~Chap 2~
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt mỹ thiếu niên đang nằm trên gi.ường, hơi cựa mình một cái, chán nhíu lại, mi mắt run rẩy khẽ mở nhìn sang chiếc đồng hồ báo thức đặt bên cạnh.
7 giờ. Chớp mắt
7 giờ? Chớp mắt, chớp mắt.
7 giờ!!!
Ya, muộn học rồi!
Shinichi hai tay chống hai bên bật người dậy, dùng tốc độ ánh sáng lao xuống gi.ường.
10 phút sau mới mắt nhắm mắt mở uể oải bước ra khỏi nhà. Đang đi, dưới chân bỗng dẫm phải thứ gì mềm mềm, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn.
"Ẳng..."
Trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống, cơn buồn ngủ cũng bay biến, ý niệm duy nhất trong đầu lúc này chính là chạy a chạy, để lại phía sau làn khói bụi mù cùng tiếng sủa inh ỏi.
Shinichi đến trường muộn 15 phút, sau khi bị mắng một trận té tát mới được cho vào lớp. Lúc đi về chỗ anh còn cảm thấy ánh mắt thầy giáo nhìn chằm chằm, dĩ nhiên không phải ánh mắt tốt đẹp gì.
Trong lòng một trận thở dài, haiz, hôm nay ra ngoài đúng là không xem lịch mà.
Tiết toán nhàm chán lại là liều thuốc gây buồn ngủ cực hiệu quả. Shinichi ngáp một hơi, cầm quyển sách chắn trước mặt, gục đầu xuống bàn. Dư quang trước khi hoàn toàn nhắm mắt thoáng thấy một hình ảnh, 5 giây sau anh mở to mắt trừng trừng nhìn ra cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, một cô gái đang ngồi, tư thế thực giống một con mèo, tay còn vẫy vẫy với anh.
Làm ơn đi, đây là cửa sổ tầng hai a.
Nghĩ muốn nhìn kĩ một chút lại phát hiện cô gái đã biến mất. Shinichi thiếu chút nữa không kìm được muốn đập bàn một cái.
Ya! Đây là cái tình huống gì a?
Bạn học bên cạnh khó hiểu nhìn Shinichi trừng mắt với cửa sổ, khó hiểu nghĩ không lẽ cậu ấy cùng cái cửa sổ có thâm cừu đại hận gì sao, lại khẽ lắc đầu một cái, aiz, có lẽ người thông minh sẽ có một chút khác người bình thường đi?!
4 tiết sau ngoài dự đoán không có thêm chuyện kì lạ nào phát sinh, thế nhưng Shinichi vẫn không khỏi suy nghĩ. Thắc mắc chồng chất thắc mắc làm thành một đoạn rối mù, rốt cục vò đầu bứt tai mà không tìm được câu trả lời nào hợp lý cả.
Tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, Shinichi đứng lên cầm cặp ra về. Sau khi ra ngoài cổng trường anh lại nhanh chóng phát hiện phía sau có người bám theo.
Kĩ thuật theo dõi kém như vậy...không lẽ là người hâm mộ?
Trường hợp này cũng không phải hiếm thấy. Hah, người hâm mộ bây giờ không lẽ đều cuồng theo dõi sao? Bỗng nổi lên ác ý muốn trêu đùa người này một chút. Anh thầm nghĩ, lại tùy tiện rẽ ngang rẽ dọc vài đường cho đến khi cảm thấy người phía sau đã mất dấu mới dừng lại.
Buổi sáng đã đủ xui xẻo, giờ lại chạy tới chạy lui cũng đủ mệt. Đang tính nhanh chóng về nhà thì bên vai bị vỗ một cái, Shinichi xoay người lại.
Phía sau là một cô gái đang hai tay chống đầu gối thở dốc, lúc sau mới ngẩng đầu lên oán trách.
"Ya, tiểu soái ca, cậu tính chơi trò đuổi bắt hay sao a? Làm tôi tìm mệt muốn chết"
Khi cô gái ngẩng đầu lên, anh liền nhìn rõ, chính là cô gái ở trong hẻm hôm qua, dưới ánh nắng, làn da tái nhợt gần như là trong suốt.
"Cô là ai? Tôi với cô không quen biết, cô đi theo tôi làm gì?". Ánh mắt nghi hoặc nhìn cô gái
Cô gái bỗng nhiên im lặng, cúi đầu trầm mặc một lúc, bởi vì khẩn trương ngón tay gắt gao bám chặt vào nhau, lúc sau mới ngẩng đầu nhìn thẳng Shinichi.
"Tôi nói tôi là hồn ma, anh có tin hay không?"
Shinichi chợt ngẩn ra, lại nhớ đến bộ dạng của cô gái trong hẻm tối hôm qua, ha, nếu cô là ma tôi liền là ác ma rồi.
"Phụt...hahaha" Rốt cục không nhịn được bật cười một tiếng, sau đó liền ôm bụng cười nghiêng ngả.
"Cậu không tin tôi?"
Đáp lại chính là tiếng cười của Shinichi.
Cô gái thấy vấn đề mình do dự nãy giờ mới dám nói đổi lại là trò cười cho người ta, thẹn quá hóa giận, bặm môi dưới quan sát xung quanh. Đúng lúc có một chiếc xe tải đi tới, cô gái liền dùng tốc độ mà Shinichi không nhìn thấy được bay đến trước đầu xe.
Phải! Chính là bay a!
Nụ cười dần dần đông cứng, bởi vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh mà cơ thể chưa kịp phản ứng, anh trơ mắt đứng nhìn vụ tai nạn sắp xảy ra.
Ngoài dự đoán không có vụ tai nạn nào cả, thời khắc khi xe tải cùng cô gái chạm nhau, thân hình cô gái lại xuyên qua, xe tải cũng không hề dừng lại, hiển nhiên là người lái xe không nhìn thấy cô gái.
Cô gái sau đó liền bay về, nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc của Shinichi thì cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
"Tin tôi rồi chứ?"
"Cô..." Nhất thời không biết trả lời thế nào
Bất giác nghĩ đến bộ dạng cổ quái tối qua, lại nhớ lại thân ảnh mờ nhạt ngoài cửa sổ buổi sáng cùng cô gái hình như có chút giống nhau. Anh đối với chuyện này vẫn nửa tin nửa ngờ. Hơn 10 năm theo sự giáo dục của chủ nghĩa duy vật nên cũng không thể tiếp nhận hoàn toàn. Nhưng nếu không tin, vậy chuyện vừa xảy ra giải thích thế nào đây? Đối với những thứ mình chưa từng nhìn thấy cũng không có nghĩa có thể phủ nhận nó tồn tại. Shinichi day day trán, cảm thấy vấn đề này quá rắc rối, bất quá hình như chuyện quan trọng nhất là
"Cô là hồn ma thì liên quan gì đến tôi?"
Cô gái đang mang bộ dáng tự đắc, sau khi nghe hỏi liền chột dạ, nhìn nhìn xung quanh lại không dám nhìn thẳng Shinichi.
"Nhưng có một mình cậu nhìn thấy tôi a"
"Cho nên...?". Hơi nheo mắt lại, trực giác nói cho anh biết điều cô gái kia sắp nói rất không ổn. Và không ngoài dự đoán của anh, cô gái sau khi do dự trong chốc lát liền lên tiếng
"Cho nên tôi muốn sống nhờ nhà anh a" Khi nói còn chọt chọt ngón tay làm bộ rất bất đắc dĩ.
Đoàng! Giữa trời quang một đạo thiên lôi giáng xuống, Shinichi lảo đảo suýt ngã.
Cái! Gì!
"Không được! Cô một con ma không đi luân hồi còn ở đây đòi sống chung với tôi?" Đặc biệt chuyện mình nhìn thấy cô ta thì liên quan gì đến việc sống chung chứ? Trong phim mấy hồn ma sau khi chết thường đi luân hồi thì phải?!
"Tôi đi luân hồi được thì còn ở đây làm gì chứ? Đúng lúc mình cậu thấy tôi nên..." Cô gái ủy khuất cúi đầu vò vò váy, lúc sau ngẩng đầu lên trong mắt tím sóng nước đã dao động.
Shinichi bỗng có loại lỗi giác không cho cô ta ở nhờ là mình đã phạm tội kinh khủng lắm. Ách, người ta dù là ma thì cũng là ma nữ, anh nói vậy hình như hơi quá, hơn nữa làm người ta khóc cũng chả phải loại chuyện vẻ vang gì, nghĩ vậy giọng liền dịu đi.
"Mới lại tôi bản thân cũng không chăm sóc tốt, sao có thể chăm sóc cho cô? Cho nên cô vẫn là nên tìm người khác a" Quan trọng là anh cũng không muốn sống chung với một ma nữ đâu.
Ai ngờ sau khi cô gái nghe xong liền gào khóc ôm chân anh nhất quyết không buông, nước mắt nước mũi tèm nhem đều chùi hết vào quần anh: "Không muốn, tôi chỉ muốn ở nhà tiểu soái ca, òa..."
Shinichi đầu nổi ba vạch hắc tuyến, khóe miệng co rút, sắc mặt ngày càng đen, không khống chế được tức giận mà rống to.
"Cô! Lập tức buông ra cho tôi"
Mấy ngôi nhà xung quanh dưới tiếng rống giận của anh rung lên ba lần, cô gái cũng lùi ra trốn sau cột điện, lấy tay lau lau mồ hôi, lầm bầm: "Ya! Hù chết quỷ"
Một cụ già đi qua nhìn Shinichi với ánh mắt kì lạ, anh còn nghe được rõ ràng tiếng lầm bầm: "Chậc, đẹp trai vậy mà bị thần kinh, lại đứng nói chuyện một mình, haiz..."
Nhưng chỉ có một mình anh nhìn thấy tôi a
Shinichi day day huyệt thái dương, không xem cũng biết hôm nay trong hoàng lịch chắc chắn là đại hung.
Trừng mắt nhìn ma nữ kia một lần, sau đó liền chạy nhanh về nhà, thấy cô gái muốn đi theo liền quay lại rống to.
"Đừng đi theo tôi!"
Cô gái thành thật đứng yên nhìn bóng Shinichi khuất dần, bên khóe mắt lại chảy xuống dòng lệ...
"Ya, thuốc này tác dụng ghê quá, khóc cái liền không ngừng lại được" Đung đưa lọ thuốc trước mặt sau đó vung tay một cái, lọ thuốc bay theo một đường vòng cung xinh đẹp rồi hạ cánh trong thùng rác bên đường. Là khi đi qua cửa hàng, cô thấy hay hay nên lấy trộm, không ngờ nhanh như vậy đã dùng đến.
Buổi tối, Shinichi mệt mỏi bước vào phòng tắm.
Sau khi anh đi khuất, trong phòng liền hiện ra thân ảnh một cô gái.
Hah, anh không cho tôi ở nhờ, tôi không biết tự lẻn vào hay sao chứ.
Cô gái cười thầm quan sát xung quanh, bỗng nghe tiếng nước truyền đến, hai mắt liền sáng rực theo tiếng nước đi đến trước phòng tắm. Xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh mơ hồ nhìn thấy động tác của Shinichi, nuốt nước bọt hai cái, cảnh mỹ nam tắm rửa miễn phí không xem thực có lỗi với bản thân.
Cô gái trong trạng thái tàng hình thực hưng phấn mà bay vào phòng tắm, trước khi vào còn sờ sờ mũi đề phòng quá khích mà chảy máu mũi. Nhưng sau khi đi vào lại cảm thấy như rơi xuống tận đáy vực thẳm, aiz, xem trộm quả nhiên không dễ dàng. Giữa hơi nước dày đặc Shinichi ngồi trong bồn tắm, bọt nước vừa vặn che khuất toàn bộ thân hình, cô gái buồn bực thở dài.
Lúc sau khi đứng dậy quấn khăn tắm ngang hông, Shinichi bỗng cảm thấy được một hơi thở lạnh lẽo hướng tới mình, liếc nhìn mặt gương, trong hơi nước mờ ảo thế mà lại hiện lên một bóng người. Anh quay phắt lại phía sau, đầu liền nổi ba vạch hắc tuyến, trừng mắt nhìn cô gái. Cô gái cũng nhìn anh, lúc sau mới cảm thấy có gì không đúng, mồ hôi lạnh túa ra, nhìn xuống chân mình, trong đầu liền hiện lên bốn chữ vô cùng rõ ràng - pháp thuật mất linh!
Kia những người sau khi chết sẽ có một số năng lực đặc biệt, tỉ như bay bay giống ma nữ sáng nay, hay đi xuyên tường, hay tàng hình như bây giờ và vân vân vũ vũ nữa, người chết càng lâu pháp lực càng mạnh. Ách, tuy nhiên là ma nữ đã được hơn trăm năm, nghe thì oách đấy, trên thực tế cũng chỉ là cái mã bên ngoài. Chính là pháp thuật lúc linh, lúc mất linh, đáng hận nhất chính là lại chọn đúng lúc thế này mà mất linh a a a.
Ánh mắt lạnh lùng phóng tới, cô gái kìm không được rùng mình một cái, lắp bắp lên tiếng.
"Hah, tiểu soái ca, tô...i". Gãi gãi đầu
Shinichi sắc mặt đen đi.
"Cô cố tình?" Rõ ràng là câu hỏi nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
"..." Cô gái lấy im lặng làm câu trả lời, mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm thân hình Shinichi mà chảy nước miếng, sớm đã đem việc trả lời ném ra sau đầu.
Hành động này thành công đem Shinichi bạo phát, hít sâu hai lần, trong một ngày rống to lần thứ n
"Cô! Lập tức biến mất cho tôi"
Cô gái sau tiếng rống giận liền thành thật mà biến mất, trước khi đi còn nhỏ giọng lầm bầm : "Là ai nói cậu ấy trong trường hợp nào cũng bình tĩnh chứ, hừ, lập tức úp mặt vào tường nhận lỗi đi"
Lúc sau cửa phòng tắm lại bị dè dặt mở ra thành một khe nhỏ, cô gái ghé vào nhẹ giọng hỏi
"Còn chuyện sống chung..."
"OUT!" Shinichi nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì có thể ném được, 'người' bên ngoài bởi sợ hãi mà lập tức sập cửa phòng tắm, lại quên mất bản thân đã là hồn ma cái gì cũng không chạm vào được.
Bên ngoài trở về yên tĩnh.
Shinichi bởi hành động của ma nữ không khỏi bật cười, thầm nghĩ sáng nay bay đến trước đầu xe tải còn không có sợ hãi như vậy. Một con ma ngốc. Lại day day huyệt thái dương, nghĩ chính mình sau khi gặp con ma nữ này năng lực tự kiềm chế thực tụt dốc thảm hại.
Bỗng nhớ đến việc ma nữ lợi dụng mình không nhìn thấy mà làm mấy trò không đứng đắn mặt liền đen đi, bất giác nghĩ đến nhân sinh sau này sẽ còn bị con ma nữ ngốc này làm phiền dài dài.
"Aiz, vào con hẻm đó đúng là quyết định ngu ngốc nhất cuộc đời mình"
~End chap 2~