- Tham gia
- 5/11/2016
- Bài viết
- 113
Author: MISAKI
Disclaimer: Bác Ao!
Pairing: Couple huyền thoại " ShinRan"
Genres: Romantic
Rating: K
Status: on going
1#
Tokyo ngập tràn màu nắng,một cuộc điện thoại cũng khiến cô gái xinh đẹp Mori Ran gương mặt rạng rỡ, anh và cô là trình trạng gì đây? Là yêu xa đấy, anh nơi xa đuổi theo lý tưởng của mình,cô ở đây một lòng chung thủy chờ đợi. Đối với cô là như thế, nhưng anh thì khác, anh luôn ở rất gần, bên cạnh cô mỗi ngày nhưng không phải với tư cách Kudou Shinichi bạn trai cô, mà là cậu em trai thông minh lanh lợi Conan. Ở rất gần nhưng sao lại xa vời đến thế, đối với anh thật sự mà nói đây cũng chẳng khác gì với yêu xa là mấy. Mọi nhớ nhung, lo lắng và trăn trở, yêu thương được gói gọn trong những cuộc điện thoại đường dài không có hồi kết. Nhưng hôm nay sẽ khác, điện thoại của cô gái trẻ Mori Ran rung lên từng đợt hối hả, lướt nhìn cái tên qua màn hình điện thoại, cô không dấu được nụ cười:
-Alo...Shinichi
-Hửm...Ran..Sao thế, nghe giọng em rất vui vẻ?
-Khô..ng...có_Cô chối bay, lững thững tựa vào thành lan can nơi cô vẫn đứng nghe điện thoại của anh, cả đường phố Tokyo thu gọn vào tầm mắt, đôi đồng tử tím biếc hồ thu khẽ lay động, đôi má chợt hửng đỏ, là cô tự mộng sao, người con trai ấy chả phải đang đứng kia sao vừa vặn tầm mắt, phong thái điềm đạm vẫy tay với cô, đôi mắt xanh ôn nhu có ý cười, giọng anh văng vẳng bên tai:
-Nè, tàn nhẫn quá đấy! Sao em cứ đứng ngẩn người mãi ra thế, anh đợi lâu rồi đấy!_Mắt cô đã ậng nước từ lúc nào, cô lẩm bẩm:
-Shinichi về thật rồi, anh ấy về thật rồi!_Đối với cô chẳng còn gì quan trọng nữa, cô chạy thật nhanh xuống nhà tựa như chẳng có gì có thể ngăn nổi bước chân cô về phía người ấy. Họ đứng đối diện nhau, từng dòng xe cộ hối hả ngược xuôi, anh nhìn cô miệng cười tươi rói như ánh nắng rực rỡ:
-Này, đừng sang đứng yên đó!_Cô thực sự chẳng muốn nghe lời anh chút nào cả, bàn chân vô thức tựa hồ muốn lao vào lòng anh ấy. Cô đã từng vì rụt rè, ngượng ngùng mà không dám thể hiện tình cảm với anh ấy. Anh vì lòng tự tôn của một thằng con trai, lại vốn mù tịt về khoản này, cả hai mãi mà chẳng thể tiến thêm một bước. Thần thời gian cũng phải đứng ngồi không yên nôn nóng giùm cho họ nên đành phải ra tay dạy họ cách trân trọng đối phương. Giờ đối với họ chủ động một chút thì đã sao, chủ động một chút sẽ kéo gần khoảng cách, chủ động một chút mối quan hệ của họ sẽ khác. Shinichi đã từng tự nhủ “chỉ cần cô ấy tiến một bước về phía anh, thì anh sẽ vì cô ấy mà bước những bước còn lại”. Cô bần thần khi anh ôm gọn cô vào lòng,nước mắt thi nhau chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp. những ngón tay thon dài siết chặt tấm lưng anh,cô lắp bắp không thành tiếng:
-S..hi..nichi…a.nh…về…r..ồi!
-Ừ..anh về rồi!_anh vùi mặt vào mái tóc cô, hương thơm dịu dàng làm dịu khứu giác anh, nó đã từng khiến anh điên đảo vì nhớ nhung. Cả thể giới như dừng lại ở khoảnh khắc đó, ngọt ngào và ấm áp.
Disclaimer: Bác Ao!
Pairing: Couple huyền thoại " ShinRan"
Genres: Romantic
Rating: K
Status: on going
1#
Tokyo ngập tràn màu nắng,một cuộc điện thoại cũng khiến cô gái xinh đẹp Mori Ran gương mặt rạng rỡ, anh và cô là trình trạng gì đây? Là yêu xa đấy, anh nơi xa đuổi theo lý tưởng của mình,cô ở đây một lòng chung thủy chờ đợi. Đối với cô là như thế, nhưng anh thì khác, anh luôn ở rất gần, bên cạnh cô mỗi ngày nhưng không phải với tư cách Kudou Shinichi bạn trai cô, mà là cậu em trai thông minh lanh lợi Conan. Ở rất gần nhưng sao lại xa vời đến thế, đối với anh thật sự mà nói đây cũng chẳng khác gì với yêu xa là mấy. Mọi nhớ nhung, lo lắng và trăn trở, yêu thương được gói gọn trong những cuộc điện thoại đường dài không có hồi kết. Nhưng hôm nay sẽ khác, điện thoại của cô gái trẻ Mori Ran rung lên từng đợt hối hả, lướt nhìn cái tên qua màn hình điện thoại, cô không dấu được nụ cười:
-Alo...Shinichi
-Hửm...Ran..Sao thế, nghe giọng em rất vui vẻ?
-Khô..ng...có_Cô chối bay, lững thững tựa vào thành lan can nơi cô vẫn đứng nghe điện thoại của anh, cả đường phố Tokyo thu gọn vào tầm mắt, đôi đồng tử tím biếc hồ thu khẽ lay động, đôi má chợt hửng đỏ, là cô tự mộng sao, người con trai ấy chả phải đang đứng kia sao vừa vặn tầm mắt, phong thái điềm đạm vẫy tay với cô, đôi mắt xanh ôn nhu có ý cười, giọng anh văng vẳng bên tai:
-Nè, tàn nhẫn quá đấy! Sao em cứ đứng ngẩn người mãi ra thế, anh đợi lâu rồi đấy!_Mắt cô đã ậng nước từ lúc nào, cô lẩm bẩm:
-Shinichi về thật rồi, anh ấy về thật rồi!_Đối với cô chẳng còn gì quan trọng nữa, cô chạy thật nhanh xuống nhà tựa như chẳng có gì có thể ngăn nổi bước chân cô về phía người ấy. Họ đứng đối diện nhau, từng dòng xe cộ hối hả ngược xuôi, anh nhìn cô miệng cười tươi rói như ánh nắng rực rỡ:
-Này, đừng sang đứng yên đó!_Cô thực sự chẳng muốn nghe lời anh chút nào cả, bàn chân vô thức tựa hồ muốn lao vào lòng anh ấy. Cô đã từng vì rụt rè, ngượng ngùng mà không dám thể hiện tình cảm với anh ấy. Anh vì lòng tự tôn của một thằng con trai, lại vốn mù tịt về khoản này, cả hai mãi mà chẳng thể tiến thêm một bước. Thần thời gian cũng phải đứng ngồi không yên nôn nóng giùm cho họ nên đành phải ra tay dạy họ cách trân trọng đối phương. Giờ đối với họ chủ động một chút thì đã sao, chủ động một chút sẽ kéo gần khoảng cách, chủ động một chút mối quan hệ của họ sẽ khác. Shinichi đã từng tự nhủ “chỉ cần cô ấy tiến một bước về phía anh, thì anh sẽ vì cô ấy mà bước những bước còn lại”. Cô bần thần khi anh ôm gọn cô vào lòng,nước mắt thi nhau chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp. những ngón tay thon dài siết chặt tấm lưng anh,cô lắp bắp không thành tiếng:
-S..hi..nichi…a.nh…về…r..ồi!
-Ừ..anh về rồi!_anh vùi mặt vào mái tóc cô, hương thơm dịu dàng làm dịu khứu giác anh, nó đã từng khiến anh điên đảo vì nhớ nhung. Cả thể giới như dừng lại ở khoảnh khắc đó, ngọt ngào và ấm áp.