- Tham gia
- 30/9/2011
- Bài viết
- 65
Chương1.ÁN MẠNG KINH HOÀNG.
Đã 23h5p,trời mưa tầm tã,sấm chớp dữ dội.Tiếng chuông điện thoại vẫn reo liên hồi ở căn phòng thám tử Kogashi.
Tuuuuuuuuuttttttttttttttt...tuuuuuuuuuuutttttttttttttt...tuuuuuuuuutttttttttttttttt.........
_Alo,văn phòng thám tử Kogashi xin nghe!-Gã vừa trả lời điện thoại vừa ngáp ngủ.
_Alo,xin lỗi anh,tôi là Hagi-sở trưởng sở cảnh sát Osaka.Ở số nhà X,phố Y,quận Z vừa xảy ra một vụ án mạng...
Mặc dù trời đang mưa tầm tã,gã thám tử chẳng cần nghe nốt câu nói của ngài cảnh sát trưởng,gã đã ngồi phắt dậy thay quần áo rồi đánh xe thẳng đến địa điểm xảy ra vụ án.Suốt đêm mưa gió hôm ấy,gã lái xe một mạch từ Tokio về Osaka,mãi 6h sáng hôm sau mới tới nơi.Hiện trường là một biệt thự bốc cháy nằm ở xa đường đi,nơi ít người qua lại.Nạn nhân là ông Nakamura(63t)và vợ Takashi(61t).Cả hai đều bị bắn vào đầu và ngực nhiều phát trong phòng ngủ lầu 2.Cửa phòng bị khóa chặt nhưng cửa ban công mở toang.Dường như hung thủ đã đột nhập qua lối này để thực hiện hành vi thủ ác dã man.Căn phòng bị đốt cháy song cảnh sát đã phát hiện dòng chữ trên tường có vẻ là của hung thủ để lại,tuy nhiên đã bị lửa liếm gần hết:
-------------------THAY--------------12----------------CẢ-----------------KẾT--------------QUỶ--------------
Một số nghi phạm đã có mặt không lâu sau khi cảnh sát tới.Đầu tiên là vợ chồng người con cả,có một cậu con trai lên 3 tuổi.Theo lời khai,họ là những người về sớm nhất trong buổi tiệc 'Đám cưới Bạc' diễn ra tối hôm qua của vợ chồng cố chủ do trời mưa và có con nhỏ.Lúc ấy vào khoảng 8h15p.Sau đó là những người bạn của bà chủ,họ cùng về lúc 8h40p.Tiếp theo là người bạn già của ông chủ về lúc 9h5p,và cuối cùng người cháu họ và cô con gái út về cùng nhau sau khi dọn dẹp xong buổi tiệc,vào lúc 9h15p.Theo suy luận từ phía cảnh sát,toàn bộ ngôi nhà không bị mất tài sản quý giá,vì thế loại trừ khả năng có trộm đột nhập.Thanh tra Hagi cùng các đồng nghiệp cho rằng đây là một vụ ám sát bởi hiềm khúc cá nhân.Những người có mặt ở đây dều là những người thân thiết duy nhất của các cố chủ.Theo nhận định ban đầu thì người có khả năng cao nhất là cậu cháu họ Muteki(20t)vì chỉ cậu mới đủ khỏe mạnh để thực hiện những việc khó khăn như thế.Trèo lên lầu 2,bằng thủ thuật nào đấy khiến ông chủ ra mở cánh cửa ban công,bóp cò súng vài phát bắn chết nạn nhân,sau đấy thủ tiêu nốt người còn lại bên trong.Đổ dầu hỏa khắp nơi rồi phóng hỏa đốt căn phòng,tất nhiên không quên để lại lời thách thức trên bức tường.Sau đó thoát ra bằng cửa ra ban công.Ngoài ra,cảnh sát còn biết được mối tình khá bệnh hoạn của cậu Muteki với cô con gái út của các nạn nhân,bằng chứng là các vật dụng cá nhân như đồng hồ,móc chìa khóa,điện thoại cậu dùng đều cùng một nhãn hiệu với cô gái,nhưng có vẻ như điều đó không được sự chấp nhận từ phía cô và gia đình.Những người tiếp theo có khả năng gây án là ông Konatabe(62t)- người bạn già của ông chủ,một người mới quen biết cách đây không lâu với vợ chồng chủ nhà.Sau đó là người con trai cả,Ibukuro(22t),động cơ rất có thể là vì tài sản thừa kế,bởi cậu ta đang phải gánh một món nợ khổng lồ trong công việc làm ăn bên ngoài.Tiếp theo,cô con út Mizuna(18t) là người ít có khả năng nhất,ngoại trừ dấu hiệu bị tình nghi là chiếc đồng hồ màu bạc làm món quà tượng trưng cho tình yêu của cha mẹ cô,nhưng đã không còn mới nữa.Những người bạn của bà chủ đang được tra xét,tuy nhiên họ gần như không thể là hung thủ vì hầu hết đều có bằng chứng vô can.
Thám tử Kogashi dành hẳn ngày hôm đó để đi "tham quan" mọi ngóc ngách của căn nhà.Gã phát hiện thêm 3 đầu mối quan trọng của vụ án.Thứ nhất,ở mặt ngoài cánh cửa ban công bị tróc một vệt sơn ngắn,đối diện với vị trí ổ khóa bên trong.Thứ hai,mặc dù đêm qua trời mưa to và gió rất lớn nhưng một lượng tàn tro kì lạ vẫn còn lưu lại trên mặt đất ngay bên dưới ban công.Ba là 1 cây bút máy không có nắp nằm dưới gầm gi.ường của nạn nhân,ở một vị trí khá 'kín đáo' nên cảnh sát không phát hiện ra.Tối hôm ấy,các nhân viên cảnh sát thông báo kết quả điều tra tiểu sử của các nạn nhân.Trong đó có một chi tiết khiến Kogashi đặc biệt chú ý.
_...Hơn 20 năm trước,ông Nakamura là chủ một cửa hàng thời trang ở Tokio.Ông có hơn 10 nhân viên và tỏ ra khá thân thiết với họ.Song đến một ngày không hiểu vì sao cửa hàng lại đóng cửa,và những nhân viên bỗng nhiên biến mất một cách kì lạ...
Thình lình như có luồng điện chạy qua cơ thể,gã thám tử vội trèo lên căn phòng xảy ra án mạng.Gã có vẻ đang tư duy khá mau,tình cờ,ánh mắt của gã nhìn vào sợi dây điện,một nụ cười đắc chí đã nở trên khuôn mặt khôi ngô của gã.
Chương2.OAN CÓ ĐẦU,NỢ CÓ CHỦ!
Sau khi tập trung hết các nghi phạm vào phòng,lúc ấy,gã vẫn chăm chú nhìn vào bức tường mà hung thủ để lại dòng chữ đỏ viết to nhưng không còn nguyên vẹn.
_Ngài thám tử,có phải ngài nói đã tìm ra thủ phạm rồi không?-Thanh tra Hagi đi thẳng vào việc chính.
Gã thám tử chậm rãi trả lời,song ánh mắt vẫn không rời khỏi bức tường đỏ.
_Vâng,bây giờ,cho phép tôi giải thích về kế hoạch giết người của hung thủ-gã bắt đầu quay về phía mọi người-trước tiên,tên sát nhân có mặt trong buổi tiệc đã tìm cách rời khỏi bàn ăn,sau đó đi lên phòng ngủ của nạn nhân,chính là căn phòng này.Kế đến,hắn chạy ra ban công,buộc một sợi dây thừng vào lan can rồi thả lửng xuống dưới.Sau đấy hắn mở cửa ban công,dùng một chiếc bút máy dán chặt nắp bút vào mặt ngoài cánh cửa bằng keo con voi,thân bút chắn ngang bức tường,tương tự một cái chốt ngoài,vì cửa kéo vào.Với cái bẫy như vậy,gió sẽ không mở được cửa,mặc dù cửa không bị chốt trong.Tiếp theo hắn trèo vào bằng đường cửa sổ,chốt cửa sổ rồi trở lại bàn ăn dưới nhà,tất cả hết khoảng 10p.Khi mọi người về hết,vợ chồng chủ nhà lên lầu ngủ nhưng không phát hiện điều gì khả nghi.Khoảng 10h đêm,hắn quay lại trèo lên ban công bằng sợi dây thừng đã buộc sẵn.Theo tính toán của hắn thì h này nạn nhân có lẽ đã đi ngủ.Hắn mở cái "chốt cửa"tự chế,chỉ bằng cách rút thân bút ra vì chốt bên trong đã mở từ nãy.Một mưu kế hoàn hảo để đột nhập vào phòng nạn nhân.Sau đó như thế nào chắc mọi người cũng biết.Gây án xong,hắn phóng hỏa đốt căn phòng,viết dòng chữ to lên tường bằng máu của nạn nhân.
_Khoan đã ngài thám tử,theo lời khai của các nghi phạm thì không có ai ra ngoài lúc diễn ra buổi tiệc cả!-thanh tra Hagi lên tiếng.
_Nếu vậy,hung thủ có thể đến ngay trước khi buổi tiệc diễn ra-Gã thám tử điềm tĩnh trả lời-Thậm chí nếu hắn không phải người đến sớm nhất thì cũng chẳng có gì lạ,vì rất có thể hắn ra ngoài,đợi người đầu tiên đến rồi mới quay lại,tất nhiên là khi đã hoàn tất kế hoạch ban đầu.Mặt khác vì trời mưa nên chẳng ai ra ban công làm gì.Người có khả năng lợi dụng tình huống ấy,cũng là kẻ đã sắp đặt tất cả kế hoạch trên,không ai khác chính là.....ÔNG KOTANABE!
Căn phòng im lặng đến cả phút dài.Sau đấy,Kotanabe lên tiếng cố bảo vệ bản thân,tuy nhiên,khuôn mặt của ông đang dần biến sắc.
_Anh có nhầm lẫn không vậy,chàng thám tử trẻ!Thật buồn cười,tôi mà là hung thủ sao?Tôi..à phải rồi,vậy sau đó tôi sẽ leo xuống bằng cách nào?Không lẽ tôi lại cắt dây rồi nhảy xuống từ lầu 2 ư!Không được,một ông lão như tôi sao làm được,sẽ gãy chân như chơi.Mà nếu tụt xuống trước thì làm sao để cắt dây,có phải không?
_Ông rất khôn ngoan,ông Kotanabe ạ.-Kogashi nở nụ cười bí hiểm-Phải,đúng là hiện trường không có sợi dây nào hết,điều đó cũng đã khiến cho tôi suýt lúng túng với suy luận ban đầu,vì nó là tiểu xảo độc nhất vô nhị có thể có người nghĩ ra.Tuy nhiên,cuối cùng,khi tôi đang dần nghĩ đến câu trả lời mới cho bài toán này,thì tình cờ tôi nhìn thấy sợi dây điện.Và câu trả lời,là,có phải ông đã đốt chiếc dây thừng không?
Kotanabe phá lên cười:
_Haha,anh nghĩ tôi đã đốt nó vào cái trời mưa như trút nước đó sao.À,mà gió cũng không thổi nhẹ lắm đâu!
_Đúng là ông đã làm thế giữa trời mưa đấy-Kogashi không hề nao núng đáp lại.
_Không được đâu,anh Kogashi à!-thanh tra Hagi đành lên tiếng.
Căn phòng đã hết cái không khí im lặng.Một vài tiếng phản đối đã vang lên.Đợi cho mọi người chú ý trở lại,Kogashi bắt đầu giải thích:
_Đúng là nếu cứ để vậy mà đốt thì lửa không thể cháy hết được,dù có tưới nhiều dầu hỏa thế nào,nhưng,mọi người hãy nhìn đoạn dây điện này,tại sao chúng ta không bị giật khi chạm vào,đó là vì ở bên ngoài cuộn dây đồng có một lớp vỏ bảo vệ,chính là lớp vỏ nhựa này.Ông Kotanabe cũng đã dùng cách ấy,với lớp vỏ có thể là ống nước máy,và bằng cách luồn dây thừng vào trong,sợi dây sẽ bị đốt cháy trong đó mà không bị tác động của thời tiết bên ngoài.Tôi đã tìm thấy tro tàn dưới mặt đất bên dưới ban công làm chứng cớ cho suy luận của mình.Tôi nói có đúng không,ông Kotanabe?
Cả căn phòng đi hết ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác.Còn người đàn ông kia thì suýt ngã khuỵu.
_Không,tôi...KHÔNG,tôi chẳng có lí do gì để làm việc ấy cả!
Một lần nữa ánh mắt của Kogashi lại hướng về bức tường,đáp với vẻ chắc nịch:
_Dù không có câu trả lời cụ thể,nhưng có vẻ nguyên nhân nằm trên bức tường này,tôi đoán dòng chữ ông định viết là:
TA ĐÃ THAY CHO 12 LINH HỒN BIỂN CẢ KẾT LIỄU TÊN ÁC QUỶ NÀY
Và lý do chắc chắn có liên quan đến quá khứ của ông chủ.Khi nghe đến số lượng hơn mười nhân viên ở công ty cũ của ông chủ biến mất một cách kì lạ,lập tức tôi đã nghĩ đến con số 12 cùng những chữ mà hung thủ để lại trên bức tường.Và tôi phán đoán ông chính là nạn nhân duy nhất may mắn thoát chết trong vụ đắm tàu với 13 người gặp nạn,cách đây khá lâu.Sau 20 năm tìm kiếm,ông đã biết ông chủ của mình chuyển đến Osaka sinh sống nên tìm đến đợi cơ hội để báo thù.Có lẽ ông Nakamura không nhận ra ông sau bấy lâu vì ông đã già đi rất nhiều,mặt khác ông ta cũng không muốn phải nhớ khuôn mặt của bất kì người nào đã chết vì một phần nào do ông ấy gây ra.Ông tìm cách làm quen với vợ chồng họ rồi lên kế hoạch giết người.Tôi đã nhờ các nhân viên giám dịnh dấu vân tay của ông trên cây bút mà có lẽ ông đã làm rơi trong lúc giằng co với nạn nhân,đó chính là bằng chứng phạm tội không thể chối cãi.Bây h ông hãy kể lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra vào 20 năm trước cho mọi người nghe,đó có thể là lí lẽ để giảm nhẹ tội cho ông trước tòa.
Konatabe hoàn toàn ngã gục xuống đất vì sợ hãi,và một phần có lẽ vì đứng khá lâu dưới mưa.Ông ta vẫn được đi điều trị trước khi phải ra hầu tòa.Vụ án kết thúc một cách nhanh chóng nhờ tài trí xuất chúng của gã thám tử.
Một tuần sau đó,thanh tra Hagi gọi đến cho Kogashi để cho biết lí do ông Kotanabe nhẫn tâm giết người như vậy.Trong số 12 người thiệt mạng,có đến 2 người em trai của ông ấy.Trước đó ông chủ Nakamura đã bảo mọi người ra khơi để tìm cô người mẫu để mời đến chụp ảnh quảng cáo cho công ty thời trang của mình,nhưng không may hôm ấy trời bão,cả đoàn gặp nạn bị sóng đánh vỡ thuyền,biết tin ấy,ông Nakamura không những không lo hậu sự cho họ mà còn bỏ mặc 13 con người lại với biển,thay đổi tên họ rồi trốn đến Osaka sinh sống,vụ án cũng đã dần trôi vào quên lãng.Và cuối cùng...cái án mà Konatabe phải mang ngày hôm nay là 15 năm tù giam.
Câu chuyện thật buồn cho thế sự lòng người,nhưng kể từ đó,thám tử Kogashi và ngài thanh tra Hagi trở thành đôi bạn thân thiết,họ luôn luôn sát cách bên nhau phá các vụ án vô cùng khó khăn,nguy hiểm...
HẾT TẬP 1.
----------------------------------------------------------------------o0o----------------------------------------------------------------------
HI!Đây là tác phẩm đầu tay của mình về thể loại truyện trinh thám,mong các bạn ủng hộ!
Đã 23h5p,trời mưa tầm tã,sấm chớp dữ dội.Tiếng chuông điện thoại vẫn reo liên hồi ở căn phòng thám tử Kogashi.
Tuuuuuuuuuttttttttttttttt...tuuuuuuuuuuutttttttttttttt...tuuuuuuuuutttttttttttttttt.........
_Alo,văn phòng thám tử Kogashi xin nghe!-Gã vừa trả lời điện thoại vừa ngáp ngủ.
_Alo,xin lỗi anh,tôi là Hagi-sở trưởng sở cảnh sát Osaka.Ở số nhà X,phố Y,quận Z vừa xảy ra một vụ án mạng...
Mặc dù trời đang mưa tầm tã,gã thám tử chẳng cần nghe nốt câu nói của ngài cảnh sát trưởng,gã đã ngồi phắt dậy thay quần áo rồi đánh xe thẳng đến địa điểm xảy ra vụ án.Suốt đêm mưa gió hôm ấy,gã lái xe một mạch từ Tokio về Osaka,mãi 6h sáng hôm sau mới tới nơi.Hiện trường là một biệt thự bốc cháy nằm ở xa đường đi,nơi ít người qua lại.Nạn nhân là ông Nakamura(63t)và vợ Takashi(61t).Cả hai đều bị bắn vào đầu và ngực nhiều phát trong phòng ngủ lầu 2.Cửa phòng bị khóa chặt nhưng cửa ban công mở toang.Dường như hung thủ đã đột nhập qua lối này để thực hiện hành vi thủ ác dã man.Căn phòng bị đốt cháy song cảnh sát đã phát hiện dòng chữ trên tường có vẻ là của hung thủ để lại,tuy nhiên đã bị lửa liếm gần hết:
-------------------THAY--------------12----------------CẢ-----------------KẾT--------------QUỶ--------------
Một số nghi phạm đã có mặt không lâu sau khi cảnh sát tới.Đầu tiên là vợ chồng người con cả,có một cậu con trai lên 3 tuổi.Theo lời khai,họ là những người về sớm nhất trong buổi tiệc 'Đám cưới Bạc' diễn ra tối hôm qua của vợ chồng cố chủ do trời mưa và có con nhỏ.Lúc ấy vào khoảng 8h15p.Sau đó là những người bạn của bà chủ,họ cùng về lúc 8h40p.Tiếp theo là người bạn già của ông chủ về lúc 9h5p,và cuối cùng người cháu họ và cô con gái út về cùng nhau sau khi dọn dẹp xong buổi tiệc,vào lúc 9h15p.Theo suy luận từ phía cảnh sát,toàn bộ ngôi nhà không bị mất tài sản quý giá,vì thế loại trừ khả năng có trộm đột nhập.Thanh tra Hagi cùng các đồng nghiệp cho rằng đây là một vụ ám sát bởi hiềm khúc cá nhân.Những người có mặt ở đây dều là những người thân thiết duy nhất của các cố chủ.Theo nhận định ban đầu thì người có khả năng cao nhất là cậu cháu họ Muteki(20t)vì chỉ cậu mới đủ khỏe mạnh để thực hiện những việc khó khăn như thế.Trèo lên lầu 2,bằng thủ thuật nào đấy khiến ông chủ ra mở cánh cửa ban công,bóp cò súng vài phát bắn chết nạn nhân,sau đấy thủ tiêu nốt người còn lại bên trong.Đổ dầu hỏa khắp nơi rồi phóng hỏa đốt căn phòng,tất nhiên không quên để lại lời thách thức trên bức tường.Sau đó thoát ra bằng cửa ra ban công.Ngoài ra,cảnh sát còn biết được mối tình khá bệnh hoạn của cậu Muteki với cô con gái út của các nạn nhân,bằng chứng là các vật dụng cá nhân như đồng hồ,móc chìa khóa,điện thoại cậu dùng đều cùng một nhãn hiệu với cô gái,nhưng có vẻ như điều đó không được sự chấp nhận từ phía cô và gia đình.Những người tiếp theo có khả năng gây án là ông Konatabe(62t)- người bạn già của ông chủ,một người mới quen biết cách đây không lâu với vợ chồng chủ nhà.Sau đó là người con trai cả,Ibukuro(22t),động cơ rất có thể là vì tài sản thừa kế,bởi cậu ta đang phải gánh một món nợ khổng lồ trong công việc làm ăn bên ngoài.Tiếp theo,cô con út Mizuna(18t) là người ít có khả năng nhất,ngoại trừ dấu hiệu bị tình nghi là chiếc đồng hồ màu bạc làm món quà tượng trưng cho tình yêu của cha mẹ cô,nhưng đã không còn mới nữa.Những người bạn của bà chủ đang được tra xét,tuy nhiên họ gần như không thể là hung thủ vì hầu hết đều có bằng chứng vô can.
Thám tử Kogashi dành hẳn ngày hôm đó để đi "tham quan" mọi ngóc ngách của căn nhà.Gã phát hiện thêm 3 đầu mối quan trọng của vụ án.Thứ nhất,ở mặt ngoài cánh cửa ban công bị tróc một vệt sơn ngắn,đối diện với vị trí ổ khóa bên trong.Thứ hai,mặc dù đêm qua trời mưa to và gió rất lớn nhưng một lượng tàn tro kì lạ vẫn còn lưu lại trên mặt đất ngay bên dưới ban công.Ba là 1 cây bút máy không có nắp nằm dưới gầm gi.ường của nạn nhân,ở một vị trí khá 'kín đáo' nên cảnh sát không phát hiện ra.Tối hôm ấy,các nhân viên cảnh sát thông báo kết quả điều tra tiểu sử của các nạn nhân.Trong đó có một chi tiết khiến Kogashi đặc biệt chú ý.
_...Hơn 20 năm trước,ông Nakamura là chủ một cửa hàng thời trang ở Tokio.Ông có hơn 10 nhân viên và tỏ ra khá thân thiết với họ.Song đến một ngày không hiểu vì sao cửa hàng lại đóng cửa,và những nhân viên bỗng nhiên biến mất một cách kì lạ...
Thình lình như có luồng điện chạy qua cơ thể,gã thám tử vội trèo lên căn phòng xảy ra án mạng.Gã có vẻ đang tư duy khá mau,tình cờ,ánh mắt của gã nhìn vào sợi dây điện,một nụ cười đắc chí đã nở trên khuôn mặt khôi ngô của gã.
Chương2.OAN CÓ ĐẦU,NỢ CÓ CHỦ!
Sau khi tập trung hết các nghi phạm vào phòng,lúc ấy,gã vẫn chăm chú nhìn vào bức tường mà hung thủ để lại dòng chữ đỏ viết to nhưng không còn nguyên vẹn.
_Ngài thám tử,có phải ngài nói đã tìm ra thủ phạm rồi không?-Thanh tra Hagi đi thẳng vào việc chính.
Gã thám tử chậm rãi trả lời,song ánh mắt vẫn không rời khỏi bức tường đỏ.
_Vâng,bây giờ,cho phép tôi giải thích về kế hoạch giết người của hung thủ-gã bắt đầu quay về phía mọi người-trước tiên,tên sát nhân có mặt trong buổi tiệc đã tìm cách rời khỏi bàn ăn,sau đó đi lên phòng ngủ của nạn nhân,chính là căn phòng này.Kế đến,hắn chạy ra ban công,buộc một sợi dây thừng vào lan can rồi thả lửng xuống dưới.Sau đấy hắn mở cửa ban công,dùng một chiếc bút máy dán chặt nắp bút vào mặt ngoài cánh cửa bằng keo con voi,thân bút chắn ngang bức tường,tương tự một cái chốt ngoài,vì cửa kéo vào.Với cái bẫy như vậy,gió sẽ không mở được cửa,mặc dù cửa không bị chốt trong.Tiếp theo hắn trèo vào bằng đường cửa sổ,chốt cửa sổ rồi trở lại bàn ăn dưới nhà,tất cả hết khoảng 10p.Khi mọi người về hết,vợ chồng chủ nhà lên lầu ngủ nhưng không phát hiện điều gì khả nghi.Khoảng 10h đêm,hắn quay lại trèo lên ban công bằng sợi dây thừng đã buộc sẵn.Theo tính toán của hắn thì h này nạn nhân có lẽ đã đi ngủ.Hắn mở cái "chốt cửa"tự chế,chỉ bằng cách rút thân bút ra vì chốt bên trong đã mở từ nãy.Một mưu kế hoàn hảo để đột nhập vào phòng nạn nhân.Sau đó như thế nào chắc mọi người cũng biết.Gây án xong,hắn phóng hỏa đốt căn phòng,viết dòng chữ to lên tường bằng máu của nạn nhân.
_Khoan đã ngài thám tử,theo lời khai của các nghi phạm thì không có ai ra ngoài lúc diễn ra buổi tiệc cả!-thanh tra Hagi lên tiếng.
_Nếu vậy,hung thủ có thể đến ngay trước khi buổi tiệc diễn ra-Gã thám tử điềm tĩnh trả lời-Thậm chí nếu hắn không phải người đến sớm nhất thì cũng chẳng có gì lạ,vì rất có thể hắn ra ngoài,đợi người đầu tiên đến rồi mới quay lại,tất nhiên là khi đã hoàn tất kế hoạch ban đầu.Mặt khác vì trời mưa nên chẳng ai ra ban công làm gì.Người có khả năng lợi dụng tình huống ấy,cũng là kẻ đã sắp đặt tất cả kế hoạch trên,không ai khác chính là.....ÔNG KOTANABE!
Căn phòng im lặng đến cả phút dài.Sau đấy,Kotanabe lên tiếng cố bảo vệ bản thân,tuy nhiên,khuôn mặt của ông đang dần biến sắc.
_Anh có nhầm lẫn không vậy,chàng thám tử trẻ!Thật buồn cười,tôi mà là hung thủ sao?Tôi..à phải rồi,vậy sau đó tôi sẽ leo xuống bằng cách nào?Không lẽ tôi lại cắt dây rồi nhảy xuống từ lầu 2 ư!Không được,một ông lão như tôi sao làm được,sẽ gãy chân như chơi.Mà nếu tụt xuống trước thì làm sao để cắt dây,có phải không?
_Ông rất khôn ngoan,ông Kotanabe ạ.-Kogashi nở nụ cười bí hiểm-Phải,đúng là hiện trường không có sợi dây nào hết,điều đó cũng đã khiến cho tôi suýt lúng túng với suy luận ban đầu,vì nó là tiểu xảo độc nhất vô nhị có thể có người nghĩ ra.Tuy nhiên,cuối cùng,khi tôi đang dần nghĩ đến câu trả lời mới cho bài toán này,thì tình cờ tôi nhìn thấy sợi dây điện.Và câu trả lời,là,có phải ông đã đốt chiếc dây thừng không?
Kotanabe phá lên cười:
_Haha,anh nghĩ tôi đã đốt nó vào cái trời mưa như trút nước đó sao.À,mà gió cũng không thổi nhẹ lắm đâu!
_Đúng là ông đã làm thế giữa trời mưa đấy-Kogashi không hề nao núng đáp lại.
_Không được đâu,anh Kogashi à!-thanh tra Hagi đành lên tiếng.
Căn phòng đã hết cái không khí im lặng.Một vài tiếng phản đối đã vang lên.Đợi cho mọi người chú ý trở lại,Kogashi bắt đầu giải thích:
_Đúng là nếu cứ để vậy mà đốt thì lửa không thể cháy hết được,dù có tưới nhiều dầu hỏa thế nào,nhưng,mọi người hãy nhìn đoạn dây điện này,tại sao chúng ta không bị giật khi chạm vào,đó là vì ở bên ngoài cuộn dây đồng có một lớp vỏ bảo vệ,chính là lớp vỏ nhựa này.Ông Kotanabe cũng đã dùng cách ấy,với lớp vỏ có thể là ống nước máy,và bằng cách luồn dây thừng vào trong,sợi dây sẽ bị đốt cháy trong đó mà không bị tác động của thời tiết bên ngoài.Tôi đã tìm thấy tro tàn dưới mặt đất bên dưới ban công làm chứng cớ cho suy luận của mình.Tôi nói có đúng không,ông Kotanabe?
Cả căn phòng đi hết ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác.Còn người đàn ông kia thì suýt ngã khuỵu.
_Không,tôi...KHÔNG,tôi chẳng có lí do gì để làm việc ấy cả!
Một lần nữa ánh mắt của Kogashi lại hướng về bức tường,đáp với vẻ chắc nịch:
_Dù không có câu trả lời cụ thể,nhưng có vẻ nguyên nhân nằm trên bức tường này,tôi đoán dòng chữ ông định viết là:
TA ĐÃ THAY CHO 12 LINH HỒN BIỂN CẢ KẾT LIỄU TÊN ÁC QUỶ NÀY
Và lý do chắc chắn có liên quan đến quá khứ của ông chủ.Khi nghe đến số lượng hơn mười nhân viên ở công ty cũ của ông chủ biến mất một cách kì lạ,lập tức tôi đã nghĩ đến con số 12 cùng những chữ mà hung thủ để lại trên bức tường.Và tôi phán đoán ông chính là nạn nhân duy nhất may mắn thoát chết trong vụ đắm tàu với 13 người gặp nạn,cách đây khá lâu.Sau 20 năm tìm kiếm,ông đã biết ông chủ của mình chuyển đến Osaka sinh sống nên tìm đến đợi cơ hội để báo thù.Có lẽ ông Nakamura không nhận ra ông sau bấy lâu vì ông đã già đi rất nhiều,mặt khác ông ta cũng không muốn phải nhớ khuôn mặt của bất kì người nào đã chết vì một phần nào do ông ấy gây ra.Ông tìm cách làm quen với vợ chồng họ rồi lên kế hoạch giết người.Tôi đã nhờ các nhân viên giám dịnh dấu vân tay của ông trên cây bút mà có lẽ ông đã làm rơi trong lúc giằng co với nạn nhân,đó chính là bằng chứng phạm tội không thể chối cãi.Bây h ông hãy kể lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra vào 20 năm trước cho mọi người nghe,đó có thể là lí lẽ để giảm nhẹ tội cho ông trước tòa.
Konatabe hoàn toàn ngã gục xuống đất vì sợ hãi,và một phần có lẽ vì đứng khá lâu dưới mưa.Ông ta vẫn được đi điều trị trước khi phải ra hầu tòa.Vụ án kết thúc một cách nhanh chóng nhờ tài trí xuất chúng của gã thám tử.
Một tuần sau đó,thanh tra Hagi gọi đến cho Kogashi để cho biết lí do ông Kotanabe nhẫn tâm giết người như vậy.Trong số 12 người thiệt mạng,có đến 2 người em trai của ông ấy.Trước đó ông chủ Nakamura đã bảo mọi người ra khơi để tìm cô người mẫu để mời đến chụp ảnh quảng cáo cho công ty thời trang của mình,nhưng không may hôm ấy trời bão,cả đoàn gặp nạn bị sóng đánh vỡ thuyền,biết tin ấy,ông Nakamura không những không lo hậu sự cho họ mà còn bỏ mặc 13 con người lại với biển,thay đổi tên họ rồi trốn đến Osaka sinh sống,vụ án cũng đã dần trôi vào quên lãng.Và cuối cùng...cái án mà Konatabe phải mang ngày hôm nay là 15 năm tù giam.
Câu chuyện thật buồn cho thế sự lòng người,nhưng kể từ đó,thám tử Kogashi và ngài thanh tra Hagi trở thành đôi bạn thân thiết,họ luôn luôn sát cách bên nhau phá các vụ án vô cùng khó khăn,nguy hiểm...
HẾT TẬP 1.
----------------------------------------------------------------------o0o----------------------------------------------------------------------
HI!Đây là tác phẩm đầu tay của mình về thể loại truyện trinh thám,mong các bạn ủng hộ!