Quỷ nhãn vương phi

“Thống khoái tự tại nhiệt huyết mênh mông, đừng hỏi tồn tại Tinh có thể hái, đầu ngẩng lên đến sướng thích thoải mái. Thiên nhai bất quá ta và ngươi cùng mang, ngươi là huynh đệ đến từ tứ hải, tâm ngay cả đứng lên cho ngươi hoan hô, thanh xuân là một ca khúc, đón quang cho chúng ta cùng nhau hát. . . . . .” Nàng một bên hát một bên đánh trống, mọi người toàn bộ bị điều động gật đầu đong đưa theo.
Ngữ Diên thấy thế liền đối với các đại thần phiá dưới reo lên: “Người xem phía dưới giơ chiếc đũa của mình lên, cùng đứng lên”
Phía dưới các đại thần nghe vậy toàn bộ đứng dậy, giơ tay lên cầm theo chiếc đũa đi theo động tác của nàng, tả hữu lắc lư, Sở Thiên cười càng thêm ý vị thâm trường, nàng tựa hồ rất thú vị, không khí nặng nề lập tức tan thành mây khói, mọi người cười càng vui mừng, phía dưới các thiên kim cũng đều đứng dậy lắc lư , Tình Nhi thấy thế tức giận nghiến răng nghiến lợi, ngón tay không tự giác siết chặt, hận không thể lập tức bóp chết nàng.
Sở Hạo trong mắt chứa đựng ý tứ làm cho người ta xem không hiểu, khóe miệng hắn giương lên một tia trào phúng, nàng thật là Mộng thiên kim? A, có lẽ, hắn nên một lần nữa tìm hiểu nàng.
 
Hai bài hát xong, nàng xuống đài đi thay quần áo, toàn bộ mọi người bắt đầu thảo luận cái này gọi là vũ đạo gì, cái này gọi là ca khúc gì, như thế nào hấp dẫn như vậy!
Thay quần áo xong Ngữ Diên đi theo thiên kim cũng các phi tử biểu diễn đứng ở trên đài, chờ kết quả cuối cùng.
Kết quả, tự nhiên là không để cho nàng uổng phí khí lực, nàng cuối cùng là người thắng.
Lão thái giám nói: “Còn không tạ ơn?”
Mộng Ngữ Diên nghe vậy liền kích động nói: “Ta. . . . . . Ta thực kích động, đầu tiên, ta nghĩ cảm tạ Hoàng thượng, cảm tạ Thổ Phiên thái tử, cảm tạ ban tổ chức , cảm tạ các fans của ta, cùng với thái giám, còn có thân cây này, còn có nô tài trong cung làm bố trí phường, ta sẽ không mê hoặc càng thêm cố gắng làm chính mình, không làm chuyện trái pháp luật, không tham lam, không ăn trộm tài, tranh giành làm con dâu tốt”
Lão thái giám xấu hổ không thôi, muốn nàng quỳ ân, nàng đang nói cái gì nha? Nhìn nàng nói hùng hồn như thế, Hoàng thượng cũng không tỏ vẻ tức giận, hắn cũng chỉ có thể nghe nàng tiếp tục lải nhải.
“Tốt lắm, vô nghĩa cũng không muốn nói nhiều, cuối cùng ta muốn cảm tạ người quan trọng nhất đối với ta”
Mọi người nghe vậy toàn bộ nhìn về phía Sở Hạo, bọn họ nghĩ đến nàng sẽ nói hắn, nhưng ai biết. . . . . .
 
“Chính là cha của ta, mẹ của ta, nếu không có bọn họ cũng sẽ không có người vĩ đại như ta đây, đừng mê luyến ta, ta chỉ là truyền thuyết, bất quá. . . . . . Các ngươi nếu phi thường yêu thích ta, ta cũng không thể ngăn cản tư tưởng của các ngươi, đúng không, kỳ thật. . . . . . Ta nghĩ nói, ta cũng thật thích chính mình” nói xong, nàng sờ sờ mặt mình say mê cười cười. =.=
 
Chương 48: Yêu cầu

Mộng Ngữ Diên sờ sờ hai má mình say mê không thôi, phía dưới các đại thần cũng vô vàn xấu hổ, nàng không phải bình thường, nàng vô cùng tự kỷ a. . . . . .
Lúc này, Hoàng thượng nói chuyện “Ngươi không cần phủ, không cần hoàng kim vạn lượng, như vậy, yêu cầu của ngươi là cái gì?” Hắn biết rõ còn cố hỏi, trong mắt chứa đựng mỉm cười.
Đơn giản chỉ là một câu hỏi, mọi người toàn bộ ngưng hô hấp lại, đều chờ đợi nàng như thế muốn ra yêu cầu đến tột cùng là cái gì?
Mộng Ngữ Diên nhìn nhìn mọi người, trong lòng thầm kêu không tốt, nàng cũng không thể trước mặt nhiều người như vậy nói mình trộm đồ, làm cho hoàng đế không cắt mất đầu đi, nói như vậy, cha nàng thể diện toàn bộ mất hết nha.
Lão thái giám thấy nàng trầm tư không trả lời, liền nhắc nhở: “Hoàng thượng hỏi Vương phi đấy”
 
Mộng Ngữ Diên trừng mắt liếc hắn một cái, ai cần ngươi nhắc nhở? Nàng cũng không phải kẻ điếc! Vì thế, nàng cười cười nói: “À. . . . . . Hoàng thượng, không biết ở nơi này người không biết sẽ không có tội phải không?” Nàng yếu ớt hỏi.
“Không thể thực hiện được” hắn không nhiều lời trực tiếp trả lời.
Không thể thực hiện được. . . . . .
Ngươi cũng bị mất đầu . . . . . .
Trong óc của nàng xoay quanh mấy câu nói đó, không được, nàng còn không có mỹ nam, còn chưa có kiếm nhiều tiền, cho nên không thể chết được, cũng tuyệt đối không thể đi tìm cái chết nha!
“Hoàng thượng. . . . . . Ngữ Diên có thể một mình nói không? A. . . . . . Đầu ta đột nhiên thật choáng váng nha. . . . . .” nói xong liền run rẩy như sắp ngã xuống, nàng cố ý hướng Cây Hoa Cúc ngã xuống, Cây Hoa Cúc thấy thế vội đỡ nàng, “Mộng tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?”
“Cho mượn bả vai ngươi dựa chút” nàng nói nhỏ.
Cây Hoa Cúc thất thần , cái gì? Nàng đang giả bộ? Trời ạ, ở trước mặt hoàng thượng giả bộ bất tỉnh ngã đó là muốn cắt đầu ah, Mộng tỷ tỷ đến tột cùng đang suy nghĩ gì?
 
Lúc này, Sở Hạo tiêu sái đi lên, kéo Mộng Ngữ Diên trên vai Cây Hoa Cúc khiến nàng tựa vào trong ngực mình, Mộng Ngữ Diên đột nhiên bị người nào đó túm trong lòng, cái mũi lập tức đụng phải ngực của hắn làm cơ mặt đau nàng nhe răng trợn mắt.
“Vương Phi nếu như không thoải mái, Bổn vương liền mang ngươi trở về ” nói xong, đột nhiên ôm lấy nàng, Mộng Ngữ Diên hoảng sợ, vội vươn tay ra “Hoàng thượng. . . . . .”
Sở Thiên cười cười, đứng dậy hỏi: “Như thế nào? Không thoải mái lại còn có lời muốn nói sao?”
“Ngữ Diên. . . . . . Có. . . . . . Rất trọng yếu rất trọng yếu cần nói. . . . . .” Không phải nàng muốn nói, mà là phải nói.
Sở Hạo lạnh lùng nhìn nàng, hỏi: “Vương Phi không phải không thoải mái sao? Như thế nào bây giờ còn có khí lực cùng Hoàng thượng nói chuyện?”
“Vương. . . . . . Vương gia. . . . . . Ta không phải không thoải mái, ngài. . . . . . Ngài không thấy được ta đang nói chuyện sao?. . . . . Ta có lời nói rất trọng yếu muốn nói. . . . . .” Nha , ngươi chạy tới làm cái gì? Nguyên tưởng rằng nàng giả bộ bất tỉnh ngã hoàng đế soái ca lập tức gọi ngự y tới, tiếp theo đem nàng dẫn vào hậu cung, tiếp theo một mình ở chung, khắp nơi tiếp theo, nàng thừa nhận sai lầm, cuối cùng, hắn khoan hồng độ lượng buông tha nàng, hơn nữa ca ngợi nàng rất cường đại, ban cho hoàng kim vạn lượng, ách. . . . . . Nội dung vở kịch không phải như vậy phát triển đi lên sao?
 
Sở Thiên cười cười đối với các đại thần phiá dưới nói: “Ái khanh cứ tự nhiên đi” tiếp theo đối Sở Hạo nói: “Đem nàng mang đi” nói xong, đi ở phía trước.
Người nào đó cứ như vậy hoảng hốt bị ôm đi, mọi người đồng thời “Cung tiễn hoàng thượng”
 
Chương 49: Vướng bận trước mặt nam than (nam nhân mặt đen-ý chỉ a lạnh lung a!)

Mộng Ngữ Diên cả người hoảng hốt, nội dung vở kịch này từ đầu tới giờ đều không dựa theo kịch bản của nàng , làm sao bây giờ? Nàng thật cẩn thận ngước mắt nhìn về phía nam nhân đang ôm nàng, trong lòng kêu thầm một tiếng, hắn từ đầu tới cuối hoàn toàn một mặt nam than(chỏ chỏ lên trên đọc giải thích), biểu tình vĩnh viễn đều là lạnh như băng . . . . . .
Lão thái giám vẫn cúi đầu đi theo bên người Hoàng thượng, đằng sau theo rất nhiều thị vệ, thời điểm bọn họ đi thẳng đến ngự hoa viên , Hoàng thượng mới dừng cước bộ, chậm rãi xoay người nhìn về phía nàng nói: “Cung Vương Phi có lời gì cứ nói đi”
“A? Cung Vương Phi?” Mộng Ngữ Diên ngây ra một lúc, nàng không phải nên gọi Sở Vương phi đấy sao?
Sở Thiên thấy nàng nghi hoặc không khỏi cười cười, “Như thế nào? Ngươi ngay cả ngự đệ phong hào (*) đều quên?”
(*)phong hào: địa vị, chức danh
Phong hào?
Ngữ Diên thấy hắn nghi hoặc nhìn mình, nói gấp: “Hoàng thượng. . . . . . Ngữ Điên trước đó vài ngày mất đi ký ức, rất nhiều chuyện không nhớ được . . . . . .” nói xong làm hình dáng đau đầu, tỏ vẻ chính mình rất thống khổ.
 
“Hoàng huynh, nàng trước đó vài ngày xác thực sinh bệnh, rất nhiều chuyện cũng không nhớ rõ ” Sở Hạo từng câu từng chữ nói, tiếp theo thâm ý nhìn nàng liếc mắt một cái, đem nàng thả xuống.
Sở Thiên thấy thế cười cười, không ngại nói: “Ngự đệ nhưng là Cung thân vương duy nhất ở kinh thành ” nói xong, ý vị thâm trường nhìn nàng cười cười.
Mộng Ngữ Diên vừa xuống tới mặt đất liền ngượng ngùng cười cười, sửa sang lại quần áo một chút, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Cung thân vương? Thôi đi, một chút cũng không thân, cho dù hắn là Vương vô địch, cùng nàng cũng không có quan hệ gì đi?
“Vương Phi không phải có chuyện muốn nói với hoàng huynh sao?” nói xong ở bên tai nàng khinh ngữ (*), “Nói lung tung cẩn thận mất đầu ” nhẹ nhàng một câu nhất thời làm nàng thật sự khẩn trương.
(*) khinh ngữ: lời nói mang ý nhắc nhở
Sở Thiên cười cười nói: “Nói đi”
Ngữ Diên nghe vậy, lộ ra biểu tình vô cùng khó xử nhìn nhìn bọn thị vệ, tiếp theo lại nhìn nhìn Hoàng thượng, Sở Thiên thấy thế khoát tay, bọn thị vệ vội lui ra xa, nàng lại nhìn một chút thái giám, tiếp tục thối lui ra xa, nàng lại quay đầu muốn nhìn Sở Hạo, thấy được đôi mắt hắn cũng là lúc hắn nói thẳng”Vương Phi chẳng lẽ còn bí mật muốn giấu ta”
“À. . . . . . Ta chính là. . . . . .”
 
“Bổn vương đối với ngươi không có bí mật, như thế nào, chẳng lẽ Bổn vương không đáng để cho Vương phi tín nhiệm ?” Hắn lại cắt đứt lời của nàng .
“Không. . . . . . Không phải” không phải mới là lạ nha, yêu nghiệt này khi nào thì đối với nàng nói lời hay rồi? Còn muốn biết bí mật của nàng? Thật sự là vô sỉ!
Sở Thiên vẫn là mỉm cười , gặp bộ dạng nhíu mày, chu miệng của nàng hắn không khỏi cười nói: “Hiện tại bọn họ đều đi rồi, có điều gì cứ nói đi”
Mộng Ngữ Diên hắc hắc cười cười, nào có đi hết nha, mặt than này còn ở nơi đây mà!
“Như thế nào? Vương Phi làm cho hoàng huynh tới nơi này không phải muốn để hoàng huynh cùng ngươi trúng gió?” Sở Hạo nói.
“Không phải không phải, Hoàng thượng Ngữ Diên nói ra suy nghĩ của mình. . . . . .” Mắt thấy mặt than khẩu khí đồi bại, nàng vội vàng nhanh chóng nói, sợ hắn châm ngòi thổi gió làm cho mình tai ương.
“Hoàng thượng” suy tư vài giây, nàng đột nhiên hét lớn một tiếng, đem hai người sửng sốt hoảng sợ. Tiếp theo, nàng giống như nghe được bọn thị vệ trong tay đao lách cách lách cách vang, (nàng ta chỉ đơn giản là ảo tưởng ) vì thế thở nhẹ “Hoàng thượng. . . . . . Ngài. . . . . . Ngài còn nhớ rõ. . . . . .”
“Sao?”
“Còn. . . . . . Còn nhớ rõ Đại Minh Hồ Bờ Hạ Vũ( chị sợ hãi quá nói bừa nha^^) không?”
Suy tư nửa ngày, nàng cuối cùng cũng nói ‘ngài còn nhớ rõ ta trộm đồ a’, nói xong câu đó, nàng nhìn lên tinh không, ông trời, ngươi tới dùng sét đánh chết ta đi!
 
Chương 50: Một phen giải thích

Một câu nói của nàng, làm cho Sở Thiên cùng Sở Hạo đều ngây ngẩn cả người, Đại Minh Hồ Bờ Hạ Vũ Hà là ai? Vì thế Sở Thiên hỏi: “Như lời ngươi nói Hạ Vũ Hà đến tột cùng là ai? Trẫm tại sao phải nhớ rõ nàng?”
Mộng Ngữ Diên nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng bi ai, ngài đương nhiên không nhớ rõ nàng, nàng chỉ xuất hiện ở bên trong châu khách, nhưng nàng cũng không thể mở một câu, hoàng thượng, ta là đang nói giỡn với ngươi, ngươi không ngại chứ?
“Vương Phi hoàng huynh hỏi ngươi hãy nói đi? Hay là ngươi đang nói bậy bạ ?” Sở Hạo ngôn ngữ không sợ hãi không nhân từ, Ngữ Diên nghe hắn nói chính là có ý muốn hại nàng, Mộng Ngữ Diên a Mộng Ngữ Diên ngươi hãy xem ngươi gả cho cái nam nhân gì, quả thực so với Dung ma ma (bà này thì k ai xa lạ nha-trong Hoàn Châu Cách Cách) còn ác hơn, còn có thể châm ngòi thổi gió!
“Hoàng thượng, kỳ thật là . . . . . . Ngữ Diên cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi, không hiểu được Hoàng thượng có gặp qua hay không. . . . . . Nghe nói địa phương kia tên là Đại Minh Hồ, hàng năm Hạ Thiên thời điểm trời mưa, nơi đó hoa sen đều nở xem đẹp vô cùng, cho nên. . . . . . Gọi chung là ‘ Hạ Vũ Hà ’” nàng tùy tiện lấy một cái lấy cớ.
Sở Thiên biết rõ nàng nói vớ vẫn nhưng cũng không có vạch trần, có lẽ, lần sau khi ở chung một mình sẽ càng thú vị, “Được rồi, trẫm nếu có cơ hội nhất định phải đi thưởng thức một phen, Cung Vương Phi còn có chuyện gì khác không?”
 
Ngữ Diên mắt thấy mặt than (Sở Hạo) không có ý định rời đi, đành phải buông tha cho hắn, vì thế nói gấp: “Hoàng thượng. . . . . . Ngữ Điên có thể kéo dài thời hạn yêu cầu được không? À. . . . . . Hiện tại Ngữ Diên còn chưa nghĩ ra muốn cái gì” nàng ngượng ngùng cười cười.
Sở Thiên thấy thế cũng cười cười, “Đồng ý ” nói xong trực tiếp đi khỏi nơi này, thái giám cùng bọn thị vệ liền đi theo, nàng thở dài thật mạnh, hoàn hảo, chỉ cần hắn đáp ứng, như vậy, nàng an tâm.
Hoàng thượng đi rồi, nhưng lại còn một mặt than nam, đen như đít nồi nhìn nàng, “Vương. . . . . . Vương gia, wow, hôm nay ánh sao sáng đẹp quá nha” nàng chỉ lên trời chuyển hướng đề tài nói.
Sở Hạo lạnh lùng nói: “Ngươi chừng nào thì cấu kết với nha lý u rồi? Như thế nào? Hắn có thể cho ngươi bạc, cho ngươi tự do, còn có thể bảo hộ ngươi?” Hắn trào phúng nói.
Cái này làm cho Ngữ Diên thất thần, nha lý u? Hắn. . . . . . Hắn cư nhiên tưởng nó trở thành một người? ? ?
“Vương gia. . . . . . Ngài hiểu lầm, nha lý u ý tứ là chỉ có ngươi, ha ha, tựa như như Âu ba ý tứ là ca ca” nàng nói gấp, nàng cũng không muốn làm cho hắn hoài nghi cái gì, bằng không về sau ở trong Vương phủ cũng không hành động được.
Đôi mắt Sở Hạo thâm thuý chặt chẽ nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ như đang suy nghĩ xem nàng nói có đúng sự thật không, nhìn bộ dáng nghiêm trang của nàng, tựa hồ không giống như đang nói láo, chính là trên người nàng có rất nhiều điểm đáng ngờ, nàng đến tột cùng là ai?
 
“Vương gia. . . . . . Ta mệt mỏi quá rồi, muốn trở về a, gia gia còn đang chờ ta đâý” nàng liền chuyển đến Béo lão nhân làm chỗ dựa
Quả nhiên thời điểm nghe đến gia gia, sắc mặt Sở Hạo hòa hoãn không ít, rốt cục phất tay áo đi phía trước, Ngữ Diên liền chạy chậm đi theo, đêm nay không được hay ho, quả nhiên xác minh được một đạo lý là đi vào cửa cung sâu tựa như biển .
Chính là, nàng cũng không biết rằng, đêm nay nàng biểu diễn đã câu dẫn mất hồn của một vị trọng yếu là Thổ Phiên thái tử , mà nàng càng không biết, hoàng đế bụng đen đối với nàng sinh ra tò mò a.
 
Chương 51: Tiếp quỷ đến ở (1)
Edit: gau5555
Beta: lana_chan
Dọc theo đường đi, không khí áp lực đến chết, Tình Nhi từ lúc xuất cung, vẫn đang trừng mắt ngưu nhãn oán hận nhìn nàng, nhưng trong mắt nha hoàn của nàng lại là thần sắc hâm mộ.
Thời điểm trở lại Sở phủ, Sở Hạo quăng ra một câu, quá muộn rồi không cần quấy rầy gia gia nghỉ ngơi, sau đó liền ôm lấy Tình Nhi dẫn đầu đi phía trước, Mộng Ngữ Diên nhìn theo bóng lưng hắn liếc mắt một cái, hừ, hắn có ý gì? Bổn tiểu thư mới không có thời gian đi tìm Béo lão nhân đâu!
Trở lại Cô Uyển, nàng đột nhiên cảm giác đối với nơi này tựa hồ có điểm hảo cảm , ngẫm lại xem , một người ở cũng không có cái gì không tốt , ít nhất còn có nhóm quỷ nhi làm bạn, nghĩ đến đây, nàng liền đóng cửa lại, run run Linh Đang, Thất Dạ liền vọt ra.
“Ha ha ha ha ha”
Vừa xuống tới mặt đất Thất Dạ liền ôm bụng cười không ngớt, tiếp theo tựa hồ còn chưa đủ, trực tiếp chạy tới gi.ường của nàng nằm trên gi.ường cười ha ha.
Mộng Ngữ Diên gương mặt lạnh lùng nói: “Cười a, tiếp tục cười a, cười cho đã đi?”
Thất Dạ thấy sắc mặt nàng không tốt, vì được miễn phí ăn hạt dẻ, nên chạy nhanh tới dừng tươi cười, nói: “Cái kia. . . . . . Cái kia. . . . . .”
 
“Nói chuyện với ta, ngươi vẫn cười mà nói…, ta nhất định phải đem ngươi rút gân lột da” nhìn hắn bộ dạng vẫn là nhịn cười, nàng phi thường căm tức.
Thất Dạ ngừng cười lại nói: “A. . . . . . Vu bà ta có một vấn đề vẫn muốn thỉnh giáo ngươi”
“Nói”
“Vì sao ngươi đối với nữ liền lợi hại như vậy, đối phó với nam nhân liền như thế . . . . .” Như vậy làm cho hắn không hiểu được, càng làm cho hắn cười điên đảo a.
“Ngươi biết cái gì, bổn tiểu thư cho tới bây giờ đều là người con gái tốt không cùng nam nhân đấu, đã nói rồi, Hoàng đế ngươi dám đắc tội chắc? Thiên hạ này đều là của một mình hắn , đắc tội hắn, ngươi chẳng khác nào đắc tội với Diêm Vương, Understand?”
Thất Dạ nín cười, hắn không dám nói nàng chính là sợ chết, vì thế đành phải nói sang chuyện khác hỏi: “Còn tính chạy ra ngoài giang hồ sao?”
“Đương nhiên, ngươi chờ xem, chậm nhất một tháng ta rời đi khỏi nơi này thôi, nhưng đừng quên mất, hiện tại nơi này còn có Béo lão nhân làm chỗ dựa, cái mặt than nam kia sẽ không dám khi dễ ta, còn nữa, chuyện của Hoàng đế còn chưa có cách giải quyết đâu” nghĩ đến đây, nàng bắt đầu thở dài một hơi, thật là xui xẻo!
Lúc này, Mộng Ngữ Diên chợt nghĩ tới điều gì vội hỏi: “Bảo ngươi chuẩn bị phòng chuẩn bị xong chưa?”
Thất Dạ đưa tay ra đấm lưng mỏi nói: “Ngươi không phải thật sự muốn đem Xinh Đẹp đến đây ở cùng đấy chứ?”
 
Ngữ Diên liếc mắt nhìn hắn nói: “Huyết Linh Đang là bảo vật, bên trong còn có bảy phòng, một mình ngươi có thể ở hết sao?”
“Ta mỗi ngày ở một phòng trong vòng bảy ngày là vừa đủ “
“Khinh bỉ, ta nói cho ngươi biết, trừ bỏ nữ quỷ Xinh Đẹp này, bên ngoài còn lại 5 phòng , ta sẽ thu phục năm nam quỷ anh tuấn lợi hại ” nàng cười đắc ý .
Thất Dạ thấy thế reo lên: “Không công bằng, dựa vào cái gì ngươi muốn thu nhiều nam quỷ như vậy? Làm sao ngươi không tính sẽ thu năm em gái? Còn nữa khó có được một nữ quỷ , còn lại chẳng lẽ là đồng tính luyến ái!” Hắn phi thường bất mãn.
Ngữ Diên đột nhiên tà ác nhìn hắn cười nói: “Thất Dạ, đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì, ta cho ngươi biết, cũng là bởi vì nàng không thích nam nhân ta mới làm như thế ? Ngươi khó chịu a?” nói xong, nàng cười ha ha, mắt thấy Thất Dạ sắc mặt càng ngày càng kém, vì thế ‘ nghiêm túc ’ nói” Hết thảy cũng là vì công tác, cho nên, luyến ái là cấm kị , đồng chí Thất Dạ có thể hiểu cho nỗi khổ của Lão Bản”
Nghe vậy, Thất Dạ không nói gì chỉ nhìn nàng, người này quả thực có bệnh, ở thế kỷ 21 chỉ thu nam quỷ, nói cái gì tránh cho yêu đương ảnh hưởng đến công tác, kỳ thật người nào cũng biết, nàng muốn bọn họ vây quanh nàng, nhưng kết quả là, trừ bỏ Một Giây, bên ngoài không có ai kề cận nàng, nàng bóc lột như vậy,keo kiệt như vậy, khi dễ như vậy, trừ bỏ Một Giây là tiểu hài tử không thông suốt sẽ thích, còn bọn họ cũng không muốn tạo tai ương!
 
Chương 52: Tiếp quỷ đến ở ( 2)

Mộng Ngữ Diên đem tóc buộc lại, thổi đèn, mở cửa nhẹ nhàng, Thất Dạ theo nàng hướng Lãnh uyển đi.
Bước vào bên trong, liền nhìn thấy Xinh Đẹp ngơ ngác ngồi dưới đất, thân ngắn ngủn trang phục màu đỏ trong gió nhẹ bay lên, vạn phần quỷ dị.
“Khụ” Mộng Ngữ Diên ho nhẹ một tiếng, Xinh Đẹp liền ngước đầu lên nhìn, thời điểm thấy Mộng Ngữ Diên, nguyên bản mặt đang không chút biểu tình nháy mắt biến thành kinh hỉ, tiếp theo ‘ bá ’ một tiếng liền bay tới ôm chầm lấy Ngữ Diên.
“Sư phó, sư phó làm sao bây giờ ngươi mới đến, Xinh Đẹp còn tưởng rằng ngươi không quan tâm đến ta nữa rồi ?” Ôm nàng hạ xuống, nàng liền buông lỏng hiện ra vui vẻ không thôi.
Mộng Ngữ Diên cười cười, “Vi sư hôm nay tới đây chính là đón ngươi rời đi “
Xinh Đẹp nghe thấy vậy liền kinh hỉ nói: “Thật vậy chăng? Wow, thật vui vẻ nha, ta chờ ngươi đã lâu rồi, còn tưởng rằng. . . . . . Còn tưởng rằng sư phó không cần Xinh đẹp nữa rồi “
Thất Dạ liếc mắt một cái, trong lòng ghê tởm không thôi, vì thế, liền ho khan một tiếng nói: “Coi ta là không khí sao?”
 
Xinh Đẹp thấy thế liền cười nói: “Sư huynh”
Thất Dạ bày ra một bộ dạng đứng đắn gật gật đầu, “Hôm nay chính là tới đón ngươi đến ở khu nhà cao cấp, chỉ cần theo nàng, bảo đảm ngươi về sau tiền đồ bừng sáng, tương lai quang vinh đang chờ ngươi” trước khi đến đây đã bắt hắn nói theo kịch bản, nói xong nhất định còn phải đưa hai tay ra không trung làm hình dáng say mê.
Mộng Ngữ Diên gật đầu hài lòng, nàng an bài nội dung vở kịch cùng lời kịch rất hoàn mỹ.
“Xinh Đẹp nhất định thề chết đi theo” nàng như là nhận thấy cuốn hút liền thề nói.
Lúc này, Mộng Ngữ Diên tựa hồ nghĩ tới điều gì, nói gấp: “Nơi này âm khí rất nặng, Quỷ Hồn nhất định rất nhiều?”
Xinh Đẹp vội vàng gật đầu.
“Như vậy, ở bên trong có nam quỷ nào đẹp trai sao?” Nàng đột nhiên vui cười hỏi.
Xinh Đẹp nghe thấy vậy chu miệng nói: “Ách, ta suy nghĩ. . . . . . Có, ở bên trong này còn có một tên, tên là Hiền, bên trong rất nhiều nữ quỷ đều thích hắn, nhưng nghe nói hắn rất lạnh lùng “ (thành quỷ cũng háo sắc a)
 
Ngữ Diên nghe vậy cười cười, “Đi, đi tìm hắn” Xinh Đẹp cùng Thất Dạ liền đi theo.
Bọn họ càng đi vào bên trong, càng nhìn thấy rất nhiều Quỷ Hồn phiêu đãng, Mộng Ngữ Diên nghi hoặc không thôi, Lãnh uyển này làm sao có thể lớn như vậy? Tựa hồ nơi này có rất nhiều Đạo Môn, chẳng lẽ chuyên môn vì quỷ chuẩn bị?
“Xinh Đẹp, bọn họ làm sao tới được đây?” Nhìn nhóm Quỷ Hồn phiêu đãng, nghi hoặc Ngữ Diên vẫn hỏi ra.
Xinh Đẹp nghe thấy vậy liền ấp úng nói: “Ta. . . . . . Ta cũng không biết, dù sao khi..ta tỉnh lại đã ở chỗ này ” nàng cũng không dám nói là bị Sở Hạo chộp tới, ở trong này Sở Hạo là người cai quản, tất cả quỷ cũng không dám nhắc tới hắn nếu không kết cục chính là hồn phi phách tán.
Nghe giải thích như vậy, Ngữ Diên liền không hỏi nữa, dọc theo đường đi toàn bộ Quỷ Hồn cũng kỳ quái nhìn theo hướng bọn họ, trong mắt tràn ngập nghi hoặc, nhưng ai cũng không dám lên hỏi.
Dưới sự dẫn dắt của Xinh Đẹp quẹo trái quẹo phải , bọn họ đi tới trước một cái cửa, Xinh Đẹp nói với nàng “Sư phó, nghe nói Hiền làm quỷ thuật, môn đạo này quỷ không vào được”
 
Ngữ Diên cười cười trực tiếp đẩy cửa vào, quỷ thuật thứ này, nhằm vào cũng chỉ có quỷ, mà nàng lại là người!
Bọn họ đột nhiên xâm nhập, làm cho Hiền đang đứng ở trong viện thưởng thức ánh trăng ngây ra một lúc, rồi xoay người qua.
Mộng Ngữ Diên nhìn thấy hình dạng của hắn không khỏi hai mắt trừng lớn, miệng cũng há thật to, Kim. . . . . . Kim. . . . . . Kim Hiền ? rất giống diễn viên Hàn Quốc nha? (là ai nhỉ?)
“Các ngươi là ai?” Cùng Kim Hiền – HànQuốc giống nhau như đúc Hiền nhíu mi hỏi.
Mộng Ngữ Diên ngơ ngác nhìn hắn, rất đẹp trai, hảo Chính Thái a, vì thế nàng run run phun ra một câu”Âu ba. . . . . . A ni Assey a(các nàng đoán xem chị ấy sẽ nói gì?~^^~)
 
Quay lại
Top Bottom