Đối với cả hai, có một thứ còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần áp lực dư luận, cho nên việc thực sự công khai là người yêu cậu đã không còn đáng sợ như cô ta từng vài lần mơ mộng nghĩ tới.
Mà công khai có nghĩa là cô ta cùng cậu ấy có thể thoải mái hẹn hò cùng nhau, cùng đi dạo trên phố, nắm tay nhau, khoác vai nhau, hay là hôn nhau. Sau tất cả nỗ lực muốn đóng một vai cao cao thượng thượng cảm động tới chảy nước mắt, cuối cùng cô ta lại trở nên tùy tiện đến vậy, kể cả trước chế giễu của cậu vẫn có thể mặt dày mà thể hiện ích kỷ.
-Với lí do yêu một người thân thế bất minh lại còn là ngoại quốc, lượng fans giảm sút mất của nghệ sĩ nổi tiếng Jeon Jeong Kook chỉ trong vòng một ngày đã lên đến con số gần một triệu, mà dường như với người nào đó chẳng có liên quan gì ấy nhỉ?
-Idol công bố người yêu liền ra vẻ đau khổ, phẫn nộ rồi thì lại bỏ rơi idol từng lớn tiếng nói là thanh xuân của chính mình, cái loại fan đáng khinh bỉ ấy, anh nói em phải quan tâm tới bọn nó hả, không xứng!
Nhưng mà, hiện tại đang là ở nơi công cộng, cô ta có thể nào đừng lớn tiếng mấy lời nhẫn tâm như vậy được không?
-Con hồ ly tinh, vì nó, tất cả là vì nó mà bạn tao mới tử tự.
-Này, đừng quá khích…
Tiếng hét căm giận từ một bàn phía xa, như hận không thể lập tức lao tới bóp chết cô ta. Cậu muốn lên tiếng trấn áp liền bị cản lại, cô ta muốn nghe cho rõ, rồi mới biết phải dùng cách thức gì đối mặt với sự phẫn nộ của đối phương. Tất nhiên, giận quá mất khôn, từ miệng cô gái lạ mặt đó chỉ toàn là cay nghiệt, lý lẽ là gì, có ăn được không?
-Nó là cái thá gì, thứ đồ ngoại quốc rẻ tiền mà đòi thành người yêu của anh ấy. Chỉ vì một đứa đ.é.o có tư cách như nó mà con bạn thân đáng thương của tao phải chết, nó phải đền mạng cho cậu ấy, dẫu cái mạng chó ấy làm sao có thể xứng an ủi linh hồn cô đơn của cậu ấy lúc này.
-Này bạn nhỏ…
Cô ta đã đứng dậy định tiến lại phía đó, cậu kéo tay cô ta giữ lại, lắc lắc đầu lo lắng. Đáp lại cô ta khẽ mỉm cười, cậu sẽ tin cô ta mà phải không, rằng cô ta là một người rất mạnh mẽ.
-Anh là sợ con bé đó sẽ bị em dọa mất.
-Ngồi im đây cho tôi! =”=
-Haha.
Một màn như thế cứ vậy càng làm kẻ có ác cảm thêm căm ghét.
Đối phương đang giận đến toàn thân run lên, kẻ ngu cũng đoán chừng được nhóc ta nhất định có thể lao tới động tay động chân với cô ta, cho nên trước tiên cô ta buộc lòng phải nhắc nhở.
-Động khẩu cấm động thủ, với ai cũng đều không tốt nhé!
Đối phương im lặng là đồng ý, lúc này cô ta mới không kiêng dè bắt bẻ.
-Thứ nhất, đính chính nhé, ta không cướp mất Kook từ tay ai cả, không phải là kẻ thứ ba để mà bị gọi là hồ ly tinh. Huống chi hồ ly tinh thì phải xinh đẹp các thứ, điều này thực sự quá sức không dám nhận rồi. =’)))))
Cách đó không xa có một người cứ vô tư bật cười thích thú.
Ác cảm tiếp tục nhân lên. Hai kẻ các người vừa tung vừa hứng t.ình tứ hợp nhau quá nhỉ? Thể hiện cho ai coi chứ??? Ngứa mắt!
-Thứ hai, cái gì gọi là “ngoại quốc rẻ tiền”, định nghĩa mới này vui đấy, cười không nổi luôn.
Thái độ cô ta bắt đầu trở nên nghiêm trọng, ánh mắt sắc như dao thiếu điều đâm thủng định kiến lệch lạc của đối phương nữa thôi. Từ lúc cô ta dám không màng ảnh hưởng mà phản ứng lại mình, cô nhóc này đã biết cô ta chẳng phải loại vừa, không nghĩ kỳ thực lại đáng sợ đến vậy, có chút e ngại, sự khắc nghiệt trong đôi mắt dần dần lụi đi…
-Nói thật nhé, cái loại như đứa bạn của nhóc chết là đáng, tưởng rằng làm vậy mà chứng tỏ được tình cảm mãnh liệt của mình hay gì, chỉ khiến người ngoài nhìn vào thấy nực cười mà khinh bỉ. Nếu nhóc ta mà biết thực chất Kook của nhóc ấy dai dẳng níu kéo một đứa không có tư cách gì như ta, chắc có bao nhiêu lần sống lại cũng ức không nổi chết đi bấy nhiêu lần.
-Cái gì chứ? Anh ấy là nghệ sĩ nổi tiếng mắc gì phải như thế? Hạ bệ người yêu như vậy là cách mày đối với anh ấy sao?
-Lại nghĩ rằng mình hiểu cậu ấy lắm, không sợ bị cười vào mặt cho.
-Con khốn mày giờ được anh ấy yêu chiều bảo vệ thì hay ho rồi, muốn nói gì mà chả được.
-Yêu chiều bảo vệ?
Nhịn hết nổi rồi, liên quan tới tính mạng con người cậu quả thực không muốn trở thành người vô tâm vô phế cười cợt thản nhiên. Nghe tới bốn chữ đó càng không thể ngồi yên im lặng thêm nữa.
-Cô ấy nói đúng đấy, là tôi nhất mực muốn cô ấy yêu tôi, bị từ chối cũng hai lần chẳng phải ít, mà lí do lúc nào cũng là vì không muốn tôi phải dính líu tới một người kém cỏi như cô ấy. Rút cuộc như nào mới là có tư cách, chỉ cần tôi yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu tôi, đơn giản vậy thôi mà, tôi suy cho cùng chỉ là một người có trái tim như bao người, hạnh phúc thôi mà cũng cần phải phù hợp với đẳng cấp à? Vớ vẩn, chỉ vì tôi yêu ai đó lại quay lưng với tôi, càng vớ vẩn. Thứ tình cảm phù phiếm không có giá trị ấy thực sự tôi không cần đâu, cùng với nó, các người biến hết đi thì hơn.
-Này, anh quá lời rồi đấy…
-Thấy chưa, cô ấy sẵn sàng tự mình gây chuyện hại tôi nhưng lại không muốn tôi tự hại thanh danh của chính mình. Các người chỉ biết nếu cô ấy phản kháng sẽ không ngớt lời chỉ trích, đến lúc tôi vì cô ấy lên tiếng lại nói cô ấy được tôi yêu chiều bảo vệ rồi bao che, cuối cùng tất cả đả kích cứ đầu cô ấy mà đổ xuống. Vậy thì cứ thế đi, chúng tôi có làm gì thì định kiến của các người cũng đâu thể vì đó mà thay đổi phải không? Thế nên chúng tôi cũng sẽ chẳng quan tâm đâu. Còn chuyện có người vì tôi mà chết, toàn bộ là do họ tự chuốc lấy, ai bảo ngu. Con người thật của tôi chính là như vậy đấy, hợp với cô gái này quá chứ, giờ có còn thấy cô ấy không đủ tư cách nữa không? So với sự bá đạo tàn nhẫn của cô ấy, tôi mới là người không đủ tư cách nhé.
Nắm tay cô ta rời khỏi đám đông đang nhất loạt shock lên shock xuống, mãi lâu sau tới nơi vắng người rồi cậu mới rú lên được.
-Anh sẽ giải nghệ, mất hết hình tượng rồi còn đâu aaaaaaa…
-Không hề, anh hôm nay rất ngầu, Kook của Yang là ngầu nhất, yêu Kook nhất!
Đó tuyệt nhiên là một lời an ủi của người yêu cậu nhất trên đời. Bởi có một sự thật đáng buồn là sau hôm đó lượt fan bỏ follow cậu tiếp tục giảm tới thương tâm…
Nhưng vậy thì thế nào, yêu cô ta là cậu đã xác định tất cả rồi, cho nên đã chuẩn bị cho tất cả rồi. Cậu từng trong một khoảng thời gian dài không màng điều gì chỉ tập trung cho ước mơ và sự nghiệp, rồi thì cậu nhận ra điều gì? Muốn yêu thương một ai đó cũng cần phải cân nhắc đối với thân phận của mình đó liệu có phải là sự lựa chọn tốt nhất không, hay muốn cân bằng giữa sự nghiệp với tình yêu nhất thiết phải đi theo tiêu chuẩn của dư luận với fans. Mà đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, dù là nghệ sĩ nào yêu người nào cũng sẽ đều vấp phải phản đối, dù ít dù nhiều. Những lời của cô ta chân chính khai sáng trong tư tưởng của cậu, cái gọi là tư cách thực chất chỉ là định kiến của người đời mà thôi, phù hợp với sở thích của mình không mới là hoàn hảo. Và những fans đem sự quay lưng của họ ra để thể hiện thái độ, quả thực quá ư là đáng cười rồi, họ không cần mình, thì thôi đi.
-Mình lấy nhau đi em!
Ngày hôm nay, cậu rút cuộc cũng đã nhìn ra được sự yếu đuối lớn nhất của người con gái mà cậu luôn những tưởng rằng rất mạnh mẽ ấy.
Chỉ có điều, cậu thực sự không hối hận việc mình đã đưa cô ta tới nơi này. Lễ cưới của anh trai cậu, người yêu cậu là cô ta sao có thể không có mặt, cũng coi như là lần đầu ra mắt gia đình. Mọi người thì không nói thẳng nhưng cậu vẫn hiểu được họ có chút định kiến với cô ta cho nên đã năm lần bảy lượt tìm cớ chối từ, hiện tại yêu nhau cũng đã gần một năm, có lẽ cũng không thể trốn tránh tiếp được nữa.
Tuy nhiên, cậu hình như đã lo lắng quá nhiều, cô gái có vẻ rất bá đạo, vô lối ấy với người nhà của cậu lại hết sức lễ phép, hiểu chuyện mặc cho thái độ của họ đôi khi cũng có phần khắc nghiệt. Chẳng quan trọng họ có phải người thân của cậu mới được đãi ngộ như vậy hay không, cậu vẫn có cảm giác an tâm, ít ra cô ta cũng vì tình yêu của cả hai mà nỗ lực, không vì cá tính riêng của mình như khi trước đối với fan của cậu. Chỉ là điều khiến cậu phải day dứt lúc này lại là điều cậu chưa từng nghĩ tới, cô ta ở bên cậu chưa một giây phút nào yếu đuối đau khổ khiến cậu quên mất rằng cô ta cũng chỉ là một người con gái bình thường mà thôi, bề ngoài mạnh mẽ đến mấy cũng phải có thứ khiến cô ta phải chạnh lòng. Chính là lúc nhạc cưới vui vẻ vang lên, tất thảy ai ai cũng đều tươi cười, chỉ có ánh mắt ấy bi thương đến ám ảnh.
Trên đời này rút cuộc đâu mới là đau đớn nhất? Ban đầu, cậu luôn nghĩ hai người bất chấp chia ly ngay trước mắt vẫn yêu nhau, dù thế nào cũng sẽ có lúc đau đớn mà điên cuồng gào thét phẫn nộ. Nhưng thực ra, nỗi đau âm ỉ không cách nào phát tiết được mới là khổ sở nhất, cô ta hiện tại chính là đang một mình gặm nhấm nỗi đau thống khổ ấy, mà cậu dù nói ra hay không nói ra cũng đều sẽ khiến cả hai phải tổn thương. Còn đối với cậu, không thể cho người con gái mình yêu một lễ cưới viên mãn hạnh phúc, trước khi ra đi cũng không thể một lần để cô ấy được khoác lên người bộ lễ phục đẹp nhất trong mọi bộ lễ phục, đó mới là nỗi đau sâu sắc nhất. Nhưng mà, cậu vẫn muốn thử.
Nghĩ rằng vì quá ồn ào cô ta không nghe rõ những lời mình mới nói, cậu định nhắc lại, liền kiên quyết bị cự tuyệt.
-Không thể được.
-Chẳng có gì mà không thể…
-Đây không phải lúc thích hợp để nói chuyện này. Người nhà anh không hiểu sẽ còn nghĩ về em như thế nào?
-Em vẫn quan tâm tới thái độ của người nhà anh như vậy chẳng lẽ lại không hiểu chuyện đó nhất định sẽ phải xảy ra hay sao?
Biết cô ta đuối lí, cậu liền kéo cô ta tới nơi không người, nghiêm túc tiếp tục vấn đề.
-Dù chỉ là 8 năm nữa thôi, anh đã yêu em tức là chấp nhận chỉ cần được ở bên em bấy nhiêu đó, nhưng không thể nào để em phải thiệt thòi không danh không phận suốt 8 năm như vậy. Anh biết em lo lắng cho anh, nhưng nếu đã quyết định yêu anh rồi, em có thể hãy để anh cũng được phép lo lắng ngược lại em hay không?
-Thà rằng anh nói muốn mình lấy nhau là vì sức ép từ gia đình. Tại sao lại là vì em, tại sao lí do lại là em? Tại sao chứ…
-Vì anh yêu em, vì em xứng đáng. Cho nên, Yang ah, đừng có khóc.
Nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng. Những giọt nước mắt kia dù là vì hạnh phúc hay sao đi nữa, cậu cũng không hề muốn chúng xuất hiện, bởi chúng khiến con tim cậu rất đau, rất đau.
-Anh cũng muốn em trở thành người con gái hạnh phúc nhất thế gian này, đã hứa sẽ ở bên em tới giây phút cuối cùng rồi mà, nhưng đối với tình yêu của em dành cho anh làm sao có thể đủ, phải hạnh phúc hơn nữa, từng khoảnh khắc đều phải hạnh phúc, nhiều thật nhiều.
Cậu đâu hiểu được, đời này nào có gì hoàn hảo đến thế, càng tham lam chiếm giữ càng phải trả cái giá đắt đỏ mà thôi. Có điều, mưu cầu hạnh phúc là đúng đắn, cô ta ít nhất sẽ thỏa mãn điều ấy cho cậu.
-Em đồng ý, với một điều kiện.
-Chỉ trong phạm vi có thể chấp nhận được.
-Anh buộc phải chấp nhận.
Rồi, cậu thua.
-Không phải bây giờ, cũng không phải thời gian tới, nhất định phải là những ngày cuối cùng của 8 năm sau.
Không để cậu ngắt lời, cô ta nói luôn.
-Những ngày đó cả hai chúng ta ắt hẳn có cố gắng cách mấy cũng không thể nào thực sự vui vẻ được, cho nên lúc ấy anh cưới em, sẽ là hạnh phúc trọn vẹn nhất, em có ra đi cũng sẽ không còn gì phải hối tiếc nữa.
-Em là không tin anh có phải không?
Sợ cậu trong 8 năm tới sẽ thay lòng đổi dạ, sợ cậu mệt mỏi chịu không nổi sẽ buông tay, thực chất chính là không tin cậu, có phải không?
-Thế nên, anh hãy chứng minh đi.
-Được, em được lắm, vậy mà lại không tin anh.
-Kook ah, đồng ý với em, nhé!
Hết cách rồi, ngoại trừ việc cô ta yếu đuối van xin cậu hãy từ bỏ cô ta ra, còn lại tất cả cậu đều sẽ đáp ứng.
Tám năm tới sẽ hạnh phúc như thế nào, lại khó khăn như thế nào, cô ta căn bản không phải là không tin cậu. Có một bí mật cậu sẽ mãi mãi không bao giờ biết được…