Hạ Khuynh Thành
Thành viên
- Tham gia
- 11/11/2025
- Bài viết
- 9
Sau khi nhận được sự chấp thuận từ hai phía, cuộc gặp mặt thông gia chính thức được tổ chức. Đây là sự kiện mang tính biểu tượng: sự hợp nhất của hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Gia đình Tiến, thật thà chất phác, thấu hiểu đến từ nỗi đau mất mát. Gia đình Đào, năng động, thực tế đến từ sự thành đạt trong kinh doanh.
Mặc dù có chung niềm vui, không khí ban đầu vẫn mang chút căng thẳng. Bố mẹ Tiến, quen với sự giản dị, có phần dè dặt trước sự hoạt bát và những câu hỏi thẳng thắn từ bố mẹ Đào.
Mẹ Đào là người phá vỡ sự im lặng bằng sự thẳng thắn thường thấy. Bà nhìn mẹ Tiến, ánh mắt đầy sự tôn trọng, và hít một hơi sâu.
"Chúng tôi đã tìm hiểu rất kỹ về hoàn cảnh của cháu Tiến, về bi kịch đã xảy ra. Chúng tôi biết, Tiến đã phải trải qua những gì. Thành thật mà nói, chúng tôi đã rất lo lắng... Lo cho con bé Đào." Bà tạm dừng, xúc động nói tiếp. "Nhưng con bé Đào, nó yêu cháu Tiến. Và điều quan trọng nhất, nó đã giúp cháu Tiến tìm lại được chính mình, lấy lại được tiếng cười mà chúng tôi tưởng đã mất khi nó dấn thân vào nghề này. Chúng tôi rất biết ơn hai bác đã sinh ra một người con dũng cảm, và đã nuôi dưỡng sự kiên cường đó."
Mẹ Tiến nắm chặt tay chồng, giọng bà run run vì xúc động. Nước mắt bà trào ra. "Chúng tôi hiểu nỗi lo của hai vị. Nỗi đau đã từng làm khổ thằng Tiến nhiều năm... Mỗi đêm, tôi đều cầu nguyện cho con tôi được yên ổn. Nhưng Đào... nó là người tốt, nó là ánh sáng. Nó đã giúp con trai chúng tôi vượt qua tất cả. Chỉ cần nhìn thấy hai đứa sống tốt, chúng tôi không còn mong gì hơn nữa. Chúng tôi xin giao phó cả cuộc đời nó cho con bé."
Bố Đào, người thực tế, đưa ra giải pháp hậu cần: "Nghề nghiệp của hai đứa là vì công lý, chúng tôi không can thiệp. Chúng tôi tôn trọng điều đó, dù nó lạnh lùng và khắc nghiệt. Nhưng việc cưới xin, nhà cửa, chúng tôi có thể lo liệu toàn bộ. Chúng tôi chỉ yêu cầu một điều, hai đứa phải học cách cân bằng. Công việc quan trọng, nhưng gia đình còn quan trọng hơn. Đừng để bất kỳ hồ sơ nào chiếm trọn thời gian của nhau, và đừng để những bóng ma ở phòng khám nghiệm theo về nhà."
Sự chấp thuận của hai bên không chỉ là sự đồng ý cho hôn nhân, mà là lời hứa hỗ trợ vô điều kiện, chấp nhận tất cả những vết sẹo, những lý tưởng, và những sự thật lạnh lùng của nghề nghiệp mà họ đã chọn.
Đám cưới của Tiến và Đào diễn ra không phô trương, ấm cúng. Không có hoa hồng rực rỡ hay lễ nghi cầu kỳ, mà chỉ có sự hiện diện của những người thân thiết nhất và đồng nghiệp. Oanh, bạn thân và đồng nghiệp của Tiến và Đào, làm chủ hôn, rạng rỡ và xúc động, cố gắng kìm nén nước mắt.
Phần quan trọng nhất là lời thề nguyện.
Tiến nắm tay Đào, chiếc nhẫn cưới trơn, giản dị, nhưng mang ý nghĩa vô cùng lớn lao. Anh nhìn cô, ánh mắt anh đầy sự biết ơn và tình yêu chân thành.
"Đào à," Tiến bắt đầu, giọng anh trầm ấm, không còn sự nghẹn ngào của quá khứ, mà là sức sống của hiện tại. "Anh đã từng mất đi người anh yêu. Anh đã từng nghĩ, cuộc đời mình sẽ mãi mãi bị đóng băng, chỉ còn lại những mảnh vỡ của nỗi đau và sự hối hận. Nhưng em đã dạy anh rằng, mất mát không phải là kết thúc, mà là lý do để chiến đấu tiếp, lý do để anh phải sống trọn vẹn hơn."
Đào mỉm cười, đôi mắt cong cong, rạng rỡ. Cô không cần một lời hứa về sự giàu sang hay an toàn. Cô chỉ cần Tiến.
"Chúng tôi chọn nghề pháp y," Đào nói, giọng cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng, đầy kiên định. "Nghề của chúng tôi đối diện với cái chết, nhưng chính vì thế, chúng tôi hiểu giá trị của sự sống hơn bất kỳ ai. Chúng tôi đã thấy sự tàn khốc, và điều đó khiến chúng tôi trân trọng từng khoảnh khắc bình yên này."
"Chúng tôi sẽ không hứa về một cuộc sống bình thường," Đào tiếp tục, siết chặt tay Tiến. "Nhưng chúng tôi hứa về một cuộc sống ý nghĩa. Chúng tôi hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi công lý, cũng như không bao giờ bỏ rơi nhau, dù ở hiện trường ghê rợn nhất hay phòng khám nghiệm lạnh lẽo nhất. Anh là niềm tin của em, là người duy nhất nhìn thấy nỗi sợ hãi của em và chấp nhận nó."
Hai người sau đó đã chuẩn bị một món quà đặc biệt: một bức ảnh lớn Tiến và Đào mặc áo blouse, đứng cạnh bàn khám nghiệm, cùng nhau thảo luận hồ sơ, ánh mắt họ đầy tập trung và ăn ý. Đối với họ, đó là bức ảnh cưới hoàn hảo nhất, một tuyên ngôn về sự nghiệp và tình yêu của họ.
Sau hôn nhân, cuộc sống của Tiến và Đào không giống bất kỳ cặp vợ chồng nào. Những khoảnh khắc lãng mạn của họ thường diễn ra vào lúc 2 giờ sáng, sau khi hoàn thành một ca khám nghiệm tử thi.
Bữa Sáng "Nghiệp Vụ": Bữa sáng thường diễn ra vội vã. Thay vì tranh luận về món ăn, họ tranh luận về kết quả xét nghiệm. "Anh Tiến, loại cà phê này không đủ mạnh để em phân tích vết máu bắn tối qua. Nó đòi hỏi sự tỉnh táo tuyệt đối, nếu sai một ly là oan sai cả đời đấy." Tiến sẽ bật cười, hôn lên trán cô và pha thêm một cốc cà phê đậm đặc hơn. "Để anh pha cho nữ pháp y giỏi nhất của anh, nhưng nhớ là hôm nay anh đã làm đúng quỹ đạo vết thương rồi đấy!"
Mua Sắm "Khoa Học": Đi siêu thị, họ không tranh cãi về màu sắc rèm cửa, mà về chất liệu. "Anh Tiến, mình nên mua loại khử trùng mạnh hơn không? Cái loại này chỉ có hiệu quả 99.9% thôi, em thấy không an toàn lắm." Thay vì mua đồ trang trí nhà, họ mua thêm kính lúp, đèn pin đội đầu loại chống nước, và thỉnh thoảng, Đào còn mua thêm một cuốn sách y học pháp y mới.
gi.ường Ngủ và Những Lời Thì Thầm: Đêm khuya, Đào thường dựa vào vai Tiến, không phải để tâm sự chuyện công sở, mà là để kể về những nạn nhân làm cô trăn trở. "Anh Tiến, nạn nhân đó... nhìn cô ấy tội nghiệp quá. Em đã khóc thầm trong lúc khám nghiệm, em đã cố gắng tìm mọi dấu vết, nhưng hung thủ quá cẩn thận. Em cảm thấy mình đã làm chưa đủ..." Tiến nhẹ nhàng ôm cô. "Em đã làm hết sức mình, Đào của anh. Em đã nói lên sự thật cho người đã khuất. Việc của chúng ta là tìm ra sự thật, không phải gánh vác nỗi đau của họ. Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu lại, phân tích lại quỹ đạo vết thương, cùng nhau."
Họ không còn giấu giếm nỗi sợ hãi, sự ám ảnh hay sự mệt mỏi nghề nghiệp. Họ hiểu rằng, người duy nhất có thể thực sự hiểu được gánh nặng trong lòng mình, chính là người đang nằm cạnh. Tình yêu của họ là sự thấu hiểu vô điều kiện, một sự bảo vệ tinh thần chống lại sự tàn nhẫn của thế giới mà họ ngày ngày phải đối mặt.
Tiến đã không còn sợ hãi quá khứ. Đào đã giúp anh biến những vết sẹo thành sức mạnh. Cùng nhau, họ đã xây dựng một gia đình không chỉ bằng tình yêu, mà còn bằng lời hứa bất diệt với công lý.
Mặc dù có chung niềm vui, không khí ban đầu vẫn mang chút căng thẳng. Bố mẹ Tiến, quen với sự giản dị, có phần dè dặt trước sự hoạt bát và những câu hỏi thẳng thắn từ bố mẹ Đào.
Mẹ Đào là người phá vỡ sự im lặng bằng sự thẳng thắn thường thấy. Bà nhìn mẹ Tiến, ánh mắt đầy sự tôn trọng, và hít một hơi sâu.
"Chúng tôi đã tìm hiểu rất kỹ về hoàn cảnh của cháu Tiến, về bi kịch đã xảy ra. Chúng tôi biết, Tiến đã phải trải qua những gì. Thành thật mà nói, chúng tôi đã rất lo lắng... Lo cho con bé Đào." Bà tạm dừng, xúc động nói tiếp. "Nhưng con bé Đào, nó yêu cháu Tiến. Và điều quan trọng nhất, nó đã giúp cháu Tiến tìm lại được chính mình, lấy lại được tiếng cười mà chúng tôi tưởng đã mất khi nó dấn thân vào nghề này. Chúng tôi rất biết ơn hai bác đã sinh ra một người con dũng cảm, và đã nuôi dưỡng sự kiên cường đó."
Mẹ Tiến nắm chặt tay chồng, giọng bà run run vì xúc động. Nước mắt bà trào ra. "Chúng tôi hiểu nỗi lo của hai vị. Nỗi đau đã từng làm khổ thằng Tiến nhiều năm... Mỗi đêm, tôi đều cầu nguyện cho con tôi được yên ổn. Nhưng Đào... nó là người tốt, nó là ánh sáng. Nó đã giúp con trai chúng tôi vượt qua tất cả. Chỉ cần nhìn thấy hai đứa sống tốt, chúng tôi không còn mong gì hơn nữa. Chúng tôi xin giao phó cả cuộc đời nó cho con bé."
Bố Đào, người thực tế, đưa ra giải pháp hậu cần: "Nghề nghiệp của hai đứa là vì công lý, chúng tôi không can thiệp. Chúng tôi tôn trọng điều đó, dù nó lạnh lùng và khắc nghiệt. Nhưng việc cưới xin, nhà cửa, chúng tôi có thể lo liệu toàn bộ. Chúng tôi chỉ yêu cầu một điều, hai đứa phải học cách cân bằng. Công việc quan trọng, nhưng gia đình còn quan trọng hơn. Đừng để bất kỳ hồ sơ nào chiếm trọn thời gian của nhau, và đừng để những bóng ma ở phòng khám nghiệm theo về nhà."
Sự chấp thuận của hai bên không chỉ là sự đồng ý cho hôn nhân, mà là lời hứa hỗ trợ vô điều kiện, chấp nhận tất cả những vết sẹo, những lý tưởng, và những sự thật lạnh lùng của nghề nghiệp mà họ đã chọn.
Đám cưới của Tiến và Đào diễn ra không phô trương, ấm cúng. Không có hoa hồng rực rỡ hay lễ nghi cầu kỳ, mà chỉ có sự hiện diện của những người thân thiết nhất và đồng nghiệp. Oanh, bạn thân và đồng nghiệp của Tiến và Đào, làm chủ hôn, rạng rỡ và xúc động, cố gắng kìm nén nước mắt.
Phần quan trọng nhất là lời thề nguyện.
Tiến nắm tay Đào, chiếc nhẫn cưới trơn, giản dị, nhưng mang ý nghĩa vô cùng lớn lao. Anh nhìn cô, ánh mắt anh đầy sự biết ơn và tình yêu chân thành.
"Đào à," Tiến bắt đầu, giọng anh trầm ấm, không còn sự nghẹn ngào của quá khứ, mà là sức sống của hiện tại. "Anh đã từng mất đi người anh yêu. Anh đã từng nghĩ, cuộc đời mình sẽ mãi mãi bị đóng băng, chỉ còn lại những mảnh vỡ của nỗi đau và sự hối hận. Nhưng em đã dạy anh rằng, mất mát không phải là kết thúc, mà là lý do để chiến đấu tiếp, lý do để anh phải sống trọn vẹn hơn."
Đào mỉm cười, đôi mắt cong cong, rạng rỡ. Cô không cần một lời hứa về sự giàu sang hay an toàn. Cô chỉ cần Tiến.
"Chúng tôi chọn nghề pháp y," Đào nói, giọng cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng, đầy kiên định. "Nghề của chúng tôi đối diện với cái chết, nhưng chính vì thế, chúng tôi hiểu giá trị của sự sống hơn bất kỳ ai. Chúng tôi đã thấy sự tàn khốc, và điều đó khiến chúng tôi trân trọng từng khoảnh khắc bình yên này."
"Chúng tôi sẽ không hứa về một cuộc sống bình thường," Đào tiếp tục, siết chặt tay Tiến. "Nhưng chúng tôi hứa về một cuộc sống ý nghĩa. Chúng tôi hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi công lý, cũng như không bao giờ bỏ rơi nhau, dù ở hiện trường ghê rợn nhất hay phòng khám nghiệm lạnh lẽo nhất. Anh là niềm tin của em, là người duy nhất nhìn thấy nỗi sợ hãi của em và chấp nhận nó."
Hai người sau đó đã chuẩn bị một món quà đặc biệt: một bức ảnh lớn Tiến và Đào mặc áo blouse, đứng cạnh bàn khám nghiệm, cùng nhau thảo luận hồ sơ, ánh mắt họ đầy tập trung và ăn ý. Đối với họ, đó là bức ảnh cưới hoàn hảo nhất, một tuyên ngôn về sự nghiệp và tình yêu của họ.
Sau hôn nhân, cuộc sống của Tiến và Đào không giống bất kỳ cặp vợ chồng nào. Những khoảnh khắc lãng mạn của họ thường diễn ra vào lúc 2 giờ sáng, sau khi hoàn thành một ca khám nghiệm tử thi.
Bữa Sáng "Nghiệp Vụ": Bữa sáng thường diễn ra vội vã. Thay vì tranh luận về món ăn, họ tranh luận về kết quả xét nghiệm. "Anh Tiến, loại cà phê này không đủ mạnh để em phân tích vết máu bắn tối qua. Nó đòi hỏi sự tỉnh táo tuyệt đối, nếu sai một ly là oan sai cả đời đấy." Tiến sẽ bật cười, hôn lên trán cô và pha thêm một cốc cà phê đậm đặc hơn. "Để anh pha cho nữ pháp y giỏi nhất của anh, nhưng nhớ là hôm nay anh đã làm đúng quỹ đạo vết thương rồi đấy!"
Mua Sắm "Khoa Học": Đi siêu thị, họ không tranh cãi về màu sắc rèm cửa, mà về chất liệu. "Anh Tiến, mình nên mua loại khử trùng mạnh hơn không? Cái loại này chỉ có hiệu quả 99.9% thôi, em thấy không an toàn lắm." Thay vì mua đồ trang trí nhà, họ mua thêm kính lúp, đèn pin đội đầu loại chống nước, và thỉnh thoảng, Đào còn mua thêm một cuốn sách y học pháp y mới.
gi.ường Ngủ và Những Lời Thì Thầm: Đêm khuya, Đào thường dựa vào vai Tiến, không phải để tâm sự chuyện công sở, mà là để kể về những nạn nhân làm cô trăn trở. "Anh Tiến, nạn nhân đó... nhìn cô ấy tội nghiệp quá. Em đã khóc thầm trong lúc khám nghiệm, em đã cố gắng tìm mọi dấu vết, nhưng hung thủ quá cẩn thận. Em cảm thấy mình đã làm chưa đủ..." Tiến nhẹ nhàng ôm cô. "Em đã làm hết sức mình, Đào của anh. Em đã nói lên sự thật cho người đã khuất. Việc của chúng ta là tìm ra sự thật, không phải gánh vác nỗi đau của họ. Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu lại, phân tích lại quỹ đạo vết thương, cùng nhau."
Họ không còn giấu giếm nỗi sợ hãi, sự ám ảnh hay sự mệt mỏi nghề nghiệp. Họ hiểu rằng, người duy nhất có thể thực sự hiểu được gánh nặng trong lòng mình, chính là người đang nằm cạnh. Tình yêu của họ là sự thấu hiểu vô điều kiện, một sự bảo vệ tinh thần chống lại sự tàn nhẫn của thế giới mà họ ngày ngày phải đối mặt.
Tiến đã không còn sợ hãi quá khứ. Đào đã giúp anh biến những vết sẹo thành sức mạnh. Cùng nhau, họ đã xây dựng một gia đình không chỉ bằng tình yêu, mà còn bằng lời hứa bất diệt với công lý.