Hoàn [Xuyên Không] Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 40: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.Tác giả: Lạc Thanh.Chuyển ngữ: Lãnh Như.
Trang Thư Lan nhìn thấy hành động này của hoàng đế thì hơi giật mình. Hoàng đế thật quá mức thân thiết với thái hậu! Thái hậu không phải là mẹ ruột của hoàng thượng, chỉ là mẹ kế, cho dù thực tôn trọng hiếu đạo đi chăng nữa cũng khó tự mình dâng trà như thế này! Cũng có khả năng vị hoàng đế này thực sự hiếu thuận…. Xem mẹ kế như mẹ ruột mà phụng dưỡng, tuy rằng vị kế mẫu này tuổi còn nhỏ hơn so với hoàng đế.“Chỉ tâm sự đôi chút mà thôi!”Thái hậu mỉm cười, ánh mắt chăm chú nhìn hoàng đế.“Sao lại tới đây? Yến hội bên đó sao rồi?”“Yến hội đã có hoàng hậu và thái tử!”Hoàng đế bình thản trả lời, đang định mở miệng nói gì đó thì lại nghĩ tới Trang Thư Lan đứng ở một bên, ngược lại cười nói.“Trang thám hoa đã nghỉ ngơi rồi vậy thì mau trở về yến hội đi! Quỳnh Lâm yến đêm nay là trẫm cố ý chuẩn bị cho các ngươi, nếu như Thám hoa lang không có mặt ở đó thật sẽ khiến người khác mất hứng!”Lời nói này rõ ràng là muốn đuổi nàng đi …. Làm sao Trang Thư Lan có thể nghe không hiểu chứ ? Chỉ có điều, nàng thật không muốn quay lại dạ yến đó chút nào.“Vi thần xin tuân theo phân phó của hoàng thượng!”Trang Thư Lan phúc lễ lui ra, từ từ đi ra phía sau lùm cây, sau đó chuyển hướng, đi dọc theo hành lang về hướng cửa cung.Nàng thật không muốn quay lại Quỳnh Lâm yến, nơi tự bản thân lại là người bị người khác xem nhẹ, chi bằng quang minh chính đại rời đi!Đi được vài bước thì thấy chắn trước mặt nàng là “cẩu” – được rồi, tạm thời gọi là người đi! Trang Thư Lan dừng bước đối mặt với Tư Đồ Minh Duệ, trong đầu nàng cẩn thận suy nghĩ xem sao hắn không ở dạ yến uống rượu mà lại tới đây, mục đích là gì?Cuối cùng vẫn là Tư Đồ Minh Duệ cười mà như không cười mở miệng nói.
 
“Quả nhiên Trang thám hoa định chạy trốn a! Xem ra Trang thám hoa thật không thích hợp làm quan rồi, ngay cả dạ yến đích thân hoàng thượng tổ chức cũng dám tự tiện rời đi!”Giọng nói bình thản như không có cảm xúc nhưng nàng lại cảm giác hắn đang cố ý trêu trọc.“Tư Đồ đại nhân chẳng phải cũng giống ta sao?”Trang Thư Lan hơi cụp mắt, liếc xéo kẻ đứng trước mắt cao hơn nàng cả cái đầu – Tư Đồ Minh Duệ.“ Bản quan có nói là muốn rời dạ yến sao?”Tư Đồ Minh Duệ một tay đưa ra phía sau, nhíu mày cười khẽ.“Vậy có phải là Trang thám hoa thừa nhận rồi.”Đáng ghét! Nàng rõ ràng không suy nghĩ kỹ rồi, kết quả là rơi vào bẫy của hắn! Trang Thư Lan chau mày, nhưng thời gian chỉ một cái nháy mắt nàng lại lấy được vẻ mặt bình thản vốn có, thậm chí khoé miệng còn thản nhiên cười.“Ha! Hôm nay coi như thấy được cái gì gọi là dục gia chi tội, hà hoạn vô từ rồi a! (dục gia chi tội, hà hoạn vô từ :muốn vu tội cho một người, không lo không tìm thấy tội danh)! Chỉ cần Tư Đồ đại nhân mở miệng nói như thế nào đều có thể như thế đó! Chỉ là hạ quan vẫn muốn hỏi Tư Đồ đại nhân, hạ quan có nói câu nào là muốn rời khỏi dạ yến hoàng thượng ngự ban hay không?”
 
Đầu lông mày Tư Đồ Minh Duệ khẽ nhếch, ánh nhìn đánh giá Trang Thư Lan. Tuy rằng sớm biết nữ nhân này không đơn giản nên mới có thể để ý tới nàng một chút. Tại Đại Đông hoàng triều này, quan viên dám chân chính cùng hắn nói chuyện không nhiều lắm, lại còn dám phản bác trước mặt hắn như vậy quả thực vẫn chưa xuất hiện – ngay cả Thượng Quan Tinh cũng chưa từng nói chuyện thẳng thắn như vậy!Nàng không hề giống với tỷ tỷ của mình. Mặc dù danh hào thực vang dội nhưng theo như Tư Đồ Minh Duệ thấy, vị tỷ tỷ kia tài trí cũng không bằng một phần mười nàng! Quan trọng nhất là, nàng biết ẩn nhẫn, giấu đi bộ mặt thật tính cách thật của mình.Xem biểu hiện đêm nay của nàng có vẻ như không để ý tới việc trong quan trường, bằng không với sự thông minh của nàng sao có thể đắc tội hoàng hậu nương nương? Nên nhớ rằng đắc tội hoàng hậu nương nương cũng chính là đắc tội với phe của thái tử, đối với tiền đồ sau này sẽ ảnh hưởng rất lớn a!Nàng không quan tâm tới quan trường mà lại cố tình bước vào trong đó. Nàng muốn ẩn giấu tài năng nhưng trong lúc lơ đãng lại biểu hiện ra nàng thực sự không giống người thường - tóm lại nàng là một nữ tử thông minh tuỳ thời khắc mà lộ ra vỏ bọc của chính mình! Nhưng chính nữ tử như vậy lại rất thú vị, nếu chơi đùa không phải lại càng thú vị sao?!“Đây chẳng phải rõ ràng rồi! Nếu bản quan nhớ không nhầm thì đường này chính là đường xuất cung a! Chẳng lẽ Trang thám hoa muốn như lần trước, lại bịa đặt ra chuyện gì khác sao?”Tư Đồ Minh Duệ cười nhạt, rất là mị mắt cùng với đó là thanh âm mê hoặc. Lời nói của hắn có vài phần thật lòng, vài phần trêu đùa.Vậy thì sao? Có quan hệ tới hắn à? Trang Thư Lan nhìn Tư Đồ Minh Duệ với ánh mắt xem thường, không muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp xoay người bước đi. Chỉ là nàng đi phía trước thì Tư Đồ Minh Duệ liền theo sát phía sau, không xa không gần cách nàng khoảng ba bước chân.Trên đường nhỏ cũng chỉ có tiếng bước chân một trước một sau, không nhanh không chậm, tiết tấu đều đều. Nhưng âm thanh này khi lọt vào tai nàng lại giống như tiếng trống loạn, vang mà loạn lại thêm chuyện mấy ngày hôm này khiến trong lòng nàng không hiểu từ đâu dâng lên cảm giác buồn bực, do đó bất tri bất giác mà bước nhanh hơn, trong lúc lơ đãng thì đã thấy một cái ngã ba trước mặt.Bước âm thầm trong con đường nhỏ khoảng năm mươi bước, nghe được phía sau không có tiếng bước chân, Trang Thư Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Nghiêng người ngồi xuống thảm cỏ ven đường cũng không thèm để ý trên cỏ đã lấm tấm sương đêm.
 
Từ sau khi rời khỏi lương đình, trong lòng nàng luôn có cảm giác bất an, tựa như mình đã vô ý nhìn thấy thứ không nên thấy, nhìn thấy bí mật riêng tư gì đó nhưng nàng cũng lười không muốn suy nghĩ thêm. Sau đó lại gặp Tư Đồ Minh Duệ, không hiểu bản thân mình khi nào thì chọc phải hắn làm chuyện gì mà khiến hắn chú ý, khiến cho hắn đối nghịch cùng nàng?Lần đầu tiên gặp Tư Đồ Minh Duệ là ở phủ thừa tướng, lần đó nàng bị Trang Đức dạy bảo nên không có cơ hội quan sát người này; lần thứ hai là ở trà lâu, nàng cũng không hề nói chuyện với hắn; lần thứ ba là ở trước mặt hoàng đế, nàng cũng không hề chọc tới hắn; lần thứ tư cũng ở phủ Thừa tướng, chính tại lần này, nàng nhận ra Tư Đồ Minh Duệ vô tình mà thực chất cố ý đối nghịch cùng nàng, cho tới lần thứ năm, thứ sáu thì nàng có thể khẳng định, hắn chính là cố ý đối chọi với mình nhưng hắn lại chưa làm việc gì thực sự nguy hại tới bản thân – ít nhất hiện tại hắn cũng không dùng quyền thế mà áp bức nàng– nhưng mà hành vi kiểu này của hắn cứ như là đang trêu đùa một món đồ chơi…….Món đồ chơi? Trang Thư Lan ý thức được mình vừa dùng từ gì để hình dung mối quan hệ của nàng với Tư Đồ Minh Duệ. Vào lúc này thì trong lòng cũng vang lên một nhịp, nàng – Trang Thư Lan từ khi nào đã trở thành món đồ chơi cho một kẻ kiêu ngạo, tâm tình bất định như hắn? Hơn nữa lại còn phối hợp vài lần làm đồ chơi cho hắn nữa chứ.Thật đáng chê cười! Nàng không có nhược điểm nào rơi vào tay hắn, sao có thể để hắn chơi đùa được! Nhưng mà nếu quả thật nàng cùng hắn đấu thì liệu nắm trong tay bao nhiêu phần thắng? Hắn có tiền, có quyền, có thế; còn nàng chỉ là một chức quan nho nhỏ, tiền là của Trang Đức, quyền cũng là Trang Đức. Chỉ với điểm này thì nàng lấy gì ra để đấu với hắn?Cho nên nàng phải để cho hắn đùa giỡn như vậy cho tới khi hắn chán ghét mới thôi sao?!Nghĩ tới đây, da đầu nàng liền run lên, không có thiên thời, địa lợi phối hợp, giả vờ ngây ngốc lại chịu thiệt. Đây…. Thật đúng là tiến thoái lưỡng nan, đánh cũng không được mà thủ cũng chẳng xong!
 
Phiền toái! Ở trong Trang phủ có một đống phiền toái còn chưa giải quyết xong rồi tới chuyện Túy Xuân Uyển, thậm chí còn có một sát thủ Lãnh gia tới góp vui, bây giờ lại tới Tư Đồ Minh Duệ vướng chân vướng tay….. Những việc này cứ dồn dập tới a! Chẳng lẽ do mười năm qua nàng sống quá rảnh rỗi cho nên ông trời ghen tỵ, đem phiền toái gấp đối tới cho nàng sao?“Tư Đồ Minh Duệ! Ta Trang Thư Lan với người thề không đội trời chung!”Khi bao nhiêu chuyện phiền toái dồn dập đổ dồn lên đầu, Trang Thư Lan nhịn không được nhìn trời phát khởi lời thề.“Nha.! Bản quan đúng là……. Này không để ý, Trang thám hoa không thấy bóng người tăm hơi đâu hoá ra là trốn ở góc này nhớ bản quan a!”Tiếng cười không che giấu ngạc nhiên vang lên bên tai Trang Thư LanTrang Thư Lan quay đầu, lãnh mâu nhìn Tư Đồ Minh Duệ. Ánh mắt dừng lại bên khoé miệng trêu trọc của hắn, hận không thể tiến lên một bước cho hắn một cái tát. Nhưng lý trí không cho phép, nàng biết không thể làm như vậy. Tư Đồ Minh Duệ có thể lặng lẽ xuất hiện ở đây không gây ra một tiếng động, làm cho nàng một chút phát hiện cũng không có cho thấy hắn công lực nhất định là hơn nàng. Cố hết sức mà lấy lòng hắn mới là chuyện tốt lúc này!“Đúng a!”Khoé miệng kéo lên nụ cười lấy lòng, Trang Thư Lan từ từ đứng lên, bình thản đối diện Tư Đồ Minh Duệ nói.“Tư Đồ đại nhân bề ngoài xinh đẹp, mỹ lệ như thế, thật không ai bì nổi làm cho người ta không nhớ không được a!”Cố ý đem hắn so sánh thành nữ tức chết hắn đi!Không ngờTư Đồ Minh Duệ lại cười rất vui vẻ.“Bản quan cũng cho là như vậy! Nhưng mà bản quan còn vui hơn nếu có thể mê hoặc được Trang thám hoa- người mà trước đây vài ngày còn “ thân thiết” với Phó bối tử a! Chẳng lẽ Trang thám hoa đã thầm thương trộm nhớ bản quan lâu rồi?”Đùa bỡn không thành ngược lại còn bị người ta đùa bỡn, bởi vì nàng gặp phải một kẻ da mặt còn dày hơn cả tường thành- Tư Đồ Minh Duệ! Khoé miệng khẽ giật, Trang Thư Lan cố nuốt xuống tức giận mà nói.“Ta ghét nam nhân xinh đẹp hơn ta! Cho nên ngươi bị knockout rồi! Cũng xin Tư Đồ đại nhân về sau đừng tìm ta gây phiền toái nữa có được không?”Những lời Tư Đồ Minh Duệ nói trong buổi dạ yến nàng tin chắc ngày mai trong kinh thành sẽ có đủ loại tin đồn được thêm thắt vào – Trang Thư Lan thật muốn trao thưởng cho chính mình, mỗi ngày đều tận lực góp sức vì sự nghiệp “bát quái” ở kinh thành, cứ cách vài ngày lại cho ra một tin đồn mới….Chuyện đó để sau này hẵn tính. Lúc nãy trong dạ yến nàng cảm giác được ánh mắt ghen tỵ cùng căm phẫn của Trang Thư Dao, đoán chắc rằng lần này xong rồi, quãng thời gian sau này của nàng ở Trang phủ sống chỉ sợ càng thêm khó khăn a!“Nếu Tư Đồ đại nhân quá nhàm chán mà muốn tìm người chơi đùa, đại khái ngài có thể tìm người khác a! Ví dụ như mấy vị quan trong triều muốn thăng quan tiến chức, mấy quan viên muốn nhờ ngài giúp hoặc là vị quan nào ngài nhìn không vừa mắt, còn có thể tìm mấy nữ tử mỹ mạo trong kinh thành ái mộ ngài chơi đùa. Nếu như ngài không muốn chơi đùa cùng nữ nhân hay quan viên, ngài có thể đi tìm nam nhân, tìm trẻ nhỏ……. Ngài bỏ qua cho ta được không? Ngài đại nhân đại lượng, nếu như ta vô tình chọc tới ngài ở một nơi nào đó thì thực xin lỗi ngài. Nếu như ngài thấy ta không vừa mắt thì đại khái có thể tới trước mặt hoàng thượng tâu trình, cách chức quan của ta hoặc là bắt ta đến một nơi hẻo lánh nào đó làm quan, ta sẽ vô cùng cảm tạ ngài!”
 
Nói một hơi nhiều như vậy thật đúng là mệt chết a, nhưng bù lại nói ra được những uất ức trong lòng nàng! Nhưng có thể làm gì? Không ngờ lại bị Tư Đồ Minh Duệ coi là món đồ chơi, trước hết là mềm mỏng, làm cho hắn mất đi hứng thú với món đồ chơi này. Hơn nữa với cá tính thoải mái, thích chọc người của hắn chỉ cần một việc khác hoặc một người khác khiêu khích hứng thú của hắn như vậy chẳng phải đã tự giải thoát cho bản thân rồi hay sao!
 
Chương 41: Bị h.ãm hạiTác giả: Lạc Thanh.Chuyển ngữ: Lãnh Như.Trang Thư Lan tưởng rằng nàng nói lung tung như vậy có thể làm cho Tư Đồ Minh Duệ thấy nàng chẳng khác gì những phàm phu tục tử trong thiên hạ, so với nữ nhân thời đại này còn không bằng, nhưng câu nói của hắn thiếu chút nữa làm nàng tức đến hộc máu.“Những nữ nhân khác so với ngươi vừa có thể đánh lại có thể lui, có thể nhẫn nhịn chịu đựng, có thể đanh đá chua ngoa , những người như vậy ta đã thấy rất nhiều nhưng mà…….”Tư Đồ Minh Duệ cười quỷ dị.“Nữ nhân thích khiêu chiến như ngươi chẳng phải càng kích thích, càng có cảm giác muốn đạt được hay sao?”Hắn nói như vậy có ý gì? Hắn cũng coi là một người bình thường, tính toán cái gì vậy? Chẳng qua mới gặp nhau có vài lần mà hắn liền cuồng ngôn loạn ngữ sao?Trang Thư Lan cố đè nén tức giận, giữ chút bình tĩnh cuối cùng, tà tà nói.“Ngươi không sợ một ngày nào đó toàn thân của ngươi bị dao đâm sao? Hoặc là ngươi bị thuần phục?”Bị thuần phục? Nụ cười trên mặt Tư Đồ Minh Duệ càng lúc càng rõ, nhìn chằm chằm vào Trang Thư Lan, ánh mắt tràn đầy hoài nghi, ngữ điệu cũng tăng nhanh không ít.“Rất thú vị! Dưới gầm trời này có kẻ muốn giết chết bản quan, có kẻ muốn nịnh bợ bản quan, nhưng còn chưa có người nói muốn thuần phục bản quan! A, nếu như bản quan không nhận việc khiêu chiến của ngươi vậy chẳng phải là bản quan quá yếu đuối rồi. Cho nên bản quan cũng muốn chờ xem Trang thám hoa sẽ làm thế nào để thuần phục bản quan đây?”Tên này cũng thật là, nghe được câu nào là liền thổi phồng lên, nàng có nói muốn khiêu chiến với hắn sao? Muốn thuần phục hắn sao? Hắn cũng không phải là ngựa, thuần phục hắn làm cái gì? Nàng chỉ tuỳ tiện nói thôi vậy mà hắn lại tưởng là thật?“Thật xin lỗi! Ta không phải là người thuẫn dưỡng động vật, đối với động vật hoang dại ta không hề có hứng thú!”Trang Thư Lan lạnh lùng thốt lên.
 
“Thời gian không còn sớm nữa, hạ quan xin cáo từ trước!”Từ giờ trở đi chỉ cần nơi nào có Tư Đồ Minh Duệ thì không có Trang Thư Lan nàng! Có thể tránh liền tránh, nếu như không thể tránh né thì coi như là người tàng hình vậy!Vừa nói xong, còn chưa kịp nhấc chân rời đi, Trang Thư Lan đã cảm thấy th.ân thể cứng ngắc, sau đó không thể nhấc chân nổi. Thầm than một tiếng không tốt a! Nàng căn bản chưa nghĩ tới Tư Đồ Minh Duệ sẽ ra tay cho nên vừa rồi một chút ý thức phòng bị cũng không có!Mà Tư Đồ Minh Duệ nháy mắt đã ở trước mặt nàng, trên mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng giống như đao nhọn bắn về phía Trang Thư Lan, không nặng không nhẹ nói.“Trang Thư Lan ngươi sẽ vì câu nói vừa rồi mà phải trả giá đắt!”Trang Thư Lan căng thẳng, có chút chần chờ trừng mắt nhìn Tư Đồ Minh Duệ. Nàng không biết vừa rồi nói gì mà chọc giận tới hắn, chẳng lẽ do nàng nói hắn là động vật sao? Aizz, tạm thời không thèm đoán hắn tức giận là do đâu nữa, hiện tại quan trọng nhất là Tư Đồ Minh Duệ đang thực sự tức giận. Hơn nữa nghe khẩu khí của hắn hình như không khiến nàng chết đi sống lại thì sẽ không bỏ qua.“Được! Hạ quan xin chờ xem!”Cá tính của nàng là không chịu thua, không chịu khuất phục, nàng không nghĩ sẽ thua khí thế của hắn. Khoé miệng khẽ nhếch tiếp nhận khiêu chiến, trong lòng nàng âm thầm chuẩn bị tâm lý – ngày sau mặc kệ hoàn cảnh có khó khăn như thế nào đều phải nhẫn nhịn, có lẽ Tư Đồ Minh Duệ này còn có thể giúp nàng hoàn thành một tâm nguyện!“Hừ! Một đại nam nhân lại dám đánh lén một tiểu nữ nhân yếu đuối, thật đúng là hành vi hèn hạ ti tiện!”Tư Đồ Minh Duệ lại khẽ cười một tiếng nhưng hàn ý ngùn ngụt.“Hèn hạ, ti tiện thì sao? Trang thám hoa chẳng phải cũng đã từng đánh lén người khác sao? Nếu là hèn hạ vậy không phải nói nhiều, lập tức dùng hành động đi!”Lập tức? Trang Thư Lan thấy khó hiểu, hắn muốn thế nào? Không phải hắn định…….. Nơi này cô nam quả nữ, lại là góc tối, hắn không phải là muốn……. Nghĩ đến đây, toàn thân Trang Thư Lan rét lạnh, bản thân tuy rằng không phải là quốc sắc thiên hương gì nhưng dù sao cũng là một nữ nhân – nghe nói nam nhân đói khát thì nữ nhân đẹp xấu cũng mặc kệ (có câu:Lên gi.ường tắt đèn, tất cả nữ nhân đều như nhau) ặc!!!!
 
Mình không thể chủ động cũng không thể phản kháng, càng không thể chạy trốn không thể kêu – nếu lên tiếng hắn có thể điểm huyệt câm, cũng có khả năng hắn không làm gì chỉ chờ người đến ngược lại đổ vạ cho nàng cũng nên – loại sự tình này dám khẳng định Tư Đồ Minh Duệ làm ra được!Thế này cũng không được, thế kia cũng chẳng xong, chẳng nhẽ để cho hắn muốn làm gì thì làm sao?Trang Thư Lan âm tình bất định, tim đập loạn nhịp, lắng nghe một loạt tiếng bước chân đi về phía này. Có người tới? Nếu như mình đánh đòn phủ đầu có phải bây giờ được cứu rồi không? Trang Thư Lan mừng thầm, cũng bình tĩnh lên không ít, lắng nghe tiếng bước chân này, ước chừng cũng hơn mười người, trong đầu nàng đang nghĩ làm thế nào không tổn hại tới danh dự mà thoát thân an toàn.Bên này nàng đang cật lực suy nghĩ biện pháp thoát thân thì Tư Đồ Minh Duệ vừa thưởng thức sắc mặt biến hoá của nàng, vừa đi lại khẽ cúi xuống bên tai nàng mềm giọng.“Muốn biết cảm giác hoang dại là gì sao? Hôm nay bản quan vui vẻ sẽ cho ngươi tận mắt mà mở mang kiến thức!”“Ngươi muốn làm cái gì?”Trang Thư Lan theo bản năng hỏi.Tư Đồ Minh Duệ cười thần bí, rất là gian trá, một tay khẽ nâng nhẹ cằm nàng.“Ừm…… Để cho ngươi im lặng một chút thì làm dễ hơn!”“Ngươi…….”Trang Thư Lan đột nhiên mất đi giọng nói, bởi vì Tư Đồ Minh Duệ đã điểm á huyệt của nàng. Nàng không thể làm gì khác ngoài việc trừng mắt với hắn, trong lòng không ngừng suy đoán xem hắn định làm gì, cũng tự hỏi vừa rồi hắn tức giận có phải bởi vì nàng nói hắn “hoang dại”? Bởi vì hắn đang nói tới cảm giác hoang dại gì đó.
 
Không thể nói, không thể cử động, Trang Thư Lan chỉ có thể để mặc cho Tư Đồ Minh Duệ bài binh bố trận cho tới khi phía sau truyền đến một loạt tiếng động, theo sát sau chính là giọng Trang Đức đang nổi giận đùng đùng gầm thét.“Trang Thư Lan! Ta sao lại có một nữ nhi không biết liêm sỉ như ngươi? Còn ở đó thất thần làm gì, mau buông Tư Đồ đại nhân ra tới đây cho ta!”Nghe phía sau rít gào, nàng mới hiểu ra phương pháp trả thù của Tư Đồ Minh Duệ! Quả nhiên là ngoan độc, ti tiện, chỉ là phương pháp này không thể hiện hắn ti tiện bao nhiêu mà trong mắt Trang Đức cùng đám đại thần cho thấy nàng đê tiện biết bao nhiêu!Hiện tại tình hình trước mặt Trang Đức cùng đám triều thần mang đèn lồng đi theo chứng kiến là: Nàng – Trang Thư Lan giống như người không xương quấn lấy Tư Đồ Minh Duệ, mà hắn chỉ biết đứng đó, lúng túng ngại ngùng.“Trang nhị tiểu thư xin hãy tự trọng!”Mà Trang Thư Lan lúc này vẫn quấn lấy Tư Đồ Minh Duệ không buông, cũng không nhúc nhích, không nói một lời mà im lặng. Điều này làm cho lửa giận của Trang Đức lại càng bùng phát, liếc mắt nhìn đám đại thần phía sau, bọn họ người người trên mặt châm biếm, thái đội chờ xem chuyện vui châu đầu ghé tai nói chuyện.
 
“Giáo nữ không nghiêm, đúng là gia đình bại hoại, đường đường là một thừa tướng đương triều mà nữ nhi của mình còn không dạy được, huống hồ còn muốn trợ giúp hoàng thượng cai trị một quốc gia sao”Càng nghe càng làm cho lửa giận của Trang Đức trong nháy mắt bạo phát.“Trang Thư Lan, nếu ngươi không mau tới đây, ta coi như không có nữ nhi là ngươi!” Kỳ thật Trang Thư Lan cũng hiểu được cảm giác oan ức khi toàn bộ ánh mắt những người ở đây điều nhắm vào mình. Chẳng lẽ mình là người không có liêm sỉ, có thể ôm ấp, gần gũi với một người đàn ông trước mặt nhiều người như vậy? Chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy nàng đang bị người khác khống chế mà lại không thể nói sao? Cho dù không nhìn thấy thì bọn họ cũng phải trách tội nam nhân trước mặt này chứ? Aizz, tình huống này cho dù như thế nào thì chỉ có nữ nhân phải chịu thiệt a………..Nghĩ tới đây nàng lại hung hăng liếc Tư Đồ Minh Duệ một cái. Nam nhân này dám ăn đậu hũ của lão nương, ngươi chết chắc rồi!Tư Đồ Minh Duệ thản nhiên đón nhận ánh mắt xem thường của nàng, mỉm cười với Trang Thư Lan, cười tới mức khiến toàn thân nàng rợn cả tóc gáy, nhưng ở trong mắt người khác cũng chỉ là bất đắc dĩ cười khổ.“Trang thừa tướng, ngài hãy để cho Trang đại tiểu thư đến giúp đỡ một chút, đem Trang nhị tiểu thư……..”Nói xong lại dùng ánh mắt ái ngại liếc nhìn nữ nhân giống như bạch tuộc đang quấn lấy hắn – Trang Thư Lan. Cùng lúc này, Tư Đồ Minh Duệ ngầm nhẹ ra tay một chút giải khai huyệt đạo trên người nàng.Trang Thư Dao nhìn thấy bộ dáng Trang Thư Lan như vậy thì trong đầu chỉ có một ý nghĩ – quả nhiên mẹ nào thì con nấy! Âm thầm liếc xéo Trang Thư Lan một cái lại thấy Trang Đức đen mặt gật đầu Trang Thư Dao đành chậm rãi tiến lên.Trang Thư Lan cảm thấy huyệt đạo trên người được giải liền thuận tay đẩy mạnh Tư Đồ Minh Duệ ra giơ tay lên định cho hắn một cái tát – từ tiền thế tới kiếp này cho dù cuộc sống có không như ý như thế nào, cho dù bị người khác chửi mắng vũ nhục như thế nào, cũng chưa lần nào cả thể xác lẫn tinh thần bị người ta khinh thường hèn hạ như vậy!Nhưng tay nàng vừa vung lên một nửa thì ngừng lại, nơi này còn có rất nhiều người đang nhìn, cho dù rõ ràng nàng chịu thiệt nhưng nói ra ai tin? Thanh danh vốn cũng đã bị bêu xấu rồi, nàng bây giờ trong mắt những người này cũng chỉ là loại phụ nữ lẳng lơ, không biết liêm sỉ mà thôi! Nếu hiện tại cái tát này rơi xuống ở trong mắt bọn họ lại mang một ý nghĩa khác!Trang Thư Dao ngây ra nhìn tay Trang Thư Lan giơ lên, tim theo đó mà loạn mấy nhịp – Trang Thư Lan muốn đánh Tư Đồ đại nhân sao? Nàng nhất định là đánh lén Tư Đồ đại nhân không thành công, lại bị nhiều người nhìn thấy như vậy, thẹn quá hoá giận mới muốn động thủ a! Dù gì Tư Đồ Minh Duệ cũng là nam nhi bảy thước, hô phong hoán vũ tại triều đình, hôm nay lại bị Trang Thư Lan biến thành “thúc thủ vô sách” như vậy! Trước kia tưởng rằng Trang Thư Lan chọc giận Tư Đồ Minh Duệ mới dùng phương pháp khác để sửa nàng, không ngờ Tư Đồ Minh Duệ lại bị Trang Thư Lan đánh trả như vậy !Những suy nghĩ của người khác cũng không khác gì Trang Thư Dao, thậm chí còn có người mừng thầm khi thấy người khác gặp hoạ. Người hô phong hoán vũ như Tư Đồ Minh Duệ cũng có lúc phải cười khổ sao? Nhưng mà Trang thám hoa cùng Tư Đồ Minh Duệ trong lúc đó sao có thể có việc như vậy? Mọi người đều nghĩ rằng Trang Thư Lan trước kia tài trí thường thường, năm nay mới đi thi tuyển, chỉ sợ…… chỉ sợ trong chuyện này có cái gì đó không thể cho ai biết được a!Cánh tay giơ lên lại chậm rãi hạ xuống, ánh mắt Trang Thư Lan phức tạp nhìn vẻ mặt châm biếm của Tư Đồ Minh Duệ vẫn không thay đổi.
 
hương 42: Chọc giận Tác giả: Lạc Thanh. Chuyển ngữ: Lãnh Như. Trang Đức thấy Trang Thư Lan vung tay lên thì vô cùng hoảng sợ, nghĩ rằng nàng sẽ đánh tiếp. Nhưng thấy nàng từ từ buông tay xuống, khẩu khí cũng nhẹ nhàng đi không ít, chậm rãi xoay người, nhìn đám đại thần phía sau cười xoà nói. “Bản quan còn có việc quan trọng, không thể uống cùng chư vị đại nhân được!” Sau đó lại xoay người trừng mắt nhìn Trang Thư Lan rồi nói. “Còn đứng đó làm gì? Chưa đủ xấu mặt sao? Không mau cút trở về đi!” Trang Thư Lan không nói cũng không nhúc nhích, chỉ yên lặng đứng đó, tay buông thõng, mắt nhìn vô định không nghe thấy những lời Trang Đức nói. Tư Đồ Minh Duệ giống như người vô can, cũng lặng lẽ đứng bên. Còn Trang Thư Dao nhìn Trang Thư Lan như vậy thì trong lòng cũng có cảm giác không ổn, nhận thấy việc này có chút kỳ quái, liền mở miệng nói. “Cha! Người…… Người trước hết đừng chỉ trích nhị muội a, mọi việc đều có nguyên do của nó, người tại sao không nghe nhị muội giải thích một chút! Dù thế nào nhị muội cũng đã vào triều làm quan rồi, nếu như không phân tốt xấu mà đã định tội danh như vậy, về sau nhị muội sao có thể ngẩng mặt lên trước triều thần được?” Ánh mắt Tư Đồ Minh Duệ nghi ngờ cùng kinh ngạc. Trang Thư Dao sao có thể nói đỡ cho Trang Thư Lan được. Hắn nhớ rõ mấy hôm trước từng gặp qua tỷ muội hai nàng còn tranh đấu gay gắt a! Trang Đức nghe thấy Trang Thư Dao nói thế thấy cũng có chút đạo lý. Mọi chuyện dù sao cũng có nguyên do của nó, hơn nữa thanh danh Trang Thư Lan này cũng đủ nguy rồi, hiện tại còn trước mặt phần lớn đại thần trong triều……. Vấn đề không phải là chuyện về sau không ai dám tới hỏi cưới nó, mà là mặt mũi của hắn sau này làm sao có thể ngẩng lên được? Nghĩ như vậy, sắc mặt Trang Đức cũng hoà hoãn đi không ít, nhưng giọng nói thì vẫn nghiêm khắc như trước, thậm chí mang theo vài phần đe doạ. “Được rồi! Ngươi hãy giải thích xem vừa rồi sao lại thế này?” Ngay khi Trang Thư Dao mở miệng cầu xin thì Trang Thư Lan cũng đã rất kinh ngạc, không ngờ được vị “tỷ tỷ” này cũng có chút tình cảm với nàng a! Ý của Trang Đức nàng hiểu rất rõ, hành vi vừa rồi của nàng đã khiến hắn mất mặt vô cùng. Dựa vào tính cách của hắn, nhất định sẽ phạt nàng cấm túc một tháng, nhưng bây giờ nàng đã có quan tứơc không thể cấm túc được, vậy hắn sẽ dùng biện pháp gì để phạt nàng a? Bắt nàng chép “Nữ Nhị kinh” ,“Nữ huấn” ,“Nữ giới” hay lại là quỳ trước bài vị tổ tông? Hoặc là đuổi khỏi nhà – không phải hắn vừa nói coi như không có một nữ nhi như nàng sao? Đột nhiên trong đầu Trang Thư Lan mông lung nhớ tới câu nói của Tư Đồ Minh Duệ . Hắn muốn cho nàng biết cảm giác hoang dại là như thế nào? Sau đó liền tạo ra tình huống này, tiếp đó ngay lập tức Trang Đức cùng đám đại thần đến đây, rồi Trang Đức vô cùng nổi giận – với thể diện Trang Đức mà nói chuyện như vậy vô cùng nhục nhã, chỉ cần kích thích một chút nữa, hắn nhất định sẽ đuổi một nữ nhi mất mặt như nàng ra khỏi nhà! Chẳng lẽ mục đích Tư Đồ Minh Duệ là muốn nàng bị đuổi ra khỏi nhà ư? Cũng là cách hắn trả thù,cho nàng biết cảm giác hoang dại là như thế nào? Nếu như vậy thì bây giờ nàng giải thích có ý nghĩa gì? Tư Đồ Minh Duệ là loại người không đạt được mục đích thì nhất định không dừng tay, cho dù đêm nay nàng an toàn thoát thân chỉ sợ từ ngày mai hắn sẽ hoàn trả gấp bội a! Thấy Trang Thư Lan suy nghĩ sâu xa thì Trang Thư Dao cảm thấy rất sốt ruột. Chuyện đêm nay nếu chỉ là chuyện ngoài ý muốn, hoặc là do Trang Thư Lan chủ động thì không để ý làm gì, nhưng nếu như là Tư Đồ Minh Duệ cố ý…. Nghĩ đến đây, Trang Thư Dao không nhịn được lại nhìn trộm Tư Đồ Minh Duệ – tuy rằng nam nhân này làm việc ngang ngược, nhưng không thể phủ nhận việc hắn là ý trung nhân lý tưởng của nữ tử kinh thành, chưa lập gia đình, có tiền, có quyền thế, đẹp trai hơn người, lại có tài ( cho dù là tham quan cũng phải có đầu óc a!). Trang Thư Dao theo Trang Đức hành tẩu chốn quan trường cũng được mấy năm, đối với hắn cũng có chút cảm tình, mến mộ. Nàng định tính sau khi vào triều làm quan, mượn cơ hội tiếp xúc với hắn nhiều hơn……… Nhưng không nghĩ tới, Trang Thư Lan – nhị muội mà nàng coi thường bao năm lại dành cơ hội trước cùng hắn dây dưa không rõ. “Nhị muội,đừng sững sờ nữa! Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng ra a! Ngươi cũng biết, bây giờ cha đang cho ngươi một cơ hội làm sáng tỏ sự thật. Nếu như ngươi thực sự làm chuyện không thể tha thứ, khiến cha mất mặt trước triều thần, vậy cũng không tốt lắm!” Trang Thư Dao bước tới gần Trang Thư Lan nhẹ giọng cảnh báo. “Hơn nữa sau này chúng ta đều là quan đồng liêu, thanh danh ngươi có bôi nhọ cũng không sao, nhưng không nên liên luỵ đến người nhà!” Liên luỵ đến người nhà? Trang Thư Lan cúi đầu, xoẹt mũi cười, khoé mắt nổi lên vài tia thê lương, sống ở Trang phủ đã mười năm, trong Trang phủ có ai coi nàng là người nhà chưa? Trước mặt người ngoài nhìn qua thật đầm ấm, nhưng thực tế bên trong chỉ có người sống trong đó mới biết được “Không có gì giải thích!”
 
Trang Thư Lan đột nhiên ngẩng đầu nói, vẻ mặt hờ hững , trong trẻo nhưng lạnh lùng. Giọng nói của nàng lúc này nghe thật cao ngạo. “Sự thật chính là như các người nhìn thấy! Ta đối với Tư Đồ đại nhân nhất kiến chung tình, sau đó không để ý tới lễ giáo mà quấn quýt lấy Tư Đồ đại nhân không buông, tiện có một ít tiếp xúc thân mật – về điểm này, ở đây Chương đại nhân có thể làm chứng, buổi sáng hôm nay ta còn quấn lấy Tư Đồ đại nhân. Tiện đây ta cũng nói luôn, hai ngày nay ta lừa gạt người nhà chạy đến phủ Tư Đồ đại nhân ở hai ngày hai đêm…” Buổi sáng hôm nay khi trở về phòng nàng có hỏi qua Tứ Nhi mới biết được, Trang Đức cũng không có hỏi gì tới nàng – căn bản Trang Đức cũng không biết chuyện mấy ngày hôm nay nàng không có trong phủ. Đêm đó Tứ Nhi phát hiện một đêm Trang Thư Lan chưa về, vốn định nói cho Trang Đức biết nhưng còn chưa kịp bước ra khỏi cửa thì người Tư Đồ Minh Duệ phái tới bảo Tứ Nhi giấu diếm việc này, lại còn ra lệnh cho Tứ Nhi thay nàng đi diễu phố. Không hiểu như thế nào Tứ Nhi cũng đồng ý còn hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, ngay cả tới kẻ cáo già như Trang Đức cũng không phát giác được! Cho nên hiện tại Trang Thư Lan quyết định đem việc này nói luôn ra, làm cho Trang thừa tướng mất mặt thêm một ít nữa. Đúng như Trang Thư Lan mong muốn, mặt Trang Đức lúc này còn đen hơn cả than, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng lại gọi tên một người khác. “Chương đại nhân, chuyện buổi sáng hôm nay là ngươi tận mắt chứng kiến?” “Chuyện này……”Chương đại nhân bị Trang Thư Lan nhắc tới thì trong lòng biết chắc là không ổn rồi. Trang Thư Lan sao có thể như vậy, lấy bạc của hắn không nói lại còn đem một người vô tội như hắn lôi vào vụ rắc rối của nàng! Bây giờ hắn biết trả lời thế nào? Một bên là Thừa tướng đại nhân, bên kia là Thủ phủ đại nhân – tuy rằng Thủ phụ đại nhân không nói một lời nào nhưng khoé miệng lại cười rất quỷ dị cũng đủ khiến cho người khác không lạnh mà run rồi! “Này cái gì mà này! Bảo ngươi trả lời là có hoặc không cũng khó như vậy sao?” Trang Đức lạnh lùng hừ một tiếng. “Đừng tưởng rằng chuyện của cháu ngươi đã giải quyết ổn thoả rồi, cho dù mọi chuyện coi như đã kết thúc, bản quan cũng sẽ có cách khiến nó lật lại!” Trán Chương đại nhân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đây vốn là chuyện không liên quan tới hắn, tại sao cố tình muốn hắn đi theo chịu tội a! Hai đại phái trong triều hiện tại đều chờ câu trả lời của hắn, biết trả lời như thế nào để không mất lòng cả hai bên, giữ cái mũ quan trên đầu đây? Liếc mắt nhìn chung quanh thấy toàn thể ánh mắt quan viên đều tập trung vào mình, Chương đại nhân trong lòng rất hỗn loạn – khi nào hắn trở nên quan trọng như vậy rồi a! Sớm biết có chuyện ngày hôm nay thì hắn đã không chạy tới xem náo nhiệt cùng những quan viên khác rồi! Chương đại nhân do dự, Trang Thư Lan cũng hiểu được vài phần, hơi nhếch méch, rất là yên tâm. “Chương đại nhân, không sao, có chuyện gì cứ nói thẳng, không biết ai đối với ngươi như thế nào nhưng Thừa tướng đại nhân và Tư Đồ đại nhân đều là những người sáng suốt, sẽ không để cho người vô tội chịu liên luỵ” Lời nói của Trang Thư Lan khiến Chương đại nhân sửng sốt, phải biết rằng câu trả lời của hắn có liên quan tới thanh danh của nàng. Đối với một nữ nhân thì thanh danh vô cùng quan trọng cho dù nàng có làm quan đi chăng nữa. Nhưng nhìn Trang Thư Lan bình thản, rộng lượng để hắn nói ra câu trả lời – cho dù nàng gõ hắn trúc giang ( ý nói nàng lấy của hắn không ít bạc), hắn thật đúng là không có cách rắp đem mấy lời “ lương tâm” nói ra! “Hạ quan…….Buổi sáng hôm nay đầu óc hạ quan không được tỉnh táo, cho nên hạ quan cũng không rõ chuyện này!”
 
Coi như độ lượng một phen, Chương đại nhân khom mình trả lời. Lời Chương đại nhân vừa thốt ra khỏi miệng, mọi người liền hiểu rõ trong lòng – càng trốn tránh thì nhất định là có chuyện mờ ám a! Trang Đức coi như mọi chuyện đã sáng tỏ. Nghĩ tới việc nhiều ngày trước nàng không xuất hiện trước mặt hắn, cứ nghĩ nàng chỉ du hành như mọi lần, không ngờ nguyên nhân lại là như vậy. “Trang Thư Lan, Trang Đức ta không có loại nữ nhi không biết xấu hổ như ngươi! Quả nhiên mẹ nào con nấy, giấu mọi người qua đêm ở bên ngoài, thật là mất mặt liệt tổ liệt tông Trang gia!” Không biết Trang Đức nhớ ra gì đó, trong ánh mắt oán hận thiêu đốt hừng hực lửa giận, tựa hồ có thể giết chết Trang Thư Lan lúc này. “Từ hôm nay trở đi, ngươi cút khỏi nhà cho ta, đừng có làm ô uế Trang phủ!”
 
Chương 43: Bị đuổi khỏi nhà. Tác giả: Lạc Thanh. Chuyển ngữ: Lãnh Như. “Từ hôm nay trở đi, ngươi cút khỏi nhà cho ta, đừng làm ô uế Trang gia !” Giọng nói tức giận bừng bừng vang lên, lý trí của Trang Đức đã không còn chút nào nữa, làm cho tất cả mọi người ở đây đều sợ choáng váng. Vị đại thần trụ cột trong triều này lại bị tiểu nữ nhi nhà mình làm cho tức giận, còn nói ra những lời quyết tuyệt như thế! Trang Thư Dao vừa nghe liền hoảng. Trang Đức đã nói nhất định sẽ làm, huống chi lại đang lúc lên cơn thịnh nộ như thế này, hắn nhất định sẽ đuổi Trang Thư Lan ra khỏi nhà. Mặc dù nàng không có tình cảm gì với Trang Thư Lan nhưng việc này ảnh hưởng tới danh dự của cả Trang gia, sao có thể tuỳ ý nói ra những lời đó? “Cha….” Trang Thư Dao khẽ gọi Trang Đức, lại đưa mắt nhìn Trang Thư Lan, hạ giọng. “Nhị muội mau nhận lỗi với cha đi!” Trang Thư Lan đưa mắt nhìn Trang Thư Dao, lúc này còn đang nắm ống tay nàng, ánh mắt phức tạp nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi lại khôi phục vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng thường ngày. Đẩy mạnh tay Trang Thư Dao ra, nhìn Trang Đức tỏ ý không hề hối hận, nàng nói: “Tốt! Nhưng trước hết người hãy xoá tên ta trong gia phả của dòng tộc, như vậy ta mới có thể không còn chút quan hệ nào với nhà họ Trang! Nếu không một ngày nào đó ta lại không cẩn thận gây ra việc gì làm xấu mặt nhà họ Trang, hoặc vô ý làm ra chuyện đại nghịch bất đạo cũng không có quan hệ tới Trang gia!” Nàng vừa nói xong mọi người cũng kinh ngạc hô lên, đem ánh mắt không thể tin nổi nhìn nhau – Vị thám hoa này rốt cuộc làm sao vậy? Biết rõ Trang thừa tướng rất tức giận rồi, vậy mà nàng lại còn đổ thêm dầu vào lửa, không ngừng khích tướng, chẳng lẽ nàng thực sự muốn đoạt tuyệt quan hệ với Trang gia? Trang Thư Dao bị những lời nói của Trang Thư Lan làm cho nghẹn họng hoảng sợ, nhìn nàng trân trân, không biết nên nói gì bây giờ. Trang Thư Dao đột nhiên cảm thấy thời khắc này nhị muội của nàng hoàn toàn thay đổi thành một con người khác. Nàng lãnh đạm, ung dung nói một vấn đề nghiêm trọng như vậy, mà có vẻ như không hề lo lắng tới hậu quả một chút nào, hoặc là hậu quả đó là những gì nàng thực sự mong muốn! Đứng một bên xem cuộc vui, lúc này Tư Đồ Minh Duệ cũng nhận thấy sự việc đã vượt ngoài dự liệu của hắn. Vốn chỉ định làm cho Trang Thư Lan bị giáo huấn một chút, doạ nàng có thể bị đuổi ra khỏi nhà. Sau đó nàng sẽ khép nép xin tha để van cầu hắn giơ cao đánh khẽ tha cho nàng một lần. Không ngờ nàng lại cứng đầu thà chết chứ không chịu khuất phục, còn cố ý nói những lời gây hiểu nhầm – chẳng lẽ nàng thực sự muốn bị đuổi ra khỏi nhà mới chịu bỏ qua? Trang Đức lại tức giận tới một lúc lâu cũng không mở miệng nói gì. Tiểu nữ nhi ngày thường không dám lớn tiếng trước mặt hắn nay ngang nhiên trước toàn thể văn võ bá quan trong triều mạnh miệng cãi lại lời. Nữ nhi như vậy giữ lại có tác dụng gì? “Được! Từ hôm nay trở đi, Trang Đức ta coi như không có nữ nhi nhưn ngươi, ngươi cút xa cho ta, ngươi có sống chết hay không bây giờ cũng không liên quan tới Trang Đức ta!” Nói xong phất tay áo muốn quay đi nhưng lại bị Trang Thư Dao kéo lại! “Cha, nhị muội chỉ là trong lúc hồ đồ nói vậy! cho dù nhị muội có không đúng như thế nào thì nàng vẫn là nữ nhi của người, người đuổi nàng ra khỏi nhà, cho dù nàng đã làm quan nhưng vẫn còn nhỏ chưa thể sống tự lập được!” “Tốt nhất là nên chết đi! Miễn phải sống trên đời này thêm xấu hổ!” Bị tức giận làm lu mờ lý trí, Trang Đức đương nhiên là không nghe vào những lời Trang Thư Dao nói…., ngược lại còn kéo Trang Thư Dao đi về phía Trang phủ! “Đi, theo ta hồi phủ! Chớ cùng loại người không biết xấu hổ này đôi co nói chuyện, tránh làm cả hỏng ngươi!”
 
Những triều thần khác thấy Trang Đức hồi phủ, cũng không đứng lại lâu, lần lượt rời khỏi. Trang Thư Lan lạnh lùng nhìn đám người kia vội vàng rời đi, mặt không chút thay đổi nhưng không cách nào kiềm chế được cánh tay run run, chỉ biết gắt gao nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cho đến khi tê dại không còn cảm giác. “Ngươi đã thấy kết cục ngươi muốn thấy rồi! Sao còn không đi đi?” Thở một hơi thật dài, Trang Thư Lan thản nhiên nói cũng, không xoay người nhìn Tư Đồ Minh Duệ . “Không biết kết cục như vậy có khiến cho Tư Đồ đại nhân vừa lòng? Nhưng ta có một câu khuyên Tư Đồ đại nhân: mặc dù không biết ta có chuyện ân oán gì với ngài nhưng từ giờ trở đi ta cùng với Tư Đồ đại nhân coi như hoà nhau. Xin Tư Đồ đại nhân về sau đừng quấy rầy kẻ ngu dốt như ta. Ta không có hứng thú lẫn tâm trạng chơi trò chơi sang quý này với ngài!” Nói xong, nhấc chân bước đi, bước chân chậm rãi nhưng cao ngạo. Rõ ràng nàng vừa bị người nhà vứt bỏ, sao có thể bình tĩnh như vậy? Không có một giọt nước mắt, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi chút nào! Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng không có một tia u ám, từ đầu tới cuối kiên định ung dung làm cho người khác không khỏi rùng mình! Chẳng lẽ nàng không để ý chuyện bị người nhà vứt bỏ sao? Chẳng lẽ trong lòng nàng không có chút tình thân nào, cha mẹ, tỷ muội cũng không cần? Tính cách của nàng sao có thể lạnh lùng đến như vậy? Lần đầu tiên Tư Đồ Minh Duệ có cảm giác không rõ, hắn không cách nào nhìn thấu nữ nhân tên Trang Thư Lan này trong lòng có chủ ý gì. Nhưng trong tràng khôi hài vừa rồi hắn có thể thấy rõ ràng – Trang Thư Lan cố gắng khích tướng Trang Đức, mục đích nhất định là muốn bị đuổi khỏi phủ Thừa tướng! “Trang Thư Lan ngươi có dám nói, kết cục đêm nay không phải do bản thân ngươi mong muốn?” Tư Đồ Minh Duệ lên tiếng, thành công làm cho Trang Thư Lan dừng bước. Nàng dừng lại làm cho Tư Đồ thành Minh Duệ có cảm giác vui vẻ không hiểu, nụ cười thường ngày lại nở trên khuôn mặt. “Bản quan cho rằng Trang thám hoa chỉ lợi dụng bản quan mà thôi!” “Nói vậy thì việc ta bị đuổi khỏi nhà còn phải cám ơn Tư Đồ đại nhân ra tay giúp đỡ rồi?” Trang Thư Lan như trước không xoay người, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng nhưng tràn đầy ý chê cười. “Cho nên, ân oán giữa ta và ngươi vẫn chưa thể chấm dứt – đêm nay chỉ là bắt đầu mà thôi!”
 
Tư Đồ Minh Duệ khẳng định chắc nịch. Nhìn bóng lưng quật cường của nàng, trong giây lát Tư Đồ Minh Duệ hơi không thích vẻ quyết liệt lúc chặt đứt quan hệ giữa hai người của nàng! Nhưng trước giờ hắn và nàng có quan hệ gì? Không hề! Tư Đồ Minh Duệ tự hỏi bản thân hắn. Nao nao, Trang Thư Lan thấy hơi mệt mỏi. Sớm đã biết Tư Đồ Minh Duệ là kẻ không dễ đối phó, hiện tại nàng đã rơi vào tình cảnh như thế hắn vẫn không chịu buông tha! Muốn cùng hắn tranh cãi nhưng trong nháy mắt cũng không muốn nói gì hết, đêm nay nói nhiều quá rồi, dùng não cũng quá nhiều, đứng cũng đã lâu, th.ân thể nàng cũng sớm mỏi mệt. Nhắc tới đây cũng không để ý bây giờ là trong hoàng cung, nàng chỉ muốn chạy trốn thật nhanh, thi triển khinh công vội vàng rời đi. Tư Đồ Minh Duệ sững sờ nhìn thân ảnh Trang Thư Lan đã gần biến mất, lại hơi nhíu mày một chút, nhẹ tới mức ngay cả hắn cũng không phát hiện, lập tức rời đi. Chỉ một thoáng nơi này lại khôi phục vẻ im lặng vốn có, yên lặng giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ còn lại từng trận gió lạnh vội vàng thổi qua báo trước thời tiết sắp biến chuyển.
 
Chương 44: Đoạn môn tân sinh. Tác giả: Lạc Thanh. Chuyển ngữ: Lãnh Như.

Màn đêm đen như mực, cửa lớn phủ thừa tướng ở phía đông kinh thành đóng chặt. Trong đêm tối trước cửa treo hai chiếc đèn lồng lớn nhìn có vẻ đơn độc. Đột nhiên cửa lớn mở ra, tiếp theo xuất hiện ba gia nhân, mỗi người ôm một bọc lớn. Ba gia nhân quăng những bọc vải lớn ra ngã tư đường, sau đó vội vàng chạy vào cứ như gặp phải quỷ, khép cửa lớn lại phịch một tiếng. Đây là những gì Trang Thư Lan đứng ở trước cửa phủ Thừa tướng chứng kiến. Lạnh lùng nhìn đống đồ vất trên mặt đất, đó là quần áo nàng vẫn hay mặc và những vật dụng hàng ngày, nàng chỉ hơi nhếch môi cười lạnh. Từng trận gió lạnh táp vào mặt Trang Thư Lan lại không cảm thấy lạnh chỉ đứng đó đón gió, hai hàng nước mắt bị gió thổi bay. Trang Thư Lan, đây chính là lựa chọn của ngươi! Cho dù bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi, huống chi đây không phải là điều ngươi vẫn muốn đó sao? Rời khỏi Tướng phủ, rời khỏi cái gia đình không có chút tình thương, một mình tự do tự tại sống qua ngày. Nhưng hiện tại, trong người nàng không có một đồng nào, ngay cả một nơi nghỉ chân cũng không có, từ nay về sau nàng biết đi đâu? Nhưng nàng tuyệt không hối hận, nàng không muốn làm một quân cờ chính trị trên quan trường, cũng không muốn hôn nhân của nàng bị Trang Đức sắp đặt cho nên sớm hay muộn cũng rời khỏi Tướng phủ. Cho dù hiện tại rời đi gấp rút, không có gì trong người thì nàng cũng quyết không quay đầu lại! Nhưng tại sao trong lòng nàng có loại cảm giác đau thương không nói nên lời? Tuy không mãnh liệt nhưng lại khiến người ta không thể hít thở được! Trang Thư Lan ngẩng đầu nhìn hướng chân trời. Trong không khí những bông tuyết bị gió thổi bay toán loạn, chỉ trong nháy mắt trước sân đã có một tầng mỏng tuyết trắng. Vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, nàng nhìn thoáng qua đống đồ bị vứt trên mặt đất, không chút tiếc nuối xoay người, giẫm lên tầng tuyết mỏng, cúi đầu chầm chậm bước đi. Đi chưa được hai bước mắt nàng lại thấy một đôi giày da dê tinh xảo trước mặt. Trang Thư Lan ngẩng đầu nhìn lên trùng hợp ánh mắt chạm nhau, nhưng chỉ kinh ngạc nhìn, trong đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
 
Huyễn Bách nhìn Trang Thư Lan cô độc phút chốc cũng không biết nên nói cái gì, nhìn lướt qua đống đồ hỗn độn phía sau nàng, lại nhìn sắc mặt nàng do giá lạnh mà nhợt nhạt, tím tái , khẽ thở dài một tiếng. Cởi bỏ áo choàng lông thú trên người ra nhẹ nhàng khoác lên người nàng. Cảm nhận được một chút ấm áp, Trang Thư Lan mới phục hồi tinh thần nhưng cũng chỉ biết kinh ngạc hỏi “Tại sao sư phụ lại ở đây?” “Buổi tối mai kêu ngươi tới thì không thấy ngươi trả lời nên ta tới đây xem thế nào?” Huyễn Bách đáp lại đơn giản nhưng ánh mắt lại phức tạp “Chuyện gì xảy ra, tại sao lại bị đuổi khỏi nhà?” Trang Thư Lan không trả lời, nhưng ánh mắt lại thê lương nhìn Huyễn Bách, một giây sau liền nhào tới ngực hắn, nắm chặt lấy quần áo hắn hít một hơi thật sâu, mới buồn buồn nói. “Sư phụ, cùng ta đi tìm nhà trọ đi. Hiện tại ta đã không có nơi nào nghỉ chân rồi!” Không thể tới Túy Xuân Uyển, nếu như Di nương biết nàng bị đuổi khỏi nhà nhất định sẽ rất tức giận. Hơn nữa giờ phút này nàng chỉ mong muốn tìm một nơi thanh tĩnh để suy ngẫm con đường đi sau này. Huyễn Bách đầu tiên là nao nao, nhìn Trang Thư Lan trong lòng đang cực lực chịu đựng cảm xúc dồn nén định đưa tay an ủi nàng, nhưng cánh tay vừa giơ lên giữa chừng lại buông xuống. “Được!” Sau một lúc lâu, Huyễn Bách mới trả lời. “Những thứ kia còn cần không?” “Không cần!” Trang Thư Lan dứt khoát buông tay ra, rời khỏi ngực Huyễn Bách nhìn Huyễn Bách kiên định nói.
 
Nàng đã không lưu luyến Trang gia - nơi nàng đã sống hơn mười năm vậy còn mang theo những thứ kia làm gì? “Sư phụ, chúng ta đi thôi! Ta mệt chết mất, thực sự rất mệt a!” Hai mắt hơi nhắm lại, giọng nàng chậm rãi vang lên, nghe rất mệt mỏi. “Không có chút cảm giác vui mừng nào vì được giải thoát ngược lại thấy thật phiền muộn. Ha! Trang Thư Lan ta cũng có lúc phiền muộn cơ đấy, có phải thực buồn cười không?” Không thể cười, bởi vì ngươi vẫn rất phiền muộn! Huyễn Bách rất muốn nói với nàng điều đó nhưng khi nhìn sắc mặt tiều tuỵ của nàng lời nói tới miệng lại nuốt xuống, chỉ có thể trầm mặc đáp lại nàng. Trong im lặng những bông tuyết bay bay đầy trời, gió bắc cũng lặng lẽ thổi qua, khung cảnh nhìn thật hỗn loạn. “Tiểu thư!” Tiếng Tứ Nhi phá vỡ không gian trầm mặc. Trang Thư Lan xoay người thấy Tứ Nhi đang ôm một bọc gì đó chạy tới trước mặt nàng, thở hổn hển. “Tiểu thư…!” “Từ từ nói, không phải vội!”
 
Quay lại
Top Bottom