Chương 4: Người ấy
Trong cách rừng u ám, cành cây chằng chịt chẳng có lấy một tia sáng nào của mặt trăng.Ở đó toát lên một vẻ đáng sợ đến kinh hãi, mọi thứ được bao trùm bởi một màu đen huyền bí; màu đen ấy thật làm tim ta bỗng đập nhanh.Thi thoảng một cơn gió lướt qua cũng vô tình làm tăng thêm vẻ đáng sợ đó!
Sâu trong cách rừng đáng sợ đó, thấp thoáng ánh đèn hiu hắt của căn nhà làm bằng gỗ nho nhỏ, lạc lõng và cô đơn giữa một khoảng đất rộng thênh thang.Căn nhà ấy chốc chốc lại thấy vang lên một tiếng khóc rồi lại đột nhiên biến mất và nhường chỗ lại cho tiếng thét gào trong cơn đau đớn đến tận xương tủy.
Một cô gái với mái tóc đen xõa dài đến thắt lưng đang bị trói trên ghế, với vẻ mặt yếu ớt.Hình như cô đã mệt lắm rồi!Nhưng đôi mắt của Ran thì ướt đẫm nước mắt.Cô không khóc vì sợ mà cô đang lo lắng cho người con trai đang hiện hữu trong trái tim cô.Anh ấy sắp đến đây để cứu cô, nhưng Ran chẳng thấy vui vì điều đó một chút nào, mà ngược lại chính điều đó lại làm cô không thể nào yên tâm được.
-Cầu mong cho cậu ấy đừng đến đâu!Xin lạy trời phật._Giọng Ran yếu ớt đến nỗi có thể nói là thoi thóp.
Ngược lại với hình ảnh đầy đáng thương của Ran, là cô gái Hachimi.Cô ta cũng chẳng khá hơn Ran là bao nhiêu; cũng khóc, cũng cầu xin, nhưng mục đích chẳng tốt đẹp tí nào.Nhìn cô ta lúc khóc, lúc cười ta có thể liên tưởng ngay đến một con quái thú đang chìm trong cơn điên loạn mà không sao thoát ra được.Cô ta đang cố thuyết phục tất cả mọi người rằng người cha của mình đã làm một việc đúng đắn và Shinichi là kẻ tự cho mình là thiên tài để rồi đẩy ông ta đến với thần chết.
Một người đàn ông bị tước đi hết tất cả tiền, tài, danh vọng tìm cách lấy lại mọi thứ của mình.Có biết bao nhiêu cách để giúp ông ra thực hiện mong muốn của mình, nhưng ông ta đã chọn cách giết người.Dù kẻ lấy đi mọi thứ của ông ấy là sai-là hành động cướp đi thành quả của người khác và thật đáng khinh bỉ.Nhưng giết người thì vẫn là kẻ sát nhân, hành động tước đi mạng sống của người khác thì còn đáng khinh bỉ hơn tất cả.Chỉ khổ một nỗi là cô gái Hachimi kia không hề nhận ra điều đó, cô ta bị lòng tức giận che mờ đi đôi mắt.Chẳng còn biết đâu là đúng, đâu là sai.
Hộc....hộc....hộc....ở con đường mòn nhỏ xuyên qua khu rừng, một cậu nhóc với đôi mắt kính to che gần hết khuôn mặt đang mệt mỏi nâng từng bước chân để tìm một thứ quan trọng nhất đối với cậu-người con gái thanh mai trúc mã và cũng là nửa kia của trái tim cậu đang gặp nguy hiểm.Trong lúc này chỉ có mình cậu mới có thể tìm được cô ấy.Trước đây cũng đã có một lần cô ấy bị mắc kẹt nơi chứa đồ trong khi chơi trốn tìm.Khi cô gái ấy đang thật sự tuyệt vọng thì cậu đã xuất hiện...và giải cứu cô ấy hệt như trong chuyện cổ tích vậy!
-Ước gì lúc này mình cũng có thể tìm được cậu ấy như khi đó!_Một giọng nói sao mà mệt mỏi,nhưng chứa đựng trong lời nói ấy là một sức mạnh cao cả.
Tràn ngập khắp mọi nơi trong cách rừng này là sự âm u, tĩnh mịch đến lạnh cả sống lưng.Chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng khiến ta tưởng tượng ra một điều gì đó hết sức đáng sợ.Nỗi sợ đó còn tăng hơn khi chỉ có một mình, giữa cả một khu rừng rộng.Với cái áo mỏng manh, liệu Conan có đủ sức vượt qua cái lạnh đến thấu cả xương thịt này.Cả thân người cậu lúc này bỗng cứng đờ, dường như cái lạnh đang dần cướp đi mất sự tỉnh táo vốn có ngày nào của cậu mất rồi!Đôi mắt màu xanh của bầu trời-đôi mắt của sự tỉnh táo bây giờ mỗi lúc một dần nhắm lại.Chẳng hiểu sao lúc này hai mí mắt lại nặng trĩu đến vậy; phải chăng Conan đã cạn hết năng lượng rồi.
Dưới một gốc cây nhỏ, thoi thóp một đứa trẻ đang lun cầm cập vì gió lạnh.Khuôn mặt nhỏ bé của cậu tái nhợt, đôi môi cũng trở nên tím tái.
-Chẳng lẽ không có ai đến cứu mình sao?Có thể bỏ mặc bản thân chết ở nơi đây và Ran sẽ không được cứu sao?_Một thoáng suy nghĩ tiêu cực chợt lướt qua trong suy nghĩ của cậu.
-Không thể để chuyện đó xảy ra được!Mình nhất định sẽ đến cứu Ran!
Ran hãy đợi mình, hãy cố gắng đến khi mình tới cứu cậu!_Cái suy nghĩ ấy lập tức biến mất đi chẳng còn để lại một dấu vết nào nữa.Lòng quyết tâm đã lấn át đi tất cả tuyệt vọng trong lúc này.Đó là sức mạnh của tình yêu!Sức mạnh khiến tất cả mọi người vượt lên trên mọi khó khăn để tiếp tục bước chạm tay đến điều mà ta mong muốn.
-Sao hả?Cô lo lắng cho cái tên thám tử đó sao?_Một giọng nói chợt vang lên;đánh thức Ran.Cái giọng nói sao mà gay gắt đâm sâu vào tận sâu trái tim đang đau nhói của Ran.Ánh mắt Hachimi chợt sắt như một con dao- đôi mắt vô cảm..Chẳng giống lúc mà cô mới gặp tí nào.
Một cô gái vui vẻ, hoạt bát,có đôi mắt màu tím.Đôi mắt ấy trong sáng đến nhường nào!Nhìn vào đôi mắt ấy, ta có thể thấy ngay một tâm hồn trong sáng;nhưng mà bây giờ chẳng còn một tâm hồn đẹp mà Ran đã từng thấy nữa.Cô tự hỏi tại sao lòng căm hận mù quáng lại thay đổi một con người nhanh đến vậy?Nó có sức mạnh đến vậy sao?
-Không chỉ là tạm thời mà thôi!Nhất định sẽ có cách nào đó có thể giúp chị ấy thoát ra khỏi cái thứ ấy!_Ran quả thật là một cô gái tốt!Bị đối xử như thế này mà cô ấy còn có thể suy nghĩ được như vậy sao?Quả là người con gái ngự trị trong trái tim của Kudo Shinichi.
Bóng tối vẫn bao trùm khắp cả khu rừng, nó khiến cho việc tìm đường thật sự là khó khăn.Loanh quanh gần như cả ngày trong rừng mà Conan vẫn chưa tìm được đích đến.Chán nản rồi lại quyết tâm; cuối cùng thì ông trời cũng chẳng nỡ phụ lòng ai.Đúng cậu đã tìm được căn nhà nhỏ làm bằng gỗ với ánh đèn hiu hắt, nằm chơ vơ giữa một khoảng đất.
Trái tim cậu bỗng nở hoa, sau bao nhiêu khó khăn cuối cùng Conan đã tìm được căn nhà-nơi đang giam giữ Ran.Nhưng rồi mọi chuyện đâu phải đến đây là hết!Với thân hình này có vào đó cậu cũng chẳng làm được gì.Mọi chuyện đã được tính toán kỹ càng rồi, bộ óc thông minh đó của Conan đã chuẩn bị kế hoạnh cả rồi.
Nấp sau một gốc cây, trên tay Conan lúc này là một chai rượu nhỏ; có lẽ cậu lấy nó từ nhà bà Kichimi, và cả bộ quần áo của người con trai của bà ấy.
Ực...ực...trong phút chốc cả chai rượu đã cạn sạch chẳng còn lấy một giọt nào.(Không nói chắc các reader cũng biết mục đích rùi ha)Conan ngồi trong yên lặng và đợi tác dụng của loại rượu cao lương này.Hồi hộp và chờ đợi trong sự thấp thỏm và lo âu, Conan hướng mắt về căn nhà-nơi mà người con gái cậu muốn bảo vệ rất nhiều!
Thịch....thịch......đã bắt đầu rồi!Cậu sắp có thể cứu Ran ra khỏi nguy hiểm.Trái tim cậu thắt lại rồi lại trở nên đau nhói.Một cơn đau mà cậu chẳng muốn phải gặp lại tí nào, nhưng vì người con gái ấy cậu có thể làm được tất cả......
To be continue.......