Lưu Hương phúc thân thi lễ.“Mời cô nương theo nô tỳ tới đằng sau tấm bình phong !”Tắm rửa xong, uống hết bát thuốc, ăn một viên mứt quả để đánh tan vị thuốc trong miệng, Trang Thư Lan mới bắt đầu trang điểm.“Một ngày một đêm qua đều là ngươi ở đây chăm sóc ta sao?”Nàng thoải mái trò chuyện với Lưu Hương.“Dạ”Lưu Hương vừa chải tóc cho nàng vừa trả lời.“Vất vả cho ngươi rồi!” Trang Thư Lan có chút ngượng ngùng, từ lúc tỉnh lại cho tới giờ có thể thấy được, ngày hôm qua dùng rượu lau người, cho nàng uống thuốc tất cả đều nhờ Lưu Hương! Nàng cảm giác chuyện nàng ngủ không phải là giả nhưng chẳng lẽ ngủ say tới mức bị người khác đưa đi cũng không biết! Chẳng lẽ bệnh thực sự rất nghiêm trọng?“Cô nương là khách quý của đại nhân, đây là việc nô tỳ phải làm!”Lưu Hương khiêm tốn trả lời, đồng thời đem lọn tóc cuối cùng của nàng tết lại, dùng một cây thoa giữ chặt, lại gài thêm vào một đoá hoa lụa màu vàng phấn. Nhìn vào thật đơn giản quá mức, vì thế Lưu Hương chọn lấy hai cây ngọc trâm đang muốn cài lên trên đầu Trang Thư Lan thì bị nàng nhanh tay ngăn cản.“Như vậy là được rồi, ngọc trâm kia để lại đi!”“Ưm…. cô nương, tuy là ngài nhìn qua thật nhẹ nhàng, khoan khoái nhưng là có chút hơi đơn giản, mộc mạc, cài thêm ngọc trâm này vẫn đẹp hơn!”Lưu Hương nhìn toàn thân Trang Thư Lan một lần rồi nói tiếp.“Ngọc trâm này cùng bộ bạch y cô nương đang mặc trên người thực rất hợp!”Không nhắc tới y phục còn đỡ, vừa nhắc lại khiến nàng nổi giận, bao nhiêu y phục không chọn, tự nhiên lại chọn một bộ bạch y, chẳng khác gì y phục của một người túc trực bên linh cữu người chết.“Y phục này là ngươi chọn?”“Là do đại nhân phân phó!”Tuy rằng Lưu Hương rất ngạc nhiên vì sao chủ tử cố ý sai nàng lấy một bộ bạch y mang cho vị cô nương này, nhưng nàng phải thừa nhận cô nương này thực sự rất hợp với trang phục màu trắng, có cảm giác nhẹ nhàng, thoát tục không thể xâm phạm được.Cố ý! Nhất định là do hắn cố ý! Chắc chắn hắn đã nghe được mình bàn luận tại trà lâu hôm đó! Trang Thư Lan đoán chắc không phải hắn vô duyên vô cớ mà cố ý phân phó, nhất định có mục đích khác!“Lưu Hương, ngươi có thể lấy giúp ta một bộ y phục khác hay không? màu gì cũng được, miễn sao không phải là màu trắng”Trang Thư Lan yêu cầu, thật hối hận vừa rồi mặc vào thấy ấm áp, thoải mái mà bỏ qua vấn đề màu sắc“Việc này…..”Lưu Hương không biết làm thế nào, y phục là chủ tử cố ý dặn dò, nàng chỉ là một nha hoàn, nào dám trái lệnh chủ tử.Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lưu Hương, Trang Thư Lan cũng biết nỗi khổ của nàng, kéo cánh tay Lưu Hương yêu cầu.“ Thôi được rồi Lưu Hương, nếu như không có quần áo khác, ngươi đem y phục ta mặc hôm qua là được”“Y phục ngày hôm qua cô nương mặc đã được mang đi giặt rồi!”“Ta mặc kệ, ta không muốn mặc bạch y ra khỏi cửa”Vẻ mặt Trang Thư Lan kiên trì, ngồi ở trên gi.ường hơi dựa vào cạnh gi.ường.“Nếu không, Lưu Hương, ngươi giúp ta tìm một bộ y phục thế nào cũng được, miễn không phải màu trắng”Bây giờ nàng không thèm để ý chuyện náo loạn trong Tướng phủ, bất kể như thế nào cũng không thể để tên Tư Đồ Minh Duệ đắc ý.“Chuyện này….”Lưu Hương thật sự không biết làm thế nào cho phải, Trang Thư Lan kiên trì, chủ tử lại phân phó, suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định đắc tội vị cô nương này chứ không thể đắc tội chủ tử.“Thật xin lỗi, cô nương, nô tỳ không thể đáp ứng”“…..” Trang Thư Lan thật muốn tức điên nhưng lý trí lên tiếng, chuyện này không can hệ tới Lưu Hương, không thể trút mọi tức giân lên đầu nàng. Nhưng việc này để lâu trong người cũng không chịu được, tuy nói ở dưới mái hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu nhưng cố ý gây khó dễ thì không thể không phản kháng – nơi nào có áp bách nhất định có phản kháng.“Đáng ghét! Đại nhân nhà ngươi ở đâu, ta tự đi tìm hắn nói cho rõ ràng!”“Không cần, ta đã đến đây.”Một giọng nói truyền đến, cùng với tiếng đẩy cửa, sau vài bước, Tư Đồ Minh Duệ đã đứng trước mắt nàng.“Lưu Hương, theo yêu cầu của Trang cô nương đi lấy một bộ y phục khác.”