[Shortfic] Up To The Sky

Shinichi Ai

Earth, Sea and Sky. Strong, Weakness and Peaceful
Thành viên thân thiết
Tham gia
22/5/2014
Bài viết
110
Title: Up To The Sky

Author: Shinichi Ai

Pairing: Shinichi x Shiho

Rating: 5+ (Biết đọc chữ là được)

Genre: Tình cảm, buồn

Thể loại: Shortfic

Disclaimer: Đây là fic đầu tay của mình. Mình chỉ mới 14 tuổi, đang học lớp 8 nên có thể mình sẽ viết ko hay như những Au khác. Có gì sai sót mong các bạn thông cảm và sửa giúp mình, cám ơn. Mình mới chỉ post fic này ở KSV, có ai muốn post ở nơi khác làm ơn hỏi ý kiến của mình và chỉ được phép post đi khi mình đã đồng ý. Các nhân vật thuộc về bác Gosho nhưng mình sẽ quyết định số phận của họ trong fic này.

Warning: Nếu bạn là fan của các couples ShinRan, HakShi, GinShi,... Và không thích ShinShi thì bạn nên bấm back. Nếu như bạn đã đọc fic này nhưng không thích nó thì làm ơn đừng cmt tục tĩu.

Summary:
Ai Haibara - hiện thân của sự mạnh mẽ, kiên cường với lớp vỏ bọc trong suốt, vô hình do chính mình tạo ra để ngăn cách tất cả mọi người bước chân vào thế giới tâm tư của mình. Là một Tsundere với tính cách hài hoà của hai màu đối lập nhau, đen và trắng. Cô có sự trầm lặng của màu đen và tính cách lạnh lùng như màu trắng. Cô mang trong mình một tâm hồn mỏng manh, yếu đuối và một trái tim rạn nứt đã chết từ lâu.
Cô như một con chim nhỏ bé bị nhốt trong lồng. Như một số phận đã được định đoạt, cô bị nhốt trong một cuộc sống mà hai màu đen trắng lẫn lộn như chính con người cô, một cuộc sống luôn bị săn đuổi, không còn lối thoát.
Tự do, sẽ thế nào nếu cuối cùng cô cũng được giải thoát, nếu như cô đã được tự do sau khi đã bị giam cầm rất lâu? Nếu như cuối cùng cô cũng có thể tự do giang cánh bay tới nơi mà cô có thể gặp lại những người mà cô luôn hằng mong nhớ?

Mục Lục

Chap 1 : Chuyện Quan Trọng

Chap 2 : Thuốc Giải - Kế Hoạch Bắt Đầu
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
❤Angelcute❤ Ưm, mình sẽ cố. Hai tuần này mình còn phải thi giữa kì 2 nên bận ôn thi. Nhưng mình sẽ cố gắng ra chap nhanh nhất có thể. Mình rất vui vì bạn ủng hộ :). Mình đang viết chap 1, sẽ cố gắng hoành thành. Cám ơn bạn ^^
 
Bautroiquangdang Cám ơn bạn đã ủng hộ, dạo này mình hơi bận ôn thi giữa kì (trường mình cho thi sớm) nhưng đã xong 1 môn r, còn 3 môn nữa. Mình sẽ cố gắng post chap 1 sẽ ra trong ngày mai hoặc mốt ^^
P/s: mình là fan ShinShi chính hiệu. Fic đầu tay nên có gì mong bạn thông cảm. Mình sẽ cố gắng viết thêm nhiều fic ShinShi. Cám ơn bạn đã ủng hộ :)
 
Chap 1: Chuyên Quan Trọng

-“Alo, Kudo-kun, cậu đến đây ngay đi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu. Cạch…tút…tút”

-“Cạch... Alo, Haibara hả? Nói chuyện gì cơ? Alo, alo, Haibara?”


Conan’s POV

“Cạch…tút…tút”. Ơ hay, cái gì thế nhỉ? Đúng là Haibara mà cô ấy nói có chuyện muốn nói, chuyện gì nhỉ? Thôi kệ, cứ đi thử xem. Hình như Haibara bị gì ấy, giọng cô ấy nghe hơi lạ, khác với chất giọng lạnh lùng bình thường.

-“Ran-neechan, em ra ngoài một chút.” Tôi ra cửa, nói lớn.

-“Nhớ về nhà trước bữa tối đó, Conan-kun.” Ran nói

-“Dạ!” Tôi gật đầu rồi đi khỏi nhà.


Ai’s POV

“Cạch… A~…” Tôi dập máy rồi khẽ thở dài, phá tan không gian tĩnh lặng của căn phòng thí nghiệm lạnh lẽo, trống rỗng quen thuộc. Giống như trái tim tôi bây giờ, một trái tim vô cảm, một trái tim đã chết từ lâu. Từ bao giờ đã mang một thứ tình cảm mà tôi biết chắc rằng sẽ không bao giờ được đáp lại, thứ tình cảm mà tơi biết chắc rằng nó mãi là đơn phương. Từ lâu... tôi đã tin rằng nó mãi mãi, mãi mãi chỉ là đơn phương.

"Bộp",nước mắt tôi khẽ rơi. Giọt nước mắt nặng trĩu vừa tràn ra khỏi bờ mi vốn đã ngập nước của tôi. "Không được, không được khóc" tôi tự nhủ. Đã từ lâu tôi đã hứa là sẽ không khóc vì tình cảm nữa.

***

Conan's POV

"Pính pong... Pính pong..." Tôi bấm chuông cửa ngôi nhà quen thuộc, nhà của tiến sĩ Agasa.

-"Tiến sĩ, cháu là Conan đây, mở cửa cho cháu đi" Tôi gọi

-"Ta ra ngay. Cháu đến đây làm gì thế Shinichi, vào nhà đi" Tiến sĩ vừa nói vừa đẩy cửa mời tôi vào nhà.

-"Haibara gọi điện bảo cháu đến. Cô ấy đâu rồi bác?" Tôi bước vào nhà

-"À, Ai-kun à? Con bé đang ở dưới tầng hầm, có chuyện gì sao?

-"Không có gì đâu ạ, cô ấy gọi điện bảo cháu có chuyện muốn nói ạ. Cô ấy bị làm sao ạ.?" Tôi hỏi lại khi thóang thấy vẻ lo lắng của tiến sĩ khi nhắc đến Haibara

Tiến sĩ thở dài rồi trả lời :

-"Ai-kun...đã giam mình trong phòng thí nghiệm suốt cả tuần liền rồi. Con bé chỉ ra ngoài khi tắm thôi, cả đồ ăn ta cũng chỉ có thể đem để trước cửa phòng nó thôi."

-"CÁI GÌ?" Tôi gần như hét lên. Một tuần, cả một tuần liền nhốt mình dưới phòng thí nghiệm ư? Cậu đang làm gì vậy Haibara?

Tâm trí tôi bây giờ đang rất hỗn loạn, đầu óc tôi chỉ nghĩ đến Haibara. Đúng vậy, tôi đang lo, đang rất lo lắng cho cô ấy. Những suy nghĩ đó cứ quay đi quay lại trong đầu tôi. Tôi đi thẳng xuống phòng thí nghiệm kéo theo những suy nghĩ đó.

"Cạch" cử không khóa, tôi mở cửa phòng thí nghiệm của Haibara và chạy vụt vào, vội đến mức tôi đã quên luôn là mình thậm chí không gõ cửa lấy một lần. Bây giờ, tất cả những gì tôi nhìn thấy là một căn phòng tôi tăm, đèn sáng nhẹ và nồng nặc mùi của các hóa chất khác nhau.

-"Haibara, Haibara" Tôi gọi

-"A, Kudo-kun, đến mà không biết gõ cửa à? Bất lịch sự quá đấy." Chợt có giọng nói vang lên

-"Haibara, cậu nghĩ cái quái gì vậy hả? Nhốt mình trong phòng thí nghiệm suốt một tuần liền? Cậu muốn bị bệnh à?" Tôi nói, giọng tôi giận dữ nhưng lo lắn. Giọng nói lo lắng mà tôi dường như chỉ dành cho Ran.

Ai's POV

-"Haibara, cậu nghĩ cái quái gì vậy hả? Nhốt mình trong phòng thí nghiệm suốt một tuần liền? Cậu muốn bị bệnh à?" Kudo dường như không để ý đến lời mỉa mai của tôi mà hét lên giận dữ

-"Bình tĩnh đi Kudo-kun. Làm nguội cái đầu một chút, tôi có làm sao đâu." Trái với vẻ giận dữ của Kudo, tôi đáp hững hờ.

-"Còn nói là ko sao à? Nhìn cậu xanh xao lắm, cậu ốm hơn trước, mắt cũng có quần thâm nữa. Cậu lại thức khuya và không ăn uống đầy đủ chứ gì?" Giọng của Kudo tức giận, mất bình tĩnh làm tôi để ý đến vẻ xanh xao của chính mình. Đúng là dạo này tôi có thức khuya hơn mọi khi, hay bỏ bữa lại hơi cảm.

-"Bỏ qua chuyện đó đi Kudo-kun. Giờ nói chuyện nghiêm túc đi là vừa." Tôi nói trước khi nhận ra là tôi đã cắt ngang suy nghĩ của chính mình.

-"Nhưng mà...nhưng" Kudo cố gắng nói lại

-"Kudo-kun" Tôi cắt ngang Kudo

-"Nhưng... Thôi được rồi. Cậu gọi tớ có chuyện gì vậy?"

-"Tôi đã làm xong thuốc giải rồi, Kudo-kun." Tôi nói khẽ, nhỏ tới mức gần như không nghe được

Mắt Kudo dần mở to, cậu ấy lắp bắp :

-"Cái...cái gì? Cậu..cậu vừa..vừa nói cái...cái gì?"

------

Đã xong chap 1, sorry mọi người vì mình không được giỏi văn lắm và chap có hơi ngắn. Có gì mong mọi người thông cảm cho mình
 
Bóc tem, một vài lỗi type. Conan có vẻ không đc tỉnh táo như bình thường. Mình muốn cảm nhận được nội tâm của Ai sâu sắc hơn, tình tiết đừng đẩy nhanh quá. Mình cũng hy vọng thấy được những câu mỉa mai quen thuộc của Ai dành cho Conan. Cuối cùng, cháp ngắn quá aaaa, đọc ko đã gì hết
 
Cua và đồng bọn Nội tâm của Ai mình phân bố đều cho từng chap.
Dạo này mình bận ôn thi nên chap này hơi ngắn, sorry, chap sau mình sẽ cố viết dài hơn.
Về lỗi type, mình type hơi nhanh
Cuối cùng, cám ơn bạn đã nhận xét ^^
 
Chap 2 : Thuốc Giải - Kế Hoạch Bắt Đầu

Conan's POV

-"Cái...cái gì? Cậu..cậu vừa..vừa nói cái...cái gì?" Tôi lắp bắp, mắt tôi mở to, phải mất đến mấy phút sau não tôi mới tiếp nhận được thông tin đó.

-"Tôi đã làm xong thuốc giải của APTX-4869 rồi, Kudo-kun." Haibara lặp lại câu nói ấy, lạnh lùng nhưng nhẹ nhàng, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngạc nhiên và lắp bắp của tôi bây giờ.

Cô ấy nói rất nhỏ, rất nhẹ. Giọng nói lạnh lùng, trong trẻo nhưng tôi nghe như sét đánh ngang tai. Mắt tôi như mờ đi, bây giờ tôi như bị điếc, không còn nghe thấy gì nữa. Tâm trí tôi bắt đầu chìm đắm trong những suy nghĩ

"Mình sẽ trở về hình dáng cũ, trở về là chính mình, trở về với cuộc sống trước kia. Mình không cần phải che giấu nữa, mình không cần phải dùng nơ biến đối giọng nói khi nói chuyện với Ran nữa. Ran...sẽ không cần phải chờ nữa."

-"Này, Kudo-kun." Chợt giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Haibara vang lên, kéo tôi về thực tại. Trong giọng nói của cô ấy có chút đau thương, hay tôi đã lầm.

-"A..ơ..Hai-Haibara, thuốc...thuốc giải đâu. Cho...cho tớ." Có lẽ đầu óc tôi đã quá thèm muốn thuốc giải hay quá vô tâm mà khẳng định tôi nghe lầm. Tôi lờ đi và hỏi thuốc giải từ cô ấy mà không biết sau này tôi sẽ phải hối hận vì hành động này.

-"Haizz, bình tĩnh đi Kudo-kun. Giữ cho cái đầu cậu họạt động bình thường một chút mà nghe tôi nói tiếp đã." Cô ấy nói, lấy ra một hộp thuốc nhỏ, nhưng không quên mỉa mai tôi.

-"Trong đây là thuốc giải. Tôi sẽ đưa cho cậu sau -" Haibara nói tiếp

Geez, Haibara, cậu đúng là. Tôi thở nhẹ khi nghe thấy cô ấy đã trở lại với tông giọng bình thường, đều này càng làm cho tâm trí tôi khẳng định là khi tôi nghe giọng nói đau thương của Haibara là tôi đã lầm. Mà khoan đã, sẽ là sao. Cô ấy đang tính cái gì?

Tôi định đáp lại nhưng mọi khi nhưng khi tôi ngước lên nhìn khuôn mặt của Haibara, mắt tôi khẽ mở to, miệng tôi ngậm chặt như bị dán keo, không để cho bất cứ từ nào thoát khỏi miệng. Đôi mắt...đôi mắt của cô ấy có ánh lên một tia tổn thương. Lần này tôi chắc chắn là mình không nhầm, tâm trí tôi không thể lừa tôi nữa. Trong đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp như màu nước biển đó có một tia tổn thương. Tim tôi theo vô thức mà chợt nhói đau.

-"Hai-Haibara -" Tôi nói, cắt ngang Haibara sau vài phút im lặng, nhẹ giọng đến mức khó tin. Tôi thậm chí còn chưa lo lắng cho Ran nhiều như thế.

-"Đừng có ngắt lời tôi, Kudo-kun... Kudo-kun? Sao thế? Não cậu ngưng họạt động sao? Mau nghĩ cách để Conan và Haibara tạm biệt mọi người đã rồi tôi sẽ đưa thuốc giải cho cậu."

Ai's POV

-"Đừng có ngắt lời tôi, Kudo-kun...Kudo-kun? Sao thế, não cậu ngưng họạt động à? Mau nghĩ cách để Conan và Haibara tạm biệt mọi người đã rồi tôi sẽ đưa thuốc giải cho cậu." Tôi nói cắt ngang Kudo-kun mặc dù không biết cậu ấy đang định nói gì.

Tôi cố gắng giữ cho giọng nói của mình vẫn lạnh lùng như thường. Dù sao tông giọng của "Nữ Hoàng Băng Giá" cũng rất tốt trong việc che giấu mọi cảm xúc của mình. Phải, che giấu, tôi giấu kín mọi cảm xúc của mình với Kudo-kun. Tôi không cần cậu ấy phải quan tâm tôi, chăm sóc tôi. Những điều đó chỉ càng làm tôi đau đớn hơn mà thôi.

-"Ơ...à...ừ... Cũng phải."

Conan's POV

-"Ơ...à...ừ... Cũng phải." Tôi lắp bắp nhưng thở dài nhẹ nhõm khi thấy Haibara đã trở lại với tông giọng lạnh lùng bình thường, tôi còn không quan tâm đến việc cô ấy vừa mỉa mai tôi lần nữa. Cô ấy có lẽ chỉ lo lắng tới tổ chức thôi. Hay chí ít là tôi nghĩ thế, nhưng sau này tôi mới biết là mình đã lầm.

***

Sau cả giờ đồng hồ bàn bạc, chúng tôi quyết định với việc sẽ cho Conan và Haibara đi sang Mĩ rồi bị tai nạn giao thông trên đường đi mà chết. Lúc đầu tôi không đồng ý với việc đó nhưng Haibara nói sẽ không sao với cả tôi cũng nghĩ đó là cách tốt nhất mặc dù hơi tàn nhẫn.

*flashback*

-"À...Haibara, haibara này, cậu không nghĩ cách đó hơi tàn nhẫn sao?" Tôi hỏi, lắp bắp.

-"Cái gì chứ? Chẳng phải như thế sẽ tốt hơn sao? Chúng ta không cần phải giả vờ là Conan và Haibara còn tồn tại, sẽ chẳng có những chuyện phiền phức như suốt ngày phải gọi điện về bảo rằng chúng ta vẫn khỏe hay phải tìm cách từ chối những lần gặp mặt hay đi chơi. Cũng sẽ chẳng có ai cần phải lo lắng khi chúng ta đi. Đây là cách tốt nhất rồi, Kudo-kun, để cho Conan và Haibara mãi mãi không còn tồn tại trên cõi đời này là tốt nhất." Haibara lặng lẽ đáp

-"Tớ biết, nhưng mà-" Tôi nói, những lời của cô ấy dần dần cũng được thuyết phục được tôi

-"Kudo-kun, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Mọi người sẽ chỉ đau đớn vào lúc đầu thôi, dần dần rồi cũng sẽ nguôi ngoai. Cứ để thời gian chữa lành vết thương đó." Haibara cắt ngang tôi, nói không chút ngập ngừng.

-"...Ừ, cậu nói đúng. Thế thì kế hoạch là thế." Khác với Haibara, tôi hơi ngập ngừng nhưng rồi lại thôi. Có lẽ cô ấy nói đúng, thời gian là thứ thuốc hữu hiệu nhất để chữa lành vết thương lòng.

*endflashback*

-"Kudo-kun, cậu mau ra nói cho tiến sĩ biết kế hoạch đi." Haibara nói

-"Hả, à cậu đi ra trước đi" Tôi nói, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của cô ấy vang lên kéo tôi về hiện tại.

-"Hả, gì cơ?" Haibara quay lại nhìn tôi, mặt tôi khẽ đỏ lên trong chốc lát khi thấy đôi mắt như hai hòn ngọc tuyệt đẹp màu xanh đó chiếu vào tôi dò hỏi

-"Tớ nói rồi, cậu ra trước đi." Tôi nói

-"Sao lại là tôi? Cậu ra nói cũng được mà" Haibara nói, hơi khó chịu

-"Thì đó, ai nói cũng được mà. Cậu ra trước đi, lát tớ ra sau. Giờ tớ đi vệ sinh cái đã."

-" Cậu.. Thôi được." Haibara cau mày nhưng cũng đi thẳng ra khỏi phòng

Tôi vừa nhìn cô ấy đi ra khỏi cửa vừa mừng thầm

Cuối cùng cậu cũng chịu ra ngoài rồi.

***

Conan's POV

Tôi bước ra khỏi cửa rồi đi đến phòng khách. Ở đó, tôi thấy bác tiến sĩ đang lúng túng trong khi Haibara vẫn trầm lặng như thường.

-"Bác biết rồi nhưng mà Ai-chan, cháu cũng thật là. Sao không nói cho bác biết mà tự giam mình trong phòng vậy." Tiến sĩ trách nhẹ

-"A, Shinichi đấy à?" Tiến sĩ quay sang thấy tôi, gọi

-"Tiến sĩ, Haibara nói hết với bác rồi đúng không?" Tôi bước tới, hỏi

-"Ừ, nhưng bọn nhóc sẽ buồn lắm đấy, cả ông Mori, cả Ran, cả những người khác nữa." Tiến sĩ lên tiếng.

-"Vâng, cháu biết chứ. Nhưng sau đó Shinichi Kudo sẽ trở về." Giọng tôi hơi chùng xuống khi tiến sĩ nhắc tới chuyễn đó nhưng nhanh chóng trở nên phấn khởi khi nói đến chuyện tôi sẽ trở về với hình dáng cũ, Shinichi Kudo mà không để ý đến đôi mắt xinh đẹp xanh biếc đằng sau tôi khẽ chớp nhẹ giấu đi giọt lệ sắp rơi ra và cả tia tổn thương lúc trước.

-"Vậy ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch. Tiến sĩ mau gọi cho bố mẹ của Kudo-kun nhờ họ giúp đỡ. Còn Kudo-kun, cậu mau về nhà đi kẻo cô bạn gái xinh đẹp của cậu lại lo lắng đấy. Và cậu nên lựa lời mà tạm biệt cô bạn gái của cậu với ông bác thám tử đi đấy. Cháu đi nghỉ đây." Haibara quay mặt đi nói rồi đi thẳng xuống tầng hầm.

-"Được rồi. Ngủ đi nhé Ai-chan." Tiến sĩ nói rồi đi

-"Vậy cháu về đây ạ. Sớm khỏe lên nhé Haibara." Tôi nói rồi đi khỏi.

***

Ai's POV

Vào phòng thí nghiệm, tôi khẽ để giọt lệ đã giấu từ nãy rơi xuống, lăn dài trên má. Nhìn thấy Kudo-kun hớn hở như vậy mà tim tôi nhói đau. Cậu ta yêu Ran. Thôi nào, cô ấy là người đến trước mà. Cô ấy còn là người bạn thân thời thơ ấu của cậu ta, là người đã chờ đợi cậu ta suốt bao nhiêu lâu. Cô ấy là người đã buồn và khóc khi cậu ta đi, là người đã từng hiến máu cho cậu ta. Cô ấy xứng đáng có được tình yêu của cậu ta mà, phải không?

Còn tôi thì sao chứ? Tôi không xứng đáng có được tình yêu của cậu ta và tôi cũng chắc chắn rằng cậu ta sẽ không bao giờ yêu tôi. Phải rồi, làm sao mà cậu ta có thể yêu một người đã làm cho cuộc đời cậu ta đảo lộn, một người đã đẩy cậu ta vào nguy hiểm, một người đã đem cậu ta đi khỏi người thân của cậu ta chứ. Tôi chỉ là người đã làm xáo trộn cuộc đời của cậu ta bằng một viên thuốc. Và giờ đây tôi trả lại mọi thứ cho cậu ta bằng một viên thuốc.

Rốt cuộc, với cậu thì tôi chỉ là một công cụ để đem cậu về với cuộc sống nình thường vốn có của cậu thôi. Phải không, Kudo-kun?
 
Hiệu chỉnh:
Ầy ya..., sao ra 2 chap rồi mà ko có thông báo thông biếc gì hết à. Cũng may nhởn nhơ trong box mới phát hiện.
Chạy vô ủng hô gia chủ 1 cái. :D
Về nội dung thì chưa biết nói gì, đợi thêm vài chap hẳn tính. Về hình thức thì câu thoại cũng tự nhiên. Câu văn trôi chảy, dễ hiểu, miêu tả nội tâm nhân vật khá tốt. Nhưng mờ chuyển cái POV liên tục làm muốn loạn não luôn à @-), giãn cách ra xíu thì tốt hơn.
P/S: Conan à... Sao cưng tự nhiên như bà điên vậy? Có biết mỗi giọt nước mắt quý giá của Ai rơi là chị cũng đau lòng theo ko? Chị thật sự rất muốn cho cưng ăn tát =))
 
mizunashi2712 thanks bạn đã đọc fic và giúp mình chỉnh lỗi chính tả

Erika Kaulitz sorry, ss đừng giận tội nghiệp em. Em hứa lần sau em sẽ thông báo cho ss. Thanks ss đã đọc fic.
P/s: Em để Conan như vậy cho sau này mới hối hận. Em khoái hành Shin lắm mua ha ha
 
×
Quay lại
Top Bottom