[Shortfic] Một kiếp Tình

Thể loại cổ trang có thích hợp với tôi không?


  • Số người tham gia
    22

Mituk Phương

Âm dương sư không? =))
Thành viên thân thiết
Tham gia
10/6/2015
Bài viết
406
14650201_315097602196718_2659432318988946448_n.jpg


Một Kiếp Tình
582870mmu5sl7p0a.jpg

Tác giả: Mituk Phương
Cặp đôi: ShinRan (Tân Nhất và Mao Lan)
Thể loại: cổ trang
Rating: T
Status: đang tiến hành
Các nhân vật không thuộc sở hữu của tôi, nhưng số phận họ trong fic là do tôi định đoạt
031847-1872687504-hnbybhsr.gif

Văn án:

Bỉ Ngạn yêu, là phúc hay họa?
Hỏi Ti Mệnh, rằng đấy là thiên cơ


HA_png01100027.png

Nàng là đóa hoa bỉ ngạn chốn Hoàng Tuyền, vì chút tâm tư mà theo chàng lên trần gian
Chàng là linh hồn thanh gươm Chiến Thần biến thành, chỉ một kiếp người là có thể tu tiên
Chỉ có thể bên nhau một kiếp

Rồi đời đời, lại xa cách như xưa



tumblr_static_pinkflowerpetals.gif


Waring:
1. Muốn lôi đi đâu hú tôi một tiếng.
2. Tôi có đăng truyện này bên Wattpad với những nhân vật khác.
3. Lần đầu tôi viết thể loại cổ trang, tất nhiên sẽ có sai sót, mong độc giả góp ý, ngưng ngược đãi :))
4. Cám ơn đã đọc những dòng trên.

275067k4a1ryw7d4.gif

Mục lục

Chương Một

Chương Hai
.
.
.
 

14611098_315128755526936_4324670974730852829_n.jpg

Ta, vốn là đóa bỉ ngạn vô tri vô giác mọc bên dòng Vong Xuyên lạnh lẽo.

Chàng, một tướng quân nơi hồng trần đẫm máu, thanh gươm trên người không biết đã nhuốm máu bao người vì tổ quốc. Bất quá người đời gọi chàng là anh hùng thiên cổ.

Chẳng may, người anh hùng ấy sa cơ nơi chiến trận. Đến âm phủ, ta gặp được chàng.

Chàng khí chất khắp người, đến chết vẫn vậy. Y phục màu trắng thanh khiết làm sao hợp với chàng bằng áo giáp đẫm máu nơi chiến trường.

Bỉ ngạn ta nhìn theo chàng bước lên nhận chén Mạnh Bà, vẻ đẹp thoát trần ấy nào ai sánh bằng. Khiến ta như mê như loạn bị thần hồn thất thoát. Cánh hoa theo chiều gió chốn âm ty run rẩy nở rộ.

Ta nhìn chàng nâng chén canh Mạnh Bà, uống cạn rồi lững thững bước lên Nại Hà kiều. Trong làn sương thoắt ẩn thoắt hiện, như thực như hư.

Tiểu quỷ đứng bên cạnh ta, gật gù cảm thán một câu.

“Người này có kiếp tu tiên, khí chất bất phàm như vậy.”

“Chàng không thể tu tiên sao?”

Ta hỏi, tiểu quỷ hơi giật mình quay lại, nhưng vẫn gật đầu.

“Người ấy vốn là linh hồn của thanh gươm chiến thần, có thể tu tiên. Nhưng phải chịu lịch kiếp 3 lần, rồi mới có thể tu tiên. Ngươi cũng là người tu luyện, chẳng lẽ không biết? À phải rồi, ngươi không giống hắn ta.”

Tiểu quỷ nhìn ta, nhe răng cười. Ta vươn mấy cánh hoa, rùng mình một cái liền biến thành hình người. Phải, ta là bỉ ngạn đã tu luyện mấy nghìn năm, có thể một bước thành tiên.

“Tiểu quỷ, ngươi làm sao biết?”

Ta nhíu mày hỏi. Tiểu quỷ lắc đầu, lững thững áp giải linh hồn một nam nhân bước lên nhận chén Mạnh Bà. Hoàn toàn không để ý đến ta.

Cứ thế, hình ảnh nam nhân khí chất bất phàm kia cứ quanh quẩn trong đầu, có xua đi cũng không được. Đành phải chịu cảnh ngày ngày đem ra ngẫm nghĩ.

Đã gần trăm năm trôi qua.

Bỉ ngạn vốn không thể già đi, dù có thêm vài nghìn năm tuổi.

Ta vẫn như cũ, thương nhớ người xưa. Nam nhân mình giáp, vẫn cứ hiện diện trong tâm trí này.

Diêm Vương đã đến lúc đi tuần, bước đến sông Vong Xuyên liền gọi ta.

Ngài ấy rất tốt a, nhờ có Diêm Vương ta mới được hóa thành hình người thế này.

“Ngươi làm sao thế?”

Diêm Vương hỏi. Ta ngẩn mặt lên nhìn ngài, mỉm cười.

“Là thương nhớ một người a.”

Trả lời xong, liền hướng mắt về dòng sông đem tuyền lạnh lẽo trước mặt.

“Là thương nhớ sao? Ai được ngươi để mắt đến thế?”

“Là linh hồn thanh gươm của chiến thần. Giờ thành người phàm rồi.”

Đều đều đối đáp Diêm Vương, ta lặng lẽ ngắm mình dưới dòng nước. Y phục đỏ sậm lúc ẩn lúc hiện, tựa màu máu trên thanh gươm cướp đi bao nhiêu sinh mạng.

Ngài chợt mỉm cười nhìn ta, rồi hướng mắt về dòng Vong Xuyên.

“Bỉ ngạn, ngươi có muốn được làm một kiếp người không?”

“Có thể sao?”

Ta nhàn nhạt cười, với tay nghịch chút nước. Lạnh lẽo.

“Có thể.”

Diêm Vương gật đầu, bỏ lại một câu.

“Tùy ngươi.”

Xong, lại thong thả đi kiểm tra xung quanh. Để lại mình ta bên bờ sông.

Ta nhìn thảm bỉ ngạn một màu huyết sắc trước mặt, đưa tay chạm vào bông hoa gần nhất.

“Ta có nên tìm người ấy không?”

Chẳng có gì đáp trả. Cũng phải, nó chỉ là một đóa bỉ ngạn mọc được trăm năm mà thôi.

Một ngày, chàng lại đến.

Thân bạch y vẫn tiến bước, cả người cao ngạo. Khiến ta lại ngẩn ngơ nhìn theo.

Mạnh Bà múc cho chàng chén canh, hơi cười.

“Chỉ còn một kiếp là ngươi có thể tu tiên.”

Chàng không đáp, lẳng lặng uống hết chén canh. Bỗng nhiên đánh mắt nhìn ta.

Bị ánh mắt sắc sảo như vậy nhìn chằm chằm, ta có chút không quen. Nhưng tâm bỉ ngạn lại có chút dao động.

Chàng uống hết bát canh, ta mới từ từ bước lên bục, đứng đối diện với chàng. Gió Hoàng Tuyền lạnh lẽo, tung bay một góc y phục.
“Kiếp sau, chúng ta có thể gặp nhau. Trái tim ngươi, là của ta.”

Ta nói, nhìn mắt phượng vẫn y cũ, không hiện lên bất cứ cảm xúc nào. Đôi môi mỏng của chàng cong lên, tạo thành một đường hoàn hảo.

“Ta sẽ chờ.”

Nói xong, hệt như lần trước, lại thong thả bước lên Nại Hà kiều. Ta nhìn chàng, môi bất giác khẽ cười.

Tâm bỉ ngạn lại lần nữa ngủ yên.

Hôm sau, từ canh hai, ta đã chạy đến phủ Diêm Vương mà quậy phá. Ngài bị ta đánh thức, không những không phiền lòng mà còn tiếp đón như vị khách quý.

“Diêm Vương, ta muốn sống một kiếp người.”

Ta thẳng thừng nói, không lòng vòng loanh quanh. Diêm Vương cười đôn hậu, tay xoa xoa đầu ta.

“Nha đầu, hết một kiếp người không được đòi thêm đâu.”

“Ta biết mà.”

Bỉ ngạn ta cười, tâm có chút vui vẻ.

Diêm Vương đem lọ thuốc từ trong tay áo, bảo ta uống. Thứ dược này biến ta có xương thịt của phàm nhân, nhưng không làm mất đi công lực tu luyện ngàn năm. Huyết y trên người vẫn như cũ, không hề thay đổi.

“Để ta tiễn ngươi đến Nại Hà kiều.”

Ta cùng Diêm Vương bước đến Vong Xuyên. Mọi thứ đều cúi chào ngài, nam nhân nắm quyền cai trị chốn âm ty.

Mạnh Bà cũng cúi đầu chào Diêm Vương. Ta núp sau áo ngài, len lén ló đầu ra nhìn Mạnh Bà trước mặt.

Nói chuyện một chút, Diêm Vương bảo ta bước lên Nại Hà kiều. Ta nhìn Mạnh Bà, rồi nhìn ngài.

“Đừng sợ.”

Như phụ thân dỗ đứa con gái sắp phải đi xa.

Ta gật đầu, kiên định quay người bước đi. Làn sương mờ ảo như hư như mộng, để lại khung cảnh vốn u ám chốn âm ty đằng sau.

Huyết y vẫn tung bay...

HOÀN CHƯƠNG MỘT
a16b802dgd06b2ced1407&690
 
Hoa bỉ ngạn 1 loài hoa thần bí vì khi hoa nở thì không có lá, còn nếu có lá thì lại không thấy 1bông hoa nào
Bài viết của Mị hay nhưng lời văn cao siêu quá tôi không tài nào hiểu hết
Chấm điểm: 7. 5/10
 
hay quá :KSV@03: có vẻ lại là một vở bi tình :KSV@05: . hóng những chap sau của cậu, :KSV@14: đừng ngược Ran- chan quá nhé cậu . còn tên shin cậu cứ cho nhiều hành vào hihi. lót dép chờ :Conan12::Conan05:
 
Xin lỗi bạn. Nhưng khi đọc sum và chương 1 của bạn. Trong đầu tôi lại hiện ra Mạch Khê và Tam Sinh trong " Tam Sinh vong xuyên bất tử"
tử"
Nếu bạn có đọc truyện.Tam Sinh. Thì tôi mong bạn đừng để sự tiếc nuối như kiếp thứ nhất của Mạch Khê. ( Tam Sinh chết vì Mạch Khê). Và kiếp thứ 3 của Mạch Khê ( MK chết vì TS). Nó đau lòng lắm bạn ơi....

Mình không có ý nói bạn đạo ficc. Bạn đừng hiểu lầm. Chất văn của bạn rất hay nhẹ nhàng, khác CLPH. Chỉ là mình không hi vọng Ran sẽ chịu khổ. Nó để lại nuối tiếc nhiều lắm
 
Ss viết hay nha, rất mang thần thái cổ trang. Lúc đầu đọc em cứ tưởng là KaiShin tiếp ai ngờ là ShinRan. Ngoại trừ để phông chữ làm hại mắt con dân ra thì cái gi cũng tuyệt hết. Túm cái quần lại là, đỉnh của đỉnh, ss nhớ ra chap sớm ~^o^~~^o^~~^o^~
 
@ren aki @portsys2k tôi thấy tôi ghi ngôn từ hơi hướng hiện đại ấy :)) tôi sẽ sửa lại một chút :v
@tieuyentutandao ok. tôi sẽ ngược tên Shin :v
@nguyetnhu1209 thú thật với bạn là tôi dựa trên "tình kiếp tam sinh" để viết fic, nhưng kết cục sẽ không giống đâu :v
@Gia tộc họ Công Đằng cám ơn em :3 nhưng ss để font thường mà :<
190427_3f87c1e9f1059e0baae44e538387bcee.jpg


Chương Hai.
Bỉ ngạn nở, mùa xuân năm XX9. Triều Ngô.

Giữa đồng hoa đỏ rực, thấp thoáng bóng dáng nữ nhân. Huyết y theo làn gió phấp phới.

Gương mặt này, chính là Bỉ Ngạn.

Nàng tự nhìn mình dưới nước sông gần kề, dung mạo vẫn không hề thay đổi, y hệt lúc nàng dưới âm ty.

Nàng bây giờ đã làm người, nên phải có một cái tên...

“Oa oa oa...”

Tiếng trẻ con khóc lớn khiến nàng giật mình quay lại, mắt đảo xung quanh tìm kiếm. Một chiếc giỏ đặt ở bên bờ vang lên âm thanh nức nở của một sinh mạng nhỏ bé.

Bỉ ngạn là hoa vô tri vô giác, không hoan lạc chẳng bi thương. Nhưng cuối cùng, vẫn có thứ gọi là trái tim.

Nàng bước vội đến chiếc giỏ, nhẹ nhàng nâng lên. Tiếng khóc dịu hẳn, đứa bé nhỏ nhắn nhoẻn miệng cười nhìn nàng. Đóa hoa lan đặt trên người, một màu trắng muốt.

Tâm tư bỉ ngạn có chút chấn động.

Đây chẳng phải là chuyển kiếp của người mà nàng thương nhớ?

Đường nét này, gương mặt này, y hệt chàng.

Đích thị là chàng rồi.

Vui mừng ôm ấp đứa trẻ, nét cười hiện rõ nơi đáy mắt nàng. Ông trời thật có mắt, đã định duyên mệnh giữa nàng và đứa trẻ này. À không, giữa nàng và linh hồn thanh gươm.

Đứa trẻ giơ tay chạm vào mặt nàng, làm rơi đi nhành lan trắng trên người em. Nàng cúi người nhặt lên, một ý nghĩ lướt qua đầu nàng.

Nhành lan này, chính là vật ở cạnh chàng đầu tiên, hay ta lấy làm tên cho chính mình? Ở nhân gian này, không thể xưng là Bỉ Ngạn được.
Mao Lan.

Là tên nàng bây giờ. Mãi mãi cũng vậy.

Nàng nhìn đứa trẻ trong tay, mỉm cười dịu dàng.

“Cuối cùng, ta có thê gặp chàng rồi. Tân Nhất, từ đây là tên của chàng.”

Đứa trẻ hướng mắt to tròn nhìn nàng, khóe miệng tươi cười một nét, khác hẳn khí chất cao lãnh dưới âm ty.

Mao Lan ngắm nhìn đứa trẻ một chút, rồi đảo mắt nhìn quanh. Nàng có thể nuôi chuyển kiếp của chàng, nhưng trước hết, phải làm cho người dân quanh đây không cảm thấy lạ.

Nàng nhíu đôi mày thanh tú, kéo kéo vạt áo đỏ suy nghĩ.

A, đầu tiên phải có nhà.

Nhà thì rất đơn giản, chỉ cần vài cái phẩy tay, mọi sự đều hoàn thành.

Tiền bạc, nàng có thể tự mình biến ra, nhưng sợ mọi người nhận ra điều bất thường, nên Mao Lan quyết định mở một quán rượu.

Suy nghĩ xong, nàng vui vẻ thi triển pháp thuật, hóa ra căn nhà gỗ nhỏ nhắn, phía trước biến thành quán rượu. Hài lòng nhìn thành phẩm của mình, nàng ôm Tân Nhất bây giờ là một đứa bé. Chàng đã ngủ say...

Đồng bỉ ngạn bên cạnh ngát hương, khiến khung cảnh một màu đỏ diễm lệ, như ánh hoàng hôn.

Bỉ ngạn yêu, là lành hay họa? Hỏi Ti Mệnh, cũng chỉ nhận là cái mỉm cười đầy bí ẩn. Là thiên cơ.

Cứ thế, nhân gian qua được tám năm.

Tân Nhất bé nhỏ ngày nào giờ đã lớn hơn, tám tuổi, mặt mũi khôi ngô, bẩm sinh đã rất thông minh ham học.

Mao Lan đang lau dọn bàn quán, gặp Tân Nhất vừa đi học về, liền cười tươi sáng lạn.

“Tân Nhất, đi học có gì vui không?”

Nàng xoa đầu đứa trẻ chuyển kiếp của người ấy, luôn miệng mỉm cười. Tiểu Nhất ngây thơ gật đầu, cũng vui vẻ kể hết chuyện trên lớp cho Mao Lan nghe.

Tân Nhất từ nhỏ đã bộc lộ được tư chất vốn có của mình, thầy dạy một hiểu mười, rất có tương lai.

Tiểu Nhất đem từ trong ống tay áo ra một nhành bỉ ngạn, đặt vào tay Mao Lan mà cười cười.

“Mao Lan tỷ, là ta hái bên bờ đó. Tỷ rất thích bỉ ngạn mà.”

Nàng khẽ cốc đầu Tiểu Nhất, bĩu môi hờn dỗi.

“Tân Nhất, dặn ngươi bao nhiêu lần là không được gọi ta là tỷ mà, gọi ta là Mao Lan.”

“Mao Lan.”

Tân Nhất gọi một tiếng, ôm chầm lấy nàng, nói những lời ngây ngô của trẻ nhỏ.

“Mao Lan, ta thích nhất là Mao Lan!”

Bao nhiêu thôi, cũng đủ để tâm tư bỉ ngạn rối loạn.

Chàng nói thích ta, dù chỉ là lời trẻ con, nhưng chàng thích ta, là sự thật.

Mao Lan nhìn đứa trẻ tám tuổi an bình say ngủ, gương mặt đáng yêu không như những lúc nàng gặp chàng dưới âm phủ, người đầy khí chất cùng sát khí. Tiểu Nhất trong lòng nàng giờ lại dịu dàng mỏng manh, thật bé nhỏ.

Nàng vẫn theo thói cũ, huyết y chưa bao giờ bị thay thế. Dù đã qua tám năm, nàng vẫn không khác gì khi dưới âm ty. Không già đi, không chết, mãi mãi giữ tuổi xuân.

Mãi mãi, là nhành bỉ ngạn có chút tâm tư.

Yên bình tiếp tục qua đi mười hai năm, Tân Nhất đã là nam nhân hai mươi.

Mao Lan đứng giữa đồng bỉ ngạn, khẽ nhắm mắt lại. Gió chốn nhân gian khẽ khàng lướt qua, khiến sắc đỏ nơi tà áo tung bay.

“Mao Lan!”

Âm giọng trầm thấp gọi nàng. Bỉ ngạn quay lại, ánh mắt tỏa ra ấm áp.

“Tân Nhất, về rồi à?”

“Ừ, ta về rồi đây.”

Mao Lan không kiêng cử gì sà vào lòng Tân Nhất. Chàng giờ đã cao hơn Mao Lan rất nhiều, lồng ngực cũng đủ để nàng dựa vào khi mệt mỏi...

Tân Nhất bây giờ, so với linh hồn thanh gươm chiến thần năm xưa, đều không sai một ly. Đôi mắt phượng tinh anh sắc sảo khiến bao kẻ si mê.

Mao Lan hôn nhẹ lên má chàng, nắm lấy bàn tay đã to lớn quá khổ, lắc lư qua lại.

“Ta nhớ ngươi.”

Tân Nhất mỉm cười, kề trán nàng mà hôn lên.

“Ta cũng rất nhớ Mao Lan.”

“Mau vào nhà đi, ngươi thi cử cũng đã mệt mỏi.”

Nàng nắm tay Tân Nhất, cùng chàng bước vào quán rượu đã tồn tại được 20 năm. Nhưng đối với nàng, đó chỉ như một thoáng mây bay.

Tân Nhất đặt tay nải lên bàn, một mình trong phòng. Trời nhá nhem tối, chàng thắp đèn lên. Bóng lưng cao gầy in trên vách tường.

Kinh đô đúng là nơi tập hợp nhân tài tứ phương, kỳ thi rất khắc nghiệt. Chàng dù có bẩm sinh thông minh, nhưng chẳng thể nào so được với lũ con cái nhà quý tộc rèn luyện văn võ từ các nhà sư nổi tiếng.

“Tân Nhất, ta vào nhé.”

Mao Lan mở cửa, vui vẻ đặt đồ ăn trên bàn. Từ từ dọn ra.

“Mau ăn đi, ngươi thi cử cũng đã vất vả.”

Tân Nhất nhìn nàng, khóe môi mỏng kéo lên một chút.

“Mao Lan, lát nữa cùng ta đi thăm đồng bỉ ngạn.”

Nhìn dáng vẻ gật gật đầu ngây ngốc của nàng, Tân Nhất không nhịn được khẽ cười một cái. Tâm tư chàng cũng vì người con gái này mà thanh bình dễ dàng.

...

Bỉ ngạn hoa nở giữa đêm tối, phát ra ánh sáng kỳ lạ cùng lấm chấm màu vàng của đom đóm, vô cùng mị hoặc.

Trăng thanh gió mát, đôi nam nữ một cao một thấp cùng nhau ngồi ngắm đồng hoa, dưới ánh trănh sáng rực.

Hai người chỉ chăm chăm nhìn hoa Mạn Đà xinh đẹp, không nói với nhau câu nào.

Nhưng tâm vốn đã tự nói cho nhau nghe.

Mao Lan nhớ về những ngày tháng nàng còn là một nhành bỉ ngạn chốn âm ty, ngày nào cũng có thể thong thả ngắm nhìn đồng hoa nơi ấy. Đồng bỉ ngạn này vốn không thể so sánh được.

Nhưng vì có người ấy, dù là hang động tối tăm cũng trở nên cực kỳ thơ mộng. Đã trót yêu nam nhân ấy, dù có như thế nào đi nữa, nàng cũng không buông bỏ được dư tình.

Mao Lan khẽ nắm lấy bàn tay to lớn của Tân Nhất. Ngón tay đan vào nhau ấm áp. Nhẹ nhàng mỉm cười.

“Tân Nhất, ta yêu ngươi.”

Tân Nhất dường như đã biết điều đó, khẽ siết chặt bàn tay đang nắm lấy, nhìn nàng.

“Mao Lan, nói ta nghe, ngươi không phải là người chốn nhân gian, đúng không?”

Tâm bỉ ngạn không chút gợn sóng. Nàng biết, Tân Nhất vốn đã hiểu ra điều này từ lâu, cũng không cần che giấu làm gì.

Nàng gật đầu.

“Phải. Ngươi có sợ ta không?”

Chàng nhìn vào mắt nàng, khẽ hôn lên vầng trán trắng nõn ấy.

“Không. Chỉ cần là Mao Lan, ta đều không sợ. Ngươi chăm sóc ta từ tấm bé, há chẳng biết ý ta?”

Nàng mỉm cười, tâm tư bỉ ngạn nở một đóa hoa màu đỏ.

Ánh trăng vàng nhạt lung linh huyền ảo, cùng đồng bỉ ngạn chứng giám cho một tình yêu thật đẹp.

Nhưng có hạnh phúc hay không, cũng tùy vào duyên cơ.

1473519s7bloi1re9-1.gif
 
@ren aki ây gu, :v đã bảo là Tân Nhất chỉ là kiếp người của linh-hồn-thanh-gươm mừ :v còn Mao Lan đã lên trần nhưng nhờ dược của Diêm Vương nên không già đi, có điều giết vẫn chết :v
@portsys2k fic của ta, 10 fic hết 5 fic SE :3 cô thông cảm :3
 
10402511_1419874844955796_2295840509962411416_n.jpg


Chương Ba.
Sau đó một tháng, có quân lính từ kinh đô đến báo tin cho Tân Nhất. Chàng đã đỗ Trạng Nguyên.

Không cần bàn cũng biết Tân Nhất vui mừng thế nào, liền chạy vào trong báo cho Mao Lan biết.

Nhưng nàng hay tin, sắc mặt bỗng trầm xuống.

“Tân Nhất, ngươi đi rồi ai cùng ta se duyên?”

Nàng chậm rãi nói, ánh tím trong veo soi rõ gương mặt của nam nhân trước mặt. Duyên cũng đã nối, phá hủy đi thật tiếc nuối.

Tân Nhất ngây người một chút, nhưng cũng ôm lấy Mao Lan, khẽ cười.

“Ngốc, ngươi có đồng ý đợi ta hai năm không? Ta hứa sẽ để ngươi trở thành tân nương xinh đẹp nhất. Ngươi có thể đợi không?”

Trong hai năm, nhất định chàng sẽ lên một chức quan cao hơn, có thể tổ chức cho nàng một lễ cưới thật linh đình, thật lớn.

Mao Lan tuy hờn dỗi, giọng điệu nghe ra có mùi dấm chua.

“Ai biết được tâm tình chàng lại chạy theo nữ nhân khác?”

“Nếu ghen thế, cùng ta lên kinh đô đi.”

Tân Nhất bật cười, vỗ vỗ trán Mao Lan. Thật đáng yêu a... ngờ đâu lại ghen như thế.

Nàng bĩu môi, hùng hồn xăn tay áo lên, đấm đấm lên hư không.

“Để xem ngươi có dám ăn vụng ở ngoài không?”

Chàng cười trừ, búng nhẹ mũi Mao Lan.

“Ta biết rồi. Người ấy bảo ngày kia sẽ diện kiến Hoàng Thượng ban mũ áo. Ngươi mau chuẩn bị, chúng ta lên kinh.”

...

Đây là lần đầu Mao Lan tới kinh thành a. Thật không hổ danh, người người tấp nập, hàng quán dựng đều hai bên lề, tiếng người náo nhiệt.
Nàng lại như trẻ con, hết chạy qua chạy lại đến ngó nghiêng các thứ, trông lại vô cùng đáng yêu. Tà áo đỏ nổi bật giữa dòng người, khiến Tân Nhất không thể nhầm lẫn được.

“Tân Nhất à.”

Mao Lan huơ huơ tay, cười tươi nhìn chàng, trên tay là một cái chong chóng đủ màu đang xoay xoay. Dáng điệu như trẻ con.

Tân Nhất thầm bật cười, bước đến bên Mao Lan, nắm lấy tay nàng.

“Đừng có chạy lung tung nữa. Không để lạc ta.”

“Không có đâu. Ta mặc huyết y, ngươi không thể nào không nhìn ra.”

Đôi mắt híp lại cùng với nụ cười ngọt ngào. Nàng tin Tân Nhất như thế.

Chàng lắc đầu, kéo nàng bước đi.

Trước tiên, phải thuê nhà trọ.

Ông chủ trọ nhìn hai người, ậm ừ trả lời.

“Hai khách quan, thành thật xin lỗi, quán của ta chỉ còn dư mỗi một phòng. Thật thất lễ, hai người có thể ở chung với nhau được không?”

Mao Lan nhìn nam nhân bên cạnh, cười cười.

“Ta không ngại, ngươi...”

“Được thôi.”

Tân Nhất gật đầu, cùng nàng bước theo tiểu nhị nhận phòng. Gian phòng không rộng lắm, kê một chiếc gi.ường cùng chiếc bà nhỏ.

Nàng đặt tay nải lên bàn, mệt mỏi nằm ườn ra.

“Mao Lan, nàng ở đây, ta đi gọi thức ăn.”

Tân Nhất xoa đầu nữ tử, bước ra khỏi phòng. Nàng bĩu môi, khẽ khép đôi mắt màu thạch anh trở lại. Tâm thanh bình chìm vào mộng mị.

Yên ả như thế, để chuẩn bị cho phong ba bão táp, âm dương chia lìa.

...

Sương mù năm canh, kinh thành chìm trong hư ảo.

Mao Lan khẽ cựa quậy mình, mắt thạnh anh phản chiếu gương mặt nam nhân thanh bình yên ngủ. Những đường nét này, chính là người nàng thương nhớ nơi chốn âm ty.

Nhưng qua kiếp này, đường tình họa chăng sẽ gãy gánh? Nàng chỉ có một kiếp để yêu chàng, có quá ngắn hay không?

Bỉ ngạn thoáng qua chút buồn.

Nhưng nghĩ nhiều làm gì? Nàng chỉ cần biết người ấy có trong tim mình, thì đã mãn nguyện. Được bên nhau kiếp này, là duyên số định đoạt. Còn tình kiếp sau, đành gửi trọn cho Ti Mệnh.

Mao Lan, chỉ suy nghĩ đơn giản thế thôi.

...

Tân Nhất cùng Mao Lan bước xuống, khiến ai nấy cũng phải liếc mắt nhìn một cái. Nhất là Mao Lan, tà áo đỏ của nàng diễm lệ thu hút ánh nhìn.
Chỉ thấy nàng nhếch mép lên cười một cái, xong gương mặt trở về thần thái lãnh đạm mà lần đầu Tân Nhất được chứng kiến. Khiến chàng có chút kinh ngạc. Nhưng rồi cũng thu lại cảm xúc.

Tiểu nhị dọn cơm cho hai người, Mao Lan từ tốn ngồi xuống, nâng chén cơm cùng Tân Nhất ăn vội. Bỉ ngạn không cần ăn cũng sống, không như người trần, nên trước nay nàng đều ăn lấy lệ.

Ăn xong, Tân Nhất nắm lấy tay Mao Lan kéo ra ngoài.

Bước ra, liền cốc trán nàng một cái.

“Đáng ghét, dám lạnh nhạt như vậy.”

Mao Lan bĩu môi.

“Ngươi chẳng phải dám liếc nhìn nữ nhân khác?”

“Ngươi thật là...”

Tân Nhất véo má nàng. Cười cười.

“Xin lỗi, Mao Lan. Xin lỗi vì đã để ngươi ghen.”

...

Cổng cung vua uy nga tráng lệ, thật khác xa với dân thường.

Tân Nhất đưa cho quân gác cổng tấm chỉ của Thánh Thượng, thuận lợi bước qua. Chỉ có Mao Lan bị giữ lại.

Nàng thở dài, khẽ vuốt lại tà áo cho chàng, vỗ vỗ lưng.

“Mau nhận áo, rồi cố gắng làm quan.”

“Ừ.”

Tân Nhất hôn lên trán nàng, rồi mới từ từ cùng quân lính bước vào. Mao Lan đứng lại nhìn theo, đến khi cổng thành đóng lại, mới quay người bước đi.

Nhưng đi chưa được mươi bước, đã bị âm giọng đanh thép hét lớn.

“Yêu nghiệt, mau đứng lại.”

Lão nhân đã đứng tuổi nhanh chóng chạy đến trước nàng, huơ huơ cây phất trần trắng bạch. Nàng nhìn kẻ trước mặt, linh tính cho biết lão nhân kia phải dạng tầm thường.

Không muốn gây chuyện, Mao Lan từ từ kéo khóe miệng xinh đẹp.

“Lão a, ngài đã lầm chăng?”

“Ta làm sao lầm được, yêu nghiệt, ngươi dám bén mảng tới cung vua, không phải bị long khí dọa đến sợ sao?”

Đúng là mớ long khí kia khiến nàng khó thở thật, nhưng cũng chẳng bằng âm khí lạnh lẽo nơi địa ngục. Xem ra lão vua này không xứng đáng với địa vị hiện có nhỉ?

Nàng cười lạnh, phất tà áo đỏ như máu bay phấp phới.

“Ông là ai?”

Lão kia vẫn như cũ, hất hàm nói.

“Yêu nghiệt, mau khai ra ngươi từ phương nào, muốn hại Thánh Thượng ư? Bước qua xác quốc sư ta rồi nói!”

Ai nha, lão già này, ta đã phạm gì đến ông -_-...

Mao Lan khổ sở cười một cái.

“Quốc sư, ta chỉ đến đưa tiễn người, chẳng đã qua bước trở về sao? Ông lấy cớ gì mà bảo ta hại Thánh Thượng kia?”

“To gan. Chịu chết đi!”

Lão quốc sư huơ cây phất trần, công lực xem ra rất mạnh. Nhưng người trần làm sao so được với linh vật đã tu luyện mấy nghìn năm?

Nàng cũng không muốn gây chuyện, đanh giọng nói.

“Quốc sư, ta không hề muốn chúng ta bất hòa, ta cũng không phạm đến Thánh Thượng của các người, để ta đi.”

Nói xong, liền dùng phi thân bay đi, thân huyết y nhanh chóng biến mất.

Quốc sư tức giận nhìn theo, nhưng không đuổi, vì ông biết sinh vật kia đạo hạnh gấp mấy lần ông. Có đánh cũng không thắng.

Yêu nghiệt này công lực cao bất thường, chắc chắn không phải tầm thường.

Ông quay người đi, bất giác phát hiện một nhành bỉ ngạn.

Đóa hoa rực rỡ lạ thường, linh khí cũng rất mạnh, hẳn không phải của chốn nhân gian. Nơi có hoa bỉ ngạn, chỉ có thể là âm phủ.

Quốc sư bất giác giật mình.

Thế nghĩa là sinh vật kia cũng tới từ nơi đó?

...

Tân Nhất hồi hộp được đưa đến Thánh Điện bởi một thái giám. Cung vua chạm vàng ròng, sa hoa nhưng lạnh lẽo.

Chàng bước vào trong, chánh điện xem ra còn lộng lẫy hơn cả bên ngoài. Khẽ cười lạnh. Bọn họ sống trong nhung lụa, làm sao hiểu nỗi khổ của người dân?

Vua Ngô Lộc Huân an nhàn ngồi trên ngai vàng, chống tay có vẻ chán nản. Chàng bước vào, các mệnh quan đều chăm chú nhìn người đỗ Trạng Nguyên năm nay.

Ngô Lộc Huân phẩy tay, thái giám bên cạnh ông ta liền mang ra áo mũ, trân trọng nói.

“Tân Nhất, ngươi đỗ Trạng Nguyên năm nay, thật rất đáng khen. Nay ta ban cho ngươi làm Học sĩ, làm việc ở Hàn Lâm Viện ở Đông cung. Ngoài ra cùng một phủ cũng nơi đó. Lên đây, để ta ban ấn chỉ.”

Chàng từng bước lên cạnh ngai vàng, giơ tấm thánh chỉ. Ngô Lộc Huân ấn ký, phẩy tay ý bảo chàng lui xuống. Tân Nhất biết ý, từ từ bước xuống bậc vàng, đứng giữ các công hầu chức tước, cùng nhau tạ ơn Thánh Thượng.

Cả bọn người này, nhìn một thoáng đã biết cùng một dạ.

2a925117a65e73eba0e0ef96ae10c88c.jpg

Sau chương này tạm thời tôi sẽ hoãn lại vì bận học :v nhưng có thể vẫn đăng nhé :v
 
×
Quay lại
Top Bottom