- Tham gia
- 11/11/2012
- Bài viết
- 563
Tên fic: Những chuyến tàu không khứ hồi
Author: Heo Đất (đã xin phép ^^)
Nguồn: Conankun.yourme.net/
Ratting: K+
Summary: những câu chuyện tình Tokyo
.
.
.
_Đó là những chuyến tàu đi vào cõi âm -giọng Hatori đều đều - những chuyến tàu một đi không trở lại.Những hành khách trên tàu máu me chảy ròng ròng như vầy nè. Hoặc cũng có thể là cụt chân tay, hoặc là đầu nát bét..
_Em không nghe nữa! Em không nghe nữa đâu!!!!- cô nhóc Ran mới sáu tuổi trùm chăn, la oai oái
Hatori được dịp vênh mặt trêu tức em gái:
_Đồ nhát cáy không à.Chưa gì đã sợ rồi . Thế ai cứ đòi anh kể ý nhể?
_Kệ em!!! Đòi anh kể là một chuyện, sợ lại là một chuyện khác!
_Sazzz! Lêu lêu, đồ nhát gan!!!!
Tối nào cũng vậy, Ran đều bắt anh hai kể câu chuyện về chuyến tàu không khứ hồi cho cô nghe, nhưng cũng có thể do cô nhát, hoặc cũng có thể do anh hai bịa thêm quá nhiều chi tiết mà cô chả bao giờ nghe hết câu chuyện anh kể. Những lúc sợ quá mà anh không buông tha,vẫn lải nhải hoài thì cô sẽ hét toáng lên:" Mẹ ơi!!!! Anh Hatori bắt nạt con!!!!" . Chỉ cần thế là anh sẽ lủi thủi cắp cái gối về phòng, miệng lầm bầm những gì không rõ, nhưng đại khái là thề hôm sau không truyện gì hết. Vậy mà đâu lại vào đấy. Lúc nào cũng vậy hết.
.
.
.
Những chuyến tàu không khứ hồi
Buổi sáng ở Tokyo bắt đầu với những nhịp chạy êm ả của cuộc sống . Bà Kisaki dọn bữa sáng, không quên gói phần cơm trưa của hai đứa vào trong hai chiếc hộp xinh xinh, một to, một nhỏ, để gọn trên bàn. Riêng Ran còn được thêm một phần bánh và sữa tươi.
_ Nào, Hatori. Ăn nhanh đi con, bé Kazuha đang chờ dưới nhà rồi!
Hatori nghe mẹ nói, vội gắp chút thức ăn, chan canh và mau chóng kết thúc bữa ăn. Anh vơ cặp, không quên hộp cơm và gọi Ran:
_Ran! Đi thôi!
Cô gái đứng dưới tán lá anh đào xanh mướt. Là chị Kazuha, hí hí, người iu anh Hatori đó.
_A!!!! Chị Kazuha!!!!
Cô gái quay lại, làn da trắng ửng hồng dưới nắng sớm. Cô mỉm cười thật tươi:
_ Bé Ran đó à!
_Dạ, mẹ em nói mang bánh ngọt và sữa đậu nành cho chị nè!
_A! Thơm quá! Cho chị cảm ơn mẹ nhé. Mình đi học thôi em. À, Ran nghe hết câu chuyện về những chuyến tàu chưa.
_Dạ, em chưa. Nhưng chắc chắn là sau này sẽ nghe hết, chị ha!
_Ừ, bé Ran thiệt là giỏi!!!!
.
. Nhưng chẳng bao giờ nó có thể nghe hết câu chuyện dài ngoằng và đáng sợ ấy. Cả anh nữa, anh cũng không còn cơ hội để kể, anh đã lên một chuyến tàu và đi tới một nơi nào đó xa lắc xa lơ, một nơi mà nó không bao giờ chạm đến được. Ngày anh mất, nó đã bắt ba dẫn đi không biết bao nhiêu là ga tàu để tìm chuyến tàu vào cõi âm, để tìm anh. Nó tin chắc rằng anh đang mặc chiếc quần Jean te tua, đội chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc. Anh sẽ nhận ra nó, sẽ vẫy gọi nó. Nó sẽ chạy đến bám lấy chân anh, không cho anh đi đâu hết, kể cả có nằm ăn vạ. Nếu không, nó sẽ méc với chị Kazuha là anh xấu tính, ngủ chảy cả nước dãi, chị Kazuha sẽ không nói chuyện với anh, nó cũng sẽ bơ anh luôn. Nó chắc chắn anh sẽ phải sợ thôi, vì anh thương nó lắm và cũng không muốn cãi nhau với chị Kazuha đâu!!!!
.
.
.
tại nhà tang lễ.
Cô gái trẻ có mái tóc cột đuôi gà rũ xuống và rối bù ngồi im lặng bên quan tài. Cô không cười, không khóc. Gương mặt trái xoan tái xanh, gầy gò và xanh xao. Đôi mắt vô hồn, thất thần và trống rỗng. Nhìn cô y hệt một pho tượng thủy tinh, mong manh và có thể vỡ bất cứ lúc nào. Cô cứ ngồi im như thế, bao lâu cô không nhớ nữa nhưng nó dài quá, lâu quá, cứ như một thế kỷ.
Chỉ tới khi người ta định khiêng quan tài đi, cô thất thần, hét lên:
_A!!!!! Không!!! Đừng!!!!
Tiếng hét đầy căm hận, tiếng hét đầy sự đau khổ. Tiếng hét thay tiếng đổ vỡ của trái tim xé toạc cả bầu trời, xé toạc cả cái không khí im lặng đến rợn người của buổi lễ. Cô gái mỏng manh và xanh xao như một pho tượng cẩm thạch trắng từ từ ngã xuống. Đôi mắt khô khốc, cạn khô nước mắt. Không có một giọt lệ, chỉ còn một thứ dung dịch đỏ, xộc tanh!
Cùng lúc ấy, tại một sân ga Tokyo. Người bố râu kẽm bồng đứa con gái nhỏ xanh lét trên tay, hoảng hốt:
_Ran!!!!! Tỉnh lại đi con!!!! Cấp cứu!!! Cấp cứu!!!!!
Ngày anh đi, bầu trời xanh và trong đến lạ, không một gợn nắng!
.
.
.
Khi nó tỉnh dậy th.ì lơ mơ có tiếng khóc, là chị Kazuha, chị đang ôm di ảnh của anh hai mà khóc. Rồi chị nói với nó:
_Anh...Hatori..mất thật rồi Ran ơi! Chị xin em, đừng đi tìm anh ấy nữa. Nhà em chỉ còn mình em, em mà có mệnh hệ gì, ba mẹ em sống sao nổi????
Nó khẽ khàng ôm chị, chạm tay vào mái tóc rối của chị. Nó thương chị lắm. Nó coi chị như chị gái của nó. Nó nghe lời chị, nó không đi tìm anh nữa, nó chấp nhận sự thật.
Nhưng rồi chị cũng đi. Chị đi vào một đêm mưa nhỏ và dai dẳng, mảnh trăng con vùng vẫy rồi bị màn đêm bóp nghẹt và nuốt chửng, những tia chớp chực xé rách bầu trời đêm. Sự ra đi không được báo trước. Lá thư chị để lại vỏn vẹn vài chữ:" con cần tĩnh tâm lại, con sẽ xa nhà một thời gian, xin ba mẹ đừng lo lắng ".
Nửa đêm hôm ấy, mẹ chị đập cửa nhà nó, đưa cho ba mẹ nó xem bức thư, mẹ nó khóc ròng, áy náy vô hạn bởi dù sao sự ra đi của chị cũng là do anh Hatori mất. Mẹ chị vật vã, ngất lên ngất xuống vì con. Gia đình chị còn mời một bà đồng về. Bà ta múa may một hồi rồi phán rằng: do duyên âm níu duyên dương nên chưa dứt ra được. Nó không hiểu bà ta nói gì, chỉ biết là hình như vì vậy mà mẹ chị đã quỳ trước mộ anh mà khóc:
_Tôi xin cậu, tôi van, tôi lạy cậu, nó còn trẻ dại! Xin cậu trả nó lại cho tôi! Trả con bé kazuha cho vợ chồng tôi!!!
Đương nhiên là anh không trả lời. Có lẽ anh đã đáp xuống một ga nào đó ở thế giới bên kia. Chỉ có tiếng côn trùng lạnh lẽo, tiếng gió nghĩa địa hun hút đáp lời người mẹ nhớ thương con đến cùng cực...
_Tobe Continue_
Author: Heo Đất (đã xin phép ^^)
Nguồn: Conankun.yourme.net/
Ratting: K+
Summary: những câu chuyện tình Tokyo
.
.
.
_Đó là những chuyến tàu đi vào cõi âm -giọng Hatori đều đều - những chuyến tàu một đi không trở lại.Những hành khách trên tàu máu me chảy ròng ròng như vầy nè. Hoặc cũng có thể là cụt chân tay, hoặc là đầu nát bét..
_Em không nghe nữa! Em không nghe nữa đâu!!!!- cô nhóc Ran mới sáu tuổi trùm chăn, la oai oái
Hatori được dịp vênh mặt trêu tức em gái:
_Đồ nhát cáy không à.Chưa gì đã sợ rồi . Thế ai cứ đòi anh kể ý nhể?
_Kệ em!!! Đòi anh kể là một chuyện, sợ lại là một chuyện khác!
_Sazzz! Lêu lêu, đồ nhát gan!!!!
Tối nào cũng vậy, Ran đều bắt anh hai kể câu chuyện về chuyến tàu không khứ hồi cho cô nghe, nhưng cũng có thể do cô nhát, hoặc cũng có thể do anh hai bịa thêm quá nhiều chi tiết mà cô chả bao giờ nghe hết câu chuyện anh kể. Những lúc sợ quá mà anh không buông tha,vẫn lải nhải hoài thì cô sẽ hét toáng lên:" Mẹ ơi!!!! Anh Hatori bắt nạt con!!!!" . Chỉ cần thế là anh sẽ lủi thủi cắp cái gối về phòng, miệng lầm bầm những gì không rõ, nhưng đại khái là thề hôm sau không truyện gì hết. Vậy mà đâu lại vào đấy. Lúc nào cũng vậy hết.
.
.
.
Những chuyến tàu không khứ hồi
_ Nào, Hatori. Ăn nhanh đi con, bé Kazuha đang chờ dưới nhà rồi!
Hatori nghe mẹ nói, vội gắp chút thức ăn, chan canh và mau chóng kết thúc bữa ăn. Anh vơ cặp, không quên hộp cơm và gọi Ran:
_Ran! Đi thôi!
Cô gái đứng dưới tán lá anh đào xanh mướt. Là chị Kazuha, hí hí, người iu anh Hatori đó.
_A!!!! Chị Kazuha!!!!
Cô gái quay lại, làn da trắng ửng hồng dưới nắng sớm. Cô mỉm cười thật tươi:
_ Bé Ran đó à!
_Dạ, mẹ em nói mang bánh ngọt và sữa đậu nành cho chị nè!
_A! Thơm quá! Cho chị cảm ơn mẹ nhé. Mình đi học thôi em. À, Ran nghe hết câu chuyện về những chuyến tàu chưa.
_Dạ, em chưa. Nhưng chắc chắn là sau này sẽ nghe hết, chị ha!
_Ừ, bé Ran thiệt là giỏi!!!!
.
. Nhưng chẳng bao giờ nó có thể nghe hết câu chuyện dài ngoằng và đáng sợ ấy. Cả anh nữa, anh cũng không còn cơ hội để kể, anh đã lên một chuyến tàu và đi tới một nơi nào đó xa lắc xa lơ, một nơi mà nó không bao giờ chạm đến được. Ngày anh mất, nó đã bắt ba dẫn đi không biết bao nhiêu là ga tàu để tìm chuyến tàu vào cõi âm, để tìm anh. Nó tin chắc rằng anh đang mặc chiếc quần Jean te tua, đội chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc. Anh sẽ nhận ra nó, sẽ vẫy gọi nó. Nó sẽ chạy đến bám lấy chân anh, không cho anh đi đâu hết, kể cả có nằm ăn vạ. Nếu không, nó sẽ méc với chị Kazuha là anh xấu tính, ngủ chảy cả nước dãi, chị Kazuha sẽ không nói chuyện với anh, nó cũng sẽ bơ anh luôn. Nó chắc chắn anh sẽ phải sợ thôi, vì anh thương nó lắm và cũng không muốn cãi nhau với chị Kazuha đâu!!!!
.
.
.
tại nhà tang lễ.
Cô gái trẻ có mái tóc cột đuôi gà rũ xuống và rối bù ngồi im lặng bên quan tài. Cô không cười, không khóc. Gương mặt trái xoan tái xanh, gầy gò và xanh xao. Đôi mắt vô hồn, thất thần và trống rỗng. Nhìn cô y hệt một pho tượng thủy tinh, mong manh và có thể vỡ bất cứ lúc nào. Cô cứ ngồi im như thế, bao lâu cô không nhớ nữa nhưng nó dài quá, lâu quá, cứ như một thế kỷ.
Chỉ tới khi người ta định khiêng quan tài đi, cô thất thần, hét lên:
_A!!!!! Không!!! Đừng!!!!
Tiếng hét đầy căm hận, tiếng hét đầy sự đau khổ. Tiếng hét thay tiếng đổ vỡ của trái tim xé toạc cả bầu trời, xé toạc cả cái không khí im lặng đến rợn người của buổi lễ. Cô gái mỏng manh và xanh xao như một pho tượng cẩm thạch trắng từ từ ngã xuống. Đôi mắt khô khốc, cạn khô nước mắt. Không có một giọt lệ, chỉ còn một thứ dung dịch đỏ, xộc tanh!
Cùng lúc ấy, tại một sân ga Tokyo. Người bố râu kẽm bồng đứa con gái nhỏ xanh lét trên tay, hoảng hốt:
_Ran!!!!! Tỉnh lại đi con!!!! Cấp cứu!!! Cấp cứu!!!!!
Ngày anh đi, bầu trời xanh và trong đến lạ, không một gợn nắng!
.
.
.
Khi nó tỉnh dậy th.ì lơ mơ có tiếng khóc, là chị Kazuha, chị đang ôm di ảnh của anh hai mà khóc. Rồi chị nói với nó:
_Anh...Hatori..mất thật rồi Ran ơi! Chị xin em, đừng đi tìm anh ấy nữa. Nhà em chỉ còn mình em, em mà có mệnh hệ gì, ba mẹ em sống sao nổi????
Nó khẽ khàng ôm chị, chạm tay vào mái tóc rối của chị. Nó thương chị lắm. Nó coi chị như chị gái của nó. Nó nghe lời chị, nó không đi tìm anh nữa, nó chấp nhận sự thật.
Nhưng rồi chị cũng đi. Chị đi vào một đêm mưa nhỏ và dai dẳng, mảnh trăng con vùng vẫy rồi bị màn đêm bóp nghẹt và nuốt chửng, những tia chớp chực xé rách bầu trời đêm. Sự ra đi không được báo trước. Lá thư chị để lại vỏn vẹn vài chữ:" con cần tĩnh tâm lại, con sẽ xa nhà một thời gian, xin ba mẹ đừng lo lắng ".
Nửa đêm hôm ấy, mẹ chị đập cửa nhà nó, đưa cho ba mẹ nó xem bức thư, mẹ nó khóc ròng, áy náy vô hạn bởi dù sao sự ra đi của chị cũng là do anh Hatori mất. Mẹ chị vật vã, ngất lên ngất xuống vì con. Gia đình chị còn mời một bà đồng về. Bà ta múa may một hồi rồi phán rằng: do duyên âm níu duyên dương nên chưa dứt ra được. Nó không hiểu bà ta nói gì, chỉ biết là hình như vì vậy mà mẹ chị đã quỳ trước mộ anh mà khóc:
_Tôi xin cậu, tôi van, tôi lạy cậu, nó còn trẻ dại! Xin cậu trả nó lại cho tôi! Trả con bé kazuha cho vợ chồng tôi!!!
Đương nhiên là anh không trả lời. Có lẽ anh đã đáp xuống một ga nào đó ở thế giới bên kia. Chỉ có tiếng côn trùng lạnh lẽo, tiếng gió nghĩa địa hun hút đáp lời người mẹ nhớ thương con đến cùng cực...
_Tobe Continue_