Tác phẩm: Tình yêu từ tro tàn-Chương 8: Di Sản Đôi và Ánh Sáng Mới(Chương cuối)

Hạ Khuynh Thành

Thành viên
Tham gia
11/11/2025
Bài viết
10
Sau ba năm chung sống, tình yêu của Tiến và Đào được nhân đôi với sự xuất hiện của cặp bé gái song sinh đáng yêu: An (nghĩa là Bình yên, An toàn) và Minh (nghĩa là Ánh sáng, Công lý). Sự kiện này không chỉ mang lại niềm vui ngập tràn mà còn là một trận đại hồng thủy ngọt ngào, lật tung mọi quy tắc trật tự, mọi lịch trình khoa học mà Tiến đã dày công xây dựng trong cuộc sống của một bác sĩ pháp y.

Tiến, người từng tự hào về khả năng kiểm soát tuyệt đối các biến số tại hiện trường, giờ đây phải đối diện với hai biến số hoàn toàn không thể kiểm soát, mỗi ngày lại mang đến một bất ngờ mới, một "hiện trường" mới trong nhà.

Mọi quy trình trong nhà đều bị xáo trộn. Căn nhà nhỏ của họ, vốn là nơi chứa đầy sách chuyên môn về bệnh lý học và các thiết bị kỹ thuật, giờ đây ngập tràn bỉm, tã, và đồ chơi cao su. Tiến, người từng đứng giữa hiện trường án mạng lạnh lùng, giờ đây lóng ngóng thay tã cho con, cố gắng phân tích kết cấu chất thải với sự nghiêm túc của một nhà khoa học.

"Anh Tiến! Con bé Minh lại nuốt cái gì đó rồi! Em thấy nó lén lút như đang giấu một vật chứng quan trọng vậy!" Đào hoảng hốt kêu lên từ phòng khách. Cô đang cố gắng hoàn thành một bản báo cáo độc chất cuối kỳ hạn nhưng phải chịu sự quấy phá nhiệt tình của An. Khuôn mặt cô vừa căng thẳng, vừa bất lực, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự yêu thương vô bờ bến.

Tiến, đang cố gắng làm khô một bức ảnh hiện trường bằng máy sấy tóc (một sự kết hợp bất đắc dĩ), lập tức lao tới. Với phản xạ của một bác sĩ pháp y được rèn luyện, anh nhanh chóng kiểm tra miệng Minh. "Không sao, Đào à. Em yêu. Chỉ là một hạt đậu nành khô thôi. Kích thước và mật độ không gây nghẹt thở." Anh nói một cách bình tĩnh, giọng anh luôn mang lại sự trấn an ngay cả trong những tình huống rắc rối nhất. "Nhưng... chúng ta phải loại trừ nguy cơ phản ứng dị ứng. Đào, em lấy hồ sơ sức khỏe của con ra đối chiếu ngay." Anh nói, nhưng tay anh run nhẹ. Sự sợ hãi mất mát, dù đã được chôn vùi sau bi kịch, vẫn luôn rình rập mỗi khi anh thấy các con gặp nguy hiểm nhỏ nhất. Nó là một cái giá mà một người cha phải trả cho tình yêu.

Đào thở phào, đưa tay quệt mồ hôi trên trán. "Chúa ơi, anh làm em muốn ngất đi! Sao anh lúc nào cũng phân tích mọi thứ như đang đọc kết quả khám nghiệm tử thi vậy! Anh bình tĩnh quá mức rồi!" Cô trách yêu, nhưng ngay lập tức quay sang Tiến với ánh mắt nghiêm trọng: "Lần sau, anh đừng để kính lúp và thước đo hiện trường trên bàn nữa. Bọn trẻ đang cố gắng 'phân tích' chúng đấy! Hôm qua, An đã dùng chiếc thước đo của anh để gõ vào đầu Minh. Anh biết không? Em phải dùng hết kinh nghiệm điều tra để xác định 'hung khí' và 'thủ phạm' đấy!"

Tiến bật cười lớn, một nụ cười hiếm hoi và ấm áp. Anh ôm vợ và con gái vào lòng. "Anh xin lỗi, em yêu. Anh đang cố gắng cân bằng giữa việc trở thành một người cha hoàn hảo và một bác sĩ pháp y hoàn hảo. Nhưng anh nghĩ, việc trở thành một người cha... khó hơn việc giải quyết một vụ án phức tạp nhất nhiều lần. Ở phòng giám định, bằng chứng là vật chất. Ở nhà, bằng chứng là... nước mắt và những cái ôm."

Giờ đây, sự lãng mạn của họ không chỉ là hồ sơ án mạng, mà là những cuộc thảo luận nghiêm túc về quỹ đạo của quả bóng ném vào cửa sổ, hay việc phân tích dấu răng trên đồ chơi nhựa để biết đứa nào cắn đứa nào, với sự tỉ mỉ không khác gì đang tìm kiếm dấu vết ADN.

Bố mẹ Tiến và bố mẹ Đào thường xuyên lên thành phố chăm sóc cháu. Bố mẹ Đào cười khúc khích khi thấy phòng khách của họ, thay vì sách báo thời trang, lại chất đầy sách về bệnh lý học và các tạp chí pháp y quốc tế, xen lẫn với những chiếc lều nhỏ và thú nhồi bông.

Sự ra đời của cặp song sinh đã mang lại sự thay đổi sâu sắc nhất trong nội tâm Tiến. Anh không còn chỉ chiến đấu vì công lý cho những người đã mất, mà còn chiến đấu vì tương lai và sự bình yên tuyệt đối cho hai đứa con anh yêu thương hơn cả sinh mạng. Nỗi đau mất Oanh không bao giờ biến mất, nhưng nó đã hoàn toàn chuyển hóa thành la bàn đạo đức của anh.

Mỗi khi đối diện với một thi thể bị phân xác hoặc một gia đình nạn nhân tuyệt vọng, Tiến nhớ đến Oanh, nhớ đến chiếc kìm mỏ quạ, và nhớ đến sự nôn nóng đã khiến anh thất bại. "Mình không thể để bất kỳ ai trải qua nỗi đau như Oanh nữa," anh thầm nhủ. Điều đó khiến anh trở thành một chuyên gia phân tích hiện trường không thể sai sót, nhưng giờ đây, anh có thêm động lực từ An và Minh. "Hạnh phúc của các con là công lý lớn nhất của đời cha."

Tiến và Đào cùng nhau thành lập một Đơn vị Pháp y Đột phá trong phòng kỹ thuật hình sự, chuyên tập trung vào các vụ án lạnh (cold cases) và các bằng chứng vi lượng phức tạp. Tiến với kinh nghiệm và sự điềm tĩnh sau bi kịch. Đào với sự sắc bén, nhiệt huyết và khả năng nhìn thấy bức tranh tổng thể.

Họ không chỉ làm việc mà còn truyền cảm hứng. Một ngày nọ, họ nhận một nữ học viên trẻ tuổi, tên là Liên, về làm trợ lý. Liên cũng nhiệt huyết và can đảm như Đào ngày xưa.

Trong một vụ án mạng kinh hoàng liên quan đến bạo lực gia đình, Liên run rẩy, đôi mắt cô gái trẻ đầy kinh hoàng khi đối diện với sự tàn nhẫn của con người. Tiến nhìn Liên, rồi quay sang Đào.

"Em Đào, em còn nhớ lúc anh nhìn thấy thai nhi tám tháng tuổi trong ca khám nghiệm đêm Giao thừa không?" Tiến nói nhỏ, giọng anh trầm xuống, gợi lại ký ức đau thương. "Đó là khoảnh khắc anh gần như mất hết lý trí, mất hết niềm tin vào con người, anh đã tự hỏi liệu công việc này có ý nghĩa gì không..."

Đào nắm tay anh thật chặt, siết nhẹ. "Anh đã vượt qua nó, Tiến à. Anh đã tìm thấy ý nghĩa trong việc chiến đấu. Giờ là lúc anh dạy cô bé cách biến nỗi sợ hãi đó thành động lực tìm kiếm công lý."

Tiến bước đến chỗ Liên. Anh không nói lời an ủi sáo rỗng. Anh nói bằng ngôn ngữ của pháp y, bằng sự thật trần trụi.

"Liên, em phải nhớ, chúng ta là tiếng nói của người chết. Nỗi sợ hãi của em là tự nhiên, nhưng đừng bao giờ để nó ảnh hưởng đến sự thật. Sự thật luôn là bằng chứng mạnh mẽ nhất. Nếu em sợ, hãy biến nỗi sợ đó thành sự tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhất. Em đang chiến đấu cho những người không thể chiến đấu nữa. Em hiểu không? Cảm xúc chỉ được phép là động lực, không phải là sự cản trở."

Mặc dù cuộc sống của họ đầy rẫy những hiện trường ghê rợn và áp lực không ngừng, Tiến và Đào đã tìm thấy sự bình yên thực sự trong căn nhà của họ, bên tiếng cười rộn rã của An và Minh.

Mỗi năm, vào đêm Giao thừa đặc biệt, Tiến không còn chìm đắm trong nỗi buồn của quá khứ. Anh và Đào cùng các con gói sủi cảo. Sủi cảo của họ vẫn méo mó, nhưng giờ đây, có thêm hai bàn tay nhỏ bé của An và Minh tham gia, tạo ra những chiếc bánh có hình thù độc đáo. Họ thắp nến, không phải để tưởng niệm cái chết, mà để ăn mừng sự sống, gia đình và công lý đã được thực thi.

Họ đã biến ngôi nhà đầy ám ảnh của quá khứ thành một tổ ấm tràn ngập hy vọng. Tình yêu của Tiến và Đào, cùng với sự hiện diện của An và Minh, đã trở thành ánh sáng rọi chiếu cho những người vẫn đang chiến đấu để tìm kiếm sự thật, chứng minh rằng ngay cả những người làm nghề đối diện với cái chết cũng có thể tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn, được xây dựng trên sự thật và lòng dũng cảm.

Nguyễn Viết Tiến, bác sĩ pháp y kiên định, đã không chỉ tìm thấy công lý, mà còn tìm thấy một gia đình, một di sản và một tương lai được nhân đôi.

Sau ba năm chung sống, tình yêu của Tiến và Đào được nhân đôi với sự xuất hiện của cặp bé gái song sinh đáng yêu: An (nghĩa là Bình yên, An toàn) và Minh (nghĩa là Ánh sáng, Công lý). Sự kiện này không chỉ mang lại niềm vui ngập tràn mà còn là một trận đại hồng thủy ngọt ngào, lật tung mọi quy tắc trật tự, mọi lịch trình khoa học mà Tiến đã dày công xây dựng trong cuộc sống của một bác sĩ pháp y.

Tiến, người từng tự hào về khả năng kiểm soát tuyệt đối các biến số tại hiện trường, giờ đây phải đối diện với hai biến số hoàn toàn không thể kiểm soát, mỗi ngày lại mang đến một bất ngờ mới, một "hiện trường" mới trong nhà.

Mọi quy trình trong nhà đều bị xáo trộn. Căn nhà nhỏ của họ, vốn là nơi chứa đầy sách chuyên môn về bệnh lý học và các thiết bị kỹ thuật, giờ đây ngập tràn bỉm, tã, và đồ chơi cao su. Tiến, người từng đứng giữa hiện trường án mạng lạnh lùng, giờ đây lóng ngóng thay tã cho con, cố gắng phân tích kết cấu chất thải với sự nghiêm túc của một nhà khoa học.

"Anh Tiến! Con bé Minh lại nuốt cái gì đó rồi! Em thấy nó lén lút như đang giấu một vật chứng quan trọng vậy!" Đào hoảng hốt kêu lên từ phòng khách. Cô đang cố gắng hoàn thành một bản báo cáo độc chất cuối kỳ hạn nhưng phải chịu sự quấy phá nhiệt tình của An. Khuôn mặt cô vừa căng thẳng, vừa bất lực, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự yêu thương vô bờ bến.

Tiến, đang cố gắng làm khô một bức ảnh hiện trường bằng máy sấy tóc (một sự kết hợp bất đắc dĩ), lập tức lao tới. Với phản xạ của một bác sĩ pháp y được rèn luyện, anh nhanh chóng kiểm tra miệng Minh. "Không sao, Đào à. Em yêu. Chỉ là một hạt đậu nành khô thôi. Kích thước và mật độ không gây nghẹt thở." Anh nói một cách bình tĩnh, giọng anh luôn mang lại sự trấn an ngay cả trong những tình huống rắc rối nhất. "Nhưng... chúng ta phải loại trừ nguy cơ phản ứng dị ứng. Đào, em lấy hồ sơ sức khỏe của con ra đối chiếu ngay." Anh nói, nhưng tay anh run nhẹ. Sự sợ hãi mất mát, dù đã được chôn vùi sau bi kịch, vẫn luôn rình rập mỗi khi anh thấy các con gặp nguy hiểm nhỏ nhất. Nó là một cái giá mà một người cha phải trả cho tình yêu.

Đào thở phào, đưa tay quệt mồ hôi trên trán. "Chúa ơi, anh làm em muốn ngất đi! Sao anh lúc nào cũng phân tích mọi thứ như đang đọc kết quả khám nghiệm tử thi vậy! Anh bình tĩnh quá mức rồi!" Cô trách yêu, nhưng ngay lập tức quay sang Tiến với ánh mắt nghiêm trọng: "Lần sau, anh đừng để kính lúp và thước đo hiện trường trên bàn nữa. Bọn trẻ đang cố gắng 'phân tích' chúng đấy! Hôm qua, An đã dùng chiếc thước đo của anh để gõ vào đầu Minh. Anh biết không? Em phải dùng hết kinh nghiệm điều tra để xác định 'hung khí' và 'thủ phạm' đấy!"

Tiến bật cười lớn, một nụ cười hiếm hoi và ấm áp. Anh ôm vợ và con gái vào lòng. "Anh xin lỗi, em yêu. Anh đang cố gắng cân bằng giữa việc trở thành một người cha hoàn hảo và một bác sĩ pháp y hoàn hảo. Nhưng anh nghĩ, việc trở thành một người cha... khó hơn việc giải quyết một vụ án phức tạp nhất nhiều lần. Ở phòng giám định, bằng chứng là vật chất. Ở nhà, bằng chứng là... nước mắt và những cái ôm."

Giờ đây, sự lãng mạn của họ không chỉ là hồ sơ án mạng, mà là những cuộc thảo luận nghiêm túc về quỹ đạo của quả bóng ném vào cửa sổ, hay việc phân tích dấu răng trên đồ chơi nhựa để biết đứa nào cắn đứa nào, với sự tỉ mỉ không khác gì đang tìm kiếm dấu vết ADN.

Bố mẹ Tiến và bố mẹ Đào thường xuyên lên thành phố chăm sóc cháu. Bố mẹ Đào cười khúc khích khi thấy phòng khách của họ, thay vì sách báo thời trang, lại chất đầy sách về bệnh lý học và các tạp chí pháp y quốc tế, xen lẫn với những chiếc lều nhỏ và thú nhồi bông.

Sự ra đời của cặp song sinh đã mang lại sự thay đổi sâu sắc nhất trong nội tâm Tiến. Anh không còn chỉ chiến đấu vì công lý cho những người đã mất, mà còn chiến đấu vì tương lai và sự bình yên tuyệt đối cho hai đứa con anh yêu thương hơn cả sinh mạng. Nỗi đau mất Oanh không bao giờ biến mất, nhưng nó đã hoàn toàn chuyển hóa thành la bàn đạo đức của anh.

Mỗi khi đối diện với một thi thể bị phân xác hoặc một gia đình nạn nhân tuyệt vọng, Tiến nhớ đến Oanh, nhớ đến chiếc kìm mỏ quạ, và nhớ đến sự nôn nóng đã khiến anh thất bại. "Mình không thể để bất kỳ ai trải qua nỗi đau như Oanh nữa," anh thầm nhủ. Điều đó khiến anh trở thành một chuyên gia phân tích hiện trường không thể sai sót, nhưng giờ đây, anh có thêm động lực từ An và Minh. "Hạnh phúc của các con là công lý lớn nhất của đời cha."

Tiến và Đào cùng nhau thành lập một Đơn vị Pháp y Đột phá trong phòng kỹ thuật hình sự, chuyên tập trung vào các vụ án lạnh (cold cases) và các bằng chứng vi lượng phức tạp. Tiến với kinh nghiệm và sự điềm tĩnh sau bi kịch. Đào với sự sắc bén, nhiệt huyết và khả năng nhìn thấy bức tranh tổng thể.

Họ không chỉ làm việc mà còn truyền cảm hứng. Một ngày nọ, họ nhận một nữ học viên trẻ tuổi, tên là Liên, về làm trợ lý. Liên cũng nhiệt huyết và can đảm như Đào ngày xưa.

Trong một vụ án mạng kinh hoàng liên quan đến bạo lực gia đình, Liên run rẩy, đôi mắt cô gái trẻ đầy kinh hoàng khi đối diện với sự tàn nhẫn của con người. Tiến nhìn Liên, rồi quay sang Đào.

"Em Đào, em còn nhớ lúc anh nhìn thấy thai nhi tám tháng tuổi trong ca khám nghiệm đêm Giao thừa không?" Tiến nói nhỏ, giọng anh trầm xuống, gợi lại ký ức đau thương. "Đó là khoảnh khắc anh gần như mất hết lý trí, mất hết niềm tin vào con người, anh đã tự hỏi liệu công việc này có ý nghĩa gì không..."

Đào nắm tay anh thật chặt, siết nhẹ. "Anh đã vượt qua nó, Tiến à. Anh đã tìm thấy ý nghĩa trong việc chiến đấu. Giờ là lúc anh dạy cô bé cách biến nỗi sợ hãi đó thành động lực tìm kiếm công lý."

Tiến bước đến chỗ Liên. Anh không nói lời an ủi sáo rỗng. Anh nói bằng ngôn ngữ của pháp y, bằng sự thật trần trụi.

"Liên, em phải nhớ, chúng ta là tiếng nói của người chết. Nỗi sợ hãi của em là tự nhiên, nhưng đừng bao giờ để nó ảnh hưởng đến sự thật. Sự thật luôn là bằng chứng mạnh mẽ nhất. Nếu em sợ, hãy biến nỗi sợ đó thành sự tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhất. Em đang chiến đấu cho những người không thể chiến đấu nữa. Em hiểu không? Cảm xúc chỉ được phép là động lực, không phải là sự cản trở."

Mặc dù cuộc sống của họ đầy rẫy những hiện trường ghê rợn và áp lực không ngừng, Tiến và Đào đã tìm thấy sự bình yên thực sự trong căn nhà của họ, bên tiếng cười rộn rã của An và Minh.

Mỗi năm, vào đêm Giao thừa đặc biệt, Tiến không còn chìm đắm trong nỗi buồn của quá khứ. Anh và Đào cùng các con gói sủi cảo. Sủi cảo của họ vẫn méo mó, nhưng giờ đây, có thêm hai bàn tay nhỏ bé của An và Minh tham gia, tạo ra những chiếc bánh có hình thù độc đáo. Họ thắp nến, không phải để tưởng niệm cái chết, mà để ăn mừng sự sống, gia đình và công lý đã được thực thi.

Họ đã biến ngôi nhà đầy ám ảnh của quá khứ thành một tổ ấm tràn ngập hy vọng. Tình yêu của Tiến và Đào, cùng với sự hiện diện của An và Minh, đã trở thành ánh sáng rọi chiếu cho những người vẫn đang chiến đấu để tìm kiếm sự thật, chứng minh rằng ngay cả những người làm nghề đối diện với cái chết cũng có thể tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn, được xây dựng trên sự thật và lòng dũng cảm.

Nguyễn Viết Tiến, bác sĩ pháp y kiên định, đã không chỉ tìm thấy công lý, mà còn tìm thấy một gia đình, một di sản và một tương lai được nhân đôi.
 
Quay lại
Top Bottom