[Shortfic] Bóng dáng đấy ...có phải cậu ấy???

hoakr

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
5/6/2015
Bài viết
691
Title:[Shortfic]Bóng dáng đấy...có phải cậu ấy??
Author:hoakr
Pairings:Ran;Conan(Shinichi);Mori Kogoro:...bí mật nha
Rating:13+
Genre:tình cảm...xen một chút hành động
Status:đang tiến hành
Disclaimer: nhân vật là của Bác Gosho đáng kính, nhưng trong fic này các nhân vật sẽ do sự tưởng tượng của mình.Mình lập fic này chỉ để thỏa mãn niềm yêu thích của bản thân đối với các nhân vật không có ý định gì...
Summary:fic đầu mong mọi người cho ý kiến.
Trong fic này ran và Conan sẽ cùng nhau vượt qua một trận chiến giữa cái thiện và cái ác.Một thành viên trong tổ chức áo đen đã tìm tới Ran để moi thông tin về thông tin của thám tử trung học lừng danh Kudo Sinichi.Tên này đã theo dõi Ran trong vài ngày, rồi lập một kế hoạch nhằm bắt cóc cô.Conan(Sinichi) nhà ta sẽ phải làm thế nào đây?Các bạn cùng theo dõi fic này của mình nha!Mong nhận được nhận xét chân thành của các bạn...
Chương1:Bóng đen xuất hiện
.Làn gió mơn man trong khí trời thu, dòng người đi lại tấp nập, xe cộ chen nhau trên từng con đường.Cảnh mùa thu dường như không ảnh hưởng gì tới công việc của mỗi con người.Tốc độ làm việc của mọi người vẫn thế, bỏ mặc lại đó cảnh vật mùa thu xao xuyến bao lòng người.

Tại văn phòng thám tử Mori.Khói thuốc;bia lon...thám tử Mori đang hồi hộp chờ đợi show diễn mới của ca sĩ Yoko.Công việc của ông chỉ đơn giản như vậy trong cái khí trời thu dễ chịu
Ran vừa đi học về cô xách chiếc cặp nặng nề đặt lêm bàn như để kết thúc một ngày học tập mệt mỏi.
"Bố à!Tại sao lại để nhà cửa bừa bộn như thế này ạ?"
Thám tử Mori trả lời bằng giọng khó chịu:
"Ta phải chờ show diễn của Yoko!"
"Thật là ..."Ran nói.
Thịch thịch Ran bỗng có cảm giác lành lạnh sống lưng.Ran cảm thấy như cả người run run.Ran nhìn xuống cửa sổ sang phía đường bên kia ...một bóng đen...như đang nhìn về phía Ran.Nhưng rồi bỗng vụi mất.Cô ấy cảm thấy bất ổn, có một chút gì đó làm cô lo sợ.Dường như có một ai đó đang muốn tấn công cô vậy.Cả thân Ran lúc này bỗng run lên như cô đang lạc giữa một trời gió tuyến.Cô muốn tìm một hơi ấm để làm tan biến đi cảm giác đó của cô lúc này.Cô lập tức nghĩ đến Shinichi, cậu bạn thân từ thưở nhỏ, nhưng trong lúc này có lẽ cô nghĩ đến cậu không phải tư cách là một người bạn.Một người đã gắn bó với cô từ hồi còn nhỏ.
"Em về rồi ạ!"Conan vừa đi học về.
Ran giật mình quay lại cố trấn tĩnh bản thân.Rồi trả lời;
"Em về rồi à.Đợi tí chị đi nấu bữa tối nha!"
Ran nhanh nhẹn vào bếp nhưng trong lòng còn nhiều thắc mắc...
Sáng hôm sau...
Ran cùng Conan tới trường.Ran có cảm giác bóng đen ấy lại xuất hiện đi theo mìnj.Ran cứ thấp thỏm làm Conan lo lắng bởi lẽ cậu cũng có cảm giác ấy.Chia tay nhau ở cổng trường tiểu học Teitan.Ran vội bước nhanh tới trường còn Conan thì chậm rãi bước vào trường với khuôn mặt suy tư...
Ran tới trường trong bộ dạng vội vã, cô luôn chú ý tới bóng đen đó, nhưng lại sợ hắn sẽ nhận thấy sự nghi ngờ của cô.Thế là tới trường rồi, Ran phóng nhanh vào trường để thoát khỏi sự theo dõi của bóng đen kia.Nhưng có lẽ bóng đen ấy vẫn còn đâu đó ở cổng trường...
Tại trường tiểu học Teitan...
Conan trầm tư suy nghĩ, cậu phóng tầm mắt xa qua khung cửa sổ nhưng lại nhìn một cách vô điểm tựa.Ai-chan thấy thế, dù rất muốn hỏi thăm ngay nhưng cô không làm vậy mà hỏi một cách rất lạnh lùng:
"Chuyện gì vậy?Bộ có vụ án khó đến nỗi đại thám tử của chúng ta phải đau đầu à?"
"À không có gì đâu, tớ chỉ đang suy nghĩ vài vấn đề vớ vẩn thôi!"Conan trả lời như vậy thôi, chứ trong lòng cậu thực sự rất lo lắng.Cậu nghĩ có thể bóng đen ấy là.....
Giờ tan học Ran không cùng về với Sonoko như thường ngày mà cô chạy thẳng tới để đón Conan.Ran lo sợ mình chính là mục tiêu của bóng đen ấy, cô sợ chỉ vì mình mà đem lại nguy hiểm cho người khác.Một cô gái hớt hải với khuôn mặt lo lắng sải bước trên con đường một cách cẩn trọng.Từng bước chân của Ran lúc này luôn được thep dõi, cô lo lắng, bồn chồn.....
"Ran luôn vậy..."Conan vừa đi vừa nói thầm khi tiếng chuông tan học vang lên.'Cô ấy sẽ không nói với ai đâu.".Khi ra tới cổng trường Conan thấy vẻ mặt của Ran vẫn đang lo lắng, nhưng cậu vẫn tỏ vẻ của một cậu nhóc vừa tan trường với chị:"Chị Ran ơi, hôm nay em đi học vui lắm!Lớp chị Ran thế nào?"
Ran nở nụ cười gượng gạo đáp lại:
"À lớp chị cũng vui lắm em à!"
Vừa dứt lời Ran cảm thấy lành lạnh sống lưng, tim đập nhanh....Phải cảm giác ấy lại tới rồi, chẳng lẽ bóng đen ấy...Ran lập tức quay người lại.nhưng không như lần trước, lần này hắn không để Ran phát hiện.Cô cầm lấy tay Conan, nắm thật chặt đôi tay bé nhỏ ấy để tạo động lực cho bản thân.Để bảo vệ chú nhóc ấy........
Trên đường về nhà Ran cũng rất cảnh giác, luôn xem xét nhưng gì xung quanh mình.Conan cũng vậy, đôi mắt tinh ranh cũng làm việc hết công suất Cậu cũng cùng chung sự lo lắng với Ran.Bây giờ cái bóng đen ấy chính là nỗi lo duy nhất của cả cậu và Ran..Bóng đen ấy cứ xuất hiện rồi lại biến mất cứ như một làn sương vậy.

Tại văn phòng thám tử Mori...
thịch thịch cái cảm giác đáng sợ đó lại đến,Ran lo sợ hơn bao giờ.Bởi lẽ lần nàu cái cảm giác lành lạnh sống lưng lại tới dồn dập hơn, cứ nhu bóng đen ấy đã ở gần bên cô.Ran nắm chặt tay Conan cùng đi vào, tư thế chuẩn bị sẵn sàng của Ran i như là có thể tung một chiêu hạ gục ngay đối thủ.Conan cũng thấu hiểu được Ran, cậu cũng chuẩn bị trái bóng của mình để khống chế kẻ đã tạo ra cảm giác đáng sợ này.
3........2........ran đếm từ từ trong sự hồi hộp và cả người lúc này run lên
.............1
Cách cửa văn phòng mở ra, Ran và Conan chỉ thấy thám tử Mori dang tiếp một quý bà sang trọng.
Bà ấy là Genre Kichimi 63 tuổi, là nội trợ của một gia đình khá giả ở Tokyo.khuôn mặt bà ấy hiền từ, mái tóc đen óng càng làm cho vẻ đẹp của bà ấy thêm cảm mến lòng người.Ran bỗng mất đi cảm giác đáng sợ lúc trước.
"cái gì vậy?Cảm giác này là sao?"Conan nói một cách dồn dập với bản thân mình mà cứ như đang hỏi cung vậy.
Bà Kichimi nhờ thám tử Mori điều tra xem chồng bà có ngoại tình không.Ông thám tử vui vẻ nhận lời vì có công việc mới.Riêng Conan và Ran vẫn còn hơi lo sợ
..............................vì biết sắp có một điều kinh khủng sắp sửa xảy ra với họ.


Ngay sáng hôm sau gia đình nhà thám tử Mori thuê một chiếc xe để tới nhà bà khách hôm nọ.Chiếc xe lướt êm trên con đường cùng với lá thu bay trong gió.Chốc chốc lại có một một chiếc lá bị gió cuốn lìa khỏi cành, chiếc lá chao đảo trong không trung rồi nhẹ nhàng tiếp đất một cách điêu luyện cứ như một nghệ sĩ múa vậy.
Trong khung cảnh mùa thu ấy, con người ta lại càng thêm nhiều suy tư.Và đối với Ran, một cô gái có trái tim đa cảm lại càng suy nghĩ nhiều hơn.Cô gái ấy đang băn khoăn về một thứ cảm giác rất lạ;đó là một cảm giác sợ hãi mà mấy ngày qua cô đã phải trải qua.Trái tim bé nhỏ của Ran phải chịu đựng một cảm giác lo lắng, bồn chồn, tâm hồn trong sáng ấy phải suy nghĩ quá nhiều.
Thấu hiểu được cảm giác đó, Conan cũng chỉ biết lẳng lặng nhìn Ran và cậu cũng rất lo cho người con gái trong tim mình.
Riêng về thám tử Mori, ông đang rất hào hứng vì nghĩ sắp được khao một bữa ra trò
-"Đây là gia đình khá giả, có lẽ bà Kichimi sẽ không để thám tử lừng danh Mori Kogoro này thất vọng!"Ông Mori nghĩ thầm trong đầu.
"Kít..."Chiếc xe của nhà thám tử Mori dừng lại trước một căn nhà lớn nằm gần một khu rừng trúc xanh mát.Ngôi nhà được xây theo phong cách truyền thống, gần nhà là một vườn hoa nhỏ xinh.Từng bông hoa đua nhau khoe sắc, từng cách bướm thi nhau bay nhảy trong khu vườn tuyệt đẹp ấy mới khiến tâm trí ta lúc này quên đi bao nhiêu suy tư muộn phiền.Nhìn ngôi nhà ta có thể tưởng rằng bản thân như đang lạc vào tòa lâu đài ngày xưa vậy.Ran thốt lên trong sự vui thích.Dường như cô đã quên đi cái nỗi sợ đã bám lấy mình mấy ngày hôm nay.
 
Hiệu chỉnh:
@hoakr vì mới là chap 1 nên mình không có nhận xét gì nhiều, lỗi type thì mình không để ý nhưng lời văn thì mình thấy hơi nhiều lời thoại,chưa có nội tâm nhân vật lắm, mà bạn lặp từ Ran hơi nhiều, nên học theo các ss khác(mình cũng đang học theo họ nè) , câu trước bạn đã có từ Ran rồi thì câu sau có thể thay bằng từ cô. Nhưng nếu trong đoạn văn bạn nhắc đến nhiều nhân vật nữ thì không được dùng từ này. (mặc dù mình viết văn không tốt nhưng vẫn comt bình luận về cách viết văn *ngại ghê :D)
Lại một điều nữa là part ngắn quá nên mình không nhận xét được gì nhiều. Mà bạn cho mình hỏi fic này buồn à:KSV@13:? mà bóng dáng đi theo dõi Ran là ai thế?Mong bạn sớm ra part khác để trả lời câu hỏi của mình.
Cứ là fic ShinRan là bạn đã được 1 điểm cộng rồi đó:KSV@04:,mau ra part tiếp nhé:KSV@10:
 
Chào em :v Đầu tiên, ss xin chúc fic đầu của em [ tung hoa ]. Và sau khi đã đọc hai part thì ss có một số nhận xét như sau :
Thứ nhất : Về phần trình bày, ss nghĩ những lời thoại của nhân vật thì em nên cách dòng ra để người đọc không bị rối mắt. Có một số lần tên riêng của nhân vật và từ ở đầu dòng không viết hoa. Và em thường lập đi lập lại tên của nhân vật khá nhiều như thế có thể gây nhàm cho người đọc. Em có thể thay như Ran = cô , Conan = cậu, nhóc . . . Vì ss onl phone nên không thể soi lỗi type được.
Thứ hai : Về diễn biến có vẻ nhanh và nhiều lời thoại. Ss nghĩ em cần miêu tả cảnh vật xung quanh và miêu tả rõ hơn về nội tâm, cảm xúc của các nhân vật .
Thứ ba : Về văn phong thì văn phong của em còn yếu và non lắm :D cho nên ss nghĩ em cần học hỏi văn phong của các Au viết fic khác nhé.
~ Vì fic mới có hai part ngắn cho nên ss chỉ nhận xét vậy thôi ~ Chúc fic em sẽ ngày càng hay :KSV@03: :KSV@03: :KSV@03:~ Ss đi đây :KSV@05::KSV@05::KSV@05: ~
 
Sau khi đọc xong mình có một số nhận xét :
-Phần trình bày bạn cần trình bày rõ hơn như gạch đầu dòng trước lời nói của nhân vật.
-Về diễn biến truyện: mình thấy bạn diễn biến hơi nhanh, cố diễn biến chậm lại một chút nhé !!
- Về văn phong mình thấy giọng văn bạn khá là mượt đấy !! Nhưng miêu tả ko được kĩ cho lắm !! Bạn nên miêu tả kĩ hơn về tâm trạng của Ran cũng như của Conan.

Theo cái title thì cái bóng đen đó là Shin nhưng có conan ở đó thì ko thể nào. Chắc sẽ có chuyện gì xảy ra. Thôi nhé, hóng chap mới của bạn nhiều !!!
 
nàng ơi, ta hông hiểu gì hết trơn vậy:KSV@15:? bóng đen ấy là ai cải trang nh:KSV@13:? ta đoán là thuật cải trang, nàng viết đoạn này làm ta nhớ đến đoạn mẹ Shin/Conan cải trang thành một bà béo ụ, đến nhận Conan là con và trêu Conan ý:KSV@05:, bóng đen gì mà có thể làm Ran lạnh sống lưng được ta, nói chung là chap này của nàng cũng tạm ổn, đã bớt được mấy Ran, Conan đi rồi, nội dung khá hấp dẫn:KSV@04:, hóng chap mới của nàng:KSV@10:
 
Chương 2

Part1:Sự biến mất kì lạ và lộ diện

Trong chương này Ran yêu dấu của chúng ta sẽ gặp phải nguy hiểm.Và cô ấy đã biết được bộ mặt của kẻ đã theo dõi cô trong suốt mấy ngày qua.Conan nhà ta sẽ làm cách nào để cứu và bảo vệ Ran????
Bà Kichimi cùng con trai là Gokaru, một cậu thiếu niên chạc tuổi với Ran.Và một cô con gái tên là Hachimi, nhìn bề ngoài có lẽ là lớn hơn Ran chừng ba tuổi;Hachimi mặc một chiếc váy màu trắng tinh khôi,nụ cười cứ như đóa hoa hải đường vậy.Ánh mắt của cô gái ấy long lanh như là giọt sương ban mai vậy.Mái tóc đen óng xõa dài ngang lưng càng tô thêm vẻ đẹp của thiếu nữ ấy.Cô ấy nắm lấy tay Ran và cả hai cùng nhau vài vườn hoa.Nhóc Conan cũng đi theo vì cậu vẫn có cảm giác bất an đó.Cậu cảm thấy cảm giác đó càng rõ rệt hơn, có vẻ như là một cặp mắt nào đó đang theo dõi từng cử chỉ của mình.
Thám tử Mori đến nhà bà Hachimi với tư cách là một tiền bối cũ khi bà còn học cấp 2.
Trong khi thám tử Mori cùng bà Kichimi nói chuyện và uống trà trong phòng khách thì Conan và ran cùng ở trong vườn hoa với Hachimi.Qua tiếp xúc và lời nói Ran cảm thấy chị Hachimi rất dễ gần và có một chút gì vui tính;Ran như là đã từng quen biết với cô gái này.Hai người họ cùng nhau vui đùa thật thích thú.Về phía Conan, cậu theo từng bước chân của Ran, bước chân của người con gái mà cậu rất muốn bảo vệ.Cậu sợ rằng cái cảm giác đáng sợ ấy đang đe dọa ran.
Bất chợt, đằng sau lưng cậu người con trai của bà Hachimi bước tới vỗ vai:
-"Đang làm gì mà tập trung vậy nhóc?"
Conan giật mình và trả lời:
-"Dạ,không!"
Bỗng cậu thiếu niên ấy nắm lấy đôi tay cậu và đi ra phía sau khu vườn......
Gokaru chỉ cho cậu cái xích đu, Conan miễn cưỡng lại ngồi vì sợ sẽ mất đi vẻ ngoài của một đứa trẻ.Trong lòng cậu lúc này chỉ hướng về Ran, và chỉ muốn bảo vệ cô.
Ánh hoàng hôn buông xuống...
Gia đình thám tử Mori đã chờ gần một ngày để gặp chồng của bà Kichimi, để giúp bà ấy điều tra vụ ngoại tình của ông ta.Nhưng có lẽ hôm nay ông ta sẽ không về.Có lẽ đêm nay gia đình thám tử Mori phải ở lại.Conan càng lo lắng hơn, vì cậu lo sợ đêm nay sẽ có một chuyện khủng khiêp sẽ xảy ra.Ăn tối xong,bà Kichimi sắp xếp cho ông Mori và Conan ngủ chung một phòng, còn Ran cô sẽ ngủ với chị Hachimi.Có vẻ như Ran đã biết thêm một người bạn tốt mới.
Màn đêm tĩnh lặng, trong khi mọi người chìm trong giấc ngủ nhưng Conan cậu đã quyết sẽ thức trắng đêm để nếu như có chuyện gì không may xảy ra cậu có thể lập tức chạy tới và cứu ran.Cậu lo cho Ran hơn bao giờ hết, phải tất nhiên rồi vì đó là người con gái mà cậu thầm yêu từ lâu.
Từng ánh nắng ban mai của ngày mới đã lọi vào phòng.Conan và ông Mori tỉnh dậy sau một đem yên ắng.Cả người mệt mỏi quá, có lẽ họ bị dánh thuốc mê.Conan cố gượng dậy bằng số sức lực còn lại của mình để chạy nhanh tới phòng Ran.




Nhưng không, trong nhà bây giờ lúc này chỉ còn mỗi Conan và ông Mori.cả ba mẹ con bà Kichimi đều biến mất,Ran cũng vậy cô cũng đã biến mất.Tim Conan thắt lại, cậu tự trách bản thân vì không bảo vệ được người con gái mà cậu yêu.
-"Ran cậu đang ở đâu?cậu có an toàn không?Xin lỗi tớ không bảo vệ được cho cậu..."

Vù vù gió ngoài trời rít lên như thể muốn cuốn phăng mọi thứ cản đường nó.Conan một mình tiến sâu vào khu rừng sau căn nhà.


Ông Mori đã đi báo cảnh sát.

-“Lạnh quá!!”

Tiếng của Ran yếu ớt vang lên, dường như cô không còn đủ sức để nói thêm một lời nào.Hơi thở của Ran chỉ thoi thóp, chỉ mỗi việc thở thôi đối với Ran lúc này cũng thật là khó khăn.Tay và chân của Ran đã bị tê cứng, cô không thể cử động.Thậm chí là không còn một chút cảm giác.Bởi lẽ Ran đang bị trói chặt trên một chiếc ghế nằm trong một căn phòng nhỏ mà cô không biết nó nằm ở đâu.

Cô cố gắng mở mắt ra để xem mình đang ở đâu, nhưng chỉ thấy bốn bức tường lạnh lẽo vô tri vô giác mà thôi.Ran bỗng thấy bất lực trước tình cảnh như thế này.

-“Shinichi đến cứu tớ đi!Tớ mệt quá!Tớ phải làm sao đây Shinichi?”Ran kêu gào trong cõi lòng đang run lên vì sợ, đang bất lực trước tình cảnh này.

Thịch thịch, tim của Ran đập lên từng hồi.Cái cảm giác đáng sợ mà cô phải trải qua mấy ngày hôm nay chợt ùa tới.

-“Phải chính là hắn, kẻ làm mình lo lắng suốt mấy hôm nay.”Ran suy nghĩ.

-“Cố lên Ran”Cô tự động viên cho bản thân.Cô muốn nhìn thấy cái kẻ làm cô lo lắng và sợ hãi suốt mất ngày qua.

Cộc cộc cộc tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.Điều này làm tim Ran mỗi lúc một đập nhanh hơn.Cô ước gì đây chỉ là giấc mơ, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Thịch thịch bóng đen đã tiến sát gần với Ran, rồi hắn ghé sát lại.Hắn đẩy cô tới một góc mà chẳng có một chút ánh sáng gì để một cô gái đang sợ hãi xó thể nhìn thấy được bộ mặt của kẻ đã bắt cóc mình.
 
Hiệu chỉnh:
ôi, nàng ơi, vậy là chị Ran của ta đã bị bắt cóc:KSV@17:, ta đau lòng quá, mà ta thích cái đoạn nàng nói là Conan không ngủ để bảo vệ Ran của nàng đó:KSV@12:, nội dung câu nói thì rất hay nhưng ta thấy nghe có vẻ...hơi sến khi nàng nói thẳng là Conan không ngủ vì như vậy:KSV@09:.ta nghĩ nếu nàng nói là" conan không ngủ vì cậu lo cho sự an toàn của Ran " như vậy cũng ngầm hiểu ý được rồi.Nhiều lúc câu văn ngầm hiểu ý như vậy sẽ còn hay hơn câu nói thẳng thừng đó:KSV@04:nàng đang miêu tả một ông Mori ham ăn làm ta thấy thú vị đó :KSV@05: Và nàng thực sự viết chap này mà lỗi type nhiều vô kể, ta không giỏi nhận diện mấy cái này nhưng nó cứ đập vào 4 mắt ta ý, sau đây ta sẽ chỉ ra một vài lỗi ta nhận thấy để nàng chỉnh lại luôn:
cô con gái ten là Hachimi,:ở chỗ này nàng có chút lỗi type
Trong khi thám tử Mori cùng bà Kichimi nói chuyện và uống trà trong phòng khác : ta nghĩ chỗ này nàng định ghi là phòng khách đúng không?
Kichimi sắp xếpcho ong Mori và Conan ngủ chung một phòng, :chỗ này nàng viết hơi thiếu dấu, ta đoán là nàng đánh máy vội hả?

:KSV@08:chắc là vẫn còn chút nữa nhưng thôi, khả năng miêu tả của nàng có vẻ khá tốt,cơ mà nàng kêu reader giúp nàng là sao:KSV@13:? ý tưởng là nàng phải tự lên chứ, hỏi gì reader:KSV@15:, ta hông biết gì hết đâu nha, ta hoàn toàn vô can:KSV@05:, ta chỉ biết 1 điều rằng nàng phải mau ra chap mới để ta còn xem đoạn Conan cứu Ran, mà lúc đó là Shin thì càng tuyệt !!! Mau ra chap mới đi nghe chưa:KSV@07:
 
Hiệu chỉnh:
:KSV@05:Hoàg thượg ak
Ngay cả trog fic thì độ sến vẫn k giảm chút nào (ngài đừg nói đó là dễ thươg nhé:D)
Ờm thì mọi ng cx nói hết rồi!:D
Ở đoạn 1&2 đúg là có 1 số lỗi nhỏ nhưg đoạn 3 đã cải thiện hơn:D
Còn nữa, mi mà dám làm gì chị Ran thì ta sẽ k tha đâu (ta sẽ ôm đốg bom qua nhà mi:D)
Nhanh ra chap mới nha>:/ ta hóng:x:KSV@03:
 
A~ Dù là khá bận học nhưng nghe nói nàng viết fic, ta cũng cố mà ghé nhanh vào, đọc và cmt cho nàng vui nè.
Fic đầu mà viết thế này là khá tốt. Mỗi tội, nàng cần chú ý một số lỗi, những lỗi này nhiều au cũng hay mắc phải, đó là lỗi type chính tả
Chương 1:
Lỗi type ngay từ dòng đầu tiên

.Làn gió mơn man trong khí trời thu, dòng người đi lại tấp nập, xe cộ chen chốc nhau trên từng con đường.

Conan cũng vậy, đôi mắt tinh ranh cũng làm việc hết công suấtCậucuxng cùng chung sự lo lắng với Ran
Và ngoài ra ta còn thấy ở một vài chỗ nữa nhưng không tiện trích

Chương 2, vì mắt mờ nên soi không rõ, chỉ thấy :

Từng ánh nắng ban mai của ngày mới đã lọi vào phòng.

* Ngoài ra, trước khi đăng, ta khuyên nàng cần phải rà soát lỗi và chữa lại cách dùng từ cho đúng. tránh lặp từ

Cuối cùng, ta đã đọc fic khá kĩ. Nếu nàng muốn tham khảo ý kiến, ta sẵn sàng giúp đỡ vì cái kiểu áo đen thế này thì khá dễ suy nghĩ ý tưởng.

Nếu thích thì nhắn tin riêng cho ta nhá, ta sẽ chia sẻ ~~~

p.s: Tặng bức ảnh

48372b533e4d8bfcf8aeb4c6c3ad756a.jpg
 
Chương 2

Part 2:Nỗi căm hận với Kudo Shinichi

Ran biết được sự thật về kẻ bắt cóc.Conan cũng đang dốc hết sức của mình để bảo vệ cho người con gái trong tim mình khi cô đang ở trong nguy hiểm.:KSV@18:

Tách công tắc đèn vang lên cùng với nỗi sợ của Ran, từng ánh sáng yếu ớt tràn xuống một góc nhỏ của căn nhà.Chừng ấy cũng đủ để giúp Ran có thể nhìn thấy kẻ bắt cóc.

-“Ôi trời ơi!Ran thốt không nên lời.Đôi mắt cô khi ấy đỏ hoe, nhìn vào kẻ ấy, hai dòng nước nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.Tim cô thắt lại, cổ họng nghẹn ứ.Ran như thể gục ngã ngay có thể nếu cô không bị trói trên ghế.

-“Sao ngươi ngạc nhiên lắm phải không?Ngươi không ngờ rằng kẻ bắt cóc chính là ta!”Mội giọng nói vang lên, giọng nói ấy thật khiếp sợ.Hắn nói tiếp:

-“Ngươi là bạn thân của Kudo Shinichi phải không?Có lẽ ngươi biết tung tích của hắn chứ!Từ khi ta biết được sự thật ta đã tìm hắn lâu lắm rồi.Dường như hắn đã biến mất trên thế gian này.Ta đã tin là như thế, nhưng một tuần trước tên Shinichi đó đã gọi cho ngươi, ta đoán hắn chỉ đi đâu đó nhưng vẫn liên lạc với ngươi cho nên ta đã bày ra mọi thứ.”

“Mọi chuyện, tất cả chính ngươi bày ra mọi thứ!”Ran nghĩ.

Kẻ đó chính là.......Hachimi người bạn mới mà Ran vừa quen chưa tới một ngày.Một cô gái mà theo cách nhìn của Ran đó là một cô gái tốt, một cô gái có thể tin tưởng.Khuôn mặt xinh tươi của Ran lúc này đã ướt đẫm nước mắt.Từng giọt lệ cứ nối tiếp nhau rơi xuống bởi sự thất vọng và ngạc nhiên.Ran ước đay chỉ là một giấc mơ, chỉ là một cơn ác mộng nó sẽ nhanh tan biến sau khi trời sáng và đôi mắt mở ra sau một giấc ngủ thôi.

Nhưng không đây hoàn toàn là sự thật,cô đã bị bắt, bị trói chặt trong một căn phòng lạnh lẽo tại một khu rừng hoang vắng.Từng cơn gió lạnh lẽo cứ rít lên từng hồi một làm tăng thêm vẻ đáng sợ cho sự việc đang xảy ra.

-“Kudo Shinichi là một tên ác nhân, hắn chỉ vì danh tiếng của bản thân mà đã đẩy cha ta đến cảnh tù ngục rồi sau đó phải tìm tới các chết để tự giải thoát.Ta đã mãi mãi mất đi người cha đáng kính nhất trên đòi của ta.Ta căm hận hắn, căm hận hắn đến suốt đời.”

Những lời nói vừa dứt, tiếp sau đó là những giọt nước mắt cùng lời căm phẫn của một cô gái, bị mất đi người cha.Tiếng thét gào trong cơn vô vọng của Hachimi như xé tan từng cơn gió như đang nổi điên lên trong màn đêm huyền ảo đến lạ thường.

-“Shinichi không phải người như vậy đâu!Cậu ấy chỉ đang bảo vệ công lý mà thôi, tuyệt đối Shinichi không đẩy ai vào cõi chết cả.”Ran cố nói mặc dù cổ họng đang đau rát.

Hachimi chợt nắm lấy cổ áo của Ran và hết lên:

-“Đừng nói dối, cô chỉ đang bao biện cho tên ác nhân đó mà thôi!Kẻ đó chỉ muốn nổi tiếng mà thôi.Hắn cố tỏ ra mình là người tốt trước thảy tất cả mọi người, nhưng thật chất hắn không tốt như mọi người nghĩ.”

Hộc hộc, tiếng thở dốc của Conan vang lên khi cậu dừng lại vì đac thấm mệt.

“Ran cậu đang ở đâu?Cậu có an toàn không?”

Conan lo lắng.Cậu cầm lấy tờ giấy mà kẻ bắt cóc đã để lại.

“Phía sau ngôi nhà này là một cách rừng, ta và Ran đang ở đó.Hãy liên lạc với thám tử trung học Kudo Shinichi và bảo cậu ta tới căn nhà nằm ở phía tây của khu rừng tìm ta.Nếu không nhanh, Ran sẽ biến mất mãi mãi như ngươi đã làm người mà ta kính trọng nhất biến mất vậy.

Kẻ bắt cóc”

Conan đang đi đến ngôi nhà nằm sâu trong rừng mà kẻ bắt cóc nhắc tới, nhưng cậu không thể đến đó với bộ dang như thế này được.May thay cậu đã kịp lấy một chai rượu cao lương mà hôm qua bà Kichimi đã mời ông Mori, cùng bộ quần áo của người con trai của bà ta.Điều làm Conan thắc mắc là gia đình bà Kichimi tại sao lại biến mất nhanh như vậy?Liệu rằng kẻ bắt cóc Ran là ai trong gia đình của bà ta?Thật sự chỉ có một kẻ muốn âm mưu này hay là có đồng phạm?Hắn ta là ai tại sao lại bắt cóc ran và hẹn mình, Kudo Shinichi đến ngôi nhà đó?Có vô vàn câu hỏi đang xuất hiện trong tâm trí của thám tử trung học Kudo Shinichi.

Bỏ qua những câu hỏi đó Conan lại tiếp tục đi tìm ngôi nhà nằm ở phía tây khu rừng mà kẻ bắt cóc nhắc tới.

-“Rồi hắn sẽ đến dây để cứu ngươi mà không biết rằng có một kẻ hận hắn đến tận xương tủy đang đợi hắn đến.”Hachimi nhìn ran bằng một con mắt đáng sợ và nói.

Ran cầu mong sao cho Shinichi đừng tới, bởi lẽ nếu đến đây cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm.Mà Ran lại không muốn điều đó xảy ra, hơn hết trong tình cảnh bây giờ nó sẽ diễn ra trước mắt cô.Ran cứ lẩm bẩm cầu mong.

“Làm ơn đừng đến đây ở nơi này rất nguy hiểm.Shinichi đừng đến đây, tớ không muốn chứng kiến cậu bị nguy hiểm.Làm ơn, không phải vì cậu thì cũng hãy vì tớ, đừng để tớ nhìn thấy cậu gặp nguy hiểm.”Ran cố cầu mong thêm lần nữa.

-“Ta cho ngươi biết tên bạn thân của ngươi đã đẩy người cha đáng kính của ta tới cái chết như thế nào.Để ngươi có thể nhịn thấy con người thật sự mà bao cô gái trẻ thần tượng.”

Hẹn chương sau nha!!!Mọi người cho mình nhận xét nha!!\:D/\:D/\:D/:x:x
 
Hiệu chỉnh:
- Chap của bạn có tiến bộ rồi đó, có vài chỗ vẫn lỗi type như là Kichichi ấy, tớ nhớ là Kichimi mà, bạn nhớ để ý nha ^^
 
:KSV@06:sao bao ngày vắng bóng, hôm nay nàng đã ra chap mới, ta phải công nhận là chap mới của nàng rất tiến bộ:KSV@04:, giọng văn và miêu tả tốt, nhưng mà nó có 1 lỗi vô cùng ...khiến ta ghét đó là :KSV@15:sao chap mới ngắn quá vậy nàng? đọc chẳng đã gì cả:KSV@16:, chap sau nàng nhớ phải đền bù nghe chưa :KSV@07:hóng chap mơi của nàng:KSV@03:
 
Chương 3:Cội nguồn của sự căm hận

Trong chương này nguyên nhân gây ra sự việc Ran bị bắt cóc sẽ được phơi bày.Chỉ vì chút nóng nảy mà đã gây ra bao nhiêu rắc rối, sự oán trách đối với vị thám tử lừng danh của chúng ta.
images (6).jpg

Part1:Sự ra đi quá đột ngột

-“Nạn nhân là chủ tịch tập đoàn tài chính Kubo, Hatano Ikuya 63 tuổi.Nguyên nhân gây tử vong là bị ngạt khí .Thời gian tử vong của nạn nhân là 21 giờ 30 phút tối hôm qua.”Trung sĩ Takagi báo cáo một cách đầy đủ và chính xác.

Tại một ngôi biệt tự nằm ở vùng ngoại ô của thành phố Tokyo ồn ào, náo nhiệt.Một ngôi biệt thự to lớn, đẹp đẽ được bao quanh bởi những bồn hoa được chăm sõc kỹ lưỡng, những bông hoa trăm màu đua nhau khoe sắc.Ngôi biệt thự ấy cũng có cái tên rất đẹp chẳng thua kém gì so với vẻ đẹp của nó.

Chủ tịch Hatano đã được phát hiện tại phòng riêng trong tình trạng toàn thân tím tát, ông đã tử vong do ngạt khí.Trong tòa biệt thự nguy nga tráng lệ đó, dường như các tên hạnh phúc vẫn không mang lại được niềm vui như người chủ của nó muốn, khi ông ấy chỉ mới mua căn biệt thự ấy chưa đến một tuần.Sau khi công ti tài chính của ông vừa vuợt qua khỏi cơn khủng hoảng mà gần như khiến công ti của ông dường như phá sản.Một bầu không khí nặng nề và u ám bao trùm lấy tất cả.Chẳng còn ai quan tâm tới những gì đang diễn ra ở phía ngoài kia, tất cả đều tiếc thương cho sự ra đi quá đột ngột của chủ tịch Hatano.

Từng hàng cây im lặng trong ánh hoàng hôn vừa buông xuống, bất chợt từ đâu có một ngọn gió tới thì chúng cũng chỉ lay động nhỏ.Trong vườn những bông hoa cũng tàn lụi, dường như tất cả thấu hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Riêng có một kẻ, hắn vui mừng sau khi chủ tịch Hatano chết.Mọi việc xung quanh hắn sự tiếc thương vô bờ bến của người thân chủ tịch, từng giọt nước mắt của người vợ mất đi chồng, người con mất đi người cha đáng kính đã nuôi dạy mà họ vẫn chưa báo đáp công ơn trời biển đó;chẳng mảy may khiến hắn thấy có lỗi mà càng làm cho tên sát nhân ấy thêm phần thích thú trong lòng

Vợ của chủ tịch bà Hatano Ineko, đau lòng khóc thét bên cạnh thi thể người chồng đã cứng lại.Lúc này bà khóc không thành tiếng nữa, bởi vì bà đã khóc quá lâu.Dường như lúc ấy bà chẳng còn nước mắt để khóc tiếp nữa, cổ họng bà bỏng rát đến cực cùng vì kêu gào trước cái chết đột ngột ấy.Bà Hatano muốn gọi người chồng dậy, nhưng rồi bà bỗng bất lực vì nhận ra ông ấy đã ra đi mãi mãi.Người con trai duy nhất của ông bà thì tự nhốt mình vào phòng sau khi chứng kiến cảnh tượng đau lòng ấy.Cậu lặng câm nhìn vào bức ảnh cả gia đình mà hai hàng nước mắt cứ chảy mãi không thể nào ngăn được

Cảnh tượng lúc đó sao mà buồn đến vậy, nó khiến ai chứng kiến cũng phải đồng cảm.

Chủ tịch Hatano là một ông chủ tốt, một người chồng hết lòng yêu thương vợ, một người cha luôn ân cần chăm sóc cho con của mình.Sự ra đi của ông là niềm tiếc thương vô hạn cho những người thân của ông.

Phía cảnh sát cũng đang ra sức nỗ lực để tìm ra nguyên nhân mà ông Hatano bị ngạt khí .Hiện trường vụ án là một căn phòng ngủ, gần sát với phòng khách.Trong căn phòng đó không tìm ra một dấu vết của sự đột nhập vào, vì phòng không có cửa sổ cho nên cách cửa ra vào là nơi duy nhất có thể đột nhập.Nhưng camera gắn gần cách cửa đó lại không phát hiện có kẻ nào đã đột nhập vào trong phòng, và cách cửa rất chắc chắn vì được làm bằng cửa cách âm.Cảnh sát ra sức điều tra, và họ chỉ phát hiện một ống thông gió đủ cho một người chui lọt nhưng cách cửa từ ống thông gió quá nhỏ không thể lọt vào phòng được.Chỉ có một điều kì lạ là dù đang là mùa đông nhưng lúc phát hiện thi thể, máy lạnh trong phòng lại được mở ở chế độ cao nhất.

Cuộc Điều tra đi vào sự bế tắc, khuôn mặt của thanh tra Megure lúc này thật khác thường hai cặp lông mày níu lại, cặp mắt sắt bén của một thanh tra kì cựu đang làm việc rất tập trung.Trung sĩ Takagi cũng đang đau đầu để tìm ra hướng để giải quyết vụ án này.Tập hợp tất cả những chi tiết có liên quan đến vụ án, tuy chưa tìm được nguyên nhân gây ngạt khí nhưng thanh tra Megure cho rằng việc bật máy điều hòa ở chế độ cao nhất là hung thủ muốn làm thay đổi thời gian tử vong của nạn nhân.Cho nên ông quyết định thẩm vấn từng người một.

Đầu tiên là phu nhân Hatano Ineko, khoảng 18 giờ 30 phút tối hôm qua bà ấy có mặt tại nhà một người bạn và ở lại cho tới chiều ngày hôm nay.Người bạn của bà ấy cũng đã xác nhận những điều ấy là sự thật.nghĩa là bà ấy có chứng cứ ngoại phạm.

Tiếp đến là cậu con trai, cậu ta bảo đã ngồi ở phòng khách xem tivi lúc 18 giờ 30 phút và cũng được camere giám sát ghi nhận.Sau đó cậu ta ngồi hoàn thành bài luận văn ở trường cho đến sáng rồi đi học, tất cả đều được ghi lại bởi camera.

Chỉ còn lại người thợ điện nhưng ông ta không thể gây án vì thời gian nạn nhân tử vong ông ta vẫn chưa đến ca trực, và chỉ ở trong bếp.

Part này tới đây thôi nhé!reader nào đoán được hung thủ rồi thì comt cho mình với nha!!!!cảm ơn nhiều!!
 
Chủ tịch Hatano đã được phát hiện tại phòng riêng trong tình trạng toàn thân tím tát
Sau khi công ti tài chính của ông vừa vuợt qua khỏi cơn khủng hoảng mà gần như khiến công ti của ông dường như phá sản
:wave:Ta thấy câu hơi lủg củg
.Sự ra đi của ông là niềm tiếc thương vô hạn cho những người thân của ông.
:yawn:Hơi lặp từ đúg k
Cuộc Điều tra đi vào sự bế tắc
Viết hoa làm gì:thinking:
Chữ sự ta thấy k cần thiết:yawn:
khuôn mặt của thanh tra Megure lúc này thật khác thường hai cặp lông mày níu lại
Đág lẽ phải có dấu chứ nhỉ:thinking:
người bạn của bà ấy cũng đã xác nhận những điều ấy là sự thật.nghĩa là bà ấy có chứng cứ ngoại phạm.
Ahem! Sao khôg viết hoa:hypnotized:
Một số câu lủng củng, cụt cụt thế nào ý:yawn:
Hì! Ta onl bằg đt thoại! Vậy nha:wave:
Viết tốt nha! Ta hóng:KSV@03:
P/s: ta trả biết hung thủ là ai đâu:Conan19:bật mí đi:Conan01:
 
@hoakr part này nàng miêu tả rất tốt đó nha:KSV@04:, ta thật sự hơi bất ngờ về điều này:KSV@05:
*tung hoa* :KSV@03:chúc mừng nàng nhé!
tiếp theo đến phần nội dung, ta vốn không có sở thích trinh thám:KSV@19:, chỉ là thích ShinRan mà sao chap này không nói gì về Conan Ran vậy:KSV@15:
hơn nữa part này mới có 988 từ thôi, ngắn quá luôn là sao? nàng cho cái ảnh ShinRan bên trên là ý gì:KSV@16:??? lừa tềnh hả:KSV@17:?? tưởng có ảnh là phải có RanShin chớ !!! thôi, ta bắt đền nàng đó:KSV@15:, part sau nàng phải cho 2 anh chị nhà ta vào và phải viết dài ra đấy:KSV@07:hóng part mới!!!
 
Hì thanks cmt của hai nàng.Có lẽ cảm hứng của ta bị sao rùi ấy!!!Ta sẽ cố gắng sửa lỗi.

Hì tại ta muốn kết thúc ở đoạn này cho mấy nàng tò mò í mà!
Chap tới nhất định sẽ có ShinRan.nàng yên tâm na
*cười gian*:KSV@05:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
@Lovely angel RanMori
tỉ quá đáng quá nha
bắt bẻ hoàng huynh của mụi quá à
vkck j kì ghê
@hoakr
a a a
sr vì h mui mới đến cmt cho fic của huynh nha
-văn chương tốt, biết tieps thu í kiến của mội ng
chả bù cho mụi, bị chê hoài mà k biets cách sửa ntn
-lỗi type cũng nhiều, có nhiều lỗi mà mọi ng chưa thấy, huynh sửa lại nhé
-đặc biệt mụi thik ở fic này đó là giữ đúng tính cách gia phả nhân vật nguyên bản
hóng chap mới nha huynh iu :KSV@03:

a a quên
hung thủ rất dễ đoán
để mụi suy nghĩ tí nha
mà huynh có kiến thức đáy chứ, lập luận khá logic hay
huynh giúp mụi viết fic nghen

hừm
sao lúc đầu huynh k miêu tả kĩ ng thợ điện thêm tí ạ
phút cuối mới ló mặt, làm ng ta nghi ngờ quá
mà huynh phải miêu tả kĩ hơn về các nghi phạm chứ nhỉ

@hoakr quá đơn giảnhung thủ phải là ng thợ điện k?
huynh cho ông ấy xuất hiện sau cùng lại đưa ra chuwsngs ớ ngoại phạm mơ hồ nhất
phải hông phải hông nè
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top Bottom