- Tham gia
- 30/12/2016
- Bài viết
- 108
Title: Hận thù
Author: love_shinshi_05
Disclaimer: Các nhân vật thuộc về bác AG.
Status: Đang tiến hành
Rating: K+
Summary: Đã một tháng kể từ khi B.O sụp đổ. Shinichi và Shiho đã quay trở về với cuộc sống thường ngày. Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu Shinichi nhận ra tình cảm của mình dành cho Shiho không chỉ dừng lại ở tình đồng nghiệp hay tình bạn bè nữa, mà nó đã trở thành tình yêu giữa nam và nữ. Vậy Ran sẽ đi về đâu? Chẳng ai biết (trừ t/g. Hehe).
Chap 1:
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của Shiho, cậu đã hẹn cô tới công viên Tropical Land. Vừa bước tới cổng, khi cậu vẫn còn thở hổn hển vì phải chạy quá lâu thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Kudo, cậu đã tới chậm 6 phút 13 giây.
Shinichi bật cười, gãi đầu vẻ hối lỗi:
- Haha, làm gì mà căng thế, tớ muộn có hơn 6 phút thôi mà. À mà cậu học ở đâu cái cách nói năng như vậy đấy?
Shiho nguýt dài:
- Từ cậu bạn quý hóa Hakuba của cậu chứ ai. Thôi không buôn dưa lê nữa, cậu hẹn tớ tới đây làm gì?
Shinichi bỗng đổi giọng, dáng vẻ cũng trịnh trọng hẳn lên:
- Ờ thì …tớ hẹn cậu ra đây vì có chuyện cần nói. Mà thôi, cứ đi chơi trước đã.
Không kịp nói thêm câu gì, Shiho đã bị Shinichi lôi đi xềnh xệch. Cả ngày hôm đó, hai người thoải mái chơi đùa, không còn cảm giác lo sợ hay bị truy đuổi như trước nữa. Shinichi phải thú nhận rằng, tiếng cười của Shiho làm cậu bối rối. Tiếng cười trong veo của tuổi trẻ hòa với gương mặt xinh xắn tựa thiên thần đã khiến trái tim cậu - trái tim sắt đá của một thám tử vô tâm chỉ biết tới những vụ án – phải tan chảy. Mái tóc màu nâu đỏ tung bay trong gió, hòa với ánh hoàng hôn của buổi chiều tà sáng lên như một viên ngọc giữa không trung. Hai má Shinichi bất giác đỏ như 2 quả cà chua.
Khi màn đêm vừa buông xuống, Shinichi dắt Shiho tới một nơi đặc biệt: Nhà hàng trên tầng thượng của tòa khách sạn Beika Center. Đây là một nơi rất đặc biệt đối với cậu, nơi mà 20 năm trước bố cậu đã cầu hôn. Tim đập thình thịch, cậu bước chân qua cánh cửa nhà hàng. Shiho ngồi xuống đối diện cậu rồi cất tiếng:
- Một ngày chơi đùa đã hết. Bây giờ cậu có thể nói lí do mà cậu mời quý cô Miyano này tới đây chưa hả, cậu thám tử thiên tài Kudo Shinichi?
Shinichi ngập ngừng:
- Tôi mời em tới đây là vì có chuyện quan trọng cần nói. Ờ thì ...
Shiho cắt ngang:
- Có gì thì cậu nói đi. Mà cậu vừa xưng là gì cơ? Gọi em xưng tôi sao, bị khùng hả Kudo!?
Shinichi hít vào một hơi thật sâu, nói với giọng ngọt ngào nhất có thể:
- Tôi muốn nói với em rằng, em... đồng ý làm người yêu tôi chứ?
- Trò đùa này không vui tí nào. Tớ không nghĩ cậu bị chập mạch.
Shinichi nói rành rọt:
- Tất cả những gì tôi nói với em nãy giờ, tất cả đều là sự thật. Tôi muốn em làm bạn gái của tôi. Còn về phần Ran, không phải lo ngại, tôi và cô ấy chỉ là bạn thanh mai trúc mã thôi, chưa có cái gì gọi là tình yêu cả.
Hai má Shiho đỏ bừng lên, cô ngượng ngùng:
- Nếu anh đã nói vậy rồi thì.. em đồng ý!
Dường như vào khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều ngưng thở. Shinichi dường như có thể nghe rõ nhịp đập của con tim mình. Cậu chậm rãi đưa đôi môi lại gần Shiho, tặng cho cô một nụ hôn nồng thắm. “Chát”. Shiho không ngại ngùng tặng cho gã thám tử biến thái kia một cái tát như trời giáng. Shinichi không hề giận mà lại còn cười toe toét:
- Làm gì mà dữ vậy, vợ yêu! Đằng nào sau này chúng ta chẳng là người một nhà!
Lần này thì Shiho đã không còn chịu nổi tên thám tử nhí nhố này. Dường như với khả năng thám tử bẩm sinh, Shinichi có vẻ như cũng cảm nhận được một cơn phun trào cực đại của núi lửa. Shiho dằn từng chữ:
- Shi…ni…chiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
Tiếp theo đương nhiên là một màn đuổi nhau tóe khói của hai bên. Shinichi với cái mác “bạn trai Shiho” liên tục trêu ghẹo cô nàng. Còn Shiho thì liên tục mang cái danh “ Cựu sát thủ băng đảng Mafia” ra hù dọa. Giữa khung cảnh thơ mộng của một tình yêu mới chớm, ai cũng nghĩ sẽ không có hương vị của hận thù nơi đây. Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng như mong đợi…
Một cô gái đã chứng kiến tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối với một ánh mắt hoang mang cực độ. Cô rít lên: “Shiho Miyano, tôi sẽ khiến cô sẽ phải hối hận vì những gì đã làm ngày hôm nay!”. Cô nói rất nhỏ nên không ai nghe thấy những lời dị thường ấy.
Cô ấy chính là… Mori Ran.
Lặng lẽ rút chiếc điện thoại từ trong túi ra, cô bấm số gọi một người mà trong suốt một năm qua cô luôn gặp tại quán Coffee Poirot. Trên màn hình điện tử nhấp nháy một cái tên: Furuya Rei.
***
Không ai có thể hiểu được mớ tâm trạng hỗn độn của Ran bây giờ. Cảm xúc bị phản bội bởi Shinichi – người bạn thân nhất - như một liều thuốc độc, đánh gục tâm hồn trong sáng của Angel ngày nào. Cô nhớ giọng nói ngọt ngào của anh, cô nhớ những cái ôm thật chặt, cô nhớ những ánh mắt thân thương của anh dành cho cô… Cô nhớ…
Một giọng nói vang lên cắt ngang dòng hồi tưởng của Ran:
- Lâu rồi không gặp, Ran. Em gọi tôi tới đây có việc gì?
Ran khẽ quay người, đứng đối diện với Furuya:
- Tôi muốn nhờ anh một chuyện. Nhưng trước đó tôi phải hỏi anh một điều. Anh… có yêu Shiho Miyano không?
Hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Ran nhưng anh cũng bình tĩnh trả lời:
- Có. Tôi rất yêu cô ấy. Tôi yêu cô ấy hơn cả bản thân tôi!
Không thể nén chặt trong lòng được nữa, Ran gào lên:
- Cô ta là một con quỷ cái! Cô ta đã trở thành bạn gái của Shinichi rồi!
Furuya sững sờ, không tin vào tai mình. Anh ôm lấy vai Ran lắc mạnh:
- Ran, em vừa nói gì cơ? Shinichi… Shiho sao lại… Không, em nói đùa đúng không, Ran?
Hít vào một hơi thật sâu, Ran nói:
- Tất cả những gì tôi nói nãy giờ đều là sự thật. Anh có thể không tin nhưng anh… có chấp nhận yêu cầu này của tôi không?
Ran thì thầm gì đó vào tai Furuya. Không biết đã cô nói những gì nhưng cảm xúc trên gương mặt anh chuyển từ sửng sốt sang hoang mang cực độ…
***
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Shinichi trở lại căn nhà của mình. Đẩy cửa bước vào, ánh mắt anh chợt đập vào một mảnh giấy dắt dưới khe cửa. Từ tốn mở mảnh giấy ra, anh nở nụ cười nửa miệng quen thuộc. Anh thầm nghĩ: “Hay rồi đây”.
P/S: Em viết fic này dở tệ, mong chị @kìu kiu chém thẳng tay.
Author: love_shinshi_05
Disclaimer: Các nhân vật thuộc về bác AG.
Status: Đang tiến hành
Rating: K+
Summary: Đã một tháng kể từ khi B.O sụp đổ. Shinichi và Shiho đã quay trở về với cuộc sống thường ngày. Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu Shinichi nhận ra tình cảm của mình dành cho Shiho không chỉ dừng lại ở tình đồng nghiệp hay tình bạn bè nữa, mà nó đã trở thành tình yêu giữa nam và nữ. Vậy Ran sẽ đi về đâu? Chẳng ai biết (trừ t/g. Hehe).
Chap 1:
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của Shiho, cậu đã hẹn cô tới công viên Tropical Land. Vừa bước tới cổng, khi cậu vẫn còn thở hổn hển vì phải chạy quá lâu thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Kudo, cậu đã tới chậm 6 phút 13 giây.
Shinichi bật cười, gãi đầu vẻ hối lỗi:
- Haha, làm gì mà căng thế, tớ muộn có hơn 6 phút thôi mà. À mà cậu học ở đâu cái cách nói năng như vậy đấy?
Shiho nguýt dài:
- Từ cậu bạn quý hóa Hakuba của cậu chứ ai. Thôi không buôn dưa lê nữa, cậu hẹn tớ tới đây làm gì?
Shinichi bỗng đổi giọng, dáng vẻ cũng trịnh trọng hẳn lên:
- Ờ thì …tớ hẹn cậu ra đây vì có chuyện cần nói. Mà thôi, cứ đi chơi trước đã.
Không kịp nói thêm câu gì, Shiho đã bị Shinichi lôi đi xềnh xệch. Cả ngày hôm đó, hai người thoải mái chơi đùa, không còn cảm giác lo sợ hay bị truy đuổi như trước nữa. Shinichi phải thú nhận rằng, tiếng cười của Shiho làm cậu bối rối. Tiếng cười trong veo của tuổi trẻ hòa với gương mặt xinh xắn tựa thiên thần đã khiến trái tim cậu - trái tim sắt đá của một thám tử vô tâm chỉ biết tới những vụ án – phải tan chảy. Mái tóc màu nâu đỏ tung bay trong gió, hòa với ánh hoàng hôn của buổi chiều tà sáng lên như một viên ngọc giữa không trung. Hai má Shinichi bất giác đỏ như 2 quả cà chua.
Khi màn đêm vừa buông xuống, Shinichi dắt Shiho tới một nơi đặc biệt: Nhà hàng trên tầng thượng của tòa khách sạn Beika Center. Đây là một nơi rất đặc biệt đối với cậu, nơi mà 20 năm trước bố cậu đã cầu hôn. Tim đập thình thịch, cậu bước chân qua cánh cửa nhà hàng. Shiho ngồi xuống đối diện cậu rồi cất tiếng:
- Một ngày chơi đùa đã hết. Bây giờ cậu có thể nói lí do mà cậu mời quý cô Miyano này tới đây chưa hả, cậu thám tử thiên tài Kudo Shinichi?
Shinichi ngập ngừng:
- Tôi mời em tới đây là vì có chuyện quan trọng cần nói. Ờ thì ...
Shiho cắt ngang:
- Có gì thì cậu nói đi. Mà cậu vừa xưng là gì cơ? Gọi em xưng tôi sao, bị khùng hả Kudo!?
Shinichi hít vào một hơi thật sâu, nói với giọng ngọt ngào nhất có thể:
- Tôi muốn nói với em rằng, em... đồng ý làm người yêu tôi chứ?
- Trò đùa này không vui tí nào. Tớ không nghĩ cậu bị chập mạch.
Shinichi nói rành rọt:
- Tất cả những gì tôi nói với em nãy giờ, tất cả đều là sự thật. Tôi muốn em làm bạn gái của tôi. Còn về phần Ran, không phải lo ngại, tôi và cô ấy chỉ là bạn thanh mai trúc mã thôi, chưa có cái gì gọi là tình yêu cả.
Hai má Shiho đỏ bừng lên, cô ngượng ngùng:
- Nếu anh đã nói vậy rồi thì.. em đồng ý!
Dường như vào khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều ngưng thở. Shinichi dường như có thể nghe rõ nhịp đập của con tim mình. Cậu chậm rãi đưa đôi môi lại gần Shiho, tặng cho cô một nụ hôn nồng thắm. “Chát”. Shiho không ngại ngùng tặng cho gã thám tử biến thái kia một cái tát như trời giáng. Shinichi không hề giận mà lại còn cười toe toét:
- Làm gì mà dữ vậy, vợ yêu! Đằng nào sau này chúng ta chẳng là người một nhà!
Lần này thì Shiho đã không còn chịu nổi tên thám tử nhí nhố này. Dường như với khả năng thám tử bẩm sinh, Shinichi có vẻ như cũng cảm nhận được một cơn phun trào cực đại của núi lửa. Shiho dằn từng chữ:
- Shi…ni…chiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
Tiếp theo đương nhiên là một màn đuổi nhau tóe khói của hai bên. Shinichi với cái mác “bạn trai Shiho” liên tục trêu ghẹo cô nàng. Còn Shiho thì liên tục mang cái danh “ Cựu sát thủ băng đảng Mafia” ra hù dọa. Giữa khung cảnh thơ mộng của một tình yêu mới chớm, ai cũng nghĩ sẽ không có hương vị của hận thù nơi đây. Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng như mong đợi…
Một cô gái đã chứng kiến tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối với một ánh mắt hoang mang cực độ. Cô rít lên: “Shiho Miyano, tôi sẽ khiến cô sẽ phải hối hận vì những gì đã làm ngày hôm nay!”. Cô nói rất nhỏ nên không ai nghe thấy những lời dị thường ấy.
Cô ấy chính là… Mori Ran.
Lặng lẽ rút chiếc điện thoại từ trong túi ra, cô bấm số gọi một người mà trong suốt một năm qua cô luôn gặp tại quán Coffee Poirot. Trên màn hình điện tử nhấp nháy một cái tên: Furuya Rei.
***
Không ai có thể hiểu được mớ tâm trạng hỗn độn của Ran bây giờ. Cảm xúc bị phản bội bởi Shinichi – người bạn thân nhất - như một liều thuốc độc, đánh gục tâm hồn trong sáng của Angel ngày nào. Cô nhớ giọng nói ngọt ngào của anh, cô nhớ những cái ôm thật chặt, cô nhớ những ánh mắt thân thương của anh dành cho cô… Cô nhớ…
Một giọng nói vang lên cắt ngang dòng hồi tưởng của Ran:
- Lâu rồi không gặp, Ran. Em gọi tôi tới đây có việc gì?
Ran khẽ quay người, đứng đối diện với Furuya:
- Tôi muốn nhờ anh một chuyện. Nhưng trước đó tôi phải hỏi anh một điều. Anh… có yêu Shiho Miyano không?
Hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Ran nhưng anh cũng bình tĩnh trả lời:
- Có. Tôi rất yêu cô ấy. Tôi yêu cô ấy hơn cả bản thân tôi!
Không thể nén chặt trong lòng được nữa, Ran gào lên:
- Cô ta là một con quỷ cái! Cô ta đã trở thành bạn gái của Shinichi rồi!
Furuya sững sờ, không tin vào tai mình. Anh ôm lấy vai Ran lắc mạnh:
- Ran, em vừa nói gì cơ? Shinichi… Shiho sao lại… Không, em nói đùa đúng không, Ran?
Hít vào một hơi thật sâu, Ran nói:
- Tất cả những gì tôi nói nãy giờ đều là sự thật. Anh có thể không tin nhưng anh… có chấp nhận yêu cầu này của tôi không?
Ran thì thầm gì đó vào tai Furuya. Không biết đã cô nói những gì nhưng cảm xúc trên gương mặt anh chuyển từ sửng sốt sang hoang mang cực độ…
***
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Shinichi trở lại căn nhà của mình. Đẩy cửa bước vào, ánh mắt anh chợt đập vào một mảnh giấy dắt dưới khe cửa. Từ tốn mở mảnh giấy ra, anh nở nụ cười nửa miệng quen thuộc. Anh thầm nghĩ: “Hay rồi đây”.
P/S: Em viết fic này dở tệ, mong chị @kìu kiu chém thẳng tay.
Hiệu chỉnh: