Chương 2: Tháng ngày rong rêu
Ánh đèn vàng nhạt nhòa hắt ra từ những ô cửa khép hờ, chẳng đủ sức xua tan bóng tối dày đặc bao quanh. Anh ngước mắt lên bầu trời đêm, nơi vô số ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương xa xôi, đẹp đẽ đến nao lòng, càng làm nổi bật cảm giác nhỏ bé và cô đơn của anh dưới mặt đất. Giữa cái tĩnh lặng sâu thẳm của vũ trụ, lòng anh dâng lên một nỗi quạnh quẽ khó tả.
Trong khoảnh khắc ấy, quyết định đã thay đổi cả hành trình cuộc đời anh lại hiện về, như một gánh nặng vô hình đè nén lồng ngực.
Anh nhận ra con đường học vấn từng rực rỡ, những giấc mơ lớn lao về tương lai giờ đã nằm lại phía sau. Đó là một lựa chọn đã được anh suy ngẫm, đã từng giằng xé tâm can, nhưng anh hiểu không còn lối rẽ nào khác.
Anh biết, Hoài Thương cần anh hơn tất cả. Con bé cần anh hơn bất kỳ tấm bằng nào, hơn bất kỳ danh vọng hư ảo nào. Sự hiện diện của con là điều duy nhất không thể thay thế.
Giữa bóng tối mịt mù và vị đắng ngắt của khói thuốc, hình ảnh Hoài Thương ngủ say bỗng hiện lên rõ mồn một, khuôn mặt bé nhỏ bình yên, đôi môi chúm chím như đang mỉm cười trong giấc mơ dịu dàng. Hình ảnh ấy như một tia sáng ấm áp len lỏi, xua tan màn đêm u ám trong tâm hồn anh, khơi dậy một nguồn sức mạnh âm ỉ, kiên định từ sâu thẳm trái tim.
Vì con. Tất cả chỉ vì con. Vì nụ cười ấy, vì nhịp thở đều đặn ấy, anh biết mình phải vững vàng. Những khó khăn, những khoảng mờ mịt phía trước… anh sẽ đối mặt. Anh sẽ gánh vác. Anh sẽ tìm mọi cách để bảo bọc con bé.
Dưới bầu trời đầy sao và hành lang chìm trong bóng tối, ánh mắt Minh thoáng nét mệt mỏi, nhưng giờ đây lại ánh lên một chút kiên định, như một lời hứa thầm lặng với chính mình và với cô con gái bé bỏng đang say giấc trong căn phòng trọ nhỏ bé.
Bình minh vừa lặng lẽ hé những tia sáng nhợt nhạt, len lỏi qua khung cửa sổ nhỏ, rải ánh sáng mong manh lên căn phòng trọ tĩnh lặng. Không khí se lạnh cuối đêm vẫn còn phảng phất, chỉ có tiếng thở đều đều, êm ái của Hoài Thương vang lên như một bản nhạc dịu dàng.
Minh khẽ trở dậy, chuẩn bị cho con với sự dịu dàng quen thuộc, thay tã khô thoáng, pha bình sữa còn giữ chút ấm áp, cẩn thận gói ghém vài bộ quần áo nhỏ xinh và chiếc bình sữa vào chiếc túi vải cũ kỹ đã phai màu.
Anh ngắm nhìn Hoài Thương, cô bé đang dụi mắt ngái ngủ, khuôn mặt bé bỏng vẫn còn vương chút mơ màng của giấc mơ đêm qua. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán con, hơi ấm nhỏ bé ấy như dòng suối mát lành tiếp thêm sức mạnh, nhắc nhở anh lý do để đối mặt với một ngày dài gian khó. Rồi anh bế Hoài Thương lên, ôm con bé cẩn thận vào lòng như nâng niu cả thế giới mong manh của mình, bước ra khỏi căn phòng trọ, hòa vào không khí se lạnh và bình yên của đầu hẻm khi ngày mới vừa chớm nở.
Dưới ánh ban mai còn mờ sương, cô Sáu, người phụ nữ hiền hậu với nụ cười ấm áp và ánh mắt đầy cảm thông đã đợi sẵn.
Minh trao Hoài Thương cho cô, gửi gắm niềm tin thầm lặng vào đôi tay nhân hậu ấy. Anh dặn dò vội vàng, giọng pha chút gấp gáp của người sắp lao vào ngày mưu sinh: “Cô ơi, cháu cảm ơn cô.
Bé Thương thường thức lúc 9 giờ, bác cho cháu bú bình này nhé.”Cô Sáu đón lấy Hoài Thương vào lòng, khẽ nựng má con bé, nụ cười hiền hòa nở trên gương mặt khắc khổ: “Yên tâm đi Minh, bé Thương ngoan lắm, bác sẽ trông cẩn thận. Cứ yên tâm đi làm không phải lo.”
Minh không nán lại lâu. Anh quay bước, sải chân dài, như muốn gạt đi chút mềm yếu, để đối diện với thử thách phía trước. Con đường dẫn đến công trường dần nóng lên khi mặt trời leo cao, không khí trở nên đặc quánh bởi bụi bặm và tiếng ồn ào của phố thị thức giấc.
Tiếng máy móc gầm rú, tiếng người hò hét vang vọng, hòa thành một bản giao hưởng khắc nghiệt khi anh đến nơi, một thế giới nơi sức mạnh thể chất và sự chai sạn lên ngôi. Minh nhận việc từ quản đốc, công việc nặng nhọc, bụi mù, tiềm ẩn nguy hiểm, thứ sẽ thách thức sức chịu đựng của anh dưới ánh nắng gắt gao và áp lực lao động.
Nhưng ngay khi bàn tay anh chạm vào dụng cụ lao động thô ráp, hình ảnh Hoài Thương bé nhỏ với nụ cười ngái ngủ, hơi ấm dịu dàng trên trán, thoáng hiện lên rõ rệt trong tâm trí. Vì con bé. Vì sự bình yên của con bé. Anh siết chặt tay, nắm lấy cả mệt mỏi lẫn nguy hiểm phía trước, biến chúng thành động lực để lao động chăm chỉ, bền bỉ, quyết tâm kiếm từng đồng tiền nuôi con, mang đến hy vọng về một tương lai an lành hơn cho cô con gái nhỏ bé của mình.
Chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài như tấm thảm ấm áp trên con đường phủ bụi đất đỏ lồi lõm ổ gà, dẫn lối về xóm nhỏ ngoại thành. Nguyễn Văn Minh, vai còn vương bụi công trường, bước chân thoăn thoắt, lòng trào dâng một niềm mong chờ ngọt ngào, như đứa trẻ lớn háo hức trở về nhà sau chuyến đi xa.
Hai bên đường, những hàng cây xanh rợp bóng lao xao trong gió chiều, hòa cùng tiếng lạch cạch đặc trưng của những chiếc xe đạp thồ chở hàng nặng nhọc, phảng phất hơi thở mộc mạc của một thời kỳ chuyển mình của đất nước sau những ngày tháng cấm vận khó khăn.
Anh rẽ vào con hẻm quen thuộc, bước chân càng thêm vội vã. Đến nhà cô Sáu, người phụ nữ hiền hậu với ánh mắt luôn tràn đầy sự cảm thông, người đã thay anh chăm sóc Hoài Thương suốt cả ngày dài.
Hoài Thương, cô bé mới 9 tháng tuổi, đang được cô Sáu bế. Vừa thấy bố, khuôn mặt bé nhỏ như bừng lên ánh sáng, đôi tay nhỏ xíu vung vẩy trong niềm vui giản dị, miệng bi bô ngọng nghịu những âm thanh chỉ mình bé hiểu, nhưng nghe như lời gọi yêu thương nhất dành cho anh.
Minh vội vã bế bé lên, đón lấy khối bé bỏng ấm áp, mềm mại nép trọn vào lồng ngực mình. Cảm nhận hơi thở đều đặn của con, mùi sữa thoảng nhẹ từ mái tóc tơ hòa quyện cùng mùi mồ hôi mặn chát từ vai áo anh, tất cả tạo nên một hương thơm thiêng liêng khó tả.
Trái tim anh như mềm nhũn, như tan chảy, bao nhiêu mệt mỏi rã rời sau ngày mưu sinh dưới nắng gắt dường như bị cuốn trôi, chỉ còn lại niềm vui thuần khiết, một thứ hạnh phúc bình dị nhưng mãnh liệt đến nghẹn ngào.
Trong khoảnh khắc ấy, giữa tiếng lao xao của tre và tiếng cười trẻ thơ vọng lại từ xa, Minh cảm nhận rõ một ý chí mới mẻ trong lòng, không phải hào hùng, vang dội như trong sử sách, mà là một luồng gió bền bỉ, âm thầm len lỏi, như lớp rêu xanh kiên cường bám đá ngoài kia.
Gần anh lúc này, không còn là những khát khao bay nhảy xa xôi của tuổi trẻ, mà là một nguồn năng lượng ví như sức sống tươi trẻ, bền bỉ. Nguồn năng lượng ấy được nuôi dưỡng bởi tình yêu sâu sắc dành cho Hoài Thương, bởi trách nhiệm thiêng liêng của một người cha, bởi ánh mắt tin cậy, trong veo của con gái nhìn anh mỗi ngày.
Chính nguồn năng lượng và sức sống được định hình như thế mới đủ sức nâng anh vượt qua mọi giông tố cuộc đời, nuôi dưỡng niềm hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn cho con gái bé bỏng.
Xung quanh họ, không khí ngoại ô mang đậm nét mộc mạc của một thời kỳ đổi thay, khi những khó khăn dần lùi xa nhưng vẫn để lại dấu ấn. Trên con đường đất đỏ lồi lõm, tiếng lạch cạch của xe đạp thồ xa dần, nhường chỗ cho tiếng loa phát thanh từ ủy ban vang lên đều đều, nhắc nhở bà con về những công việc chung của làng xóm.
Dưới ánh hoàng hôn trải dài, vài đứa trẻ trong xóm chạy nhảy vui đùa với quả bóng tự chế từ lá chuối khô, tiếng cười giòn tan như xua tan nhọc nhằn, hòa cùng tiếng gà trống gáy báo chiều tà. Đó là một bức tranh đời thường, tràn đầy sức sống và những thử thách lặng lẽ, nơi tình yêu giản dị của Minh và con gái bé bỏng tìm thấy bến bình yên, neo chặt vào nhau giữa dòng chảy khắc nghiệt của cuộc sống.
Dưới áp lực không ngừng của cơm áo gạo tiền, những ngày tháng cứ thế trôi đi, nhanh đến không ngờ. Mỗi sáng mặt trời mọc, mỗi chiều hoàng hôn xuống, vòng quay mưu sinh cứ thế cuốn anh đi, làm những bộn bề cảm xúc lắng dần lại, bị mài mòn đi bởi gánh nặng của thực tại.
Sáu tháng sau, Hoài Thương tròn một tuổi. Con bé giờ đây đã bập bẹ những âm thanh bi bô, đôi lúc cố bắt chước lời anh nói, nghe ngọng nghịu đáng yêu. Mỗi lần anh gọi “Thương ơi”, khuôn mặt bé nhỏ lại bừng sáng, đôi mắt to tròn đen láy lấp lánh, nhoẻn miệng cười tươi rói, làm tan chảy mọi mệt mỏi trong anh.
Những buổi chiều tan ca, khi ánh nắng đã dịu bớt, Minh lại bế con đi dạo quanh xóm nhỏ. Con hẻm quen thuộc giờ đây nhìn khác dưới con mắt của Hoài Thương, mỗi vật bình thường đều trở nên mới lạ đầy màu sắc. Hoài Thương thích thú, đôi tay nhỏ xíu không ngừng vung vẩy, chỉ trỏ vào chú mèo lười biếng nằm sưởi nắng, chiếc xe đạp cũ dựng nghiêng bên hiên, hay hàng cây ven đường rì rào trong gió chiều.
Minh ngân nga bài hát ru quen thuộc, giọng trầm ấm, không mượt mà nhưng đầy yêu thương. Ngắm con cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo vang lên như tiếng chuông gió giữa không gian yên bình, mọi mệt mỏi rã rời trong anh dường như tan biến vào không khí, chỉ còn lại niềm vui thuần khiết.
Đâu đó trong xóm, những ánh mắt soi mói, những lời thì thầm vẫn còn đó, chúng không biến mất, chỉ trở nên quen thuộc hơn, như một phần của cuộc sống nơi đây. Những lời ra tiếng vào ấy từng khiến lòng anh chạnh lại, từng làm vai anh trĩu xuống khi mới chuyển về. Nhưng giờ đây, lạ thay, chúng như những hạt bụi không thể bám vào lớp áo dày của tình yêu và trách nhiệm anh khoác lên mình.
Tình yêu và trách nhiệm với Hoài Thương không chỉ là "tất cả", mà là tấm khiên vững chắc che chở anh khỏi những mũi tên đàm tiếu của thế gian. Nó là động lực để anh bước đi, để anh làm việc, để anh mỉm cười ngay cả khi mệt mỏi rã rời. Nhìn Hoài Thương bình yên cười, anh biết con đường mình chọn, dù khó khăn đến mấy, cũng xứng đáng.
Áp lực cơm áo gạo tiền vẫn còn đó, nhưng những "chất chứa" buồn bã hay mặc cảm từ quá khứ dường như đã bị dòng chảy của thời gian và tình yêu cuốn trôi đi, để lại một người cha kiên cường, bình yên trong chính lựa chọn của mình.
Ba năm sau. Hoài Thương giờ đã tròn bốn tuổi, một cô bé lanh lợi và hoạt bát, đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy nhảy, nói năng đã rõ lời hơn. Ngày hôm nay là một cột mốc mới, một bước ngoặt nhỏ trong hành trình lớn, con bé sẽ bắt đầu đi nhà trẻ. Minh nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của con, cùng con bước trên con đường quen thuộc dưới ánh nắng ban mai, khác với những lần anh bế con chạy đi tìm bệnh viện ngày xưa.
Ngôi trường nhỏ hiện ra. Tường rào vẽ hình những con vật ngộ nghĩnh, đầy màu sắc tươi vui, nhưng cánh cổng sắt nhỏ lại có vẻ kiên cố đến lạ. Tiếng cười nói bi bô của trẻ con từ bên trong vọng ra, tạo nên một không khí vừa quen thuộc vừa có chút xa lạ đối với cả hai bố con. Minh dừng lại trước cổng. Anh cúi xuống ngang tầm con, giọng dịu dàng lẫn chút hồi hộp không che giấu: “Thương ngoan nhé. Vào trong chơi thật vui với các bạn, chiều ba sẽ đến đón con.” Hoài Thương nhìn anh, đôi mắt to tròn hiểu chuyện khẽ gật.
Cô giáo có nụ cười hiền hậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Hoài Thương. Chỉ vài bước thôi, nhưng khoảng cách giữa Minh và con bỗng dài ra vô tận. Hoài Thương vừa bước theo cô giáo được vài bước bỗng khựng lại. Con bé ngoái đầu nhìn lại bố, khuôn mặt bé bỏng bỗng nhàu lại, đôi môi mếu máo rồi òa khóc tức tưởi, gọi “Ba ơi!” nghẹn ngào. Tiếng khóc ấy như xé tan không khí yên ả của buổi sáng, đâm thẳng vào tim Minh, khiến anh đứng lặng ngoài cổng, cảm giác như có bàn tay vô hình siết chặt lấy lồng ngực, quặn thắt.
Anh biết, đây là bước đi cần thiết, là điều tốt nhất cho tương lai của con, là cách con bé sẽ học hỏi, kết bạn, hòa nhập vào thế giới rộng lớn hơn... nhưng khoảnh khắc chia ly đầu tiên này vẫn có chút đau đớn. Anh đứng đó thêm một lúc lâu, không bước đi được, đôi mắt dán chặt vào cánh cửa lớp học nơi bóng dáng con vừa khuất. Anh lắng nghe tiếng khóc của con từ bên trong vọng ra, lúc đầu dữ dội, vang vọng, rồi nhỏ dần, nhỏ dần, chỉ còn tiếng thút thít yếu ớt. Anh đứng đó cho đến khi tiếng khóc của con dịu hẳn, nhường chỗ cho những âm thanh khác của lớp học.
Minh hít một hơi thật sâu. Quay người. Bước đi. Con đường về khác hẳn con đường đến. Lòng anh trống vắng một khoảng lớn, như vừa để lại một phần th.ân thể, một phần tâm hồn mình ở phía sau cánh cổng sắt nhỏ với những hình vẽ ngộ nghĩnh. Nỗi buồn man mác bao trùm, biết rằng một chương mới đã mở ra cho Hoài Thương, một chương của sự trưởng thành có cả những bước chân con tự đi vào thế giới, nhưng đồng thời, cũng là một chương mới của sự xa cách nhỏ bé hàng ngày, đầy lưu luyến và cả những nỗi đau lặng thầm vẫn âm ỉ ngày đêm.