lại không chung thuỷ?” tất cả lại một lần nữa ngu ngơ. Đúng vậy a, thân phận Dương phu nhân đúng là rất đặc biệt.
Trong con ngươi Vũ Mặc Nhiên bắn ra lệ quang, cũng muốn nghe xem nàng sẽ trả lời vấn đề này như thế nào.
Vũ Mặc Hiên thì khẽ kinh ngạc, Hà đại nhân đúng là không lưu tình.
Vũ Mặc Phong ngồi lại trên ghế, không nói lời nào. Cúi thấp đầu tựa hồ như đang suy nghĩ vấn đề nào đó.
Thần khí Dương Á Sơ vẫn nhàn nhã, hắn tin nương tử của hắn tuyệt đối biết cách ứng phó.
 
Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười: “Uông Tùy Tâm gặp người không phù hợp, chẳng lẽ lại phải tuân theo thiên mệnh? Nếu ta có gặp được một người mà toàn tâm muốn chung thuỷ, như vậy sao lại không thể rời đi? th.ân thể tự do thì sao lại không thể tái giá lấy một nam nhân toàn tâm yêu ta?”
Vũ Mặc Nhiên gắt gao nhìn nàng, nàng nói gặp người không phù hợp? là hắn không cho nàng được tình cảm giống như Dương Á Sơ sao? lãnh mâu mang thần thái phức tạp, hiện tại hắn mới biết nàng cần tình cảm như thế nào, kiên quyết như thế, thật sự mong muốn cả đời này chỉ một phu một thê sao?
“Ngươi đây là đang nguỵ biện”
“Nguỵ biện? ha ha, ta chỉ cầu xin phu quân ta chỉ lấy mình ta, mà phu quân ta còn không có ý kiến, mắc mớ gì nhiều người nói ra nói vào như vậy? hay là các ngươi sợ? bởi vì các ngươi không làm được nên mới không muốn người khác mở tiền lệ?”
Lộ Tùy Tâm đi tới trước mặt Hà Tĩnh Nhi, nhìn sâu một cái giai nhân đang ngây người ở đó.
“Hà tiểu thư, ngươi biết rõ phu thê ta tình cảm sâu nặng, vì sao nhất định phải chen vào? Đây không phải ngươi đang giúp người khác đạt được nguyện vọng rồi hay sao?”
“Tỷ tỷ…” trên mặt Hà Tĩnh Nhi tràn đầy uỷ khuất.
“Hà tiểu thư, ngươi có thể uỷ khuất mình cùng người khác chia sẻ tướng công, nhưng thứ lỗi, ta không làm được, không cách nào chấp nhận được! thế nhân nói ta là ghen phụ ta cũng vui vẻ chịu đựng, bởi vì ta muốn cả đời một phu một thê, thà thiếu chứ không thừa! cho nên ta cự tuyệt việc ngươi chen vào”
“Đồ yêu nữ này…ngươi là yêu nữ, chỗ này là nơi để ngươi nói những lời tà đạo sao” Hà đại nhân tức giận hô to.
“Dương phu nhân, có thể giải thích cho trẫm tu thân, dưỡng tính, tề gia, trị quốc bình thiên hạ này một chút hay không?”
Vũ Mặc Phong ngẩng đầu lên đánh giá nàng cẩn thận. Hắn biết nàng rất đặc biệt, nhưng giờ phút này tư tưởng của nàng làm hắn thật sự rung động. Lần đầu tiên hắn nghe thấy nữ nhân yêu cầu nam nhân chung thuỷ, nàng có biết nàng đang nói gì hay không? Hắn bây giờ mới hiểu vì sao nàng lại chọn Dương Á Sơ, bởi vì trừ Dương Á Sơ, không ai có thể đáp ứng được yêu cầu của nàng.
Lời nàng nói mặc dù kinh hãi thế tục, nhưng bên trong lại hàm chứa trị quốc chi đạo vô hạn. Tâm tư khiếp sợ, cho nên hắn mới không lên tiếng ngăn cản
Mày liễu Lộ Tùy Tâm khẽ nhếch, Vũ Mặc Phong giờ phút này còn có thời gian nhàn rỗi hỏi nàng vấn đề này sao?
“Hoàng thượng, ta nghĩ cấn đề này trong lòng ngài cũng đã có đáp án, bây giờ ta chỉ hy vọng được nghe câu trả lời của ngài”
“Ngươi cũng biết những lời này là phạm vào nữ đức?” thần sắc Vũ Mặc Phong làm cho người khác không biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng lời nói ra làm cho có người vui có người buồn.
Dương Á Sơ tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ôm cô gái đang khiêu chiến quyền uy tại chỗ này, tư tưởng của nàng căn bản không được chấp nhận trên đời, nhưng vẫn còn có hắn a. Mặc dù biết sẽ không ai chấp nhận được, nhưng hắn vẫn nguyện ý làm cho nàng nói ra.
 
“Hoàng thượng, thảo dân Dương Á Sơ tạ ân điển của Hoàng thượng đối với Dương gia, nhưng thảo dân không muốn phụ lòng kỳ vọng của thê tử. Mặc dù lời này không ai chấp nhận nhưng có thảo dân đồng ý với thê tử, đó là cả đời chung thuỷ. Thảo dân không có chí lớn, không có hoài bão lớn lao, chỉ muốn làm tốt trách nhiệm cơ bản của một nam nhân mà thôi. Yêu thương thê tử, giáo dục hài tử, đây chính là trách nhiệm của thảo dân. Mong Hoàng thượng thành toàn”
Khuôn mặt Hà Tĩnh Nhi nước mắt trút xuống thành dòng, đi tới bên cạnh hai người chậm rãi quỳ xuống nói: “Tướng công, Tĩnh nhi sẽ không tranh thủ tình cảm với tỷ tỷ, Tĩnh nhi chỉ cần đứng ở một nơi xa nhìn tướng công là được rồi…”
“Hà tiểu thư, chúng ta chưa kết thúc nghi lễ, cho nên ta cũng không phải tướng công của ngươi” Dương Á Sơ nhàn nhạt nói, cũng không để ý tới gương mặt mềm mại như hoa lê đái vũ.
“Tĩnh nhi…” Hà đại nhân nhíu chặt lông mày, nhìn bốn phía, nếu như hôm nay không vào cửa Dương gia thì sau này Tĩnh nhi làm gì còn mặt mũi gặp người khác nữa? triều thần văn võ bá quan sẽ bàn luận gì sau lưng của hắn? không được… “Hoàng thượng, quân vô hí ngôn, thánh chỉ cũng đã ban, Dương gia bây giờ đổi ý quả thực không đem uy nghiêm của Hoàng thượng để vào trong mắt a, mong Hoàng thượng minh xét”
“Hoàng thượng, muội muội đúng là có tình với Dương công tử, nếu không với điều kiện của muội muội sao lại cam chịu làm thiếp cho người ta như vậy? cho nên muội muội sẽ chung sống hoà hảo với Dương phu nhân” Trữ phi cũng từ sững sờ hồi phục lại tinh thần chậm rãi nói.
“Hoàng thượng, người xưa đã nói, quân từ giúp người thành đạt. Dương công tử cùng Dương phu nhân tình cảm sâu nặng, khó có được lòng chung thuỷ như thế, Hoàng thượng sao lại làm khó không thành toàn cho họ?”Vũ Mặc Hiên cũng quỳ trên mặt đất lo lắng nói, Tuỳ Tâm vì Dương Á Sơ mà làm như vậy? tự mình lấy thân thử nghiệm?
Lúc này người dân xung quanh cũng bàn luận to nhỏ, có đồng ý Dương phu nhân, cũng có ủng hộ Hà Tĩnh Nhi.
“Hoàng thượng, đệ đệ của thảo dân cùng đệ muội phu thê giao hoà, kính xin Hoàng thượng thành toàn, huỷ bỏ việc tứ hôn này” Dương Viễn Chi cũng tiến lên nói. Hắn rốt cuộc cũng hiểu thần sắc vừa rồi của Dương Á Sơ. Trong lòng có rung động, tư tưởng của đệ muội đúng là không cách nào tưởng tượng ra a. Nàng có biết hay không chỉ chốc lát thôi, danh xưng ghen phụ sẽ truyền đi khắp thiên hạ!
“Dương lão gia, ngươi nói sao?” Vũ Mặc Phong hỏi Dương lão gia vẫn chưa hề lên tiếng.
“Bẩm Hoàng thượng, này…thảo dân cầu xin Hoàng thượng mở một mặt lưới” Dương lão gia cung kính nói. Đây là số kiếp của Dương gia a, mà Á Sơ cũng nhất quyết theo đuổi, mà còn…ai…chuyện cho tới mức này hắn còn có thể nói cái gì? Nàng đã là dâu của Dương gia, là nữ nhân Á Sơ dùng hết tâm lực để che chở.
Vũ Mặc Phong chuyển ánh mắt hướng tới Lộ Tùy Tâm: “Dương phu nhân có biết tội?”
Tội? Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười. ngẩng đầu lên: “Biết tội” nơi này là cổ đại không tồn tại nhân quyền, lời nàng nói có thể làm cho nàng chết ngàn lần. Bất quá nàng dám đứng ra nói tất nhiên không phải hành động theo cảm tính, miệng lưỡi phải linh hoạt. Nàng cũng đã dự tính cẩn thận về mối quan hệ lợi hại này nên mới nói. Chẳng qua chỉ nói nhiều điểm mấu chốt mà thôi, bất quá cũng coi như xứng đáng.
 
“Biết tội? Tốt, biết tội thì vương pháp khó có thể khai ân. Người đâu, đem ghen phụ Dương phu nhân giam vào Thiên lao, chờ hỏi tội” lời vừa nói ra, toàn trường đều sợ hãi. Dân chúng bên ngoài cũng câm như hến, không ai dám phát ra bất kì âm thanh nào. Dù sao mạo phạm thiên uy chính là tội lớn, Dương phu nhân đánh ghen đúng là to gan lớn mật a!
Tử Vân cùng Linh nhi không dám lên tiếng nghe Hoàng thượng muốn bắt giam tiểu thư không khỏi nóng ruột cùng xông lên, lại bị Phương Mạc Ngôn điểm huyệt ngăn lại, đây là ý của sư thúc. Nhìn cô gái trong sảnh, khoé miệng Phương Mạc Ngôn lộ ra cười, nàng quả thật rất đặc biệt, thản nhiên không đứng cùng thế nhân.
Dương Á Sơ nhẹ nhàng cầm lấy tay Lộ Tùy Tâm, dùng sức một chút, ý bảo nàng đừng lo.
Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu cười với hắn, nàng một chút cũng không lo lắng, Dương Á Sơ sẽ cứu nàng ra ngoài, chỉ là ngồi tù thôi mà. Bất quá cái danh ghen phụ nha, thật đúng là nàng không thích ứng được. Nàng thành ra ghen phụ rồi sao?
“Hoàng thượng, tiểu nữ…”
“Hà ái khanh, phu thê cần phải đồng tâm. Nếu Dương Á Sơ không yêu lệnh ái, lệnh ái gả cho hắn cũng sẽ không có hạnh phúc. Trẫm sẽ chọn một hiền tế khác vừa ý Hà ái khanh”
“Không…Hoàng thượng, thần nữ mặc dù chưa vào cửa Dương gia, nhưng chuyện thần nữ gả vào Dương gia mọi người đều biết…thần nữ sau này sao có thể nhìn mặt người khác?” Hà Tĩnh Nhi bước lên quỳ trên mặt đất vừa khóc vừa nói. Nàng nhất định phải gả vào Dương gia, nếu không nàng còn mặt mũi nào để sống nữa? nàng sẽ khiến bọn họ phải hối hận chuyện hôm nay.
“Hà tiểu thư, ngươi muốn vào cửa Dương phải chỉ có một điều kiện tiên quyết, chính là Dương Á Sơ phải bỏ ta, nếu không ta sẽ không chấp nhận ngươi. Ta dám mạo hiểm nhận cái danh ghen phụ này thì sẽ dám nói những lời như vậy” Lộ Tùy Tâm nghiêm nghị nhìn Hà Tĩnh Nhi cố chấp không từ bỏ ý định, nàng đã cho quá nhiều cơ hội rồi.
“Nếu như hôm nay Dương Á Sơ bỏ ta, như vậy ta chấp nhận, còn nếu không, danh ghen phụ này ta đã định làm rồi” Lộ Tùy Tâm nhìn Dương Á Sơ ý bảo hắn nói tiếp.
“Bẩm Hoàng thượng, thảo dân không thể nào hưu thê, nương tử là trời cao ban cho thảo dân, thảo dân cũng chỉ có một lòng, đã trao toàn bộ cho nương tử rồi,không thể phụ cả đời Hà tiểu thư được”Dương Á Sơ thành tâm nói. Trong lòng đang tính toán không biết trong ba ngày có thể cứu nương tử hắn ra không, hắn sẽ không để nàng ở quá lâu trong đó, xem ra Vũ Mặc Phong cũng suy đoán đến mục đích của hắn.
“Ngươi…” Hà Tĩnh Nhi chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ hận ý nồng đậm, bọn họ sao có thể đối với nàng như vậy?
“A di đà phật, kiếp trước người làm việc gì, kiếp này nhận được quả ấy, tất cả đều là thiên ý, nữ thí chủ sao vẫn cưỡng cầu?” thiên đạo đã định, ai cũng không thể tránh được.
 
Vũ Mặc Phong đưa mắt tới chỗ Trữ phi, ý bảo nàng tiến lên trấn an.
Trữ phi mặc dù không biết nói gì nhưng nhìn ánh mắt cũng biết quyết định của Hoàng thượng, bước lên phía Hà Tĩnh Nhi: “Tĩnh nhi, muội cũng đừng chấp nhặt cùng ghen phụ này” nữ nhân như thế vì sao lại có nam nhân toàn tâm toàn ý như vậy? Trữ phi không phủ nhận ghen tỵ trong lòng nhưng vì an ủi muội muội mà vẫn phải nói lời làm tổn hại người.
“tỷ…” Hà Tĩnh Nhi cũng biết tất cả đã chấm dứt, đành phải ngã vào trong ngực Trữ phi khóc nấc lên. Nàng không cam lòng.
Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng thở dài, rốt cuộc cũng giải quyết xong! Bất quá bây giờ cái chính là nàng phải ngồi nhà lao, không biết phòng giam cổ đại như thế nào đây?
“Nương tử…” Dương Á Sơ không nỡ nhìn Lộ Tùy Tâm, mặc dù rất nhanh sẽ đón được nàng ra nhưng hắn vẫn không muốn nàng chịu khổ sở này. Hắn biết nàng sẽ không xảy ra chuyện gì, Vũ Mặc Phong cùng Vũ Mặc Nhiên sẽ không làm gì tổn hại tới nàng. Thứ Vũ Mặc Phong muốn là ở trong tay hắn, tự nhiên sẽ đối tốt với nàng.
“Được rồi, ta đi nhà lao ở mấy ngày, ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều, ta sẽ nhanh chóng ra thôi” tướng công nhà nàng đang nắm thóp gì mạch sống của Thiên vũ a, sao lại muốn nàng đi làm con tin? Bất quá cũng tốt, vừa có thể giải quyết Hà Tĩnh Nhi, lại còn có thể xử lý xong chuyện Dương gia, làm con tin của hắn cũng không có gì thiệt.
Vũ Mặc Nhiên ý bảo cấm vệ quân lên áp tải người, vẫn còn vì câu nói gặp người không phù hợp của nàng mà canh cánh trong lòng. Hắn là thật lòng xin lỗi nàng, nhưng sao nàng không cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn sẽ chứng minh cho nàng thấy, so với Dương Á Sơ hắn không hề thua kém!
Nhìn nàng bị áp giải đi, Dương Á Sơ híp mắt lại. Ba ngày, chỉ cần ba ngày hắn sẽ khiến Vũ Mặc Phong phải thả nàng.
Đợi đến lúc nàng đi ra, hắn sẽ mang nàng rời đi, nàng muốn đi đâu cũng được, chỉ cần được ở bên cạnh nàng hắn cũng mãn nguyện.
Người vây bên ngoài cũng thần sắc không đồng nhất.
Lưu Tinh thoát khỏi đám người chen chúc, nhanh chóng rời đi. Cô gái này không biết lá gan to đến đâu, lại dám coi ghen tuông là điều đương nhiên. Xem ra hắn phải nhanh báo tin này cho thái tử!
Thân Như Ca khó có thể tin vào những gì nàng nhìn thấy, nghe thấy. Đây tất cả dường như chỉ là một giấc mộng, không dám tin như vậy. Nàng không biết nàng ta tại sao cam tâm làm một ghen phụ chứ không chấp nhận Hà Tĩnh Nhi vào cửa. Nàng không biết nàng ta sao lại có dũng khí không sợ miệng lưỡi thế nhân như vậy, từ đâu mà có tư tưởng đó, yêu cầu phu quân chung thuỷ?. Những lời phản bác này chỉ sợ trên đời duy nhất mình nàng dám nói ra mà thôi. Nàng giống như một điều bí ẩn, làm cho người khác không nhịn được muốn tới gần.
Đám người cũng lần lượt rời đi, dân chúng phục hồi lại tinh thần.
“sách sách, Dương phu nhân thật đúng là đang ghen tị a, dám ngăn cản tiểu thiếp vào cửa”
“Đúng vậy a, lại còn muốn nam nhân chung thuỷ sao?”
“Cũng thật là, nàng quả thực không đem nam nhân để vào trong mắt”
“Ghen phụ…ghen phụ…”
 
Các nam nhân mang giọng giễu cợt bàn luận. Quyền lợi bị uy hiếp đương nhiên là phải phản kích… những người này cơ hồ vì Hoàng thượng áp giải nữ nhân không biết sống chết này mà cảm thấy khuây khoả. Trên đời mà nhiều nữ nhân như vậy thiên chẳng phải phản rồi sao? Dương công tử cũng quá vô năng, lấy một thê tử thất đức như thế.
Mà nữ nhân còn lại sắc mặt khác nhau. Có hâm mộ, có sợ hãi, còn có cả xem thường.
Lễ thành thân vì một chính thất ghen tuông mà đổ vỡ. Dân chúng kinh thành hiện tại đều thấy đồng tình với Hà tiểu thư này.
Ai bảo nàng đụng phải thiên hạ đệ nhất ghen phụ này a? hơn nữa người ta Dương công tử còn vui vẻ chịu đựng, đem ghen phụ như trân châu bảo vật, còn đem Hà tiểu thư dịu dàng như hoa thành tiểu thiếp ngoài ý muốn.
Ai, không giải thích được, không giả thích được a…
Lộ Tùy Tâm nhìn nơi này một chút, đây là nhà lao sao? nhà lao mà cũng có chỗ tốt như vậy sao? nói nhà lao không bằng nói một gian phòng mười mấy thước, có gi.ường, có chăn đầy đủ. Nhà lao cổ đại tốt như vậy a?
Nàng không biết đây là nhà lao đặc biệt chỉ nhốt những người trong hoàng thất làm những chuyện sai lầm, điều kiện tất nhiên không hề kém nơi nào.
Đội trưởng nhà lao cung kính nói với Lộ Tùy Tâm: “Phu nhân, ngài ở đây nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì có thể gọi ta”
Quan nhân chỗ này căn bản cũng có địa vị, tất nhiên là phải khách khí. Huốn chi vừa rồi Hiên vương cùng Lộ vương đã đặc biệt dặn phải chiếu cố tới nàng tốt nhất, không phải là canh chừng, là chiếu cố a! Hắn cũng cảm thấy tò mò với thân phận cô gái này, có thể làm cho Lộ vương cùng Hiên vương đồng thời quan tâm như vậy tất có chỗ phi thường.
Hơn nữa thần sắc cô gái này không những không sợ còn rất bình tĩnh, Từ đội trưởng nhà lao tin chắc cô gái này vô cùng đặc biệt.
Hy vọng Tử Vân không quá lo lắng, còn Dương Á Sơ đừng quá gấp gáp, điều kiện tốt như vậy, hắn toàn toàn có thể từ từ triển khai kế hoạch.
Nàng ở chỗ này cũng đang suy nghĩ kĩ càng, bước kế tiếp tướng công nàng sẽ làm thê nào.
Còn Hà Tĩnh Nhi kia không thể không đề phòng…nữ nhân khi hận rất đáng sợ, sau này nàng mới biết người muốn nàng chết chính là Nhị phu nhân Lộ vương phủ. Bởi vì Tử Vân nói Vũ Mặc Nhiên giết Nhị phu nhân cùng nha hoàn thiếp thân của nàng ta nên trong lòng nàng cũng đã hiểu rõ.
Nàng công khai ngăn cản Hà Tĩnh Nhi vào cửa, phá vỡ mộng đẹp của nàng. Theo tâm tư của nàng ta nhất định là hận muốn xông lên bóp chết nàng a!
 
CHƯƠNG 73: Lực lượng vô hình
Thói quen của con người đúng là không tốt. Từ khi gả cho Dương Á Sơ, nàng ngày nào cũng tỉnh lại trong ngực hắn, cũng đã quen với sự hiện hữu của hắn. Bây giờ không thấy hắn nàng lại có một loại cảm giác không thể giải thích nổi.
Nhìn bên ngoài đã đốt đèn, xem ra trời đã tối, nhưng nàng lại không ngủ được. Ngồi dậy, nhìn ánh đèn phía ngoài, ánh mắt lần nữa nhìn chung quanh nơi này một chút. Bốn bề là tường,bên phải có nơi rửa mặt ngăn cách bằng tấm gỗ, trong có một chiếc gi.ường tuy đơn giản nhưng cũng khá dễ chịu. Nói chung phòng giam này vẫn có đồ dùng người sử dụng được.
“Phu nhân, dùng cơm” đúng lúc Lộ Tùy Tâm nghĩ tới điều này, tên tự xưng là Từ đội trưởng nhà lao mang theo một cái hộp gấm lớn đi tới. Nụ cười rạng rỡ trên mặt làm cho người không khỏi có chút ngạc nhiên, hắn nhặt được kim nguyên bảo sao?
“Dương phu nhân, ngài ăn mau cho nóng, đây là do Lộ thị vệ đích thân đưa tới” Lộ thị vệ còn nói phải ăn ngay lúc còn nóng. Từ đội trưởng cẩn thận đánh giá lại người trong lao.
Nàng chính là Uông Tùy Tâm? Bởi vì không chịu để trượng phu lấy thiếp mà không tiếc mạng mạo phạm hoàng uy, còn lấy thêm cái danh ghen phụ Uông Tùy Tâm? Bây giờ cả kinh thành không người nào không biết đến đại danh của nàng.
Nàng từng là tiểu thiếp của Lộ vương gia, trải qua một đoạn tình sâu đậm a. Sau đó bị người ta phát hiện gian thông nên mới bị vứt bỏ. Rồi sau đó còn xé hoàng bảng xuống, trả lời đúng ba đạo đề của Ngân thái tử mà được trở thành tự do, ở quốc yến còn cự tuyệt lời cầu thân của Thái tử Thập Ngân Quốc.
Người để cho đương kim thủ phủ Dương gia Dương công tử nói không phải nàng thì không lập gia thất Uông Tùy Tâm, cuối cùng một tháng trước đã bước vào Dương gia trở thành chính thất.
Nghĩ tới đây, Từ đội trưởng cuối cùng cũng biết nữ nhân này lai lịch ra sao, trong lòng kinh ngạc vạn phần.
Trước mắt bất luận cô gái này có gúc mắc gì với Lộ vương gia, hiện tại nàng chính là phu nhân của thủ phủ Dương gia Dương công tử, chỉ bằng địa vị này cũng làm cho người ta không dám đắc tội rồi. Mới vừa rồi Dương gia còn sai người tặng tiền thưởng cho hắn, nói là để hắn mua rượu uống, nhưng mà một ngàn lượng à nha, hắn coi như là đi mua rượu đi chắc một năm cũng không uống hết mất.
Còn….huống chi Lộ vương gia còn sai cả thị vệ thân cận đem thức ăn đến. Này là có ý gì? Từ đội trưởng nghĩ đến người lại càng tặc lưỡi hít hà, nữ nhân này rốt cuộc có mị lực gì a?
Vũ Mặc Nhiên sai người mang tới? mày liễu Lộ Tùy Tâm khẽ nhíu lại, hắn tại sao muốn đưa cơm đến cho nàng?
“Dương phu nhân, ngài ăn lúc còn nóng đi ha”
Hắn cũng không có đưa từ song cửa mà mở hẳn của ra, tự mình mang thức ăn vào. Nhìn nơi này chỉ có một cái gi.ường, đội trưởng nhà lao liền phân phó người bên ngoài đem một cái bàn vào. Nói giỡn chứ, đây là người nào a, Lộ vương gia đã dặn riêng là phải chiếu cố nàng thật tốt, không để cho nàng cảm thấy sinh hoạt bất tiện, còn kém chưa nói làm cho nàng tự do hoạt động.
Huống chi Dương công tử còn đưa đến một ngàn lượng! nghĩ được như vậy, đội trưởng nhà lao trong lòng cũng vui sướng a, đây đúng là thần tài gõ cửa mà. Dương công tử này thật hào phóng, quan lại quyền quý cùng lắm chỉ nhét cho ít bạc vụn, thế mà người này rút tay ra đến một ngàn lượng.
Binh sĩ phía ngoài động tác mau lẹ đem một cái bàn vào, còn mang cả ghế nữa.
“…Dương phu nhân, ngài chịu khó một chút” ân cần dùng tay xoa xoa bàn và ghế,Từ đội trưởng mở hộp gấm ra, nhìn đến đồ bên trong không khỏi rớt nước miếng. Ngon…thật nhiều đồ ngon a!
Tổ yến trong chén ngọc? cá đuôi phượng cánh hồng mai châu hương cung bảo thỏ rừng, còn có một đĩa mứt hoa quả, một chén trà thơm. Đây…..thức ăn trong hộp gấm này vừa nhìn cũng biết mất rất nhiều tâm tư.
“Kia…kia…cái kia…Dương…Dương phu nhân, ngài từ từ dùng…ha ha…tiểu nhân ra bên ngoài có chút việc” trời ạ, đây là Lộ vương gia đưa tới sao? Dương phu nhân chẳng phải là tiểu thiếp bị Lộ vương gia vứt bỏ ư, vì sao còn đối với nàng tốt như vậy? chẳng lẽ Lộ vương vẫn còn tình với Dương phu nhân? Trời ạ, sắc mặt đội trưởng có chút khẩn trương, vội vàng nhìn chung quanh một chút, không có ai chú ý đến hắn a, thật là tốt quá! Bất quá…hắn có nên nhận những thứ không nên nhận? đoán tâm tư không nên đoán không a?
Hắn không nhìn thấy, hắn thật sự không nhìn thấy…Đúng, đúng là như vậy!
Lộ Tùy Tâm cũng không chú ý tới sắc mặt của Từ đội trưởng, nhìn thức ăn trong hộp vẻ mặt cũng không thay đổi gì cả. Chẳng qua thở dài trong lòng, đưa tay đóng lại hộp gấm, Vũ Mặc Nhiên này đang nghĩ cái gì vậy a?
“Vương gia…” Lộ Nguyên nhìn Vũ Mặc Nhiên. Muốn nói cái gì rồi lại thôi.
“Chuyện gì?” Vũ Mặc Nhiên mặc dù đang nhìn lấy bản tấu trong tay nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ tới lời nàng nói. Nàng không cho phép Dương Á Sơ lấy thiếp, nàng nói nam nhân quan trọng nhất là chung thuỷ với thê tử. Sao nàng lại cho là như vậy? nữ nhân không phải coi trọng tam tòng tứ đức, coi phu là trời sao? vì sao nàng hết lần này tới lần khác cứng rắn nói ra những lời người khác thấy khó hiểu?
Nàng còn nói với Hà Tĩnh Nhi: Hà tiểu thư, ngươi có thể uỷ khuất mình chia sẻ tướng công cùng người khác, nhưng thật xin lỗi, ta không làm được, không cách nào làm được! thế nhân nói ta ghen phụ ta cũng vui vẻ chịu đựng, bởi vì ta muốn cả đời một phu một thê, thà thiếu chứ không thừa! Cho nên ta cự tuyệt ngươi gả vào!
Lời này cứ quanh quẩn trong đầu hắn. Ý của nàng là nàng không thể cùng nữ nhân khác chia sẻ tình cảm cho nên mới cự tuyệt hắn sao? Như vậy sao một năm trước lúc hắn vứt bỏ nàng, nàng sao lại chưa từng có tâm tư như vậy?là hắn không hiểu hết con người nàng, hay là bây giờ nàng đã thay đổi?Vì sao hắn liều mạng nghĩ, mà nghĩ không ra Uông Tùy Tâm từng chung sống một năm với hắn đặc biệt như vậy? trừ bên ngoài có chút lãnh đạm, có chút thanh cao, hắn cũng không có ấn tượng đặc biệt với nàng, vì sao Uông Tùy Tâm ngày trước và bây giờ lại khác biệt đến như thế? còn có những ý nghĩ không dung hoà cùng thế tục vậy sao?
Nàng để cho hắn bị mê hoặc, cũng càng không giải thích được.
Thậm chí hắn có một loại ảo giác, Uông Tùy Tâm bây giờ và trước kia căn bản không phải là cùng một người. Nếu như không phải hắn biết nàng là từ Lộ vương phủ ra, hắn cũng sẽ cho nàng không phải là Uông Tùy Tâm!
“Vương gia…..đồ ăn kia Uông cô nương vẫn chưa dùng tới” Lộ Nguyên suy nghĩ một chút rồi vẫn nói cho vương gia. Vương gia còn tự mình phân phó phòng bếp làm thức ăn đưa qua cho nàng, nhưng Từ đội trưởng lại trở lại nói đưa hắn mang về.
 
Vũ Mặc Nhiên lãnh mâu hiện lên một tia tức giận, nàng chán ghét hắn như vậy, là hận hắn sao?
“Biết rồi” nàng không phải từng thương hắn sao? vì sao ban đầu nàng nói thương hắn, bây giờ đã có thể nói không thương là không thương sao?
Uông Tùy Tâm, tại sao? cho dù hắn có thật lòng xin lỗi nàng, bù đắp cho nàng, hắn biết hắn sai rồi, có cả hối hận, vì sao ngay cả một cơ hội nàng cũng chưa từng cho hắn?
Ngự thư phòng hoàng cung.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, bây giờ tất cả dân chúng Thiên Vũ làm muối đều bị Dương gia thu mua với giá cao. Vừa rồi Dương gia cũng hạ lệnh thu mua cả lương thực, chỉ là…” Hộ bộ thượng thư vừa nhận được tin tức này khiếp sợ vội vàng tiến cung bẩm báo cho Hoàng thượng.
“Chỉ là cái gì?” Vũ Mặc Phong trầm mặt hỏi. Dương Á Sơ, ngươi thật là to gan!
“Dương gia vừa mới thông báo, dừng lại tất cả hoạt động của sản nghiệp, nói là muốn kiểm tra lại” hộ bộ thượng thư trên trán toát đầy mồ hôi. Nên nhớ sản nghiệp Dương gia vô cùng lớn, trước không từ mà biệt, đột nhiên lại dừng vận hành buôn bán lương thực và muối, đây cũng là chấn động không nhỏ tới Thiên Vũ. Huống chi…huống chi Dương gia còn ra giá cao thu mua lương thực cùng muối tồn trữ của dân chúng, này…này không phải muốn chặt đứt sinh tồn của dân chúng sao?
Rất được, Dương Á Sơ, ngươi quả nhiên làm thế! “Bộp” Vũ Mặc Phong vỗ một tiếng vào bàn, để cho người vốn đổ môi lại càng ứa ra nhiều hơn. Này…Hoàng thượng tức giận…hắn cũng không có cách nào a, có nên nói hay không đây.
“Hoàng…Hoàng thượng, một khi Dương gia dừng mọi hoạt động cũng là chỉ danh nghĩa sản nghiệp Dương gia đóng cửa tu sửa. Như vậy, điều tiết buôn bán sẽ khống chế rất khó. Những thương gia khác sẽ cố tình nâng giá, nhưng mà có nâng giá cũng không thoả mãn được nhu cầu dân chúng a. Nguồn cung cấp đã rơi vào trong tay Dương gia, không tới ba ngày sau dân chúng sẽ cạn kiệt lương thực…”
“Đủ rồi, lui xuống” bị Vũ Mặc Phong tức giận cắt đứt lời nói, hộ bộ thượng thư bước lên phía trước một bước nói.
“Hoàng thượng…Xin nghĩ lại” nếu như không giải quyết tình huống này, vấn đề phát sinh trong dân chúng sẽ trở thành khó khăn lớn nhất của Thiên Vũ. Cho dù mở quốc khố cũng không làm nên chuyện gì a, bởi vì thứ cũng bị Dương gia cầm ở trong tay…
“Lui ra, lui ra cho trẫm” Dương Á Sơ, đây là kế sách của ngươi sao, thật dám công khai uy hiếp ta! Ngươi lại ra tay khống chế hai vật phẩm tối trọng yếu của dân chúng Thiên Vũ, ngươi…ngươi vì nàng mà ngay cả Dương gia cũng không thèm để ý!
Được…Rất được, Dương Á Sơ, trẫm sẽ làm như ngươi mong muốn, trẫm cũng muốn nhìn xem ngươi thu xếp như thế nào! Ngươi lấy bạc từ ngân hàng để thu mua lương thực cùng muối, trẫm sẽ chờ xem ngươi trả lại trẫm như thế nào!
“Dạ…Vâng…Hoàng thượng…Thần cáo lui” Hộ bộ thượng thư nhanh chóng đi ra ngoài. Cũng khó trách Hoàng thượng tức giận, mạch sống của hoàng triều lại nằm trong tay của người khác, Hoàng thượng sao có thể cam tâm chứ? Sợ rằng Dương gia sau này chỉ nhận được kết cục thảm hại.
“Người đâu” Một hồi lâu, Vũ Mặc Phong trầm tĩnh lại gọi người trước cửa.
“Dạ, Hoàng thượng” hai cấm vệ quân đi vào lĩnh mệnh.
“Truyền khẩu dụ của trẫm tới thống lĩnh cấm vệ quân, cho một trăm quân vây giữ thiên lao nhốt Dương phu nhân, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào,vi phạm, chém! Đồ dùng nước uống kiểm tra rõ ràng, có bất kì sơ suất nào, trẫm sẽ chu di cửu tộc”nàng không thể xảy ra bất kì chuyện gì, một chút cũng không thể, nếu không hắn trả giá không nổi.
“Dạ”
 
Tuỳ Tâm, có phải ngươi biết không ai si tình bằng hắn, vì ngươi, hắn thật sự có thể từ bỏ tất cả, cho nên ngươi mới chọn hắn sao? nếu là như vậy,trẫm thua tâm phục khẩu phục, trẫm có thể chấp nhận những gì ngươi đã trải qua nhưng không thể chỉ có một nữ nhân, càng không có khả năng vì ngươi không quan tâm đến dân chúng Thiên Vũ, tới Thiên vũ hoàng triều! Tam hoàng huynh cũng không làm được, bởi vì tâm hắn cũng có trách nhiệm với Thiên Vũ không thua gì trẫm. Ngươi đã sớm nhìn thấu, có phải không? Cho nên ngươi mới chọn Dương Á Sơ cuồng si vì ngươi. Bởi vì tình yêu của hắn là toàn tâm, toàn ý, dùng hết những gì có thể.
“Ám”
“Dạ, Hoàng thượng”
“Ngươi âm thầm phái người an bài, trẫm không cho phép nàng có bất kì sơ xuất gì, hiểu chưa?”
“Dạ, thuộc hạ hiểu”
Ba ngày, dân chúng chỉ có thể chống đỡ trong ba ngày, như vậy nhất định phải thả người ba ngày sau. Dương Á Sơ, để xem sau khi trẫm thả người ngươi sẽ dùng giá nào bán những thứ ngươi mua giá cao này cho dân chúng, trẫm mỏi mắt trông chờ. Nễu ngươi cam chịu lỗ như vậy trẫm cũng là nhận, còn không…là ngươi can đảm một mình thao túng lương thực cùng muối, đủ để ngươi khiến Dương gia diệt môn.
Từ đội trưởng vẫn thỉnh thoảng nghiên cứu cô gái ngồi yên lặng đằng kia. Nàng không chỉ cự tuyệt đồ ăn của Lộ vương gia, hơn nữa còn một mực xuất thần, nàng đang suy nghĩ cái gì?
Lộ Tùy Tâm đang nghĩ, nếu như ba ba mụ mụ thực sự thương tâm khi nàng rời đi, như vậy bọn họ đang làm cái gì? Mụ mụ thì sao? mụ mụ vẫn đều cho rằng mình vui vẻ là tốt rồi có thỉnh thoảng nhớ tới nữ nhi này hay không? Tình cảnh trong giấc mộng có thật không? Hay chỉ là ảo tưởng trong lòng nàng?
Còn ba ba mà nàng chưa từng hiểu rõ. Hắn có nhiều hài tử như vậy, thật sự yêu nàng sao?
Nàng không biết, có lẽ là không dám nghĩ đến. Như Triệu Trung Nghiệp nói, trong tiềm thức nàng vẫn luôn bài xích người khác tiến vào thế giới nội tâm của nàng, như vậy là do đâu? Thật ra trong lòng nàng rất rõ ràng, quan hệ giữa cha mẹ chính là khúc mắc lớn nhất chưa được gỡ bỏ. Cho nên nàng khát vọng có một cuộc sống trong gia đình bình thường, nhưng vì nàng không mở lòng nên cuối cùng không được toại nguyện. Tất cả có hay không chính là nhân quả?
Trời cao vì sao lại đưa nàng đến nơi đây, đi tới cái thế giới này? Chẳng lẽ thương hại là thương hại cho nên mới để nàng gặp Dương Á Sơ,cho hắn khai tâm kết của nàng, làm cho nàng có thể chạm vào cuộc sống bấy lâu hằng ao ước? gặp người có thể bao dung tư tưởng cực đoan trong lòng nàng, chấp nhận nàng với khát vọng bài xích tình cảm, thậm chí dung túng nàng khỏi cái thế giới yêu cầu hà khắc này, cả đời chỉ có nàng. Này…Nàng thử nghĩ cũng cảm thấy như một giấc mộng.
Đang suy nghĩ thì một đạo bước chân chỉnh tề cắt đứt.
Cấm vệ quân của Hoàng thượng uy nghiêm đi đến. Từ đội trưởng thấy vậy liền vội đứng dậy hành lễ. Đây chính là trưởng và phó thống lĩnh cấm vệ quân được tín nhiệm nhất.
“Cao đại nhân, ngài đây là…” cấm vệ quân của Hoàng thượng sao lại đến nơi này?
“Truyền khẩu dụ của thánh thượng, thiên lao này do cấm vệ quân tiếp nhận, ngươi là đội trưởng?”
A? “Nga, phải…phải…” đây…đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a? nơi này chẳng qua chỉ giam giữ một nữ nhân thân phận phức tạp, nhưng vì sao lại đem đến toàn chuyện khiến hắn khiếp sợ thế này?
“Rất tốt, người đâu”
“Dạ” hai tên lính tiến lên.
“Đội trưởng, ngươi mang theo mấy tên bộ hạ lập tức đem phạm nhân trong này chuyển đến Bắc thiên lao”
“A? này…xin hỏi Cao đại nhân vì sao lại làm vậy a?”
 
“Ít nói nhảm đi, bảo ngươi làm thì ngươi làm nhanh lên” nam tử trên mặt có chút tức giận. Phạm nhân này liên quan đến tính mạng cả nhà hắn, tất nhiên không thể qua loa.Lúc hắn nhận được lệnh này cũng thấy run sợ, không biết tại sao Hoàng thượng đột nhiên hạ lệnh như thế, chẳng lẽ có người muốn tới ám sát phạm nhân sao? đây là Thiên lao a, không ai có thể tiến vào, vì sao lại khẩn trương như vậy? bất quá, lệnh cấp trên là như thế, cũng chỉ còn cách bày trận địa sẵn sang chờ quân địch đến.
“Dạ, những người khác, đi theo ta” đội trưởng nhanh chóng phân phó mấy tên gác ở đây đi với hắn.
Nam nhân mặc nhung trang đi tới song sắt ôm quyền nói với cô gái bên trong: “Dương phu nhân, tại hạ họ Cao,phó thị vệ cấm vệ quân, nếu phu nhân có điều gì cần yêu cầu cứ việc phân phó cho tại hạ” Hoàng thượng thậm chí còn yêu cầu kiểm tra liên tục thức ăn nước uống mang đến, xem ra nữ tử này rất quan trọng đối với Hoàng thượng.
Lộ Tùy Tâm rũ tròng mắt xuống, xem ra lão công nàng đã bắt đầu hành động. Vậy Vũ Mặc Phong sẽ để yên hắn khiêu khích như thế sao?
Nếu không, sẽ không để cho Vũ Mặc Phong phái nhiều người như vậy tới giám sát nàng.
“Hoàng thượng phái cấm vệ quân tiếp nhân tất cả sự vụ của Đông thiên lao, còn đem phạm nhân ở đây chuyển sang Bắc thiên lao?” Vũ Mặc Hiên nghe Vô Thị bẩm báo sau đó nhanh chóng nhìn qua Dương Á Sơ, trên mặt hắn cũng không có chút biến hoá. Tròng mắt loé lên sau đó cẩn thận trầm tư hạ xuống, xem ra Dương Á Sơ đã sớm có chuẩn bị.
“Không chỉ như vậy, Hoàng thượng còn hạ lệnh mỗi thức ăn mang vào đều phải kiểm tra rõ ràng”
“Ngươi lưu ý một chút chuyện trong Đông thiên lao, có chuyện gì bẩm báo ngay cho ta”
“Dạ”
Sau khi Vô Thị đi ra ngoài, Vũ Mặc Hiên ngẩng đầu lên nhìn Dương Á Sơ vẫn khí nhàn rỗi thần định nói: “Nói đi, ngươi tính làm cái gì?”
Tuỳ Tâm bị áp giải đi không lâu Dương Á Sơ đã hỏi thăm tình huống trong thiên lao, hắn còn tưởng Á Sơ không yên lòng với Tuỳ Tâm, nói cho hắn biết những gì nghe được từ đội trưởng nhà lao. Bất quá, bây giờ nhìn lại giống như hắn chính là mong đợi tin tức này.
“Ha ha, Á Sơ cũng không biết làm cái gì” Dương Á Sơ nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, ngón tay thon dài vuốt vuốt ngọc tiêu trên tay. Đây vốn là hắn đưa cho nương tử, lông mi thật dài khẽ rũ xuống, che thần thái trong mắt hắn.
“Á Sơ, tính t.ình tứ hoàng huynh chắc là ngươi không biết, hắn sẽ không cho phép ai làm như vậy với hắn, ngươi…” Vũ Mặc Hiên muốn nói cái gì rồi lại không biết nói thế nào cho phải. Dương Á Sơ cũng coi như quen biết Hoàng thượng lâu rồi, tính tình như thế nào cũng hiểu rõ. Vậy mà hắn còn làm như vậy, hắn còn có thể nói cái gì?
Cũng không nâng mâu, Dương Á Sơ nhìn chăm chú vào ngọc tiêu trong tay, khoé miệng lại dấy lên cười. Tính tình Vũ Mặc Phong đương nhiên hắn hiểu, nhưng hắn đưa đại lễ Hoàng thượng, mà không nhận lại cái gì không phải quá thiệt rồi sao? mà việc giam giữ nương tử cũng làm hắn có điểm bất mãn. Từ hành động mà hắn thấy, hắn hoàn toàn có thể khẳng định tâm tư của Vũ Mặc Phong, ba ngày sau hắn nhất định phải đón nương tử ra ngoài. Không biết nàng ở trong đấy có cảm thấy không quen hay không? Nhưng hắn lại không thể biết.
Nhìn thần sắc của Á Sơ, Vũ Mặc Hiên cũng rũ tròng mắt xuống.
“Có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại biết tư tưởng đặc biệt lần này của nàng?” hắn đến bây giờ vẫn còn khiếp sợ suy nghĩ của nàng, như vậy hắn lại càng cảm thấy khó hiểu.
Nghe nói như thế, Dương Á Sơ ngẩng đầu nhìn vào Vũ Mặc Hiên, nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không nói gì.
“Trên người nàng có những thứ vĩnh viễn ta cũng không nhìn thấu, bình thường không biết làm sao có thể làm cho ta ngạc nhiên, rất lâu sau mới có thể hiểu những lời của nàng”
“càng đến gần nàng, ta lại cảm giác mình thật nhỏ bé, sống trong một thế giới nhỏ hẹp” càng làm cho tâm đau hơn.
 
“Nàng thật là một cô gái kỳ lạ” Vũ Mặc Hiên trầm tư hồi lâu, chỉ có thể hình dung như thế.
Dương Á Sơ nhìn thấy chỗ sâu trong tròng mắt Vũ Mặc Hiên, mày kiễm khẽ nhếch lên. Mặc dù hắn biết Vũ Mặc Hiên chỉ đơn thuần ái mộ nương tử hắn, nhưng hiện tại trong ánh mắt không chỉ có như vậy. Nương tử hắn đặc biệt càng tới cần càng trầm mê, hắn cũng không muốn Hiên vương mất khả năng kiềm chế cảm xúc. Xem ra rời khỏi kinh thành là tốt hơn hết, chỉ là hào quang chung quanh nương tử hắn vô luận như thế nào đều không thể che dấu. Nam nhân tinh mắt trên đời này vẫn có rất nhiều, sau này sao có thể chắc không xuất hiện nam nhân ngưỡng mộ nương tử hắn? nương tử thật dễ trêu hoa ghẹo nguyệt a, xem ra hắn nên đem những lời này nói cho nàng mới được.
 
CHƯƠNG 74: Làm chuyên gia tâm lý một hồi
“Tham kiến Lộ vương gia” mười mấy cấm vệ quân canh gác ở Đông thiên lao nhìn thấy người đến vội vàng nửa quỳ thỉnh an!
Trong mắt lạnh lùng của Vũ Mặc Nhiên có ẩn chứa phức tạp, Hoàng thượng thậm chí còn phái cả cấm vệ quân tới, xem ra Dương Á Sơ đã bắt đầu hành động.
“Lộ vương gia, ngài không thể vào” Thống lĩnh cấm vệ quân nhìn người muốn cất bước vội vàng ý bảo những người bên cạnh tiến lên ngăn cản. Vũ Mặc Nhiên quay đầu lại nhìn người vừa nói, một thân hàn khí làm cho người ta không dám nhìn thẳng, nhưng tên cấm vệ quân kia vẫn hơi ngẩng đầu: “Vương gia, thứ cho ty chức làm vậy, Hoàng thượng có chỉ, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào. Vương gia, ngài nên đi xin chỉ thị của Hoàng thượng trước! Dù sao bọn thuộc hạ cũng không muốn làm khó a!”
Vũ Mặc Nhiên gật đầu, đi ra ngoài. Hắn muốn đi hỏi Hoàng thượng một chút, vì sao phải bố trí quan binh dày đặc như thế.
Nhìn Lộ vương gia rời đi, cấm vệ quân thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Lộ vương gia vừa nãy xông vào.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, có Lộ vương xin cầu kiến” tiểu thái giám đi vào quỳ trên mặt đất nói.
“Truyền”

“Tiểu Thân tử, ban cho Lộ vương gia ngồi” tam hoàng huynh có lẽ là đi từ thiên lao tới.
“Tạ Hoàng thượng”
Vũ Mặc Nhiên ngồi trên ghế do tiểu Thân tử đưa tới, trầm tư trong chốc lát rồi ngẩng đầu về phía Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương.
“Hoàng thượng, đông thiên lao cấm vệ quân…?”
“Đây là để giám sát con tin”
“Con tin?” nàng bây giờ không phải là phạm nhân, lại biến thành con tin.
“Tiểu Thân tử, đem tấu chương này đưa cho Lộ vương xem” Vũ Mặc Phong từ trên bàn lấy ra một bản tấu chương.
Hộ bộ thượng tấu? Vũ Mặc Nhiên mở ra nhìn, đọc nội dung bên trong, tròng mắt loé lên tinh quang, Dương Á Sơ này thật quá to gan!
“Hoàng thượng chuẩn bị ra sao?” hắn đúng là dám làm! Trán Vũ Mặc Nhiên nhíu chặt, nếu cứ tiếp tục như vậy, e…
Vũ Mặc Phong thả tấu chương trong tay ra, rũ tròng mắt xuống, bây giờ quyền chủ động nằm trong tay Dương Á Sơ, hắn chỉ có thể nghe theo! Dương Á Sơ, chưa có người nào dám làm như vậy với trẫm, ngươi sẽ phải trả giá đắt!
Vũ Mặc Nhiên nhìn thần sắc Vũ Mặc Phong, quang mang trong mắt chợt loé.
“Hoàng thượng, Thập Ngân quốc gần đây có vấn đề gì hay không?” chiến tranh là hết sức căng thẳng, hai bên biên cảnh binh lính ngày càng nhiều, đây là điềm báo của chiến tranh.
Ánh mắt Vũ Mặc Phong tinh quang bắn ra bốn phía: “Đám binh khí kia đã đúc xong chưa?” xem ra hắn phải nhanh chóng đốn Dương gia, sau đó tập trung đối chiến với Thập Ngân Quốc, Ngân Lưu Nhân vọng tưởng nuốt gọn Thiên Vũ, nằm mơ đi!
Vũ Mặc Nhiên nhíu nhíu mày: “Binh khí căn bản đã chuẩn bị, sách lược đối phó với kỵ binh cũng đã bàn qua, chỉ là…”
“Chỉ là Ngân Lưu Nhân sẽ không ngốc tới mức biết chúng ta có cách phá giải kỵ binh còn đi dùng kế sách đó” cho nên hắn vẫn đang suy đoán động tác của Ngân Lưu Nhân.
Vũ Mặc Phong trầm mặc, Tam hoàng huynh nói rất đúng, Ngân Lưu Nhân sẽ không ngồi chờ chết! Như vậy hắn có thể nghĩ ra chiến lược gì bây giờ?
Nghĩ tới đây, ánh mắt cơ trí có chút ngưng trọng.
 
“Như vậy Lộ vương có chủ ý gì hay không?” nhìn thẳng Vũ Mặc Nhiên trong mắt không rõ ý tứ hàm xúc.
Vũ Mặc Nhiên đứng dậy, đi tới hướng Vũ Mặc Phong: “Hoàng thượng, có thể dễ dàng phá giả thế kỵ binh tự nhiên sẽ có những diệu kế khác, mà vừa lúc này người lại đang trong khống chế của chúng ta, sao không để cho thần đi thỉnh giáo một chút?”
Vũ Mặc Phong yên lặng một hồi lâu, khoé miệng chậm rãi lộ ra vẻ cười, trong mắt sáng tỏ để cho Vũ Mặc Nhiên chuyển tầm mắt.
Vũ Mặc Phong đứng dậy: “Tam hoàng huynh, có lẽ bỏ qua nàng là ân hận lớn nhất cả đời ngươi”
Vũ Mặc Nhiên trong lòng cười khổ: “Như nàng đã nói bát nước đổ đi không thể thu lại, có lẽ đây cũng là trời cao an bài, dù sao thần cũng không cho được thứ mà nàng muốn”
“Như vậy, Tam hoàng huynh, nếu đã biết sao vẫn còn canh cánh trong lòng?”
“Đây cũng là nguyên nhân khác tại sao thần muốn gặp nàng, thần muốn biết vì sao nàng lại có thể nói không thương là không thương” nếu như nàng từng thật sự yêu hắn, vậy tại sao bây giờ không còn chút tình cảm nào? Có lẽ hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện nàng không có tình cảm với hắn?
“Tam hoàng huynh, trẫm không thể để xảy ra bất cứ sơ xuất gì, ngươi hiểu không?” Dương Á Sơ sở dĩ để hắn đưa nàng đi là đã đoán ra hắn sẽ không giam cầm nàng được lâu, mà hắn đúng là để cho Dương Á Sơ đoán trúng điểm này, giang sơn là quan trọng nhất đối với hắn.
“Thần hiểu” hắn tất nhiên là hiểu, hắn từng đáp ứng phụ hoàng, cả đời này bảo vệ cho Thiên vũ, cho nên tính mạng của con dân Thiên Vũ cũng là tối trọng yếu với hắn.
“Tốt, trẫm biết Lộ vương là người hiểu chuyện, Tiểu Thân tử, ngươi theo Lộ vương đi một chuyến”
“Dạ, Hoàng thượng”
“Tạ Hoàng thượng”
Cao thống lĩnh đối với người trong lao có điểm kỳ quái, nếu hắn nhớ không nhầm, lần trước Hoàng thượng triệu tập ba nghìn cấm vệ quân chính là vì nàng.
 
Nàng rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh?
Giờ phút này Lộ Tùy Tâm thấy rất nhớ Dương Á Sơ, mới rời đi không lâu nhưng nàng đã thấy rất nhàm chán, cho nên mới nhớ hắn! có lẽ nàng không thể làm gì nên mới nhớ hắn, chỉ là, nàng đúng là đang suy nghĩ về hắn, nghĩ đến cảm giác lúc hắn gọi nàng là nương tử!
“Lộ vương tới” thanh âm tiểu Thân tử vang lên phía ngoài phòng giam yên tĩnh, Cao thị vệ vội vàng đi ra.
Mà Lộ Tùy Tâm chỉ thở dài, rũ mi mắt xuống, nhìn tay mình chằm chằm
Vũ Mặc Nhiên nhìn vào thấy nàng đang ngồi đó an tĩnh.
Cấm vệ quân mở cửa nhà lao ra, vũ mặc nhiên khom lưng đi vào, bên ngoài còn đem một cái ghế đến đối diện cái bàn.
“Vương gia, mời”
“Các ngươi cũng đi xuống đi” lời nói trên khuôn mặt không chút thay đổi của Vũ Mặc Nhiên làm cho cấm vệ quân ngây ra trong chốc lát, tiện đà nhìn Thân công công ở bên ngoài, thấy công công khẽ gật đầu mới dám đáp: “Dạ”
Cấm vệ quân tất cả cũng đi ra phía bên ngoài, nơi này chỉ còn Vũ Mặc Nhiên cùng Lộ Tùy Tâm.
“Cứ như vậy không muốn thấy bản vương sao?” thanh âm Vũ Mặc Nhiên khẽ ba động, nhưng trầm thấp ôn hoà, không có vẻ lạnh lùng vô tình như ngày thường.
“vương gia nếu đã tới thì mời ngồi” Lộ Tùy Tâm rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn nam tử phía trước! vẻ mặt bình tĩnh để cho ánh mắt Vũ Mặc Nhiên buồn bã
Nhìn hắn, Lộ Tùy Tâm không biết nên nói cái gì cho phải? nàng đã nói rõ cho hắn mà hắn vẫn cứ canh cánh trong lòng, nàng không biết làm thế nào mới có thể làm hắn hoàn toàn quên đi nữa.
Vũ Mặc Nhiên ngồi xuống, trong con ngươi nhìn thật sâu vào người trước mặt, hắn phát hiện ra Uông Tùy Tâm bây giờ không thể tìm ra điểm nào tương đồng trong trí nhớ của hắn.
“Vương gia muốn tìm Uông Tùy Tâm trước kia ở trên người ta sao?” Lộ Tùy Tâm nhớ lại người vì tình mà giao ra tất cả kia, bây giờ nàng mới có chút hiểu được tâm tình của nàng ta lúc đó! Yêu một nam nhân không thương mình, nhưng vẫn nguyện ý vì người này mà trao hết tất cả! nàng, cuối cùng có không oán không hối hận hay không? Điểm này có lẽ chỉ có Uông Tùy Tâm mới biết.
“Nếu vậy trên người ngươi có sao? có những gì nàng từng trải qua sao? ta thậm chí không thể cảm giác được những thứ đó” Vũ Mặc Nhiên nhìn thẳng vào nàng nói.
Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, hắn rốt cuộc cũng phát hiện ra nàng khác Uông Tùy Tâm.
“Thật ra vương gia không thể từ bỏ được là bởi vì vương gia không thể tiếp nhận việc Uông Tùy Tâm thay lòng đổi dạ phải không? Uông Tùy Tâm từng là tiểu thiếp của ngươi, thậm chí còn yêu ngươi, mặc dù bắt ngươi chờ đợi như vậy là bất công, ngươi vẫn cho rằng chỉ cần một ánh mắt ôn nhu, hoặc vài câu xin lỗi áy náy là Uông Tùy Tâm sẽ tha thứ cho ngươi, có phải không? Mà không phải ta bây giờ, đối với Vương gia không hận không oán, coi Vương gia như người xa lạ, còn yêu nam nhân khác, gả cho hắn, đây là điểm Vương gia không cách nào tiếp nhận được”
 
“Không…” Vũ Mặc Nhiên muốn giải thích nhưng lại bị nàng cắt đứt.
“Đây chính là cái gọi là tự ái của nam nhân, cho dù mình không thương nữ nhân, chỉ cần là đã qua tay mình thì không thể tái giá với người khác, phải không?”
Vũ Mặc Nhiên muốn nói ra nhưng không thể nói được, bởi vì nàng nói rất đúng, hắn quả thật không cách nào tiếp nhận việc nàng tái giá cho người khác, nhưng mà…
“Cũng có thể coi là bây giờ bản vương yêu ngươi cho nên mới không tiếp nhận việc ngươi tái giá” nhìn thật sâu vào vẻ mặt của nàng, Vũ Mặc Nhiên cảm giác tim mình đập càng nhanh, hắn muốn biết nàng phản ứng thế nào với những lời này.
Lộ Tùy Tâm nhướng mày
“Cho dù ngươi vì yêu ta mà không tiếp nhận được sự tình, như vậy ra chỉ hỏi Vương gia một vấn đề, nếu ta nói Vương gia bỏ hết trách nhiệm với triều đình, giải tán tất cả thê thiếp trong phủ, sau này ngao du bốn bể cùng ta, hơn nữa không được lấy người khác. Về điểm này Vương gia vĩnh viễn không làm được”
“Cho nên ngươi gả cho Dương Á Sơ, đơn giản là vì hắn có thể làm được?” Vũ Mặc Nhiên cắt đứt lời của nàng.
“Không, vương gia nhầm rồi, ta gả cho Dương Á Sơ vì ta không tìm được bất cứ lý do gì để cự tuyệt hắn, hơn nữa điều quan trọng nhất là hắn khiến ta động tâm. Một nữ nhân khi động tâm thì sẽ dễ dàng yêu nam nhân kia, sự thật chứng minh lựa chọn lúc đầu của ta là rất sáng suốt! Trên đời này chỉ có hắn là phu quân của ta! Không phải vương gia không tốt, mà là ngươi thật sự không thích hợp với ta! Uống qua Mạnh bà thang, ta cũng đã quên hoàn toàn tình cảm với Vương gia trước kia, sau khi tỉnh lại cũng chưa từng động tâm với ngươi”
“Tại sao?” Vũ Mặc Nhiên vẫn có chút không cách nào tiếp nhận.
“Lộ vương gia, không có tại sao, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, ta cũng không thể giải thích được! Đó là cảm giác ở trong lòng, Vương gia có hiểu không?” Lộ Tùy Tâm nhẫn nại nói với hắn. Khúc mắc của Vũ Mặc Nhiên đúng là cần phải cởi bỏ, nếu không thỉnh thoảng hắn lại đem tới phiền toái cho nàng, đây không phải điều nàng mong muốn. Cho nên bây giờ nàng vô cùng kiên nhẫn giải thích cho hắn.
Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu? Trong lòng Vũ Mặc Nhiên mơ hồ đau nhói, nàng thật không còn tình với hắn, hắn không phải không thừa nhận điểm này.
“Nếu ta có thể làm được lời ngươi nói, ngươi có cho ta một cơ hội hay không?” trong lòng hắn mong đợi hỏi.
“Cái gì?” Lộ Tùy Tâm hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần.
“Lộ vương gia, ta đã nói rồi, ta không có tình cảm với ngươi, cho nên dù ngươi có làm được ta cũng không lựa chọn ngươi”
Vũ Mặc Nhiên nhíu mày: “Ngươi không phải nói vì ta không làm được những thứ này mới động tâm với Dương Á Sơ hay sao?”
Lộ Tùy Tâm nhịn không thét lên một tiếng chói tai, Vũ Mặc Nhiên này quả thực đã yêu đến ngu ngốc rồi, nàng nói rõ ràng như vậy, sao hắn vẫn không chịu hiểu?
(PN: cái này gọi là mặt dày đó chị =.,+, đẹp trai không bằng chai mặt có khác)
“Lộ…Vương…Gia…”
 
“Ta gả cho Dương Á Sơ bởi vì hắn khiến tâm ta động, là bởi vì ta yêu hắn, ngươi hiểu không” Lộ Tùy Tâm đang trả lời nghiến răng nghiến lợi!
“Cho nên ta mới không cho phép hắn lấy thiếp, bởi vì ta muốn độc chiếm hắn, đây chính là yêu, yêu là ích kỉ, là có thêm dục vọng, muốn độc chiếm, đây cũng là đạo lý nam nhân các người vĩnh viễn không hiểu được, giống như Lộ vương phủ nhiều thị thiếp như vậy nhưng trong lòng các nàng đang nghĩ cái gì? Vương gia ngươi có biết không? Bởi vì Vương gia ngươi không hiểu, cũng vì ngươi không cần, cho nên bọn họ mới ngầm tranh đấu, cuối cùng mất luôn cả nhân tính,tính mạng trong mắt các nàng chẳng là gì, chỉ còn lại có sự sủng ái của Vương gian mới là quan trọng nhất. Đây là do nam nhân không hiểu cái gọi là yêu nên mới tạo thành tội khôi hoạ thủ”
Là như thế phải không? Vũ Mặc Nhiên nhớ lại Vụ nhi muốn nàng chết vô cùng tàn độc, nhớ tới lục đục trong hậu viện.
“Vậy nếu Dương Á Sơ muốn lấy thiếp thì sao?” nàng sẽ làm gì?
“Ta sẽ rời hắn đi, bởi nếu như hắn lấy thiếp, ta yêu hắn nên không cách nào chấp nhận sự tồn tại của nữ nhân khác, cho nên cuộc sống sau này sẽ vì ghen tỵ mà sinh ra hận, cuối cùng sẽ đánh mất bản thân, sẽ nghĩ cả đến việc giết người cho thoả hận”Bất quá nàng sẽ không cho phép mình biến thành như vậy, nếu có một ngày Dương Á Sơ không còn yêu nàng, chỉ sợ nàng vẫn còn yêu hắn, vậy nàng sẽ mỉm cười từ bỏ. Tình yêu là trải nghiệm quan trọng nhất của con người, cũng là toàn bộ nhân sinh! Tình yêu đến, làm cho nàng nhận ra trái tim của mình, nắm lấy thật chắc, nếu có ngày duyên phận chấm dứt, như vậy cũng nên quyết đoán buông tay!
Vũ Mặc Nhiên rung động trong lòng cực mạnh, là vì như vậy sao? cho nên nàng mới yêu cầu nam nhân chung thuỷ? Không phải vì nữ nhân quá tham lam mà bởi vì nam nhân không làm tốt? không chung thuỷ cho nên nữ nhân mới ghen tị? mới tranh thủ tình cảm? cuối cùng là sinh ra hận?
Là bởi vì như vậy phải không?
“Lộ vương gia, nếu như ngươi không đưa nhiều nữ nhân vào vương phủ như vậy, hơn nữa chỉ lấy một nữ nhân thì làm gì có chuyện hậu viện lại biến thành chiến trường? làm gì có người chết đâu?” nếu như hắn là nam nhân có trách nhiệm thì sẽ không có bi kịch của Uông Tùy Tâm, và có lẽ cũng không có sự xuất hiện của nàng rồi. cho nên con người sau này mới quy định nam chỉ có một vợ. Mặc dù không phải tất cả nam nhân đều làm được nhưng lúc đầu cũng có tiến bộ.
“Ngươi…” Vũ Mặc Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng.
 
Lộ Tùy Tâm lại chậm rãi nói: “Vương gia cho là nữ nhân không đáng để ngươi phải dụng tâm, cho nên mới nối tiếp đưa về phủ, sau đó hô chi tắc lai, tiếp xúc một hai lần, hậu viện như vậy có để Vương gia bớt lo không? Không có, nếu như Vương gia chỉ có một phu nhân thì làm sao có tình cảnh như vậy? điểm này Vương gia có tưởng tượng ra được không?” nam nhân trong gia tộc phong kiến lấy nhiều nữ nhân cũng chỉ vì khai chi tán diệp, nối dõi tông đường, nhưng lại không biết rằng, đó chính là nhân tố trực tiếp bóp chết đời sau. Bởi vì có quá nhiều nữ nhân tranh đấu sẽ có nhiều thai nhi phải chết. Cuối cùng còn lại được mấy người?
Nghĩ được như vậy, Lộ Tùy Tâm nhẹ thở dài, đạo lý đơn giản như thế mà lại không có người nào nguyện ý hiểu.
Đây cũng là bi ai của đại đa số nam nhân! Bởi vì bọn họ không quản được tâm tư thay đổi thất thường, cho dù trong lòng biết nhưng lại không muốn đi thừa nhận.
“Lộ vương gia, những gì nên nói ta cũng đã nói rồi, đây cũng là lần cuối cùng ta giải thích với ngươi chuyện này, sau này ta hy vọng Vương gia có thể lấy lại phong độ của nam nhân, cười một tiếng xoá bỏ ngàn oán hận, được không?” nàng cũng coi như tha thứ cho nam nhân này, mặc dù chỉ bằng việc nhị phu nhân của hắn hại nàng thương thế như vậy cũng đủ lý do để nàng hận rồi.
Cười một tiếng xoá bỏ ngàn oán hận “vậy…bản vương…cũng có thể trở thành bằng hữu của ngươi có phải không?” Vũ Mặc Nhiên kinh ngạc nói, trong lòng còn đang chấn động vì lời của nàng! Là chính hắn đã tạo nên cừu hận của nữ nhân?
Bằng hữu? Lộ Tùy Tâm ngạc nhiên: “Vương gia nói bằng hữu là bằng hữu như thế nào? Là vô tình gặp được lúc gật đầu chào hỏi bằng hữu? điều đó đương nhiên có thể” về phần những thứ khác, nàng thật sự không muốn dính líu cùng hắn, quá nhiều phiền toái! Không chừng sau này hắn lại đưa tới nữ nhân muốn h.ãm hại nàng cũng nên!
Nhìn thần sắc của nàng, trong mắt Vũ Mặc Nhiên hiện lên khổ sở! Thì ra tất cả đều liên quan trực tiếp đến hắn a. Như vậy trong lòng nàng nhất định là xem thường hắn, cho nên ngay cả bằng hữu cũng không muốn.
 
“Nói vậy Vương gia trong lòng trả lời như thế nào thì ta cũng có ý như vậy, bây giờ đã muộn, ta cần nghỉ ngơi” hắn mà đi nhất định nàng phải nhờ người mang nước tới cho nàng, nói nhiều như thế đến nàng cũng phải giật mình! Bất quá Vũ Mặc Nhiên cũng cần phải giải quyết cho nhanh, nhưng….không biết những lời nàng nói có nghe lọt vào tai hắn không? Nếu như vẫn không thể mở khúc mắc trong lòng hắn chắc nàng hộc máu mất, hy vọng là hắn không làm…phí công nàng tối nay một phen dụng tâm khổ sở khai đạo! sau này nàng không muốn nhìn thấy vẻ mặt thương tổn của hắn bày ra ngoài, cũng không muốn hắn nghĩ Dương Á Sơ chiếm lấy tất cả đồ vật của hắn.
“Tuỳ Tâm, lần trước ngươi phá giải thế kỵ binh là học được từ đâu?” Vũ Mặc Nhiên nhìn sâu vào nữ tử trước mắt, lời giả thích của nàng là nhất tâm kiến huyết, đặc biệt như vậy, đem thế nhân không coi là gì, cứ như thế thản nhiên nói ra.
Có lẽ Dương Á Sơ nói rất đúng, hắn không xứng với nàng!
Cái gì? Lộ Tùy Tâm kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn, phá giải thế kỵ binh là nàng đọc được trong sách giáo khoa a, nhưng nàng sao có thể nói cho hắn biết?
“Ta chỉ tình cờ đọc được trong một quyên binh pháp mà thôi, nếu ngươi hỏi chúng ở đâu thì ra cũng không biết, còn nữa, ta cũng không hiểu rõ bố trí phòng binh, lần trước ta nói là do nhớ được lý luận kiến thức trên lý thuyết mà thôi, thực chiến kết quả như thế nào ta cũng không biết”
“Cái gì?” nàng nói gì? Trong sách binh pháp? Lý luận kiến thức?
“ta nói đều là sự thực a, ta thật sự không hiểu bày binh bố phòng, lần trước là do tình cờ nhớ được một đoạn mà thôi…” nhìn Vũ Mặc Nhiên kinh ngạc trước bộ dáng của nàng, Lộ Tùy Tâm không biết giải thích như thế nào!
“Ý ngươi là, đây là do ngẫu nhiên đáp được, chỉ là nhìn qua trong sách?” không thể tin nổi nói lại một lần nữa, Vũ Mặc Nhiên hỏi.
Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn, để cho hắn nhìn thấy vẻ mặt như đưa đám của nàng: “Là thật, nói ta các ngươi có lẽ không tin, ta chỉ là ngẫu nhiên đáp trúng thôi”, nếu nàng bảo là Mao Trạch Đông nói thì biết đi đâu mà tìm cho bọn hắn? Đừng nói đến nơi này, chính nàng cũng chưa từng gặp ông ấy, chỉ là xem được bức ảnh trong sách thôi, bất quá công lao vĩ đại cũng biết không ít! Dù sao Trung Quốc làm gì có ai không biết đến Mao Trạch Đông, nếu có cũng là đứa trẻ mới sinh thôi a.
“này…” trực giác Vũ Mặc Nhiên mách bảo không tin được chuyện kì dị như vậy, nhưng nàng nói thế hắn còn biết làm gì được nữa.
“Đã muộn rồi, ta cũng buồn ngủ, Lộ vương gia, mời” nàng bây giờ ước gì hắn mau mau rời đi, nói chung sau này tốt nhất đừng gặp mặt lại.
“Bản vương cáo từ” Nhìn nàng dồn dập, Vũ Mặc Nhiên mặc dù cảm thấy mất mát nhưng hắn biết, hôm nay nàng nói với hắn nhiều như vậy cũng là hy vọng hắn quên được! nàng gỡ bỏ hiểu lầm, hơn nữa giả thích kĩ càng, cho hắn biết không phải nàng hận hắn nên mới bỏ đi, mà là nàng thật sự không yêu hắn, hơn nữa nàng đã tìm được nam nhân mang lại hạnh phúc cho mình! Một nam nhân chỉ lấy mình nàng! Dương Á Sơ có phải từ lần gặp đầu tiên đã hiểu được mong muốn của nàng cho nên mới biết nàng sẽ không yêu hắn.
Tất cả những gì trải qua đều theo gió tiêu tán! Cô gái đặc biệt như thế không thích hợp ở trong Vương phủ của hắn, như vậy là phá huỷ nàng, mà hắn đúng là không làm được như nàng muốn. Cho nên cứ như vậy đi…nàng hạnh phúc là tốt rồi!
Bất quá nàng phá giải kỵ binh là do tình cờ sao? sách binh pháp kia có thể nói thật là thiên thư.
 
“Vương gia, Lộ vương gia mời từ Đông thiên lao ra ngoài” Vô Thị bẩm báo.
Tam hoàng huynh? Vũ Mặc Hiên nhìn thoáng qua Dương Á Sơ, hắn không có phản ứng!
“Ngươi đi xuống đi, chú ý hơn xem có động tĩnh gì”
“Dạ” Vô Thị len lén đánh giá một cái nam tử tuyệt mỹ kia, vì sao hắn không có phản ứng gì? Nghe thấy thê tử của mình cùng một chỗ với Lộ vương gia mà hắn cũng không phản ứng sao?
Vũ Mặc Hiên nhìn vẻ mặt Vô Thị cũng không phải không hiểu, tròng mắt loé lên, hắn cũng tò mò Dương Á Sơ vì sao lại hiểu rõ nàng như vậy?
“Hiên vương muốn hỏi ta vì sao không phản ứng phải không?” Dương Á Sơ nhướng mày cao nhìn Vũ Mặc Hiên hỏi.
“Á Sơ huynh nguyện ý thoả mãn tính tò mò của Vũ Mặc Hiên sao?”
Dương Á Sơ ngồi thẳng người, lấy chén trà trên bàn nhấp một chút rồi lên tiếng: “Bởi vì ta hiểu rõ tâm tư nương tử nhà ta, nàng là muốn gỡ bỏ tâm kết trong lòng Lộ vương gia”
“Chỉ đơn giản như vậy?” Vũ Mặc Hiên nhướng mày lên.
“Chỉ đơn giản như vậy”
“Á Sơ huynh thật có tự tin lớn như vậy? hay là huynh hiểu rõ Dương phu nhân lần này?”bọn họ biết nhau cũng không lâu a, vì sao lại hiểu rõ…cùng tín nhiệm như vậy?
Dương Á Sơ phảng phất như thấy được cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy nàng: Một thân y phục thô sơ đứng ở trong gió, uy phong khẽ trêu đùa trên tay áo nàng, trong con ngươi như nhìn thấy cả đất trời rộng lớn, nụ cười động lòng người, lời nàng nói ra làm cho hắn rung động, bởi vì khi đó chính là điều duy nhất hắn muốn hướng tới, lại được nói ra bởi một nữ tử, so với hắn còn rộng lớn hơn, phi thường hơn, nhìn xa hơn hắn, một khắc kia hắn cảm nhận được nhịp đập của trái tim. Hắn biết nữ tử này chính là người quan trọng hơn cả tính mạng hắn.
Sau đó càng đến gần nàng, hắn càng không thể khống chế được, cũng càng hiểu rõ nàng! Hắn cho rằng mình hào hiệp, nàng còn hào hiệp hơn hắn. Hắn cho là mình cố chấp, nàng so với hắn còn cố chấp hơn. Hắn cho là hắn nhìn thấu, nhưng nàng còn nhìn thấu mọi chuyện hơn nhiều. Hắn dùng tâm để nhìn nàng, cũng ngày càng hiểu trái tim mình, cho nên mới khát vọng được đứng bên cạnh nàng.
Vũ Mặc Hiên thấy vẻ mặt của Dương Á Sơ, đem mất mát bỏ vào chỗ sâu kín nhất trong lòng, hắn hiểu nàng so ra còn kém xa Á Sơ.
 
Quay lại
Top Bottom