- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.545
CHƯƠNG 22
- Dạo này em có gì vui lắm sao? – Vũ hỏi khi thấy thái độ "hăng say" làm việc của cô.
- Dạ? Không, bình thường thôi ạ. – cô thờ ơ đáp.
- Thật không đó? Thôi, em mang cái này tới phòng của Băng đi.
- Dạ? ...vâng. – cô ủ rũ đáp vì cô vẫn ngại khi phải đối diện với anh.
Cạch...
Xuân mở cửa phòng của Băng ra, cô bước vào. Căn phòng không có ai. Có lẽ anh đi vắng rồi. Đặt mấy thứ mà Vũ nhờ đưa cho Băng lên bàn rồi cô tính chuồn êm ra ngoài.
- Dạo này, cô có vẻ thân với Triệt nhỉ? – Băng từ đằng sau bước vào trong bộ com-lê màu đen sang trọng. Nó làm nổi bật vóc dáng cao ráo như người mẫu và khuôn mặt chín chắn lãng tử của anh.
- Dạ? À, vâng. – cô trả lời khi mắt vẫn nhìn anh.
- Ừm, chắc cô cũng biết cậu ấy là ai? – anh chỉnh lại tay áo và nói với cô.
- Dạ, vâng. Em không ngờ cậu ấy tốt như vậy. – cô cười nói.
- Được rồi. Đừng nói nữa. – Băng nói có vẻ khó chịu.
- Dạ. – cô im lặng cúi mặt xuống, có lẽ do hơi bị "quê" vì vụ lúc nãy.
- Hôm nay, cô đi với tôi tới nơi này. – anh nói như ra lệnh và không quan tâm tới vẻ mặt ngạc nhiên của cô.
- Dạ? Đi đâu ạ? – cô hỏi, từ nãy giờ, cô cũng thắc mắc không biết là anh chuẩn bị đi đâu đó.
- Cô không cần biết. – anh nói. Tay kéo cô đi một mạch ra khỏi phòng và hướng về chiếc ôtô màu đen đang đợi ở dưới sân. Trước khi cô kịp hiểu chuyện gì thì chiếc xe đã đi rồi.
....
Sau một hồi đi, chiếc xe dừng ở trước một shop quần áo cực lớn. Xe vừa dừng, Băng mở cửa ra và kéo cô xuống rồi đi thẳng một mạch vào shop.
- Hãy làm cho cô này trông khá nhất có thể? – Băng lạnh lùng nói, đẩy cô bé về phía người tiếp tân.
- Dạ, vâng thưa cậu chủ. – người đó lễ phép đáp.
- Hả? cái gì thế ạ? – cô vừa hỏi vừa giật tay mình ra khỏi người tiếp tân đó.
- Cô không cần biết. Chỉ cần im lặng và làm theo là được. – anh nói.
- Nhưng...
Trước khi cô kịp nói hết câu đã bị lôi tuột vào trong.
1 tiếng sau...
Sau một hồi "phản đối", cô bé cũng đã bị khuất phục vì thái độ cương quyết "đe dọa" của người quản lí ở đây. Họ trang điểm và giúp cô thay bộ đồ ở nhà đơn giản bằng một bộ váy khác.
- Thưa cậu chủ. Xong rồi đây ạ. – người tiếp tân đi ra nói với Băng.
Anh hướng mắt về phía người tiếp tân chỉ. Một người khác từ từ dắt cô bé ra. Do đi dép cao gót nên cô không thể đi nhanh và tự nhiên được. Băng nhìn cô một hồi khiến cô hơi ngại. Cô cũng công nhận mình khác thật. Lần đầu tiên cô trang điểm như thế này. Đôi mắt đen của cô như sâu hơn, làn da trắng và đôi môi đỏ, mái tóc đen dài của cô được uốn tạo thành kiểu lượn sóng và xõa ra. Một bộ váy bắng voan màu đen ngắn đến đầu gối phồng lên. Đôi dày cao gót cũng màu đen nốt. Trông cô đẹp hơn và có phần bí ẩn hơn hẳn.
- Được rồi, đi thôi. – anh nói và kéo tay cô đi về phía chiếc ô tô đen lúc nãy và lần này người lái là anh.
- Khoan đã. Đi đâu thế ạ? Tại sao em phải ăn mặc kiểu này? Cho em về đi. – cô nói.
- Xong việc, "chúng ta" sẽ về.
Cô ngạc nhiên khi anh nhấn manh chữ "chúng ta".
- Nhưng...
- Không nói nữa. – anh nói.
Thấy thái độ cương quyết của anh, cô đành im lặng.
- Dạo này em có gì vui lắm sao? – Vũ hỏi khi thấy thái độ "hăng say" làm việc của cô.
- Dạ? Không, bình thường thôi ạ. – cô thờ ơ đáp.
- Thật không đó? Thôi, em mang cái này tới phòng của Băng đi.
- Dạ? ...vâng. – cô ủ rũ đáp vì cô vẫn ngại khi phải đối diện với anh.
Cạch...
Xuân mở cửa phòng của Băng ra, cô bước vào. Căn phòng không có ai. Có lẽ anh đi vắng rồi. Đặt mấy thứ mà Vũ nhờ đưa cho Băng lên bàn rồi cô tính chuồn êm ra ngoài.
- Dạo này, cô có vẻ thân với Triệt nhỉ? – Băng từ đằng sau bước vào trong bộ com-lê màu đen sang trọng. Nó làm nổi bật vóc dáng cao ráo như người mẫu và khuôn mặt chín chắn lãng tử của anh.
- Dạ? À, vâng. – cô trả lời khi mắt vẫn nhìn anh.
- Ừm, chắc cô cũng biết cậu ấy là ai? – anh chỉnh lại tay áo và nói với cô.
- Dạ, vâng. Em không ngờ cậu ấy tốt như vậy. – cô cười nói.
- Được rồi. Đừng nói nữa. – Băng nói có vẻ khó chịu.
- Dạ. – cô im lặng cúi mặt xuống, có lẽ do hơi bị "quê" vì vụ lúc nãy.
- Hôm nay, cô đi với tôi tới nơi này. – anh nói như ra lệnh và không quan tâm tới vẻ mặt ngạc nhiên của cô.
- Dạ? Đi đâu ạ? – cô hỏi, từ nãy giờ, cô cũng thắc mắc không biết là anh chuẩn bị đi đâu đó.
- Cô không cần biết. – anh nói. Tay kéo cô đi một mạch ra khỏi phòng và hướng về chiếc ôtô màu đen đang đợi ở dưới sân. Trước khi cô kịp hiểu chuyện gì thì chiếc xe đã đi rồi.
....
Sau một hồi đi, chiếc xe dừng ở trước một shop quần áo cực lớn. Xe vừa dừng, Băng mở cửa ra và kéo cô xuống rồi đi thẳng một mạch vào shop.
- Hãy làm cho cô này trông khá nhất có thể? – Băng lạnh lùng nói, đẩy cô bé về phía người tiếp tân.
- Dạ, vâng thưa cậu chủ. – người đó lễ phép đáp.
- Hả? cái gì thế ạ? – cô vừa hỏi vừa giật tay mình ra khỏi người tiếp tân đó.
- Cô không cần biết. Chỉ cần im lặng và làm theo là được. – anh nói.
- Nhưng...
Trước khi cô kịp nói hết câu đã bị lôi tuột vào trong.
1 tiếng sau...
Sau một hồi "phản đối", cô bé cũng đã bị khuất phục vì thái độ cương quyết "đe dọa" của người quản lí ở đây. Họ trang điểm và giúp cô thay bộ đồ ở nhà đơn giản bằng một bộ váy khác.
- Thưa cậu chủ. Xong rồi đây ạ. – người tiếp tân đi ra nói với Băng.
Anh hướng mắt về phía người tiếp tân chỉ. Một người khác từ từ dắt cô bé ra. Do đi dép cao gót nên cô không thể đi nhanh và tự nhiên được. Băng nhìn cô một hồi khiến cô hơi ngại. Cô cũng công nhận mình khác thật. Lần đầu tiên cô trang điểm như thế này. Đôi mắt đen của cô như sâu hơn, làn da trắng và đôi môi đỏ, mái tóc đen dài của cô được uốn tạo thành kiểu lượn sóng và xõa ra. Một bộ váy bắng voan màu đen ngắn đến đầu gối phồng lên. Đôi dày cao gót cũng màu đen nốt. Trông cô đẹp hơn và có phần bí ẩn hơn hẳn.
- Được rồi, đi thôi. – anh nói và kéo tay cô đi về phía chiếc ô tô đen lúc nãy và lần này người lái là anh.
- Khoan đã. Đi đâu thế ạ? Tại sao em phải ăn mặc kiểu này? Cho em về đi. – cô nói.
- Xong việc, "chúng ta" sẽ về.
Cô ngạc nhiên khi anh nhấn manh chữ "chúng ta".
- Nhưng...
- Không nói nữa. – anh nói.
Thấy thái độ cương quyết của anh, cô đành im lặng.