Chiều buông, sáo rỗng...
Cậu ta bắt tôi chạy lông nhông cả buổi để bắt kịp mình, tên dở người!
Ê Rùa! Lại đây! - Thế đấy! Mỗi lần tên động kinh ấy mở miệng đều khiến tôi chỉ muốn tát vào trong mặt ~ tôi lải nhải với chính mình rồi lết thân đi gom lại đống bút thước bị cậu ta vứt tá lả.
Tôi nhai nhai màng da trong má, nhìn Thiên với ánh mắt căm thù. Kinh động! Không chấp!
Panda, điếc hay sao mà không nghe tui gọi cậu à? - Giờ thì lại trưng nguyên cái bản mặt con thỏ rừng ngây thơ nữa kìa ~ tên đó là thể loại người gì thế nhỉ??
Hờ hờ tên tui có phải Rùa hay Panda đâu mà nghe lọt ~
Hề, còn trả treo nữa cơ đấy Mắt Tím ~ - Tôi chính thức nổi điên với cái cười nham nhảm trước mặt
Xem lại cách ăn ở của cậu í ~ bị lưu manh đấm bầm mắt còn không chừa thói bà chằn.
Cậu câm đi!! - Tên điên đó thật muốn làm tôi tức chết mà! Quay lưng đi được vài bước thì tên đó giật tay tôi lại
Nghe tích hoàng hôn không? Tui kể cho nghe. - Sân thượng lẻ loi mình tôi với Thiên, lúc ấy trời đã nhá nhem tối, gian trời tên đỉnh đầu tôi dần chuyển cam sẫm kì lạ. Chân trời gần tắt nắng. Tôi nguýt dài một hơi rồi quay lại, tựa tay lên thành lan can, im lặng.
Thiên cứ khư khư chẳng nói, chốc, hắn lại nhìn ra phía chân trời xa xa mỉm cười một mình.
Hoàng hôn thật đẹp
Gò má cao gầy hay nhấp nhô tức cười. Khuôn mặt trăng trắng giống người bệnh hòa với cam suyễn trên trời. Cặp kính mỏng đuôi đồng chênh vênh trên sống mũi. Cái mắt híp tịt không thấy mặt trời nheo nheo trên dải sắc lụa. Miệng mom móm thế mà cũng dẻo ghê gớm. Tóc trông như búi mì, mà búi mì này thì không ai thèm ăn đâu nhé, dài đến tận mang.
Trông Thiên ngu ngu giống người bệnh nhưng thực ra hắn ta khỏe re hà ~
.
.
.
Hoàng hôn trước đây là một dải cầu tình yêu - Không còn giọng điệu đáng ghét khi nãy, hắn cất lời thênh thang vừa lúc đuôi gió quệt nhẹ trên đầu mũi.
Từ thuở khai thiên lập địa, con người nhờ phúc của thượng đế nên không biết gì đến khổ sở, bệnh tật hay đau đớn. Hồi đó, có đôi trai gái yêu nhau. Họ chính là hai vị thần cai quản hai phương đất trời. Lúc ấy, luật ban của thượng đế, hai thần cai quản thì không được yêu nhau. Nếu phạm phải luật cấm, thể gian sẽ ngập lụt trong đau khổ. Nhưng vì thương thay cho phận của đôi uyên ương, thương đế cho phép họ mỗi năm được gặp nhau một lần. Và để tiện cho phận cai quản, họ quyết định gặp nhau khi mặt trời bắt đầu lặn. Khi mọi thứ đã dần nơi yên chốn, bình lặng. Con đường họ vạch trên đỉnh trời trọc mỗi khi gặp nhau dần được phân định.
Thượng đế ban rằng, hai thần chỉ được gặp nhau vào những khắc cuối trước khi mặt trời lặn mất. Ngay khi nắng tắt, dải cầu rụi, hai thần phải trở về.
Dù chỉ được gặp nhau vào những khắc cuối của nhân gian, tình cảm của hai thần vẫn không ngừng lớn dần. Cho đến một ngày trong năm, hai thần lại gặp nhau trên khúc cầu ấy. Những quyến luyến mong nhớ của họ lại trỗi dậy mạnh mẽ. Họ mãi siết lấy nhau, không màng đến bất kì điều gì trên nhân gian này nữa.
Và, khoảnh khắc ấy, hoàng hôn lụi tàn...
Trong giây phút cuối cùng, họ vẫn mãi ôm lấy nhau cùng nụ cười vĩnh viễn hiện diện trên môi. th.ân thể của đôi uyên ương dần hóa thành bụi tro tàn, rải rắc đau thương khắp miền nhân gian. Duy chỉ có linh hồn của họ, đến cuối cùng, hòa quyện và tan biến cùng nhau...
.
.
.
Hồu...
Thì ra, đó là lí do vì sao ta luôn cảm thấy buồn khi ngắm hoàng hôn - Tôi banh miệng thành hình quả bóng bi, ồ một tiếng rõ to.
Nhưng...chẳng phải hai vị thần đó sẽ mãi đoàn tụ bên nhau sao? Họ sẽ bắt đầu lại nơi bình minh trở dậy. Kết có hậu quá rồi còn gì! Phải không, Rùa? - Thiên nhe răng cười nhăn nhở như ma làm
Im đi! Ngậm miệng lại cho tui! - Chứng nào tật nấy, không thể tin tên đó được!
Tui, muốn ngắm hoàng hôn với cậu, Panda. Bình minh sau này, tui muốn cậu ngắm hộ tui, nghen. - Thiên cười, áng tóc lòa xòa trong gió che mất nụ cười của cậu...
Đó là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng, tôi ngắm hoàng hôn với Thiên...
.
.
.
Happy birthday ~
.
.
.
...và tạm biệt ~
Những ngày hè cuối cùng ở với cậu, những ước mơ cho tương lai
Những kì vọng lớn lao, mình sẽ không bao giờ quên...
Vào một ngày tháng 8 của 10 năm sau, hẹn gặp cậu tại nơi này nhé!
Cố nuốt nước mắt nói lời tạm biệt cùng với nụ cười, thật khó biết bao ~
Nhưng đó lại là những hoài niệm đẹp nhất...
.
.
Sayonara ~