Ta về nhà trong tâm trạng lâng lâng. Vừa đặt chân vào cửa bếp, ta đã khoe toáng lên với bà mụ:
“Mụ mụ ơi, con được Tử Họa huynh cài cho một cành hoa đấy!”
Nào ngờ, mụ mụ sầm mặt:
“Tiểu Trầm Trầm, Tử Họa tuy gia thế tốt nhưng cũng không xứng đáng …”
“Không xứng đáng?” Ta ngạc nhiên thốt lên khi trông thấy bà mụ có vẻ bối rối.
“À, là con không xứng đáng với nó. Chúng ta chỉ biết dệt vải qua ngày, còn gia đình Tử Họa làm ăn buôn bán, rất giàu có, con đừng với cao.” - Mụ mụ lộ vẻ lúng túng, và trực giác mách bảo ta rằng mụ mụ đang nói trái với những gì bà đang nghĩ. Nhưng ta không hỏi thêm nữa.
Như mọi buổi chiều bình thường khác, ta lại chơi đùa trên con đường đất cùng đám bạn cùng tuổi. Ta còn ghé vào nhà thím Lí ăn bánh bao, thím ấy thật là tốt, thường xuyên cho ta ăn miễn phí đó!
<Lộc cộc lộc cộc>
“Tiểu Trầm, tránh ra!” Trong lúc ta đang dung dăng dung dẻ trên đường thì thím Lý đột ngột kéo ta vào hàng bánh của bà ấy. Một chiếc xe ngựa chạy qua chỗ ta đáng lẽ sẽ đứng. Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống đầu ta. Chợt mành xe bị gió thổi tung lên, sau mành hiện lên một khuôn mặt có thể gọi là chim sa cá lặn cũng không ngoa. Thím Lí quở:
“Cái con bé này, đã chậm chạp rồi mà còn bất cẩn. Lỡ thím không kịp kéo con vào …”
Xe dừng. Một cô gái thanh tú xuống xe, nói với thím Lý:
“Con bé này là đứa ở của bà đấy hả? Tiểu thư tôi muốn mua nó về làm nô tỳ! Bao nhiêu tiền?”
“Không!” - Thím Lý bối rối. “Nó là cháu của Trần mụ mụ …”
“Không!” - Mụ mụ thét lên một tiếng chói tai. - Nó là cháu tôi, và sẽ không đi đâu hết cả!”
“Năm lượng bạc.” - Một nô tì khác lên tiếng. “Là quá đủ đối với con bé suy dinh dưỡng này. Bà có nghĩ là bà sẽ sống tốt hết đời với năm lượng bạc không?”
“Tôi đã hứa với bố mẹ nó rồi, tôi không thể thất hứa.” - Mụ mụ lãnh đạm nói. Lần đầu tiên ta thấy mụ mụ trong dáng vẻ này.
Người tì nữ hất hàm:
“Làm nô tỳ cho tiểu thư là tốt quá với con bé này rồi! Đừng có yêu cầu quá đáng, ngươi cũng chỉ là một người dưới đáy xã hội thôi!”
Ta đến bên cạnh mụ mụ, kéo kéo tay: “Mụ mụ, con sẽ đi.”
“Không!” Mụ mụ phản ứng dữ dội. Ta thấy trong đôi mắt mụ mụ cả sự thất vọng và nỗi buồn hiu hắt.
“Con sẽ đi.” Ta nhắc lại. Không biết vì sao hôm đó ta có thể nói bằng giọng trầm như thế, hình như còn có vẻ buồn bã nữa chứ!
Trước khi ta đi, mụ mụ đưa cho ta một chiếc hộp nhỏ, dặn ta lúc nào quá cần thì mới được mở. Nét mặt mụ mụ buồn buồn. Đôi mắt bà như đục mờ đi ...
Từ đó, ta trở thành tì nữ của Đỗ Thanh Tâm, Nhị tiểu thư của Trấn quốc tướng quân. Tiểu thư đối xử với ta cũng bình thường, nhưng ta “tinh ý” phát hiện rằng tiểu thư cho ta theo hầu nhiều hơn các nữ tì khác. Có lẽ do ta và tiểu thư cùng tuổi.
“Tiểu Trầm Trầm!” - Đấy, cái giọng ấy lại vang lên rồi!
Đỗ Nhị tiểu thư lao tới cạnh ta như cơn lốc, không có phong phạm của hoàng hoa khuê nữ tý nào. Ừ, qua mấy tháng ở đây, ta cũng đã học được kha khá lễ nghi rồi. À, bỏ đi, ta đang loạng choạng vì suýt bị nàng ấy đẩy xuống nước đây này.
“A, xin lỗi, Tiểu Trầm Trầm, ta không cố ý.” - Đỗ Thanh Tâm che miệng cười, còn ta thì chỉ muốn đẩy chủ nhân của nụ cười “tươi tắn” đó xuống làm mồi cho mấy con cá.
“Tiểu thư tìm Thiên Trầm có việc gì không?” - Ta tò mò hỏi.
“A, ta tìm được một căn viện hẻo lánh đấy, trong đó đẹp cực kỳ luôn! Ngươi muốn đi cùng ta không?” - Thanh Tâm nói chung vẫn còn nhỏ, nàng rất thích tìm kiếm những điều mới lạ. “Đi nào ... Hình như tên nó là Đào viện ...”
Đào viện!
Đào viện!
Đào viện!
Ta giật mình hoảng hốt. Đã có lần ta nghe lén được bọn nô tì xì xào rằng, Đào viện chính là cấm địa của phủ. Dẫu rằng ta tò mò quang cảnh tiểu viện đó, nhưng tính mạng vẫn hơn đúng không nào? Ta cố khuyên Thanh Tâm, nhưng nàng vẫn một mực kéo ta đến Đào viện.
Quả thực trong viện rất đẹp. Các góc viện đều trồng những cây đào trắng quý hiếm, đôi chỗ còn có đào xanh, loài hoa đào chỉ sống được trong thời tiết thật thật lạnh, lạnh hơn thời tiết bình thường của đào trắng rất nhiều.
Ngoài mai, trong viện còn có những bụi hoa cúc dại đủ màu sặc sỡ, có những cây xanh cao cao, thân to bằng hai ôm của ta. Cuối viện còn có một chiếc ao lớn, nhưng kỳ lạ rằng, tuy Đào viện bị bỏ hoang nhiều năm, nhưng ao không hề có chút gì có thể gọi là bèo hay váng. Ao sạch sẽ và có vài con cá nhỏ xinh bơi lội, đẹp như ao trong Yên uyển của phủ vậy. Ta lén trốn nàng tới cạnh ao, bỗng thấy có vật gì lấp lánh dưới ánh mặt trời. Thì ra là một cây trâm chạm hình tám con phượng rất đẹp, nhưng ta biết tám con phượng là của phi tần nhất phẩm hậu cung. Cây trâm trông khá cũ, nhưng đã được tay người mân mê qua lại trong một thời gian gần đây ... Ta giật mình. Vì sao ta biết điều đó?
Nhưng ta cũng đút cây trâm vào túi.