Tôi Không Muốn Là Tiên Nữ!!

baoan2301

Thành viên
Tham gia
11/4/2025
Bài viết
19
Chương 6 – Biểu diễn hay lộ diện


Hôm sau, vừa mới chui vào lớp chưa kịp ngáp, Lâm Vũ đã nghe thấy tiếng hệ thống vang lên trong đầu, lạnh lùng như mưa xuân tháng ba:


【Nhiệm vụ chính: Tham gia một tiết mục biểu diễn bất kỳ trong chương trình “Tỏa sáng tài năng học viện”!】
Yêu cầu: Trang phục biểu diễn là đồ nữ.
Thể loại biểu diễn: Đàn tranh – biểu diễn độc tấu trên sân khấu lớn.
Độ khó: Trung bình cao.
Phần thưởng: Bộ kỹ năng đàn tranh cấp tốc + 1 phiếu miễn nhiệm vụ cosplay.
Hình phạt: Bị cả trường phát hiện là con gái.



Lâm Vũ: “Mày ghét tao thật lòng đúng không???”


Cô dằn lòng tra lại lịch chương trình.
Tỏa sáng tài năng học viện – cái tên nghe thì có vẻ vô hại, nhưng thực chất là buổi livestream trực tiếp toàn học viện, có khách mời từ đài truyền hình địa phương, và lượng khán giả ngoài trường… có thể lên tới cả ngàn người.


“Chọn gì không chọn, bắt tui đánh đàn tranh mặc váy…”
Lâm Vũ trợn mắt nhìn khoảng không, chỉ muốn đào hố chôn luôn cả hệ thống.


Nhưng hệ thống đã dứt khoát tung đòn cuối:
【Đàn tranh đã được chuẩn bị. Váy biểu diễn đã được để sẵn trong ngăn tủ thứ ba ký túc xá.】


“Chúc may mắn, tiên nữ thân yêu của ta~”



Lâm Vũ: “Ta nguyền rủa ngươi mất sóng WiFi cả đời.”



[separate]



Ba ngày sau, hậu trường sân khấu – 15 phút trước giờ diễn.


Lâm Vũ nhìn mình trong gương mà muốn bỏ trốn về thời sơ khai sống với khủng long. Cô đang mặc một chiếc váy lụa trắng tinh khiết, tay áo rộng thêu mây, thắt lưng mềm mại ôm lấy vòng eo mảnh khảnh – đúng kiểu tiên nữ lạc trần.


Mái tóc được buộc nửa, lọn xoăn nhẹ vương vai.
Cô trang điểm nhẹ theo chỉ dẫn từ hệ thống, gương mặt hiện ra tinh tế đến nỗi… chính cô cũng không dám nhận mình.


Lâm Vũ trong gương không còn là “nam thần lạnh lùng lớp A1” nữa.
Mà là một nàng thơ bước ra từ cổ tích.

Lâm Vũ hít một hơi sâu, ngồi xuống trước đàn.
Ánh đèn hội tụ, sân khấu chìm vào tĩnh lặng.


Tiếng đàn cất lên – như một giọt sương rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.

Âm đầu tiên mềm mại, như vén tấm màn sương mờ mở ra một thế giới khác.
Cô lướt tay qua dây đàn, âm thanh ngân lên từng đợt – lúc nhẹ nhàng như gió xuân lướt qua rặng liễu, lúc dồn dập như mưa rào rơi xuống mái ngói cổ.


Khúc đầu dịu dàng như tiếng thở dài của trăng non.
Đoạn giữa chuyển mình – tiếng đàn thấm đầy giằng xé, từng cú móc dây như rút ra từ đáy lòng những nỗi đau không tên.


Giữa sân khấu rộng lớn, cô ngồi lặng lẽ – mà như cả trời đêm dừng lại để lắng nghe.


Khán giả nín thở. Không ai còn quan tâm cô là ai, đến từ đâu – họ chỉ biết, bản nhạc này chạm vào họ.


Khúc cuối vang lên, ngân dài như một lời từ biệt.
Dư âm còn đọng mãi khi cô rút tay về, cúi đầu chào.


Cả hội trường bùng nổ trong tràng pháo tay rền vang.



[separate]



Ở hậu trường – hệ thống xuất hiện.


【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ!】
Phần thưởng: Kỹ năng đàn tranh cấp tốc (vĩnh viễn)
+ Mặt nạ ngụy trang cao cấp – có thể sử dụng tối đa 3 lần. Mỗi lần có hiệu quả che giấu thân phận trong vòng 6 tiếng. Thời gian làm lạnh: 7 ngày.


“Chúc mừng tiên nữ nhà ta lại bước thêm một bước vào con đường tỏa sáng~”



Lâm Vũ: “Ngươi ngậm miệng lại dùm ta một cái.”
Lâm Vũ cúi đầu cảm ơn, ánh đèn dần dịu lại.
Cô nhanh chóng lui vào hậu trường, lòng chỉ mong thoát thân càng sớm càng tốt.


Nhưng ở dãy ghế gần sát sân khấu, một ánh mắt đang khóa chặt bóng lưng vừa rời khỏi ánh đèn.
Một nữ sinh tóc đen dài buộc thấp, ánh mắt hơi nhíu lại, thì thầm:
“Người đó… sao giống bạn học Lâm quá vậy?”


Ngồi cạnh cô là hoa khôi khoa Văn – người từng “mượn thân phận bạn thân” để trốn trai – cũng đang tròn mắt:
“Ủa, nhìn cái dáng quen lắm luôn á… Đừng nói là…”
Cô nàng đột nhiên che miệng, ánh mắt sáng rực như vừa phát hiện ra kho báu:
“Trời ơi! Không lẽ là cậu ta thật?!”


Ngay lúc đó – hệ thống lập tức cảnh báo trong đầu Lâm Vũ:


【Cảnh báo! Có người bắt đầu nghi ngờ thân phận. Đề nghị sử dụng phần thưởng: Mặt nạ ngụy trang để xóa dấu vết tạm thời.】


Lâm Vũ nghiến răng:
“Cái hệ thống chó má này… đúng là không cho người ta sống yên một phút nào.”

Lâm Vũ nheo mắt, nhìn hàng chữ đỏ chói trong giao diện hệ thống mà nghiến răng:


"Tui còn chưa rời sân khấu mà mấy người đã rình tui rồi hả?"


Không chần chừ, cô triệu hồi món quà mới nhận được – Mặt nạ ngụy trang, hình thức là một tấm lụa mỏng gần như vô hình, mềm mại như khói sương.


【Mặt nạ ngụy trang – Thay đổi diện mạo khuôn mặt. Không thay đổi giới tính hay giọng nói. Hiệu lực: 6 giờ. Thời gian làm lạnh: 7 ngày.】


"Cái gì mà… không đổi giới tính?"
– Lâm Vũ cứng đờ trong một giây. Cô ngó xuống… cái váy đỏ rực đang mặc.


"Nghĩa là giờ tui vẫn là gái, chỉ là... mặt người khác thôi á???"


Tự nhủ "méo còn đường lùi", Lâm Vũ đành cắn răng áp mặt nạ lên mặt. Một luồng hơi lạnh như sương đêm lướt qua làn da. Cô cảm thấy khuôn mặt mình đang thay đổi cấu trúc — xương gò má cao hơn một chút, mí mắt khác đi, lông mày hơi cong cong. Một vẻ đẹp lạ hoắc, sắc sảo mà hơi bí ẩn.


Cô nhìn vào gương:


Một cô gái trong chiếc váy đỏ quyến rũ, mặt xinh như minh tinh nhưng rõ ràng không phải Lâm Vũ – chính là bản thân cô… dưới diện mạo mới.


"…Giờ nhìn vô ai mà nghĩ tui là Lâm Vũ thiệt…"


Ngay lúc đó, tiếng bước chân gấp gáp vang lên phía sau cánh gà.


“Ê ê ê! Nãy người chơi đàn tranh đâu rồi? Nhìn quen dữ lắm, giống nhỏ lớp mình lắm luôn á!”


Không chút do dự, Lâm Vũ xoay người, nắm lấy một cây dù dựng góc tường, cắm đầu bước đi với dáng vẻ vô cùng… thanh nhã.


Một đám nữ sinh tròn mắt nhìn theo:


“Ủa? Ai đây vậy? Đẹp kiểu khác luôn á!”
“Không phải người đó đâu mày ơi… người kia mắt hai mí mà, này mắt một mí hà.”
“Trời ơi lạ ghê. Chắc diễn viên khách mời đó!”



Lâm Vũ bước qua cánh cổng sau sân khấu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm:


"Cảm ơn trời đất, mặt nạ này cứu tui một mạng… Nhưng mà mặc váy thế này đi đâu nữa đây? Về kiểu gì đây???"


Hệ thống lại rung:
【Gợi ý: Tiếp tục giả làm người nổi tiếng rời khỏi hội trường trong 5 phút nữa, nếu không sẽ bị nghi ngờ lại.】


"Cái hệ thống đáng ghét này… chơi tui hoài!"
 
Quay lại
Top Bottom