Wait for me, my angel

Trạng thái
Chủ đề đang đóng.

Saya_chồn

Yêu Ran đến phát điên
Thành viên thân thiết
Tham gia
26/10/2011
Bài viết
369

Chap 1
Binh…..boong…..binh….boong…..Tiếng chuông nhà thờ vang lên, thật ảo não. Không gian yên tĩnh đến rợn người, thỉnh thoảng một cơn gió nhè nhẹ khẽ đùa trên mái tóc đen mượt nhưng không thể làm khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt thiên thần của cô.
- Lau đi - một chiếc khăn mùi soa khẽ chạm vào lớp mạng che mặt - Cậu như vậy thì sẽ làm Shin đau lòng lắm đấy.
- Sonoko, bây giờ tớ phải sống thế nào đây? Shinichi, tại sao cậu ấy bỏ rơi tớ? Tại sao…
Sonoko im lặng, cô đưa tay ôm lấy người bạn tội nghiệp của mình. Đây không phải lần đầu cô nhìn thấy Ran khóc nhưng lại là lần đầu tiên cô thấy Ran đau khổ đến vậy. Nhìn Ran, nước mắt cô lại lăn dài trên má. Quả thật, chưa bao giờ cô nghĩ một thiên thần như Ran lại phải chịu nỗi mất mát quá lớn như thế này. Ran - một thiên thần tội nghiệp và đáng thương.
Kẹt…..Cánh cửa nhà thờ nặng nề mở ra, một cô gái với chiếc váy đen dài bước vào, trên tay cô là một bó hoa hồng bạch trông thật nổi bật. Mái tóc ngắn màu nâu đỏ được búi lên, điểm thêm một vài bông hoa trắng.
- Cậu đến rồi à? - Ran vội lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại.
- Ran, tớ xin lỗi. Nếu không phải vì tớ thì cậu đã…
- Không, không phải lỗi của cậu. Đó là quyết định của Shinichi mà. Không ai trong chúng ta có thể ngăn được cậu ấy - Ran gượng cười, cồ che đi đôi mắt đỏ hoe và hàng mi ướt nước.
- Cậu đừng thế mà - Sonoko hét lên - Sao cậu lúc nào cũng dùng nụ cười đó để đánh lừa bọn tớ. Sao cậu không bao giờ thẳng thắn bày tỏ những suy nghĩ của mình mà cứ một mình chịu đựng nó chứ? Cậu có biết nhìn cậu như vậy tớ đau lòng lắm không?
Lời nói của Sonoko làm Ran sững sờ, không thể tin được, một tiểu thư đỏng đảnh như cô ấy mà bây giờ lại trở thành một con người hoàn toàn khác. Sonoko chưa bao giờ to tiếng với cô, chưa bao giờ ngừng động viên cô đến với Shin, vậy mà hôm nay cô ấy lại khuyên cô đừng vì Shin mà đau khổ nữa. Thật ngạc nhiên…
- Đúng đấy. Thà cậu cứ mắng chửi tớ, đánh tớ đi, còn hơn là cứ ở đó khóc thầm. Cậu như vậy làm tớ cảm thấy mình là một con người thật xấu xa - Shiho nắm lấy vai Ran - Này, cậu hãy nói đi, hãy nói rằng cậu ghét tớ đi, hãy nói cậu rất hận tớ đi. Xin cậu đấy Ran.
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh tới nghẹt thở, bao nhiêu lời bàn tán, xôn xao đều biến mất, tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía hai nhân vật chính, chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra. Ran hít một hơi thật sâu, cô nhìn thẳng vào Shiho:
- Xin lỗi, nhưng tớ không thể ghét cậu được, Shiho à. Bởi vì cậu chẳng có lỗi gì cả, thật đấy…tin tớ đi.
- Tại sao? Tại sao chứ? Chẳng phải vì tớ mà cậu và Shinichi phải xa nhau đấy ư? Tại sao cậu lại thế? Tại sao cậu có thể tha thứ cho một người đã hại cậu ra nông nỗi này…
Chát…
- Cậu thôi đi - Kazuha giận dữ - chẳng phải Ran đã nói rồi sao? Cậu ấy không hề oán ghét gì cậu, vậy mà tại sao cậu vẫn không buông tha cho cậu ấy? Ran đã đau khổ lắm rồi, cậu còn muốn hành hạ cậu ấy thêm nữa sao?
- Kazuha, Shiho không có lỗi gì cả. Tất cả là tại tớ, tại tớ đã không đủ can đảm giữ Shin lại, nếu không cậu ấy đã…
Sự thật như hiện về làm nước mắt Ran bất chợt rơi xuống, mọi kí ức về Shin dường như đang quay trở lại, nó bóp nghẹt trái tim cô, nó như một mũi tên sắc nhọn xuyên qua tâm hồn mong manh của cô. Nhưng kí ức là gì chứ? Nó mãi mãi chỉ là quá khứ thôi, nó đâu thể làm thay đổi sự thật đau đớn này.
Một lần nữa, Ran lại cười, nụ cười chứa đầy cay đắng.
- Cậu đừng nói gì cả, đi thôi. Ở lại đây cậu sẽ càng cảm thấy đau khổ - Aoko kéo tay Ran
- Không, tớ không đi đâu hết - Ran rút tay lại - Tớ sẽ ở lại cho tới khi buổi lễ kết thúc.
- Ran, đừng ngang bướng nữa. Liệu cậu có đủ bình tĩnh để chứng kiến việc đó không?
- Tớ sẽ không sao đâu, các cậu đừng lo. Tớ hứa đấy....sẽ không sao đâu....
Rồi Ran quay đi, cô bước ra ngoài, ngắm nhìn bầu trời mùa thu trong xanh với những bông hoa cúc vàng dịu, với những cơn gió khẽ lùa qua mái tóc đen dài. Cô thơ thẩn dạo bước quanh gốc phong, loài cây mà cô yêu quí nhất và cũng là người làm chứng duy nhất cho tình yêu giữa cô và Shinichi. Chính tại nơi này, dưới gốc phong cổ thụ này, Shinichi đã cầu hôn cô, thật nhanh và thật giản dị : Cậu có đồng ý ở bên cạnh tớ mãi mãi không?
Lúc đó thời gian như ngừng trôi, không gian như đọng lại, chỉ còn tiếng lá xào xạc như thúc giục cô mau mau đồng ý. Ran sững sờ, chưa bao giờ cô nghĩ, sẽ có ngày, chính Shin nói ra điều đó, chưa bao giờ. Trong phút chốc, cô cảm thấy như có một sức mạnh vô hình nào đó đang bao trùm, nó đẩy cô vào lòng Shin, thật nhẹ nhàng. Và trong khoảnh khắc đó, cô đã ôm chầm lấy Shin, hét lên trong niềm hạnh phúc bất tận : Tất nhiên rồi, đồ ngốc ạ.
Shin đặt lên trán Ran một nụ hôn ấm áp, hôm đó là ngày tuyệt vời nhất đối với cô...
------------- Hết chap 1 -------------

Đây là bài viết đầu tiên của mình nên nhờ mọi người góp ý nhé:KSV@03:
 
Viết hết ra thì dài lắm:KSV@08:
Để dành chap sau
 
bạn ơi có nhất thiết pải khiến ran đau khổ như vậy không, đọc conan mình thấy ran đã tội nghiệp lẳm rùi giờ đọc truyện của bạn viết hichic huhu mình buồn lắm
 
KIỂU GÌ THẾ NÀY? SAO RAN LẠI PHẢI KHÓC NGAY TỪ CHÁP ĐẦU THẾ KIA HẢ TÁC GIẢ?SAO SHIHO LẠI BỊ COI NHƯ KẺ XẤU THẾ KIA?
Dù sao cũng khá hay,tks! Cứ để yên xem thế nào...
 
ừ, sẽ ủng hỗ, bạn có post chap típ đi
 
Chap 2
Ran vẫn đứng đó, bao kỉ niệm đẹp làm mắt cô cay cay, đã bao lần cô tự hứa rằng sẽ không bao khóc vì Shin nữa nhưng không hiểu sao, lúc này, nước mắt cô lại không ngừng trào ra. Thôi vậy, chỉ lần này thôi, lần cuối cùng, bởi vì sau này cô sẽ không thể khóc được nữa, đây sẽ là lần cuối cô được khóc, khóc vì Shin.
- Ran, đến đây đi - một giọng nói quen thuộc vang lên, giọng nói thân thương mà có lẽ suốt đời, cô sẽ không bao giờ quên.
- Shinichi, là cậu đấy ư?
- Là tớ đây, Shinichi của cậu đây, Ran - Vẫn giọng nói đó, đúng rồi, là giọng của Shin, không thể sai được.
- Đúng là cậu rồi, Shinichi - Ran chạy theo hướng phát ra giọng nói ấy, và ở đó, cô bắt gặp một hình bóng mà trong suốt 20 năm luôn ngự trị trong trái tim cô. Không ai khác, đó chính là Shin.
- Có thật là cậu không? Shinichi, không phải tớ đang mơ đấy chứ?
- Không đâu, là tớ đây. Tớ đã trở về với cậu rồi này - Shin cười, một nụ cười đẹp hơn cả nắng mùa thu, nụ cười ấm áp, đầy yêu thương khiến tim Ran như ngừng đập. Nhưng, những cảm xúc thoáng qua đó không đủ để đánh lừa Ran, không đủ để vượt qua thình cảm của cô dành cho Shin.
- Không, cậu không phải là Shinichi - Ran vùng ra khỏi bàn tay của tên giả mạo - thực sự, cậu là ai?
- Ran, cậu sao vậy? Là tớ đây, Shinichi đây mà.
- Không, cậu nói đối, đừng hòng lừa tớ, tại sao cậu giả mạo Shin? Trả lời mau.
- Ran, tớ đúng là Shinichi mà.
- Đừng nói nữa, tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám giả làm Shin và trêu đùa trên tình cảm của tớ dành cho cậu ấy.
Nhanh như cắt, Ran lập tức tung một cú karate nhắm vào kẻ giả mạo.
Bốp.....
Ran bỗng ngã khuỵu xuống, cô vừa bị ai đó đánh lén sau lưng.
- Đồ hèn- Ran chỉ kịp kêu lên như thế trước khi bị ngất đi. Từ phía sau, Heiji bước ra :
- Xin lỗi Ran. Nhưng đó là tất cả những gì bọn tớ có thể làm cho cậu. Cậu không thể biết được bí mật đó cho tới khi Shin trở về.
- Làm vậy có nặng tay quá không? - Makoto lo lắng - chúng ta không thể làm cậu ấy bị thương mà.
- Không sao đâu. Cậu ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi - Shinichi giả mạo tiến tới.
- Cậu còn không mau bỏ cái mặt nạ ấy ra đi. Muốn mọi người ở đây chết vì sốc hả? Kaito.
- Không cần cậu nhắc, tớ cũng chỉ muốn tháo nó nó ra ngay thôi, nóng quá đi mất - Kaito vừa nói vừa lấy mũ quạt phành phạch - mà sao Ran lại có thể phát hiện tớ không phải Shin nhỉ? Chẳng lẽ trình độ hóa trang của tớ kém đến vậy ư?
- Đồ ngốc - Heiji cốc một cái vào đầu Kaito - nếu đã yêu một người thì sẽ nhận ra ngay người đó có phải người mình yêu hay không. Cũng giống như Kazuha, cô ấy luôn biết tớ ở đâu, và tớ cũng vậy, luôn dõi theo cô ấy.
- Ừ, cả Aoko cũng thế, khi vừa gặp KID cô ấy đã biết ngay đó chính là tớ. Phục cô ấy ghê.
Makoto bỗng cảm thấy mình thật lạc lõng, cả Heiji và Kaito đều đã tìm được một nửa đích thực của mình, hơn thế nữa, họ còn là những đôi bạn thanh mai trúc mã từ thưở ấu thơ. Còn anh thì sao chứ? Yêu một người như Sonoko, liệu amh có thật sự hạnh phúc không? Hay anh chỉ là một món đồ chơi của cô ấy, rồi một ngày, cô ấy sẽ rời bỏ anh, giống như Shinichi đã bỏ rơi Ran ?
- Rốt cuộc hai người có định quay về nhà thờ không hả ? - Makoto cắt ngang với giọng nói pha chút ghen tị và tủi thân.
- Ừ, đi thôi.
Dưới ánh bình minh, hình ảnh ba chàng trai cùng một thiên thần dạo trên phố tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp giữa bầu trời mùa thu. Đâu đó, Shinichi đang nhìn họ, nhìn người con gái anh yêu đang khóc vì anh, nhìn một thiên thần đang rơi lệ vì một kẻ vô tình, trái tim anh như thắt lại : Đừng giận tớ nhé, Ran. Tớ nhất định sẽ trở về với cậu. Hãy đợi tớ...Wait for me, my angel.
-------------Hết chap 2-------------
 
thank vì ủng hộ mình nha:KSV@03:
 
ủng hộ ruj` thì mau post chap mới đi
 
Xin lỗi các bạn vì để các bạn chờ lâu:KSV@17::KSV@17::KSV@17:
Mình post chap mới rùi nè
:KSV@06::KSV@06::KSV@06:




Chap 3
Makoto, Heiji và Kaito vẫn iếp tục bước đi, trên tay họ là một thiên thần tội nghiệp đang không ngừng mấp máy đôi môi : Shinichi, đừng đi, đừng bỏ rơi tớ…Shinichi…Rồi những giọt nước mắt lạnh lẽo lại tiếp tục rơi, những giọt nước mắt chứa đầy cay đắng, đau khổ lại lăn dài trên má Ran.


Heiji nhìn sang Kaito, rồi lại quay sang Makoto, hai người bọn họ đều im lặng, trong đầu họ giờ chỉ còn một ý nghĩ : Bao giờ Shinichi mới có thể trở về với Ran? Bao giờ họ mới có thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô trong vòng tay Shin? Họ không muốn thấy cô luôn tự dày vò bản thân về Shin nữa, không hề muốn…


Chẳng ai bảo ai, cả ba người đều âm thầm nhìn nhau, họ chỉ khẽ gật đầu, rồi nhẹ nhàng đặt Ran xuống dưới gốc phong, nơi in đấu bao kỉ niệm đẹp giữa cô và Shinichi.


Mặt trời đã lên cao, những tia nắng tinh nghịch xuyên qua từng kẽ lá, sưởi ấm cho Ran, sưởi ấm cho trái tim yếu đuối của cô. Có lẽ, chúng cũng muốn làm điêù gì đó cho cô, cũng như tất cả mọi người, chúng luôn mong ước, thiên thần bé nhỏ này sẽ tìn lại được niềm vui, niềm hạnh phúc, để cô không còn phải khóc, không còn phải cảm thấy cô đơn.


Và trong khoảnh khắc đó, Ran đã quay trở lại quá khứ, trở lại cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà cô đã tưởng rằng, mình là người hạnh phúc nhất trên đời, mà không hề biết rằng, cũng chính vào ngày đó, cô sẽ mãi mãi mất Shin, mãi mãi…..




Cạch…


Tiếng mở cửa làm Ran giật mình quay lại:


- Ồ, Kazuha, cậu đến đúng lúc quá, giúp tớ cài chiếc lá phong này lên tóc với.


- Sao lại thế? - Kazuha ngạc nhiên - cậu không nghĩ là nó rất kì cục ư?


- Không đâu - Ran mỉm cười, ánh mắt xa xăm của cô nhìn ra ngoài khoảng không rộng lớn - chiếc lá này có ý nghĩa rất đặc biệt với tớ và…cả Shin nữa.


- Bởi vì đó chính là vật thể hiện tình yêu của hai người đúng không? - Sonoko bước vào trong bộ váy trắng lộng lẫy, những trang sức trên cổ và tay cô sáng lấp lánh dưới ánh nắng bình minh


- Ái chà, hôm nay cậu đẹp quá. Đừng có nói với tớ là cậu muốn nổi bật hơn nhân vật chính của chúng ta đấy nhé - Kazuha liếc mắt một cách hóm hỉnh - Mà sao cậu biết chiếc lá bình thường đó là “ kỉ vật tình yêu ” của hai cậu ấy vậy?


- Bởi vì hôm nay, Shinichi cũng gài một chiếc lá phong như thế lên cà vạt mà - Sonoko tỏ ra am hiểu - Và đặc biệt hơn, cả hai chiếc lá này đều được lấy từ cây phong trước cửa nhà thờ mà chúng ta đang đứng. Tớ nghĩ, chắc chắn có điều gì đặc biệt đây…


- Gì chứ, cậu đừng có nói lung tung - Ran đỏ mặt, cô đứng dậy, đi về phía ban công - Thực ra chẳng có gì khó hiểu cả, chỉ đơn giản là vì cả hai chúng tớ đều thích loài cây này mà thôi.


- Haizzz…Cậu nói dối kém quá đấy. Chẳng phải chính dưới gốc phong này hai tháng trước, Shinichi đã…Ưm…ưm…


- Xin lỗi nhé - Ran thì thầm, trong khi hai tay vẫn giữ chặt lấy miệng Kaito - Nhưng cậu có thể hứa đừng bao giờ nói điều này với ai được không?


- Ran, đâu cần làm khó Kaito thế? Cậu ấy đã kể hết cho tớ nghe rồi mà. Có gì đâu mà cậu phải ngượng chứ? - Aoko vừa cười vừa nhẹ nhàng bước vào.


- Cái gì???? - Ran hét lên - Kaito, tớ đã bỏ qua cho cậu vì lần đó dám cải trang thành mục sư nghe lén bọn tớ nói chuyện rồi, vậy mà cậu còn dám mang chuyện đó đi kể với Aoko sao? Được lắm, tớ sẽ không nhịn cậu nữa đâu..


- Aoko ơi, cậu hại tớ rồi…- Kaito chỉ kịp rên rỉ như thế trước khi được Ran tặng cho một cú karate nhớ đời vì cái tội ba hoa, trong khi Aoko thì đang thao thao bất tuyệt với Sonoko và Kazuha về cái vụ “ cầu hôn dưới gốc phong ” của cô và Shinichi.


Đúng lúc đó, tiếng chuông thánh thót vang lên, một người đàn ông với bộ vet sang trọng bước vào : Đi thôi, con gái xinh đẹp của ta . Ran sững sờ trước sự thay đổi kì lạ của bố mình, hình ảnh một thám tử Mori suốt ngày say xỉn bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là hình ảnh một người bố lịch lãm, ân cần mà trước đây cô chưa hề nghĩ tới. Ran đứng lên, cô khoác tay ông Mori, và họ cùng nhau bước ra thánh đường.
------------ Hết chap 3 ------------
Các bạn típ tục ủng hộ mình nha:KSV@03::KSV@03::KSV@03:
 
típ đi, típ đi, là happy ending Shin vs Ran phải k:KSV@10:
 
nếu vậy thì mình không hiểu, ở câu "Và trong khoảnh khắc ấy ..... mãi mãi mất Shin"
"ngày hạnh phúc nhất" thì rõ rồi nhưng còn "mãi mãi mất Shin" là sao:KSV@07:
 
Bạn đọc chap sau sẽ rõ:KSV@05:
 
vậy bạn mau post chap mới đi:KSV@06:
 
Trạng thái
Chủ đề đang đóng.
Quay lại
Top Bottom