[Shortfic] Nơi ngọn gió dừng chân

chuonggio27112002

Thành viên
Tham gia
26/6/2015
Bài viết
13
Title: Nơi ngọn gió dừng chân
Author: Akori
Pairings: ShinxRan
Disclaimer: Nhân vật thuộc về bác A.G nhưng cốt truyện là của tớ *kêu gào* của tớ đó :v
Genre: Funny+Happy Ending
Rating: K
Summary: *Au: thật sự thì mình chưa biết viết sum như thế nào nên chỉ sơ sài, nhá :3* Cô - Ran Mori và một cuộc gặp gỡ vô tình với anh chàng "chảnh chọe" Kudo Shinichi đầy tài can+chơi nhạc đệ nhât+ lạnh hơn cục băng ở Bắc Cực (vì hôn nhân gia đình đã vỡ tan mang theo tương lai của cậu vào bóng tối *Au: mình viết mà cảm thấy thương "bé Shin" kinh khủng*). Xong, tình yêu cũng như nụ cười tỏa nắng của cô đã thắp sáng trái tim cậu
 
Chap 1
-----Ran POV-----
Trường tôi đang học là một ngôi trường năng khiếu nghệ thuật. Chúng tôi - học sinh của trường, ngoài việc học các môn học văn hóa như các bạn học sinh trong các trường bình thường khác, còn học thêm vài môn đặc biệt như diễn xuất và nhạc cụ... Nhạc cụ chia nhỏ ra thadnh rất nhiều loại khác nhau như violin, piano, trompet, trống, rồi thêm cả ghi-ta nữa... Chính vì thế, nên việc học ở ngôi trường đặc biệt này khá vất vả.

Vì là ngôi trường đặc biệt nên học sinh của trường cũng có nhiều người đặc biệt. Người thì là ca sĩ teen nổi tiếng sắp ra album, người thì là diễn viên nhí đã từng đóng vài bộ phim truyền hình, hay là một tay piano đi thi đấu quốc tế...

Tôi - Ran Mori, một cô gái khá nổi tiếng vì thành tích karate nổi bật trong trường. Nhưng vì sở thích nghe piano, nên tôi cũng cầm lòng xin vào một lớp học piano ngoài giờ của trường. Nếu có thể hơn nữa thì tôi sẽ gắn bó với cây đàn bằng cách trở thành cô giáo dạy piano. Hehe, thật là một tương xán lạn cho bổn cô nương ta mà.
- Nài, nài....
Hơ, sao lại có tiếng "Nài, nài..." trong óc tôi vầy nè?
- Bồ tỉnh chưa vậy, ngồi tha tha thẩn thẩn như con mất hồn. Nài, dậy đê, trở lại với thực tại đê.
Tôi bừng tỉnh. Trước mặt tôi là cô bạn thân của tôi - Sonoko. Nó lắc vai tôi đến chóng cả mặt, đom đóm mắt bảy sắc cầu vồng cứ hiện lên trong mắt tôi.
- Ê, bồ thôi đi, chóng mặt quá. Người ta đang ảo tưởng (Au: ảo tưởng sức mạnh =.=) hay mà, cứ phá hoài, bộ hông chán hả?
Sonoko vênh mặt, bĩu môi:
- Hứ, cậu toàn ảo tưởng toàn mấy cái hông đâu, nài nhá, tớ là phải cày nát bét bèn bẹt mấy cái giấc mơ chỉ hiện hữu trong đầu cậu ra. Không lo mà tán thèn nào đi cho tớ thơm lây một tí, thư tỏ tình cũng đầy gầm bàn mà cứ ngồi lì ra... Bla..Bla.
Ôi trời ơi, mấy câu sau tôi không thèm để ý, nhưng con bạn thân chơi cùng tôi mấy năm học, nó... nó đang lợi dụng tôi để kiếm bạn trai kìa.
- Tức là bồ đang lợi dụng mình để kiếm bạn trai à?
Tôi gặng hỏi, nhưng cái mà tôi nhận được là một cái cười mỉa mai của cô bạn. Xí, bạn với chả bè.

-----POV của "bé Shin"----- (Au: tung hoa)
Tôi là học sinh đã học lâu năm ở cái trường "dở hơi biết bơi" này. Trời ạ, môn học thì chán ngắt, học thêm thì vất vả, núi bài tập về nhà cao hơn núi Thái Sơn. Đúng là địa ngục. Nhưng mà, vì vẻ ngoải bảnh trai và tài năng đánh đàn "đố ma nào chê" nên tôi rất nổi tiếng. Tôi nhìn ra phía cửa sổ, mỉm cười một mình.
- Ê, cha nội, đi đá bóng hơm? Nửa tỉnh nửa mê suốt mấy tiếng rồi đó. Đừng nói với tui là cha tự kỷ rồi ha.
Cái tên vừa chọc tôi là Kaito. Nó là thằng bạn chí cốt của tôi suốt mấy năm học ở đây, bảnh trai cũng chẳng kém tôi là mấy. Mỗi tội, nó đen ơi là đen, như cái cột nhà cháy nên cũng không ai chú ý nó lắm.
- Đi thì đi, làm gì mà chọc người ta dữ vậy? Cơ mà cậu vừa bảo tôi bị tự kỷ à?
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói. Nó nhìn tôi cười đầy trêu chọc rồi đánh trống lảng một cách trắng trợn:
- Chuẩn bị tinh thần đi nhé, đội mình đá hôm nay hơi mạnh đấy. Mà tôi xin cha nội đừng thất thần lúc đá bóng nữa, thua thì đúng là mất mặt đội bóng.
Ơ cái tên này, tôi đào đâu ra thời gian để thất thần cơ chứ. Tôi dứ dứ nắm đấm trước mặt nó, rồi quay lưng đi vào phòng thay đồ.

Trận bóng đá hôm nay thật căng thẳng và khốc liệt. Đội tôi và đội địch đang hòa tỉ số. Tên nào tên nấy mồ hôi chảy đầm đìa. Riêng tôi đứng ở vị trí thủ vệ thì nhàn hơn rất nhiều. Miên man suy nghĩ, tôi không để ý đối phương đã sút bóng cho nên... Bốp!!!!! Quả bóng dội thẳng vào mặt tôi một cách không thương tiếc. Nổ đom đóm mắt, choáng váng, tôi lấy lại bình tĩnh để nhìn xem kẻ nào đã sút cú đó. Tôi nhắm thẳng vào tên khùng lúc nãy, lấy hết sức bình sinh mà đá. Cú đá mạnh tới nỗi cái tên bên đội đối phương ngã chỏng quèo, và văng ra ngoài sân bóng... Binh!!!!
- Va phải người rồi. Sao cậu ác thế.
Kaito la lớn. Cậu bực dọc chạy lại. Một cô gái tóc đen mắt tím đang xoa cái đầu u thành một cục to tướng, miệng không ngừng nguyền rủa kẻ nào đã sút bóng.

-----POV của chị Ran iu dấu-----
Tôi đang trên đường ra sân thể dục. Nắng vàng dịu dàng đọng lại trên tóc tôi. Sonoko nhìn tôi chằm chằm, rồi đánh giá, như mọi khi:
- Bồ đi thẩm mĩ à, dạo này đẹp phát sợ luôn.
Tôi cười toe. Hóa ra con bạn vẫn hay để ý đến tôi, lo lắng cho tôi, nhưng mà nó không biết thể hiện lắm nên cứ thành mấy câu chọc quê không à. Đang định nói, một thứ gì to, tròn đập mạnh vào đỉnh đầu tôi. Choáng váng. Xây xẩm. Thứ đó rơi xuống chân tôi. Một quả bóng tròn vo. Tôi nhặt nó lên, dùng sức như muốn bóp nó nổ tan tành.
- Mẹ kiếp, tên nào chơi bóng bất cần vầy. Thật đáng nguyền rủa.
Tôi vừa xoa cục u vừa lẩm bẩm. Sonoko vỗ vai tôi an ủi, thì lúc đó có hai bóng người chạy tới. Cả hai nhìn hao hao giống nhau. A, nhớ rồi, hai người này nổi tiếng bậc nhất trường. Người kia là Kudo Shinichi, là một nghệ sĩ tài hoa về lĩnh vực đánh đàn, chơi thể thao thì miễn chê, được nhiều fan nữ hâm mộ. Bên cạnh là một cậu trai da đen sì, tôi chắc mẩm là Kaito, biệt danh là "cột nhà cháy", học giỏi, đào hoa, tính tình vui vẻ hơn Shinichi, chơi thể thao cũng rất cừ. Hơ, làm ơn đừng nói họ sút quả bóng vào tôi nha.
- Trả cho tôi quả bóng. Nhanh lên, bọn tôi phải kết thúc trận đấu, không chần chừ đuợc đâu.
Người vừa nói là Shinichi. Cái tên đáng ghét, một lời xin lỗi còn hổng có, còn làm mặt lạnh đòi bóng à? Tôi bất bình:
- Nè cậu kia, một lời xin lỗi còn không có, mà còn đòi lại bóng à? Xin lỗi tôi mau đi!!!!!
Tôi hét lên. Cậu ta làm ngơ với câu tôi nói, rồi mỉa mai tôi một cách vô cùng đáng ghét:
- Đồ đầu đất, mắt mù, nhìn xung quanh cũng không biết nhìn, bị bóng đập trúng là đúng rồi.
- Cậu biết gì mà nói, hả đồ dở hơi, đồ hậu đậu, đá bóng cũng không biết đường đá... Bla..Bla...
Tôi gân cổ lên cãi lại. Kết quả là một trận đấu khẩu nổ ra, những tiếng cãi vã to thấu trời thấu đất, học sinh bu lại xem nhiều vô kể. Nói không biết bao nhiêu câu, cậu ta cũng không xin lỗi, khiến tôi vô cùng bực mình. Tôi ném quả bóng lên trời, đồng thời cũng nhảy lên, chắp hai tay thành nắm đấm, dùng toàn bộ sự ấm ức dồn vào nó rồi đấm thật mạnh vào quả bóng. Nó không vỡ, nhưng lao xuống mặt đất như thiên thạch, và... BINH!!!!!! Quả bóng đập vào mặt kẻ đáng ghét Shinichi, rơi xuống đất, nổ một tiếng, khiến học sinh trong các lớp đang học ngó ra ngoài. Sau đó, tôi nhìn thấy khuôn mặt méo mó đáng thương của cậu.
- Này cô kia, nhớ đấy, vụ này tôi bỏ qua cho cô, nhưng lần sau không có chuyện đó đâu.
Cậu ta nói trong đau đớn. Tôi cười đểu.
- Muốn đánh nhau à? Thân tôi là con gái, yếu mềm như vậy, cậu đánh một cái chẳng phải tôi bay xa 5km à?
Cậu ta giận tím mặt, định xông lên thì bị Kaito tóm lại, hướng về phía tôi phân bua cho giảm đi không khí căng thẳng:
- Thôi mà thôi mà, cậu bạn tôi đây chỉ vô tình đá nó trúng bạn thôi, mong bạn thứ lỗi.
Rồi Kaito quay lại phía Shinichi, mắng nhỏ:
- Cha nội thích chết à? Đấy là quán quân vô địch Karate cấp quốc gia năm nay đấy, trình độ cũng đạt đến đai đen rồi, nhảy vào chỉ có nước nằm liệt gi.ường trong bệnh viện thôi. Xin lỗi đi cho có lệ chút, kẻo tôi lại mất tiền gọi xe cứu thương cho cậu.
Shinichi đang định nói thì một bóng người đi đến, mang theo hàn khí bao trùm vào không khí căng thẳng, tạo thành một sự đáng sợ cùng lạnh ớn xương sống. Đó hẳn là Shiho Miyano, phụ trách học sinh nổi tiếng trong trường. Cô ấy đi đến đâu, nơi đó phải có kỉ luật, uy nghiêm như hiệu trưởng thứ hai. Tuy thế, vẻ đẹp của cô ấy được liệt vào "Tam Đại Mỹ Nữ" của trường, chỉ cần bỏ đi tính khí khảng khái lạnh lùng mà thay bằng hòa đồng vui vẻ, chắc chắn kẻ phủ phục dưới gấu váy nhiều không kể. Nhưng trở về thực tại, cô ấy đáng sợ đến mức không ai dám đếm gần, ngay cả bà hiệu trưởng còn phải kính nể cô vài phần.
- Là ai gây sự vậy? Xin mời theo tôi lên phòng hiệu trưởng làm biên bản.
Thôi xong rồi. Trước mắt tôi đen lại thành một mảnh. Hôm nay thật là một ngày không ra gì mà.

--------End chap 1--------


Au Akori: Chap 1 kết thúc rồi, chúc mọi người một buổi trưa mát mẻ nhoa. Mong mọi người ủng hộ fic này. Nhưng mà nhiều lời thoại quá nhỉ.
 
Hiệu chỉnh:
Moa, ta giật tem, cướp luôn phong bì
Chap của nàng... Ổn. Hình như không có lỗi tyep
Lỗi trình bày: Nàng nên viết cách ra nhìn cho đỡ rối mắt
Ta nghĩ nàng nên chỉ viết bằng 1 POV của 1 nhân vật thôi nhé
Tiếp theo: nàng nên bỏ bớt mấy cái ngoặc của mình trong chap đi, có gì cuối chap hãy bình luận
Nội dung không có gì là mới cho lắm nhưng ta tin rằng nàng sẽ có khâu đột phá
Summary là tóm tắt và nói qua ý chính của fic đó. Nàng sửa đi
Hóng chap mới
Bye nàng nhé, ta rửa bát đây. Đứng còm cho nàng hết 10 phút rồi *mồ hôi vã ra như tắm*
Lưu ý: Chap phải đủ 1400 từ nhé. Ta nhắc để nàng đỡ quên . Ta sẽ không bơ fic đâu
 
Này bạn ơi Kaito là da trắng mà chắc là bạn mún da của Kaito chuyển trắng thành đen lun à:KSV@05: mà fic hay lém đó bạn
Bạn ơi 1 chap là 1 POV là đủ rồi nha
Hóng chap mới:KSV@12:(hehe lần nào củng là câu này :KSV@05:)
 
Bạn ưi, mình có nhận xét như thế này. Phần Sum hong mới cho lắm cơ mà mong chờ bạn ở những chap sau sẽ có cú A-lê-hấp:KSV@10:. POV, lời thoại hơi nhiều, khá lặp từ bạn nhé. Nhưng hong sao, chap đầu như vậy là ổn rồi. Hóng chap mới bạn nha. Mình sẽ ủng hộ hết mình nà:KSV@06:
 
Bạn vẫn có lỗi types dù ko nhiều
Vd: sáng lạn => xán lạn
... tự tìm nhé
Bạn ko nên thêm lời thoại của bản thân vào, như vậy sẽ khiến mạch văn bị ngắt và khiến re (ít nhất là vs mình) khá khó chịu :v
Có 3 Pov thì phải. Bạn nên gộp của Ran làm 1, ko thì cho 1 pov là ổn.
Mong chờ sự tiến bộ của bạn trong chap ms
 
Mình vẫn viết 2 POV cho dễ hiểu nhé. Nào, chap 2
Chap 2
-----POV của "bé Shin"-----
Hứ, thật là cái ngày chẳng mấy vui vẻ, đã thế bây giờ tôi còn bị lôi cổ lên phòng hiệu trưởng chỉ vì cô bạn kì quái kia. Tôi mà có mệnh hệ gì thì coi như cô ta xong đời với tôi. Tôi len lén nhìn sang phía cô bạn. Trời ạ, biểu cảm lúc này của cô... ngộ quá. Đôi mắt tím nhạt chứa đầy ấm ức, một bên má của cô thì đang phồng lên... Sao mà tôi thấy cô bạn này giống trẻ con bị cướp mấy cục kẹo thế không biết. Tôi hơi cười cười.
- Cậu cười cái gì thế? Cười tôi đấy à?
Cô hỏi. Tôi lắc đầu như điên. Có nghe qua ông bạn Kaito kia nói rằng cô là quán quân Karate đai đen, tôi còn chẳng dám ho he nửa câu, vì tôi sợ rằng vẻ ngoài bảnh trai của tôi sẽ hỏng bét nếu ăn vài cú đấm của cô bạn.
- Thế thì tốt, chứ cậu mà gật đầu thì đảm bảo cậu ăn vài cú, ăn cháo còn phải khổ luôn.
Hơ, may cho cái số tôi nó không dại đến mức ấy, không thì... đến răng ăn cháo tôi còn chẳng còn, nói gì đến..

Chúng tôi đang đứng trước bàn bà hiệu trưởng. Thế là bà ta bắt đầu bài cải lương "nổi danh" của mình. Cái gì mà "Trường này là trường đặc biệt", "Sao các em không thân thiện hơn một chút", rồi thì "Các em bị phạt phải làm việc ***". Phạt, phạt cái gì cơ chứ, đúng là khó chịu. Nhìn bộ dạng nhăn nhó của tôi, mức độ phạt của chúng tôi được tăng lên. Đó là lao động công ích hết năm học còn lại. Nghe xong, mặt tôi biến dạng. Ầy, khó khăn thật. Tôi lại ngó sang cô bạn, méo mó chẳng khác gì tôi, ánh mắt thể hiện rõ ràng một điều... Cô đang muốn nhảy vào xé xác bà hiệu trưởng ra, sau đó là tôi. Ra khỏi phòng, cô bực dọc nói với tôi:
- Nhờ phước của cậu mà chúng ta mới bị tăng mức hình phạt đấy. Giờ biết làm sao chứ, và lao động công ích là như thế nào?
Tôi nhún vai tỏ vẻ vừa vô tội vừa không biết làm gì. Mặt cô bạn đen lại như cái đít nồi cháy, rồi lôi cổ tôi ra căn phòng cuối tầng một. Trong đó có một cây piano cùng rất nhiều nhạc phổ, tuy nó đã cũ nhưng vẫn chơi tốt. Đây là nơi chỉ dành cho những ai yêu thích piano đến đây luyện tập, hoặc hứng lên thì chơi vài đoạn nhạc.
- Vào đây thì làm được trò gì chứ?
Tôi lạnh lùng hỏi. Cô bạn không nói gì, chỉ cười rồi chỉ ra khu đất trống qua cửa sổ căn phòng. À, hóa ra đó là khu đất trống bị bỏ hoang khi nhà trường xây thêm phòng mới, thế nên phòng này mới ít người ghé thăm, và mảnh đất trống đó không được để tâm cho lắm.

Cô nhẹ nhàng kéo tay tôi ra phòng bảo vệ để xin bác cho trồng hoa ở mảnh đất trống đó. Đương nhiên cô hiệu trưởng cũng đồng ý luôn. Vừa xin xong cả hai người thì vừa là lúc tan trường. Tôi định bỏ về nhà trọ thì cô bạn gọi lớn:
- Này Shinichi, đi mua hạt giống hoa với tôi đi, đi một mình chán lắm.
Tôi gật đầu. Đứng trong một shop nhỏ bán hạt giống hoa hơn nửa tiếng, thế là lúc đi ra, tôi với cô cầm trong tay mấy cái túi ni lông nhỏ nhỏ đựng khá nhiều hạt giống. Trên đường về trường, cô vỗ vai tôi, cười tươi, rồi bảo:
- Mệt ghê ha, mà thôi, cậu đưa mình mấy túi hạt giống đó đi, mình về trường trồng nó, cậu về nghỉ ngơi đi nhé.
Sao tự nhiên tốt dữ vầy nè, còn đổi ngôi xưng từ "tôi" sang "mình" nữa. Tôi mặt lạnh hỏi lại:
- Cậu không về à, muộn lắm rồi đấy. Không sợ bố mẹ lo à.
Ran tựa hồ hơi sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng lắc đầu, nụ cười rạng rỡ hơn trước. Nụ cười của cô dưới nắng, giống như một tia sáng len lỏi vào trái tim tôi, một trái tim đã hoàn toàn đổ vỡ, nát tan thành từng mảnh nhỏ từ rất lâu về trước.
- Tôi giúp cậu luôn vậy. Đừng hiểu lầm nhé, vì tôi cũng bị phạt chung nên tôi không muốn cậu làm một mình, có thế thôi.
Tôi vẫn duy trì cái mặt lạnh như tiền. Cô bạn hehe nhìn tôi một cách biết ơn. Thế là tôi lại ở lại cặm cụi làm đất, gieo hạt giống với tưới nước.
- Cậu cũng là người tốt nhỉ, mình cứ tưởng cậu xấu tính lắm cơ. Chỉ là cậu nên cười nhiều hơn một tí. Ngay cả mùa hè, mình cũng bị cái mặt lạnh tanh của cậu dọa sợ sởn cả da gà.
Cô bình phẩm tôi một cách khá là tử tế. Tôi cười, không nói gì nữa. Chắc phải đứng trước gương tập cười cho quen thôi.

-----POV của chị Ran iu dấu-----
Tôi thần cả người khi thấy cậu cười. Nụ cười đẹp ghê á. Làm xong mấy việc vặt ở mảnh đất trống cũng là lúc trời xẩm tối. Thế là hai đứa lủi thủi đi về.

Về đến nhà, tôi nằm bẹp dí trên gi.ường, mệt không ra hơi luôn. Cũng may cậu bạn nổi lòng từ bi, không thì chắc tôi móm luôn lúc trồng hoa rồi. Đang suy nghĩ xem nên kết bạn với cậu ấy hay không, thì....
- Ọt... Ọt... Ọtttttt........
Bụng tôi sôi lên, biểu tình đòi đồ ăn. Tôi mệt tới nỗi không có sức mà lê đến nhà bếp, cho nên cái bụng biểu tình dữ hơn, bằng cách tặng tôi một trận đau bụng. Tôi tức. Máu nóng dồn lên tận đỉnh não. Thế là tôi cho chính cái bụng của mình ăn chưởng. BỘP!!!!! Ôi giời ôi, tôi quên luôn đó là cái bụng của mình. Lồm cồm ngồi dậy, tôi lẩm bẩm:
- Ai da, ngu quá, tậu thẳng vào bụng một phát, chẳng biết ruột nó có dập luôn hơm?
Aaaaaa, bụng tím luôn một mảng rồi. Đúng là tức giận làm lu mờ lí trí con người mà >o<.

Tôi lê cái bụng đau vào bếp. Tím bầm một mảng nên đứng thẳng rất khó khăn. Tôi cũng đành lòng xài dáng đi mới. Dáng đi… người gù. Tôi định kiếm mẹ làm cho mình mấy món. Nhưng mà lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng mẹ và bố đi công tác luôn mất rồi.
- Trời ơi, sao đời tôi khổ thế này???????
Tôi gào lên. Hậm hực kiểm tra tủ lạnh. Cái mà tôi nhìn nhìn thấy bây giờ là… tủ lạnh hoàn toàn trống trơn. Ặc, thôi xong rồi.

Nuốt nước mắt chảy ngược vào trong, tôi móc ví lấy tiền quà tháng này, đồng thời thủ tiêu luôn con lợn đất. Bước từng bước tới siêu thị, lòng tôi đau hơn cắt. Mua mấy thứ lặt vặt như bột mì, chanh, sữa… mà mất hơn 5000 yên. Trời ơi đắt quá. Biết thế đi măm Mochi còn hơn á, cũng không mất nhiều xiền như thế này, còn không mất công làm. Ầy, thôi muộn mất rồi, đi về làm thôi. Tôi cười để trấn an bản thân. Đang đi, bỗng nhiên tôi cụng phải người. Tôi ngã dập cả mông.
- Này, đi đứng kiểu gì thế? Ủa, là cậu à?
Cái giọng này nó quen quen thế nào ấy. Tôi tức tốc ngẩng mặt lên. Oh my god.
- Haha, có duyên ghê ha. Tôi mới đi mua mấy thứ lặt vặt về làm bánh chanh. Cậu ăn cùng luôn nhé.
Nghe thấy từ bánh chanh, mắt cậu ấy sáng lên, cười và gật đầu.

Về nhà, Shinichi giúp tôi đánh bột, kiêm luôn làm kem phủ vì tôi thích bánh dạng cupcake. Ngon miễn chê. Ngon thì ngon thật, nhưng tôi thú nhận không khí như vậy có chút gượng gạo. Cho nên khi ăn xong, tôi lấy cớ dọn đồ chạy thẳng vào bếp. Trời ơi, mặt tôi đỏ hơn cả cà chua. Đứng trong đó tầm 5 phút cho mặt hết đỏ, lúc ra, tôi lấy hai lon Coca mới mua trong tủ lạnh ra, mỗi người một lon.
- Cảm ơn vì đã giúp mình làm bánh nhé.
Tôi cười toe nhìn cậu, một cách biết ơn.
- Uh, cảm ơn cậu đã cho tớ "măm" bánh cùng nhé. Mà tớ phải về đây. Mai có gì gặp nhau ở trường rồi nói sau nhé.
Cậu cười cười rồi bước ra khỏi cửa. Tôi vẫy tay chào. Hừm, hóa ra cậu ấy không lạnh lùng cho lắm, tự dưng tốt ghê đó. Trong mấy tiếng sau vụ cãi nhau mà bây giờ hiền khô ra. Hehe, hay là mấy câu tôi nói chiều nay làm cậu ta nghĩ lại rồi...

------End chap 2------

Au Akori: *thở hổn hển* trời ơi, viết chap này cực quá, mình cứ phải giảm bớt lời thoại nhân vật nên các tình tiết mang tính chất Funny phải dồn hết sang cho chị Ran, vì "bé Shin" lạnh lùng nên mình không thể nào cho tình tiết Funny vào POV "bé" được. Mà các Ss iu quý có thấy đoạn ăn pánh có chút lãng mạn hơm :3. Chap sau thì Akori sẽ nói về gia đình của Shinichi nhá Ơ-Ơ. Còn về chuyện tại sao Kaito da trắng thành đen thì mình chuyển thành ngoại truyện ngắn như thế này:

Ác quỷ Akori: Xì, tại Kaito giống Shin nhà ta y sì nên ta cho một chút dấu ấn da đen vào cho dễ phân tích mờ :))
Thiên thần Akori: Ê ê, nhầm thì nói luôn đê, vòng vo Tam Quốc làm gì cho mệt.
Ác quỷ Akori: Nhầm ở đâu ra mà nhầm, ăn dép tông bây giờ.
Thiên thần Akori: *né dép tông từ ác quỷ* Huhu, chứ không phải nhầm với Heiji à. Các Ss cứ đọc tạm, coi như cho thêm dấu ấn da đen vào nhé, chứ không em ăn "rép" tông ó. HELP!!!!
Ác quỷ Akori: Chuyển HELP thành HELL đi bồ :)).
 
Hiệu chỉnh:
TEM, PHONG BÌ...
Ô, " Các em bị phạt làm việc xxx" <- cái này làm người khác nghĩ về cái gì "xáng xủa" lắm. Nên thay bằng *** thì hơn
" Cô phụng phịu nói với tôi" Nên thay từ phụng phịu bằng từ như "khó chịu", "bực dọc"....
Đoạn gần cuối Shinichi's POV, có đoạn: Cô cười.... từ rất lâu về trước"<- Đây là đoạn kể theo ngôi thứ nhất

Đoạn Ran's POV có chỗ "khập khễnh" đấy, nên sửa lại ->thủi lủi

CÓ NHIỀU TỪ TEEN: thoy òi, wen wen. Sửa lại đi nhé
Chap nhiều lời thoại. Miêu tả chưa kĩ cả nội tâm nhân vật và cảnh vật cho lắm. Nhiều từ sử dụng không chính xác. Tình tiết nhanh

Heiji chứ không phải Heji nhé

Hóng chap mới

À, ta sắp đăng chap 4 rồi, nàng ghé qua nhé
 
Chap mới tiến bộ hơn đó bạn. Chúc mừng nhé.Những "hạt sạn" thì bạn @xX YOC Xx đã sửa giùm rồi ha. Cơ mà ở Shin" POV ấy có đoạn: "Nụ cười của cô dưới nắng, giống như một tia sáng len lỏi vào trái tim cậu...".Vì đang là suy nghĩ của Shin nên tớ nghĩ nên thay "trái tim cậu" bằng "trái tim tôi". Tớ chỉ có nhận xét thế thôi.Au gắng lên nha. Hóng chap mới nghen:KSV@10:
 
Chap này, không ổn cho lắm. Mà chap 3 mình đang bí ơi là bí, cho nên ngày mai mới có chap. Mình thấy chap 2 lỗi type nhiều, lỗi luôn phần POV nhân vật. *Cúi đầu* mong mọi người

Sorry mọi người nha, chap 3 mình viết nháp xong r nhưng đọc rất thô nên mình không muốn đăng nhưng ai muốn đọc bản thô thì mình đăng :((
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Đăng nà :3
Chap 3 "thô"
-----POV của "bé Shin"-----
Tôi đang trên đường về nhà trọ. Chẳng hiểu tại sao lúc nãy tôi lại hứng lên làm giúp cô bạn bánh chanh cơ chứ. Trời ạ, hôm nay tôi bị làm sao thế này?

Sáng hôm sau, tôi đến sớm, cốt định thay cô bạn làm mấy việc ở vườn hoa, nhưng khi đến thì đã thấy cô bạn cặm cụi gieo thêm hạt giống. Dáng đứng của cô bạn hôm nay thật buồn cười. Mọi khi đứng thẳng như vậy, hôm nay lại gù hẳn lưng xuống như bị lùn đi mấy chục xentimet.
- Cậu đi đứng kiểu gì vậy?
Tôi nghi hoặc hỏi. Cô bạn gượng gạo nói:
- À thì hôm qua lúc tớ về nhà, bụng tớ biểu tình dữ quá, tớ tức nên cho nó một chưởng. Hậu quả là tớ phải đi dáng đi người gù.
Ông trời ơi, có người nào tức đến mức tự đấm vào bụng mình một cái mạnh không cơ chứ. Tôi cười ha hả trong lúc cô bạn đang thần cả người ra. Cô đổi chủ đề ngay lập tức:
- Mà hôm qua cậu về muộn như thế, bố mẹ không nói gì à?
Tôi lắc đầu, nói rằng tôi không ở chung với bố mẹ, mà thuê phòng trọ ở riêng. Cô lật mấy trang sách Ngoại Ngữ, khuôn mặt biến sắc:
- Tại sao vậy? Cậu không cảm thấy cô đơn à?
Tôi lắc đầu tiếp, kể luôn câu chuyện tôi đã trải qua cách đây 8 năm trước.
- Tám năm trước, khi tớ mới là một đứa trẻ, gia đình tớ sống rất hạnh phúc. Tớ cứ nghĩ rằng, mình sẽ được ở trong vòng tay của bố mẹ cho đến khi trưởng thành và cứng cáp hơn. Ai ngờ, bố tớ ngoại tình. Mẹ tớ biết nhưng vẫn lặng im để cố giữ vững hôn nhân gia đình. Bà đã mất rất nhiều nước mắt mỗi khi đêm về. Cuối cùng, bố tớ chia tay mẹ tớ rồi theo đuổi một tình yêu mới. Mẹ đã rất đau khổ, bà ngay lập tức tìm đến thuốc ngủ, với hi vọng sẽ tìm được lối thoát khỏi nỗi đau không tên đó nhưng không thành công. Sau khi ra viện, bà không nói chuyện với tớ, cũng không nhìn mặt tớ một lần. Tớ cũng hiểu ý bà, cũng không nói chuyện, ăn cơm, không để bà bắt gặp mình, thậm chí là không chơi đàn khi bà ở nhà. Vì tớ sợ rằng, khuôn mặt giống bố của tớ, tiếng đàn của tớ sẽ khiến vết thương lòng của bà lại nhói đau, rồi bà sẽ lại tìm đến thuốc ngủ…
Tôi không nói nữa, nhìn về phía cô bạn. Các trang sách không lật nữa. Khuôn mặt cô cũng không còn nét cười nữa. Tôi hối hận vì đã đem bí mật của chính gia đình mình kể hết cho cô nghe, để lộ một khoảng không yếu ớt trong tâm hồn cứng cáp, mạnh mẽ của tôi trước mặt cô. Không nói gì nữa, tôi lạnh lùng bỏ đi. Thực sự mà nói, tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt thương hại của bất cứ ai nhắm vào tôi.

Mấy tuần sau nữa, tôi không có gặp cô, cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến vườn hoa. Không có hứng thú. Thế nhưng chân tôi lại bước thẳng đến mảnh vườn đó, một cách vô thức. Khi tôi đến, một thân ảnh quen thuộc hiện lên.
- Chào cậu, mấy tuần rồi chưa gặp nhỉ. Tối nay lại đến nhà tôi làm bánh chanh nữa đi. Tôi cần cậu giúp khâu làm kem.
Cô nhẹ nhàng vuốt mầm non mới nhú. Mấy tuần không có đến đây, chính xác là 3 tuần 5 ngày, mà một góc vườn đã có cây nở hoa. Hoa của cây bé xíu xiu, màu xanh trắng, tựa như bầu trời trong veo, cùng màu trắng tinh khôi, giống như đám mây trắng lững lờ trôi.
- Ừ, mà khóm hoa màu xanh trắng đằng kia là hoa gì thế, nhìn lạ quá, tớ chưa thấy bao giờ.
Tôi vẫn nhìn vào khóm hoa đó. Màu xanh thật dịu, nhưng lại mang một nỗi buồn man mác, khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
- Hoa đấy là Nemophila. Hai hôm trước cậu không ở đây, mình ra shop mua thêm hạt giống mới trồng cho đẹp, phát hiện ra tú cầu, nghe tên lạ mà nhìn hoa nó đẹp lắm, nên tớ mua luôn. Kết quả là mắc gần chết. Mua có 10 hạt mà tận 1000 yên.
Tôi cười cô bạn ngây thơ, vừa bình phẩm ngắn gọn:
- Nó đẹp ghê á, hơn nữa, mình thích màu xanh lắm...

-----POV của chị Ran-----
Cậu ấy nói cậu ấy thích màu xanh. Đúng là nó đẹp thật, nhưng tôi lại cảm thấy, trong đáy mắt cậu, nỗi buồn khi gia đình hoàn toàn vỡ nát vẫn hằn sâu trong trí óc cậu, để mà khi cái màu xanh hoa tú cầu đó lọt vào mắt cậu, có cái gì đó như là bi thương, buồn bã, như là oán hận, khắc khổ trào dâng trong tâm hồn cậu. Dù chỉ được bộc lộ một chút, cũng đủ khiến người ta hiểu rằng cậu đang vật lộn với những mất mát trong quá khứ. Một cơn gió thoáng qua, mang theo những cảm xúc của cậu bay thật xa. Khi nó kết thúc, trên mặt cậu lại là một biểu cảm hoàn toàn bình thường, lại là một Shinichi ít nói ít cười. Cậu đi vào trong phòng, tôi ở ngoài vườn để lên kế hoạch xem mình sẽ trồng cây nào chỗ nào. Quyết định xong thì tôi đâm đầu vào làm liền. Tôi trồng hoa mười giờ, hoa cúc trắng ở một khoảng đất riêng, còn hoa Nemophila, tôi trồng ở một mảnh riêng, cả hướng dương cũng thế, đều cách xa các luống hoa khác. Bất chợt, tiếng đàn piano vang ra từ căn phòng. Tôi không nhìn thấy, chỉ tưởng tượng ra những ngón tay của cậu đang lướt trên những phím đàn. Từng nốt nhạc như những hạt nắng lấp lánh, nhảy nhót, đọng lại trên lá cây, chiếu xuống đất tạo nên những chùm hoa nắng ấm áp. Lại có cảm giác chúng là vô số giọt nước nhỏ bé, văng tung tóe, mát mẻ mà dịu dàng. Bất chợt, tôi thấy lòng nhẹ đi, và tôi mỉm cười. Không hiểu sao, tôi cũng có cảm giác người ngồi đánh đàn trong kia cũng đang mỉm cười.

Tiếng nhạc dứt dần. Shinichi gọi tôi:
- Cậu thích chơi piano đúng không? Vào đây chơi một bản luôn đi.
Tôi ngơ ngác. Tôi mà đánh đàn là đảm bảo tai người nghe nổ luôn. Sonoko từng nói, tiếng đàn của tôi chính là thứ tàn sát tai của mỗi "sinh linh" đáng quý.
- Tôi chịu, tôi chơi không giỏi bằng cậu đâu.
Shinichi cười mỉa mai:
- Mình biết, làm sao mà cậu chơi giỏi bằng mình được?
Người ta chơi kém thì thôi, làm gì mà quá đáng quá vậy trời. Tôi nhằm lúc cậu thò đầu ra cửa sổ, cầm nguyên vòi nước phun thẳng vào mặt cậu. Ướt nhẹp.
- Chết đê, thích chảnh trước mặt tôi à?
Tôi lẩm bẩm. Cậu ta kêu oai oái lên như con mèo ướt nước, vênh mặt lên trêu tôi, rồi thụt đầu vào.

Tan trường, tôi lôi cổ cậu đi ra siêu thị mua thêm bột mì, chanh, trứng… Cũng may siêu thị giảm giá, không thì có lột sạch túi tôi ra cũng không kiếm được thêm một đồng nào luôn. Lúc về đến nhà, tôi lao ngay vào bếp chuẩn bị dụng cụ, khổ nỗi... bụng dập không chạy được. Hức. Tôi bắt đầu làm bột. Không khí ngại ngùng như thế này làm tôi mất tập trung, tay đánh bột mạnh tới mức bột bắn tứ tung. Shinichi quay lại, và thế là.... BẸP!!!! Mặt cậu ấy dính luôn một mảng bột lớn. Cậu cứ đứng im tại vị trí, không làm gì cả. Mãi một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng:
- Làm mẻ khác đi, không thì cho thêm nước vào và đánh bột nhẹ chút.
Tôi cười kiểu bất cần đời rồi chạy lẹ đi lấy khăn mặt. Lúc vào, chẳng biết cậu lấy gì lau mặt, mặt hoàn toàn không dính chút bột, và hiện tại là đang chỉnh lại đống bột tôi làm hỏng. Ư, thế này thì còn gì là hình tượng.

Ba mươi phút sau, bánh mới được ra lò, vì phần đánh bột của tôi làm hỏng tóc cậu nên lần này không có kem phủ mà măm. Hậu quả là tôi vừa ăn bánh, vừa uống nước vì bánh bị khô, ăn ứ cổ. Tôi bắt đầu lân la gợi chuyện. Toàn là mấy chuyện trên trời dưới đất, nhưng bọn tôi cứ ngồi buôn xuyên lục địa. Chín giờ. Cậu bạn chào tôi một tiếng rồi đi về. Tôi tiễn cậu, như lần trước. Thân hình của cậu khuất dần trong bóng tối. Bóng dáng của cậu, ẩn ẩn một chút cô đơn. Tôi tự hỏi, từ khi bố cậu chia tay mẹ, ông có nhớ đến đứa con chính tay mình đã nuôi dưỡng? Còn cậu, có hay không rất oán hận cha của mình? Tôi lắc lắc đầu. Sao tự dưng tôi lại nghĩ đến cái chuyện này cơ chứ... Tối đó, tôi không ngủ được. Cứ nằm trằn trọc mãi trong chăn. Không biết tại sao, trong đầu tôi cứ hiện lên bóng dáng của cậu, và trái tim của tôi, lại lỡ mất một nhịp...


-----End chap 3-----
 
Chap này không thô đâu, bạn viết tốt mà :D Ra chap nhanh thật, mình phục bạn đó nha :),
 
Ô, chap này... không thô, không hề
Chap này đã miêu ta nội tâm nhân vật, diễn biến đã chậm hơn nên đọc cũng hoải mái hơn rất nhiều (hai chap trước toàn phải vắt chân lên cổ mà chạy theo diễn biến) và đặc biệt: không có lỗi type (ngày trước tớ toàn viết sai type thành tyep *cười ngặt ngẽo*)
Tuy nhiên... Cái câu "chết đê" của Ran có thể bị coi là teen code
Tớ muốn miêu tả hoa kĩ hơn. Ngoài ra tớ nghĩ 3 tuần hơn chưa chắc hoa đã nở được. Nếu đây chỉ là tính tướng đối, xin mời đặt NOTE
Lặp từ: cô bạn và cậu bạn. Cần nói "cô bạn" là ai, "cậu bạn" là ai . VD: [...] Tôi cốt định thay Ran [...] đã thấy cô bạn [...]
Cách dòng tiếp đi. Tớ nghĩ mỗi đoạn văn và giữa đoạn văn và lời thoại nên cách ra một khoảng cho dễ nhìn
Thay vì "POV của bé Shin/Ran" thì viết bằng "Shinichi's/ Ran's POV" nhé
Xin luôn tem +phong bì (kaka, lần nào cũng cướp được) đóng khung treo tường
Hóng chap mới
Nàng ơi, ta đăng chap 4 rồi nhé. Nàng qua xem và coment nha <3
 
Au ra chap mới rồi nghen. Chúc mừng nha. Chap này được mà, đâu có thô. Tội nghiệp bé Shin quớ. Chẳng tránh gì mà cậu ta cứ khoác cái bộ mặt thiếu tiền ấy. Haizz. Nói nhảm hoài à. Sớm cho ra lò chap mới nghen:KSV@10:
 
Thank mọi người nhiều, mà chap 4 mình đang làm nháp, cho nên tầm chiều, tối mai mình đăng (hoặc không :KSV@05:) vì mai mình bắt đầu học hè :KSV@16:. Nhưng mình hứa sẽ đăng chap mới khi nào có thể

@xX YOC Xx Ta sẽ ủng hộ nàng hết mình nàng nhé, yên tâm
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Moa, ta đăng chap thứ 4 nà, chap này… buồn một cách khá loãng :KSV@05:. Mà không hiểu sao, ta chỉ thích comment bằng icon Greeny thoai :KSV@04:(câu thứ 2 mang tính chất spam)

Chap 4:
-----Shinichi's POV-----
Trên đường về nhà trọ, nụ cười của Ran cứ luẩn quẩn mãi trong đầu tôi. Nó rất giống một giọt nắng sáng rực, ấm áp trong trái tim không còn định nghĩa được như thế nào là hạnh phúc của tôi. Tôi đã từng định nghĩa được cái từ mang tên hạnh phúc, nhưng vì sống quá lâu trong đau khổ, tuyệt vọng, không lối thoát, từng chút, từng chút một biến mất gần như không còn. Trái tim, đã nguội lạnh đi theo năm tháng, lạnh lẽo, trơn tuột như một cục băng, cho dù có cố gắng đổ thêm bao nhiêu cảm xúc vào đi nữa, nó vẫn sẽ trôi đi, về một nỗi đau không thể hình dung. Nhưng, Ran đã xuất hiện, hé ánh sáng nơi cuối đường cho tôi. Cô, là người duy nhất có thể giải thoát cho tôi. Những dòng suy nghĩ cứ luẩn quẩn khiến tôi không ngủ được. Và chẳng biết, cô bạn ngờ nghệch của tôi có ngủ được không.

Sáng sớm. Tôi bước đến trường. Cảnh vật được bao phủ một màn sương mờ. Đám sương này khiến người ta cảm thấy hơi lạnh. Có thể hiểu ra, khí lạnh đầu thu đã về đến đây. Tôi tiếp tục bước về phía vườn hoa nho nhỏ. Hoa Nemophila do Ran trồng vẫn xanh dịu, mang theo cảm giác hơi buồn, lại bị mấy hạt sương đọng lại trên cánh hoa xanh trắng, có cảm giác như… nó là những giọt nước mắt. Mắt tôi khẽ ướt. Từng giọt một chảy xuống. Nỗi đau quá khứ lại hiện về... Tôi dùng tay gạt thật mạnh những giọt nước mắt không đáng xuất hiện đó, rồi lấy trong cặp ra mấy que gỗ, vài sợi cước. Thế là tôi ngồi cặm cụi làm cái giàn. Trời ơi, sao mà khó vầy nè? Làm xong cái giàn thì mặt trời đã sáng bảnh. Nhìn ông mặt trời hôm nay bảnh trai phết :)).
- Này, cậu đang làm cái gì thế???
Giọng nói quen thuộc vang lên.
- Mình làm cái giàn, cậu không biết sao?
- Uh thì mình biết là cái giàn, nhưng mà để làm gì cơ chứ?
Tôi cười, nụ cười tốt nhất tôi có thể nặn ra ngay lúc này.
- Cho cái cây này leo lên nà.
Tôi lấy trong túi ra một nắm hạt giống to oạch, vừa lấy vừa kể cho Ran rằng tôi thấy hàng xóm trồng cây này, hoa màu tím rất đẹp, nên tôi xin ít hạt giống đến trồng cho bạn. Tôi giữ nguyên nụ cười đó. Mặt Ran nghệt cả ra.
- Mặt mình đẹp lắm đúng không, cậu nhìn hoài từ nãy tới giờ đó.
Ran nhận xét một cách không được tự nhiên cho lắm, vừa nói vừa rời mắt sang nơi khác, để tránh đụng mặt tôi.
- À... Không. Nụ cười của cậu xấu quá, nhăn nhăn nhở nhở đang dọa mình hồn bay phách tán đấy.
- Nhìn như thế nào???
Tôi hỏi, để chắc chắn rằng tôi không nghe nhầm.
- Giống một con khỉ ăn phải ớt xong cười tự kỉ. Cậu nên về nhà tập cười thêm.
Cô khúc khích cười. Nắng khẽ đọng lại trên ánh mắt Ran. Thật dịu dàng. Tôi lại cười, mặc dù biết rằng nó sẽ xấu hoắc.
- Lần cười này đẹp ghê á, 100 điểm, yêu cầu phát huy.
Ran vỗ vai tôi, giúp tôi gieo luôn đám hạt giống kia xuống đất. Tôi cứ mong khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi, nhưng ông trời ki bo không có cho.

Giờ nghỉ trưa, tôi mang hộp cơm vào vườn hoa ăn. Ăn cùng mấy đám bạn làm tôi cảm thấy giờ ăn trưa giống địa ngục y sì, lại ồn ào nữa.
- Ủa, cậu không ăn trong lớp à???
Tôi hơi ngạc nhiên. Ran đang ngồi dưới gốc cây to ở khu vườn, tay ôm hộp cơm xinh xinh, tay kia vẫy vẫy tôi. Tôi ngồi xuống cạnh cô bạn. Bữa trưa của Ran rất phong phú. Là cơm cà ri nha, và món tráng miệng là bánh Chocolate và nước cam. Hơ, ăn gì mà nhiều quá vậy. Bây giờ tôi mới để ý, có tận hai miếng bánh Chocolate to oạch, cộng với một chai thủy tinh to chứa đầy nước cam, cơm cà ri trong hộp thì nhiều khỏi nói.
- Này, cho mình hỏi câu này nhé. Cậu ăn nhiều vậy không sợ biến thành heo à?
Ran lắc đầu, biểu cảm cũng chẳng có gì là tức giận.
- Mình nghĩ cậu không làm bữa trưa nên mình làm luôn hai phần cơm, vắt nước cam, còn bánh là mua ở tiệm bánh xịn nha, đừng hiểu lầm là tớ mua đồ dỏm cho cậu ăn.
Tôi lấy thìa ăn cùng luôn. Tay nghề của Ran tốt vô cùng, cà ri ngon miễn chê. Mà cô chọn cũng khéo thật, bánh Chocolate đắng đúng vị, vừa mềm vừa xốp, lại thêm nước cam tươi ngọt. Thế nên, tôi ăn cật lực.
- Này, ăn từ từ thôi. Mình không ăn hết của cậu đâu mà lo.
Tôi cười gượng. Sau khi cất hết hộp cơm, chai thủy tinh và hộp đựng bánh vào cặp, tôi cùng Ran tiếp tục nghĩa vụ chăm sóc cho vườn hoa mà bọn tôi phải chăm lo hết khóa học còn lại. Nghe thì khủng thật, nhưng mà vui lắm.

Mấy tháng nữa qua đi, bọn tôi sắp học hết năm học này. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, nó sẽ kết thúc. Tôi còn nhớ hôm đầu tiên gặp Ran, cách đây gần 9 tháng. Những bông hoa tôi trồng đã bắt đầu nở bung ra, những bông hoa màu tím nhạt, giống mắt Ran y hệt. Tôi tưới nước cho chúng, miệng hỏi Ran:
- Ran này, hoa này là hoa gì thế?
Cô nhìn vào khóm hoa đó, xong lại nhìn tôi. Im lặng. Tôi bắt đầu lo rằng cô đã biết trước điều tôi định nói.
- Hoa này ấy hả? Là hoa tử đinh hương đấy.

-----Ran's POV-----
Shinichi có vẻ hơi ngạc nhiên vì câu trả lời không được nhanh nhẹn lắm của tôi. Tự dưng khi nhìn vào khuôn mặt Shinichi lúc ấy, tôi cảm thấy cậu như muốn nói một việc gì đó khá quan trọng. Tim tôi thắt lại. Giả lả cầm vòi nước lên tưới qua loa cho mấy khóm hoa hướng dương, Nemophila, cúc trắng, hoa mười giờ, tôi muốn lảng tránh cái nhìn của cậu. Đã gần 9 tháng khi tôi với Shinichi gặp nhau lần đầu. Trong 9 tháng đó, tôi với cậu bỗng dưng trở thành bạn thân, cùng nhau vun đắp lên khu vườn nhỏ này. Bây giờ, hoa Nemophila cũng sắp tàn, cúc mới nở bung những cánh hoa trắng ngần, hoa hướng dương nở to lắm, cao hơn cả tôi, nhụy nó khá to, cánh hoa màu vàng rực lên như màu nắng. Hoa mười giờ nở một góc lớn, nhiều màu sắc rực rỡ khẽ lay đông trong gió thu đìu hiu. Mùi hoa cúc nhẹ nhàng bay theo làn gió, phảng phất một mùi hương làm tôi đau lòng. Một lúc lâu sau, Shinichi mới mở miệng:
- Ran này, tớ nghĩ tớ cần nói với cậu một chuyện...
Tôi sững sờ. Linh cảm của tôi không hề sai chút nào. Tôi quay lại, chuẩn bị tinh thần để nghe một điều vô cùng tệ.
- Buổi chiều ngày cuối cùng của năm học này, mình sẽ đi du học.
Shinichi điềm tĩnh nói trước vẻ mặt đã tái nhợt đi của tôi. Hai đứa nâng mắt nhìn nhau. Giống như mọi lần, tôi chẳng thể đọc được trong mắt cậu đang nghĩ điều gì. Tôi cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa. Hiện tại, tôi chỉ biết rằng, trong lòng tôi, như có thứ gì đo vừa bị rút mất, giống như miếng bọt biển hút sạch nước. Nhưng tôi cũng cảm thấy vui vẻ, ấm áp, tựa hồ như là an ủi, vui mừng. Tôi nhìn cậu, cười thật nhẹ:
- Cậu đi về phía ước mơ của mình, phải không? Và… cậu sẽ theo đuổi ước mơ của mình tới cùng, nhé. Chúc cậu thành công trên con đường mà cậu đã chọn.
Cậu cũng mỉm cười, gật đầu. Bất chợt, trong lòng tôi trào dâng một nỗi tuyệt vọng. Thật buồn bã. Tôi nhảy lên ôm Shinichi, trong vô thức. Cậu giật mình, nhưng cũng ôm lại tôi.
- Tạm biệt cậu, Shinichi. Nếu như có duyên, một ngày nào đó, ta sẽ gặp lại nhau....
- Ừ, chắc vậy rồi. Cũng không còn sớm nữa. Tớ về đây.
Cậu buông tôi ra, đi được vài bước, lại quay lại vẫy tay chào tôi. Tôi không vẫy lại như mọi lần. Lần này, tôi chỉ biết đứng im nhìn theo bóng hình cậu trong ánh hoàng hôn đỏ rực. Tôi không níu giữ cậu lại dù biết rằng cậu sẽ dần dần rời xa tôi . Trong cổ họng tôi, có cái gì đó, giãy dụa, chực thốt ra ngoài nhưng lại không được, chỉ có nước mắt theo hai má điên cuồng chảy xuôi. Một nỗi cô đơn bao trùm lấy cả khu vườn. Một nỗi cô đơn... mà tôi chưa sẵn sàng... đón nhận.Tôi quỳ xuống đất, nức nở. Trong khoảng thời gian dài đó, Shinichi đã đong đầy yêu thương trong tim tôi, một cách vô tình. Cậu ấy giống như một cơn gió, ào ào vào cuộc sống của tôi, rất lạ lùng, rồi đi mất không để lại chút dấu vết...

-----End chap 4-----

Au Akori: Là lá la, chap 4 đã xong rồi nhoa, mọi người thấy tốc độ như vầy có nhanh hơm :3. Hi vọng chap này không thô vì thực sự mình đang lo nó loãng toẹt vì mình hơi bí.
 
Nàng kia, nàng ra chap kiểu gì mà nhanh như gió vậy?? *Đập gi.ường đập gối*
Rất tiếc, chap này không có loãng
Lỗi type duy nhất: đo-> đó
Miêu tả nội tâm ổn. Có điều nhiều chỗ không ổn
VD: ... trong lòng tôi, như có cái gì đó bị rút mất..<- không ổn. Nếu nàng đọc lại sẽ thấy sự vô lý và không ăn khớp trong 1 số câu
Shinichi đi, theo tâm lý thì Ran/ Shinichi sẽ nói lời yêu. Ta nghĩ thế. Ran nói nếu có duyên thì sẽ gặp lại.. <-Không hợp cho fic hiện đại
Giật tem, cướp phong bì
Hóng chap mới+ các chap còn lại
Lưu ý: Short fìc là fic có độ dài dưới 10 chương (chap). Ta nhắc để nàng nhớ
 
@xX YOC Xx bạn thiệt là.hong chừa cho tớ 1 lỗi nào để còm men cả:Conan15:. đùa chút thôi:KSV@09:. dù gì thì bạn cũng có kinh nghiệm nhận xét fic hơn mình mà:). Quay trở lại vấn đề chính:KSV@07:. Cậu viết chap này tốt đấy chứ đâu cóa loãng xíu nào:KSV@06:. Cơ mà đoạn miêu tả nội tâm của Ran khi biết tin Shin đi du học ấy, cậu nên "xoáy" sâu hơn nữa. Cảm xúc của Ran còn chung chung,hời hợt(theo tớ thì đây là "trung khu" của chap này:-?). Ráng lên nhé.Tớ luôn đồng hành với fic và cậu mà:KSV@11:. Fighting!:D
 
Chap này viết tốt đó bạn hay lắm không loãng chút nào hóng chap mới mình luôn ủng hộ bạn:KSV@10:
 
×
Quay lại
Top Bottom