Chương II: Cuộc Sống Mới
Part 3
Mặt trời lại ló dạng sau rặng núi, những tia nắng của ngày mới lại tung tăng khắp nơi. Shiho giật mình thức giấc, mở to mắt. Lãnh chúa đang ở trước mắt cô, đang nằm trong vòng tay cô. Gương mặt ngài kề sát mặt cô, hơi thở của ngài phả vào người cô khiến cô tỉnh giấc. Cô quay mặt sau lưng, Akemi đã đi rồi. Cô vội buông ngài ra, ngồi dậy vươn vai, cô quay nhìn phía sau, khẽ thở một hơi dài chán nản, tự trách mình sao ôm “của nợ” vào người thế này.
Sau vài việc vặt của bản thân, cô ra sau nhà hái thuốc, nấu thuốc cho Lãnh chúa. Chăm sóc cho Lãnh chúa xong, cô xem lại vết thương, “Không xong rồi, những loại cây này chỉ có tác dụng cầm cự chứ không thể chữa, tình trạng của anh ta bắt đầu tệ lại rồi. Nếu tình trạng này kéo dài thì anh sẽ mất mạng, mình phải đi tìm loại thuốc mới nhưng ở nơi rừng núi hoang vu như thế này thì… Hay là sao mình không nhờ chị Akemi nhỉ ?”. Thế là cô hí hoáy đi làm việc nhà, đợi Akemi về.
Giữa trưa, mặt trời ở trên đỉnh đầu, cái nắng gay gắt chói lòa phủ khắp đường làng. Shiho ngồi chán chường giữa nhà, đôi mắt lờ đờ cùng với khóe miệng nhếch lên thể hiện rõ sự chán chường trên khuôn mặt. Cô đảo mắt về Lãnh chúa đang nằm trên gi.ường, lại nghĩ đến chuyện Akemi sắp về. Cô trợn mắt, đứng phắt dậy, vội đỡ Lãnh chúa đứng dậy. “Thật là, sao mình lại không nghĩ đến chuyện này chứ, chị ấy mà biết thế nào cũng có chuyện mà xem. Giờ biết giấu anh ta ở đâu bây giờ ?”. Shiho khó nhọc đỡ Lãnh chúa ra sau nhà, vừa đặt ngài ngồi trong một góc cây um tùm, vừa lúc Akemi về:
- Shiho-chan, chị về rồi đây !
Shiho giật bắn mình, khuôn mặt cô tái đi, vội vã chạy vào nhà.
- Chị về rồi à ? Hôm nay chị mang gì về thế ?
Akemi vẫn thế, vẫn nở nụ cười tươi, nói giọng phấn khích:
- Chị có mấy con cá bắt được ở ngoài sông này, chị làm cá nướng em ăn nhé ! Ngon lắm đấy !
Nhìn Akemi với nụ cười híp mắt, lòng Shiho bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, có thể tóm gọn trong hai chữ “quen thuộc”. Shiho khẽ cười, đầu gật gù đáp lại nụ cười đó. Đưa mắt theo dáng đi mảnh mai, Shiho không khỏi chạnh lòng. Ở hiện đại, cô mất chị, mất đi người thân duy nhất, khiến cô đau khổ rất nhiều. Nay trở về quá khứ, cô lại có cơ hội trở về thời gian bên cạnh Akemi. Nghĩ đến đây, Shiho cười cay đắng, khẽ thở dài vì sự trêu đùa của ông trời.
Thấy Akemi mải loay hoay với thức ăn, Shiho chợt nhớ đến chuyện cô nhờ Akemi. Cô toan mở miệng, nhưng có một cái gì đó khiến cô chập chừng. Cô bỗng dưng có cảm giác lo sợ, cô không hiểu sao cô lại có cảm giác đó, nó khiến cô do dự, bối rối.
- Shiho sao thế em ?
Câu hỏi của Akemi vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô thở một hơi dài lấy lại bình tĩnh, tự nhủ chỉ là chuyện thường, cô chỉ cần bịa ra một lí do gì đó là xong thôi:
- Chị à, chị có biết thầy lang nào bán thuốc chữa độc không ?
- Chữa độc ?
- Vâng.
Shiho nhìn thoáng qua, thái độ Akemi có gì đó rất lạ, cả giọng nói cũng có vẻ chùn lại.
- Sao em lại hỏi chuyện này ? Em bị trúng độc gì sao ?
Shiho khẽ nhếch mép, câu hỏi này quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô.
- Chẳng qua là em muốn dự trữ trong nhà thôi. Ngày hôm qua, em mới gặp một con rắn, cũng may là rắn thường nên em không sao. Em muốn có sẵn trong nhà có gì bất trắc thì sơ cứu được không, em sợ đưa đến thầy lang thì không kịp chữa, em chứng kiến nhiều rồi.
- Em có vẻ biết nhiều nhỉ ?
Tuy miệng vẫn tươi cười nhưng Shiho nhận thấy rõ sự mỉa mai trong câu nói, cô chép miệng:
- Em đã từng theo học thầy lang nên chuyện này em biết rõ chị ạ.
Akemi khẽ nhắm lại mắt, nhoẻn miệng cười:
- Ừ, chị sẽ mua. Em có muốn theo chị đến đó không ?
- Được hả chị ? Woa, thế thì tuyệt quá.
Tuy ngoài mặt quay đi bày tỏ sự phấn khích, nhưng Shiho vẫn để mắt đến thái độ của Akemi. Cô nhận thấy rõ ràng có sự miễn cưỡng ở đây. Mọi việc đối với cô vẫn còn quá mập mờ, cô nghĩ mình còn ở đây một thời gian dài.
-----------------------------------------
Sau khi đã giấu lãnh chúa ở một nơi mà Shiho cho rằng “Không ai có thể phát hiện.” , cô thở phào đi cùng Akemi đến chỗ thầy lang. Hai người đã đi được một đoạn khá xa, thế mà vẫn chưa đến. Trên đầu đội chiếc nón được kết lại bằng những chiếc lá khô, nhưng vẫn thể chống lại cái nắng gắt. Hơi nóng phả vào mặt Shiho đầm đìa mồ hôi, cô nhăn mặt đi theo sau Akemi. Thời tiết như thế này thật dễ làm cho người ta phát bực, “Nếu không phải vì tên khốn kiếp đó có ngoại hình giống Gin, dù cho hắn có chết đi chăng nữa mình cũng sẽ không lặn lội ngoài đường nắng nóng như thế này.”
Con đường trước mắt Shiho dài lê thê chẳng thấy đích đến, khiến cô chán nản. Hai bên đường toàn cây cao ngất nhưng không có chút bóng mát, đã thế cơn gió mang khối khí nóng thổi vào người Shiho, càng làm cô thêm mệt rã người. Ngược lại với Shiho, Akemi đi thong thả cứ như đã quá quen, từ nhỏ cô đã phải sống độc lập trong cái gia cảnh khắc nghiệt. Thời tiết chính là thứ đầu tiến cô phải học cách chịu đựng, dù nắng hay mưa, cô cũng phải xem như thường.
Mãi chẳng chịu được, Shiho buộc miệng lên tiếng:
- Khi nào mới đến nơi hả chị ? – Shiho nhọc nhằn
Akemi dừng bước, quay lại mỉm cười với Shiho:
- Shiho-chan mệt rồi sao ?
- Không ạ, chỉ là em muốn hỏi khi nào đến đó thôi. – Shiho ngượng mặt, lia mắt nhìn nơi khác.
- Chỉ cần đi hết con đường này rồi rẽ phải một chút là đến ngay thôi. Cố gắng thêm chút nữa nhé, Shiho-chan! – Akemi đưa tay, cười tươi với Shiho
Shiho ngước nhìn, mắt mở to nhìn Akemi. Nụ cười tỏa nắng quen thuộc lại hiện ra trước cô, bàn tay nhỏ đang chờ cô nắm lấy. Môi cô dãn ra, tạo thành nụ cười nhẹ. “Giống quá!”
- Nào, đừng để chị chờ lâu thế chứ!
- Vâng!
Cô không chần chừ nữa, vội vàng nắm lấy, vui vẻ cùng Akemi đi hết con đường.
Đến nơi, Shiho đảo mắt nhìn quanh. Cũng chỉ là một cửa hiệu thuốc thường ở một vùng quê hẻo lánh, không có gì đặc biệt: ngôi nhà đơn sơ, cách bày trí đơn giản.
- Shiho, em lại đằng kia ngồi đợi chị nhé! – Akemi chỉ tay về chỗ có chiếc bàn nằm ở gần cửa.
- A vâng. – Cô đưa chân nhanh về chỗ chiếc bàn
Vừa đặt mình ngồi xuống, Shiho lại đưa mắt về Akemi. Sau những chuỗi hình ảnh khi cô chạm vào hai cây kiếm, cô luôn suy nghĩ không ngừng về nó. Cô tự hỏi: “Một người với nụ cười rạng rỡ như thế liệu có phải người xấu ?”. Cô đã có câu trả lời cho riêng mình, nhưng sao tự dưng cô lại dè chừng Akemi, một người quá giống chị cô. Từ ngoại hình cho đến cử chỉ, từ cái cách quan tâm đến cách thể hiện tình cảm – Đều quá giống. Vậy cô có nên rút lại cái suy nghĩ đó ? Nhưng cũng có những hành động lạ khiến cô lưỡng lự: thái độ khi cô nhắc đến Lãnh chúa, thuốc chữa độc,… Cô chợt nhớ ra, lúc nãy khi đi trên đường, cô không chỉ lê từng bước nặng nề theo sau Akemi, dĩ nhiên là cô có chú ý xung quanh. Các cánh đồng đã được gặt sạch, vài cánh đồng khác đã được xới đất - nghĩa là lúa được gặt khá lâu. Kể từ ngày đầu tiên đến nay, cô đã ở nhà Akemi được 14 ngày. Đêm đó, Akemi nói là đi trông lúa tránh kẻ trộm, mấy đêm sau cũng thế. “ Vậy hằng đêm Akemi về trễ, có khi là không về. Chị ấy đi đâu ? ”.
- Shiho ! Xong rồi này, đi thôi. – Akemi bất ngờ đặt tay lên vai Shiho, cất giọng nhẹ nhàng.
- Vâng. – Tuy Shiho thất kinh, nhưng cô vẫn cố gắng không để lộ ra ngoài.
Shiho vội vàng đứng dậy, đi theo sau Akemi. Thấy Akemi đối tốt với mình như vậy, cô vẫn chưa thể kết luận Akemi là người tốt hay xấu. “ Cứ để mọi thứ tự nhiên, mình sẽ điều tra sau.”
- Shiho – chan, đem thuốc về giúp chị nhé. Chị có việc rồi, chị sẽ về sau.
Bất chợt Akemi đưa thuốc cho Shiho, chạy nhanh đi về hướng khác. Để lại Shiho với nét mặt khó hiểu hiện rõ. Akemi rõ ràng có những biểu hiện rất lạ, khiến Shiho càng thêm lưỡng lự. Nhìn Akemi khuất nhanh tầm mắt, Shiho lắc đầu - “ Tốt thôi, mình sẽ có nhiều thời gian để làm nhiều việc.”
Rảo bước trên đường, Shiho cố gắng nhớ ra chuỗi hình ảnh đó, chuỗi hình ảnh kì lạ: “ Hai thanh kiếm đó có ma lực gì mà lại khiến đầu mình tràn ngập những hình ảnh cứ như một kí ức ? Tại sao mình lại thấy Gin, chị Akemi ? Chẳng lẽ điều khiến mình trở lại đây là… ? ”.
Mãi suy nghĩ, chân không dừng bước. Shiho đụng phải một đám người lạ mặt. Tên nào cũng nhìn cô chằm chằm, miệng nở nụ cười gian tà. Một tên bước lên phía trước, đứng chắn đường cô đi. Hắn cao to, gương mặt cũng khá điển trai. Cô không quan tâm, bước sang ngả khác. Nhưng bước sang hướng nào hắn lại chặn hướng đó. Cô thở một hơi dài, nhìn thẳng mặt hắn:
- Tôi có quen biết với anh ?
Hắn nhếch mép, dồn cô vào một thân cây. Hắn đặt một tay gần khuôn mặt thanh tú.
- Tiểu thư xinh đẹp này đi đâu giữa trời trưa nắng thế này ?
- Thế thì có liên quan gì đến anh không ?
Hắn đảo mắt quanh người Shiho, nhìn Shiho với gương mặt không chút sợ hãi hay cười ngượng nghịu gì với hắn như đối với bao đứa con gái khác, hắn cười thích thú.
- Xin lỗi, tôi còn có chuyện ở nhà, không tiện ở đây. Tôi xin phép đi trước. - Shiho cảm thấy khó chịu khi nói chuyện với một người cô không chút quen biết có những hành động như thế.
- Đi đâu mà vội vàng thế ? - Hắn cất tiếng
Đồng bọn của hắn ở sau chặn đường Shiho, có ý không muốn cô rời khỏi.
- Tôi không quen biết mấy người. Mấy người muốn gì ?
Bọn chúng cười với tiếng cười man rợ. Chúng tiến gần lại cô, đẩy lùi cô vào cây. Nhận ra ý đồ của chúng, Shiho cố tìm đường thoát. Khi tấm lưng cô đã chạm vào thân cây ban nãy, cô cười với hắn, đợi hắn tiến gần hơn. Bất ngờ, cô dang chân đạp vào hạ bộ của hắn, vùng mình chạy thật nhanh. Hắn điếng người ngã xuống, đồng bọn của hắn cứ đứng trơ đó mà réo “Đại ca ! Đại ca ! ”. Hắn tức điên mà gào thét:“ Đồ ngu ! Con ả kia đang chạy trốn mà bọn bay còn ở đây à ? Mau đuổi theo ! ”. Bọn chúng vội vã chạy theo Shiho.
Shiho đã chạy được một đoạn khá xa, thế mà bọn chúng lại đuổi kịp. Shiho dùng hết chút sức lực còn lại mà chạy thật nhanh, không may cô bị vấp, tạo cơ hội cho chúng bắt được cô. Bọn chúng giữ tay cô lại, tên đại ca ban nãy bị cô đá trúng vẫn còn nhăn nhó mặt mày, chỉ tay vào mặt cô:
- Con ả này được lắm ! Ở trước mặt ta mà còn không biết sợ sao ?
- Tại sao ta phải sợ ? – Khóe môi cô nhếch lên, thể hiện rõ sự mỉa mai.
- Hừ, thật không ngờ một người như ta đây mà lại chẳng có đứa biết tới. Tụi bây ! Nói cho con ả này biết ta là ai ?
Đồng bọn của hắn dạ một tiếng rõ to, bước lại gần cô, lấy tay bóp chặt cằm cô:
- Tiểu thư may mắn lắm mới được đại ca đây để ý đấy. Đại ca đây là lính thân cận nhất của hầu vương Vodka, nổi tiếng nhất nhì trong cái làng này. Biết bao cô nàng mê như điếu đổ còn không được đại ca ngó tới. Đại ca mới gặp cô lần đầu mà đã thích như vậy rồi, cô phải vinh hạnh lắm đấy.
- Ta khinh ! Lũ người như các ngươi không đáng để ta nhìn mặt, đừng nói tới hai chữ “vinh hạnh” làm ta thêm kinh tởm.
- Con ả này !
- Hừ, ngươi tức với nó làm gì. Bỏ qua đi, nói chung là chúng ta đã có một món hàng đẹp đẽ trong tay, phải biết thưởng thức chứ !
- Đại ca nói phải.
Hai tên đàn em của hắn thắt chặt tay cô lại, khiến cô không thể vùng vẫy. “ Không xong rồi, bọn chúng đông quá lại còn giữ chặt thế này. Phải làm sao đây ? Động não, động não đi !”. – Cô nhắm chặt mắt, cau mày, nghiến răng ken két.
“Hự”.
Một tên nằm gục xuống, rồi những tên kia cũng thế. Chúng không thấy ai, chỉ thấy những cái xác đổ gục dần. “Không thấy máu chảy, trúng độc ư ? Khoan đã, tim mình sao thế này ?”. Shiho bỗng cảm thấy tim mình đập thật nhanh, nỗi lo sợ trào dâng, một cảm giác rất quen thuộc. “ Cảm giác này…Cái nhìn như muốn nuốt sống con mồi…Áp lực kinh khủng tưởng chừng như xuyên thấu vào bên trong mình. Có kẻ nào đó đang ở rất gần…”
Chỉ còn lại ba tên, sự việc diễn ra quá nhanh khiến ba tên còn lại hồn lạc phách bay. Chúng không giữ chặt tay cô nữa mà nới lỏng dần. Cô không quan tâm đến những việc vừa xảy ra, cô vùng lên rồi chạy thật nhanh. Cô vừa quay lưng, thì ba tên cũng vừa gục xuống. Cô nghe văng vẳng bên tai tiếng gió thổi xào xạc như một kẻ nào đó lướt đi trên gió. Shiho dừng lại, ngỡ ngàng. Một bóng đen thoát ẩn thoát hiện kèm theo tiếng vút, hắn di chuyển quá nhanh, cô không thể nhận dạng hắn. Chợt, hắn lao nhanh tới cô. Trên người hắn toàn màu đen chỉ chừa lại ngoài đôi mắt. Đôi mắt lạnh sâu hun hút không thấy đáy xoáy sâu tâm can cô. Cô không thể cử động hay làm gì cả, cô chỉ biết ngây người ra đó. Hắn vung tay che mất ánh sáng, khiến cô nhắm chặt mắt lấy tay che khuôn mặt.
Tiếng chim gọi bầy vang vọng cả khu rừng, tiếng lá xào xạc dưới chân. Shiho từ từ hé mở mi mắt, nhìn xuống phía dưới, “ Thuốc ?”. Cô ngước lên, chỉ là khoảng không trống trải, không gì ngoài những hàng cây cao vút xa vời vợi. “ Hắn đi rồi. Hắn để lại thứ này cho mình sao ? Hờ, thật là…làm mình cứ tưởng… Mà khoan đã, cảm giác đó, ánh mắt đó… Không lẽ là…Akai-san ?”.
----------------------------------------------------
“Soạt”
Shiho kéo cánh cửa sang một bên, bước vào nhà, cất chỗ thuốc trong kệ tủ ở góc nhà. Cô quay đầu nhìn xung quanh, Akemi vẫn chưa về. Cô nhếch mép, không quên lấy một ít thuốc đun. Đi ra sau nhà, cô tiến đến bụi cây gần đó, nơi mà cô giấu Lãnh chúa. Thở một hơi dài, cô ngồi xuống vạch kẽ hở. Lãnh chúa vẫn đang nằm trong đó, mắt nhắm tịt, mái tóc phủ xuống hai vai, một vào sợi tóc vươn lại trên mặt, khuôn mặt toát lên vẻ lãnh đạm. Cơn gió thoảng qua khẽ làm lung lay vài sợi tóc của hai người. Sợi tóc nâu đỏ rơi xuống lẫn chung với mái tóc bạc óng ả. Shiho đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt: vầng trán rộng, đôi mày dài và đậm, chiếc mũi cao, đôi môi khô dày,… “ Giống quá đấy !”- Shiho cười gượng. Đỡ ngài đứng dậy, Shiho dìu ngài vào nhà. Đặt ngài trên gi.ường, Shiho tháo băng ra, chăm sóc lại vết thương. Thuốc vừa sôi tới, cô dụi lửa, đỡ ngài dậy, cô móm ngài từng muỗng thuốc, từ tốn, ân cần.
Cả buổi chiều đó, Akemi không về. Giờ trời đã tối mịt, trong lòng Shiho có chút sốt sắng. Cô đã biết rõ, Akemi không phải đi trông lúa như mọi khi nữa, cô thật sự tò mò: Akemi đi đâu ? Shiho đứng bên ngoài hiên, đôi mắt màu xanh lục ngắm nhìn ánh trăng bị mờ đi do mây che khuất, ánh sáng của trăng giờ chỉ còn những tia le lói cố len lỏi, “ Trông thật yếu đuối làm sao ?”. Cô quay lưng, cất bước đi vào nhà.
“Vút”
Lưỡi kiếm kề sát cổ cô. Ánh mắt sắc lạnh lia về phía cô. Cô biết đó là ai.
- Hừm, ngài tỉnh rồi sao, thưa Lãnh chúa ? Nhanh thật, thuốc hay. – Vén tóc sau mành tai, cô bình thản như chuyện quá đỗi bình thường.
- Đây là đâu ? Ngươi là ai ? – Lưỡi kiếm của ngài nâng cằm cô lên. Ánh mắt có tia ngạc nhiên thoáng qua, Shiho thấy được. Có lẽ đây là lần đầu tiên ngoài bọn Ninja, một cô bé không mang vũ khí gì trên người lại không chút sợ hãi trên khuôn mặt, điềm tĩnh đến lạ thường.
- Đây là nhà chị tôi. Tôi là…Miyano Shiho. Ngài còn muốn biết gì nữa không ?
- Ta không hỏi tên ngươi. Ta muốn hỏi ngươi có phải là lũ Shinobi* ?
“ Shinobi ?”. Từ này nghe rất quen nhưng cô không thể nhớ, cô không rõ về lịch sử nên những từ ngữ đặc biệt này dù có quen đến mấy, cô cũng chẳng thể nhớ ra.
- Tôi…không phải.
- Làm sao ta biết ngươi nói thật hay nói dối ?
Mặt Shiho tối sầm lại, khóe môi cô cong lên.
- Ngài thử giết tôi xem. Nếu giết tôi, cứ cho là ngài sẽ chạy trốn. Rồi dân làng sẽ phát hiện ra xác tôi, họ sẽ để yên sao ? Hay là vội vã truy tìm kẻ giết người ? Giờ ngài đang bị thương, vả lại còn bị rất nặng. Trong vòng Năm canh Sáu khắc*, dù ngài có chạy nhanh thế nào nếu không có thuốc cầm cự, độc sẽ lại phát tán và tôi có thể đảm bảo rằng xác ngài cũng sẽ được dân làng mau chóng tìm thấy thôi.
- Hừ ! – Thanh kiếm trong tay ngài được thu lại.
Shiho quay người toan đóng cửa, cô nhìn ra ngoài thấy một cái bóng phía xa. “ Chị Akemi !”. Shiho nhang chóng lôi Lãnh chúa lên gi.ường, đắp chăn trùm kín lại, cô cũng nằm xuống ôm chặt lấy ngài, mặc cho tiếng quát tháo và những cái quơ tay loạn xạ của ngài. Tiếng bước chân của Akemi ngày một gần hơn, nhưng những cái quơ tay ngày một mạnh hơn, cô cảm thấy không thể giữ ngài nổi nữa. Shiho kề sát chiếc chăn:
- Nếu không muốn bị dính vào rắc rối thì hãy nằm yên đi. Tôi sẽ giải thích mọi thứ sau.
Cùng lúc đó, tiếng mở cửa cũng vang lên. Cái bóng đổ xuống in rõ, cái bóng tiến dần về phía Shiho, cô có thể cảm thấy như thế. Ngày một gần hơn, tim Shiho đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
- Shiho-chan đã ngủ rồi sao? Còn sớm mà, chỉ mới canh Tư thôi mà. Haiz
Loay hoay làm một số việc cho bản thân. Cuối cùng, ánh nến cũng tắt, Akemi thoải mái đặt lưng nằm thoải mái trên gi.ường. Sau một ngày dài mệt mỏi, cô cũng có thể ngủ ngon lành.
Nghe tiếng thở đều đều của Akemi vang lên sau lưng, Shiho biết là cô đã ngủ. Cô thở phào, vô thức ôm chặt Lãnh chúa, tựa đầu lên ngực ngài mà ngủ. Cô không biết rằng, một Lãnh chúa tàn bạo như ngài chính là mối tình của cô ngày trước.
Chú thích:
* Shinobi:
https://vi.wikipedia.org/wiki/Ninja#T.E1.BB.AB_nguy.C3.AAn
* Năm canh Sáu khắc:
https://vforum.vn/diendan/showthread.php?38045-Cach-tinh-gio-theo-canh-cua-cac-cu-ngay-xua
P/s: Xin lỗi mọi người nhiều ạ. Vì cái tính lười của em lớn quá nên fic ra chậm ạ. Đền bù mọi người, em chiêu đãi một fic dài lê thê cùng những tình tiết như thế đã hài lòng mọi người chưa ?


