Thời gian trôi, để lại vết hằn sâu..
Từng giờ một, phong vẫn rơi. Gió vẫn đưa, người ấy vẫn ngồi.
Đôi mắt xanh hoang dại, nét vô thần dần mất đi. Phong rơi, đậu lại trên vai..
Có ai đó ở đó, một chút thôi. Nàng mỉm cười, giọng ngân nga. Đôi mắt xanh tím khẽ bồi hồi.
Có ai đó trong màu lá, ánh mắt buồn mênh mông, cùng giọng nói luôn nhỏ giọng. Trầm buồn, ngắt quãng sau những giấc mơ..
Có ai đó khẽ ôm lấy anh từ phía sau, chậm rãi vuốt ve, rồi lại nhanh chóng rời đi.
Anh khẽ ho, thấy lồng ngực phập phồng lên xuống.
Trái tim đáng ghét này, sao còn chưa ngừng đập? Anh khẽ xuyến xao, rồi lại chậm rãi đứng dậy.
Miện đắng chát, cảm giác như dần mất đi. Thứ quan trọng trong đời anh, là gì? Anh cũng không còn nhớ, bên tai chỉ nghe tiếng gió.. Kí ức dừng lại ở bên ngày hôm đó..
Người con gái ấy, là người anh yêu..
Người con gái ấy, là người anh có níu cũng chẳng giữ được.
Nên vui hay buồn?
Shinichi mỉm cười, thấy cơn gió dần lạnh hơn.
Rừng phong xao động, lá phong đưa, xoay tít, là đà, rơi.
Cô không còn ở đây nữa, không còn ở đây nữa.. một người, mà anh đã tự chọn cách đẩy xa tầm tay của mình. Shinichi thấy trống rỗng.
Hơi thở chậm dần, nàng nói dối, rõ ràng là nàng không bao giờ tỉnh lại..
Shinichi thở nhẹ, để chút cảm xúc trôi qua, rồi lướt trên tất cả.
Là vì ai, mà đêm ngày trông ngóng..
Là vì ai, mà ta thấy như mất cả thế gian...
Không một ai, có thể bước vào.
Không một ai, thay thế được nàng..
Phong vẫn rơi.. ướt đẫm kí ức..
Hơi thở nghẹn lại, rồi những cảm xúc vỡ tràn ra.
Nàng ở đâu? Sao ta thấy xung quanh toàn là vỡ nát...
Nàng ở đâu... Sao đi mãi chẳng quay về?
Yêu thương là không đủ...
Yêu thương chưa bao giờ là đủ...
Kí ức màu phong.. rơi, xoay tít..
Một giọt nước khẽ rơi, tan vào gió. Để lại chút vết thương trên mặt đất..
Rồi chúng ta sẽ lại gặp nhau.. tuyệt đối đến chân trời góc bể, chúng ta sẽ lại gặp nhau..
~The End~